Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 245 : Dọn Dẹp Và Thở Dài
Isekai No Kami Team - Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Tất cả các thành viên của “Hiệp hội hoàng kim [Gordias]” đã bị tóm, trụ sở chính bị phá hủy, tên cấp dưới của Viện trưởng “Viện Thương mại và Công nghệ huyền bí” cũng bị bắt, và đó là kết thúc hoàn toàn của cái tổ chức ấy.
Sau khi bị chúng tôi gô cổ, tất cả các thành viên đều được cho biết về tác dụng thực sự của [Thánh Vực]. Rồi họ bị lôi đi mà không hề kháng cự vì chắc giờ đám đó chỉ cảm thấy vô vọng và trống rỗng thôi. Dường như họ nhận ra rằng tất cả những gì họ đã làm đều là vô nghĩa.
Nhưng mà giờ thì họ cũng phải trả giá cho những tội lỗi của mình, những cuộc tấn công dữ dội của họ đã tạo ra rất nhiều hi sinh. Tôi hoàn toàn không cảm thấy đáng thương chút nào.
Về án phạt, những kẻ phạm tội nặng sẽ là tử hình. Còn những kẻ tội trạng tương đối nhẹ sẽ phải nhận án tù 50 năm cho mình.
Vấn đề là nằm ở chỗ việc sản xuất của bọn lính sắt, bộ phận phép thuật của Glazerd và bộ phận tạo tác phép thuật của Bowman phụ trách những công đoạn riêng biệt, và dường như cả 2 không thể thống nhất lại được 1 mẫu thích hợp vì chúngkhông làm việc cùng nhau.
Không, 2 bộ phận cũng sẽ không thể tạo nên “1 mẫu thích hợp” cho dù có làm chung đi nữa.
Người tên Bowman đã biến mất trước mất trước mặt công chúng thông qua máy chém, Glazerd cũng sẽ sớm nối gót anh ta vì bản án tử hình của mình. Có những kĩ sư và kĩ thuật viên chỉ làm riêng phần của họ trong việc sản xuất lính sắt, nhưng tất cả cũng đã bị bắt. Nói cách khác, bất cứ ai mang trong đầu kiến thức để chế tạo lính sắt sẽ không bao giờ xuất hiện trước thiên hạ nữa.
Nhưng ngoại trừ vài người trong gia đình tôi.
[Đồ cùi bắp thì vẫn hoàn đồ cùi bắp, nhưng ta cũng rất ấn tượng về việc hắn đã dám làm nhái Framegear của ta một cách thất bại đến vậy đấy] – Regina.
[Đúng vậy. Sao mà chúng có thể tạo nên cái thứ phế thải này chứ? Nó tệ đến mức tôi không ngờ tới được luôn] – Rosetta.
Trong khi nói thế, 2 đứa nhóc trong gia đình tôi nhìn vào các mảnh vỡ của những người lính sắt và không tiếc lời lăng mạ.
2 người biết đấy, linh hồn oán hận của Bowman có thể sẽ xuất hiện nếu 2 người xỉa xói đám lính sắt nhiều quá đó. Mà, cho dù vậy thì tôi cũng sẽ thanh tẩy anh ta bằng [Banish]
Để đề phòng, tất cả đống sắt vụn của bọn lính sắt đã bị tiêu diệt đều được gom lại ở đây. Tôi không muốn lại phải đi điều tra về hàng nhái của tụi lính sắt vì lần này chúng cũng bị đánh cắp đâu.
Ferzen cũng gửi lời cảm ơn vì họ đã có thể quét sạch những thành phần gây rối này. Đổi lại, tiếng xấu của tôi trong Yuuron đã trở lại và thậm chí còn “xưa đâu bằng nay”.
Khoảng thời gian đó tôi thực sự đã giấu đi danh tính của mình, nhưng mà [Schwertleite] của Yae và [Siegrune] của Hilde đã bị mọi người nhìn thấy hoàn toàn. Họ đã nghĩa rằng [Ngân quỷ chiến binh] có liên quan đến hoặc là đồng minh của Brynhild.
Những người trong thủ phủ đã bị Thiên vương áp bức hài lòng với kết quả đó, nhưng không có nghĩa là họ biết ơn tôi. Có vẻ với họ đó chỉ là [Hắn ta đã tự ý mình làm những chuyện mà hắn không được phép]
Không, cũng không phải là tôi đã hành động với mục đích giúp Yuuron hay gì đó đặc biệt, nên tôi vẫn ổn, nhưng… Thật là buồn lắm đó biết không? Không hẳn là tôi muốn được cảm ơn, nhưng nên nói thế nào nhỉ, cảm giác này cứ quanh quẩn mãi thôi.
Sau lần này thì khả năng Yuuron phục hồi gần như đã không còn tồn tại. Cần phải có sự viện trợ và giúp đỡ của nước ngoài nếu muốn tái sinh 1 quốc gia, nhưng chả có nước nào muốn đưa tay ra với nơi đó cả. Nói thẳng ra, để họ sụp đổ như thế này thì các nước láng giềng còn vui vẻ hơn là hồi sinh ấy chứ.
Việc cung cấp lương thực ở khu vực miền trung đã không còn cung ứng đủ được, lưu thông hàng hóa cũng trở nên khó khăn. Do đó, người dân đang dần di chuyển đến các thị trấn, làng mạc ở các vùng lân cận những quốc gia chung biên giới.
Từ khi các thị trấn này phải dựa vào nước ngoài để tồn tại, sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian cho đến khi Yuuron bị các nước xung quanh như Hanock, Rodomea, Ferzen, Horn hoặc Nokia thôn tính.
Chỉ duy có Quỷ quốc Zenoasu là vẫn duy trì chính sách không can thiệp của họ, nhưng chuyện đó cũng không có gì lạ. Ngoài ra, những người dân Yuuron hầu như không di chuyển đến đó, cũng vì nền văn hóa ẩm thực quá khác biệt của Zenoasu.
Mặc dù cái thủ phủ trước đây thì ngoại lệ.
Có rất nhiều điều đã xảy ra, nhưng bây giờ tôi cũng có thể nói rằng 1 trong những thứ khiến tôi bận tâm đã biến mất.
Đây là lúc tôi muốn được thư giãn một thời gian, nhưng vẫn còn quá nhiều việc phải làm…… Hàààà ~.
_____Chuyển cảnh_____
[Thế, từ giờ mọi người định làm gì?]
Tôi hỏi Sonia-san, Rengetsu-san và Jesty-san hiện đang trong [Silver Moon] tại thị trấn lâu đài về dự tính của họ kể từ giờ. Cuộc báo thù của họ đã thành công, thế nên tôi đoán họ sẽ sớm tiếp tục du hành.
[Ngay từ đầu thì chúng tôi đã là những mạo hiểm giả. Ngoài ra, người ta đồn rằng có những dungeon ở vương quốc này, thế nên chúng tôi đang nghĩ đến chuyện tạm cắm dùi ở đây một thời gian và kiếm chút đỉnh]
Cả Sonia-san và Jesty-san đều gật đầu với những gì Rengetsu-san nói. Chuyện này sẽ rất có lợi, tôi cảm thấy mừng vì có những mạo hiểm giả lành nghề ở đây.
Để phòng hờ, tôi đã bảo họ giữ bí mật về những chuyện ở thủ phủ Heiron. Mà, tôi cũng không nghĩ họ sẽ nói gì đó liên quan đến việc 3 người đã làm thịt 1 tên Thiên vương đâu, mặc dù tên đó cũng chỉ là hàng mạo danh.
Thú thật, tôi đã nghĩ đến việc mời họ gia nhập Hiệp sĩ đoàn của mình, nhưng cuối cùng tôi cũng không nói gì cả, vì dường như 3 người họ không muốn phục vụ cho bất kì quốc gia nào.
Tôi chia tay 3 người và đi dạo quanh thị trấn lâu đài sau 1 thời gian dài.
[Oya, bệ hạ. Sao ngài đi có một mình vậy?].
[Thần có một số táo ngon đây. Ý ngài thế nào thưa bệ hạ?].
[Bệ ~ hạ ~! Cùng chơi beigoma nào!]
Người dân trong thị trấn thuộc mọi tầng lớp chào hỏi tôi. Tôi đoán mình không thể giấu thân phận, nhưng cũng ổn cả thôi.
Nhưng mà tôi cảm thấy hình như từ “Bệ hạ” vì lý do nào đó mà qua miệng mọi người đã trở thành 1 loại biệt danh. Không giống như họ đang trêu chọc tôi, thế nên tôi cũng không để ý. Tôi hiểu được điều này vì nó là cái gì đó tự nhiên sinh ra khi đã thân quen.
Tiểu vương quốc Brynhild chỉ có duy nhất thị trấn này. Thế nên cũng có thể gọi thị trấn này là Brynhild. Nó chắc chắn sẽ được gọi là “Kinh đô của Brynhild” một khi nơi này trở nên phồn hoa hơn nữa.
Tôi thử đi đến vùng nông nghiệp ở phía đông thị trấn. Có 1 cánh đồng trải dài ở đây, và việc trồng lúa cũng được thực hiện tại đây vì nó là nơi duy nhất có khi hậu tương tự vùng nông thôn của Ishen nhất. Bánh xe nước cũng được lắp đặt hoàn thành tốt.
[Có vẻ mọi thứ ở đây vẫn ổn].
[Ah, bệ hạ. Ngài đến thăm ạ]
Sau khi đến, tôi nói chuyện với cô gái mộc nhân Laqshe đang nghỉ ngơi dưới bóng cây. Mặc dù là thành viên của Hiệp sĩ đoàn nhưng cô ấy dành hầu hết thời gian làm việc như là 1 nông dân.
Không có dòng dõi nào trong các loài á nhân thân thuộc với việc đồng áng hơn chủng tộc của cô gái này. Cô ấy là người rất phù hợp với nơi đây, thế nên cô đã được miễn huấn luyện và các hoạt động tương tự khác.
Hiệp sĩ đoàn nước tôi có xấp xỉ 100 thành viên, nhưng khoảng 40% trong số đó là phi chiến binh. Họ đã phụ trách trong những lĩnh vực khác như: nông nghiệp giống Laqshe, nhân viên giấy tờ, cơ quan tình báo, công nhân xây dựng, vân vân và vân mây.
Mặc dù miễn luyện tập nhưng không phải là họ sẽ yếu đi. Họ vẫn là những người mạnh mẽ đã vượt qua được cuộc kiểm tra ngày đó và vẫn đang tự luyện tập theo cách riêng của mình, vì họ sẽ có thể thực hiện đúng vai trò của bản thân trong trường hợp khẩn cấp.
[Chúng ta sẽ có thể thu hoạch lượng lớn gạo vào mùa thu ~].
[Tôi rất mong chờ nó. Giờ thì, những việc còn lại… Có điều gì không đủ không?].
[Umm, để thần xem. Thần có hơi lo lắng vì vài ngày qua mưa không nhiều lắm. A-ha-ha. Mà cho dù thần có nói điều này với bệ hạ……].
[Mưa hãy đến đây, phước lành tinh khiết, “Heavenly Rain”!]
Tiếng những giọt nước rơi xuống đất vang lên cùng với cơn mưa hình thành từ pháp lực của tôi từ trên bầu trời, mặc dù trên đó không có đám mây nào. Cơn mưa chỉ rơi xuống phần đất đang canh tác và không ảnh hưởng gì đến thị trấn. Trước đây tôi đã phạm sai lầm khi dùng quá tay lượng pháp lực, nhưng lần này tôi đã thực hiện tốt.
Những người nông dân đang làm việc trên cánh đồng trở nên bối rối vì cơn mưa đột ngột và chiếc khiên [Shield] trên đầu họ. Nhưng sau khi nhìn thấy tôi thì có vẻ họ đã hiểu ra và quyết định ngồi xuống trong 1 ngôi nhà nhỏ gần đó cho đến khi tạnh mưa.
Sau đó Laqshe nói điều gì đó với khuôn mặt cạn lời trong khi nhìn vào màn mưa.
[……thật là… Có điều gì mà bệ hạ không thể làm được không vậy?].
[Rất nhiều ấy chứ ~. Không phải đó là lý do tôi cần mọi người giúp sao?]
Tôi hiểu được có nhiều điều không thể tự mình làm được tất cả và nên nhờ cậy vào người khác bất cứ khi nào có thể. Tôi không thể solo được mọi chuyện.
Thực tế, trừ tôi ra, tất cả mọi người đều đang làm việc chăm chỉ, như là Naito-ossan, Kousaka-san, và cả Laqshe đều đang vận hành vương quốc này. Tôi đã nghĩ rằng nhiệm vụ của mình là bảo vệ môi trường làm việc của mọi người và làm họ cảm thấy an tâm.
Thế nên tôi sẽ không tha thứ cho bất cứ kẻ nào có ý định tổn hại đến đất nước này. Tương tự như đám Yuuron đột nhiên gây chiến mà không cần lý do, tôi sẽ không ngần ngại mà trả lại gấp 10 lần những gì chúng làm.
Mà, cũng không phải là tôi đã làm gì đó trong trường hợp của Yuuron… tôi nghĩ vậy. Có thể nói rằng đó chỉ là do nhiều sự cố đáng tiếc chồng chất lên nhau thôi.
Mưa tạnh, và tôi rời khỏi khu nông nghiệp.
Lần này thì tôi quyết định đi thăm ngôi trường vừa hoàn thành. Vẫn chưa có học sinh nào, nhưng Fiana-san – mẹ của Sakura – và cả 2 giáo viên khác được mời khi trước đều đang dọn dẹp phòng học.
Hai giáo viên này là 1 cô gái khoảng 20 tuổi và 1 chàng trai. Người đàn ông trông có vẻ còn trẻ và anh ta là một Elf, nhưng tôi được nghe rằng anh ta đã hơn 200 tuổi. Cơ mà anh ấy vẫn còn trẻ chán so với Lean và giáo sư. Cũng phức tạp lắm nên tôi éo dám đùa về chuyện này đâu…
Về tên của họ, Miette là tên cô giáo trong khi Raysiel là tên người thầy giáo, tôi nhớvậy.
Raysiel là 1 pháp sư và cũng là 1 cựu mạo hiểm giả, thế nên anh ấy đã nhận được đề nghị dạy học từ chủ guild Rerisha-san.
Tôi đã nhờ Yumina xác nhận nhân phẩm của họ bằng mắt phép thuật của em ấy để phòng hờ, nhưng họ không phải là những người (Elf) xấu. Cả 2 đều là người tốt.
Dù sao thì, tôi nghĩ mình cần phải chào đón 3 người một cách đàng hoàng, nhưng mà tôi đột nhiên nhận thấy có rất nhiều mèo đang tụ tập ở sân trường.
[Gì đây…?]
Sau khi leo lên thứ gì đó giống như thùng các tông, Nyantarou đang nói chuyện với những con mèo kèm theo nhiều cử chỉ.
[NyanNyanNya! Nyaaa, Nyan, Nyanya! Nyan Nya Nyan Nya, Nyaaaa!]
Đó là ngôn ngữ của mèo à? Tôi hoàn toàn không hiểu mấy chú này đang nói gì cả.
[Cậu đang làm gì vậy Nyantarou?].
[Tôi đã nói tôi là d’Artagnan ~ nya! Tôi đang thu thập thông tin về thị trấn từ những kẻ dưới trướng mình ~ nya!]
Cậu nói kẻ dưới trướng? Từ lúc nào cậu thành trùm lũ mèo của thị trấn vậy? Mặc dù tôi nghĩ phía trên cậu vẫn còn có Kohaku.
[Cậu sẽ làm gì với thông tin có được?].
[Tôi đang kiểm tra có kẻ đáng ngờ nào trong thị trấn hay không ~ nya! Ngôi trường này là lãnh thổ của tôi, thế nên tôi sẽ bảo vệ mẫu thân-sama và nơi này ~ nya!]
Tôi không nhớ rằng đã nói nơi này là lãnh thổ của cậu à nghen, nhưng tôi đoán thu thập thông tin từ số lượng mèo như thế này sẽ rất hữu ích. Điều Nyantarou nói là chính xác. Nếu có kẻ đáng ngờ, những chú mèo này chắc chắn sẽ có thể nhanh chóng phát hiện.
[Tôi nghĩ vậy cũng tốt. Nếu có gì xảy ra thì hãy báo cho Sakura].
[Đã rõ ~ nya!]
Nyantarou không phải thú triệu hồi của tôi, thế nên chỉ có Sakura mới liên lạc được với cậu ấy. Nếu cậu ta báo cáo bất cứ điều gì bất thường cho Sakura thì tin tức đó sẽ đến với tôi thông qua điện thoại của em ấy.
Trong khi tôi đang nghĩ về những điều đó, chiếc smartphone đang nằm trong túi tôi reo lên. Một cuộc gọi à? Dòng chữ “Đang gọi: Giáo sư” đập vào mắt sau khi tôi lấy điện thoại ra. Tôi ~ có ~ dự ~ cảm ~ đây ~ sẽ ~ là ~ điều ~ gì ~ đó ~ phiền ~ phức……
[Vâng, xi-xin chào…].
[Touya-kun, Touya-kun! Quả nhiên, tôi tin người kế tiếp nên có 1 Framegear biến hình có thể chuyển từ dạng máy bay chiến đấu sang dạng người…].
[Chủ nhân, chủ nhân! Quan trọng hơn, cái tiếp theo nữa sẽ là 1 chiến hạm hạng nặng có khả năng vận chuyển Framegear…]
[Bộ phận A và bộ bận B…].
[Nếu Framegear của Sakura-dono sử dụng các bài hát như là sóng dao động thì…]
Rùm quá đi!
Từ điện thoại, tôi có thể nghe thấy mấy tiếng la ó của giáo sư và Rosetta, thế nên tôi tách nó ra khỏi tai mình. Ah ~ đúng như tôi đoán mà. Thật sai lầm khi cho mấy cô nàng này xem những thứ như là anime robot… Mấy người chỉ toàn làm những điều mấy người muốn thôi đúng không? Hàààààà……
Ờ thì tôi cũng là 1 thằng con trai, thế nên tôi có thể hiểu được cảm xúc của họ. Đúng hơn là lẽ ra tôi nên nói rằng mình có hơi bị lôi cuốn khi một cô gái lại phát cuồng vì những thứ như thế. Sau đó, họ đã liên tục tra hỏi về mấy thứ như thiết lập cỗ máy trong anime, thế nên tôi hơi bị đuối.
Nếu mà dạy họ chi tiết về mọi thứ thì không khéo một thiết bị không nên tồn tại – lò phản ứng nhiệt hạch xuất hiện mất. Tôi không thể làm thế, nhưng để giải thích cho họ, tôi đã phải nói một cách mơ hồ về công nghệ hạt nhân. Sẽ thật đáng sợ nếu họ đi chế tạo nó thật ngay sau khi tôi trình bày chi tiết.
Vẫn còn nghe tiếng nói của 2 người kể cả khi đã lấy điện thoại ra khỏi tai, tôi chỉ có thể lại thở dài trong bất lực.
Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.