Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 252 : Quỷ Và Các Thí Sinh
Isekai No Kami Team
[Giờ thì, mình đã vào rừng rồi, nhưng mà tiếp theo sẽ làm gì nhể?]
Tôi cho rằng đầu tiên mình nên đảm bảo vấn đề nước uống. Trước khi vào rừng tôi đã nhận một cái bi đông, thế nên tôi quyết định đi về phía nguồn nước là con sông. Nếu tôi nhớ không lầm thì nó nằm ở trung tâm khu rừng, chảy theo hướng từ phía bắc khu rừng về phía đông nam.
Tôi có thể nhìn thấy những thí sinh khác đang ở đây và đi ngang qua trong khi tôi bắt đầu tiến vào khu rừng. Họ cũng đang định làm điều tương tự tôi à?
Nhưng mà tầm nhìn của tôi thì khá là hẹp. Có quá nhiều cây cối ở xung quanh… Quào, tôi phát hiện một chú thỏ này… Cơ mà cũng chỉ thế thôi, hiện tại, trang bị của tôi chỉ là một thanh gươm bình thường đang nằm trên hông.
Tôi không thể nào sử dụng phép thuật một cách công khai ở đây được, bởi vì mọi người đều tin rằng có rào chắn cản trở phép thuật trong khu rừng này.
Nhưng trên thực tế, những công dân của Brynhild như chúng tôi không bị hạn chế bởi rào chắn, có thể sử dụng phép thuật bình thường. Tuy nhiên, tôi không biết có ai đang theo dõi mình từ đâu đó hay không. Nên tôi không thể tùy tiện lấy ra một cây cung và bao đựng tên từ [Storage] được.
Có thể là tôi sẽ phải lấy vũ khí ra từ kho chứa hoặc tận dụng từ những con ma thú tấn công đến đây. Tôi tự hỏi liệu mình có thể trốn thoát tai mắt dựa vào khu rừng um tùm này khi chúng tấn công hay không? Mà thôi phiền lắm, dẹp phép thuật qua một bên đi. Cái bụng tôi lại réo lên rồi. Nhắc mới nhớ, hình như tôi có đặt một ít thức ăn trong [Storage] thì phải. Và không lầm trong đó cũng có nước nữa, nhưng điều đó sẽ gây nghi ngờ cho những thí sinh khác, khi mà tôi vẫn chưa đi đến con sông.
Cuộc tuyển chọn hiện tại chủ yếu là để tuyển ra các hiệp sĩ sẽ chiến đấu trên chiến trường, hiệp sĩ bảo vệ lâu đài và những người sẽ làm trong cơ quan tình báo dưới quyền của Tsubaki-san. Đó là kế hoạch sử dụng những hiệp sĩ được tuyển vào đợt này của chúng tôi. Có lẽ lần tới sẽ là tuyển hiệp sĩ lo những công việc giấy tờ, chắc vậy. Mà nếu là vị trí đó thì những việc đang làm lúc này đều không cần thiết.
Mặc dù ít nhất thì tôi cũng mong những người đó đủ khả năng để vượt qua vòng đào tạo sống còn này. Họ muốn chiến đấu đến cùng hay cứ cắm đầu mà trốn thì tùy. Về trường hợp thứ hai, ít nhất thì tôi mong họ có thể trụ được sau 3 ngày là điều kiện tiên quyết.
Tôi vẫn tiếp tục đi trong suy khi như thế, và đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy nhỏ.
Ra khỏi mảng rừng, tôi có thể nhìn thấy con sông với những tảng đá to ở giữa lòng ngay trước mặt. Nó rộng khoảng 6 mét và có vẻ như không quá sâu.
Tôi lập tức nhấn cái bi đông xuống dòng nước và thử uống một ngụm. Ờm, cũng ngon đấy.
Sau đó tôi nhìn xung quanh và thấy các thí sinh khác cũng đang làm tương tự trong khi tập trung thành các nhóm lớn. Nơi này có địa thế thuận lợi và cũng thuận tiện vì có con sông ở đây. Nhưng mà, “Quỷ” có thể dễ dàng tìm thấy vì nơi này quá nổi bật.
Tốt hơn là họ nên rời khỏi khu vực này ngay sau khi múc đầy bi đông nước, những người hiểu được điều đó đều đã bỏ đi.
Dù sao thì, những kẻ ở đây quá lâu sẽ có nguy cơ thất bại cao hơn.
Tôi phóng lên những ngọn cây cao sau khi vào rừng trở lại. Giờ thì…
[“Long Sense”]
Tôi tăng cường thị giác và thính giác của mình đối với môi trường xung quanh. Có những người tập hợp lại và di chuyển theo nhóm, cũng có những người đi đánh solo.
Ồ, có ai đó cũng leo lên cây giống như tôi kìa. Anh ta đeo mặt nạ nên tôi không thể nhận diện, nhưng nhìn vào cái trang phục toàn thân đen thui thì anh ta giống như một ninja….hửm?
Anh ta đang nhìn về hướng này à? Không thể nào. Chúng tôi đang cách nhau cả cây số và cũng có rất nhiều chướng ngại vật ở giữa. Nhưng mà làm thế nào anh ta làm được như thế? Ah, anh ta vẫy tay kìa. Có vẻ như phía bên kia cũng hơi ngạc nhiên khi thấy tôi vẫy tay chào thử. Đúng là một chàng trai kì lạ. Có phải vì anh ấy cũng muốn xác định xem tôi có nhìn thấy anh ta hay không nhở?
Nếu giả sử anh ấy là một ninja thì hẳn đó là một loại nhẫn thuật. Hai anh ta có đôi mắt phép phuật nhỉ? Có khi anh ấy là một vị trọng tài được Tsubaki-san cử đến không chừng.
[Q-quỷ đang ở đây! Guaaa!].
[Chết tiệt! Uwaaaa!].
[C-chạy mau!]
Tôi bị kéo lại khi đang trong dòng suy nghĩ do những tiếng hét đột ngột vang lên rõ mồn một nhờ vào thính giác đã được tăng cường của mình, sau đó nhìn về phía bờ sông, nơi giọng nói phát ra.
Những người đã tập trung ở bờ sông đang bị đốn hạ từng người một bởi hai thành viên Hiệp sĩ đoàn mang mặt nạ quỷ của chúng tôi. Họ đang dùng cây gậy và liên tục vô hiệu hóa các thí sinh. Thôi cạn lời rồi. Chẳng phải đó là Baba-jiisan và Yamagata-ossan sao…?
Với điệu bộ như thể đang tận hưởng sự hỗn loạn do chính mình gây ra xung quanh, bộ đôi liên tục đánh gục các thí sinh một cách không thương xót và cướp lấy huy hiệu của họ. Trông họ rất phù hợp với vai trò là “Quỷ” đấy. Những thí sinh đã bị mất huy hiệu đang được dịch chuyển đến trụ sở chính, không còn bất kỳ ai ở lại đó. Dường như không có lấy một người trong số họ có gì đáng để mong đợi.
Những thí sinh khác nghe thấy tiếng hét thì có các phản ứng khác nhau. Một số người thì chạy trốn, một số khác thì đến đó để xác định điều gì đã xảy ra. Nhưng một số người khác thì ẩn mình đi và không có bất cứ hành động nào.
Cái người lúc nãy cùng tôi trao đổi ánh mắt đã biến mất trước khi tôi nhận ra. Đúng như tôi nghĩ, hẳn anh ta là một ninja.
Hai con quỷ đã săn đến người cuối cùng các thí sinh bên bờ sông, đi vào rừng một lần nữa và biến mất.
[Con này bị chột mắt phải! Tấn công từ đó! Hãy ra đòn liên tục từ điểm mù của nó!]
Ồ? Một lần nữa, tôi lại nghe thấy giọng nói phát ra từ đâu đó trong rừng. Tôi hướng sự chú ý cùng tầm mắt về phía đó, và nhìn thấy một nhóm gồm 3 thí sinh đang chiến đấu chống lại King Ape
[Nhắm vào chân nó! Trước hết chúng ta phải hạn chế các động tác của nó!]
Người có vẻ như là lãnh đạo của bộ ba này là một chàng trai có mái tóc ngắn màu bạc khoảng 20 tuổi. Anh ta mặc một bộ áo giáp có vẻ cũ nhưng trông vẫn rất ngon lành. Những chỉ thị được đưa ra rất chính xác. Có vẻ như anh ta đã tận dụng tốt sở trường của những thành viên trong nhóm, điều đó đang được minh chứng ngay trước mắt.
Tôi quan sát cuộc đi săn của họ một lúc, và cuối cùng họ đã có thể đánh bại được King Ape một cách hoàn hảo.
Hơn nữa, vị lãnh đạo ấy cũng theo dõi tình hình xung quanh một cách cẩn thận ngay trong lúc đang chiến đấu. Có lẽ anh ấy đang dè chừng cuộc tấn công của “Quỷ”. Nhưng trên thực tế, “Quỷ” sẽ không tấn công các thí sinh trong lúc họ đang chiến đấu với quái vật, cơ mà có vẻ như họ vẫn thận trọng với việc bị “Quỷ” tấn công. Người đó có thể vượt qua vòng kiểm tra này.
Sau đó, tôi xuống khỏi cái cây và đi về phía nam vì nhìn thấy cái gì đó đang cử động trên mặt đất, rồi tôi phát hiện một thanh niên đang đào đất.
[… Anh đang làm gì vậy?].
[!?… Ah, àah, thức ăn, Tôi đang nghĩ đến việc đảm bảo vấn đề lương thực]
Anh chàng ấy giật thót, nhưng sau đó thở phào nhẹ nhõm sau khi nhận ra tôi cũng là một thí sinh như anh ta. Chắc lúc đầu anh ta tưởng tôi là một “Quỷ”.
[Anh nói “thức ăn”?].
[Ểh? Ah, lo-loài cây leo này là “Daidrian Yam”. Một loại khoai sinh trưởng dưới mặt đất có thể ăn được vào mùa này. Sau ba tháng nữa tính từ bây giờ, chúng sẽ trở nên có độc tố và không thể ăn được]
[Hể~…].
[T-tôi không thể đốt lửa bởi vì họ có thể tìm thấy nếu tôi làm thế. Với tình hình như thế thì tôi cho rằng không còn lựa chọn nào khác ngoài tìm kiếm những thứ như thế này. Dù sao cũng có rất nhiều loại hạt và hoa quả có thể ăn được ở đây]
À… ra vậy à. Tức là cho dù có ai đó bắt được thỏ thì cũng sẽ không thể đốt lửa, có đúng không…? Tôi không cho rằng ai đó sẽ có thể ăn thịt sống. Những gì cậu thanh niên này đang làm có lẽ không phải là tối ưu, nhưng thực sự là một cách để tồn tại trong tình hình bây giờ.
Chàng trai này đã thu thập được khá nhiều loại hoa quả hạt khác nhau. Có vài thứ trong giống như quả hạch và trái cây. Anh ấy cũng có nhét vài thứ mà tôi đã từng nhìn thấy trước đây trong mớ đó. Dường như anh chàng này có hiểu biết kha khá về chúng.
[C-Cậu cũng có thể thử kiếm tìm kiếm chúng ở phía nam nơi này, loài cây Pashimo có mọc ở đó. Tôi chỉ hái đi một ít thôi, cho nên ở đó vẫn còn đấy].
[Ừm ~ cảm ơn anh. Tôi sẽ thử tìm chúng]
Sau đó tôi rời khỏi, vì thanh niên này trông như chỉ quan tâm đến mấy củ khoai hay thứ gì đó.
Sau khi chia tay anh chàng đào khoai, tôi thử đi về hướng Nam nơi mà anh ta nói đến và những cây Pashimo quả thật có ở đó. Pashimo là một loại trái cây có hình dạng giống như quả lê, na ná quả hồng. Tôi đặt vài trái vào trong [Storage] và ăn ngay tại chỗ một ít. Nó ngon đấy.
Tôi lại leo lên trên một cái cây gần đó và quan sát khu vực xung quanh bằng [Long Sense] trong khi chờ đến tối. Ở vài nơi thì “Quỷ” đang tấn công những thí sinh, trong khi số khác thì bị tấn công bởi quái thú. Dường như cho đến giờ, cả hai nhóm đều không có người bị thương.
Mặc dù một số người đã bị loại, nhưng vẫn còn cả chặng đường dài để đi. Trước hết thì, tôi muốn giảm số lượng của họ còn khoảng 500 hoặc ít hơn nữa, nhưng cứ xem cuộc thử thách này sẽ đi đến đâu đã.
_____Chuyển cảnh_____
Ban ngày kết thúc, và bắt đầu vào thời điểm quan trọng.
Tôi đã xác nhận rằng không có thí sinh nào quanh đây bằng chức năng tìm kiếm của smartphone, thế nên lấy ra một chiếc mặt nạ “Quỷ” từ [Storage]. Sau đó tôi nhảy từ nhánh cây này sang nhánh cây khác, băng qua khu rừng sau khi đổi trang phục của mình thành một bộ đồ hoàn toàn màu đen, và dùng mặt nạ che đi dung mạo của mình.
Một nguồn sáng nhỏ đột ngột xuất hiện từ phía đối diện của khu rừng khiến cho tôi chú ý, thế nên tôi dùng [Long Sense] nhìn về hướng đó. Ở đó, Tôi nhìn thấy rất nhiều thí sinh đang tụ tập quanh một đống lửa, nướng và ăn những sinh vật đã săn được trong khi cảnh giác với môi trường xung quanh.
Ra vậy. Đó hẳn là những gì họ đã làm sau khi nghĩ rằng một “Quỷ” sẽ không thể làm gì được họ nếu tụ tập nhiều người lại với nhau. Một nhóm nhỏ làm nhiệm vụ canh gác, chắc vậy, đang chú ý động tĩnh xung quanh cho nhóm đang ăn.
Dường như không dễ để có thể đá đám này ra khỏi rừng. Không, những hiệp sĩ của chúng tôi vẫn sẽ có thể tiêu diệt tất cả nếu họ nghiêm túc.
Tôi dùng smartphone tìm kiếm xung quanh, tìm ra nơi mà những “Quỷ” đang tụ họp và di chuyển đến đó.
[Mọi người vất vả rồi ~].
[!?… Bệ hạ, hóa ra là ngài à? … Làm ơn đừng hù chúng thần chứ].
[Đừng có xóa đi sự hiện diện của mình và vòng ra sau lưng chúng thần như thế chứ, “đại tướng”. Chúng thần đã gần như giật nảy lên vì bất ngờ rồi đấy]
Mọi người tụ tập lại và phàn nàn với tôi sau khi tôi gọi họ từ đằng sau.
Những người đang ở đây là Logan-san, Baba-jiisan, Yamagata-ossan. Ah, có cả Nicola-san nữa. Cộng thêm một số người khác, tổng cộng là 10 người. Tất cả đều là nam.
Mà, như vậy cũng được. Nó làm cho mọi thứ thoải mái hơn. Hiệp sĩ đoàn của chúng tôi là một tập hợp của tình gia đình và đồng chí, chứ không phải một cấu trúc theo tiêu chí “Hiệp sĩ đoàn là một thể thống nhất bằng kỷ luật!”. Ngay từ đầu, những người dù có tài năng nhưng bị trói buộc bởi khuôn khổ kỷ luật đều bị từ chối trong cuộc phỏng vấn với Yumina.
[Vậy, mọi thứ ở đây thế nào? Có phát hiện ra ai có tiềm năng chưa?].
[Có một số người có thể phát triển tốt nếu được huấn luyện].
[Thần cũng đã phát hiện một vài người cho thấy khả năng đáng để mong đợi trong tương lai]
Baba-jiisan và Nicola-san trả lời tôi. Tôi hiểu rồi. Dường như có những người sở hữu khả năng đáng kể theo cách riêng của họ. Tôi cũng đã tìm thấy vài người tài năng như anh chàng ninja, chàng thanh niên lãnh đạo và cậu chàng đào khoai, nhưng sau đó có thể họ bị săn đuổi bởi một “Quỷ” không chừng. Đặc biệt là chàng trai đào khoai tây, trông anh ta không hề mạnh chút nào.
[Mà nhân tiện, mọi người sẽ làm gì tiếp theo? Tấn công nhóm đó à?].
[Ừm ~. Ở đây chúng thần chỉ có 10 người. Còn nhóm kia có khoảng 100 người, hình như vậy. Không phải là chúng thần thắng không nổi, ngài biết đó, chỉ là chúng thần sẽ không thể nương tay với họ. Kiểm tra khả năng của từng người một trong tình huống đó là không thể nào, đúng không?]
Yamagata-ossan than phiền trong khi khoanh tay. Thật vậy, điều đó sẽ giống như đẩy chiếc xe ngựa đi trước con ngựa <éo hiểu lắm>. Chúng tôi sẽ bị đối thủ bao vây nếu chiến đấu với tất cả cùng một lúc. Chuyện đó thì khỏi phải bàn cãi. Hạ họ chỉ với một chiêu thì quả thật rất đơn giản. Nhưng nếu chúng tôi làm thế, mục đích thực sự của chúng tôi sẽ… ờm…
Thêm vào đó, dù chúng tôi có một vài “Quỷ” ở đây, nhưng việc tấn công ngay lập tức sau khi tập hợp lại cũng không phải là ý định của tôi. Kể cả tôi có loại trừ khả năng hỏa hoạn thì vẫn còn rất nhiều thí sinh ở đó.
Nhưng mà, họ đã dám đốt lửa tạo ra ánh sáng, hẳn là đã chuẩn bị tinh thần để chịu sự tấn công, đúng không?
[Nếu là bệ hạ thì ngài sẽ làm gì?] – Nicola.
[Tôi á? Để xem nào… Tôi sẽ nương tay một chút trong khi đảm bảo rằng không để bị đánh bại và sau đó rút lui. Tiếp theo thì phục kích và đánh bại vài thím trong nhóm truy đuổi tôi. Hoặc đại loại thế, tôi nghĩ vậy].
[Oi-oi, họ có thực sự sẽ bị lừa bằng cách đó hay không?] – Yamagata.
[Ờm, dù là trường hợp nào thì cũng đều không quan trọng đối với chúng ta, có đúng không? Cho dù họ có bị lừa hay không thì đó cũng là một cách để chúng ta đánh giá] – Baba.
Đúng như Baba-jiisan nói, tốt hơn là nên có những người không bị lừa bởi một chiến thuật rẻ tiền như vậy. Tôi xác định vị trí của nhóm người đốt lửa trại trên màn hình smartphone nhờ trợ giúp của [Long Sense].
[Cho dù có mắt nhắm mắt mở quan sát môi trường xung quanh, họ cũng sẽ có thể thả lỏng được thì phải?]
Giống với những gì Nicola-san đã nói. Có những người đang chú ý xung quanh trong khi lo lắng, nhưng cũng có những kẻ nhàn nhã nói chuyện với người bên cạnh và ngáp dài ngáp ngắn. Đó là do số lượng của họ à? Họ đã tập hợp được một nhóm rất lớn, thế nên họ vẫn có thể bình tĩnh được dù đang trong cuộc thử thách căng thẳng… Ửm?
Khoảng 10 người xung quanh đống lửa vì lý do nào đó mà đang cố đuổi các thí sinh giống như họ vừa xuất hiện đi. Tôi tăng âm lượng của loa lên vì đã trở nên tò mò với việc đó.
[Không không không! Biến đi! Ở đây Chúng ta đủ người rồi!].
[Anh đang nói gì vậy!? Đâu phải chúng tôi đang xin xỏ thức ăn hay bất cứ thứ gì từ các anh, đúng không? Chúng tôi chỉ muốn xin phép để dùng đống lửa đó một chút thôi mà!]
Những người vừa xuất hiện là các thú nhân và á nhân, gồm 2 nam 2 nữ. Hình như trên tay họ đang cầm vài con thỏ. Tôi đoán họ đến đây để mượn nhờ đống lửa và nướng chúng. Dù sao thì ở đây cũng ít có khả năng bị “Quỷ” tấn công.
[Những thú nhân là đến từ thị tộc sư tử và thị tộc có cánh. Còn 2 á nhân là Wardog <“chó chiến tranh”, muốn mường tượng ra như thế nào thì tùy> và Arachne
Nicola-san lẩm bẩm trong khi nhìn vào màn hình. Hể ~. Những thú nhân này thì cũng khá quen thuộc, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy các loài á nhân này.
Loài Wardog không có hình dáng con người với đôi tai sói và chiếc đuôi mọc đằng sau giống như Norun-san, một chú sói. Họ hoàn toàn giống với chó khi nhìn vào phần đầu và đuôi. Cả thân thể đều được bao phủ bởi lông thú, khiến họ hoàn toàn trông như những người sói. Mặc dù họ cũng không thể biến thành con người, và trông giống chó hơn là sói.
Arachne có mái tóc ngắn màu đen gọn gàng được chia làm hai phần từ lông mày của cô, 1 kiểu tóc phụ nữ được gọi là “Princess cut”
[Dù là gì đi nữa! Nếu những kẻ giống như các ngươi ở đây, chúng ta có thể bị những con ma thú tấn công!].
[Đúng vậy, đúng vậy! Các ngươi có mùi hôi của những con thú!].
[Các người bị tấn công là chuyện của các người, nhưng đừng có đi theo và cũng kéo chúng ta vào rắc rối!].
[Cái…!]
Chàng trai Wardog (?)
[Tch ~. Sao những kẻ như vậy lại có mặt trong số thí sinh chứ? Theo những gì ta biết, chúng có thể đến Zenoasu hoặc Misumido mà. Điều kiện tuyển dụng ở đây quá là khoan dung]
Người đàn ông quay lưng lại và nói chuyện với nhóm cùng với giọng điệu khinh bỉ.
[Brynhild chỉ mới được thành lập và có lẽ họ đang thiếu nhân tài. Hẳn đó là lý do mà họ sử dụng cả thú nhân và những thứ khác. Không chỉ thú nhân, thậm chí ở đây còn có cả á nhân. Và số lượng của chúng cũng khá lớn nữa].
[Tổng chỉ huy cũng là một thú nhân. Nếu một con thú rừng còn có thể trở thành chỉ huy, thì một ngày nào đó chúng ta thậm chí còn có thể trở thành quý tộc nếu cống hiến một số thành tựu, cho dù nhỏ cũng có thể].
[Nguuu. Nếu ngươi trở thành quý tộc, thì ta còn có thể vươn đến Bộ trưởng Bộ Nội các hay một cái gì đó như thế. Ngay cả chính quốc vương cũng là một mạo hiểm giả mà. Hiệp sĩ đoàn này không sống với bất cứ một Hiệp sĩ đoàn nào. Nhìn từ bên ngoài cũng có thể thấy được điều đó]
Những người đàn đang hạ thấp giọng nói để cố kìm nén tiếng cười, nhưng smartphone của tôi đã thu lại được tất cả cuộc nói chuyện đó.
[Chính vì lý do đó. Chúng ta nhất định sẽ tạo ra một Hiệp sĩ đoàn thích hợp sau khi gia nhập. Dù sao đi nữa, tổng chỉ huy của một Hiệp sĩ đoàn không thể là thú nhân].
[Ồ? Ngươi đang nhắm tới vị trí tổng chỉ huy à?].
[Ta nghĩ vậy. Khi số lượng những hiệp sĩ thực thụ tăng lên, các thú nhân sẽ không còn cần thiết nữa. Nếu chúng ta đánh bại tổng chỉ huy và phó chỉ huy trong thời gian thực tập hay tương tự vậy, việc tạo ra một hiệp sĩ đoàn mới sẽ đơn giản hơn, chẳng phải sao? Dù sao thì thế giới này cũng được cai trị bởi những người có khả năng thực sự mà]
“Gya-ha-ha-ha-ha!” Một vài người đàn ông bắt đầu nở nụ cười trong khi gây ra những âm thanh thiếu sáng suốt. Trái ngược với họ, chỉ có một người duy nhất đang nằm ở góc màn hình hiện tại không hề cười.
[… Chúng ta không cần những kẻ đó].
[Thần cũng nghĩ vậy]
Chàng trai tai cáo Nicola-san tiếp tục nhìn chằm chằm vào những tên đàn ông vẫn đang cười trên màn hình sau khi trả lời câu nói của tôi. Anh ấy là một cộng sự thân cận của tổng chỉ huy Rain-san, kể từ khi họ cùng nhau đến đất nước này. Có lẽ anh ta không thể kiềm chế được sự tức giận của mình, và nhìn đau đáu vào những kẻ trên màn hình trong khi nắm chặt nắm đấm.
Tôi đoán vẫn còn có những người hiểu lầm rằng chúng tôi sử dụng thú nhân là do thiếu nhân lực. Một sự hiểu lầm cực đoan.
Đa số thú nhân và á nhân thường không ra khỏi Misumido và Zeonasu. Số lượng của họ cũng không nhiều, thế nên kết quả là có rất ít các mối quan hệ với con người xung quanh họ. Mà cũng còn tùy vào khu vực.
Vẫn còn những người gộp chung thú nhân với quái thú và á nhân với ma thú vì điều đó.
Đối với thú nhân, trong quá khứ, họ là mục tiêu của sự khinh thường và bị coi là chủng tộc thấp kém, thô tục và hoang dã. Cũng có một khoảng thời gian họ bị đối xử như những nô lệ.
Hiện tại thì Misumido đã được thành lập và những kẻ có suy nghĩ như vậy cũng giảm đi ít nhiều.
Còn về á nhân, mặc dù hầu như không có cơ hội để nhìn thấy họ, thế nên sự phân biệt đối xử có thể chỉ là do bắt nguồn từ nỗi sợ hãi không có lý do. Cho dù vậy, những kẻ giữ suy nghĩ như thế trong đầu thì không cần thiết đối với Hiệp sĩ đoàn của đất nước tôi.
Vương quốc này chắc chắn là độc nhất. Nếu ai đó nói rằng Hiệp sĩ đoàn của chúng tôi không giống như những hiệp sĩ đoàn bình thường, thì đúng là vậy đấy.
Nhưng mà chuyện này là sao? Thiếu gì những thằng vua không làm tốt nhiệm vụ của một ông vua. Éo có ít đâu. Nếu mà thích một Hiệp sĩ đoàn bình thường thì cứ việc lượn đến những nước khác cho rảnh nợ. Mấy tên mắc dịch.
Quả thật lúc đầu tôi đã miễn cưỡng nhận nhóm Rain-san vào Hiệp sĩ đoàn là do thiếu nhân lực, nhưng dù vậy họ cũng đã dễ dàng vượt qua chương trình đào tạo, thứ có thể khiến đổ máu bất cứ lúc nào. Và họ cũng đã cùng những hiệp sĩ khác tạo nên Hiệp sĩ đoàn ngày nay.
Sức mạnh của họ có thể so sánh với cả Yae và Hilde bởi đã được Moroha-neesan đào tạo. Một kẻ chỉ có vẻ ngoài mạnh mẽ sẽ không có cửa trước những hiệp sĩ và chỉ huy đoàn hiệp sĩ của nước tôi. Hiện tại, họ chắc chắn là ba hiệp sĩ mạnh nhất của vương quốc này, ngoại trừ trường hợp của nhóm Baba-jiisan.
Mà, những kẻ khinh khi ai đó chỉ dựa trên vẻ ngoài của họ là không cần thiết ở vương quốc này.
[Hmm, vậy thì chúng ta sút bọn này khỏi khu rừng nhá?]
Những con “Quỷ” đang ở trước mặt tôi gật đầu đồng ý sau những gì tôi nói.