Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 350: Giới thiệu nhân vật (Tiếp theo)
Touya đã chết.
Cậu ấy đã bị sét đánh chết. Đúng là nhọ làm sao.
============================
Mình đã làm quen với Mochizuki Touya từ khi lên trung học. Đó là một chàng trai kỳ lạ mà mình từng gặp. Cậu ấy là người đầu tiên trong lớp mà mình tiếp cận.
Mọi người đối xử với mình như một kẻ lập dị vậy. Nhưng lần đầu tiên mình có thể nói chuyện với một chàng trai một cách bình thường. Đó là vào ngày đầu tiên nhập học khi mình đến hỏi cậu ấy rằng: "Cậu có thể cho tôi mượn một trăm yên được không?", không hiểu sao lúc đó mình lại làm như vậy nữa?
Tất nhiên, lúc ấy mình cũng chẳng quan tâm đến điều đó cho lắm.
Rồi có một ngày.... Khi mình bị một nhóm của trường khác bao vây do cãi nhau trước đó.
Mình đã bị năm người bọn chúng lén lút theo sau rồi bao vây, nhưng đột nhiên một bạch mã hoàng tử ngồi trên con chiến mã từ đâu xuất hiện.... à nhầm là Touya ngồi trên chiếc xe tay ga đang phi đến, kéo mình lên rồi hai người đưa nhau đi trốn.
Tất nhiên là cậu ấy không có bằng lái rồi. Nghe cậu ấy nói rằng đúng lúc đã mượn được chiếc xe tay ga từ ông của mình để tập chạy, rồi vô tình gặp được mình đang gặp rắc rối trên đường. Thật may mắn làm sao, nhưng nói thế nào thì cậu ta cũng đúng là một anh chàng liều lĩnh mà.
Sau đó, chúng mình bắt đầu trở nên thân thiết hơn. Và đến khi mình nhận ra, mình đã kết bạn với cậu ấy từ khi nào không hay. Mình nghĩ rằng nhờ có cậu ấy mà mình rất thích những ngày học trung học.
Cậu ấy rất tốt bụng với bạn bè và quan tâm đến từng chi tiết, nhưng một khi cậu ta nhận ra ai đó là kẻ thù, thì cậu ta sẽ không tha thứ cho họ. Đôi khi mình cũng hơi khó chịu một chút vì điều đó. Nhưng dù là vậy, mình cũng không muốn biến cậu ấy trở thành kẻ thù của mình đâu. Mình rất sợ nếu điều đó thật sự xảy ra đấy.
Mình không biết có nên thổ lộ tình cảm với cậu ấy không nữa? Nhưng có người đã từng nói như thế này: "Thà làm điều gì đó, còn hơn sau này phải hối hận". Tuy vậy, chỉ vì sự bướng bỉnh của mình, mà nó đã trở thành sai lầm không thể sửa.
Giờ đây, mình không còn có thể nói với cậu ấy điều gì nữa... Bởi vì Touya đã chết.
Người bạn duy nhất của mình đã không còn trên cõi đời này. Vì vậy, mình quyết định xuống tóc đi tu.... À sẽ chuyển đến một ngôi trường khác.
==============================
Mình tham dự đám tang của Touya và đứng ra giúp đỡ gia đình của cậu ấy. Bởi vì, mình sẽ không thể bình tĩnh nếu không làm gì đó. Mình muốn giúp đỡ cha mẹ của Touya nhiều hơn nữa. Đối với chú và cô của cậu ấy thì đã rất quen thuộc với mình rồi.
Một thời gian sau đám tang, mình bắt đầu có những giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ có một ông lão xuất hiện tự xưng mình là Kami-sama, ông ấy cho mình thấy những thứ kỳ lạ chưa từng gặp.
Trong giấc mơ đó, Touya hiện ra. Cậu ấy mặc một bộ quần áo kỳ lạ và trên tay cầm một thanh kiếm. Cậu ta đang chiến đấu chống lại những con quái vật thường hay xuất hiện trong mấy trò chơi.
Mình không biết những hình ảnh này là gì. Nhưng, mình thật sự rất vui vì có thể mơ thấy Touya bình an và khỏe mạnh.
Giấc mơ tiếp theo mà mình thấy đó là Touya chiến đấu giúp một cô gái giống như một Samurai. Mình cười thầm trong khi nghĩ về chàng trai không bao giờ nghĩ đến hậu quả này.
Giấc tiếp theo của mình là thấy cậu ấy đính hôn với một công chúa. Hơn nữa, cô gái trẻ đó chỉ khoảng 12 tuổi sao? Cậu ấy là một lolicon à. Vâng, đó chỉ là những gì trong giấc mơ của mình thôi.
Sau đó, mình đã mơ thấy Touya nhiều lần hơn. Mình cảm thấy Touya dường như không thật sự đã chết, mà đang sống ở một thế giới khác.
Và khi mình nhìn thấy những tấm thiệp chúc mừng từ mọi người vào ngày đầu năm mới, mình lại cảm thấy hơi cô đơn khi xem lại những tấm thiệp cũ từ anh bạn vụn về của mình.
Cậu ấy có thể chơi piano, bên cạnh đó còn có thể vẽ tranh nữa. Cha cậu ấy cũng đang làm cho một công ty như vậy. Có vẻ như cậu ấy đã được thừa hưởng kỹ năng từ cha mình.
Nhắc mới nhớ, cậu ấy cũng thường hay khen những bức tranh mình vẽ. Tuy không tự hào vì điều đó cho lắm, nhưng cảm giác cũng không tệ.
Mình chỉ vẽ chúng như một sở thích mà thôi, nhưng đột nhiên mình nhìn vào cuốn sách của chú ấy đặt trên kệ. Rồi không hiểu sao mình lại lấy nó ra.
Rồi một ý tưởng ngu ngốc chợt lóe lên trong đầu. Mình sẽ làm một thứ gì đó cho người bạn duy nhất này.
Mình cầm lấy nó và chạy thẳng đến bấm chuông cửa nhà Touya.
[Chú ơi, làm ơn hãy nhận cháu làm đệ tử.]
[Không, ta không nhận đệ tử... Ta không thích mấy thứ như vậy...]
Dường như chú ấy đang ăn thì tôi bất ngờ đến. Mình không nghĩ mình sẽ bị từ chối nhanh như vậy...
[Tại sao cháu lại nó đến đây và bất ngờ nói điều đó hả?]
[Cháu có vài thứ muốn vẽ. Nhân vật chính là Touya...]
Mình kể lại cho chú tất cả những giấc mơ mình đã thấy. Chú im lặng lắng nghe, nhưng cuối cùng lại mỉm cười rồi nói.
[... Đó là một giấc mơ thú vị. Uhm, ta muốn đọc câu chuyện đó một cách chính xác. Hiện tại, ta có thể nhận cháu như một đệ tử hay một trợ lý đại loại như thế. Nhưng ta sẽ không thể trả nhiều tiền cho điều đó được chứ?]
[Vâng!]
Mình không biết liệu có thể trở thành một họa sĩ truyện tranh chuyên nghiệp như chú không. Nhưng một ngày nào đó mình sẽ cố gắng vẽ một câu chuyện về cậu ấy.
Nếu cậu ấy thật sự sống ở một thế giới khác và làm việc chăm chỉ, thì mình cũng phải làm việc chăm chỉ như vậy.
Touya, mình sẽ không thua cậu đâu.