Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chap 295: Cổng Dịch Chuyển Mark-2 Và Màu Đỏ
[Đây là cánh cổng dịch chuyển Mark-2. Tuy tên là thế nhưng cơ bản thì thiết kế không khác mấy so với phiên bản gốc]
Nơi mà ngón tay của giáo sư đang chỉ đến là 2 cánh cổng dịch chuyển được đặt trong [Garden] của Babylon. Đứng chễm chệ ngay cạnh bản gốc là bản sao có hình dạng y hệt nó.
Đó là 1 [Cánh cổng] có hình vòm màu bạc tương tự như Khải Hoàn Môn của Pháp (phiên bản thu nhỏ). Cũng giống như bản gốc (thôi cứ gọi nó là Mark-1 đi), nó có một cái đồng hồ hình bán nguyệt ở phía trên cùng của vòm cung.
[2 cánh cổng dịch chuyển này đã được liên kết và cố dịch trục không gian xuyên thế giới bằng phép thuật không-thời gian… Mà, nói chung là chúng đã được kết nối với nhau đó. Nếu cậu đặt Mark-2 ở bên kia, chúng ta có thể dễ dàng qua lại giữa 2 thế giới một cách tùy ý]
[Ra vậy. Thế thì tôi chỉ cần tìm một nơi an toàn ở bên kia và đặt nó là xong có đúng không?]
Bởi cánh cổng cần 1 lượng pháp lực nhiều đến lố bịch mới có thể khởi động được, thế nên chuyện ai đó đến thế giới này từ phía bên kia gần như không cần phải lo lắng. Tuy nhiên, nếu nó bị phá hủy bởi những người không thể khởi động nổi nó thì sẽ rất rắc rối theo cách hoàn toàn khác.
Tôi có nên đặt nó ở 1 nơi bị cô lập hoàn toàn và cái đặt thêm 1 đống rào chắn phép thuật ở xung quanh không ta?
Ah, giá mà có thể tậu được mấy con golem ở thế giới đó rồi lệnh cho chúng canh giữ cánh cổng thì hay biết mấy.
[Bằng cái này thì chúng em cũng có thể đến được bên kia nhỉ?]
Giáo sư gửi đến Linze – người vừa nhìn cánh cổng dịch chuyển vừa lẩm bẩm – ánh mắt xin lỗi.
[À…đáng lẽ là vậy. Nhưng thú thật thì cánh cổng vẫn chưa được điều chỉnh một cách hoàn hảo nhất. Lần này thì vẫn còn vài hạn chế đối với những người muốn đi cùng Touya-kun]
[Hạn chế? Về số lượng người sao ~ degozaru?]
Yae hỏi giáo sư. Số lượng người tôi mang theo bị giới hạn à? Nếu được thì tôi muốn mang tất cả các nàng theo luôn cơ.
[Thay vì nói số lượng thì, giới hạn nằm ở chỗ trọng lượng của bất kì ai hoặc bất kì thứ gì ngoài Touya-kun muốn đi qua cánh cổng. Ừm ~ về tiêu chuẩn thì không được quá 50kg, nói chung là 48kg trở xuống hoàn toàn không vấn đề gì hết]
Vài nạn nhân hóa đá ngay tắp tự sau những lời tuyên bố trắng trợn đến tàn nhẫn của giáo sư. Tôi nên làm gì với cái bầu không khí này bây giờ?
Tôi có để một cái cân với độ chính xác rất cao ở trong phòng thay đồ tại lâu đài, thế nên hẳn là mọi người đều biết cân nặng của mình.
Tốt nhất là không nên há miệng mà đớp vào cái chủ đề này. Suu và giáo sư thì không cần lo rồi, 2 bé loli mà lại. Ngoài ra thì Yumina, Lean và Luu có lẽ cũng nằm ở vùng an toàn.
Nhưng ngoài Sakura đang nghiêng đầu khó hiểu cùng với vẻ mặt vô cảm thường ngày thì có vài người đang đảo mắt liên tục với biểu hiện bồn chồn, đó là Yae, Hilde, Elze và Linze.
Không, hoàn toàn bình thường khi những thiếu nữ trong độ tuổi 15-16 nặng từ 50kg trở lên, đúng chứ? Mặc dù tôi cũng méo chắc vụ đó cho lắm.
Tôi nghĩ chắc phái đẹp ở thế giới này cũng khá là quan tâm đến cân nặng của mình. Nhưng so với họ thì phái mạnh dường như chả care cho lắm.
[C-có lẽ sẽ tốt hơn là để anh tìm một nơi an toàn cho cánh cổng và cái đặt nó trước ha? Sẽ hơi liều lĩnh khi mọi người lập tức đến thế giới đó. Biết đâu có gì đó xảy ra và các em không thể quay lại đây được thì lại khổ]
Tôi lập tức dội nước hòng cứu trận hỏa hoạn đang lăm le đốt trụi cái khu vực này, và những cô thiếu nữ trong độ tuổi trưởng thành vội vàng đáp lời như thể ống máu gần cạn đã được bơm đầy trở lại.
[Đ-đúng vậy! Chúng ta vẫn chưa chắc chắn rằng lúc này đến thế giới đó có an toàn hay không mà ~ degozaru!]
[Yae-san nói đúng! Vẫn còn quá sớm để quyết định đi đến đó!] – Linze.
[Đúng vậy! Thế giới đó cũng đâu có chạy đi đâu đâu mà lo, không cần phải vội] – Elze.
[Quyết định vậy đi! Chúng ta sẽ đi cùng nhau vào lần khác!] – Hilde.
Bằng cách nào đó mà tôi hiểu được ý đồ…e hèm, ý định thực sự đang ở trong đầu của các nàng, nhưng tôi quyết định im lặng. Có những vấn đề thực sự là “tử địa” đối với bất kì thằng đàn ông nào.
Yumina và những người khác cũng không tỏ vẻ gì là phản đối việc này. Chắc bởi đúng là họ cũng không phủ nhận được việc hiện tại đàm đúm kéo sang thế giới kia vẫn còn quá sớm. Mặc dù chỉ có Suu là hơi cay một chút.
[Mà, đúng là lựa chọn đó sáng suốt hơn. Hoàn thiện các thiết lập sau khi cái đặt cánh cổng sẽ an toàn hơn]
Giáo sư cũng gật đầu đồng ý. Thế thì sao thím không nói ngay từ đầu cho tôi nhờ cái? Thím cố tình gây ra trận “tàn sát” không cần thiết này à?
Dù sao thì tôi cũng đã giải quyết được vụ náo động và dẹp nó sang 1 bên, tôi để Mark-2 vào [Storage] và bắt đầu đổ pháp lực vào Mark-1. Tuy hôm trước tôi đã đổ vào rất nhiều, nhưng giờ nó đã lại cạn đáy chỉ sau 1 lần dịch chuyển.
Tôi nghĩ rằng cũng cần cãi thiện mặt tiêu hao năng lượng này nữa. Tuy rằng như thế có thể đảm bao không ai ngoài tôi có thể dùng được, nhưng cái giới hạn đó có thực sự an toàn hay không?
Khi chiếc đồng hồ hình bán nguyệt đạt mức max, cánh cổng bắt đầu phản ứng. Khung cảnh về 1 vùng đất hoang vu hiện lên ở phía bên kia nó.
Mark-2 vẫn còn trong [Storage] của tôi và nó cũng chưa được cài đặt. Ra vậy, cánh cổng này sẽ kết nối đến 1 nơi ngẫu nhiên. Mà, cũng không vấn đề gì vì tôi có thể dịch chuyển đến Thánh đô Allen của Thánh vương quốc Alent bằng [Gate].
[Vậy thì anh đi đây. Anh sẽ quay về vào ngày mai hoặc mốt]
Xét về độ lệch thời gian giữa 2 thế giới, từ lúc dịch chuyển, tôi sẽ có thể tìm thấy một nơi để đặt cánh cổng dịch chuyển trong vòng một ngày.
[Anh nhớ đừng có làm mấy việc ngớ ngẩn như mọi khi đó]
Tôi bị Yumina nhắc nhở. Không, mỗi lần anh làm gì đó xàm xí thì vốn dĩ anh anh cũng đâu có định làm thế đâu. Có lẽ tôi nên nói rằng mọi thứ chỉ là do hoàn cảnh đẩy đưa thôi.
[Đó là vì Touya-dono rất dễ bị những thứ xung quanh cuốn theo]
[Và ảnh thường hành động mà chẳng thèm cân nhắc gì trước luôn]
[Đừng có đâm đầu vào bất cứ việc gì, cho dù nó có xảy ra trước mặt anh. Được chưa? Hiểu chưa?]
[A-anh đi đây]
Sau Yumina, Yae cùng Hilde và Elze tung đòn chốt hạ trước khi tôi khởi hành, nên nói đúng hơn là tôi nhanh chóng tẩu thoát qua bên kia cánh cổng dịch chuyển.
Sau khi bước ra một bước và chịu đựng cảm giác khó chịu như bị mắc trong một vũng lầy, tôi nhìn thấy vùng đất hoang vu mình đã thấy trước đó từ bên kia cánh cổng.
Phía đối diện tầm nhìn là một vách đá cao chót vót. Nơi này trông giống như khung cảnh miền tây mà tôi thường thấy trong phim Mỹ. Có cảm giác như một binh đoàn kị sĩ sẽ bất thình lình xông ra ấy.
[Trước hết thì xác định vị trí đã. Hình như mình đang cách Alent còn xa hơn lần trước nữa]
Xác nhận bằng app bản đồ, và tôi thấy mình hiện đang ở phía đông nam của thế giới ngược. Nếu so với thế giới kia khi lật ngược lại thì chỗ này hẳn là đâu đó quanh Sandora. Còn Alent thì tương tự vị trí của Rodomea, tức là xa tít mù khơi luôn.
Mà kệ đi, dùng [Gate] thì dù xa cỡ nào cũng đến Alent trong một nốt nhạc chứ gì.
[Giờ thì làm gì đây ta? Nếu mà cần một nơi không người thì chỗ này cũng ngon rồi cơ mà…]
Trước mặt tôi ngoài 1 vùng đất hoang rộng không thấy cuối ra thì không còn gì khác cả. Không có dấu hiện nào trông như có tồn tại con người hay con đường. Bộ đây là nơi nào đó mà rất khó để có thể tới được sao? Theo tiêu chí mà chúng tôi đề ra về nơi đặt cánh cổng Mark-2 thì nơi này khá lý tưởng đấy.
Tuy nhiên, cũng chưa chắc là chỗ này an toàn. Có thể có vài con ma thú lởn vởn xung quanh không chừng. Hồi lần đầu tới thế giới này tôi cũng đã gặp một con. Và nếu mấy con ma thú kiểu kiểu rồng 2 đầu mà ngứa răng gặm thì cánh cổng banh chành là cái chắc.
Tôi có thể tạo một bức tường vô hình được yểm [Shield] và ngụy trang cánh cổng thành một tảng đá hay gì đó bằng [Mirage]. Thế thì đúng là an toàn, nhưng tôi vẫn không an tâm về nơi này.
Chắc nơi tốt nhất là trong tầng hầm của một căn biệt thự. Và chính nơi đó cũng sẽ là lớp ngụy trang, bảo vệ cánh cổng khỏi những mối nguy hại ở 1 mức độ nào đó.
Nếu có ai đó ở trong ngôi nhà thì đúng là quá hoàn hảo luôn, nhưng đó là điều không thể. Không thể nào mà tôi nói với một người nào đó ở thế giới này rằng “Tôi đến từ một thế giới láng giềng” và nhờ họ hợp tác được.
Mặc dù tôi có thể nhờ một con thú triệu hồi, nhưng khi tôi về bên kia thì nó cũng sẽ biến mất luôn. Chết tiệt! Lẽ ra tôi nên nhờ giáo sư chế tạo thêm 1 cục pin để chứa pháp lực của mình.
[Cuối cùng thì, mình có nên tậu một chú golem không nhỉ?]
Thế nên tôi quyết định tìm cho mình một con golem sau khi viện cái lý do củ chuối ra. Theo Sancho-san, một thương nhân của thế giới này, bất kì ai ở đây đều có thể sở hữu một golem bất kể tính năng hay độ hiếm, miễn người đó có đủ tiền.
[Quyết định vậy rồi thì giờ là lúc kiếm tiền và thu thập thông tin ha?]
Hiện tại thì tôi không có một xu dính túi luôn. Hồi trước thì tôi có tiền bằng cách bán 1 thỏi vàng cho Sancho-san, nhưng kết cục thì đã nướng hết vào trong sòng bài.
Mà nhắc mới nhớ, tôi vẫn chưa nhận được tiền cho Orichalcum và Adamantium từ những đạo tặc nghĩa hiệp “Hồng Miêu”.
Lần cuối gặp họ, tôi đã giúp họ trốn thoát khỏi các hiệp sĩ và rời đi ngay lập tức. Vì hiện đang nhẵn túi nên có nên đi “đòi nợ” luôn không ta?
[Ừm… “Hồng Miêu”, này]
Tôi tìm kiếm thủ lĩnh của họ – Nia. Hiện tại cô nàng đang ở một nơi gọi là Vương quốc Strain. Chỗ đó gần thị trấn Carne giáp ranh biên giới với Thánh vương quốc Alent.
Cô ấy đang không ở trong thị trấn. Ờm thì mặc dù nghĩa hiệp, nhưng họ vẫn là những tên trộm, thế nên chắc là không muốn bị thiên hạ để ý đây mà.
Tôi phóng to địa điểm đó và có vẻ như họ đang ở trong rừng. Ở đó có thứ trông như là 1 bức tường đá, nhưng trên có viết chữ “Dwuzu Fort Remains”. Chắc họ đang dùng một pháo đài bị bỏ hoang làm nơi ẩn náu, nhưng tôi không thể biết được chi tiết về tòa kiến trúc chỉ bằng ứng dụng bản đồ trên smartphone.
Tôi cũng đã tìm kiếm những “Hồng Miêu” khác, nhưng số lượng còn chưa đến 30 người. Hiện tại họ đang không tập trung với nhau à? Đang trong hoạt động gì đó hả?
Mà, chắc không sao đâu. Giờ thì đến đó thôi.
[Gate] không thể dùng được vì đó là nơi mà tôi chưa đến bao giờ. [Teleport] thì dùng được nhưng không thể định vị chính xác đích đến vì nó ở quá xa. Nếu vô tình tôi dịch chuyển đến nơi nào đó thì hoàn toàn có thể là trên sông, hoặc một ngôi nhà nào đó. Cũng không dùng được dịch chuyển nếu có gì đó cản trở tại đích đến vì phép dịch chuyển cũng sẽ thất bại, chẳng hạn như bên trong 1 bức tường hay mấy thứ tương tự.
Mà ngay từ đầu thì, [Teleport] không phải là 1 phép thuật phù hợp cho việc dịch chuyển đường dài.
Tuy nhiên đích đến là ở trong rừng, thế nên chắc sẽ ổn thôi ha? Tôi thử tìm kiếm khu vực xung quanh, nhưng không có ai ở gần đó ngoài thành viên của “Hồng Miêu”. Thế nên dù tôi có bị nhìn thấy sau khi dịch chuyển cũng không có vấn đề gì hết. Mọi thành viên “Hồng Miêu” về phép thuật dịch chuyển của tôi. Thôi, nói chung là xem như luyện tập dùng [Teleport] luôn đi.
Là hướng này nhỉ? Theo bản đồ thì khoảng cách cũng hơi bị xa à.
[“Teleport”]
Khung cảnh xung quanh lập tức thay đổi từ hoang thổ thành rừng rậm. Bởi cách mặt đất tầm 10cm sau khi dịch chuyển, tôi mất thăng bằng một chút, nhưng đã xoay sở được để không phải cạp đất.
[Hừm ~ rốt cuộc thì đúng là 1 lần không thể nào được nhỉ? Như dự đoán]
Nhìn vào bản đồ, tôi thấy pháo đài vẫn còn cách mình vài cây số.
Nó đã không đi đúng hướng tôi mong muốn. Nếu nói về cảm giác của việc dịch chuyển thì, nó giống như ném một cục rác vào thùng rác cách mình vài mét vậy. Tuy rằng có thể làm được một cách chính xác sau khi quen, nhưng ít ra thì lúc này tôi vẫn chưa làm chủ được.
Mà, dù sao thì pháo đài cũng ở gần chỗ tôi đang đứng rồi, nhưng tôi nghĩ sẽ ổn hơn nếu tôi dịch chuyển đến thẳng chỗ thủ lĩnh của họ – Nia-san luôn. Tôi xác nhận vị trí của cô ấy bằng bản đồ, và có vẻ cô nàng đang ở nơi giống như là sân trong của pháo đài. Chỗ này thì chắc dễ thôi.
Không suy nghĩ thêm nhiều, tôi thực hiện 1 cú [Teleport] đến gần chỗ của Nia.
Nghĩ kĩ lại thì đó là 1 sai lầm. Chính xác thì nên nói rằng đó là sơ suất của tôi vì bản thân đã quá quen với phép thuật dịch chuyển.
[Ểh?]
Vị trí của cô ấy không nằm tại sân trong pháo đài mà là ở trong 1 căn phòng. Tuy tôi nói là phòng, nhưng thực chất nó là 1 cái lều lớn màu xanh lá cây.
Và đang đứng trước mặt tôi là Nia – thủ lĩnh của nhóm đạo tặc nghĩa hiệp “Hồng Miêu”.
[………]
Đôi mắt cô ấy mở to kinh ngạc nhìn về phía tôi. 2 cái đuôi tóc đang được cởi ra và xỏa thẳng xuống.
Đôi bàn tay đang nâng mép áo của cô nàng ngừng di chuyển, và chiếc quần ngắn thì đang tụt hẳn tới gót chân. Nửa thân dưới hiện tại chỉ độc mỗi chiếc quần lót màu đỏ.
Rõ ràng là người ta đang thay đồ.
[C-ca-cậu…!]
[A, cái này, chờ chút-. Hiểu lầm! Cái này là sự cố thôi!]
Bằng cách nào đó mà tôi có thể nghe thấy âm thanh ầm ầm như thể một cỗ máy tổ chảng đang tiến đến gần, còn khuôn mặt của Nia thì đang dần đỏ hơn nữa vì giận dữ lẫn xấu hổ.
Có vẻ cái lều này được dựng bên trong sân, và cô nàng thì thay quần áo ở đây. Tất cmn nhiên là bản đồ méo hiển thị được ba cái chi tiết này rồi.
Nhìn vào Nia dần lại gần mình với gương mặt đỏ bừng và nụ cười khát máu, tôi đứng chết trân dán mắt vào nắm tay phải đang không khác gì cự tạ của cô ấy.
[Còn muốn trăn trối gì không…? Hả?]
[À…]
[Hả?]
[Không phải màu đỏ có hơi “chói”…sao?]
Ngay khoảng khắc tôi dứt lời, cú đấm của Nia hoàn hảo tống thẳng vào mặt tôi. Tuy có thể dễ dàng tránh nó, nhưng đó là quyết tâm của tôi như 1 thằng đàn ông chấp nhận chịu phạt.
Nhận cú đấm “chấn động não” theo đúng nghĩa đen, rồi ý thức tôi biến mất ngay tại chỗ, ngay lập tức.