Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 227 : Những Kí Ức Và Mẹ Con Đoàn Tụ
Isekai No Kami Team
Tôi đang bị đuổi theo. Một người đàn ông mang mặt nạ, mặc quần áo đen (hoặc có lẽ đó là một người phụ nữ, tôi không chắc), rút thanh kiếm cong ra từ hông mình và rạch ngang lưng tôi chỉ với một nhát chém.
Tôi ngã xuống do dư chấn, nhưng kể cả như thế, chân phải của tôi bị chém đứt lìa khi tôi cố đứng lên để tiếp tục chạy. Việc cái chân đứt ra từ phần đầu gối khiến tôi lại ngã xuống. Tôi giơ cánh tay phải lên để đỡ đường kiếm mà ông ta chém xuống mình và cánh tay tôi cũng bị cắt đứt từ khuỷu tay và rơi xuống. Những vết máu đỏ tươi bắn tung tóe theo sau, nhuộm đỏ tầm nhìn của tôi.
Mình sẽ chết. Mình sẽ bị giết. Mình không muốn. Mình không muốn chết. Mình cần phải trốn đến nơi mà những kẻ này không thể theo mình. Mình phải thoát khỏi đây. Nếu không muốn chết, mình phải trốn thoát.
Ngay lúc nghĩ về điều đó, Sakura lập tức lẩm bẩm những từ đang tràn ngập tâm trí mình.
[Tele–port]
Khoảng khắc kế tiếp, Sakura rơi xuống nước. Cô ấy huơ loạn xạ chân tay của mình mà không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng không thể làm được gì cả. Cơ thể cô ấy không nghe theo lời cô. Hơi thở của cô ấy dần trở nên hư nhược, rồi vì thế, ý thức của Sakura biến mất do cơn đau từ những vết thương.
_____Chuyển cảnh_____
Tôi, người đang cầm 2 tay của Sakura và thực hiện [Recall] sau khi cả 2 chạm trán vào nhau, đã trải nghiệm những kí ức của cô ấy và sau đó mở mắt ra.
[Tôi hiểu rồi. Vậy nó mọi chuyện là như thế].
[…Tôi nhớ. Tôi là…Farne …Farnese Forneus… Ngày hôm đó, tôi và Spica-san bị tấn công. Sau đó tôi…]
Sakura lặp lại những từ đó như để xác nhận lại kí ức của mình.
Tôi có một ý kiến sơ bộ về việc tại sao Sakura lại ở Ishen. Có lẽ cô ấy đã đánh thức phép thuật không thuộc tính của mình trong vô thức do nỗi sợ hãi khi bị tấn công. Từ [Teleport] là một dạng dịch chuyển theo cách đúng như tên gọi của nó. Bằng cách dùng phép thuật đó, Sakura đã dịch chuyển đến Ishen và rơi xuống sông. Liệu sừng của cô ấy biến mất một thời gian có phải do việc cạn pháp lực không?
[Kí ức của ngài…đã trở lại?]
Spica khẽ hỏi Sakura.
[Chúng vẫn còn mơ hồ nhưng…tôi biết. Về Spica, và mẹ tôi nữa. Tôi đã nhớ lại. Nhiều thứ].
[Farne-sama…]
Nước mắt Spica rơi xuống như thác đổ. Thấy thế, Sakura nở một nụ cười rất kín đáo, nhưng tôi – người hiện đang nắm tay cô ấy, có thể nhận ra rằng Sakura đang run lên một chút.
[Sakura… Cô vẫn còn sợ sao?].
[Hm…một chút… Bởi vì tôi không muốn nhớ lại rằng mình sắp bị giết]
Cô ấy mỉm cười với khuôn mặt hơi nhợt nhạt. Chuyện này có thể hiểu được. Tôi đã khiến cô ấy nhớ lại 1 cách rõ ràng khoảnh khắc mình cận kề với cái chết. Cho dù không bị mất trí nhớ, nhưng đó là những kí ức mà cô ấy muốn quên đi.
[Không sao đâu. Tôi sẽ dẹp loạn hết bất cứ kẻ nào muốn làm tổn thương Sakura. Cô không cần phải sợ nữa]
Tôi nhẹ nhàng vỗ đầu Sakura, nói thế và bảo cô ấy yên tâm. Đó không phải là một chấn thương tâm lý có thể dễ dàng xóa bỏ, nhưng tôi muốn có thể làm điều gì đó về nó.
[Hmm… Nếu có Vua ở bên, em cảm thấy rất an toàn…]
Sakura mỉm cười và bám chặt lấy tôi.
Ư-ưm, Sakura-san? Nếu em làm điều gì đó như thế, em thấy đấy, Spica-san ngồi trước mặt tụi mình đang trưng ra một khuôn mặt mà anh không biết diễn tả như thế nào luôn kìa, thế nên anh mong em có thể kiềm chế một chút, nhưng……
Thôi rồi! Tôi có thể cảm nhận được những anh mắt khác đang ghim vào tôi!
Tôi nhìn về phía cửa phòng sau khi nghe tiếng động cho biết nó đã mở ra, và tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của 8 cô gái đang xếp theo hàng thẳng đứng từ khoảng trống nhỏ xíu của khe cửa. Má ơi!!! Cái cảnh tượng kinh dị gì đây!?
[Người thứ 9, nhỉ…?]x8.
Mấy người mà giọng họ vừa phát ra một cách đồng đều là những vị hôn thê của tôi. Chờ đã, làm ơn dừng lại. Đừng có làm khuôn mặt như thế các em bị sốc và nói [Aaahh……] hay mấy thứ đại loại vậy giùm cái!
_____Chuyển cảnh______
[“Teleport” là một phép thuật rất khó làm chủ kể cả là trong các phép dịch chuyển. Thành thật mà nói, em nghĩ dùng “Gate” thì tốt hơn]
Lean giải thích trong khi uống trà.
[Chính xác lá nó khó dùng đến mức nào?].
[Trước hết, anh sẽ dịch chuyển đến 1 địa điểm trong trí nhớ của anh bằng “Gate”, nhưng để dịch chuyển bằng “Teleport”, anh phải biết các thông số của nơi đó như [Hướng] và [Khoảng cách]. Anh cũng không thể dịch chuyển đến một nơi mà có đối tượng khác ở chỗ đó và chỉ có người làm phép mới có thể dịch chuyển. Nếu anh nắm tay ai đó thì họ có thể dịch chuyển cùng, nhưng 2 người cũng là giới hạn].
[Vậy thì, lúc Sakura dịch chuyển đến Ishen…].
[Em cho rằng [Hướng] là ngẫu nhiên, và cô ấy đã dịch chuyển đến giới hạn của lượng pháp lực, hoàn toàn kiệt sức. Đó là một may mắn khi nơi cô ấy dịch chuyển đến không phải là ở trên biển]
Tôi hiểu rồi. Điều đó cũng có thể xảy ra. Có nhiều nơi nguy hiểm như biển, miệng núi lửa hoặc đầm lầy chẳng hạn. Tôi nghĩ khó mà dịch chuyển đến những nơi mà mình không nắm bắt được phương hướng và khoảng cách.
[Mà nói lại, “Teleport” có thể sẽ thuận tiện hơn nếu địa điểm nằm trong tầm nhìn. Anh có thể dịch chuyển ngay lập tức mà không cần đi qua thứ gì đó như là “Gate”. Có thể dùng nó để tấn công bất ngờ chẳng hạn]
Ra vậy. Đó là sẽ “dịch chuyển tức thời”. Hay đúng hơn, còn tùy thuộc nó được dùng như thế nào.
Tôi có nên thử nó một chút không nhỉ?
[“Teleport”]
Tôi dịch chuyển từ trên ghế đến góc phòng. Oh, cảm giác khó chịu do thay đổi góc nhìn một cách đột ngột khá là kinh khủng. Có vẻ như sẽ khó dùng phép này trong chiến đấu nếu tôi không quen với nó
[…Chồng của chúng em vẫn bất quy tắc như mọi khi. Mặc dù em cũng đã quen với nó rồi]
Lean nhìn tôi vừa dễ dàng thực hiện dịch chuyển tức thời, thở dài và nói. Ờ tốt thôi, anh cũng quen với mấy kiểu phản ứng như thế rồi.
[Vậy thì Sakura-sa… Farne-san có thể dùng phép thuật “Teleport”?].
[“Sakura” là được rồi. Có lẽ hiện giờ tớ không thể dùng nó và tớ vẫn không hiểu làm thế nào để sử dụng pháp lực]
Sakura trả lời đâu hỏi của Linse. Ra thế, Sakura không hiểu làm thế nào để sử dụng phép thuật. Dường như lần đó em ấy có thể dùng được là bởi mối nguy mất mạng khi bị tấn công. Và kết quả của cuộc dịch chuyển bất ngờ, em ấy đã được cứu
[Nếu cậu ấy chỉ thức tỉnh phép thuật không thuộc tính có nghĩa là cậu ấy vẫn chưa nắm bắt rõ được cảm giác của mình. Dù cho có cố kích hoạt nó với tinh thần cao độ thì kết quả vẫn là thất bại thôi, và nó sẽ thành công nếu kích hoạt theo cách nào đó. Chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi cậu có phương pháp riêng để kích hoạt nó mà thôi]
Else chen vào nói trong khi nhai bánh quy. Rõ ràng là em ấy đã phải vật lộn rất nhiều cho đến khi làm chủ được [Boost].
[Vậy cậu dự định như thế nào? Sakura sẽ trở về Zenoasu sao?]
Lu xoáy ngay trọng tâm của vấn đề. Tôi hiểu em ấy thắc mắc như thế cũng là tự nhiên thôi. Đó là về những cảm xúc của Sakura sau mọi chuyện. Dù cho là một đứa con ngoài giá thú nhưng em ấy vẫn là công chúa của Zenoasu. Hơn nữa, cũng có thể xảy ra trường hợp em ấy sẽ kế vị ngai vàng, đúng không? Tôi có cảm giác như nếu chúng tôi im lặng và Sakura tiếp tục ở lại đây thì mói thứ sẽ chìm vào quên lãng.
Nhưng bất kể lựa chọn của Sakura là gì, chắc chắn em ấy vẫn muốn gặp mẹ.
[…Em muốn sống ở đất nước này hơn là Zenoasu. Nếu có thể, em muốn được ở lại đây cùng với mẹ và Spica].
[Thần cũng cảm giác giống như Farne-sama. Thần muốn được làm việc ở Vương quốc này với vai trò một hiệp sĩ như từ trước đến giờ. Dù sao đi nữa, anh trai thần sẽ tiếp quản gia tộc và nối gót cha mẹ, thế nên không có vấn đề gì cả]
Spica đứng lên sau khi Sakura nói, và tuyên bố lựa chọn của mình.
Nhưng mà chúng ta vẫn nên tiến hành mọi thứ một cách hợp lý và có trình tự. Ít nhất thì chúng tôi vẫn phải giải thích rõ ràng cho cha mẹ của Spica. Còn về Quỷ vương… tính sao giờ ta? Nếu ông ta và mẹ của Sakura đã không kết hôn, liệu tôi có thật sự cần sự cho phép của ông ấy để đưa họ đi cùng tôi hay không?
Sau đó là… chuyện về những sát thủ đến từ Yuuron vẫn lởn vởn trong đầu tôi.
Chỉ là giả thuyết thôi, nhưng tôi nghĩ hẳn có kẻ nào đó đã cấu kết với Yuuron. Còn nội dung cuộc hợp tác là chuyện ám sát Sakura. Nếu là vậy, hẳn là có thứ gì đó mà Yuuron đã đạt được từ vụ việc? Tôi không rõ đó là tiền tài hay thông tin. Còn nếu không phải như tôi nghĩ, tôi không thể đoán ra được lý do Yuuron ra tay. Nhưng mà Zenoasu được cho rằng là không giao thiệp với bên ngoài, và nơi đó được mọi người xem là một quốc gia tác biệt.
Xem xét từ tất cả những điều trên, có thể đi đến kết luận những kẻ cố giết Sakura người của Zenoasu. Hơn nữa, đó còn là một kẻ có địa vị không tầm thường. Những kẻ đáng nghi nhất là đám người không muốn Sakura được công nhận là công chúa của Zenoasu và chia tách em ấy khỏi Quỷ vương, đệ nhất và đệ nhị hoàng tử, nhưng mà…
[Sakura không muốn nối ngôi Quỷ vương đúng không?] – Touya.
[Em không có ý định đó. Em không muốn, cho dù thế giới này có đi đến hồi kết đi chăng nữa thì câu trả lời vẫn là không]
Em ấy kiên quyết khẳng định. Tôi tự hỏi liệu em ấy có thể tiếp tục bị nhằm vào nữa sau khi tuyên bố hay không. Ngược lại, chuyện ra mặt như thế khá là nguy hiểm chẳng phải sao? Sẽ an toàn hơn nếu như Sakura tiếp tục giả vờ là mình đã chết và không lộ diện. Có khả năng bè phái của các hoàng tử sẽ hành động mà không có sự cho phép của họ hoặc họ thực sự có liên quan.
[Dù sao đi nữa, em phải đến Zenoasu ít nhất một lần… hay đúng hơn, là nơi mẹ em đang ở. Nói cách khác là gia tộc Frenel, gia đình của Spica-san] – Touya.
[Đúng thế. Thần nghĩ tốt nhất là nên tham khảo ý kiến của Fiana-sama về chuyện nên làm gì tiếp theo]
Spica-san cũng nói thế. Chúng ta có nên đi gặp mẹ Sakura ngây bây giờ không? Những người sẽ đi đến đó sẽ là tôi, Sakura, Spica-san và Kohaku đi theo để làm nhiệm vụ liên lạc.
Tôi nhận được kí ức của Spica-san về vị trí nhà cô ấy ở thủ đô hoàng gia Zenoasu, và sau đó tôi mở [Gate].
Spica-san đi qua [Gate] đầu tiên, sau đó là tôi, Sakura và Kohaku cùng lúc theo sau cô ấy.
Chúng tôi xuất hiện ở lối vào của khu dinh thự sau khi đi qua [Gate]. Nơi này là nhà của cha mẹ Spica-san, gia tộc Frenel. Sẽ không ổn nếu Sakura bị nhìn thấy từ bên ngoài, thế nên chúng tôi dịch chuyển trực tiếp vào trong khu dinh thự.
Một bức tranh to được trang trí trên bức tường lớn đầu cầu thang trải thảm đỏở phía đối diện. Giữa một người đàn ông và một người phụ nữ là 3 chàng trai trẻ đang đứng, và 1 cô gái ngồi trên ghế. Đó là ảnh chân dung gia đình à? Nếu là thế thì hẳn cô gái đang ngồi là Spica-san? Quả thực khuôn mặt rất giống nhau.
[Thật hoài niệm… Em nhớ nơi này. Em đã từng ở đây]
Sakura nhỏ giọng lẩm bẩm. Là lẽ đương nhiên thôi. Kí ức đã trở lại với em ấy rồi mà. Và dường như chúng đang dần trở nên rõ ràng hơn nữa.
Đột nhiên, Sakura đang nhìn quanh, bắt đầu chạy bằng tất cả sức lực đến hành lang phía bên phải.
[Aaa, Farne-sama?]
Spica-san đuổi theo em ấy trong hoảng loạn. Tôi và Kohaku không thực sự hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng chúng tôi vẫn cất bước chạy theo.
Một cô hầu gái trẻ cầm giỏ đồ để giặt giũ nhìn thấy chúng tôi chạy trên hành lang ngang qua, cô ấy vẫn đứng bất động với đôi mắt tròn xoe.
[F-Farne-samaaaaa!? Và tiểuuu thư!? Ểh!? Ểểểểhhhh!?]
Sakura ném bơ cô hầu gái đang kinh ngạc, dừng lại trước một căn phòng và mở mạnh cánh cửa. Chúng tôi, sau khi bắt kịp Sakura, nhìn vào căn phòng từ sau vai em ấy. Những gì chúng tôi có thể thấy là 1 chiếc giường lớn được bọc trong bức màn màu trắng, có ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào. Một người phụ nữ đang nằm trên đó và nhìn về hướng này. Cô ấy khoảng 30 tuổi nhỉ? Mái tóc trắng tinh khiết và khuôn mặt nhợt nhạt của cô ấy khiến tôi nhận ra. Người này hẳn là……
[Far-ne…?].
[M-mẹ… Mẹ!!!]
Sakura chạy thẳng đến bên mẹ và sà vào ngực bà ấy. Rồi em ấy ôm chặt lấy mẹ mình trong khi khóc nức nở.
[Không thể nào… Con đúng là Frane? Con còn sống… Con thực sự còn sống…?].
[Mẹ…!].
[Fiana-sama. Người này thật sự là Farne-sama. Ngài ấy đã sống sót. Ngài ấy đã được cứu sống bởi Quốc vương Brynhild đang đứng đây]
Nghe giọng nói của Spica, người mẹ ôm lấy con gái mình trong khi rơi nước mắt. Bà ấy đã tin rằng con gái mình thực sự quay về rồi đúng không?
Con gái bà, người mà bà nghĩ không còn tồn tại, đã trở lại. Niềm hạnh phúc của họ có lẽ không thể nào diễn tả hay đong đếm được. Sẽ rất không phải nếu như làm phiền họ.
Chúng tôi quyết định cứ đứng bên cạnh nhìn cảnh 2 người họ đoàn tụ một lúc.
[Còn cậu là ai?]
Mặc dù cuối cùng thì tôi nhận được câu hỏi đó kèm theo cái nhìn như đang thấy một kẻ đáng ngờ của cô hầu gái. Hờ hờ, tất nhiên là vậy rồi.