Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 122 : Ma pháp mới và ma thuật phi hành
“Nhưng tôi muốn bay trên trời.”
“Dù cậu có nói vậy đi chăng…”
Trong khi uống trà đen ngoài ban công, Lean khẽ nhướng mày. Tôi đã suy nghĩ về nó trong vụ việc ở Ramissu và cả hồi đảo chính ở đế quốc, nhưng tôi sẽ có lúc cần phải chiến đấu với những đối thủ trên trời. Việc tôi có thể bay hay không sẽ tạo nên sự khác biệt của trận chiến.
Tôi cũng có thể triệu hồi Griffon và chiến đấu khi cưỡi nó, nhưng tự mình bay sẽ thuận tiện hơn. Vì vậy, tôi thử hỏi Lean xem liệu ma thuật bay có tồn tại hay không.
“Cậu biết đó, dù ta có thể bay bằng phong ma pháp nhưng tự do di chuyển là điều không thể, vì ma thuật đó là để thổi bay đối thủ. Nên thay vì nói là ‘bay’ thì gọi đó là ‘bị thổi bay’ thì đúng hơn.”
“Ừmmm, về chuyện đó… Đó vẫn phải là 1 vô tính ma pháp đúng không?”
“Có lẽ. Nhưng đáng tiếc là ta không biết ma pháp đó có tồn tại hay không.”
Sau khi nghe rằng đến cả tiên tộc xuất chúng về ma thuật cũng không biết ma pháp đó có tồn tại hay không, có vẻ như họ không có lý do gì để quan tâm đến các vô tính ma pháp vì họ không thể dùng nó. À, chắc là vậy rồi. Vô tính ma pháp là ma thuật cá nhân, người khác sẽ không thể dùng nó dù biết đến nó, và tìm hiểu về nó là vô dụng.”
Đến nước này thì tôi không còn cách nào khác ngoài tìm trong mấy cuốn từ điển vô tính ma pháp khổng lồ mà tôi đã mua từ mọi hiệu sách và cất trong thư viện lâu đài. Về các vô tính ma pháp cũng như thời đại, tên gọi, vị trí của nó. Các nội dung trong cuốn sách bao gồm đủ thể loại từ các phép hữu ích đến cả các phép vô dụng, như cái phép có thể làm cho mấy con kiến đi theo đường thẳng là ví dụ.
“Touya-anchan……Anh thực sự định tìm nó từ tất cả đống này sao?”
Tôi đã nhờ Rene có vẻ đang rảnh để giúp đỡ, nhưng con bé đã rất kinh ngạc khi nhìn thấy độ dày của cuốn sách đầu tiên con bé cầm lên. Tôi nghĩ cô bé có lý…
Cái khó chịu của mấy cuốn sách là tất cả chúng đều được những người khác nhau viết ra, đúng hơn là chúng có một người biên tập riêng biệt. Nên các phép thuật cứ lặp đi lặp lại. Tôi đã nhìn thấy cùng một phép vài lần trên những cuốn sách khác nhau.
“Anh nghĩ vậy. Bây giờ chúng ta hãy tìm kiếm nó nào. Chiều nay sẽ có thêm Cesca, Rain-san hoặc ai đó giúp chúng ta.”
Rene bắt đầu kiểm tra một cách nhanh nhẹn các cuốn sách theo thứ tự trong khi ngồi trên ghế trong thư viện. Đầu tiên, phép thuật mà chúng tôi đang tìm kiếm là một phép thuật “Cho phép ai đó có thể bay” hoặc bất kì phép nào tương đồng. Nhưng tôi cũng nói cô bé kiểm tra luôn mấy phép có thể có ích.
Có lẽ nó sẽ là [Flight] (không hành-di chuyển trên không) hoặc [Fly] (bay). Tôi đoán nó sẽ là phép gì đó giống với 2 cái tên đó. Nhưng tôi không thể dùng một phép thuật khi chỉ biết tên của nó. Có lẽ thế? Muốn dùng phép thuật nào thì tôi phải biết sự tồn tại của nó và hiểu nó?
Đôi khi tôi đã nghĩ đến năng lực thực sự mà tôi có lẽ là “sao chép kĩ năng”. Tôi sao chép phép thuật đã tồn tại và biến nó thành của mình. Cái cảm giác này…
Nhưng tôi đoán cũng chưa hẳn là thế. Có lần tôi đã nghe về một phép thú vị như phép [Taboo] (niêm phong), nó làm cho kẻ địch không thể nói những từ được chỉ định. Dù tôi có hứng thú với nó, nhưng vì tôi không biết chi tiết nên không thể dùng được. Xem nào, ví dụ như nếu tôi cấm dùng từ “Fireball” thì đối thủ sẽ không thể dùng phép [Fireball] (cầu lửa)? Nhưng vì nó chỉ có thể áp dụng 1 từ đối với mỗi người, nó có lẽ không hữu ích như tôi hy vọng.
“Touya-anchan, cái này thế nào?”
“……Không. Anh không cần nó.”
Cái trang Rene đang cho tôi xem là phép [Mosaic] (khảm hình). Tôi đã thử dùng nó và…Có vẻ nó là một phép can thiệp trực quan biến hình ảnh suy nghĩ thành hình ảnh thật khắc vào thứ gì đó, nhưng khi tôi điều tra thử thì chỉ toàn mấy hình ảnh “ecchi” xuất hiện trong đầu là thế éo nào? Vốn tranh khảm là thứ được dùng để trang trí. Nhưng sao phép này chỉ có mấy hình ảnh đó vậy?
Cũng có vài phép khác như [Sleep] (ngủ) có thể khiến người khác ngủ ngay và luôn, hay [Silence] (im lặng) để xóa bỏ tiếng ồn và [Shield] (khiên) có thể tạo nên một bức tường vô hình để cản đòn tấn công.
Tôi cũng đã tìm thấy một vài phép thuật hữu ích. [Silence] có thể làm âm thanh biến mất nhưng hình như nó không ngăn được một câu chửi. Phép này có vẻ thực chất chỉ có thể khiến ai đó không lảm nhảm được chứ nó không thể làm biến mất mấy câu chửi. Tôi nghĩ đó cũng là điều hiển nhiên.
<Ý là phép đó giống phép thuật nguyên bản của Glen trong bộ Rokudenashi ấy, chỉ có thể phong ấn sự kích hoạt của phép thuật nhưng với phép đã kích hoạt thì vô dụng, trong trường hợp ở đây là lời nói>
Tuy nhiên, chúng tôi vẫn chưa tìm ra cái quan trọng……
“Ồ.”
Tay tôi dừng lại khi chuyển đến một trang. [Levitation] (không trọng lực), phép thuật có thể làm đồ vật lơ lửng, nhưng chỉ trong phạm vi người làm phép có thể với tới. Chắc là khoảng 2m. Có vẻ nó hữu ích khi mang đồ vật nặng, nhưng tôi đã có [Storage] rồi. À nhưng mà tôi không thể đặt vật sống vào trong [Storage], [Levitation] thể tác động lên con người hay con vật không nhỉ?
“[Levitation]!”
Để kiểm tra, tôi thử dùng phép thuật trên sách trên bàn. Cuốn sách dày cộp bắt đầu trôi nhẹ nhàng trong không khí. Ồh! Nó thật sự lơ lửng kìa. Tôi thử nâng cuốn sách lên trên không, hừm ~ nó di chuyển tự do. Nhưng như dự kiến, có vẻ như nó không thể đi tới bất kỳ nơi nào cao hơn phạm vi tay tôi có thể với tới.
Khi tôi áp dụng [Levitation] vào Rene, có vẻ em ấy không thể tự do di chuyển được. Động tác con bé giống như đang bơi một cách nhẹ nhàng vậy. Nhưng nếu ai đó đẩy em ấy thì em ấy có thể di chuyển?
Mặc dù Rene có vẻ thích thú khi tôi đưa em ấy bay lòng vòng trong phòng, tôi tự hỏi đây liệu có thực sự là [Fly]?
Em ấy không thể bay cao hơn hai mét, và tốc độ cũng chỉ như đi bộ. À, nhưng biết đâu tôi có thể tạo ra tấm thảm bay như trong truyện “Nghìn lẻ một đêm” nếu dùng [Enchant] không chừng?
“Mình nghĩ nên giữ nó lại.”
Phép thuật này có vẻ hữu ích trong nhiều trường hợp tùy thuộc vào cách nó được sử dụng.
Sau đó vào buổi chiều, Cesca và Rain-san cũng đến giúp. Khi bốn người cùng nhau tìm kiếm, tốc độ đã tăng gấp đôi. Và sau 2 giờ, Cesca cuối cùng cũng đã tìm thấy nó.
“[Fly], không còn nghi ngờ gì nữa, chính là nó. Nó là phép khiến cho ta lơ lửng và có thể di chuyển trong không khí. Mặc dù có vẻ như nó tiêu thụ một lượng pháp lực đáng kể, nó có lẽ vẫn ổn cả.”
Mắc dù người dùng nó chỉ có thể bay tối đa 3 phút, nhưng thực sự người đó đã bay một cách tự do. Nhưng mà sau khi pháp lực cạn kiệt người đó đã rơi cắm đầu xuống đất hả? À thì với tôi thì chuyện đó sẽ không xảy ra đâu vì tôi có thể tránh trường hợp đó bằng [Gate], đúng không? Hơn nữa, chỉ 3 giây là đã đủ để tôi hồi phục lượng pháp lực của một người dùng [Fly] trong 3 phút rồi.
Đầu tiên là thử nghiệm. Tôi sẽ phải thử nó với mọi trường hợp.
_____Chuyển cảnh_____
Tôi đến sân huấn luyện của lâu đài và bắt đầu tập trung pháp lực. Ngoài Rene, Cesca, Rain-san, Nicola-san và Elsie ra thì còn có nhóm của Yamagata-ossan cũng đến xem, nhưng tôi cũng không bận tâm lắm. Tập trung, tập trung nào.
“[Fly].”
Cơ thể tôi nhẹ nhàng lơ lửng cách mặt đất 1m. Ồ~ sau đó, tôi muốn quay người lại. Hừm ~ có vẻ nó hoạt động theo mọi ý muốn của tôi. Tôi có nên thử bay cao hơn không nhỉ? Khi tôi vừa nghĩ thế, cơ thể tôi lập tực được nâng cao lên thêm hàng chục mét. Wa wa wa!!!
Tôi vẫn chưa nắm rõ cách sử dụng nó. Phép này giống như một mô hình bay tự động mà không cần phải chạm vào vậy. Nhưng mà thật sự là cao quá. Tôi đã thử tôi có thể lên cao bao nhiêu nhưng vì thấy lạnh nên tôi bỏ cuộc giữa chừng. Nó cũng khá khó thở nữa.
Tiếp theo tôi đã cố gắng thử xem có thể bay nhanh như thế nào. Nhưng tôi dừng lại ở giữa chừng vì áp suất gió khủng khiếp tới mức tôi không thể mở mắt ra. Hừm ~ làm sao giờ ta? Àh! Tôi sẽ dùng [Shield]! Mọi thứ trở nên dễ chịu sau khi tôi dùng phép đó để tạo một lá chắn. Ừm, có vẻ có thể bay với tốc độ khá là bàn thờ đấy.
Tiếp theo là độ cơ động, tôi thử nhiều động tác như lộn nhào, thắng gấp, đột ngột chúi xuống/bay lên, bay hình ziczac…Nó hoạt động khá trơn tru. Rồi! Tiếp theo là thử lộn nhào xoay 3 vòng nào!
_____Chuyển cảnh_____
“Thế, tới khi anh đổ bệnh vì cố thử phép thuật đó thì anh mới chịu xuống à?”
“Anh không có gì để bào chữa……”
Người tôi hoàn toàn nhũn ra hết rồi, thế nên tôi đặt đầu mình lên đùi Else và nằm dưới bóng cây
Vì lý do nào đó, có vẻ [Recovery] không hiệu quả trong trường hợp này. Trước đó, khi tôi cố dùng nó vào Baba-jiisan lúc ổng say rượu thì ổng lại hết say và nhảy nhót chơi đùa tiếp. Ừm, có lẽ vì say rượu và say xe nó vốn khác nhau. Mà nói thêm, sau khi Baba-jiisan tỉnh táo một lúc, ổng lại bắt đầu uống rượu tiếp.
“Và nó còn vấn đề nào khác không?”
“Nó tốt hơn so với anh dự đoán……mặc dù khi bay cao thì lạnh vãi ra.”
À, tôi chợt nhớ chẳng phải có thể dùng [Warming] để chống cái lạnh hay sao? ……Mà dù sao thì ở trên cao không khí cũng loãng quá, tôi đoán thế. Nên cũng không cần phải bay cao như vậy.
Tôi ngồi dậy vì nghĩ nằm trên đùi ai đó quá lâu là không ổn
“Nè Touya. Nếu anh dùng phép [Fly] lên em thì liệu em có thể bay được không?”
“Không, chắc hẳn là không thể. Nó không tuân theo quy tắc hoạt động thông thường của hệ thống phép thuật, cũng như em không thể dùng [Boost] (cường hóa) lên Linse vậy, đúng không?”
“Em hiểu ~…”
Else thở dài thất vọng, sao vậy!? Em ấy muốn được bay à?
“Em có thể trải nghiệm việc bay nếu anh bế em trong tay.”
“Hả, đó-chuyện đó…nó khá là xấu hổ…”
Mặt Eise đã trở nên đỏ lựng và e thẹn cúi đầu. Em nói vậy mặc dù em ổn với việc gối đùi? Anh không hiểu nổi mấy cái tiêu chuẩn của em à nghen.
“Ah, vẫn có thể làm được nếu anh dùng [Levitation], em nghĩ sao? Nhưng như vậy thì em không thể bay tự do được.”
<Để anh ẵm thì có thể bay tự do???>
Tôi làm cho Else nổi lên trong không khí với [Levitation], mặc dù em ấy đã rất ngạc nhiên và ngọ nguậy vì bất ngờ, nhưng sau một lúc thì em ấy bình tĩnh lại. Như dự đoán, em ấy lơ lửng trong tầm tay tôi.
“[Fly].”
Tiếp theo, tôi dùng phép thuật bay. Khi tôi đứng dậy, Else cũng lơ lửng lên theo. Tôi có thể bay cùng với một người đang lơ lửng nhờ [Levitation] nếu tôi biết dùng nó đúng cách.
Như cũ, tôi bay và lên ban công lâu đài. Ừm, không có vần đề gì. Else đặt tay lên ngực mình như thể em ấy cảm thấy nhẹ nhõm.
“Thật đáng sợ khi không quen với độ cao. Đúng như em nghĩ, em không hợp với việc bay.”
Ồh…vậy à? Ừ thì bạn có thể lên bàn thờ nếu bạn rớt xuống khi đang bay, và điều đó càng nghiêm trọng hơn với nỗi bất an khi người điều khiển việc bay không phải là bạn mà là một người khác?
Với phép này tôi đã đạt được mục đích của mình. Giờ tôi có thể chiến đấu sòng phẳng trên trời với đối thủ như con manta (cá đuối) hay chống lại mấy loại fureizu biết bay rồi.
“Anh sẽ bay lần nữa.”
“Lần này anh nên chắc rằng anh sẽ không bị nghiện nó rồi làm quá mức nữa đó.”
Sau khi rời khỏi Else, tôi bay vòng quanh lâu đài lần nữa và bay về hướng đại lộ. Khi nhìn nó từ phía trên, tôi có thể thấy thị trấn đã được mở rộng đáng kể. Tôi đã rất xúc động.
Nó đã mang lại cảm giác về khu mua sắm thực sự, chứ không phải của một thị trấn tùy tiện được dựng lên nào đó. Tôi bay trên con hẻm, nơi các em nhỏ đang chơi beigoma.
“Uwa~!? Sao bệ hạ lại ở đây? Làm em hết hồn!”
“Ngài ấy đến từ trên trời!?”
[Tuyệttttt ~ quá!!!!]
Tôi cảm thấy tốt khi được đám trẻ tôn trọng, mặc dù cũng chưa tới mức gọi là phởn.
“Hảảảả!? Cô nghĩ làm vậy với khách hàng thì chỉ xin lỗi là xong à!?:
Giọng nói thô lỗ của một người đàn ông vang vọng trên phố. Khi tôi vô tình nhìn theo hướng đối diện với con hẻm đám trẻ đang chơi, tôi thấy tình huống có vẻ như là một vụ tranh chấp đang diễn ra ở hướng của quán cafe.
Hai người đàn ông giống như quân lính đang ép cô phục vụ ở sân thượng của quán cà phê.
“Không phải có mẫu thuốc lá trong đồ ăn đây sao!? Cô sẽ phải đền tiền cho vụ này!”
“Mấy người sẽ phải bồi thường cho bọn ta bao nhiêu tiền hả!? Bọn ta vẫn khỏe mạnh vì đã nhận ra nó, nhưng dạ dày đã có thể tan tành nếu ăn phải nó rồi đó!? Cô hiểu mà, đúng không!? Hả? HẢ!?”
Đó chắc chắn là bọn xấu, chúng cứ như đám du côn vậy. Những điều chúng nói hoàn toàn là vu khống.
Tôi tới trước của hàng đó và hỏi cô hầu bàn.
“Có chuyện gì vậy??”
“A…!! Mấy quý khách đây nói rằng có mẩu thuốc lá trong món ăn…nhưng, đó chắc chắn là nói dối. Nhân viên cửa hàng này không có ai hút thuốc cả!”.
“Thế, có phải vậy không? Phải chăng ai đó trong số 2 người bỏ nó vào do nhầm lẫn?”
Khi tôi bênh vực cô gái trong khi bảo vệ cô ấy sau lưng mình, một tên nhìn tôi chằm chằm và gõ vào ghế.
“A ~ hả ~!? Này em trai. Cái nhận xét đó là cậu đang chỉ trích bọn ta đó hả?].
“Có vẻ như cậu muốn có một kinh nghiệm đau đớn nhỉ….!?”
Hai người bỏ bẻ ngón tay rôm rốp trong khi tiếp cận chúng tôi. Ở tại chỗ này thì có vướng tay một chút đấy.
Tôi nắm lấy cánh tay của họ và ném chúng ra giữa đại lộ từng đứa một.
“Gu huh!?”
“Ob uu!?”
Họ đã bay đi rất uyển chuyển khi tôi làm nhẹ họ bằng [Gravity]. Hai người không hiểu điều gì đã xảy ra đứng lên, rồi họ đối mặt với tôi trong khi một kẻ thì mang theo rìu và người kia mang theo một thanh gươm lớn.
“[Slip].”
“Ugyaaa!”
“Gueee!”
Hai tên côn đồ té xuống một cách điệu nghệ. Tôi đã tăng trọng lượng của chúng trong tình trạng đó bằng [Gravity], thế là chúng bị vô hiệu hóa. Tôi ngồi xổm xuống trước mặt 2 người đang không thể nhúc nhích do cơ thể quá nặng và gọi chúng.
““Ugigi …….!””
“Thực sự khá rắc rối khi mấy người làm thế ở đất nước của ta đó. Ít nhiều ta cũng là quốc vương, nên ta không thể ngó lơ chuyện này được.”
““!?””
Hai người mở to mắt khi tôi tiết lộ thân phận của mình và bày ra khuôn mặt chết lặng. Những kẻ này thực sự phiền phức. Giờ xử chúng sao đây?
Ah ~ chuyện này nhắc nhở tôi rằng đất nước này chưa có nhà tù hay mấy thứ đại loại thế. Sẵn đây có nên làm một cái luôn không nhỉ?
Tôi lấy ta một khối sắt từ [Storage] và làm một nhà tù to khoảng 3 tấm tatami. Sau khi tịch thu hết trang bị của chúng, tôi ném chúng vào đó. Mặc dù tôi nói đó là nhà tù nhưng nó chỉ là một chiếc hộp lớn bằng sắt với một mặt trong suốt thôi. Không có các song sắt và chỉ có khác khe hở nhỏ ở trên nóc.
Giờ thì, tôi có nên “chiêu đãi” chúng? Ngay khi cánh cửa đóng lại, chúng lập tức bắt đầu la hét, tôi chắc chắn rằng đó là tiếng hét thực sự. Chúng che tai lại và quằn quại trong đau đớn. Nhưng mà ở ngoài thì không nghe được gì, vì nó đã được chặn hoàn toàn bằng [Silence].
“Q-quốc vương? Bên trong đó, là……”
“Hả? À đó chỉ là [Noise] (tiếng ồn) thôi, và tôi cho chúng nghe nó.”
“[Noise]?”
“Nó là âm thanh tương tự như dùng móng tay cào lên bảng đen, hay một cái nĩa bị kéo lê trong khi đè mạnh trên bàn ăn, cứ thế lặp đi lặp lại.”
“Uwaa…”
Cô hầu bàn hoảng sợ tránh xa. Hờ, tôi sẽ giả vờ không thấy điều này vậy.
Cuối cùng, các nhân viên tuần tra đã chạy đến. Vì tôi đã thiết kế nó để âm thanh dừng lại sau khi mở cửa, nên tôi dặn họ thả chúng ta sau một thời gian nhất định và giao chìa khóa cho họ.
Vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Nhưng vì những điều như thế đã xảy ra, tôi cũng phải củng cố trật tự công cộng nữa. Chẳng phải giờ là lúc để tạo nên thứ gọi là “Hiệp sĩ đoàn” sao?
Tôi bay về phía lâu đài trong khi cân nhắc chuyện đó.
Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.