Isekai Meikyuu De Dorei Harem wo
Chương 06 : Cướp
Những vật dụng của bọn cướp được bày ra xung quanh nơi này bao gồm cả khăn trùm đầu, tuy nhiên cái khăn này có vẻ khác với cái khăn mà tên cướp Lv41 mang.
Chắc có lẽ nó sẽ trở thành một chiếc khăn đạo tặc nếu bạn đội nó lên đầu …À không, nó chắc chắn là một vật dụng khác.
Vậy thì cái khăn này là gì đây?
“Cái khăn này là gì?”
“Tôi nghĩ chắc nó là cái khăn được đeo bởi một tên cướp?”
Vị thương nhân dường như không hiểu.
Có lẽ tôi nên gia tăng sức thuyết phục trong câu hỏi của mình.
Không có tên cướp nào đôi cái khăn thô kệch này.
Chiếc khăn của tên cướp Lv41 không có ở đây.
Có thể nó đã bị tráo đổi với chiếc khăn này.
Nếu đây là Nhật Bản thì tôi đã bỏ qua rồi vì tôi không thích thu hút sự chú ý và gặp phiền phức.
Nhưng đây không phải là Nhật Bản.
Trong thế giới này, nếu tôi bị tiêu diệt thì mọi thứ coi như xong. (đâu chả thế)
Tôi đến thế giới này, tôi bảo vệ ngôi làng và giết bọn cướp (thậm chí là tôi không có ý giúp ngôi làng)
Có lẽ đây chỉ là sự hiểu nhầm.
Không đây chắc chắn là một chiếc khăn khác.
“Tên cướp đã đeo một chiếc khăn khác.”
“Huh..”
Mặt của vị thương nhân trở nên méo mó trong sự kinh ngạc.
Ông ta dường như có vẻ vô tội hoặc có lẽ là đang diễn sâu.
“xxxxxxxxxxxx”
“xxxxxxxxxxxx”
Ông trưởng làng trở lại.
Dựa theo phản ứng của ông ta thì có vẻ như ông ấy cũng vô tội.
“Không thể nào… Chúng tôi sẽ điều tra lại. Xin hãy chờ giây lát”
Ông trưởng làng nhanh chóng rời khỏi.
Chuyện gì sẽ xảy ra?
Tôi thật sự cảm thấy mình chỉ là một Dân Làng Lv2 không hơn không kém.
Sẽ không ổn tí nào nếu nó trở thành một cuộc bạo động lớn.
Liệu cái dụng cụ bị đánh cắp đó có thể tìm ra dễ dàng không?
Nếu ông trưởng làng mà có dính mắc đến chuyện này thì có thể tôi sẽ bị dân làng hội đồng, và tôi sẽ không có cửa để thắng họ.
Hay tôi đã quá vội vàng.
Dù vậy, tôi cũng không thể để yên cho tên cướp được và cũng không thích giữ im lặng.
Nhẫn nhịn không phải là điều nên làm trong cái thế giới này.
Ít nhât tôi cũng phải nên chuẩn bị thanh Durandal mới được.
Khi tôi đang nhìn quanh, tôi thấy một người phụ nữ đang giữ ba thanh kiếm. Cô ta chắc từng là một mạo hiểm giả.
“Những thanh kiếm kia là gì vậy?”
Tôi thử hỏi vị thương nhân.
“Hmmm”
“Liệu tôi có thể xem qua chúng không?”
“xxxxxxxxxx”
“xxxxxxxxxx”
Vị thương nhân nói gì đó, và rồi người phụ nữ đưa ra một thanh kiếm.
Tihiri: 31 tuổi, Nữ
Dân Làng. Lv12
Trang bị: Viêm Kiếm (Kiếm lửa)
Hay cô ta là goá phụ của một mạo hiểm giả nào đó.
Cô ta có một mái tóc vàng giống người Đông Âu.
Cô ta có hơi chút bẩn vì sống ở nông thôn, nhưng tôi không ngại phải qua đêm với cô ta đâu.
Có lẽ mọi dân làng của cái thế giới này đều đẹp như nhau.
Tôi thật sự rất muốn yêu cầu sự giúp đỡ của cô ta khi đêm xuống.
Cô ta là một goá phụ và….
Ah, ảo tưởng của tôi bắt đầu bùng nổ.
Tôi là một người hùng đã cứu ngôi làng.
Tôi có nên đòi hỏi điều này như một “phần thưởng” về đêm không?
Ở đây họ có vẻ khá thân thiện.
Tôi cầm thanh kiếm trong tay.
Liễu kiếm (Rapier) : Đơn thủ kiếm (kiếm dùng 1 tay)
Kỹ năng: Viêm Kiếm (kiếm lửa)
“Nó có vẻ là một thanh kiếm khá tốt.”
“Vậy sao?”
Tôi giơ thanh kiếm lên.
“Viêm kiếm”
Tôi vung thanh liễu kiếm.
…
Không có gì xảy ra.
Thanh kiếm chỉ hơi rung nhẹ.
Tirihi và vị thương nhân nhìn tôi với ánh mắt đáng ngờ.
Tôi nghĩ flag này bị hỏng rồi.
Một câu chú thuật trôi nổi trong đầu tôi.
Tôi có nên tụng nó lên không?
Vậy thanh kiếm này chắc chắn là có kỹ năng Viêm Kiếm.
Có thể sẽ có một hiệu ứng lửa khi chặt chém.
“Ta kêu gọi ngươi bằng cả trái tim, hãy giải phóng sức mạnh như vũ bão. Viêm kiếm.”
Tôi tụng câu thần chú, và ngọn lửa bắt đầu bọc lấy lưỡi của thanh liễu kiếm.
Hmmm
Kinh đấy!
“Ha~u….”
Tirihi cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Đây không phải là kiếm của chồng cô chứ?
Có lẽ tôi không nên nói vậy.
Ở mép tầm nhìn của tôi, ông trưởng làng đang nói chuyện với một người dân.
Dân làng dường như khá kinh ngạc khi thấy thanh kiếm bọc trong lửa.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi đánh cắp thứ gì đó? Nếu bị phát hiện ra chắc sẽ vui lắm đây.
Dù tôi đang mang một đôi sandal của người khác.
“xxxxxxxxxx”
“xxxxxxxxxx”
Vị thương nhân và Tirihi cũng đang trao đổi.
Tôi đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, không phải về thân xác, mà là về tinh thân.
Sao vậy nhỉ?
Hay là do sử dụng kỹ năng nên tổn hao MP.
Chắc là do ma thuật của tôi chưa đủ mạnh.
Sử dụng kỹ năng liên tục thì chắc là quá khả năng của một Dân Làng Lv2.
“Cậu có nghĩ rằng thanh kiếm này bán được giá không?”
Vị thương nhân hỏi.
“Xin lỗi, nhưng tôi không rành lắm về giá trị của nó.”
“Nó trông có vẻ tuyệt đấy.”
“Tôi chỉ không biết đâu mới là giá cả hợp lý cho những thứ này. Ông nên mang nó đến cửa hàng vũ khí để định giá.”
Tôi thậm chí còn không biết giá trị tiền tệ của cái thế giới này.
“xxxxxxxxxx”
“xxxxxxxxxx”
Vị thương nhân nói gì đó với Tirihi, ngươi đang tiến đến trước tôi.
Tôi trả lại thanh viêm kiếm, và Tirihi đưa tôi một thanh kiếm thứ hai.
Đại đao (Scimitar): Đơn thủ kiếm.
Kỹ năng : (Trống). (Trống)
Có hai khe kỹ năng chưa dùng trên thanh kiếm này.
Có vẻ như thanh kiếm này trông cũng khá tốt.
“Nó không có một kỹ năng nào, nhưng nó vẫn là một thanh kiếm khá tốt.”
“Một mạo hiểm giả đã chết từng chăm sóc rất kỹ thanh kiếm này.”
Chắc họ biết được thanh kiếm này có khe kỹ năng chăng?
Có lẽ bạn cần một trực giác của mạo hiểm giả.
“Ông có thể kiểm tra giá cả của nó ở một cửa hàng vũ khí. Họ chắc sẽ mua nó.”
“xxxxxxxxx”
“xxxxxxxxx”
Tôi trao thanh kiếm lại cho Tirihi.
Dao găm: Đơn thủ kiếm.
Thanh kiếm cuối dường như chỉ là một con dao găm thông thường.
Nó chắc là không có giá trị lắm.
“Đây chỉ là một con dao găm thông thường. Nó cũng không đến nỗi tệ, những chắc là giá trị của nó không cao, tuy nhiên nó khá dễ dàng để cho phụ nữ dùng. Như là một kỷ vật của vị mạo hiểm giả quá cố, cô nên giữ lại nó.”
Tôi trao lại con dao găm cho Tirihi.
“xxxxxxxxxx”
Sau khi nghe vị thương nhân nói gì đó, mắt Tirihi đỏ hoe.
Trong khi gạt đi nước mắt, Tirihi rời khỏi đây cùng với những thanh kiếm.
Tôi nghĩ rằng mình đã vô tình nhắc lại người chồng cũ của cô ta nên hình như flag này hỏng tiếp.
Sau khi Tirihi rời đi, trưởng làng bước đến cùng với và gã đàn ông.
“Tôi thành thật xin lỗi. Người đàn ông nãy đã đánh tráo chiếc khăn đó.”
Một người đàn ông với cái còng gỗ trên tay đang cúi mặt đằng sau ông trưởng làng.
Hắn đã tự mình đánh tráo, hay chỉ là một kẻ thế thân?
“xxxxxxxxxxx”
“xxxxxxxxxxx”
“Đây là vật ngài cần.”
Bị ông trưởng làng thúc giục, người đàn ông bên cạnh đưa ra một chiếc khăn trùm đầu.
Đó đúng là chiếc khăn của tên cướp.
Nhưng không có kỹ năng nào trên chiếc khăn.
“Vâng, đúng nó rồi.”
“Và, hình phạt dành cho gã này là….”
Ông trưởng làng quan sát biểu cảm của tôi.
Tôi không hiểu họ muốn gì.
Nó sẽ không trở thành vấn đề gì nghiêm trọng nếu họ xử lý nó trong nội bộ ngôi làng.
“Luật của làng ông sẽ khá ổn. Tôi sẽ không can thiệp vào việc ông xử lý nó thế nào?”
Tôi nghĩ mình khá tốt trong việc đoán tâm lý.
“Tôi hiểu”
Ông trưởng làng có vẻ hơi thất vọng.
Hay tôi hiểu nhầm thứ gì rồi.
“xxxxxxxxxx”
“xxxxxxxxxx”
Ông trưởng làng nói gì đó với tên tội phạm.
Hắn ta bị lôi tới trước bởi cái còng tay.
“Mục đích của linh hồn, hơi thở của trí tuệ, thẻ thông minh, mở ra!”
Khi ông trưởng làng tụng câu thần chú, một chiếc thẻ hiện ra từ lưng bàn tay trái của tên tội phạm.
Chuyện gì đang xảy ra?
Kinh thật!
Nó giống như những tấm thẻ thông minh tôi nhận được từ những tên cướp lúc nãy.
Làm thế nào mà chuyện này có thể xảy ra?
Ông trưởng làng nói thầm gì đó với cái thẻ của gã tội phạm.
“Ông vừa làm gì vậy?”
“Tôi vùa thêm vào trạng thái nô lệ cho chiếc thẻ của hắn ta. Từ giờ hắn sẽ là nô lệ của ngài cho đến khi ngài trả tự do cho hắn, hoặc cho đến khi hắn có thể trả được tiền phạt.”
“Được thôi”
Có vẻ khá khó hiểu.
Tôi đoán rằng vì một lý do nào đó mà chiếc thẻ thông minh chứa đựng những thông tin về cuộc đời của người ta.
Đó chắc chắn cũng là bằng chứng cho việc diệt cướp để đổi lấy tiền thưởng treo trên đầu bọn chúng.
“Luật của làng tôi là nếu có ai là cướp, thì tên tội phạm đó sẽ trở thành nô lệ và bị bán đi. Phân nữa số tiền sẽ được chia cho gia đình của hắn và phần còn lại là cho nạn nhân.”
Khá nghiêm trọng đây.
Vậy đây là cách để trở thành nô lệ.
Giờ thì tôi đã hiểu.
Có vẻ như ông trưởng làng đã nói với tôi từ lúc đầu.
Trên phương diện một nạn nhân như tôi, tôi cảm thấy không cần làm quá mức như vậy đâu, nhưng giờ có nói gì thì cũng đã muộn.
“Đây chỉ là lần đầu phạm tội, tôi không ngại nếu ông khoan nhượng cho hắn.”
“Tôi hiểu. Tôi xin thay mặt ngôi làng tạ lỗi với ngài.”
“Tên cướp đã bị bắt. Một trưởng làng như ông không cần phải xin lỗi đâu.”
“Cảm ơn ngài, việc kiểm tra các trang bị của ngài đã xong chưa?”
“Vâng, xong rồi.”
“Vậy xin hãy đến nhà tôi. Bữa sáng gần như đã sẵn sàng.”
“Cảm ơn ông.”
Tôi rất vui vì chúng tôi đã đổi đề tài.
Tôi nghĩ tôi sẽ cố gắng rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.