Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 312: Trôi dạt, và Thôi miên
Chương 312: Trôi dạt, và Thôi miên
[Chào mừng quay trở lại, Touya-sama và các phu nhân.]
[Pi]
[Po]
[Pa]
Shirogane nhẹ nhàng cúi đầu xuống, ba con Golem đằng sau cũng bắt chước làm theo tương tự. Chuyển động của họ đã mượt mà hơn trước rất nhiều rồi.
Lần này tôi đến thế giới ngược để điều tra xem lũ Phrase và biến thể đã tấn công nơi đây giống như đã từng làm với Sandora mấy ngày trước hay chưa.
Vì thế giới này không có lõi "Vua" nên tôi nghĩ nơi đây không phải là mục tiêu của Phrase. Nhưng các biến thể thì lại khác, chúng có thể tới đây thông qua các lỗ hổng không gian. Chúng tôi đến đây cốt là để điều tra chuyện đó.
Tôi đã ngay lập tức tìm kiếm chúng trên bản đồ, nhưng không có gì được hiển thị. May thật, có lẽ tôi chỉ đang quá lo lắng thôi.
[Nè, Touya-kun. Cái cụm từ "phu nhân" mà ông ta nói khi nãy, cậu có nghĩ là bao gồm cả tôi không?]
[Hoàn toàn không. Ý của ông ấy là "các phu nhân và cô" mà thôi.]
[Cũng có nghĩ là "các phu nhân và cả tình nhân" đúng không?]
Tôi tròn mắt nhìn Tiến sĩ Babylon đang cười một cách hư hỏng. Dù sao thì cũng cần phải nói thêm rằng, đi cùng tôi đến thế giới ngược lần này là năm người bao gồm Babylon, Yumina, Lu, Linse và Leen.
Sue, Else, Yae, Hilda và Sakura hôm nay không thể đi cùng. Sue đang ở Belfast cùng với gia đình, trong khi Else, Yae, Hilda thì phải tập luyện cùng với các hiệp sĩ, còn Sakura thì đến trường học để giúp mẹ mình là Fiana-san.
Lần này chúng tôi đến đây để xác định xem có sự tồn tại của biến thể nào không, vậy nên có thể nói nhiệm vụ đã hoàn thành.
Tuy không còn lý do nào để nán lại đây nữa, nhưng Linse và Leen lại muốn đến thư viện, còn Tiến sĩ Babylon thì muốn đi thăm thú thành phố, bởi vì đã lâu lắm rồi cô ấy chưa ra ngoài.
Mới đến mà đã về thì buồn tẻ thật, vậy nên tôi cũng quyết định ở lại. Yumina và Lu cũng tỏ vẻ đồng tình.
[Vậy chúng ta đến thủ đô của Thánh quốc này đi!]
[Ở đó chúng ta có thể thưởng thức đồ ăn nữa!]
[Nghe hay đấy.]
Theo lời mọi người, tôi mở [Gate] đến một con hẻm nhỏ gần đường chính. Chỉ vừa bước ra khỏi đó, chúng tôi đã cảm nhận rõ cái nhộn nhịp và tấp nập của nơi đây.
Trên đường đi, tôi mua một tờ nhật báo và tới quán cà phê nơi mình từng đến trước đó.
Bởi vì đã qua giờ trưa nên khách trong quán chỉ còn lại thưa thớt. Tôi gọi một bữa ăn nhẹ và một thứ đồ uống gọi là "Kofi" mà những người ở bàn bên cạnh đang uống. Mùi này... có lẽ là cà phê.
Trong khi thưởng thức bữa ăn nhẹ của mình, tôi cũng tiện liếc qua tờ báo. Thật may là không có Leen ở đây, nếu không thì tôi đã bị ăn mắng vì cách cư xử thiếu nghiêm túc rồi.
[Mấy tờ báo này rất tiện dụng... Có lẽ chúng ta nên học hỏi điều này và áp dụng ở Brunhild.]
[Trong thế giới của chúng ta, phương tiện truyền thông đường dài không thực sự phát triển. Tất nhiên chúng ta có thể tạo ra chúng trên Babylon, nhưng ta cũng cần phải cân nhắc về vấn đề có người tuyên truyền hay loan tin đồn giả nữa. Đây quả là một phát minh hữu ích, nhưng tôi nghĩ ta không cần làm tất cả chỉ để đẩy nhanh tốc độ phát triển. Hãy để cho nó phát triển một cách tự nhiên đi.]
Tôi nhún vai đồng tình và đưa cho Tiến sĩ tờ báo, còn bản thân thì nhấp một ngụm kofi. Tuy có màu nâu nhưng nó lại hơi đắng quá rồi. Thứ này thực sự cần thêm đường.
[Ồ?]
Tiến sĩ bỗng dưng thốt lên một tiếng. Cô ấy hơi nheo mắt lại nhìn một phần giấy, rồi sau đó rút từ túi áo ra một chiếc kính như để soi thứ gì đó. Đợi đã, cô ấy thực sự mang theo một cái kính lúp bên người à?
[Có tin gì đáng chú ý à?]
[Ừ, thử đọc bài báo này đi.]
Tiến sĩ chỉ vào một bài báo có nhan đề là "Tàu cướp biển trôi dạt vào cảng Barkul"... Xem nào... "Một tàu không rõ tung tích nghi là cướp biển mang theo 34 thuyền viên trôi dạt vào cảng Barkul, toàn bộ thủy thủ đoàn đã bị bắt giam".
[Hãy nhìn vào cái xác tàu đắm. Đồng thời cũng nhìn biểu tượng trên lá cờ đi. Tuy đã bị rách nát nhưng tôi nghĩ cậu cũng biết nó đấy.]
Hửm? Biểu tượng à? Tôi mượn cái kính lúp từ tiến sĩ, và cố gắng quan sát lá cờ qua bức ảnh đen trắng. Lá cờ đã bị rách nát nên hơi khó nhìn... nhưng mà... những gì tôi thấy là màu đen trắng của một con kỳ lân...... Đây là...!
[Đây là quốc huy của Refreese ...!?]
Tôi nhìn chằm chằm vào đó một cách kinh ngạc. Không thể nào ... có khi đây chính là con tàu bị mất tích khi truy đuổi đám hải tặc đấy.
Bài báo có ghi thêm, con tàu được đưa vào cảng là một con tàu bí ẩn không rõ quốc tịch, cả thủy thủ đoàn không ai nói được ngôn ngữ chung, và giờ đây họ đã bị lãnh chúa của cảng Barkul bắt giữ.
[Chuyện này nghĩa là sao? Tại sao một con tàu của Refreese lại có mặt ở thế giới này?]
[Anh không biết .... Trước đó anh chỉ được nghe kể rằng Thần là những người duy nhất có thể dịch chuyển đến các thế giới khác nhau mà thôi...]
Tôi nhún vai bó tay trước câu hỏi của Lu, còn tâm trí thì lại rối bời. Đây là một sự trùng hợp ư? Hay là...
[Dù sao thì chúng ta cũng không thể rời đi mà không làm gì. Phải đến giúp họ thôi.]
[Đợi đã. Cậu chỉ đơn giản là để họ trở về thôi à?]
[Tất nhiên rồi...]
[Dùng cái đầu của cậu đi. Nếu chỉ đơn giản là giải cứu bọn họ, cậu sẽ phải giải thích, không chỉ với thủy thủ đoàn, mà còn là Đế quốc Refreese hay hơn nữa là cả các nguyên thủ trong liên minh về thế giới ngược. Tôi nghĩ bây giờ là quá sớm cho chuyện đó.]
Cô ấy nói đúng. Tôi không thể mong chờ các nguyên thủ sẽ tin lời tôi nói giống như những hôn thê của mình được. Tất nhiên là họ đã thừa nhận điều tương tự trong trường hợp của lũ Phrase, nhưng đây vẫn là một ý tưởng thực sự rất tồi...
[... Tôi nhớ là có một loại phép thuật cổ đại hệ Ám có thể thôi miên tiềm thức của con người đấy.]
[Ý cô là [Hypnosis] à? Đúng thật là với nó ta có thể tạo ra những kí ức giả...]
Nói về phép thuật cổ đại hệ Ám thì có vô vàn loại có thể thao túng tâm trí con người. Chúng bao gồm chỉnh sửa kí ức, gây hôn mê, gây điên loạn, cám dỗ, mất trí, suy sụp tinh thần, v.v ... Thành thật mà nói, những loại phép thuật cổ đại đó luôn làm tôi phải rùng mình.
Tôi thực sự không muốn phải sử dụng một loại ma thuật khủng khiếp như vậy lên những người vô tội, nhưng vào lúc này thì tôi không có lựa chọn nào khác cả. Hơn nữa, bọn họ đã bị giam giữ trong một thời gian dài trên một vùng đất xa lạ, bởi những kẻ mà họ không hiểu đang nói gì, nên hẳn sẽ là tốt hơn nếu tôi xóa đi những kí ức đó..
Tôi đã từng đọc về [Hypnosis] trong một cuốn sách trên [Library] của Babylon, nên tôi có thể thi triển ma thuật này dễ dàng thôi.
[Dù sao thì đến lúc giải cứu họ rồi. Địa điểm là... Vương quốc Panaches... tại cảng Barkul...]
Tôi kiểm tra vị trí được đề cập đến qua màn hình của smartphone (tôi không thể chiếu trên không trung vì đây là quán cà phê).
[Nơi đó chiếm trọn cả lãnh thổ Paluf và Rynie nếu xét theo bản đồ thế giới của chúng ta... Địa điểm là đảo Palnea.]
Yumina nhìn vào bản đồ và lẩm bẩm. Em ấy nói đúng, nơi đó về cơ bản là y hệt thế giới của chúng tôi, chỉ có chiều là bị đảo lộn mà thôi.
Cơ mà từ Allent tới đó thì hơi xa một chút.
[Bây giờ anh sẽ tới đó trước. Mọi người cố gắng nán lại đây một chút.]
[Em hiểu rồi. Xin hãy cẩn thận.]
Nếu sử dụng [Teleport] thì tôi có thể đến ngay lập tức, nhưng vì còn hơi sợ sẽ gây đau đớn như lần trước nên tôi quyết định bỏ qua. Sau cùng, tôi quyết định bay đến đó vì thời gian dự kiến đến nơi chỉ là 30 phút.
Tôi đi ra khỏi quán cà phê, tiến vào con hẻm nhỏ nằm khuất đằng sau và tàng hình với [Invisible]. Sau khi dùng [Fly] để bay lên cao khoảng vài nghìn mét, tôi kết hợp nó với [Accel] để có thể bay với vận tốc siêu thanh.
Cuối cùng tôi đã thấy biển, và tiếp theo đó chính là một hòn đảo rộng lớn, đó là vương quốc Panaches, hay nói đúng hơn là đảo Palnea.
Ngay khi vừa xuống bến cảng Barkul nằm ở phía đông nam, tôi lập tức mở [Gate] và quay trở lại con hẻm ở Thánh Quốc rồi đưa mọi người đang đợi ở đó đến.
[Có nhiều thuyền ở đây thật... nhưng một số chiếc có hình dạng lạ thật.]
Trong khi nhìn những con tàu đang xếp hàng san sát nhau tại bến cảng, Lu nhận xét như thế.
Nằm rải rác trong đoàn tàu dài là những con tàu không có buồm. Chắc là tàu hơi nước... không, tôi đoán chúng là tàu ma thuật thì đúng hơn. Trên bến tàu, con người và các Golem đang bốc dỡ và vận chuyển một thứ có vẻ là vũ khí đi. Đó... hình như là Golem thì phải.
Chúng tôi tiếp tục đi qua bến cảng và thấy những quầy hàng bày bán hải sản tươi sống. Mùi tanh của cá ngay lập tức dội vào mũi tôi, nhưng nó không quá tanh. Có vẻ như người ta đã sử dụng ma thuật làm lạnh của Golem để bảo quản chúng. Sau khi tiếp tục đi bộ thêm một quãng nữa, lần này là mùi cá nướng xông vào mũi tôi... tập trung nào, mày không được phép phân tâm... ồ, còn mùi này là ốc biển hấp!
[Touya-san! Đằng kia kìa!]
Yumina chỉ tay về phía một chiếc tàu đắm đang nằm trên bờ biển. Có một lá cờ rách nát được treo trên cánh buồm. In trên đó là quốc huy Refreese... đúng là chiếc tàu này rồi.
Khi đến gần và kiểm tra, tôi thấy có dòng chữ "McLane" được khắc trên thân tàu.
[Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là con tàu McLane bị mất tích.]
Con tàu đã gần như bị hủy hoại, giống hệt người đàn ông mang cùng tên với nó.
Để biết thêm chi tiết sự việc, tôi quyết định hỏi một chàng thủy thủ ở gần đó.
Anh ta kể rằng, khoảng bốn ngày trước, sau khi một cơn bão đổ bộ đến thì con tàu đã trôi dạt vào đây. Số người còn sống trên tàu lúc đó là 34. Ngoài ra cũng có những người khác, nhưng bọn họ đều đã chết.
Quan chức địa phương đã gặng hỏi về cách họ đến đây, nhưng vì không thể giao tiếp được với nhau nên cuộc điều tra lâm vào bế tắc.
Ngay cả khi đã đưa cho bản đồ thế giới để chỉ xem mình đến từ đâu, họ chỉ cố gắng xoay ngược bản đồ lại và nói điều gì đó. Thêm nữa, bọn họ tỏ ra vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy Golem. Có lẽ là vì những căng thẳng phải chịu đựng, một số người bắt đầu nổi loạn. Do vậy, toàn bộ thuỷ thủ đoàn đã bị bắt giam.
Người ta cũng tìm thấy trên tàu rất nhiều vũ khí và đại bác, vậy nên thủy thủ đoàn đã bị tình nghi là thuộc một băng cướp biển đang hoành hành gần đây.
Nên nói thế nào nhỉ? Đó là một con tàu hải quân thì việc có vũ khí và đại bác là điều đương nhiên rồi...
[Thật mỉa mai, họ ra khơi để đi bắt cướp biển, và giờ thì bị tình nghi là cướp biển thế này đây...]
Thật lòng mà nói, tôi thấy thủy thủ đoàn trên con tàu này thật sự xui xẻo.
Hiện tại cả đoàn vẫn đang bị tạm giam. Nhưng nếu tội án được phán quyết là cướp biển thì họ sẽ bị xử tử. Tôi cần phải mau chóng giải thoát cho họ.
Nơi giam giữ thủy thủ đoàn tàu McLane là một tòa nhà nhỏ nằm cạnh đồn quân vệ cảng biển. Hiện tại vẫn đang là buổi trưa, nhưng với ma thuật của tôi thì chuyện đó không còn quan trọng lắm.
Chúng tôi tiến về phía tòa nhà. Qua quan sát sơ bộ thì nó được xây dựng khá sơ sài, thiết kế cũng không mấy phức tạp. Và có lẽ vì đang là buổi xế chiều nên chỉ có một người lính canh. Người qua đường thì rất đông, vậy nên chỉ cần hỗn loạn một chút là lính canh sẽ tới giải quyết ngay. Đó hẳn là lí do tại sao có quá ít nhân viên như vậy. Phải thừa nhận là lần này bọn tôi đã gặp may đó.
[[Invisible].]
Chúng tôi đi đến một góc vắng vẻ rồi kích hoạt ma thuật tàng hình. Sau đó, chúng tôi dễ dàng đi qua anh lính bảo vệ và tiến vào trong.
Trước mặt chúng tôi là một cầu thang dẫn xuống một khu vực trong nhà tù. Có tổng cộng 3 buồng giam, mỗi buồng chứa khoảng 10 người trong đó. Họ đều tỏ ra vô cùng đau khổ và dường như đã buông xuôi việc đấu tranh vì mạng sống của mình. Một vài trong số họ thậm chí còn đang ôm mặt khóc nức nở.
Tôi dùng [Silence] lên chiếc radio nhỏ để ngăn lính canh ở trên nghe được. Như thế thì sẽ không khiến chúng tôi bị phát giác. Sau đó, tôi hủy bỏ ma thuật tàng hình. Tất cả thuyền viên trong phòng giam đều vô cùng sửng sốt khi thấy có người đột ngột xuất hiện.
[Cho hỏi trong số các người ở đây có ai là thuyền trưởng không?]
[C-cậu nói được ngôn ngữ của bọn tôi sao!?]
[Tất nhiên rồi. Và tôi cũng biết chuyện các anh là nhóm hải quân tiến ra khơi để truy bắt cướp biển nữa.]
Trong khi đám thuyền viên còn đang kinh ngạc, một người đàn ông có bộ râu đỏ đứng lên và tiến về phía tôi.
[Xin hãy gọi tôi là Simmons. Tôi là thuyền phó của thủy thủ đoàn này. Còn vị thuyền trưởng... ông ấy đã bị rơi xuống biển và chết rồi...]
[Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra? Hãy cho tôi biết đi.]
Simmons buồn bã cúi gằm mặt xuống và bắt đầu kể ra mọi chuyện.
[Tôi... cũng không rõ... ngày hôm đó chúng tôi đáng lẽ đang truy lùng bọn hải tặc cùng với những thuyền khác. Nhưng không hiểu từ đâu ra một đám sương mù dày đặc bủa vây lấy thuyền. Vào lúc ấy thời tiết vẫn đang trong lành... nhưng sương mù cứ càng lúc một dày hơn... rồi, tôi thề rằng đám sương mù ấy bắt đầu phát sáng với một màu vàng sẫm. Rồi chúng tôi bắt đầu bị mất phương hướng... la bàn thì hoàn toàn không hoạt động, và chúng tôi không thể xác định phương hướng bằng mặt trời và các vì sao bởi sương mù quá dày. Chúng tôi bắt đầu cầu nguyện mình sẽ qua khỏi, nhưng thực tế là một số người đã không được may mắn như vậy... Sau khi sương mù tan thì chúng tôi đã thấy mình dạt lên bờ biển đây. Cả tàu đã vô cùng vui mừng vì tưởng rằng mình đã được cứu... nhưng không. Chúng tôi gặp và bị bắt giam bởi một đám người không hiểu được ngôn ngữ của mình, rồi những con tàu kì lạ ngoài cảng, và cả những động vật và con người bằng sắt kia nữa. Xin hãy nói cho tôi biết! Chúng tôi đang ở đâu? Những con thú bằng sắt đó là cái gì? ... Và tại sao bản đồ thế giới lại bị đảo ngược!?]
[Bóng tối hãy đến đây. Loạn ức, [Hypnosis].]
Tôi quyết định sử dụng [Hypnosis] lên toàn bộ thủy thủ đoàn trước khi Simmons kịp kết thúc câu chuyện của mình.
Một làn khói màu tím sẫm bao trùm lấy thủy thủ đoàn. Đôi mắt của bọn họ dần trở nên trống rỗng.
[Nghe đây. Các anh đã bị tách khỏi hạm đội Refreese và bị tấn công bởi thủy quái. Tuy đã thoát được nhưng các anh lại gặp phải một cơn bão và mắc cạn trên một hòn đảo chưa được khám phá. Còn về những con tàu kỳ lạ và những con thú sắt... chúng chỉ là những hoang tưởng, những ảo ảnh do các anh tưởng tượng ra.]
[Chỉ là những ảo ảnh...]
Các thuyền viên với đôi mắt trống rỗng lặp lại lời tôi. Hi vọng nhiêu đây là đủ rồi.
Lu đã hỏi điều này có hợp lệ về mặt đạo đức hay không. Theo tôi nghĩ, việc thuyết phục rằng những thứ này không có thật sẽ có ích hơn cho họ về mặt tâm lí sau này. Thêm vào đó, họ thực sự đã gặp một cơn bão. Nên câu chuyện cũng có một số phần là đúng. Vì vậy nên chuyến đi của họ đến thế giới ngược chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Sau khi mở khóa buồng giam, tôi mở cổng dịch chuyển đến đảo Dracliff rồi để Yumina và những người khác dẫn bọn họ qua.
Thủy thủ đoàn lờ đờ đi qua cổng dịch chuyển tựa như một lũ xác sống. Sau khi các hôn thê đều đã đi qua [Gate], tôi đóng nó lại và rời khỏi nhà tù qua lối vào khi nãy. Tôi đến chỗ xác tàu đắm McLane, bỏ nó vào [Storage] rồi ngay lập tức rời đi trước khi có người chú ý.
Tôi cần đưa đoàn thủy thủ về thế giới chính càng sớm càng tốt, giữ họ ở đây quá lâu thì không ổn chút nào.
Đột nhiên smartphone của tôi rung lên thông báo cuộc gọi đến, người gọi được hiển thị trên màn hình, không ai khác ngoài "Thần Thế giới".
[Moshi moshi?]
[Ồ, Touya-kun. Vấn đề cậu đang gặp phải có vẻ phiền phức nhỉ?]
[Ngài đã quan sát toàn bộ rồi à?]
[Đúng vậy. Ta muốn thảo luận vài chuyện, liên quan đến những vấn đề xảy ra với cậu dạo gần đây... Phiền cậu đến chỗ ta càng sớm càng tốt có được không?]
Chuyện gì gấp đến mức mà ngài ấy phải gọi tôi tới vậy nhỉ? Tôi đã trả lời là sẽ đến ngay khi có thời gian rảnh, rồi cúp máy.
Hmm... chắc là vài vấn đề về thế giới ngược này... nhưng mà đây không phải lúc để lo nghĩ về chuyện đó! Tôi vẫn còn một đoàn thủy thủ cần phải mang về nữa.
Lặng lẽ thở dài một hơi mệt mỏi, tôi đi về phía Cổng dịch chuyển Mk.II và khởi động nó.