Isekai Maou to Shoukan Shoujo no Dorei Majutsu
Mở đầu
Phần 1
Tại Hoàng Gia Lifelia, Công lịch năm 164–
Đây là tuyến đường sầm uất bật nhất ở thị trấn pháo đài Faltra. Xa tít tận phía tây đằng kia chính là nhà trọ 《An Tâm Đình》.Đó là một căn phòng ảm đạm mà với một vài tia sáng le lói đến từ bên ngoài khung cửa sổchiếu rọi lên bức tường đá xếp chồng và chỉ có duy nhất chiếc giường lớn.
Giờ thì mặt trời cũng đã đứng bóng rồi.
Ở đấy đang có ba người đang ngồi trên và một người (chắc là đến thăm) đang đứng tựa người vào khung cửa. Tên đực rựa đang ở chính giữa chính là Quỷ có sừng cực kỳ nham hiểm (và càng lúc càng nham hiểm) “Ma Vương Diablo”. Hai bên hắn ta là hai cô gái trẻ xinh đẹp bị hắn ta nhẫn tâm lừa gạt đeo 《Vòng cổ Nô lệ》 lên người.
Cô gái nhỏ nhắn của Báo nhân tộc (bản gốc là 豹人族 – hyoujinzoku) này là Rem Galeu. Cô có một đôi tai mèo (báo) trên đầu với mái tóc đen dài đến tận thắt lưng, và một chiếc đuôi màu đen thuôn dài, mảnh mai. Người của Báo nhân tộc mà có bộ lông màu đen như thế này thì quả là rất hiếm. Với cặp đùi săn chắc thế này, ta có thể hiểu được cô đã từng trải qua quá trình rèn luyện khắc nghiệt thế nào.
Mặc dù cô trông khá giống trẻ con nhưng đó là vẻ đẹp trời phú rồi, với đôi mắt xếch như một con mèo và cái miệng mím chặt cho thấy ý chí mạnh mẽ của cô gái.
Bên còn lại là Elf, Shera L. Greenwood. Với đặc trưng của Elf là đôi tai dài và cũng có thể nói rằng chính việc sở hữu vẻ đẹp này đã mang họ đến rất gần với đấng linh thiêng. Cô có mái tóc như được dát vàng với đôi mắt xanh biếc màu trời và làn da trắng sứ, mịn màng.
Thông thường, cô sẽ mặc quần bộ áo màu xanh lục đặc trưng của Elf để có thể dễ dàng lẫn tránh trong rừng, cơ mà …… lần này cô mặc đồ khá kiệm vải thì phải. Để cổ vũ tinh thần cho tên Diablo mà cô phải mặc một bộ trang phục cực kỳ dâm đãng. Coi là một bộ trang phục thì cũng hơi quá vì nó chỉ là một miếng vải mỏng quấn quanh người mà thôi.
Elf bình thường vẫn mảnh mai với số đường cong ít ỏi, nhưng Shera thì ngược lại, nhờ cặp ngực khổng lồ đã làm cho cô có một cơ thể đầy gợi cảm. Trông giống như chúng có thể tuột khỏi mảnh vải đó bất kỳ lúc nào.
Và cuối cùng, người đang đứng tựa lưng vào cánh cửa là Guildmaster Hội thám hiểm của thị trấn Faltra – Sylvie.
Trông cô chạc như một con bé mười tuổi, nhưng đấy không phải là tuổi thật của cô ấy. Vì là người tộc Chân cỏ (Grasswalker) nên ngay cả khi đã trưởng thành thì họ vẫn mang vẻ bề ngoài của một đứa trẻ. Ngoài ra, họ có tai và đuôi giống như thỏ.
Trang phục của cô cũng chẳng khác gì Shera mấy, chỉ vừa đủ để che phần cần che. Không giống như Shera, do cô ấy mang hình dáng của một đứa trẻ nên cô làm cho người khác một ấn tượng về vẻ đẹp ngây thơ thuần khiết.
Guildmaster Hội thám hiểm cất lời.
「…… Một yêu cầu trao trả của Shera L. Greenwood đến lãnh chúa của thành phố Fatal từ Vương quốc Elf. Hiện vẫn còn mười ngày để thực hiện, nếu không họ sẽ sẵng sàng tuyên chiến.. 」
Vẫn giữ nụ cười đó, Sylvie dửng dưng như không có chuyện gì.
–Cô ta vừa nói là “sẵng sàng tuyên chiến” hả!?
Cái gì mà Vương quốc Greenwood, cái gì mà Hoàng gia Elf chứ. Ừ thì Shera là công chúa của nước đó nhưng do hoàn cảnh đưa đẩy mà cô đã phải bỏ trốn. Tuy nhiên, người Elf lại cố gắng mang cô ấy về.Thậm chí chỉ vài ngày trước đây thôi họ đã phải đối đầu với một đơn vị tinh nhuệ của Elves đang cố gắng mang Shera về. Tuy nhiên lúc đó chỉ khoảng hơn mười Elves và chứ không phải là cả một đội quân.
Guildmaster thở dài.
「Anh có biết nếu là bình thường thì chúng tôi đã chọn cách trao trả Shera-chan rồi không? Vì chúng tôi chẳng muốn chiến tranh xảy ra một chút nào. Nhưng vẫn có một điều làm chúng tôi cảm thấy phiền muộn. 」
Diablo vẫn lặng lẽ lắng nghe. Cậu có thể đoán được hầu hết những gì cô ấy định nói nhưng cậu vẫn để cô ấy tiếp tục .
Sylvie chỉ tay vào cậu.
「Đó là anh, Diablo-san …… Anh chắc chắn sẽ không từ bỏ Shera-chan đúng chứ?」
「Đương nhiên.」
「Điều đó có nghĩa là lãnh chúa Faltra và mọi người phải đưa ra một quyết định một quyết định khó khăn…… Hoặc là đánh bại anh, Diablo-san và cướp Shera-chan đi hoặc để Shera-chan ở lại và xảy ra chiến tranh với Vương quốc Greenwood. 」
–Thế là Hoặc đánh bại tôi, hoặc đánh bạicác Elves à !?
Không tốt……
Đối đầu với Lãnh chúa có nghĩa là phải đối đầu với cả đội quân của Hoàng gia. Một số lượng khổng lồ nhân loại sẽ đồng loạt tấn công cậu. Khi cậu còn là một Ma Vương trong trò chơi, cậu đã từng chơi some 1 vs 6 (PVP) và 1 vs all với vô số quái thú. Nhưng cậu chưa từng combat trận nào với 1.000 hay 10.000 người bao giờ cả. Nếu chuyện đấy có xảy ra thì lượng MP của cậu cũng sẽ không đủ dung cho trận đấu dài như thế.
Giờ cậu chỉ còn cách phải làm cho họ nghĩ “Nếu dám thách thức Diablo thì sẽ chỉ mang lại thương vong vô ích mà thôi”. Tất nhiên là cậu cũng không muốn có một cuộc chiến nổ ra giữa nhân loại và Elf, nhưng trước tiên cần phải tránh bị biến thành mục tiêu cái đã.
Thế giới sẽ tốt đẹp hơn biết bao nếu mọi người chịu ngồi xuống nói chuyện, nhưng ……điều đó là không thể. Sự thật đắng lòng là Diablo chả có chút năng khiếu giao tiếp nào. Kể từ khi cậu tạo nhân vật Ma Vương trong trò chơi thì mọi chuyện chẳng bao giờ đi theo ý cậu được cả. Đơn giản vì mỗi lần mở miệng ra cậu chỉ có thể nói được những điều tương tự như 「Ah-」 hay 「Uh-」.
Tuy Sylvie có vẻ ngoài của một con nhóc, nhưng cô ấy vẫn là một Guildmaster quản lý hàng ngàn người và lần này cô là người được lãnh chúa Faltra ủy nhiệm thực hiện nhiệm vụ, tự nhiên cậu cảm thấy áp lực kinh khủng.
Dù sao thì cậu vẫn phải tiếp tục đóng vai Ma Vương của mình (để hù dọa). Diablo lên tiếng.
「Kukuku …… Tốt thôi …… Nhàn rỗi mãi cũng chán. Nếu đối thủ của ta dù có là quân Hoàng gia thì ta cũng chẳng tiếc đưa chúng về cát bụi đâu 」.
Cậu nói bằng cái giọng trầm trầm như cậu vẫn hay làm.
Sylvie hoảng hốt vẫy tay phủ nhận.
「Đúng là Lãnh chúa không muốn xảy ra chiến tranh với Vương quốc Elf. Nhưng hãy nghĩ kĩ lại đi Diablo-san, chẳng phải anh là một Ma thuật sư có thể cân được cả quân đội Ma tộc sao? Vậy sao anh không cướp Shera lại từ tay bọn họ nhỉ?」
「Hừm …… Cũng hay nhỉ.」
–Yes, mình làm được rồi!
Mặc dù Diablo vẫn chưa hài lòng nhưng cậu đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.
Sylvie tiếp tục.
「Vậy thì đây sẽ là một nhiệm vụ khó khăn mà Lãnh chúa và tôi giao cho anh. Ngăn chặn cuộc chiến với Vương quốc Elf, Diablo-san!」
‘Tôi từ chối’. Đấy là tất cả những gì cậu muốn nói. Nhưng để bảo vệ Shera thì cậu cũng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải chấp nhận nó……
Shera, nhân vật chính của chuyện lần này, rụt rè cất lời.
「Nghe, nghe tôi này…… Diablo …… Em …… Em cũng có thể …… tự mình bỏ trốn được mà?」
「Nói gì vậy?」
Shera bình tĩnh trả lời.
「Ý, ý em rõ ràng rồi mà! Nếu bây giờ em bỏ trốn khỏi đây ……tránh xa tất cả mọi người, rời thật xa thành phố Faltra, ngoài tầm ảnh hưởng của Lãnh chúa-san thì Diablo sẽ không cần phải giao nộp em ra rồi nhỉ? 」
「Bộ cô nghĩ cô có thể chạy thoát khỏi đội quân Elven à?」
「Ugh …… Chắc vậy …… có thể em sẽ bị bắt lại nhưng …… nếu em làm thế sẽ chẳng gây ảnh hưởng đến ai hết. Có thể em sẽ hơi buồn một chút nhưng …… ít nhất sẽ chẳng gây ảnh hưởng đến ai」.
Cậu nắm chặt nấm đấm và hỏi lại như để chắc chắn.
「Bộ cô nghĩ ” chẳng ảnh hưởng đến ai” thật à?」
「Đúng! Ý em là, em hoàn toàn không muốn chiến tranh xảy ra! Em không muốn nhìn thấy ai phải chết! Đó là…… những gì chúng ta có thể làm! 」
Cậu hoàn toàn hiểu những gì cô ấy nói. Cô nói không sai. Nếu Shera bỏ trốn một mình thì cuộc chiến giữa con người và Elves có lẽ sẽ tránh được, và Diablo sẽ không bị biến thành mục tiêu.
Tuy nhiên, cô có thể trốn đi đâu được? Chuyện đó gần như bất khả thi.
Trong trường hợp xấu nhất, cậu sẽ đứng ra bảo vệ Shera và chiến đấu với Vương quốc Greenwood? Quá liều lĩnh.
Vậy phải làm gì mới là tốt nhất đây?
Nếu đó là cậu trước khi đến thế giới này, cậu sẽ từ chối thẳng mà chẳng cần do dự. Cậu sẽ nói rằng “chẳng liên quan gì đến tôi”. Thật là rỗi hơi nếu phải ngăn chặn một cuộc chiến chả liên quan gì đến mình.
Dù chẳng có sự lựa chọn nào là hoàn hảo nhưng câu trả lời đã được quyết định. Bởi hiện giờ cậu là – Ma Vương Diablo!
「Đừng có bơ ta chứ. Dù là quân của Hoàng gia hay quân của Vương quốc, Ma Vương ta đều cân hết. 」
Shera mở to mắt.
「Eh !? Ngài định làm gì …… !? 」
「Không phải lần trước cô đã thừa nhận mình thuộc ” sở hữu của Ma Vương ” ta à?」
「Đ, Đúng là em có nói như vậy. 」
「Nếu không phải là nói dóc thì sao bây giờ cô lại bảo là ” tự mình bỏ trốn”. Bộ cô không tin vào quyền năng của ta à? 」
「Không phải như vậy …… Nhưng …… em không muốn bất kỳ Người hay Elves nào phải chết.」
「Hừm, ta sẽ không hề khoan dung đối với những kẻ dám chống đối ta, nhưng ……ít nhất ta sẽ cho chúng một lời cảnh báo trước. Hãy giao mọi thứ lại cho ta」.
Shera đã rơi lệ.
「…… Ngài …… muốn …… đi cùng em hả Diablo?」
「Ta sẽ không lặp lại lần thứ hai đâu.」
「Uwaahn! Cảm ơn ngài! Nhiềuuuuuuuuuu nhắmmmmm! 」
Cô vừa khóc vừa ôm chằm lấy cậu. Lại là cái cảm giác này, cái cảm giác …… bị ép này. Cậu đang cố hết sức chịu đựngđể không phải vô tình thốt ra 「Uwah」. Một Ma Vương sẽ không bao giờ chịu khuất phục trước bộ ngực!
Rem buông ra một tiếng thở dài.
「…… Ngay từ đầu đấy chẳng phải là sức mạnh của 《Vòng cổ nô lệ》rồi sao?Trừ khi được cho phép, nếu không thì cô sẽ chẳng thể nào tách rời Diablo và chạy trốn một mình được cả.」
Vẫn còn giọt ngắn giọt dài, Shera hỏi.
「Hic …… Ý cô là sao?」
「…… Tôi chưa bao giờ nghe đến chuyện 《Nghi thức nô lệ》bị vô hiệu bao giờ cả, với lại tôi cũng chẳng hiểu cách thức hoạt động của 《Vòng cổ nô lệ》 lắm. Tuy nhiên, bình thường thì triệu hồi thú sẽ chẳng nào tách xa được khỏi triệu hồi sư. 」
「Thế chẳng có ngoại lệ nào à? 」
「…… Cũng có trường hợp …… khi chúng nhận được mệnh lệnh phải tách rời khỏi chủ nhân. 」
「Giống như là lần trước khi cô phải ở lại thị trấn trong khi bọn tôi đến Fort Bridge Ulg đúng hông Rem? 」
「…… Đối với một con Elf ngốc như cô thì hiểu được thế đã là tốt lắm rồi. 」
「Đừng có gọi tôi là ngốc! Tại vì tôi chưa kịp nghĩ tới thôi mà >
_Rem thở dài lần nữa.
「…… Vâng, dù sao thì cô cũng được Diablo bảo vệ nên tôi nghĩ cô cũng chẳng cần phải hiểu để làm gì.」
Trách nhiệm là quá là nặng nề.Mặc dù vẻ ngoài Diablo đang khá là điềm tĩnh nhưng trong tâm trí cậu lại đang tràn ngập đau khổ.
–Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây?
* Bộp * Sylvie vỗ tay.
「Sự thật là Vương quốc Greenwood đã treo thưởng Shera-chan – Ah, nhưng bạn biết mà Hội thám hiểm thì không làm nhiệm vụ truy bắt tội phạm!? Và đó chỉ là thông tin hành lang mà thôi. Mặc dù vẫn có một vài nhà thám hiểm tham lam…… Nhưng nếu là Diablo-san bảo vệ cô ấy thì tôi đã an tâm rồi! 」
Diablo cau mày.
「…… Quốc vương Greenwood …… cha Shera đã làm chuyện này?」
「Không, có vẻ như các khách hàng là anh trai cô ấy, Hoàng tử Kiira. Họ nói rằng nếu đưa được cô ấy trở lại thì sẽ được thưởng một trăm triệu F. Đối với người bình thường thì đó là một con số trong mơ, đủ để sống sung túc cả đời mà chẳng cần làm việc 」.
「…… Đúng là không ra thể thống gì mà.」
Rem lẩm bẩm, còn mặt Shera thì đã trắng bệch ra vì sợ hãi. Diablo hạ giọng .
「Hắn ta dám treo thưởng cả em gái mình à? Thằng sửu nhi! 」
Cậu đang rất tức giận. Một vầng hào quang màu đen xuất hiện lập tức xuất hiện bao quanh Diablo. Rem và Shera, và cả Sylvie để sửng sốt.
Cậu cảm thấy có một sự mất MP nhẹ.
–Chuyện gì đây trời?
Sau khi nghe những câu chuyện vô lý vể một người anh trai dám treo thưởng cả em gái mình, tại thời điểm sự phẫn nộ lên đến đỉnh điểm, cậu cảm thấy MP đã bị tiêu hao một ít. Mà bình thường thì phép thuật của cậu sẽ trở nên mạnh mẽ hơn khi cậu đang lo lắng về điều gì đó. Vậy là có một sự liên quan giữa cảm xúc và ma thuật.
–Nếu lúc nãy mà mình đang có 《Quyền trượng Tenma》trên tay thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ? Tôi thực sự không muốn ma thuật tự phát động chút nào.
Cũng may là trong thời gian sống như con sâu lười cậu đã vứt 《Quyền trượng Tenma》lăn lóc ở góc phòng. Diablo hít một hơi thật sâu và tự trấn tĩnh mình.
「Hừm …… Nếu bọn nhà thám hiểm tham lam dám bị tiền bạc che mờ mắt dám mò đến …… Ta sẽ khiến cho chúng phải hối hận vì đã dám chống đối ta.」
Sylvie cười gượng.
「Không cần phải như vậy đâu. Chẳng phải bây giờ tất cả nhà thám hiểm ở mọi ngóc ngách thành phố này đều đã biết đến sức mạnh của Diablo-san? Tôi không nghĩ rằng đến giờ vẫn còn có người chưa biết đến chuyện bạn đã chiến đấu chống lại cả đội quân Ma tộc đâu? 」
「Bộ có ai đã tung tin ra à?」
Với một thông tin nóng hổi như thế thì lập tức các trang web chia sẻ thông tin đã nhốn nháo lên rồi. Hình ảnh và cả video sẽ được đăng lên để đem ra mổ xẻ phân tích đến tận xương. Nhưng thế giới này thì chả có internet, chỉ với mức độ tán dóc ở những quán rượu thì chẳng thể nào lan truyền nhanh như thế được.
Sylvie giải thích.
「Có hai lý do – Đầu tiên, Diablo-san, bạn là một 《Nguyên tố Ma pháp sư》 phải không? Bạn biết rồi đấy ở Hoàng gia Lifelia này, nếu bạn nói về một Pháp sư thì tức là bạn đang nói về một 《Triệu hồi sư》. Bởi vì chúng tôi nghĩ Ma pháp Nguyên tố là một pháp thuật yếu. 」
Trong trò chơi 《MMORPG Cross Reverie》thì cũng tương tự, nếu nhắc tới Pháp sư thì tức là đang nhắc tới Nguyên tố Ma pháp sư . Lý do rất đơn giản. Đó là vì họ là những người có quyền lực nhất. Và chỉ cần họ tinh thông một trong sáu nguyên tố thì đã có thể xem họ như một “tháp pháo di động” rồi.
So với Triệu hồi sư là một công việc đầy rủi ro. Ngay cả khi họ cố hết sức thì Triệu hồi thú vẫn yếu hơn một chiến binh cùng cấp. Vì ngay cả các thông số có ngang nhau thì Triệu hồi thú vẫn chỉ có một kỹ năng duy nhất, còn các chiến binh thì sở hữu nhiều 《Võ kỹ》 nên có lợi thế áp đảo. Lợi ích duy nhất của Triệu hồi thú là ngay cả khi chúng bị đánh bại thì chủ nhân vẫn không bị thương.
Trong MMORPG Cross Reverie, Triệu hồi sư là một Class yếu và bị khinh miệt là “một nghề nghiệp lãng nhách”, “một lối chơi xàm nách”, và “bọn mù thông tin”.
Tuy nhiên ở thế giới này thì ngược lại. Ít nhất là ở Hoàng gia Lifelia này thì Nguyên tố Ma pháp sư là yếu kém còn Triệu hồi sư thì mạnh mẽ.
Cậu có thể hiểu được lý do. Đó là bởi vì, trong trò chơi bạn có thể hồi sinh khi HP tuột về 0, còn ở thế giới này “chết là hết”. Đa số các nhà thám hiểm đều không muôn tìm cách nâng level hoặc săn tìm trang bị hiếm, và họ tự hài lòng với sức mạnh của mình chỉ để sống qua ngày.
Bọn quái thú thì cũng vậy. Chúng chẳng dám liều lĩnh tấn công như trong trò chơi. Chúng sẽ trở nên hèn nhát chạy trốn khi gặp đối thủ có thể đe dọa mạng sống của mình và dường như ở đây chúng khá là yếu.
Kết quả là – không phải vì bọn Triệu hồi thú mạnh mẽ mà là vì chúng trở nên có ích. An toàn luôn được đặt lên hàng đầu.
Đối với các nhà thám hiểm của thế giới này, ngay cả khi họ nghe nói “có một Nguyên tố Ma pháp sư đầy quyền lực”, thì theo lẽ tự nhiên họ sẽ nghĩ đó là một lời nói dóc và chỉ xem đó như là một trò đùa.
Một Class mà cậu đã dành rất nhiều thời gian và rất nhiều tấm huyết để cày cấy mà bị mọi người xung quanh khinh miệt xem thường, với tư cách một game thủ cậu cảm thấy khá bực bội. Tuy nhiên khi bỏ qua cảm xúc cá nhân thì cậu vẫn đồng ý rằng ở thế giới này Nguyên tố Ma pháp sư là một Class yếu nhớt.
「Hừm …… Ta cũng chỉ như những Nguyên tố Ma pháp sưkhác thôi mà……」
「Không thể nào. Sức mạnh Diablo-san là không tưởng. Và còn một lý do nữa – tôi đã bưng bít chuyện này」.
「Hử?」
Có vẻ cô ấy biết về thân phận của Shera. Mặc dù Shera nói rằng cô luôn giấu nó, có vẻ cô ấy đã lỡ tiết lộ thông tin ……
「Thế cô biết được bao nhiêu phần trong đó?」
「Ahaha …… Chỉ ở mức độ “vừa đủ biết” thôi. Mặc dù chuyện Shera-chan là công chúa của Vương quốc Greenwood là một chủ đề kể không bao giờ hết trong thị trấn」.
Khi cô nói những thứ như thế này, mặc dù trông cô có bề ngoài của một đứa trẻ thì cậu vẫn cảm thấy như Sylvie già dặn hơn hẳn.
–Dù sao cô ấy vẫn là Guildmaster của Hội thám hiểm mà nhỉ.
Có vẻ cô ấy có kinh nghiệm khá là phong phú.
Rem ngẩng đầu lên nhìn Diablo.
「…… Tôi rất biết ơn sự quan tâm của ngài.」
「Không sao vì nếu có ai cần giúp đỡ thì ta cũng đều như vậy. Vì ta nghĩ rằng tất cả các nhà thám hiểm tại thành phố Faltra đều là bạn bè. 」
「…… Cảm ơn ngài rất nhiều.」
Thật là một kỹ năng giao tiếp siêu phàm.
Sylvie đề nghị.
「Trong trường này các bạn có muốn đến chỗ của tôi không? Luôn có phòng cho các bạn trong những lúc như thế này ở Hội thám hiểm. Tôi nghĩ rằng ở đó dù sao vẫn an toàn hơn so với nơi này. Mặc dù, nếu được bạn yêu cầu thì lãnh chúa vẫn sẵng lòng chuẩn bị cho các bạn một phòng tại lâu đài của ngài, nhưng tôi nghĩ rằng bạn sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi ở chỗ tôi. 」
Đó là một lời mời khá hấp dẫn.Tuy nhiên có thật sự ổn không khi nhận lời quá dễ dàng? Có vẻ như lần này họ có thể tin tưởng vào uy tín của Sylvie.
Có thật không? Đối với Diablo, cậu vẫn chưa thể đưa ra quyết định. Cậu cảm thấy khá áy náy khi nghi ngờ thiện chí của cô ấy, nhưng ……
Diablo bị chứng rối loạn giao tiếp. Cậu khá là tệ trong khoảng thu hẹp khoảng cách với người khác. Nếu tin tưởng họ thì cậu sợ bị phản bội. Tốt hơn hết là không nên gần gũi với họ ngay từ đầu.
Cậu có thể ngăn cuộc chiến nổ ra bằng chính sức của mình. Tuy cậu vẫn chưa biết phải làm sao nhưng từ giờ cậu đã bắt đầu tìm cách giải quyết. Một tình huống mà thời gian chẳng còn nhiều.
Nó vẫn chưa tới mức như kiểu Quest “giữ chân đội quân”. Cậu cần phải ngăn trường hợp xấu nhất này xảy ra.
Thế bây giờ cậu sẽ làm gì?
–Tôi đoán là cần phải thu thập thông tin trước đã.
Việc tối cơ bản để giải quyết bất kỳ một Quest nào là việc thu thập thông tin. Nhưng không phải là trò chơi nên từ giờ cậu phải tìm cách tiếp cận nguồn thông tin cái đã.
Diablo mở miệng yêu cầu.
「Tôi không thích bị mắc nợ người khác. Quan trọng hơn–」
Một âm thanh đổ nát bất thình lình cắt ngang lời nói của Diablo.
Phần 2
Bức tường đằng sau họ bỗng dung đổ sụp. Tuy bức tường này chỉ bao gồm những thứ hỗ lốn như đá và vôi nhưng chúng không hề dễ vỡ chút nào, chí ít thì nó cũng kiên cố cỡ một tòa lâu đài. Chỉ có thể dùng ma thuật hoặc một loại vũ khí cổ đại nào đó mới có thể làm vỡ được nó.
——Giờ thì nó cũng đã bị phá hủy? Thế ai có thể làm được việc này nhỉ?
Sylvie nhảy bật đến chỗ cánh cửa để xem xét tình hình rồi thét lên. (cơ lâu quá nên nhắc lại Sylvie là con loli thỏ nhé)
「ッ!? Họ đã đến trước cửa rồi! 」
Cô nhảy bật trở lại rồi đáp lên giường ngay bên cạnh Diablo.
Cánh cửa bị đạp mở ra. Diablo nhanh chóng nắm bắt tình hình bằng cách quan sát xung quanh. Những kẻ bước bào phòng này là bốn nhà thám hiểm được trang bị vũ trang. Kẻ bước vào đầu tiên là một chiến binh Dwarf được trang bị chiến rìu. Đặc điểm chung tộc Dwarf là họ sở hữu những cơ bắp vạm vỡ, râu thì che kín miệng và cổ, và đa số đều lùn và mập mạp. Tốc độ và ma thuật là điểm yếu của họ, nhưng nhờ sự kiên trì mà họ vượt trội về mặt thể chất. Họ sở hữu tất cả những phẩm chất của một chiến binh.
Hay ít nhất dựa vào vẻ bề ngoài cũng có thể nói “chắc hắn là một người lùn”.
Bước sau tên Dwarf là hai chiến binh Grasswalker có đôi mắt sếch và được trang bị giáp nhẹ. Giống như Sylvie, họ cũng đôi tai thỏ và đuôi và có khuôn mặt như những đứa trẻ. Ngoại trừ, ánh mắt sắc lẹm kia ra. Hai tên Grasswalker có khuôn mặt khá giống nhau. Họ có thể là anh em sinh đôi?
Còn cái tên bước vào phòng qua chỗ bức tường bị phá hủy là một chiến binh Báo nhân tộc (Pantherian) được trang bị móng vuốt thép. Với tai và đuôi báo, Pantherian là một tộc thiên về sự linh hoạt. Xuất sắc trong tốc độ và sức mạnh vật lý nên cận chiến là điểm mạnh của họ.
Nhóm của Diablo cứ như bị dồn hết vào giường. Dù căng phòng cũng chả rộng rãi mấy, nhưng do họ lại đang bị bao vây ở cả hai phía.
——Thế ra họ là những nhà thám hiểm!
Rem quay qua tra hỏi Shera.
「Kuh …… Sao cô lại không phát hiện được nhỉ !? Nếu là cô thì đáng lẽ cô phải phát hiện ra trước khi bọn họ xông vào đây chứ. 」
Trước đây, Shera đã dễ dàng phát hiện ra tinh binh Elven trốn trong rừng. Cô cũng từng cảm nhận được cuộc chiến với Quỷ tộc sắp nổ ra trong thị trấn. Nói chung là trực giác của cô ấy khá tốt. Thế mà giờ cô ấy lại không thể phát hiện được cuộc tấn công này …… là do đối thủ quá mạnh? Hay là có một lý do nào khác?
Shera phồng má.
「Sao mà tui biết hết được!」
Cũng đúng. Ở cái thị trấn đông dân này việc nhận ra những kẻ nào có ác ý trong số tất cả những người luôn gần gũi với mình có lẽ còn khó hơn cả việc phát hiện ra Elves trốn trong rừng.
Trong trường hợp này, có lẽ nên tránh tối đa việc phải chiến đấu, tốt nhất là chỉ cần đe dọa để đuổi họ đi. Diablo nói một giọng đáng sợ.
「Những kẻ ngu ngốc này…… dám đến đây thế các ngươi đã sống chán rồi nhỉ?」
Cặp song sinh Grasswalker thì thầm với nhau.
「Hắn hỏi: “Chúng ta đã chán sống rồi phải không” kìa Nii-san」
「Anh ta hỏi: “Chúng ta đã sống chán rồi phải không “, đấy em trai.」
「Thế chúng ta có nên trả lời không Nii-san?」
「Không, chúng ta không cần trả lời hắn. Mục tiêu của chúng ta không phải là tên Demon này. 」
「Nhìn kìa, Nii-san. –Cô gái đó là Elf đúng hông. 」
「Đúng vậy, đó là Elf.」
Shera cứng đờ giấu mình trong một chiếc chăn.
「Tui hả !? Tui hông biết ai trong bọn họ hết !? 」
Rem đã rất ngạc nhiên.
「…… Chẳng phải Sylvie-san đã giải thích nãy giờ sao…… Họ là những nhà thám hiểm …… không …… là bọn thợ săn tiền thưởng với mục tiêu là Công chúa của Greenwood.」
Diablo nghiến răng.
——Bỏ mợ! “Quyền trượng Tenma” giờ đang ở quá xa!
Trong MMORPG Cross Reverie, cho đến cấp 30, nếu không sở hữu một chiếc trượng thì không thể nào sử dụng được ma pháp nguyên tố. Cấp độ càng cao thì càng ít phụ thuộc vào sức mạnh của những chiếc trượng này.
Vì Diablo đã ở cấp 150 nên cậu có thể dễ dàng sử dụng ma pháp nguyên tố mà không cần đến nó nhưng khi có quyền trượng trong tay sẽ dễ kiểm soát được sức mạnh hơn.
Hơn nữa “Quyền trượng Tenma” làm tăng điểm INT và làm giảm thời gian hồi chiêu của cậu. (thời gian hồi chiêu là thời gian ngắn nhất sử dụng 2 lần cùng 1 chiêu thức). Cả “Phi Phong Lăng Vân” để ngăn hiệu ứng xấu và ngăn Hp trở về 0 và “Khải Huyền Hắc Bào” giúp giảm sát thương vật lý đều không nằm người cậu.
Ngay bây giờ cậu chỉ đang có “Vương Miện Méo Mó” với tác dụng Auto-HP Recovery (tạm dịch là: tự hồi máu) và nó chính là cặp sừng quỷ trên đầu cậu. Cuối cùng là item siêu hiếm, “Ma Vương Nhẫn” với tác dụng Phản hồi mà thuật.
Trường hợp tệ nhất là cậu đang bị kiệt sức. Tuy nhiên, bằng mọi giá cậu sẽ bảo vệ Shera!
Rem cố gắng lấy ra một tinh thể từ chiếc túi của mình. Bằng cách ném đó, cô có thể sử dụng một triệu hồi thú.
「…… Xuất hiện đi! “Ảnh——“」(Ảnh xà)
「Chờ đã!」
Tên Dwarf chạy đến vung chiếc rìu của hắn.
——Hắn ta nhanh hơn tôi nghĩ. Cấp độ của hắn tầm khoảng 20?
Diablo kéo Rem về phía mình.
「Kyah !?」
Chiếc chiến rìu chỉ kịp quét ngang qua nhưng hụt lất. Tuy nhiên do bị gián đoạn nên triệu hồi thú không được gọi ra.
Rem nhìn lên Diablo.
「Cả, cảm ơn ngài rất nhiều ……」
「Cô chỉ cần nằm đó thôi, mọi việc cứ để tôi lo. 」 (ahihi)
Tên lùn liếm môi.
「Ma thụt gõ là phiền phức nhủy? Toa chỉ cần đénh bợi ngươ trước khi ngươ sử dụng nó lè xong! 」 (cơ đại khái là giọng của Dwarf nên thế – mượn tạm giọng địa phương để để dịch thuật chứ không có ý khác, mong các bạn thông cảm. Cơ mà ai biết đây là giọng ở đâu hông nhể =]])
Họ đang ở bên trong một căn phòng nhỏ. Không gian này chỉ thích hợp cho việc cận chiến mà thôi. Có lẽ hắn ta nghĩ sẽ dễ dàng đánh bại một Ma thuật sư hơn nến ép buộc phải đánh cận chiến.
Diablo nghĩ.
——Nếu đem so tốc độ với tôi thì hắn ta chẳng khác nào đứng yên.
Dựa vào chỉ số AGI hiện tại của Diablo, khi tên lùn đi được một bước thì cậu đã dùng phép được những ba lần. Tuy nhiên, nếu cậu sử dụng phép thuật để tấn công thì đối thủ của cậu chắc chắn sẽ chết. Cậu cũng có thể bắn chệch sang mục tiêu là sàn nhà hoặc tường, nhưng họ lại ở quá gần, ngay cả Rem và những người khác cũng có thể ảnh hướng. Như thế là còn chưa tính tới việc là bức tường vốn đã bị sập, giờ còn tấn công như thế thì chắc sẽ sập luôn cả mái nhà.
——Thế mình có phần trăm chiến thắng nào không đây?
Cậu không có nhiều kinh nghiệm lắm nhưng nếu là một cân bốn thì cậu có thể thắng dễ dàng. Nhưng, chuyện gì sẽ xảy ra nếu Shera bị bắt cóc trong khi cậu đang chiến đấu? Hay Rem bị giết?
Đột nhiên, tiếng của Sylvie vang lên trong căn phòng.
「”Ivy Bind”!」(Bản tiếng Nhật là 木遁・呪縛営巣-Mokuton: Jubaku Eisou có nghĩa là “mộc trói buộc” nhưng cảm thấy từ này để nguyên nghe hay hơn)
Từ chỗ dưới chân của tên lùn Dwarf bắt đầu phát sáng, tại vị trí đó các dây leo liên tục trồi lên bám chặt lấy chân hắn.
「Ahh !? Coái quới gì thế lày!? 」 Tên lùn tỏ ra ngạc nhiên.
Tuy nhiên, đã quá muộn, dây leo liên tục trồi lên quấn chặt lấy chân lùn mặc dù hắn đã cố tìm mọi cách để thoát ra.
Lúc mọi người không ai chú ý đến Sylvie đã lẻn đến một góc của căn phòng. Đó là nơi có thể tránh được cuộc tấn công của cặp song sinh Grasswalker và tên Pantherian (Báo nhân tộc). Một Skill ẩn, một cuộc tấn công bất ngờ, quả không hổ danh là Guild Master của Hội Mạo hiểm. Cô ấy có khá nhiều kinh nghiệm khi chiến đấu với nhiều người.
Ma thuật gây hiệu ứng xấu cho đối thủ này là “Bind” (Trói buộc) – Đó là phép thuật ngăn cản di chuyển của đối thủ trong một khoảng thời gian nhất định. Nhưng Diablo lại không thể sử dụng nó. “Ivy Bind” là một loại ma thuật hỗ trợ. Tuy chả có ai có thể đánh bại được kẻ thù chỉ bằng cách trói giò họ lại bao giờ cả nhưng khi chiến đấu với một nhóm, hiệu quả của nó luôn được khẳng định.
Với sức mạnh của Diablo, thay vì sử dụng loại phép thuật xìu xìu ểnh ểnh như vậy thì dùng thẳng một loại phép thuật bắn phát chết luôn thì tốt hơn.
——Nhưng đấy lại là tình huống chẳng cần phải quan tâm đến đối thủ như thế nào.
Sylvie hét lớn.
「Các người! Các người không phải là Mạo hiểm giả của thành phố Faltra! Vậy các ngươi đến từ đâu!? 」
Hai tên Grasswalkers thì thầm với nhau.
「Đó là Guildmaster của thành phố Faltra City, Nii-san.」
「Người đó chắc chắn là Guildmaster, em trai.」
「Thật bất ngờ phải hông.」
「Uhm thật bất ngờ.」
Cách nói và giọng điệu của bọn họ giống nhau đến kỳ quái. Cặp song sinh nhìn nhau chằm chằm.
「Chúng ta có nên tiếp tục không Nii-san?」
「Không, chúng ta đang ở thế bất lợi, em trai.」
「Vậy chúng ta sẽ bỏ cuộc hả?」
「Chúng ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc.」
「Được rồi Nii-san. Trong trường hợp này—— 」
Một tên Grasswalkers lôi ra một thứ gì đó từ chiếc túi của hắn.
——Chúng đang âm mưu việc gì với thứ đó nhỉ !?
Cái thứ dạng ống mà hắn lôi ra bắt đầu phát sáng dữ dội, bây giờ hầu như mọi thứ đều bị chìm trong một màu trắng.
「ッ!」Diablo rên rỉ.
Một chiêu đánh lạc hướng ——Vậy ra đó là Flash Gun! (Súng quang học)
Đó là một món đồ mà khi sử dụng sẽ tạo hiệu ứng « Mù » cho tất cả các mục tiêu trong phạm vi nhất định. Người bị ảnh hưởng bởi trạng thái « Mù » sẽ mất đi độ chính xác và khả năng chuyển động. Để chữa nó cần phải sử dụng ma thuật giải trừ hiệu ứng xấu hoặc cần một chút thời gian. Mặc dù hiệu lực của Flash Gun khá là ngắn nhưng tỷ lệ thành công của nó rất cao. Vì lý do đó nên nó là mặt hàng phổ biến đến mức mà hầu như nhà thám hiểm nào cũng từng sử dụng qua một lần.
Tuy nhiên, ngay cả khi không có “Phi Phong Lăng Vân” bên mình thì Diablo vốn đã có khả năng kháng hiệu ứng xấu cao hơn hết thảy mọi người, nên nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu.
Tuy tầm nhìn vẫn còn bị hạn chế nhưng cậu vẫn thấy được hai tên Grasswalker đang vác tên lùn đi. “Ivy Bind” chỉ ngăn chuyển động của mục tiêu được chọn, điều đó có nghĩa là các thành viên khác vẫn có thể tự do di chuyển.
Trong khi vác tên lùn, hai tên Grasswalker nhanh chóng trốn qua hàng lang. Còn tên Pantherian cũng nhanh chóng phóng ra ngoài chiếc lỗ nơi bức tường bị phá hủy.
——Tôi có nên rời Shera để đuổi theo bọn họ không nhỉ?
Ngay cả khi bắt được họ, cậu cũng không chắc sẽ nhận thêm được thông tin gì? Hơn nữa, Diablo không có cách nào làm cho chúng chịu khuất phục mà không cần giết chết chúng cả.
Trong khi cậu đang thiếu quyết đoán, những kẻ tấn công đã trốn thoát hết.
Phần 3
Căn phòng đã trở nên yên tĩnh trở lại. Cánh cửa đã bị hỏng, giờ nó chỉ còn nằm treo tòn ten trên tường nhờ chiếc bản lề còn sót lại. Bức tường bị đổ sập thì chỉ còn lại gạch vụn và chiếc cửa sổ. Dù gì đây cũng là tầng hai, thế quái nào mà họ làm được điều đó nhỉ. Đúng là kỹ năng của bọn Mạo hiểm giả toàn chỉ dùng được cho những việc ngu ngốc thế này thôi.
Bức tường được làm bằng gạch, vôi, đất sét đỏ. Bây giờ nó chỉ còn là một đống hỗ lốn nằm ngỗn ngang giữa phòng, làm nó trông như một căn phòng hoang.
——Thật là khủng khiếp quá mà.
Dù đã trốn thoát còn làm cho đối thủ phải bực tức đến vậy, ý tưởng trừng phạt những kẻ tấn công chợt lóe ngang đầu cậu. Hai cô gái và cả Hội trưởng Sylvie đều bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng xấu của Bind, khiến họ rất hoảng hốt.
Dựa vào kinh nghiệm của cậu trong trò chơi, thì những lúc thế này có khả năng cả nhóm có thể bị diệt sạch. Trong tình huống như thế họ không hề do dự việc có nên tấn công chúng tôi hay không mà chỉ tập trung vào việc trốn thoát. Đó quả là một phán quyết nhanh chóng, thật là đáng khen ngợi.
Ngoài ra đó cũng là một sự lựa chọn chính xác. Có lẽ bởi vì họ tin vào mạng sống của mình hơn thay vì phải trẻ trâu đâm đầu vào chỗ chết, nhất là việc phải đối đầu với kẻ có sức hủy diệt mạnh như cậu.
Nơi này là thế giới mà “cái chết” không đồng nghĩa với việc “mất điểm kinh nghiệm và khởi động lại từ điểm bắt đầu”, mà chính là “cái chết thực sự”. Chỉnh bởi vì thế mà nơi này khó có một phép thuật mạnh sẽ thực sự.
Không phải do mong muốn của Shera mà Diablo cũng không giết họ. Mặc dù việc đó cũng chẳng khác với việc cậu bóp chết một con côn trùng là mấy. Từ khi cậu đến thế giới này cậu đã biết quý trọng mạng sống hơn, chứ không phải là cái kiểu để cứu một người mà cậu biết, cậu sẵng sàng đồ sát hết bọn còn lại như như trước kia. Giờ cậu đã hiểu được rằng “cái chết là do không thể tránh khỏi trong trận chiến” và “cái chết chỉ đơn giản là chết” hoàn toàn khác nhau.
Trong khi cậu đang suy nghĩ vẫn vơ thì có vẻ Rem và Shera đã dần phục hồi lại tầm nhìn của mình, còn Sylvie đã bình tĩnh trở lại. Ờ bình thường thì hiệu lực của Flash Gun cũng chỉ khoảng mười giây.
Rem nhìn xung quanh căn phòng và thở phào.
「…… Vậy là chúng đã trốn thoát rồi à…… Em xin lỗi vì chẳng giúp gì được.」
「Cô đang nói gì thế? Chứ bình thường có một con ruồi bị chết hoặc bay qua cửa sổ thì cô có bận tâm về nó không nào? 」
Rem gật đầu. Sau đó, cô ấy quay qua nhìn Sylvie.
「…… Tôi rất biết ơn bạn đã giúp chúng tôi.」
「Vâng, vì Diablo-san đã ở đây, nên tôi chỉ nghĩ là cứ giao hết mọi việc cho anh ấy thôi.」.
Shera cũng lên tiếng.
「Cám ơn bạn đã bảo vệ bọn tui! Tui cũng rất biết ơn! 」
Sylvie ưỡng ngực tự hào.
「Fufufu …… Mặc dù tôi trông như thế này nhưng dù sao tôi vẫn là một Guildmaster mà. Tôi có rất nhiều cách để làm cho tên một tên lưu manh không thể di chuyển. Cũng có thể nói rằng đó là chuyên môn của tôi. 」
——Tôi hiểu rồi, vậy ra phép thuật của cô ấy dùng để tạo hiệu ứng xấu lên đối thủ. Chính xác hơn nên gọi cô ấy là một pháp sư hỗ trợ.
Trong MMORPG Cross Reverie, mặc dù có vẻ họ rất hữu ích khi đi cùng đồng đội, nhưng lại quá phế khi cần Solo vì vậy số lượng của bọn họ khá là hiếm.
Sylvie là một Grasswalker nên cô ấy vốn rất thành thạo các Skill ẩn và nhờ có AGI cao mà cô có thể di chuyển để không bị phát hiện, và ngay cả nếu có lỡ bị phát hiện thì cô cũng có thể tránh bọn chúng dễ dàng. Chỉ cần đối thủ để lộ một chút sơ hở là cô có thể sử dụng ma thuật tạo hiệu ứng xấu lên chúng.
Khắc tinh của Chiến Binh là “Bind” (Mù), còn đối với những pháp sư giống như Diablo là “Câm lặng” (《Silent》). Đấy là kiểu ma thuật làm cho Người chơi không thể nào dùng được kỹ năng của mình. Đặc biệt nếu những ma thuật này được sử dụng bởi người chơi có kỹ năng cao thì trông họ càng kinh khủng hơn nữa. Vì Diablo đã có trang bị chống lại hiệu ứng xấu nên nó cũng chẳng thành vấn đề đối với cậu. Nhưng nếu có một ngày nào đó buộc phải đối đầu nhau thì Sylvie sẽ là đối tượng được cậu đặc biệt chú ý. Tốt nhất là cậu không nên để tình huống đó xảy ra.
Trong khi cậu đang nhìn chằm chằm vào Sylvie, cô ngọt ngào nghiêng đầu.
「Có chuyện gì sao?」
Bất ngờ, cậu nhanh chóng đảo mắt đi nơi khác.
——Không! Một Ma Vương sẽ không bao giờ xấu hổ bởi một cái nhìn như thế (cô ấy chẳng qua chỉ trông như thế thôi chứ thật ra cô ấy đã là người trưởng thành, đấy chỉ là hành động dễ thương của một cô bé thôi! Không được nhìn!
Với tiếng * Hừm *, Diablo quay mặt lại với vẻ mặt nghiêm trọng.
「Nếu không phải do cô quá tốt bụng thì họ đã bị tiêu diệt bởi ma thuật của ta rồi.」
「Ah…… Thật là đáng sợ…… Diablo-san, tôi biết bạn đã kiềm chế bản thân rất nhiều rồi. Bạn có biết, tôi đã nghĩ rằng quyết định không giết họ của bạn là một quyết định sáng suốt không? 」
「Ta không hề làm cái việc gì giống như kiềm chế bản thân cả. Bộ giống như ta đã làm gì lắm sao, ta chỉ đứng nhìn thôi mà. 」
Đó là một lời nói dối. Cậu không hề nhìn thẳng vào Sylvie.
Sylvie nhún vai.
「Mặc dù nó cũng sẽ chỉ là phòng vệ chính đáng nếu như bạn giết họ …… Nhưng nếu như bạn giết một Người nào đó trong thị trấn bằng phép thuật thì chắc chắn bạn sẽ bị mời đi điều tra, trong thời gian đó bạn sẽ không thể bảo vệ được cho Shera-chan. Và cho dù kết quả có thể nào đi nữa thì mọi việc đều là vô nghĩa nhỉ? 」
「Ta không hề có ý định sẽ tham gia việc điều tra gì gì cả.」
「U-n, nhưng đối thủ của bạn sẽ là hiệp sĩ của địa phương hoặc hiệp sĩ của lãnh chúa. Bạn có biết nếu như bạn chống đối họ bạn sẽ bị phát lệnh truy nã không? Bạn chẳng thể nào ở thành phố Faltra được nữa hay bất cứ nơi nào tại Hoàng gia Lifelia và bắt đầu một cuộc sống lang thang khắp nơi, chẳng thể nào dùng được của hàng hay hội quán. Điều đó có thể chẳng ảnh hưởng gì đến bạn, Diablo-san, nhưng tôi chắc chắn nó sẽ là quá khắc nghiệt đối với cả Rem-san và Shera-chan. 」
Cậu không hề phủ nhận điều đó.
——Tôi hiểu. Cho dù nguyên nhân thế nào thì khi giết họ, tôi sẽ bị đối xử như một PK (Player Kill).
Trong MMORPG Cross Reverie, có một hệ thống gọi là PK. Ở bất kỳ nơi đâu, cho dù là cánh đồng hay trong thị trấn, nếu một Người chơi giết một Người chơi khác (Player) thì trong trò chơi họ sẽ bị truy đuổi như một tên tội phạm. Tên của họ bị biến thành màu đỏ, và nếu họ bước vào bất kỳ một thị trấn nào thì các hiệp sĩ mạnh nhất sẽ xuất hiện và tấn công họ. Họ sẽ bị treo thưởng, trở thành mục tiêu săn đuổi của các người chơi khác và bị mọi người đối xử như một con quái vật.
Dường như ngay cả trong thế giới này, họ sẽ được đối xử tương tự.
Diablo có thể xử lý ân oán cá nhân nhưng không bao giờ trở thành một PK. Trong Cross Reverie, một hệ thống thi đấu gọi là PvP (Player versus Player) đã được tạo ra. Trận đấu của những Player được diễn ra trong một không gian riêng biệt. Thông thường là 1vs1 nhưng đối với cậu thì thường thường là 1vs 6. Theo quy định của hệ thống thì bên thua sẽ bị mất tiền và trang bị, còn bên thắng sẽ nhận được những thứ đó và rất nhiều điểm kinh nghiệm.
Lần này cậu đã quyết định dẹp chuyện PvP sang một bên.
——Không sử dụng phép thuật công kích vào những kẻ tấn công mình quả là một vở kịch hay nhỉ?
Dẫu biết cậu đã có quyết định đúng đắn vào phút chót, nhưng tim cậu vẫn còn đập rất nhanh. Vì là một Ma Vương nên không thể để mọi người biết là mình đang hồi hộp, cậu giữ thái độ của mình như đấy chẳng phải là việc gì to tát cả.
「Hừm …… Vậy nghĩa là những tên lúc nãy đã lên kế hoạch tấn công chúng ta từ trước à?」
「Có lẽ thế. Đó là lý do tại sao tôi đề xuất ý tưởng chuẩn bị phòng cho các bạn ở Hội Mạo hiểm đấy. Hãy cân nhắc lại việc này Diablo-san, mà lúc trước bạn có định nói gì đó đúng không? 」 (tên ngồi dịch cũng suýt quên, đại khái là xem lại cuối Part 1)
Đúng rồi. Bởi vì những kẻ phá hoại (ở đây dịch là phá hoại vì bọn chúng chả mần ăn được gi cả) mà suy nghĩ của cậu bị gián đoạn.
Việc cơ bản để thực hiện một Quest là thu thập thông tin đầu tiên. Và phần còn lại cậu định nói lúc đó là “——là phải có một nguồn thông tin đáng tin cậy, tốt nhất là nên nói chuyện với…”
「Sylvie, sau này ta muốn có một cuộc trò chuyện với tên Lãnh chúa.」
「U-n …… bạn chắc chứ?」
Có vẻ cô đã đoán được những gì Diablo định nói. Việc trực tiếp hỏi thông tin từ những người giao nhiệm vụ cho mình cũng là lẽ đương nhiên.
「Cô chỉ việc hướng dẫn thôi, ta sẽ tự đi một mình.」
「Haa …… Diablo-san, tôi hiểu mong muốn của bạn cũng là lẽ tự nhiên thôi …… Nhưng có gì đó khiến tôi hơi khó chịu một chút …… bạn không thể nói một câu nào nghe tôn trọng một chút được à? 」
——Sao lại không, ít nhất tôi cũng từng dùng những lời tôn trọng đối với nhân viên của hàng tiện lợi rồi đấy.
Nhưng một vị Ma Vương lại không được như thế. Đặc biệt là trong tình huống như bây giờ, cậu đang cần làm cho mọi nghĩ rằng “họ sẽ gặp bất lợi nếu chống lại Diablo hơn là việc phải đấu tranh với Vương quốc Greenwood”.
「Hmph…… Ta nghĩ ta sẽ đến gặp ông ấy…… Nhưng nếu hắn ta dám từ chối thì ta nghĩ mọi chuyện sẽ thú vị đây. Ta sẽ đốt toàn bộ tài sản của hắn, đến lúc đó ta nghĩ hắn sẽ sáng mắt ra thôi …… Kukuku. 」
「Waaa, bình tĩnh, bình tĩnh! Tôi đâu có nói là tôi sẽ từ chối đâu !? Ah ~, Jeez…… Tôi sẽ dẫn bạn tới đó, tôi nghĩ Ngài chắc chắn sẽ chịu gặp anh mà. 」
Diablo cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Cho dù thế nào, nếu Lãnh chúa chịu gặp cậu thì cậu cũng sẽ có được một vài thông tin hữu ích. Dù gì thì đối với một vị Lãnh chúa thì chiến tranh là điều hoàn toàn không hề mong muốn.
Suy nghĩ trong bụng, Diablo gật đầu mạnh.
「Ta đồng ý, cô sẽ dẫn ta tới đó.」
Rem phủi bụi trên người cô.
「…… Quá rõ ràng rồi, có thêm em chắc chắn sẽ tốt hơn.」
「Ah, em cũng đi!」
Khi Shera ném tấm chăn đi, cô dường như khỏa thân hoàn toàn. Rem cau mày.
「…… Mau thay quần áo đi, đồ Shera ngốc.」
「Au !? Tui còn không biết là mình sẽ đến gặp Lãnh chúa dưới bộ dạng này nữa !? 」
「…… Ở yên đó, cô mà dám bước ra ngoài là tôi xử cô ngay và luôn đấy.」