Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 172 : Khu Vực Thần Thụ Và Trận Đấu Bắt Đầu
- Truyenconect
- Isekai wa Smartphone to Tomo ni
- Chương 172 : Khu Vực Thần Thụ Và Trận Đấu Bắt Đầu
“Lễ hội cắt tỉa”.
Tất tả các bộ lạc sống trong Đại hải thụ tụ tập về dưới gốc cây thần – Đại thần thụ. Người ta nói rằng họ chiến đấu để chứng tỏ lòng dũng cảm dưới sự bảo vệ của Đại thần thụ……Thôi nói tóm lại đó là “Trò chơi chiến tranh ở Đại hải thụ” ấy.
Chúng tôi tham gia vào chuyện này với tư cách đại diện cho tộc Rauri và nhắm tới danh hiệu “Bộ lạc Hải thụ vương” bằng cách giành chiến thắng chung cuộc của lễ hội.
Thực ra thì tôi cho rằng không cần thiết phải làm tới mức này, nhưng nếu không thì Pam cứ bám theo tôi mãi mất. Ờm ~ mà tôi nghĩ cũng không có vấn đề gì lớn, vì lễ hội chỉ kéo dài 3 ngày. Else và Hilde cũng muốn tham gia choảng nhau lắm rồi. Mấy em ấy là loại luôn muốn tự kiểm tra kĩ năng của mình mà. Chưa kể nếu có quan hệ tốt với “Bộ lạc Hải thụ vương” thì sẽ không cần phải quá để ý đến thái độ các bộ lạc khác ở Đại hải thụ.
Ah, nói thêm là tôi đã thành công thuyết phục được mấy cô vợ “tha” cho tôi lần này, chỉ nên dùng [Mirage] thay đổi ngoại hình thành phụ nữ thôi.
Tôi đã dùng [Gate] và đưa Pam về làng trước.
Vì không thể nói chuyện sẽ rất bất tiện, nên tôi đã học phép thuật không thuộc tính [Translation]
Phép thuật này cũng gần giống như phép thần giao cách cảm giữa tôi với Kohaku và mấy anh bạn được triệu hồi vậy.
Những người đại diện thi đấu sẽ là Pam, Yae, Else, Hilde và Lu. Tôi đã nghĩ rằng cần có người dự bị trong trường hợp có người bị thương hay đại loại vậy, nhưng có vẻ luật là cần phải giành chiến thắng với 5 người như thế.
Mặc dù tốt hơn là để tôi tham gia, nhưng những người của bộ lạc Rauri kể cả Pam đều nhiệt liệt phản đối. Hiển nhiên là bộ lạc Rauri không thể để 1 người đàn ông làm đại diện tham gia “Lễ hội cắt tỉa” thiêng liêng được. Dù cho tôi có được họ công nhận là một người hỗ trợ nhưng chuyện đó có thể bị phản đối bởi những bộ lạc khác.
Tôi nghĩ nó giống như “Đàn ông chỉ nên im lặng và đứng xem thôi!”. Vì lý do nào đó tôi lại cực kì muốn chạy đến chỗ khác. Tôi có hơi ghen tị với bộ lạc Balum.
Rồi 1 tháng trôi qua với đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Chúng tôi đến khu vực dưới gốc cây Đại thần thụ để tham gia “Lễ hội cắt tỉa”.
_____Chuyển cảnh_____
[U-waaaaa … ~]
Một cái cây khổng lồ…Ấn tượng sau khi nhìn thấy Đại thần thụ của tôi có thể tóm gọn với nhiêu đó.
Quái gì thế này? Đường kính của nó có thể đạt tới vài chục mét! Những chiếc cành, nhánh dày đặc màu nâu sẫm túa ra mọi hướng từ thân cây. Chiều cao của nó thì không tương đương lắm so với thân cây. Hình dạng của cái cây giống như một cây dù ngắn vậy.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên quakhoảng hở giữa những tán lá, những cột sáng chiếu xuống mắt đất như xứ sở thần tiên vậy. Và những bộ lạc khác nhau trong Đại hải thụ tụ tập lại dưới tán là, trong những cột sáng ấy.
Có nhiều gốc cổ thụ với những kích cỡ khác nhau xung quanh Đại thần thụ, những cây nhỏ nhất cũng có đường kính thân cây đạt tới 2m. Tôi được cho biết rằng đó là những phần của Đại thần thụ tách ra dùng làm sân đấu cho các trận đánh tay đôi.
Tổng số bộ lạc sống trong Đại hải thụ vào khoảng 240. Trong số đó, bộ lạc Jaja còn được gọi là [Bộ lạc trọng tài] cho những trận đấu của “Lễ hội cắt tỉa”. Họ đã quản lý các trận đấu trong “Lễ hội cắt tỉa” qua nhiều thế hệ và cũng là bộ lạc duy nhất được sự cho phép của các tinh linh trong “Khu vực thần thụ” để sống ở đó. Nhưng thay vào đó, họ không thể tham gia “Lễ hội cắt tỉa”. Họ giống như những linh mục đạo Shinto vậy, là những người truyền đạt ý niệm của các tinh linh.
[Nhưng mà, có nhiều bộ lạc ghê…]
Tôi liên tục nhìn quanh quất vào những bộ lạc. Có những bộ lạc quy mô lớn, cũng có những bộ lạc quy mô nhỏ, những bộ lạc với những thứ trang trí kì lạ trên đầu, những bộ lạc đeo rất nhiều vòng tay…Ngoài ra còn có một số bộ lạc “khác người” hơn nữa như bộ lạc có kiểu ria mép gây ác mộng cho người nhìn hay bộ lạc toàn thân bao bọc trong áo choàng màu xanh lá và đội mũ trùm nữa.
Dù có vài bộ lạc không như thế, nhưng mức độ “khoe hàng” về trang phục cả nam lẫn nữ của các bộ lạc là khá cao. Như dự kiến, không ai thèm để ý vấn đề đó, nhưng có bộ lạc mặc đồ ít tới nỗi tôi gặp khó khăn khi không biết phải nhìn vào đâu.
[Nếu đem so với họ thì chúng ta vẫn còn kín chán, tớ mừng vì điều đó ~ degozaru…].
[Touya-sama, sẽ không tốt nếu anh cứ nhìn chằm chằm mấy người phụ nữ đó đâu. Kinh dị lắm đó khi mà bây giờ bề ngoài anh cũng là một cô gái]
Tôi cảm thấy có chút châm biếm trong lời nhắc nhở của Lu, tôi tằng hắng 1 tiếng và ngồi thẳng lên để em ấy bỏ qua.
Mọi người xung quanh đã nhận ra sự xuất hiện của bộ lạc Rauri. Nhìn chung, ngực của họ chỉ được bọc trong một chiếc khăn quấn và họ mặc áo len bên ngoài. Họ có thấy xấu hổ không nhỉ? Họ mặc một bộ áo ngắn rộng thùng thình và một mảnh vải quấn lấy phần dưới từ thắt lưng của họ.
Tôi thì dùng [Mirage] biến vẻ ngoài mình trở nên giống với một cô gái Rauri. Để phòng trường hợp có ai đó chạm vào, tôi đang mặc một chiếc áo sơ mi tay ngắn và quần ngắn
Sou cũng mặc quần áo phong cách Rauri. Em ấy trông rất dễ thương, nhưng tôi không cảm thấy sự quyến rũ đặc biệt nào. Tuy nhiên, tim tôi đang loạn nhịp khi nhìn vào các cô gái khác ở xung quanh.
Mà, các bộ lạc khác còn “mát mẻ” hơn nên tôi cũng không có lý do gì để phàn nàn.
[Có lý do gì cho việc phải chiến đấu trên ngọn cây à?].
[Đúng vậy. Sự bảo hộ thần thánh của các tinh linh được thiết lập ở đó, các đòn tấn công ảnh hưởng đến tính mạng đều bị giảm bớt trong khu vực đó. Ví dụ, nếu bị tấn công mạnh mẽ vào đầu thì sẽ chỉ cảm thấy choáng váng thôi. Đó là vì đòn tấn công ấy có thể dẫn đến tử vong]
Tôi không biết loại phép thuật đó là gì, nhưng chắc chắn là nó giống sức mạnh của các tinh linh. Tôi tự hỏi nó có giống [Shield] của tôi hay không? Mà có lẽ chúng khác nhau vì nó cho phép gây ra thiệt hại dưới mức tử vong. Chắc giống như tính năng dừng lại khi chỉ còn 1hp trong game.
Về cơ bản, cái chết là không thể xảy ra, nhưng tôi không thể dự tính những tình huống như chết do những nguyên nhân khác như rơi khỏi đó do đòn đánh. Ngọn cây cách mặt đất tầm 2m. Những người tham gia sẽ mất đi sự bảo hộ nếu rơi khỏi đó và có thể dẫn đến tử vong nếu rơi trúng điểm yếu.
[Phép thuật cũng không thể sử dụng được phải không?].
[Ah, nó cũng vô hiệu. Và tốt nhất là đừng có dùng phép lửa ở đây. Nếu làm thế thì sẽ bị đuổi cổ ngay và bộ lạc trọng tài cũng sẽ dòm chừng bộ lạc đó]
Vậy là phép thuật cũng bị cấm. Tức là [Boost] của Else sẽ không thể dùng được. Mọi người đều dùng vũ khí thường và vũ khí phép thuật cũng bị cấm.
Nhưng tôi có thể đoán được vì sao lửa bị cấm. Sẽ trở thành thảm họa nếu nó gây ra cháy rừng. Có một dòng suối lớn ngay bên cạnh khu vực thần thụ và có vẻ mọi người sẽ chuẩn bị bữa ăn ở đó.
Những người cổ vũ cho các tuyển thủ của bộ lạc họ có thể quan sát các trận chiến từ ghế khán giả được chuẩn bị trên ngọn của những cái cây khác.
[Khi nào trận đấu bắt đầu?].
[Sẽ sớm thôi. Ngày hôm nay sẽ kết thúc sau khi chúng ta đánh bại 3 bộ lạc khác và sẽ tiếp tục chiến đấu vào ngày mai]
Ờm ~ 240 bộ lạc sau 3 ngày thi đấu sẽ giảm xuống còn….khoảng 30 bộ lạc? Nếu hôm nay được gọi là vòng loại thì vòng thi đấu chính thức sẽ là 2 ngày còn lại.
Có tiếng chuông vang vọng từ một nơi nào đó. Mọi âm thanh trong khu vực biến mất và sau đó, một giọng nói vang lên.
[Đã đến giờ. Mọi người trừ các tuyển thủ hãy rời khỏi đây. Những chuyện còn lại sẽ được dẫn dắt bởi các tinh linh]
Một người đàn ông của “Bộ lạc trọng tài” mặc bộ trang phục truyền thống màu trắng giống như kantoui đứng lên tuyên bố. Sau đó, những người không tham gia của các bộ lạc quay về hàng ghế khán giả. Những cây cầu treo nối các ngọn cây hoặc những cành lá với nhau giống như một bộ lạc làm nhà trên cây vậy.
Chúng ta cũng nên đi chứ?
[Vậy thì mọi người, làm tốt nhất có thể và cẩn thận nha].
[Em biết ~ degozaru].
[Không sao đâu].
[Cứ giao cho bọn em].
[Em sẽ làm hết sức].
[Đi nào!]
Yae, Else, Hilda, và Lu đi theo Pam về phía cái cây được chỉ định làm sân đấu.
Chúng tôi cũng đi đến nơi dành cho khán giả trên ngọn cây. Sau khi leo lên cầu thang hướng về phía một cây có đường kính vài mét, chúng tôi đến được một nơi có tầm nhìn khá tốt.
[Em cảm thấy thật phấn khích]
Sou nhoài người lên lan can và nhìn vào khu vực thi đấu bên dưới. Khán giả hiện có trên cái cây này là tất cả những người của bộ lạc Rauri.
Có khoảng tộng cộng 50 người trong 1 đội cổ vũ, nhưng tôi thật sự cảm thấy “nhột” khi ở đây, vì tôi là người đàn ông duy nhất đang có mặt ở chỗ này. Mặc dù người của bộ lạc Rauri nhìn thấy tôi là một người phụ nữ, nhưng họ cũng biết rằng tôi thực sự là một người đàn ông. Ừm …~ nghĩ kĩ thì chẳng phải tốt nhất là tôi trở nên trong suốt bằng [Invisible] luôn sao?
Nhưng mà nếu vậy thì sẽ rất khó can thiệp trong trường hợp khẩn cấp. Thôi tốt nhất là cứ giả làm người bộ lạc Rauri đi, mặc dù khá là rắc rối.
[Ah, nhìn kìa Touya-san!].
[Ồh?]
Ở chỗ mà Linse chỉ, những tia sáng mặt trời xuyên qua tán lá tập trung lại chỗ mỗi tuyển thủ như đèn sân khấu vậy. Không bao lâu sau, nó bắt đầu di chuyển chầm chậm dẫn dắt người thi đấu đến vị trí của họ.
Tôi ngạc nhiên nhìn vào các tán lá, chúng đang biến dạng tự do để điều chỉnh hướng của các tia sáng. Đùa à…? Cái thứ được gọi là Đại thần thụ này có suy nghĩ độc lập của nó? Mấy cột sáng đó sẽ quyết định ai đấu với ai à?
Trước khi tôi kịp nghĩ kĩ hơn về điều đó, những trận chiến đã bắt đầu. Vậy là không có lễ khai mạc.
[Tất cả các thành viên đều phải tham gia trận chiến tay đôi à?].
[Họ nói rằng nếu 3 người đầu tiên đều thắng thì 2 người còn lại không cần phải đánh]
Nói cách khác, cho dù có một chiến binh dũng mãnh đi nữa, nhưng nếu 4 người còn lại chẳng ra gì thì bộ lạc vẫn sẽ thua nếu có 3 người bị đánh bại? Nếu là đấu loại trực tiếp thì một người sẽ có thể tự mình đánh bại 5 người.
Mất khả năng chiến đấu, đầu hàng hay rơi xuống khỏi nơi thi đấu thì đều bị tính là thua cuộc. Cơ bản là không thể chơi xấu, và nếu có ai dám làm thế, niềm tự hào của các bộ lạc ở Đại hải thụ sẽ bị bôi nhọ và bộ lạc đó sẽ bị truất quyền thi đấu.
Tôi nhìn sang các sân đấu khác, tôi thấy 1 người đàn ông cầm rìu phạt ngang đầu đối thủ…dù nhìn là thế nhưng cái đầu vẫn còn ở vị trí vốn có. Người đó chỉ dần dần bất tỉnh thôi.
Chắc hẳn đó là sự bảo hộ của các tinh linh. Tôi đã hiểu rõ hơn là không phải mọi thiệt hại đều bị ngăn chặn vì có vô số vết bầm và trầy xước trên cơ thể người đã bị đánh bại. Sự bảo hộ đó chỉ hoạt động đối với một đòn tấn công chí mạng có thể gây chết người à? Người ấy dường như đã hoàn toàn bất tỉnh.
[Ah, có vẻ trận đấu của bộ lạc Rauri sẽ sớm bắt đầu]
Yumina chỉ về một nơi có tầm nhìn không tốt lắm từ đây, thế nên tôi tạo ra một màn hình hiển thị trận đấu bằng [Mirage] và [Long Sense].
Mọi người torng bộ lạc Rauri ồ lên ngưỡng mộ. Đúng như dự đoán, trừ phi bước vào bên trong sân đấu, phép thuật vẫn có thể sử dụng từ bên ngoài.
Tôi thay đổi kích thước màn hình trở nên đủ lớn để mọi người đều có thể theo dõi. Có vẻ Lu là người tham chiến đầu tiên.
Đối thủ của em ấy là 1 người đàn ông cao to với vũ khí là cây thương ngắn. Lu và anh chàng ấy cách biệt khoảng 40cm chiều cao, và em ấy phải đấu với anh ta bằng 2 thanh kiếm dài 30cm trên tay.
[Bắt đầu!]
Khi người trọng tài mặc đồ trắng hạ cánh tay xuống, Lu phóng thẳng tới trước ngực đối thủ. Đáp lại, người đàn ông đâm cây thương của mình với động tác giống như xiên cá vậy, nhưng nó bị đẩy đi chệch hướng bởi kiếm của Lu.
Lu trong tư thế trượt tới trước mặt đối thủ và chém thanh kiếm trên tay trái vào cánh tay người đàn ông.
*Rầm!* Một âm thanh trầm đục vang lên và người đàn ông gục xuống tại chỗ. Thậm chí còn chưa đến 1 phút.
[Uooooooooooooo!]
Tiếng hò reo vui mừng của những người bộ lạc Rauri vang lên phía sau tôi.
Nó không giống cái kiểu trình diễn như khi Lu tập luyện với tôi và Yae. Từ góc nhìn của em ấy, kiểu chuyển động đó cực kì dễ nhìn thấy đến mức không đáng để nhắc đến.
Đầu tiên, người dùng song kiếm là những người ưu tiên tốc độ. Họ dắt mũi đối thủ của mình bằng các chiêu thức và những đòn tấn công từ mọi góc độ khác nhau. Đòn tấn công của họ không uy lực như rìu hay trường kiếm, nhưng đổi lại họ có những đòn tấn công khéo léo và khó nắm bắt.
Có nghĩa là họ không thể nào kết thúc đối thủ chỉ với 1 chiêu, nhưng nếu nhắm vào các bộ phận yếu hại thì lại khả thi. Đương nhiên mấu chốt là sự chính xác, kèm theo là sự nhanh nhẹn.
Lu nhìn về phía này và giơ tay lên.
Và thế là, bức màn những cuộc chiến của chúng tôi đã chính thức được vén lên.