Isekai Maou to Shoukan Shoujo no Dorei Majutsu
Ngoại truyện 2
Thành phố Faltra, cổng Tây---
Những binh lính đứng xếp hàng trên thành lũy.
Hình bóng của lãnh chúa Galford cũng ở đó.
Đôi mắt ông nheo lại, nhìn xa xăm về phía tây.
Bây giờ đang là hoàng hôn.
Màu cỏ như thường lệ được mặt trời nhuộm cho cái màu đỏ. Nhưng giờ nó có thêm cái bóng đen ở trên đó.
Galford cằn nhằn.
“…Ngươi nói tất cả đều là Ma tộc?”
Dù là vị anh hùng từng chiến đấu đến những khoảnh khắc ác liệt cuối cùng của cuộc chiến “Nhân loại và Ma tộc” từ 30 năm trước, nhưng giọng ông vẫn có chút gì đó run run.
Đứng trên thành lũy, ta có thể thấy dòng sông và pháo đài Ulg như chạm tới đường chân trời vậy.
Và xa hơn nữa, vô số Ma tộc đang tiến tới, báo cáo đã nói như vậy.
Chống lại số lượng ma tộc lớn như vậy, những binh lính ở pháo đài Ulg không thể nào câu thêm thời gian được.
Lệnh rút lui đã được ban bố.
Báo cáo cho biết có khoảng 200 đến 300 Ma tộc, nhưng đây lại là báo cáo từ một binh lính “khiếm khuyết” nên tính xác thực của nó vẫn còn là một vấn đề.
Hơn nữa, số lượng Ma tôc không quan trọng. Câu hỏi lúc này là chất lượng. Những Ma tộc mạnh thực sự chỉ có thể bị hạ bởi những vũ khí đặc biệt.
Thậm chí nếu dùng vũ khí bình thường mà tấn công thì chỉ sát thương ngoài da chứ không thể nào tấn công tới lõi của chúng.
Không biết có bao nhiêu tên Ma tộc mạnh đang ở đó nữa…
Chiến thuật sẽ thay đổi dựa trên khả năng của đối phương.
Binh lính trên thành dần trở nên hoảng loạn.
Họ không phải là những kẻ yếu ớt chỉ biết rên rỉ trước mặt chỉ huy, nhưng có lẽ, ở tận đáy sâu trong suy nghĩ, giờ họ chỉ muốn trốn đi.
Tình huống không lường trước ấy mà diễn ra thì cả đội quân sẽ vỡ trận trước khi chiến đấu mất.
Galford kêu gọi các binh lính.
“Các chiến binh, chúng ta đến đây để hy sinh. Chúng ta quyết sẽ không để bất cứ kẻ thù ghê gớm nào có thể xâm lược ta. Cho đến khi cư dân thị trấn sơ tán, và quân đội hoàng gia được tập hợp cho chiến tranh, dù phải nằm xuống tới người cuối cùng, ta phải câu giờ cho họ. Dù chỉ là một phần nhỏ bé sẵn có, nhưng mỗi chúng ta phải giữ được niềm tự hào. Vì ta sẽ là nền tảng để dựng nên bức tranh hùng vĩ hơn về chiến thắng của Nhân loại.”
Nét mặt trên những binh lính thay đổi hẳn.
Từ nét mặt sợ chết chuyển thành nét mặt của những người đàn ông sẵn sàng chết để bảo vệ đất nước.
---Tuy vậy, không biết sẽ giữ được tinh thần của cả quân lính được bao lâu đây?
Đó là những gì Galford đang nghĩ tới.
Một tiếng gầm như sấm sét vọng tới.
Đó là ma thuật của Ma tộc!? Đó là những suy nghĩ đang đọng lại trên những binh lính.
Không phải.
Âm thanh đến từ bên trong thành phố.
Galford quay lại, và biết được vụ nổ ấy xuất phát từ quận Bắc.
Chắc đâu đó ở nghĩa trang.
Hỏa bộc xuất hiện.
Dù trải qua biết bao nhiêu thứ khi là một chỉ huy, nhưng ông cũng không thể tưởng tượng rằng Ma vương đã hồi sinh và thổi bay cả Nhà thờ.
“….Đôi cánh ánh sáng?”
Và rồi, một ma pháp trận ông chưa bao giờ thấy xuất hiện trên bầu trời.
Không, Galford đã thấy nó, tượng tự cái vào 30 năm trước.
---- Ma pháp trận của Ma vương?
Nhiều binh lính bắt đầu lo lắng không biết chuyện gì xảy ra, và Galford còn lo lắng hơn vì ông biết chuyện gì đang xảy ra.
Tuy vậy, ông không để nó ảnh hưởng tới hành vi của mình.
Ông nhìn chằm chằm về quận Bắc, giờ đã trở nên im lặng.
Và rồi, *Don!*, một âm thanh lớn vang lên.
Khoảng cách từ nghĩa trang ở quận Bắc đến thành Tây là rất xa. Đủ để những quý tộc phải dùng xe ngựa để đi tới.
Bởi lẽ đó, có lẽ ông không còn cơ hội chứng kiến Hiệp sĩ thánh và cấp dưới của hắn bị Ma vương Krebskrum thổi bay.
Dù vậy, điều ông không ngờ tới đã xảy ra.
Galford đang nghĩ về chỉ huy ông giao phó ở cổng Bắc và cổng Đông.
Có vẻ như bọn họ sẽ không đưa ra quyết định vào những lúc thế này.
--- Vậy thì chắc mình phải tự thân tới đó rồi.
Giao lại cổng Tây cho một chỉ huy quân đội khác, 1000….không, ông sẽ mang theo 2000 binh lính. Rồi ông sẽ lệnh cho 5000 binh lính đi tới chỗ quận Trung tâm rồi tới quận Bắc.
Một dáng người nhỏ nhắn đang đi lên bậc thang của thành lũy.
Đó là một người Grasswalker.
Ngoại hình chỉ có tí vải mỏng cho ngực và thắt lưng. Cô ta chạy tới, mái tóc đỏ và đôi tai thỏ đung đưa.
“Ya~, ra ngài ở đây, Galford-san!”
Đó là Bang chủ Bang hội Mạo hiểm giả, Sylvie.
Galford đặt tay lên kiếm.
“Giờ đang là thời điểm chiến tranh. Ta không hiểu sao lại có chỗ để cho Mạo hiểm giả lông nhông ở đây?”
Cô xua tay.
“T-Từ từ nào? Nghe tôi nói đã. Ông không mất mát gì đâu!”
“Ta cần phải đưa đội quân của mình tới quận Bắc càng sớm càng tốt. Ta không có thời gian để nghe câu chuyện của ngươi đâu.”
“Vâng! Chính nó!”
“Fumu?”
Galford thả tay ra khỏi thanh kiếm. Đôi cằm ông co giật. Ông đang thúc giục cô tiếp tục câu chuyện.
Sylvie chỉ vào đôi cánh ánh sáng đằng kia.
“Tôi muốn nói ~ là tôi muốn ông giao lại nghĩa trang quận Bắc cho tụi tôi. Chúng tôi sẽ lo vụ đó.”
“….Một đội quân Ma tộc lớn khác đang tiến gần tới pháo đài Ulgm, vẫn còn ở ngoài kết giới. Tuy nhiên, Ma tộc ở quận Bắc kia còn là mối đe dọa lớn hơn, ta đã xác định rõ rồi.”
“Vâng, đúng vậy.”
“Và hơn nữa, ma pháp trận kia…”
“Có lẽ đã xuất hiện từ 30 năm trước.”
“Vậy mà ngươi còn nói ta giao lại cho ngươi dù biết điều đó?”
Sylvie gật đầu dứt khoác.
“Diablo-san cũng đến đó nên sẽ không sao đâu. Vậy nên, tôi sẽ để chỗ kia cho ông, được chứ?”
“…Ta hiểu rồi.”
Lại nữa, lại liên quan tới con Quỷ đó.
“Ta phải công nhận sức mạnh của hắn, nhưng ta không thể nào tin tưởng hắn được.”
“Ngài ấy có phải là người xấu đâu.”
“Một tên thích thì phá nhà cửa quận Trung tâm, rồi còn đặt vòng cổ lên phụ nữ và dắt họ đi quanh phố, từ chối yêu cầu của vương quốc Greenwood và không giao công chúa cho họ, rồi còn đánh nhau với Lãnh chúa nữa, không phải là kẻ xấu chứ còn là cái gì nữa?”
“Hahaha… Cũng có một phần là lỗi của ông mà, phải không Galford-san?”
“Đúng như ta nghĩ, ta không thể nào tin tưởng hắn.”
“Thật sao? Vậy chịu thôi…Tôi đã cảnh báo tới ông rồi đấy.”
Sylvie vẫn giữ nụ cười trên mặt.
Tuy nhiên, đôi mắt thì lại lạnh tanh.
Sức mạnh của Ma thuật sư Diablo ấy, ông đã từng nếm qua. Rồi ông còn chứng kiến cách Diablo đánh bại Triệu hồi thú khổng lồ, báu vật của Elf.
Khả năng chiến đấu của hắn có thể chống lại 10000 lính tinh nhuệ đồn trú tại Faltra. Sức mạnh của hắn còn có thể hơn cả như thế nữa.
Galford một lần nữa hỏi Sylvie.
“Thị trấn này có 10000 dân. Họ vẫn đang được bảo vệ dưới kết giới tạo nên trên 8 cái tháp ở trên thành, nhưng nếu kết giới bị phá hủy từ bên trong, thì Ma tộc ở phía Tây sẽ tràn vào. Chỉ với quân đóng ở đó thì không thể giữ chân chúng trên vịnh được. Ngươi hiểu điều đó chứ?”
“Vâng, nếu Diablo-san thua, thì thị trấn này sẽ bị hủy diệt.”
“Và thậm chí nhiều thị trấn ở phía sau cũng không có kết giới.”
“Tôi biết mà. Ổn thôi. Tôi cũng đâu muốn nhiều người phải ngã xuống đâu. Vì thế nên tôi muốn giảm số người đến đó để dễ hơn cho Diablo-san chiến đấu.”
“…Ta sẽ cử một đội quân gồm 10000 người tới đó.”
“Ahh, thật hả?”
“Phải cần nhiều thế để cẩn trọng trước trách nhiệm quá lớn và cẩn thận với cả những kẻ hiếu kì nữa. Mạo hiểm giả không nên là người bảo vệ dân chúng, mà là quân đội.”
Sylvie cười. Cô gật đầu.
“Đúng là ông mà, Galford-san! Vậy hãy hợp tác cùng nhau cố gắng nhé.”
“Ta sẽ để quận Bắc cho các người. Ngươi hiểu chứ? Dù có chuyện gì đi chăng nữa, kết giới thị trấn và bang hội Ma thuật sư phải được bảo vệ tới phút cuối.”
“Vâng, chúng tôi sẽ bảo vệ Celes-san. Tôi đã giao cô ấy cho một đứa trẻ khá tin cậy, nên ông khỏi lo.”
Cô ấy vẫy tay với biểu cảm như thể cô ấy chỉ là một đứa nhóc đang đi chơi, và đi xuống cầu thang.
--------------------------------------------------------------------------------------
Translator: Rappa