Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 104 : Cưỡi lên và các hoàng đế
Ba người họ trở thành những người lính đầu tiên của Tiểu vương quốc Brunhild.Họ đều sỡ hữu những kỹ năng tương đối đúng như mong đợi từ những người được Rin giới thiệu.
Rain-san là đơn kiếm, Norun-san là song kiếm còn Nicola-san là cây rìu tên Halberd, tôi thử sức họ cùng với Yae, nhưng không có gì bất ngờ xảy ra. Dù sao tôi cũng không nên kì vọng quá nhiều, đúng không?
[Điện hạ, ở đây không có ngựa à?] [Ngựa?]
Nicola-san ý kiến khiến tôi nhận ra quả thật không có chú ngựa nào trong lâu đài này. Bạn thấy đấy, dù đi đâu thì cũng hoàn toàn dùng [Cổng], huống chi từ khi xe đạp xuất hiện ở thủ đô hoàng gia thì càng không cần phải nói.
[Có nhất thiết là cần ngựa không?] [Đối với một kỵ binh thì đúng thế. Dù khi không chiến đấu cũng vậy, nếu không tập luyện với chúng thì khi có trường hợp khẩn cấp xảy ra sẽ là cả một vấn đề hoàn toàn khác]
Đúng vậy, việc của một người lính là chiến đấu, tôi không cần phải ngần ngại đầu tư vào vấn đề này.
[Hơn nữa, nếu có ngựa thì chúng thần cũng có thể đi tuần tra trong nước. Chúng thần muốn nhanh chóng nắm bắt địa hình ở đây và những thứ khác nữa]
Rain-san tiếp lời.Lời cô ấy làm tôi nhận ra cô ấy dùng “boku” để tự gọi mình…..cách nói đó càng có thể khiến nhầm lẫn cô ấy thành con trai.
Nhưng mà, ngựa…ngựa à?
[Vậy thì chúng ta triệu hồi cái gì đó thuận tiện hơn] [Ểh?]
Bơ Nicola-san đang ngơ ngác phía sau lưng, tôi tập trung pháp lực và tạo thành một vòng tròn phép trên mặt đất.
[Bóng tối bao phủ, ta triệu hồi vua của bầu trời, Griffon]
Sau khi sương mù bên trong vòng tròn phép tán đi, một con griffon đang đứng ở đó.
[Uwaa!] [Không thể tin được…] [Cái này…]
Mỗi người một phản ứng kinh ngạc khác nhau và nhìm chằm chằm con griffon đang ở trước mặt.
[Xem~nào, cậu là…Paul, không phải, cậu là John đúng không?Nghe này John, từ giờ cậu sẽ là cộng sự với Nicola-san nhé. Bắt đầu làm quen nhau và thân thiết hơn nào] [Kuaaa]
John kêu lên và đến chỗ Nicola. Dù lúc đầu khá là do dự nhưng cậu ấy vẫn dần tiếp xúc với John, rồi bắt đầu vuốt ve lưng nó.
[Cậu ấy rất vâng lời.Cậu ấy hiểu chúng ta nói gì à?] [Cậu ta không thể nói, nhưng là một con thú triệu hồi thì cậu ta có thể hiểu tiếng người. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ dễ làm việc chung hơn 1 con ngựa. À thì cậu nên dần làm quen với việc cưỡi cậu ta đi]
Nicola-san đặt cái yên ngựa (dù tôi không biết gọi nó như thế có đúng trong trường hợp này hay không nữa) lên lưng John rồi cố định nó, sau đó trèo lên lưng John.
Nicola-san ra lệnh và John bắt đầu đi bộ rồi dần tăng tốc. Sau đó nó dần chạy nhanh hơn rồi cuối cùng là bay hẳn lên trời.
[Nó thế nào?] [Vâng…thật tuyệt vời thưa điện hạ. Dù độ cao có hơi đáng sợ, nhưng thần sẽ nhanh chóng quen với nó thôi]
Trong khi nói cậu ta vẫn tận hưởng iệc chao lượn trên bầu trời.Có vẻ cậu ta hài lòng với người cộng sự này.
[Điện hạ! Thần nữa! Thần cũng muốn nữa!]
Norun-san chạy lại gần tôi và nài nỉ.Mà sao đến cô ấy cũng gọi tôi là “điện hạ” rồi?Sau lưng cô ấy, Rain-san cũng có biểu hiện “Tôi nữa!Tôi nữa!” tương tự.
Dù không thúc giục tôi thì tôi cũng sẽ triệu hồi cho 2 người mà.
Hừm ~ nhưng mà sẽ không thú vị nếu lại là một con griffon khác. Họ là con gái nên tôi có lẽ nên triệu hồi cái gì đó hoa mỹ tí.
[Bóng tối bao phủ, ta triệu hồi những chú thiên mã, Pegasus]
Sau khi sương mù triệu hồi tản ra, ở đó là 2 chú ngựa trắng tinh khiết với đôi cánh cùng màu.
[Uwa! Uwaaa! Đẹp quá!]
Norun-san chạy đến một trong số chúng và nhẹ nhàng vuốt ve lưng.Rain-san cũng rụt rè chạm vào cánh của chú ngựa còn lại.
[Về tên, tôi nhớ hình như chúng là Ann và Diana. Ann sẽ là cộng sự của Norun-san và của Rain-san là Diana]
Trong khi khịt mũi và gật đầu xác nhận, 2 chú thiên mã hạ thấp đầu và cánh xuống để Norun-san và Rain-san trèo lên lưng. Tương tự Nicola-san, chúng dần tăng tốc và bay lên trời cùng với Norun-san và Rain-san.
Sau khi bay vòng quanh lâu đài, họ đáp xuống một lượt. Trong khi lờ đi những con người còn đang “trên mây” kia, tôi lấy ra vài loại da của ma thú từ [Hòm Chứa] để làm yên, bàn đạp và dây cương với [Tạo Hình] rồi đưa cho 3 người.
Sau đó kết hoạch buổi chiều là xem xét tình hình trong vương quốc và làm quen với việc cưỡi cộng sự của mình.Nếu có chuyện gì xảy ra, họ có thể thông qua giao tiếp với cộng sự của mình để báo cáo lại cho tôi dù chúng tôi đang tách ra nên không có gì phải lo lắng.
Mà…trên thực tế, để họ tự do làm những gì mình muốn vào buổi chiều cũng không tệ. Dù cho có vẻ Nicola-san nghiêm túc về việc khảo sát địa hình vương quốc, dùng là một chàng trai công tâm và…cứng đầu mà.
_____Chuyển cảnh_____
Về phần tôi, tôi có khá nhiều việc để làm sau khi ủy thác những người lính của mình đi tuần tra.
Ở tầng 1 của lâu đài, tôi đã sửa sang lại thiết kế của 1 căn phòng. Tôi tạo một chiếc gương với kích thước đủ để 1 người đi qua nó và viền khung sắt xung quanh cùng với một miếng kim loại hình chữ nhật ở góc.
[Touya-oniichan, cái này là gì thế?] [À, nó dùng để mở [Cổng] đến đâu đó khi có người chạm vào tấmkim loại. Tất nhiên là chỉ có người nào được phép mới có thể sử dụng được nó]
Tôi giải thích cho Rene đang nhìn tấm gương trong sự hiếu kì. Những thứ như bộ cảm ứng người dùng không tồn tại ở nơi này, và thứ này cũng không thể tự nhận dạng người dùng chỉ bằng [Tìm Kiếm], thế nên nếu có ai đó dùng phép thuật xóa đi sự hiện diện thì có thể vượt quá nó. Nên tôi đã dùng cái miếngkim loại như một máy quét dấu vân tay và sóng phép thuật của người đó.
[Hơn thế, nó có thể được thiết lập nhiều điểm đến cụ thể khác nhưng hiện tại thì nó chỉ kết nối đến nhà chúng ta ở Belfast và quán cafe sách]
Tôi cũng để những tấm gương tương tự vào các nơi đó, dù chả có ý nghĩa mấy vì chúng đều ở Belfast. Tôi tự hỏi có nên mua một căn nhà nhỏ ở Misumido và Regulus không? Không, liệu nó có ổn không khi tôi biến chúng thành đại sứ quán của các vị vua?
Ừm…Hoàng đế của Đế quốc thì ổn, nhưng vua thú thì vẫn chưa biết sự tồn tại của [Cổng], thế nên…
[Giờ thì thử nó nào. Rene, chạm tay vào tấm kim loại đi] [Thế này ạ?]
Rene nghe lời chạm vào tấm kim loại. Tôi đặt nó hơi cao thì phải? Khi Rene chạm vào nó, nó hơi phát sáng và tên Rene hiện lên trên nó.
Sau đó, tấm gương hơi sáng lên và [Cổng] đã sẵn sàng để được kích hoạt.
[Sau đó nói nơi em cần đến] [Ểh? Etto ~ dinh thự Belfast]
Tấm gương sáng hơn phản ứng với lời nói của Rene. Tay em ấy dần bị hút vào trong gương, Rene bước vào trong gương và biến mất. Yeah, thành công!
Sau đó tôi cũng làm tương tự và đuổi theo em ấy. Bởi nó được tạo ra để tự đóng lại sau khi có chỉ 1 người đi qua để đảm bảo an toàn, muốn dùng nó thì phải chạm tấm kim loại để xác nhận danh tính lần nữa. Ngoài ra, nếu kẻ nào đó có ý đồ xấu và [Cổng] không mở, hắn cũng sẽ bị hạn chế.
Sau khi đi qua gương, tôi bước ra khỏi 1 căn phòng của dinh thự ở Belfast. Ủa?Rene không có ở đây?
Khi tôi mở cửa ra và đi ra hành lang, tôi nghe tiếng Rene gần cửa chính? Hửm?Có khách à?
[Có chuyện gì ở đây à?] [Ah! Touya-oniicha-…Gia chủ, có một bức thư được gửi đến từ cung điện hoàng gia]
Người gác cổng Tom-san đến và đưa tôi bức thư. Về Tom-san và Huck-san, Tôi cho họ sử dụng căn phòng cũ của Julio-san và Clair-san sau khi 2 người đó chuyển đến lâu đài.
Sau khi tôi đọc bức thư, họ nói rằng muốn tôi đến cung điện hoàng gia.
“Vụ gì nữa đây?”-Tôi tự hỏi.
_____Chuyển cảnh_____
[Ô hô hô hô. Vậy cậu là Mochizuki Touya-dono trong lời đồn à!? À không, phải gọi là Quốc vương Tiểu vương quốc Brunhild mới chuẩn, đúng không nào?] [Haaa……]
Đối diện tôi là người đàn ông đầu nhẵn bóng đang được vua của Belfast giới thiệu.À thì, trông ông ấy không giống như kiểu mấy nhân vật xấu số trong thể loại phim trinh thám của Hollywood cho lắm. Nhưng không thể tin được! Tôi ngạc nhiên vì ông ấy là hoàng đế của đế quốc Rifurizu láng giềng vương quốc Belfast-Rig Riku Rifurizu.Vậy tức là ông ấy là cha của công chúa Ririeru, tác giả hủ nữ đó?
[Tôi đã được nghe nói về những thành tích phi thường của cậu.Tuy nhiên, đàn áp cuộc đảo chính ở đế quốc 1 mình, chuyện này thật quá điên rồ để tin tưởng là sự thật!] [Không, à, ừm, xin lỗi…]
Mà sao phải xin lỗi chứ?Nhưng trước khi tôi nghĩ thế thì lời nói đã ra khỏi miệng rồi.
[….Ta hiểu rồi, giống như vua của Belfast nói. Cậu không có tí tham vọng nào, thật kỳ lạ] [Tham vọng theo ngài nói….Sao lại phải có một thứ gì đó như vậy?] [Cậu chính là người đã giành chiến thắng trong cuộc đối đầu ở thủ đô Regulus dù đối thủ của cậu là cả quân đội đế quốc và 1 đội quân quỷ nữa, và cậu cũng thành lập hôn ước với cả công chúa của Belfast và Regulus. Khi những điều đó cùng xảy ra trên người một người ngoại quốc như cậu thì có xem cậu như một mối đe dọa cũng đâu có oan nhỉ]
À ~……Ra đó là cái nhìn của người khác về tôi?Hiển nhiên là không thể nào tránh khỏi chuyện này dù đã cẩn thận lắm rồi, và dù cũng không có ý định gì đó như họ nghĩ.
[Dù sao thì ta nghĩ các quốc gia khác sẽ không xảy ra trường hợp nào tương tự như Regulus đâu. Tuy nhiên, họ có thể hiểu lầm rằng họ sẽ bị diệt quốc nếu chọc giận cậu] [Tất nhiên tôi sẽ không làm những chuyện như thế]
Dù sao thì tôi cũng không thể khẳng định 100%. Ví dụ nếu có quốc gia nào đó cử sát thủ đến trong khi tôi vắng mặt và Yumina bị giết, tôi không dám chắc có thể bỏ qua chuyện đó. Tôi sẽ lấy vũ khí ra khỏi nơi của nó, và khiến chúng hối hận vì đã được sinh ra.
Dù tôi thật sự không có ý định là bất cứ điều gì tham vọng.Nhưng kể cả tôi có tuyên bố như thế thì chắc chắn cũng vẫn sẽ có người không tin.
[Và cũng như thế đối với bên Rifurizu, để làm sâu sắc hơn tình hữu nghị với quốc gia của cậu, ta muốn tác thành cậu với một cô công chúa của ta, nhưng…] [Tôi xin phép từ chối. Không! Làm ơn! Nghiêm túc đó!]
<1 thằng S cưới 1 con hủ…sao lại không?>
Tôi không muốn cái cô công chúa đó! Tuyệt đối không!
[À thì, bên phía chúng ta, chúng ta vừa quyết định rằng cô ấy sẽ được gả cho một quốc gia khác rồi, và cũng không thể hủy bỏ, thật đáng tiếc]
Cái gì mà đáng tiếc, quá may mắn luôn ấy chứ. Khi tưởng tượng ra những khó khăn mà chồng cô ta sẽ gặp phải sau khi kết hôn, như phản xạ có điều kiện tôi muốn gửi những lời an ủi và khích lệ cho anh ta. Từ khi tôi biết được cô là một tác giả “nguy hiểm” như thế trong khi cha cô ta thì không, cô ta trở thành một con mèo đang che giấu bí mật, con mèo với lớp da cực dày.
[Mà hình như lâu đài Brunhild của cậu cũng đã hoàn thành.Thế, sẽ ổn nếu chúng ta đến thăm đúng không? Nó sẽ không phải là cái gì đó về chính trị, chỉ là giao lưu thắt chặt tình hữu nghị của các vị vua của các nước trong liên minh mà thôi]
[Ý ngài là các lãnh đạo trong liên minh phương Tây này?]
Họ tham dự thậm chí khi chỉ có các vị vua là được mời?Khi tôi tỏ vẻ nghi ngờ “cha vợ” tôi nở nụ cười tự mãn.
[Đúng vậy.Belfast, Rifurizu, Misumido và Regulus, ta nghĩ đó là dịp tốt để các vị lãnh đạo trong liên minh kể cả cậu trở nên hòa hợp với nhau, có đúng không?] [Ý định thực sự là…………?] [[Đến các vị vua cũng muốn thư giãn vậy!]]
Wow, này!
[Thỉnh thoảng, chúng ta cũng muốn thư giãn và quên đi mình là một vị vua để ăn chơi quậy phá. Nếu là Touya-dono, cậu có thể chuẩn bị được các trò giải trí mà, đúng không?]
Ờm, đúng thế, về mặt giải trí thì thế giới này tuyệt đối không bằng thế giới cũ của tôi.Nhưng mà…khách mời là các vị vua, chẳng phải là một sự kiện “hơi bị” lớn sao?Tôi đoán mình không thể dễ dãi về thức ăn, phòng vệ và cả phục vụ nữa.
[Cậu không cần nghĩ quá nhiều đâu. Cứ xem như mời bạn bè đến nhà chơi vậy thôi là được]
Hoàng đế nói thế, nhưng chả thể nào thay đổi rằng sự thật nó là một sự kiện lớn.Mà khoan…ủa?Hình như tôi là người duy nhất có lợi tự sự kiện này. Tôi nghĩ rằng tạo ấn tượng tốt về mình đối với các nước láng giềng là một chuyện tốt đấy chứ, nhưng không chỉ có thế ~
Cũng không có lý do gì để từ chối, huống chi họ còn mang vẻ mặt kì vọng đó nữa chứ. Tôi đồng ý, và tôi sẽ là người lo thu xếp tất cả.
[Tôi hiểu rồi, vậy hãy làm một cuộc gặp gỡ. Tuy nhiên, xin đừng làm những việc như gậy lộn hay lôi các vấn đề chính trị vào buổi tụ họp] [Tất nhiên chúng ta hiểu điều đó.Nhân tiện thì, có thể cùng đi với các thành viên trong gia đình không?] [Không vấn đề gì. Nhưng mà tính luôn cả nhà vua thì tối đa 5 người thôi, vì bên tôi không có nhiều nhân lực lắm]
Trời ạ. Từ khi mà tất cả các vị vua không thể không mang theo gia đình mình, có vẻ mọi thứ sẽ trở nên bận rộn hơn hẳn.