Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 187 : Cổng Dịch Chuyển Và Dao Bạc
Isekai No Kami Team
Từ khi tin tức về dungeon mới lan ra 1 cách nhanh chóng, các mạo hiểm giả đã bắt đầu tụ tập về Brynhild.
Dù sao thì đó cũng là những dungeon chưa từng được khám phá, chúng hoàn toàn không bị hao mòn bởi con người do nằm trong những hòn đảo bị cô lập trên biển. Vì thế nên khả năng cao là các bảo tànghay kho báu vẫn còn nguyên vẹn bên trong đó.
Nói cách khác, hiện tại là cuộc đua của “những người tới đầu tiên”. Những mạo hiểm giả tranh nhau để trở thành người đầu tiên đến 3 dungeon “Amaterasu”, “Tsukuyomi” và “Susanoo” đã được tôi đặt tên.
Lúc trước, tôi đã cố gắng che giấu về phép thuật [Gate] để tránh bị nghi ngờ và lợi dụng, nên tôi rất cẩn trọng khi dùng nó. Nhưng mà bây giờ thì đã có khá nhiều người biết về nó. Đúng vậy, vì tôi đã dùng nó liên tục trong trận chiến với Fureizu ở Yuuron.
Bên cạnh đó, bây giờ tôi đã trở nên khá là mạnh. Nên tôi không cho rằng ai đó sẽ cố làm những chuyện vô ích<ý là tấn công hay uy hiếp ấy> với tôi đâu. Mà cho dù điều đó có xảy ra thật thì họ sẽ không nhận được gì ngoài địa ngục không lối thoát cả.
Vì tất cả những điều đó, các cổng dịch chuyển tới dungeon đã được mọi người chấp nhận với lý do “nếu là Quốc vương thì chuyện này là bình thường thôi”.
Ngoài kích thước rộng lớn, các dungeon còn có rất nhiều quái vật và quỷ thú do chưa từng có ai đến các hòn đảo này trước đây. Mặc dù việc thám hiểm không diễn ra ồ ạt nhưng có vẻ có vài nhóm đã đi được đến tầng 3.
Về phía guild, họ chẳng có gì để phàn nàn cả khi mà họ có thể có được các vật liệu hiếm hay những kho báu trong khi không cần trực tiếp tổ chức thăm dò.
Tôi đã khá hoảng khi mà trật tự công cộng trở nên loạn hết cả lên do mạo hiểm giả lũ lượt kéo đến. Tôi đoán cũng là lẽ tất nhiên vì trong những người đến sẽ có cả những kẻ trộm cướp hoặc lừa đảo nữa.
Mấy tên ngu người thích làm phiền dân chúng và gán tội vô lý cho nhân viên các cửa hàng trong thị trấn đang dần xuất hiện.
Tôi đếch quan tâm ở nước khác họ như thế nào, nhưng ở đây thì liệu mà giữ lấy hồn nhé. Họ sẽ bị các hiệp sĩ lôi đi và cho 1 vé vào “Nhà tù thầm lặng của Quỷ dữ”
Không phải là vì các mạo hiểm giả thám hiểm dungeon, tôi cũng đã xây dựng 1 bệnh viện trong thị trấn. Đó là nơi có các chuyên gia chữa trị nhờ phép thuật quang thuộc tính và các bác sĩ lành nghề có thể chẩn đoán bệnh. Các loại thuốc ở đó cũng được Flora đặc biệt chế tạo ra.
Giá cả thì đã được quy định hợp lý, nhưng tôi đã quyết định miễn phí cho trẻ em có người giám hộ là công dân vương quốc này. Trong thế giơi này, dưới 13 tuổi thì vẫn được xem như trẻ con, và dường như do phí khám chữa bệnh cao nên thường thì trẻ em không được hưởng các dịch vụ y tế.
Mặc dù tôi nói “miễn phí”, nó chỉ có nghĩa là chúng tôi không lấy “tiền”. người giám hộ sẽ phải lao động công ích trong 1-2 ngày. Mà tất nhiên họ sẽ không cần làm thế nếu có điều kiện thanh toán bằng tiền luôn.
Một số người bán rong tụ tập thành 1 hàng dài trước cổng dịch chuyển bán mấy thứ như là thuốc mỡ, dây thừng, đèn lồng, thức ăn nhanh và nhiều thứ khác, cũng có nhiều người bán những vật dụng khác như dao, la bàn, hay kinh doanh quán ăn v.v… ở gần đó.
Tôi tạt vào 1 trong số rất nhiều điểm bán hàng gần cổng dịch chuyển và nói chuyện với người bán hàng.
[Chào, làm ăn thế nào rồi?].
[Đầy hứa hẹn ạ. Thần cảm thấy dường như có thể quên mất công việc chính của mình bất cứ lúc nào]
Anh chàng này thực ra là Suppa – “Ninja mật thám”. Nói cách khác, anh ấy là nhẫn giả Takeda cũ và là 1 trong những thuộc hạ của Tsubaki-san.
Anh ấy giả vờ làm người bán hàng ở đây nhằm quan sát và theo dõi thái độ của các mạo hiểm giả. Để không bị nghi ngờ, tôi thì thầm nói chuyện trong khi nhặt các đồ vật được bày bán lên xem.
[Có vấn đề gì không?].
[Hiện tại vẫn chưa. Mặc dù cũng có vài người xảy ra các tranh chấp nhỏ]
Những xung đột vặt vãnh do tranh giành kho báu là chuyện bình thường. Không cần phải quan tâm về những vấn đề cá nhân này miễn là nó không lan sang những người không liên quan.
[Lúc tôi thăm dò sơ qua dungeon thì chỉ có kobold ở tầng 1. Nhưng làm thế nào để xuống tầng 2 và những tầng sâu hơn?].
[Những quái xuất hiện ở tầng 1 là kobold, goblin, chuột khổng lồ, dơi khổng lồ và thỏ 1 sừng. Tầng 2 thì có thể tìm thấy những con quái như hobgoblins
Dullahan à? Chúng tôi đã từng chiến đấu với một con dullahan cấp thấp nhưng chúng cũng khá là khó nhằn. Có thể hạ chúng với vũ khí mang thuộc tính chống undead hoặc một pháp sư có thuộc tính ánh sáng.
[Vì lý do nào đó mà thần cảm thấy loại quái vật xuất hiện trng các dungeon khác nhau. Thần thấy “Amatearsu” có nhiều quái vật, “Tsukuyomi” có nhiều undead và “Susanoo” có nhiều quái thú bình thường hơn]
Có sự khác biệt về chủng loại là quái vật hay quỷ thú giữa các dungeon, sao lại như vậy nhỉ? Chúng đang bị cô lập với nhau à? Nếu tôi đoán đúng thì có lẽ nguyên nhân là do vị trí “ăn” hoặc “bị ăn” của chúng. Chẳng có loài nào lại muốn sống trong môi trường có thiên địch của nó cả.
Tôi cảm ơn Suppa-san và đi về hướng cổng dịch chuyển. Có 3 cánh cổng kết nối với lối vào 3 dungeon tương ứng.
Mà, vì cả 3 dungeon đều hội tụ lại với nhau (chắc vậy) và 3 hòn đảo cũng không xa nhau lắm, nên nếu họ dùng tàu hoặc bơi trên biển thì có thể đi từ dungeon này đến dungeon khác mà không cần quay lại đây, nhưng thường thì chả ai làm thế cả, họ chọn quay lại đây, nộp phí và vào cửa dẫn đến dungeon khác.
Mặc dù thực tế thì cũng khá rắc rối khi mỗi lần vào cổng là một lần phải xuất trình thẻ guild và nộp 1 đồng xu.
Vài người có thể có được cả 1 bữa ăn nhẹ chỉ với 1 đồng xu. Nếu vậy thì tôi đoán nó có giá trị xấp xỉ 1000 yên. Trong trường hợp đó thì tôi lại cảm thấy 2000 yên là quá rẻ vì ở 1 ngày cộng thêm 3 bữa ăn tại quán trọ [Silver Moon] ở Leaflet chỉ có 2 xu đồng thôi. Nhưng mà nếu tính tổng chi phí ở trong 1 tháng thì sẽ lên tận 60000 yên. Vậy thì, bao gồm luôn 3 bữa 1 ngày, liệu giá 60000 yên 1 tháng có phù hợp không nhỉ?
Mà đầu tiên, đem so sánh giá trị đồng tiền ở đây là 1 việc vô nghĩa, thế nênxì tốp thôi.
[Touya-dono].
[Touya-sama!].
[Huh? Yae và Hilde đó à? Có chuyện gì vậy?]
Khị tôi quay lại sau tiếng gọi bất ngờ, cặp đôi cuồng kiếm Yae và Hilde đang ở đó. Họ thực sự rất thân thiết, vì luôn luyện tập cùng nhau à?
[Tụi em đã hẹn nhau dành một lúc để cùng kiểm tra kĩ năng và luyện tập luôn. Theo Hilde nói thì cậu ấy không có kinh nghiệm trong việc đối đầu với phép thuật và quái vật].
[Nhìn này, em cũng có thẻ hội viên guild rồi đây! Mặc dù nó không thể so sánh với cái của Yae vì chỉ mới màu đen thôi]
Hilde trông có vẻ hạnh phúc với tấm thẻ trên tay. Nó màu đen vì em ấy vẫn đang ở cấp độ người mới. Mà nói công chúa của vương quốc kị sĩ Restia là một tân binh gà mờ thì nghe hư cấu vê ka lờ. Còn thẻ của Yae màu đỏ vì em ấy đã là 1 mạo hiểm giả hạng nhất.
Nhưng cũng phải công nhận là bất thường khi mà leo lên tới tận cấp đó chỉ trong 1 năm… Mặc dù tôi cũng không có tư cách nói điều đó
[Touya-dono đang làm gì ở đây vậy?].
[Ửm? Chỉ lòng vòng kiểm tra an ninh thôi, chắc vậy].
[Ah, vậy anh thấy sao nếu đi với tụi em?] – Hilde.
[Anh nghĩ chắc là được. Vậy chúng ta đi thôi]
Chúng tôi đi qua cổng dịch chuyển đến “Amaterasu” và xuất hiện tại bãi cát của hòn đảo đó. À sẵn nói luôn, tôi trả phí thông hành rồi nhé. Chắc chắn tôi sẽ nghe thấy mấy câu giống như “Sao mấy người đó lại được đối xử đặc biệt!?” nếu bước vào mà không trả tiền. Mà cũng do chúng tôi khá nổi bật nữa. Thường thì tôi sẽ dùng [Gate] của riêng mình, nhưng tôi dùng cổng dịch chuyển để kiểm tra xem nó còn khiếm khuyết gì không.
Quần đảo này được tạo thành từ 7 hòn đảo lớn nhỏ. Mặc dù không có dungeon trên hòn đảo lớn nhất, nhưng nơi đó lại do quái vật và quỷ thú thống trị.
Vì có rất nhiều loại quái vật trên quần đảo nên mọi người phải luôn cẩn thận với những mối nguy hiểm luôn rình rập. Dù thế nhưng vẫn có những người tiến vào khám phá, nếu họ bị thương hay thậm chí can hệ đến tính mạng thì đó cũng là trách nhiệm của họ, tôi không liên quan. Nhận tiện, hình như có nhiều loại thảo mộc, dược liệu và quả, hạt quý hiếm rất phát triển trên quần đảo này, nên có vẻ các nhiệm vụ thu thập nguyên liệu cũng đang xuất hiện ngày càng nhiều.
Chúng tôi bước đến lối vào dungeon sau khi tôi triển khai phép [Light]. Mê cung “Amaterasu” này là dungeon mà tôi đã thám hiểm đầu tiên, hiện tại hình như có khoảng 40 mạo hiểm giả đang ở trong này. Tức là có khoảng chừng 10 nhóm ở trong đây nếu giả định 1 nhóm có 4 người.
[Với số lượng như vậy không phải rất dễ xảy ra xung đột sao ~ derozaru?].
[Nhưng cuối cùng thì nơi này cũng rất rộng lớn. Dù họ có gặp nhau thì chắc cũng chào nhau rồi đường ai nấy đi thôi, anh nghĩ thế. Mà có lẽ đôi khi họ sẽ thương lượng trao đổi về thuốc thang hoặc lương thực, nước uống với nhau]
3 con sói 1 sừng tấn công chúng tôi ngay khi chúng tôi bước vào khu vực dungeon. Hilde xuất kích trước cả khi chúng tôi kịp phản ứng và dễ dàng cho 3 con sói ngắm gà khỏa thân. Oh ~ với em ấy thì quả thật chuyện này chỉ như muỗi đốt inox.
[Chúng ta làm gì với đám này đây Touya-sama? Hình như sừng chúng được xem là 1 nguyên liệu phải không?].
[Thịt của chúng không có giá trị vì rất khó nuốt. Da lông cũng phế nốt].
[Vậy thì em nên cắt sừng và vứt hết mấy thứ còn lại ạ?].
[Tốt hơn là dọn phế phẩm sang 1 bên lối đi để không gây cản trở người khác. Cuối cùng chúng sẽ thành thức ăn cho đám quỷ thú khác, anh nghĩ vậy. Mà cho dù không con nào ăn thì khi xác chúng bắt đầu phân rã, đám slime sẽ tự mò đến dọn dẹp thôi]
Slime là sinh vật thường gặp nhất trong các dungeon. Đôi lúc chúng cũng tấn công con người, nhưng các phân loài của chúng thường là loại vô hại. Nếu tôi buộc phải diễn tả chúng thì chúng là loài động vật ăn xác thối. Chúng giống như công nhân vệ sinh, đi vào các dungeon và phân giải toàn bộ rác thải bên trong.
Mà hình như xác chết hay phân cũng không ngoại lệ. Và kết quả là các dungeon luôn sạch sẽ như công viên. Ôi, những chú slime cần cù.
Slime là thế, nhưng chúng lại không ăn mấy thứ trong kho báu. Có lẽ chúng không ưa thích kim loại. Nghĩ nhiều hơn thì chúng còn làm sạch nước được nữa. Tùy theo loại slime, chắc có những thứ chúng có thể và không thể phân giải.
Đã có giả thiết rằng slime là 1 loài được tạo ra từ phép thuật của người cổ đại. Mà nếu vậy thì có nên tìm hiểu nó trong ‘Library’ vào lần tới không nhỉ?
Hilde kéo xác của bọn sói 1 sừng sang một bên và cắt sừng chúng. Mấy cái sừng có thể dùng trong nghề thủ công nên chúng tôi có thể bán chúng cho guild.
Sau đó, Hilde tiếp tục solo và làm thịt 1 con thỏ có sừng, vài con dơi lớn, dăm ba con chuột khổng lồ
Nói luôn là tôi đang không có hiển thị bản đồ vì chúng tôi đến đây không phải để chinh phục dungeon. Tôi đã nghĩ làm thế này sẽ thú vị hơn, nhưng 2 cô gái tìm ra cầu thang đến tầng 2 nhanh phát khiếp.
Sau khi bước xuống cầu thang, chúng tôi đến một đại sảnh khá lớn. Lối đi chia ra 2 bên trái và phải. Chúng tôi chọn lối bên phải, tiếp tục gặp 1 cái ngã tư, sau khi chúng tôi chọn lối đi từ chỗ đó thì con đường lại phân nhánh nữa.
[Vụ này làm em nhớ ra, nếu không có bản đồ hoặc la bàn thì một khi đã lạc ở đây thì hết biết đường ra luôn]
Đó là tất nhiên, nên các mạo hiểm giả luôn vừa đi vừa lập bản đồ nơi họ đang thám hiểm. Còn chúng tôi thì trở nên cẩu thả vì có thể trở lại bất cứ lúc nào bằng [Gate].
Thong dong tiếng về phía trước, chúng tôi bắt gặp 1 cánh cửa đôi ở phía cuối con đường. Sau khi bước vào căn phòng rộng khoảng 12 tấm tatami sau cánh cửa, có 1 cái hòm ở góc phòng. Đừng nói đây là phòng riêng của con boss nào đó nha… Trong đầu tôi đang tưởng tượng ra cảnh trong game, khi mà 1 người anh hùng bước vào và táy máy với mấy thứ thuộc về chủ nhân căn phòng.
Mắt Hilde sáng rực lên với cái kho báu đầu tiên mình tìm được, tôi nhìn em ấy với ánh mắt khó xử trong khi ẻm đang mở cái hòm ra.
Trong hòm chất đầy dao găm với dao găm, mà nhiều cây còn không có lưỡi nữa chứ, quá trời luôn. Tôi vốn cũng không hy vọng có thứ gì đó giá trị ở đây. Nhưng mà, sao lại có nhiều dao găm thế này…… Chủ của nó là 1 kẻ lập dị hả? Như quạ và chó ấy, chúng sưu tầm mấy thứ không thể hiểu nổi….
[Thật thất vọng…].
[Ờm thì, kho báu cũng không thể nào dễ kiếm ra như vậy mà].
[Không, chờ một lát. Đó chẳng phải là 1 con dao bằng bạc sao ~ degozaru?]
Nhìn theo ngón tay Yae, con dao nằm ở dưới đáy hòm và bị phủ đầy bụi nhưng chắc chắn là nó bằng bạc. Dù chỉ là 1 con dao đơn giản không hề hoa mĩ nhưng chúng tôi vẫn có thể bán nó. Oh, quả đúng là 1 kho báu mà.
[Anh không nghĩ nó đáng giá lắm đâu, nhưng em sẽ vẫn bán nó à Hilde?].
[Không, em sẽ giữ nó như là kỉ niệm về ngày hôm nay. Ngày em trở thành 1 mạo hiểm giả]
Hilde vắt con dao vào hông em ấy. Nếu em ấy không muốn bán nó thì cũng chả có vấn đề gì cả.
Tôi nghĩ thế trong khi nhìn cô gái tên Hilde đang mỉm cười hạnh phúc.