Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 181 : Liên Minh Đông-Tây Và Trượt Băng
Isekai No Kami Team
Sau khi Vương quốc Kị sĩ Restia gia nhập Liên minh phương tây, cái tên “Liên minh phương Tây” đã đổi thành “Liên minh Đông-Tây”. Và hôm nay anh trai của Hilde, cũng tức là Vua của Vương quốc Restia, Vua kị sĩ Reinhardt đang được chào đón lại cuộc họp liên minh.
[Có thể tôi chưa đủ chính chắn và kinh nghiệm, nhưng mong mọi người hãy đối xử tốt với tôi].
[Được rồi. Mấy thủ tục rườm rà thì bỏ được cái nào hay cái nấy đi. Đây là nơi mọi người cùng chia sẻ ý kiến và giúp đỡ lẫn nhau]
Giáo hoàng mỉm cười với Vua kị sĩ đang chào hỏi lịch thiệp. Bằng cách nào đó mà nơi này đã trờ thành “Câu lạc bộ” của các vị lãnh đạo. Mà, tôi nghĩ cũng không sao vì họ thực sự đang thảo luận về các vấn đề cần giải quyết của các quốc gia.
[Tôi cũng chỉ vừa mới lên ngôi như anh, nên hãy cùng làm tốt nhất có thể nhé, Vua Restia].
[Cảm ơn anh rất nhiều, Vua Rynie]
Vua của Rynie và Restia bắt tay nhau với tư cách cùng là những vị vua mới. Họ có thể cùng nhau học hỏi rất nhiều điều từ vị trí đó. Tôi cũng là vị vua mới, nhưng tôi nghĩ tôi không có gì để họ học hỏi đâu, theo nhiều nghĩa.
[Ta cũng nghĩ về Restia như thế, nhưng…Ta nghe nói về chuyện đó rồi, Touya-dono. Cậu cũng đã kết minh với các bộ lạc của Đại hải thụ rồi à?]
Vua thú của Misumido nói trong khi tôi đang lắng nghe cuộc trò chuyện của 2 vị tân vương. Tin này lan truyền khá nhanh đó chứ. Ờm, ở Misumido thì có rất nhiều thú nhân nên có lẽ tin tức lan truyền từ những người có qua lại với các bộ lạc trong Đại hải thụ.
[Thay vì nói là kết minh thì kết quả đó có lẽ là từ sự biết ơn sau khi chúng tôi giúp đỡ họ. Thực sự tôi không có ý định cố liên kết với họ]
Sau đó, tôi kể lại những việc đã xảy ra ở Đại hải thụ. Nó không phải là việc gì đó cần giữ kín.
Sau đó, cuộc họp bắt đầu nói về những thứ như tình hình người tị nạn từ Yuuron, Framegear đang được dùng để khai thông các tuyến đại lộ bị ùn tắc do lở đất… Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người lôi Vua kị sĩ Reinhardt đến sân vận động ngay lập tức. Hôm nay có 1 trận đấu bòng chày giữa Đế quốc Rifurizu và Đế quốc Regulus như là một buổi diễn chào đón.
Trong khi những người lính của mỗi quốc gia đang hộ tống lãnh đạo họ tới sân bóng, tôi nảy ra 1 ý tưởng và tôi đến gần rồi thì thầm với giáo hoàng Ramisshu.
[Giáo hoàng…Thật ra thì bây giờ có 2 “người” (tạm thời họ ở đây với tư cách là con người nên tôi gọi họ là “2 người”) thực ra là các vị thần đang ở đây. Ngài có muốn gặp họ không?].
[Ểh!?]
Tôi dẫn theo giáo hoàng đang ngạc nhiên và gật đầu lia lịa đến chỗ Karen-nee-san và Moroha-nee-san đang dùng trà. Tôi giới thiệu giáo hoàng với 2 người sau đó giới thiệu 2 người cho vị giáo hoàng đang căng thẳng.
[Họ là những người chị của tôi…dù được gọi như thế nhưng sự thật họ là Thần Tình yêu-sama và Thần Kiếm-sama].
[Chị thấy bực khi Touya-kun thêm từ “-sama” đó ~ noyo…].
[Phải đó. Nó cảm thấy rất xa cách đó. Aaah, nghe này, đừng nên quá khiêm nhường. Cứ tự nhiên và đơn giản đi]
Giáo hoàng đang quỳ sát đầu dưới đất được 2 người chị của tôi đỡ lên và dìu đến bên bàn. Sau đó mọi người dần hòa hợp hơn khi giáo hoàng hỏi rất nhiều thứ về thần linh, thần giới…và các cô chị của tôi ung dung vui vẻ trả lời từng vấn đề trong khi thoải mái nhai bánh. Vì cùng là phụ nữ nên họ dễ mở lòng với nhau hơn à?
Đây không phải là can thiệp vào trần gian đúng không? Khi tôi nghĩ về điều đó, quả thực “Sức mạnh gia thần” không hề được sử dụng nên chắc không sao đâu. Dù tình huống thì có hơi khác thường nhưng chắc đây có thể xem là lời sấm hoặc lời dạy của thần linh. Còn 2 đối tượng đang “răn dạy” kia thì lại mau chóng biến cuộc nói chuyện thành việc lèm bèm về Thần Kinh tế keo kiệt hay Thần Rượu lầy lội…
Tôi để giáo hoàng lại đó trò chuyện cùng 2 người và quay về sân vận động.
Các khán giả đang rất phấn khích theo dõi giải đấu tổ chức 1 tháng 1 lần. Tôi có thể thấy rất nhiều khán giả không phải công dân vương quốc của tôi mà còn từ Rifurizu hay Regulus nữa. Mấy người bán bắp rang và bán bia, đồ uống thì đang bận rộn chạy lăng xăng khắp khán đài. Khán giả hào hứng dõi theo diễn biến trận đấu. Cho đến giờ thì tôi vẫn chưa hoàn toàn tin được cảnh tượng này là sự thật.
Tại các vị trí VIP, Vua kị sĩ của Restia đã bị cuốn theo các pha bóng và đang xem trận đấu như thể muốn nuốt chửng nó luôn vậy. Ah ~ vua của Rynie cũng từng y chang thế…… Thỉnh thoảng anh ấy quay sang hỏi vua của Rynie đang ngồi cạnh và gật đầu đã hiểu sau khi nhận được câu trả lời.
Họ đã trở thành bạn tốt vì đều là những vị vua mới lên ngôi à? Nếu được thì tôi mong họ sẽ có mối quan hệ tốt như Hoàng đế Rifurizu và Đức vua Belfast vậy.
Nếu đệ nhất công chúa của Rifurizu mà thấy cảnh này, nhất định cô ấy sẽ chảy máu mũi ròng ròng trong khi viết một cuốn sách dành cho “team Hủ”. Hai vị hoàng tử (mặc dù chính xác là 2 vị vua) đẹp trai cùng cưỡi trên con bạch mã……Chết tiệt! Dù tôi đã có rất nhiều hôn thê nhưng sự gato với nhan sắc của mấy tên đẹp mã vẫn không biến mất được. Gruuuu!
Trong khi tôi đang cay đắng do trí tưởng tượng của chính mình, một tiếng còi lớn vang lên và những tiếng reo hò bùng lên trên khán đài. Một tuyển thủ đội Regulus đã thực hiện 1 cú home run. Như dự đoán, khán giả cực kì hào hứng cổ vũ cho những ai thực hiện được pha bóng như thế.
Vua Kị sĩ của Restia cũng rất hào hứng và đứng lên. Trái lại, Vua Belfast và người bạn thân của ông, Hoàng đế Rifurizu đang có bầu không khí ảm đạm và gương mặt hơi thất vọng.
Dù sao thì tôi mừng vì có vẻ tất cả mọi người đều hòa thuận với nhau. Tôi có nên tặng 1 bộ dụng cụ chơi bóng chày cho Vua kị sĩ để làm quà khi anh ấy trở về không nhỉ?
_____Chuyển cảnh_____
Sáng hôm sau, tôi thức dậy trong cái lạnh kinh khủng. Bên ngoài cửa sổ là khung cảnh đầy tuyết.
Tuyết đã rơi khá dày, không tới mức gọi là “tuyết lớn” nhưng độ dày của lớp tuyết cũng hơn 10cm.
Việc luyện tập không thể thực hiện trong hoàn cảnh như thế này, nên mọi người của hiệp sĩ đoàn phải dọn tuyết ra khỏi khu vực luyện tập. Tôi đã có suy nghĩ dùng phép lửa để dọn tuyết nhưng đã được cảnh báo rằng khu vực xung quanh sẽ ngập lụt mất. Ờ mà đó là chuyện đương nhiên khi tuyết tan đột ngột thôi.
Khi tôi đến thị trấn để kiểm tra, những người lớn cũng đang dọn tuyết trước nhà họ giống như các hiệp sĩ, còn trẻ em thì chơi mấy trò giống như là ném tuyết.
Lúc chúng rủ tôi chơi, tôi quyếtđịnh làm 1 chiếc xe trượt tuyết đơn giản từ những chiếc hộp rỗng và các tấm ván, cùng với 1 sườn dốc tuyết sẽ là đường trượt. Chúng tôi bắt đầu trượt bằng xe trượt tuyết trong sự hào hứng.
Lúc tôi chia tay đám trẻ và đi đến đại lộ, tuyết đã bao phủ nó đến mức không còn nhìn ra đây là 1 con đường nữa. Tôi tự hỏi phải chăng những người bán hàng rong vẫn chưa đến là vì lý do này à? Mà, có lẽ chúng sẽ tan trong 2 hoặc 3 ngày thôi. <đó là nếu tuyết không rơi thêm nhé>
Nhưng mà khung cảnh tuyết rơi này cũng là thứ tôi đã chờ đợi từ lâu. Tôi đi về phía sân vận động trong khi suy nghĩ mình nên làm gì. Sau khi đến đó, tôi san bằng lớp tuyết dày và hoàn toàn đóng băng chúng thành 1 cái sân.
[Ừm, lớp băng này khá là trong đấy, nó đạt chỉ tiêu chưa nhỉ!?]
Ngay khi tôi bước vào sân, tôi bị trượt chân và ngã xuống 1 cách chuyên nghiệp. Khốn thật! Đây là lời nguyền do tôi đã dùng [Slip] suốt à!? Uiii ~ !!
[Ngài đang làm gì vậy?]
Có vẻ như họ đến để dọn tuyết ở đây, tôi đã bị bắt gặp bởi Logan-san và các hiệp sĩ khác đang cầm xẻng trong tay. Khi đến thì cũng lên tiếng giùm chứ…
[Tôi đang nghĩ đến chuyện tạo 1 sân trượt băng].
[Sân trượt băng?].
[Hửm? Ở đây không có thứ gì như thế à? Nói thế nào nhỉ? Trượt băng là 1 trò chơi mà sẽ lướt đi trên mặt băng bằng 1 lưỡi dao gắn dưới giày và mang vào chân].
[Ah, ý ngài là kĩ thuật trượt? Ngài đề cập đến thần mới nhớ, thần từng nghe nói trong Vương quốc Elfrau ở phía bắc, họ thường trượt trên những con sông hay kênh đã bị đóng băng vào mùa đông]
Đó là một cách di chuyển có hệ thống chứ không phải trượt bừa cho vui à? Chắc chắn là bằng cách đó thì sẽ có thể di chuyển nhanh hơn vào mùa đông, mà tôi cũng thắc mắc họ có phởn khi trượt không nhỉ?
Tôi thử làm lưỡi trượt và gắn nó vào đế giày. Tôi bước vào sân và bắt đầu trượt nhẹ nhàng.
Tôi đã nghe thấy tiếng *Ồhhhh~* xung quanh nhưng không có vấn đề gì cả…. Tôi lướt đi vài vòng và thử xoay người lại. Đừng coi thường tôi, người đã lớn lên ở phía bắc Nhật Bản. Mặc dù tôi cũng khá nhạy cảm với cái lạnh khi sống ở gần Thái Bình Dương.
Tôi làm nhiều lưỡi trượt hơn và phát cho Logan-san cùng các hiệp sĩ. Chúng không phải loại tích hợp cố định sẵn vào đôi giày mà là loại có thể tháo lắp vào những đôi giày khác nhau. Họ rụt rè bước vào sân và ngã một cách sành điệu. Ke ke ke, thế là hết cười pha té lúc nãy của tôi nhé!
Nhưng một lúc sau thì mọi người đã có thể trượt bình thường. Sao họ nhanh biết cách dùng giày trượt quá vậy!? Mấy tên này có phản xạ và thần kinh vận động kinh thật…
Không bao lâu sau, một số người trong thị trấn tụ tập lại xem cảnh chúng tôi đang trượt băng. Nhân đó, tôi cũng làm thêm các lưỡi trượt để họ cùng trượt. Tôi đả cải tiến nó để phù hợp với mọi cỡ giày nhằm tránh phiền phức khi phải làm cho từng người một. Tôi cũng đảm bảo rằng họ có thể sử dụng chúng theo ý họ.
[Muuu…sao mọi chuyện lại thành thế này….?]
Tôi rên rỉ trong khi ngồi trên băng ghế dự bị trong sân vận động. Chỉ một thời gian ngắn sau khi tôi làm các đôi giày trượt, một số lượng éo đếm xuể những cặp vợ chồng và tình nhân đang trượt trên sân. Nơi này hoàn toàn trở thành không gian hẹn hò tim bay ngập ngụa rồi.
Những người độc thân không thể chống cự trước áp lực màu hồng của các cặp đôi và đành phải rời khỏi sân…đáng buồn thay.
Nhưng cũng có những con tim quả cảm và tinh thần thép ở lại tôi luyện kĩ thuật trượt của họ và cố thử mời các cô gái trượt cùng, bất kể cái không khí sặc mùi ngọt ngào có thể nhất kích tất sát mọi thành phần F.A.
Tôi đã tạo ra một điểm hẹn hò quái dị, mặc dù cũng có trẻ em đang thưởng thức và nô đùa trên sân băng.
Một người con gái không biết trượt đứng chờ đợi ở bức tường cạnh sân băng và 1 người con trai biết trượt đến với cô ấy. Sau đó nó họ nắm tay nhau và bắt đầu lướt đi. Cảnh đó đã lặp lại được vài lần. Ê ê, cái này gọi là tán tỉnh nhau đó hả!?
Hay là tôi nên nói chuyện này là lẽ tất nhiên? Mấy người con trai mạnh dạn tham gia và tập trượt băng chỉ để dạy cho các cô gái? Chắc chắn phương pháp đó là tốt nhất trong tình huống này.
Mấy cô gái có nhận ra không nhỉ? Tôi thấy hình như 1 số người có vẻ giả vờ không biết và không dám trượt……Ờm, người ta vẫn thường bảo “Có 1 số chuyện không cần thiết phải nói ra” đúng không nào?
[Ngay khi em nghĩ có chuyện gì mà ồn ào thế này, rốt cuộc lý do là anh, phải không Touya-san?].
[Anh hơi quan ngại về cái tư tưởng “rốt cuộc” của em đấy, nhưng em đoán đúng đó, quả thật là do anh]
Tôi thản nhiên công nhận những lời Yumina nói trong khi bước đến chỗ tôi. Mặc dù tôi không nghĩ lúc nào mình cũng là người cầm đầu mấy vụ lộn xộn.
Ờ hen, tôi cũng nên làm lưỡi trượt băng cho Yumina nữa. Nếu thế thì tôi cũng có một người bạn trượt và thoải mái bước vào không gian sân trượt toàn tim tung bay đó rồi.
[Chúng ta cũng trượt chứ, công chúa của anh?] <đứa nào dạy ảnh vậy!?>
[…….Nó có an toàn không vậy?]
Tôi dẫn Yumina đang sợ hãi bước từ từ vào sân. Chúng tôi trượt chầm chậm với đôi tay nắm chặt nhau để em ấy không ngã. Mặc dù vẫn còn hơi e dè nhưng có vẻ em ấy đang quen dần với nó. Thực sự thì mọi người trong thế giới này đều có thể học hỏi nhanh đến vậy ư? Tôi cảm thấy loài người ở thế giới cũ của mình bị tụt hậu theo nhiều nghĩa khác nhau.
Lúc đó, tôi không thể nào tưởng tượng được rằng khung cảnh này sẽ trở nên phổ biến ở Brynhild.