Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 198 : Phế Tích Trong Hang Động Và Đặc Điểm Vụng Về
- Truyenconect
- Isekai wa Smartphone to Tomo ni
- Chương 198 : Phế Tích Trong Hang Động Và Đặc Điểm Vụng Về
Isekai No Kami Team
CHƯƠNG 198: Phế Tích Trong Hang Động Và Đặc Điểm Vụng Về
Làng Pyuton nằm ở phía tây nam của đế quốc Regulus. Đó là 1 ngôi làng nhỏ không mấy nổi bật nằm trên ngọn núi gần Belfast, và nó cho cảm giác rằng đó là chốn thôn quê bình dị.
Có thể sẽ phát sinh phiền phức nếu tôi bị dân làng phát hiện, vì thế tôi quyết định hạ cánh trong khu rừng gần đó và tìm kiếm [Hang động] bằng điện thoại. Sau đó tôi tìm thấy nó ở vị trí hơi xa làng.
[Nó gần hơn mình nghĩ. Hèn gì bọn trẻ lấy nơi đó làm sân chơi]
Hang động này nằm ở khoảng giữa ngọn núi ngoại vi ngôi làng. Nó khá là ©nhỏ. Lối vào nhỏ đến mức chỉ có thể đi qua từng người một. Từ xa thì nhìn nó giống 1 đường hầm hơn, nhưng nó dần rộng hơn những gì tôi nghĩ sau khi vào trong.
Hoặc đúng hơn, tôi cảm thấy nó chỉ giống như 1 cái lỗ của đống tàn tích bị hự hại hơn là lối vào. Có lẽ nhiều chỗ có lối đi khác đã bị chặn bởi đất, đá và cát.
Có 1 con dơi lớn đã tấn công tôi sau khi tôi đi vào 1 lúc, nhưng tôi đã đánh bại nó mà gần như chả tốn tí calo nào. Hmm, không phải nó đủ yếu để làm đối thủ con con nít sao? Nhưng tất nhiên rất khó để đánh bại con vật này nếu không dùng phép thuật hoặc cung tên, nhưng dù thế thì cũng sẽ không bị thương tổn nghiêm trọng nào.
Một khối màu đen xuất hiện trước mắt tôi sau 1 hồi đi thẳng về phía trước. 1 phía có chiều rộng khoảng 7m? Bề mặt nó cho cảm giác như 1 viên đá được ướp lạnh khi chạm vào. Đây là 1 tàn tích của Babylon.
[Giờ thì… chắc phải có thứ gì đó như công tắc để vào trong…]
Tôi kiểm tra mọi ngóc ngách của khối lập phương nhưng không nhìn thấy thứ gì có vẻ như là công tắc. Cũng không có cái khe nào như hồi với Monica… Chuyện quái gì đây?
Có lẽ có 1 bức tường tôi có thể đi qua nếu tôi chạm vào nó, nhưng tôi đã chạm vào mọi chỗ và không đi qua được.
[Ummm….chuyện gì đang xảy ra vậy…?]
Hay là dùng [Modeling] để mở 1 cái lỗ?…..Không, tôi cảm thấy mình sẽ thất bại với cách đó. Tôi muốn tự tìm ra nó nhưng……
“Ah hay là…”, “Chẳng lẽ là…” – tôi đã thử mọi cách nhưng không thể tìm thấy thứ gì giống như lối vào.
[Umm, rốt cuộc gì chuyện quái quỷ gì đây? Mình đã thử mọi hướng kể cả phía trên nhưng… Ah!]
Không lẽ nào…là ở phía dưới?
Khi tôi nghĩ rằng “Nếu theo sở thích của bà giáo sư đó thì…”, tôi cẩn thận đào sâu xuống mặt đất dọc theo khối lập phương bằng phép thuật đất. Sau đó tôi đào 1 cái lỗ ngang để xem phần dưới của khối lập phương.
…Tìm thấy rồi! Mặt đáy của cái khối giống như xúc xắc này có 1 cái lỗ tròn hình phễu dần vào trong ở chính giữa nó.
[Có lẽ mình có thể vào từ đây……]
Khi tôi chạm vào chỗ tròn đó bằng tay, tôi bị kéo vào bên trong khối lập phương.
Tôi nhìn xung quanh, ở đó là 6 cột trụ và trận pháp dịch chuyển như mọi khi. Mỗi viên ngọc đại diện cho từng thuộc tính đều sáng mờ vì không có nguồn pháp lực duy trì.
Tuy nhiên, điều khác thường là trận pháp dịch chuyển nằm trên bức tường bên cạnh chứ không phải trên sàn. 6 trụ đá cũng cắm lơ lửng trên bức tường đó.
[Chờ chút, nó đáng lẽ phải nằm thẳng đứng chứ? Vậy theo đúng là mình phải dịch chuyển từ 1 bên chứ không phải là từ dưới đáy]
Tôi nghĩ rằng nó đã bị làm sai khi điểm dịch chuyển này được tạo ra. Chẳng có lý do gì để xây lối vào ở bên dưới cả. Nếu là 1 con xúc xắc, mặt 2 chấm phải ở dưới cùng nếu mặt 1 chấm nằm ở 1 bên. Nếu đã nhầm lẫn về vị trí của mặt 1 chấm thì mặt 2 chấm phải nằm ở 1 bên, nếu không thì không thể nào đi vào cả.
[Chết tiệt! Nên cẩn thận cài đặt nó cho đúng chứ…]
Vừa cằn nhằn, tôi vừa đổ phép thuật vào những cột đá trong khi vẫn giữ cho cơ thể lơ lửng bằng [Fly]. Sau đó tôi “đứng” lên bức tường có trận pháp dịch chuyển. Chuyện này khiến tôi thấy kì lạ. Cứ như tôi là 1 ninja ấy. “Nhẫn thuật ninja! Bích hổ du tường!”, bớt giỡn đi.
Tôi đổ phép thuật không thuộc tính vào trận pháp và cuối cùng, tôi được bao bọc trong 1 luồng ánh sáng rực rỡ. Quá trình dịch chuyển bắt đầu.
_____Chuyển cảnh_____
[Chào mừng đến với Babylo-waaaa!?].
[Uguuuu!?]
Ngay khi tôi nhận thấy ánh sáng sắp dịu lại hẳn, đột nhiên 1 cái đầu “thăm hỏi” bụng tôi. Guu, 1 đòn đột kích đầy uy lực!
Rõ ràng là ai đó…mà chỉ có thể là người quản lý ở đây thôi. Có vẻ như cô đấy đã cụng đầu vào bụng tôi sau khi xớn xa xớn xác chạy tới đây và vấp ngã.
[Waaaaa, em xin lỗi ~ suu!! Em đã rất vui và muốn chào đón anh nhưng lại kết thúc bằng việc húc đầu vào anh ~ ssu!] [Tôi hiểu, tôi hiểu rồi mà. Thế nên trước hết hãy ra khỏi người tôi đã!]
Cô gái bào chữa ngay khi chúng tôi đụng nhau và ngã xuống đất. Mà dường như tôi đang bị cô ấy đè xuống, khá là lúng túng đấy. Trên hết, con bé này có thứ gì đó khá “ngon lành” mặc dù không bằng Flora, nên càng làm cho tình huống căng thẳng hơn.
[Em sẽ đứng dậy ngay ~ ssu. To-toto!] [Cô đang làm cái-…?]
Cô gái nhỏ, người đang lật đật đứng dậy, lảo đảo, và rồi chân phải – thứ gánhchịu toàn bộ trọng lượng của cô “hạ cánh” chính xác ngay vị trí “rốn cách xuống 1 gang” của tôi.
[Oguoaaaaaa!?]
Kka…! oOoooo, Kwuuuuu-uu…!…!
Tôi quằn quại trong đau đớn. Bộ tôi có thể làm gì khác ngoài cúi xuống và lăn lộn trên mặt đất sao? Đây là đòn tấn công “nặng máu” nhất mà tôi phải chịu từ khi đến thế giới này…!
Sức sát thương của nó thậm chí còn hơn cuộc chiến với Fureizu nữa….! C-có lẽ phé-phép thuật ch-chữa trị sẽ có t-tác dụng…? K-không. T-trong trường hợp này thì có lẽ sẽ l-là [Refresh]? Uaa, vô dụng! Tôi không thể tập trung thực hiện bất cứ phép thuật nào…! Nó đau, đau thấy tổ tông luôn!
[Xin lỗi…anh ổn chứ ~ ssu?].
[T-thế…quái nào mà…ổn…được chứ…]
Tôi nắm chặt tay và chống lên mặt đất trong khi cố chịu đựng cơn đau ở phần bụng dưới. Mồ hôi của tôi đổ ra như xả lũ và mặt tôi thì nhăn nhúm. Thực sự…quá nghiêm trọng…tôi…….không còn tí sức nào nữa…
Cơn đau cuối cùng cũng dịu đi và tôi lảo đảo đứng lên. Cô gái nhanh nhẹn đứng thẳng lên và làm ra động tác như đang chào cờ. Cô ấy thấp hơn Cesca à? Rồi cô ấy mở miệng nói kèm theo 1 nụ cười lớn.
[Giờ thì, để em tự giới thiệu lại. Chào mừng anh đến với ‘Warehouse’ trong hệ thống Babylon!
[Là côôôô—-ôô!!!!!!!].
[Fueeeeeeeeeee!?]
Vậy đây là quản lý của ‘Warehouse’!!! Mắm này là nguyên nhân [Viên ngọc bất tử] rơi xuống tạo ra vụ lùm xùm của Takeda và làm mất [Vòng tay thủ hộ] với vòng tay [Hấp thụ ác quỷ] tạo nên cuộc đảo chính ở đế quốc Regulus.
Cô ta có vẻ cực kì hậu đậu như những quản lý khác đã kể, nhưng tôi đã trải nghiệm việc đó bằng chính cơ thể mình!
[Ngồi xuống đó 1 lúc! Tôi cần phải mắng cô!].
[T-tại sao ~ ssu!? Tại sao ~ ssu!? Sao em lại phải bị mắng ~ ssu?]
Cô ấy không biết mình đã gây ra bao nhiêu rắc rối à? Tôi cần phải từ tốn giải thích để não cô ta được “thông”.
Tôi kể cho cô ấy nghe về những nạn nhân của các tạo tác mà cô ấy làm mất, và tôi cũng nói về những rắc rối mà tôi đã bị lôi vào do sự ngớ ngẩn của cô ta.
[Xin lỗi vì những gì cô đã gây ra ngay!].
[~ ssu… Em xin lỗi vì đã gây ra rắc rối cho anh ~ ssu. Em chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại tạo ra những vấn đề như vậy ~ ssu]
Palshee rũ vai. Khuôn mặt trẻ con của cô cúi xuống và mái tóc màu xám được cột kiểu đuôi gà đang hơi run rẩy. Tôi có hơi quá đáng không?
[Tôi cũng không muốn nói nhiều, từ giờ nhớ hãy cẩn thận. Mọi người của những Babylon khác đều lo lắng cho tình trạng của ‘Warehouse’ đấy].
[Oyo? Anh đã gặp những người quản lý của Babylon khác ngoài em sao ~ ssu?].
[Tất cả, trừ quản lý của ‘Laboratory’. Xin lỗi vì chưa giới thiệu, tôi là Mochizuki Touya. Những quản lý khác đã công nhận tôi là chủ nhân của họ].
[Hồ hổ ~. Vậy thì em cũng buộc phải công nhận anh là người được chấp nhận thôi ~ suu. Đã rõ ~ ssu. Từ giờ, mẫu số 26, tên mẫu “Rilulu Palshee” sẽ được chuyển giao cho anh ~ ssu. Xin hãy đối xử tốt với em ~ ssu, thưa Chủ nhân]
Palshee đứng bật dậy mạnh mẽ và nhanh chóng vào tư thế chào giống lúc nãy. Chuyển đổi nhanh khiếp. Cổ có thực sự ăn năn không thế?
Sau đó, Palshee lại gần tôi và đưa môi cô ấy tiến gần mặt tôi. Ah ~ lại là vụ này à?…
Đến lần thứ 8 rồi, tôi cũng không muốn chống cự vô ích nữa
[Ouuuu….! Muguuu!]
Lưỡi cô ấy len lỏi vào miệng tôi trong khi chúng tôi hôn, nhưng đó không phải lý do mà tôi kêu lên quái dị như vậy. Chân phải của tôi đang bị dẫm nát! Cái con bé này đứng lên chân tôi để bù cho phần chiều cao chênh lệch và ném tất cả trọng lượng cơ thể lên nó, điều này đang nghiền nát chân tôi đó! Ngón chân đau đến mức mắt tôi nổ đom đóm luôn.
Cái tính tình vụng về của con bé này thực sự quá đáng sợ! Mà cái tình huống hiện tại có thể gọi là “sự vụng về” không cơ chứ!?
[Đăng kí hoàn tất ~ suu! Gen của chủ nhân đã được lưu giữ. Từ giờ, quyền sở hữu ‘Warehouse’ đã được chuyển giao cho chủ nhân ~ ssu! … Có chuyện gì vậy ~ ssu?]
Palshee nghiêng đầu hỏi trong khi nhìn tôi đang ôm chân lăn qua lăn lại. Cô ta thực sự không hiểu lý do sao!? Cô chắc chắn sẽ hiểu cảm giác của tôi một khi tôi làm thế với cô! Tôi lăn lộn trên mặt đất trong khi ôm chân phải của mình. Có lẽ dùng [Shield] mỗi khi gặp con bé này sẽ là 1 điều khôn ngoan.
[Dù sao đi nữa, giờ em sẽgiới thiệu về ‘Warehouse’ với anh ~ ssu. Đi lối này ~ ssu!]
Palshee chạy đi một cách “hồn nhiên như cô tiên” mà đếch quan tâm tới sự đau đớn của tôi. Ah, ẻm té kìa! Tôi có cảm giác chuyện này xảy ra như cơm bữa luôn thì phải?
Bước qua khỏi bụi cây rậm rạp, tôi nhìn thấy 1 tòa nhà mái vòm dựng đứng trước mặt. Nó chỉ to khoảng bằng 1 căn hộ dân dụng nếu xét về kích thước nhìn từ bên ngoài. Trông nó cũng giống như căn nhà tuyết hình bán cầu của người eskimo vậy.
Khi đi qua cánh cửa to lớn, tôi thấy 1 căn phòng chứa trắng tinh mà có không biết bao nhiêu là khối lập phương màu trắng cạnh khoảng 50cm đang ở trong đó. Chỉ có 1 khối màu đen duy nhất đang ở trung tâm căn phòng.
[Mình đã tưởng tượng nó giống như 1 căn phòng kho báu vì nó là ‘Warehouse’, nhưng…].
[Các tạo tác được chế tạo bởi giáo sư và bộ sưu tập của bà ấy như tiền, vật liệu, hồ sơ, v.v… và mọi thứ khác đang được bảo quản dưới tầng hầm của nơi này ~ suu. Có 1 lần bức tường bên ngoài tầng hầm bị phá hủy, nhưng nó đã được sửa lại ~ ssu]
Và đó là lúc [Viên ngọc bất tử] và đủ thứ khác rơi xuống. Thật là! Câu chuyện phiền phức.
[Ta có thể lấy đồ trong tầng hầm bằng những cái máy này ~ ssu. Xem ~ nào…….]
Palsheee đổ pháp lực vào khối đá màu đen và nó bắt đầu hoạt động theo cách nào đó. 1 trong những khối đang nằm trên sàn lọt xuống và 1 khối lập phương tương tự có vẻ như đang trồi lên từ sàn nhà trước mặt tôi.
Nhìn kĩ thì có các kí tự nhỏ được viết trên góc bên phải của khối lập phương. Có lẽ đó là ngôn ngữ Paruteno cổ. Rõ ràng, mỗi khối lập phương được gán cho 1 mã số riêng biệt.
Phần trên cùng của nó mở ra như là hộp kho báu khi Palshee chạm vào nó. Wow! Rất nhiều đồng tiền vàng được sắp xếp ngay ngắn bên trong đó.
[Những chiếc hộp này không thể mở được nếu là bất kì ai khác ngoài chủ nhân và em ~ ssu. Ví dụ, hiện giờ thì giáo sư Regina Babylon sẽ không thể mở nó được cho dù có cố thế nào đi nữa ~ ssu]
Tôi hiểu rồi. Tức là chìa khóa để mở những chiếc hộp đã được chuyển sang cho tôi đúng không…? Tôi đoán sau này tôi sẽ có thể tùy thích sử dụng nó.
Tôi lấy ra 1 đồng vàng từ trong hộp. Nó mang kiểu dáng tôi chưa thấy bao giờ… Không, tôi đã thấy 1 lần vào lần đầu tiên gặp End. Nó nhìn giống như đồng bạc của cậu ấy vậy. Vậy có nghĩa đây là 1 đồng vàng Paruteno?
Nghĩ về điều này thì chẳng phải là lẽ đương nhiên sao? Cái ‘Warehouse’ này là thứ của 5000 năm trước mà.
Cơ mà tôi không thể sử dụng số tiền này được. Tôi có nên nghiền chúng ra và bán như vàng bình thường không? Tôi nghĩ nếu mang tới 1 cửa hàng đồ cổ thì họ sẽ không tin chúng là đồ của 5000 năm trước, vì chúng được bảo quản ở trạng thái hoàn hảo. Họ có lẽ sẽ nghĩ chúng là đồ giả.
[À, đúng rồi. Ở đây có bản thiết kế những mẫu cải tiến của Framegear không?].
[Anh muốn bản thiết kế Framegear ~ ssu?Chúng ở đây ~ ssu. Umm…]
Chiếc hộp chứa những đồng vàng chìm xuống và 1 chiếc hộp khác giống y chang nổi lên. Chỉ nhìn thì tôi chả thể phân biệt được cái hộp nào với cái hộp nào.
Tôi làm theo những gì Palshee đã làm và chạm vào hộp. Sau đó nắp hộp mở ra, nhìn vào những thứ bên trong…… Tôi từ từ đóng nắp lại.
[Palshee…nhầm rồi. Cô lấy sai thứ rồi. Cất nó vào. Nhanh!].
[Ểh? Ah, phải rồi ~ ssu. Em đã nhầm lẫn con số ~ ssu]
Palshee vận hành khối đá 1 lần nữa và cái hộp đã đóng lại trước mặt tôi dần dần chìm xuống. Tôi xoay lưng lại, vì có lẽ mặt tôi đã đỏ rần rồi.
Hở, có cái gì trong chiếc hộp đó à? Chỉ là đồ chơi thôi, bạn biết đấy…… Nhưng mà là đồ chơi dành cho người lớn…của bà giáo sư đáng ghét đó.
Tôi lại mở cái hộp vừa trồi lên ra, lần này thì bên trong có rất nhiều vật hình trụ. Chúng trông như các ống chứa bằng tốt nghiệp vậy (*). Tôi mở 1 cái ra và thử đọc nó.
<(*): ở Nhật, bằng tốt nghiệp được đựng trong 1 ống hình trụ có đường kính khoảng 6-7cm và dài khoảng 35cm>
Có vẻ như thứ này là 1 bản kế hoạch chi tiết. Trong đó có những bức tranh tinh xảo về các bộ phận khác nhau. Tất nhiên là tôi không thể đọc nó, nhưng nếu dùng phép thuật thông dịch thì chắc là được.
Không phải tôi không hiểu vì nó khó hiểu đâu nhá!
Nhưng mà, giờ thì chúng ta có thể tạo ra các loại ra cao cấp hơn rồi. Chúng tôi vẫn chưa thể yên tâm với những Framegear hiện tại được, nhưng giờ thì có thể bắt tay vào cải tiến rồi. Nói cách khác, đã có đủ điều kiện để chế tạo các Framegear chuyên dụng và Framegearcá nhân.
Tôi có nên chế tạo nửa dưới của nó giống như xe tăng không? Tôi thử tượng tượng về hình dạng của nó khi đó. Hay là tìm thử các mẫu mã robot trên mạng nhỉ? Còn kiểu nào ngoài các kiểu giáp hạng nặng, độ linh hoạt cao và hỗ trợ từ phía sau không nhỉ?
Quả thực, tôi đang háo hức. Không thể nào khác được vì tôi là 1 thằng con trai mà.
@KẾT THÚC ARC 22 @