Isekai Maou to Shoukan Shoujo no Dorei Majutsu
Chương 06: Cố gắng sử dụng vũ khí
- Truyenconect
- Isekai Maou to Shoukan Shoujo no Dorei Majutsu
- Chương 06: Cố gắng sử dụng vũ khí
“Không lẽ, ngài định cứu bọn chúng sao, Master?”
Khuôn mặt Rose lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Diablo suy nghĩ.
Nếu một thị trấn bị Ma tộc tấn công, cậu cũng muốn cứu thị trấn ấy. Đó không phải đơn giản là lòng trắc ẩn--- Bảo vệ Nhân loại khỏi Ma tộc là mạch truyện cơ bản trong MMORPG Cross Reverie.
Với tư cách là một Gamer, cậu không thể mà chối từ được.
Tuy nhiên, một Ma vương chạy tức tốc tới một thị trấn đang bị đánh chiếm, thực sự hơi khác so với hình ảnh của cậu về một Ma vương.
Diablo khịt mũi.
“Hmph… Mấy cái thị trấn của con người, ta chẳng hứng thú. Tuy nhiên, cô nói là Quân đoàn Ma vương? Những kẻ như chúng tự xưng là Quân đoàn Ma vương mà chẳng có sự cho phép của ta--- Ta không thể nào mà cho qua được!”
“Em hiểu rồi, không thấy được lí do khiến Master nổi giận…thật xấu hổ.”
Có vẻ cậu đã có được sự đồng ý của cô ấy.
Rem cũng chuẩn bị cho cuộc khởi hành.
“…Dù không phải là vì lí do đó, nhưng em cũng sẽ đi. Nghe thị trấn sắp bị tấn công bởi Ma tộc, em chẳng thể nào để yên được.”
“Un! Chúng ta cần giúp đỡ người khác lúc khó khăn!”
Shera cũng mang cây cung lên lưng mình.
“Tôi cũng đi luôn- ssu! Tôi muốn bảo vệ những người trong thị trấn đã luôn cưu mang tôi –ssu!”
*Gaku gaku* Đầu gối cô ấy run bần bật. Có vẻ cô ấy sợ thật.
Lumachina gật đầu.
“Tất nhiên rồi, chắc chắn việc ta ở đây là ý của Kami-sama cả. Tôi cũng muốn góp phần của mình để cứu thị trấn.”
Rose nghiêng đầu.
“Tôi không tin các cô đủ khả năng để chiến đấu. Các cô chẳng phải chỉ làm chủ nhân vướng thêm thôi sao?”
Rem lắc đầu.
“…Chiến trận, không phải chỉ là nơi cô chiến đấu với kẻ thù. Không lẽ cô chưa có kinh nghiệm trong một trận chiến thực sự nào sao?”
“Mu. Là do…Đó là do từ khi Master tạo ra Rose này, tôi chưa lần nào rời khỏi dungeon này.”
“…Cô đúng là may mắn đấy. Diablo, tụi em chuẩn bị xong rồi. Nhanh đi thôi.”
Rem buộc cho câu chuyện kết thúc. Rose cũng chẳng phản bác gì.
Đúng là sẽ tốt hơn nếu họ nhanh chóng đi.
Có vẻ cô ấy đã vạch ra kế hoạch trong đầu rồi.
“…Dù có nhanh tới đâu, sẽ mất 2 ngày để tới thành phố Pháo đài Zircon. Nhưng nếu ta đủ may mắn, em tin lúc đó thị trấn vẫn sẽ an toàn.”
Cậu không nghĩ thành phố Pháo đài Zircon, nơi chẳng có kết giới nào, sẽ có thể trụ được trước số lượng đông đảo Quân đoàn Ma tộc.
Cũng vì khó khăn đó nên tiền tuyến của Nhân loại sẽ là Thành phố Pháo đài Faltra.
Diablo ngăn Rem lại, người trông có vẻ sẽ đi tới cánh cửa bất kì lúc nào.
“Đừng có mất kiên nhẫn.”
“…Diablo?”
“Mất hai ngày để tới đó, chắc chắn không thể cứu được thị trấn. Chúng ta không thể nào tới kịp được.”
“Thì….Thì…có lẽ đúng nhưng…”
Không chỉ Rem, mà cả những người khác cũng im lặng.
Horun trông như nước mắt sắp tuôn ra tới nơi rồi vậy.
Diablo lấy ra một item. Nó là một chiếc lông phản phất ánh sáng trắng.
Đó là “Thiên sứ vũ mao”.
Nó có thể dịch chuyển cả tổ đội của người sử dụng đến bất cứ nơi đâu.
Trong game, để ngăn những người chơi có level cao hơn đi với những người có level thấp, có một thông số ghi là chỉ dịch chuyển tổ đội đến nơi mà tất cả các thành viên đã đi qua. Không biết trong thế giới khác này, nó hoạt động thế nào nhỉ?(Trans: Ý ở đây là trong game chỉ có một số nơi mà khi đã đạt đủ level mới có thể tới được.)
Mà nó có hoạt động không đây?
Cậu vẫn nghi ngờ dù đã dùng “Biến về” lần trước, nhưng tình huống rơi xuống và “ở trong một viên đá” là điều vẫn có thể xảy ra.
Cậu sẽ bị chôn sống mất.
Cậu có nên nói thẳng với họ về nguy hiểm của việc này không?
Vô ích thôi. Dù cho cậu có cảnh báo họ, những cô gái này chắc chắn sẽ nói “Dù vậy, chúng em vẫn sẽ thử.” Nếu không thế thì họ chắn chắn sẽ không nói tới mấy chuyện như cứu thị trấn khỏi Ma tộc lúc đầu đâu.
Và trên tất cả, giải thích hiểm họa từ một item, chẳng giống Ma vương chút nào.
Diablo show chiếc lông cho những người khác.
“Cái này là “Thiên sứ vũ mao”. Nó là một vật báu có thể dịch chuyển bất cứ ai đến bất cứ nơi nào.”
Đôi mắt Rem tròn xoe.
“C-Cái đó…Là cái mà ngài đã dùng khi dịch chuyển ngay tức khắc từ “Pháo đài Ulg” đến thành phố Faltra…?”
“Có hơi khác, nhưng đúng là Ma thuật dịch chuyển là giống nhau.”
“…Nếu vậy, chắc chắn chúng ta sẽ tới kịp.”
“Nếu không thì chẳng có ý nghĩa gì khi dùng nó cả.”
“U-Umu…”
“Sao thế.?”
“…Với cái này, có ổn không, khi chúng em nhắm mắt lại?”
*kaa*, khuôn mặt Rem ửng đỏ.
Giờ cô ấy nhắc mới nhớ, khoảng thời gian cô ấy sợ hãi khi ở trên thuyền như thế nào. Có vẻ như cô ấy không chịu được bất kì phương tiện nào ngoại trừ đi bộ. Dễ thương ghê.
Shera gập người về phía trước.
“Waa, cái này sao!? Ngài định sử dụng lần nữa ư!?”
Khi Diablo thử dịch chuyển trước đó, cô ấy đã trải nghiệm cùng với cậu. Có vẻ cô ấy thích thú với chuyện này.
Horun nghiêng đầu.
“Mọi người đang nói cái gì vậy –su ka?”
Lumachina thì tuyệt nhiên không nghi ngờ gì cả. Có lẽ cô ấy tin tưởng Diablo. Cậu thấy điều đó khiến cậu có chút sợ hãi nhưng…
Rose biểu lộ nụ cười dễ thương.
“…Master, Rose này vẫn chưa bao giờ đi tới một thị trấn khác.”
“Umu.”
“K-Không lẽ…đây là nơi ta nói lời chia tay sao? Em luôn mơ về một ngày ngài quay lại…Em sẽ chờ ngài. Dù cho bao lâu đi chăng nữa.”
“Đợi đã. Đúng là, cô chưa từng bao giờ tới thị trấn khác. Tuy nhiên, game thì…Ah, không, ở thế giới đó--- Người máy ma thuật không được tính là người. Nếu cô được tính là công cụ do ta sở hữu, có vẻ cô cũng có thể dịch…”
Nói đã rồi, cậu mới nghĩ” Có lẽ mình hơi tàn nhẫn khi coi cô ấy là công cụ.”
Khuôn mặt Rose như sắp khóc vậy.
“Master…”
“Ah, uh,xin…không…”
Một Ma vương mà lại nói lời xin lỗi tới Hầu gái Kì diệu, chẳng tốt chút nào. Tuy nhiên, cậu nên tiếp lời như thế nào đây--- Lo lắng đúng là vô ích mà thôi.
Rose cười lớn.
“Tuyệt vời! Được Master”coi là một công cụ”! Rose này, thật sự là một kẻ may mắn.!”
“…Ra vậy sao.”
“Bất cứ kẻ nào dám coi Rose này là công cụ, em sẽ biến chúng thành những vết nhơ bằng “Asterismos” nhưng…Xin người , Master, hãy dùng Rose như công cụ trong nhiều năm tới. Bất kể ngày hay đêm.
”Bất kể ngày hay đêm huh.”
“Ufufu…Vào đêm, ngài sẽ sử dụng em sao đây? Nhaa…”
Gò má của Rose ửng đỏ.
---Ta không có dùng cô vô mấy việc kì quặc đó đâu!
Hầu gái Kì diệu là một “công cụ”. Cái cảm giác có giá trị đó làm cô trở nên hơi khác người.
“Dù gì đi chăng nữa! Không còn nhiều thời gian đâu! Chúng ta sẽ dịch chuyển tới đó!”
Sau khi đã đi xa tới đây và nói câu hách dịch đó, và rồi câu chuyện hài tiếp theo sẽ là “Thiên sứ vũ mao” không sử dụng được ở thế giới này--- Chỉ cần tưởng tượng thôi là mồ hôi lạnh đã rơi trên xương sống của cậu rồi.
Rem đưa tay ra.
“…Um…Ngài nắm nó, được không?”
“Ah, umu.”
Diablo nắm lấy tay cô. Bàn tay nhỏ, hơi lạnh và mềm.
Shera nắm lấy tay của những người khác. Và rồi, cô nắm chặt “Thiên sứ vũ mao” cùng với cậu.
“Tôi ở chỗ đó kia mà?”
“Cái…!?
Thấy vậy, Rose bất mãn, nhưng Shera chẳng phiền.
“Rose-san, cô là của riêng Diablo mà ,đúng không? Nếu để ngài ấy cõng cô cũng được mà?”
“Ugh…Cái đó… lời đề nghị hấp dẫn đấy. Tuy nhiên, vì Rose này có hơi nặng dù cho vẻ bề ngoài thế này…Như vậy thì.”
Rose nhéo áo Diablo.
Vẻ ngoài của cô là một thiếu nữ, nhưng cô ấy là người máy. Có vẻ cô ấy nặng như cục sắt vậy.
Hoặc là, tính thêm cả bàn tay khổng lồ ở sau lưng cô và cả hai thanh kiếm khổng lồ đó nữa.
Nếu vậy , có hơi nhọc để cõng dù là Diablo với level 150 đây.
Lumachina và Horun cũng nắm tay, và năm người họ tạo thành một hình tròn. Họ và một người máy.
Trong game thì không cần tạo vòng tròn như thế này.
Tuy nhiên, nếu là như thế này, không nghi ngờ gì nữa, không cần quan tâm mọi người nhìn họ như thế nào, Diablo và những người khác chắc chắn như là một đội vậy.
Với những điều cốt lõi khi cậu sử dụng ma thuật, cậu tập trung ý thức của mình vào “Thiên sứ vũ mao”.
---Dịch chuyển! Tới Pháo đài Zircon!!
Hình ảnh Pháo đài với những viên đá quý hiện lên trong đầu cậu.
--------------------------------------------------------------------------------
Có lẽ không cần thiết nói ra điều này, nhưng dịch chuyển đã thành công.
Họ thu thập thông tin tại thành phố Pháo đài Zircon, và cùng với Rem và những người khác đang trên chiếc thuyền cát--- Diablo đi tới chiến trường bằng Ma pháp bay.
Trước khi cậu tới thì cuộc chiến đã bắt đầu.
Hơn nữa, lực lượng Nhân loại đang đứng trên bờ bị hủy diệt.
Vài chiếc thuyền cát sa vào những vết đứt gãy có vẻ được tạo ra bằng ma thuật, và họ chỉ có thể la hét trước sự tấn công của Ma tộc mà không thể nào tổ chức lại để chiến đấu.
Từ trên trời, Diablo nhìn xuống và dùng Ma thuật.
“ “Quang tinh”!!”
Vô số tia sét đốt rụi lực lượng tấn công của Ma tộc. Ma tộc tập trung càng đông thì hiệu quả càng lớn.
Ở những nơi hỗn loạn thì rất khó sử dụng ma thuật.
Trong game, sát thương chỉ tác dụng lên đối thủ, nhưng ở thế giới này, cậu có thể thổi bay kẻ thù lẫn đồng minh bằng ma thuật.
“Có lẽ mình sẽ để khu này cho họ.”
Một Triệu hồi thú với hào quang màu trắng bao phủ quanh người xộc tới.
Đó là một con bò khổng lồ với 3 sừng. Nhờ trang bị của Triệu hồi sư mà sức mạnh của nó tăng lên đáng kể.
“Lên đi, “Aslau”!!”
Rem hét lên.
Con bò phóng cơ thể mình vào giữa Ma tộc trong đám hỗn loạn ngoài kia.
“Ooha!?”
Một Ma tộc to lớn với cái đầu sư tử đã bị húc bay. Dù như thế cũng chưa đủ sát thương để giết được hắn, nhưng có 1 sự thật rằng trong đám hỗn loạn kia có cả những chiến binh của Nhân loại.
Họ vung kiếm và rìu xuống Ma tộc đang té ngã dưới kia như thể đang cuốc đất để cày đồng vậy.
“Gah!? Các ngươi, đồ khốn! Các ngươi, cũng, chỉ, là, con người, yếu ớt, kia mà…!?”
“Đúng vậy, chúng ta là lũ yếu ớt! Đó là lí do tại sao chúng ta lại kéo cả lũ lại chỗ tên Ma tộc đang ngã xuống đây!”
“Ah…gah…sto…!?”
Khi một phát chém chém bay đầu hắn, cơ thể tên Ma tộc đầu sư tử kia biến thành vô vàn hạt sáng.
Khi Ma tộc và Ma thú chết đi, chúng sẽ biến thành hạt sáng và tan biến.
Đây là điểm khác biệt giữa chúng với những loài động vật hoang dã.
Rem hét lên.
“Tiếp nào! Tên Ma tộc giống gấu đang tới!”
“ “Đã rõ!” “
Những người lính đáp lại.
Cô Mạo hiểm giả ấy tự nhiên xuất hiện, mà hơn nữa, cô ấy là là một cô gái Báo nhân nhưng… Nhờ những quyết định và chỉ dẫn chính xác, những người lính xung quanh dần dần đã ổn định dưới mệnh lệnh của cô.
Mỗi lần cô ấy lập chiến tích thì ngày càng nhiều chiến binh bắt đầu đi theo cô.
Sự xuất hiện của những Triệu hồi thú đã được thăng tiến sức mạnh có thể tạo ra sát thương rất lớn ngay cả với những Ma tộc to lớn, và bên cạnh đó những lọ MP cô mang theo cũng là một nhân tố rất quan trọng.
Dù chiến tuyến bị lấp đầy bởi sự hỗn loạn, nhưng xung quanh Rem hiện tại đã dần được kiểm soát.
Từ trên trời, một Ma tộc giống như một loài chim ăn thịt lao xuống.
Sải cánh của nó dài gần 10 mét.
“Kishaaaaaaaaah!!”
“ Ăn cú “Triagle Shoot” nè!!”
Một giọng cao phát ra từ một cô gái trẻ vang lên.
3 mũi tên được bắn ra cùng lúc.
Hơn nữa, cả 3 mũi tên đều là “Vô tiễn” có khả năng hạ những Ma thú có phòng thủ vật lý cao.
Nếu gây ra được sát thương thì có khả năng có hiệu ứng “Hóa đá”. Hơn nữa, với 3 phát bắn thì xác xuất xuất hiện càng tăng lên gấp 3.
Con Ma thú khổng lồ nhanh chóng biến thành tượng đá.
Nó rơi xuống, và vỡ ra từng mảnh.
Và rồi, tan biến thành hạt sáng.
Shera đã tấn công bằng những mũi tên đặc biệt.
Cô ấy di chuyển trên những cánh buồm của chiếc thuyền cát như thể là đang leo trên những cái cây trong khu rừng vậy--- Với kĩ năng siêu hạng cùng mũi tên và cây cung mạnh nhất, cô đã bắn hạ tên Ma tộc gớm ghiếc.
Hơn nữa, cơ thể cô ấy đẹp tới mức thần thánh.
Những người lính được cứu thoát khỏi tình huống tiến thoái lưỡng nan truyền nhau tin đồn rằng họ được “cứu bởi một vị Thần.”
Ở phía sau, nhiều người lính chạy tới như là quân tiếp viện.
“Oi, chúng tôi sẽ cho ngài mượn sức mạnh của chúng tôi!”
“Cũng được đó! Mà khoan đã, mấy người!? Chẳng phải mấy người là những người bị thương và được đưa ra hậu phương lúc trước sao…!?”
“Nghe xong thì sẽ ngạc nhiên cho mà xem! Ngạc nhiên thay, chúng tôi được Giáo hoàng-sama chữa trị!”
“Bị thương nặng thế vẫn chữa được sao!? Không thể tin được!”
Phép màu chữa trị không chỉ đưa những người lính trở lại chiến trường.
Nó còn mang đến cho người lính cảm giác an tâm rằng “thậm chí nếu có bị thương thì họ vẫn sẽ được chữa trị”.
Ở thành phố Pháo đài Zircon, nhà nguyện đã bị đóng cửa, và sự mất lòng tin vào Nhà thờ ngày càng lớn bởi sự đòi hỏi donate quá lớn nhưng…
Dù vậy, với nhiều chiến binh, tôn giáo vẫn là đóng vai trò quan trọng trong việc hỗ trợ tinh thần.
Người xuất chúng nhất của Nhà thờ--- Giáo hoàng đã đến để chữa trị cho họ. Và đó là sự hỗ trợ không thể nào tuyệt hơn được nữa.
Nỗi sợ hãi với quân đoàn Ma tộc đã tan biến, và sức mạnh quân sự được tăng lên bởi những đoàn quân tiếp viện. Chúng giúp xoay chuyển lại tình hình của khu vực xung quanh.
-----------------------------------------------------------------------------------------
Ở một nơi, một nơi cực kì lạ lùng.
Quân đoàn Ma vương đã từng ở đó, giờ đột nhiên biến mất.
Chẳng còn thứ gì liên quan tới chiến tranh còn sót lại.
Xác của Ma tộc và Ma thú tan biến thành hạt sáng.
Bởi vậy, chẳng còn dấu vết gì của tộc còn sót lại.
Một cô gái trẻ đang quanh quẩn ngoài đó.
Một cô gái với bộ đồ trông như một cô hầu với phần lưng lộ ra.
Người có đôi mắt màu ngọc lục bảo nhìn trên bầu trời ấy, là Hầu gái Kì diệu Rose.
“Ahh, Master…Ngài thật tuyệt vời! Hình bóng vĩ đại như chúa tể ở trên mặt đất và phóng xuống những tia sét, thật như một Ma vương! Những kẻ đần độn đang lăn lộn dưới đất kia, nhìn lên đi! Đó là Ma vương! Đó là Master của Rose này!”
“Con…nào đây? Nhỏ, nhìn yếu…muốn ăn…”
Ma tộc với cái đầu là một loài lưỡng cư tiến tới.
Cũng có khoản 3 tên Ma tộc ở đó. Chúng đeo những cái đầu của Nhân loại mà chúng giết được trên hông, như thể đang làm một bộ sưu tập những cái đầu người vậy.
Nếu cô ấy là một cô gái trẻ bình thường thì hét lên chẳng là gì lạ.
Tuy nhiên, đang tự mãn thì bị cản trở, khuôn mặt Rose khó chịu.
“Sao các ngươi lại như mấy con cóc ngu ngốc vậy nhỉ? Dám ngăn cản Rose đang tán dương Master---”
Cái lưỡi dày từ miệng của tên lưỡng cư phóng ra.
Trong giây lát, Rose bị cái lưỡi quấn lấy, và bộ pháp của cô đã bị khóa.
“Con này, ăn!”
“Ngươi định làm gì nữa đây? Mùi hôi thối của Ma tộc dính trên bộ đồ phương Tây mà Master đã đưa cho ta. Riêng ngươi thì ta sẽ không giết ngươi ngay tức thì, hiểu chứ? “Asterismos”!”
Ở phía sau lưng của Rose, một thanh kiếm 2 đầu xuất hiện.
Ma tộc cứng đơ và sợ hãi--- điều đó sẽ không xảy ra. Trong những trận chiến, Ma tộc, không hề do dự, cũng chẳng nao núng, sẽ không bao giờ ngồi không cả.
Thanh kiếm 2 đầu xuất hiện, và một cánh tay máy cầm nó. 4 tên Ma tộc phản công.
Rose cười khinh.
“Fufufu…Ahahaha! Các ngươi định thách thức Rose đây với cái khả năng yếu kém đó sao!? Với những Ma tộc được cái xác còn não thì không có, ta sẽ dạy các ngươi sự sợ hãi thật sự là như thế nào. Giờ thì, đi chết đi! “Didymoi” , “Karkinos” , “Leon” , “”Parthenos”!!”
Cô gọi tên những chòm sao như thể đang hát vậy.
Thanh kiếm 2 đầu chém trên không trung như thể đang chỉ những ngôi sao.
Da của Ma tộc vốn không thể bị xuyên qua bởi vũ khí của Nhân loại, vậy mà thanh kiếm đã cắt da thịt, nghiền xương của chúng. Đôi mắt chúng có thể thấy đường đạn vậy mà chúng lại không theo kịp được những vết chém từ thanh kiếm của cô. Cơ thể chúng có thể tái tạo lại chân tay dù cho có bị cắt hay bị xé toạc, vậy mà cuối cùng chúng lại biến thành những hạt sáng trước khi khả năng đó được show ra.
Ở nơi này, chẳng còn thứ gì có thể gọi là cuộc chiến ở đây cả. Chỉ có cô Hầu gái Kì diệu Rose đang dọn dẹp mà thôi. Cô ấy là người có thể áp đảo cả con rồng cỡ lớn, và chẳng có Ma tộc nào chiến đấu với cô tồn tại cả.
Nơi đó, lại lần nữa, chẳng còn gì tồn tại cả, Rose lại thở dài.
“Ahh, Rose này đã làm gì thế này… Mình định phạt chúng vậy mà, một lần nữa, mình lại giết chúng ngay tức khắc. Ôi trời, mình lại có chút hậu đậu rồi… Kiểu này Master sẽ ghét mình mất thôi.”
---------------------------------------------------------------------------------------
Tình thế đã được đảo ngược.
Khi nói đến bên nào giết nhiều hơn thì quân đội Ma tộc đã giết rất nhiều người.
Tuy nhiên, số lượng đã khác biệt gấp 100 lần lúc trước.
Quân đội Ma vương lúc đầu có 300 quân, giờ chỉ còn 1 nửa. Trái lại, Nhân loại có 30000 quân đang trong sức khỏe tốt.
Tình trạng hỗn loạn đã được giải quyết, gần như đã lấy lại được quyền kiểm soát.
Những người lính trên những chiếc thuyền cát rơi xuống các vết nứt được kéo lên, và sau đó tổ chức lại đội ngũ.
Diablo hạ xuống con thuyền cát chỉ huy.
Đôi giày mới trang bị của cậu, “Không thiên vũ”, sỡ hữu hiệu ứng của Ma pháp bay, nhưng cần MP để sử dụng. Cậu muốn tránh lãng phí MP.
Tuy nhiên, trên con thuyền cát nơi cậu đáp xuống, có một khuôn mặt thân quen.
--- Con tàu của cô ta à!?
Diablo giấu đi những lo lắng của mình, và nói chuyện như thể đã biết trước cô ấy đã ở đây.
“Ra cô còn sống, Lãnh chúa Pháo đài Zircon.”
“Gọi là Lamnites.”
Cô ấy đang sơ cứu vết thương ở bụng. Dù cho có uống một lọ HP thì lượng máu đã mất của cô ấy sẽ không bào giờ được hồi phục lại. Cô ấy đang trong tình trạng mất máu quá nhiều, và trông rất xanh xao.
Nhìn cô ấy nhợt nhạt quá.
Diablo nghĩ dù mồ hôi lạnh rơi trên người cô, nhưng cô ấy vẫn còn có ý chí mà trả lời cậu, thật đáng khen ngợi.
Lamnites chỉ vào phe địch.
“Tôi thật sự rất biết ơn cậu vì đã hỗ trợ… Tuy nhiên, đừng mất tập trung! Mọi thứ chỉ mới bắt đầu từ đây thôi!”
“Sao cơ?”
“Kẻ ra lệnh cho bọn chúng, tổng tư lệnh quân đội Ma vương, Vanaknes. Dù cho trái tim hắn bị bắn thủng thì hắn vẫn không chết. Và, có vẻ như trong những kẻ thuộc cấp của hắn, có 1 kẻ Ma thuật sư và Healer cực kì mạnh mẽ. Cẩn thận với Ma tộc xuất hiện từ trong bóng người ra nữa.”
Diablo gật đầu.
“Đừng lo, ta tính hết rồi. Nếu ta sử dụng Ma thuật mạnh nhất lên chúng, chúng có lẽ sẽ rút lui thôi…”
Cậu chuyển hướng về phía mà Lamnites chỉ.
Đằng kia, một con Ma thú to lớn giống như con rùa.
Trên cái ghế sofa được đặt trên cái mai của con rùa, một thanh niên mặc bộ vét đang ngồi ở đó. Hắn có đôi cánh dơi.
Hắn đang ôm một nữ Ma tộc có đôi cánh quạ.
---Eh?
Diablo cứng đờ.
Cô Ma tộc có đuôi như thằn lằn đó đưa mặt cô ta đến gần hắn, đủ khiến ta phải nghĩ rằng cô ta sẽ hôn hắn bất cứ lúc nào.
Và nữ Ma tộc khác trông như người cá bên cạnh cô kia mặt cũng đỏ bừng. Trời ơi, tên Ma tộc nam đó đang nắn bộ ngực đầy đặn của cô ấy.
Đầu óc của Diablo dường như đang chối bỏ sự thật này. Cậu không thể nào tin được.
Cậu nói với cái giọng khàn khàn, một giọng chắc chắn chẳng phải của cậu.
“Đùa mà, đúng không…?”
Hắn…đang…nắn…ngực…cô…ta.
Cậu còn nhìn thấy thêm những chiếc nhẫn bạc trên những tên Ma tộc kia.
---Nhẫn cưới!?
Ra là một cặp.
Không nghi ngờ gì nữa, một cặp. Chúng đang tán tỉnh và âu yếm nhau.
Đầu óc bên trong Diablo trở nên trống rỗng.
Cậu nghe giọng cười.
Ai cười vậy?
Rồi một lúc sau, cậu nhận ra rằng, chính cậu đang cười.
“Fuha, fuha, hahaha…Fuhi…”
“G-Gì thế này!? Chuyện gì vậy, Diablo?”
Lamnites lùi lại.
Biểu cảm của cậu gây cho cô ấy sự ngạc nhiên ư? Cậu chịu. Nhưng, từ sâu thẳm trong tim cậu, xúc cảm đen tối đang dâng trào.
Trong khi đang mất ý thức, cậu lấy ra từ trong túi của mình một cái lọ. Đó là lọ Boost giúp tăng sức mạnh ma thuật của cậu.
Cậu uống sạch lọ đó.
Sức mạnh ma thuật của cậu được gia tăng tới giới hạn.
Cậu ra lệnh cho cây trượng trong tay cậu, “Tonnerre Empereur”---biến đổi.
Cây trượng đen mở ra như một cái kéo. Một luồng ánh sáng tím chạy qua những khe trên cây trượng và tách sang hai hướng trái và phải, và lưỡi kiếm plasma hiện ra. Lưỡi kiếm đó trở thành một thanh kiếm ánh sáng lớn.
Lamnites lại hỏi lại Diablo, chắc là do sắc khí kì lạ của cậu, Diablo.
“Có chuyện gì vậy hả, Diablo!”
“…Ah…không có gì.”
“Nhìn có giống không có gì không?”
Cậu không biết biểu cảm lúc này của cậu là gì. Với những người hỏi câu như vậy, cậu chỉ đơn giản trả lời cho họ biết ý định của cậu.
“Ta định ,giết tên đó, nhanh thôi.”
“Cái!?”
Rót MP vào “Không thiên vũ”, cậu kích hoạt Ma pháp bay.
Tốc độ bay cậu chưa từng thử trước đó, có lẽ do sức mạnh ma thuật của cậu đã tăng lên.
Diablo phóng tới chỗ Ma thú to lớn đấy nhanh như viên đạn.
Tên Ma tộc nam đó, Vanaknes, đứng dậy.
“Oya, hiếu chiến đến bất ngờ đấy? Hơn nữa, dù là một Ma thuật sư đơn thuần thôi mà dám thách thức cận chiến với ta…”
Xung quanh con Ma thú to lớn được xem là đầu não là những con Ma thú bay bảo vệ nó.
Diablo vung thanh kiếm ánh sáng to lớn “Tonnerre Empereur Libéré”. Cùng lúc đó, cậu niệm.
“ “Quang tiễn”!!”
Nhờ hiệu ứng của thanh kiếm, ma thuật được kích hoạt 7 lần
MP cậu hết sạch sau khi đã sử dụng cho Ma pháp bay, cho thanh kiếm ánh sáng, và cả ma thuật được kích hoạt 7 lần.
Đó là tại sao, Diablo lấy ra một lọ MP từ túi cậu để bổ sung thêm MP.
Cậu không nghĩ gì về độ hiệu quả.
Giá phải trả cho chuyện này, hầu như chẳng còn đọng lại trong đầu cậu.
Phá hủy tất cả! Ma thuật mạnh nhất! Hủy diệt hoàn toàn!
“Quang tiễn” bắn 7 lần vào những tên Ma tộc đang bảo kê khu vực của con Ma thú to lớn, và khiến chúng tan biến thành những hạt sáng.
Sắc mặt của Vanaknes thay đổi.
“Chuyện gì thế này…Tên Ma thuật sư này!?”
“Em…sẽ lên!”
Cô gái Ma tộc đuôi thằn lằn kia đứng cạnh hắn, và bắn ra ma thuật. Cô ta thốt lên giọng cao.
“AAAAAAA--------------!!”
Một cách niệm chú đặc biệt.
Diablo khịt mũi.
--- Ra cô nắm hai tay lại, rồi còn hợp tác cùng nhau chiến đấu sao? Kiêu hãnh quá đi.
Có vẻ cô ta là Ma thuật sư chuyên về nguyên tố Thổ.
Những viên đá nhỏ như nắm tay bay tới chỗ cậu nhanh hơn cả âm thanh. Ma thuật do Ma tộc sử dụng thật sự rất khác biệt dù là level thấp thôi.
Có lẽ là ma thuật “ Kim cương nã”. Khi Nhân loại dùng ma thuật này, tốc độ của viên đá chậm hơn nhiều.
---Mà thôi, cái nào cũng được tất.
“Ma vương nhẫn”
Nó sẽ phản hồi tất cả ma thuật. Khoảnh khắc chúng chạm tới Diablo, những viên đá nhỏ phản hồi trở lại kẻ niệm chú với tốc độ siêu thanh.
Có vẻ cô nữ Ma tộc đuôi thằn lằn kia chỉ đơn thuần là Ma thuật sư. Cô ta không tránh hay phòng thủ gì cả.
Những lỗ nhỏ đã hiện trên cơ thể mảnh mai đó.
“Gofuh!?”
Miệng cô ta tuôn trào máu xanh lá, mắt cô ta thì mở to.
Vanaknes, người ngay bên cạnh cô, chết lặng.
“Cái…gì thế này!?”
“Ah…Va..na…k…”
Cô gái ấy gọi tên hắn, trong khi cơ thể giống thằn lằn của cô biến thành những hạt sáng, và biến mất.
Cô Ma tộc giống người cá hét lên tiếng gì đó, có vẻ là tên của cô gái thằn lằn kia.
Diablo đáp lên trên mai của con Ma thú.
Cậu chỉ còn cách kẻ thù chừng 10 bước.
Với Ma thuật sư, khoảng cách ngắn tức là bất lợi--- Nhưng Diablo lại đặc biệt thích. Dù cho ngay cả kẻ thù là một kẻ xuất xắc về cận chiến.
Cái bóng dưới chân cậu méo mó.
Từ cái bóng của Diablo---Những chiếc móng bay ra.
“Sao ngươi dám! Ngươi đã giết em gái của ta!? Ngươi, sẽ chết!”
Nữ Ma tộc có cánh quạ huh.
Đợt tấn công nhắm vào ngực của Diablo.
Cậu né bằng một chuyển động nhỏ. Cùng lúc đó, cậu nắm lấy cổ tay kẻ thù.
Cậu kích hoạt ma thuật, một ma thuật đòi hỏi phải có sự “tiếp xúc”
“…Mọi thứ nên biến mất vào thế giới của sự tĩnh lặng… “Tuyệt đối linh độ”.”
“Hiii!?”
Từ chỗ phần cổ tay mà Diablo chạm vào, cơ thể của kẻ thủ trở nên hóa trắng và đóng băng.
Mắt cô ta mở to.
“K-Không…Tôi không muốn biến mất! Không muốn chết…!! C-Cứu…em…!!”
“Ahh, nghĩ lại thì…Ai đã nói “Nếu ngươi không muốn chết, thì đáng lẽ sẽ tốt hơn nếu ngươi không được sinh ra đấy”, là ngươi đúng không?
“Đừng giết tôi!”
“…Quá trễ rồi.”
Nhờ vào hiệu ứng của《Tonnerre Empereur・Libéré》, “Tuyệt đối linh độ” được niệm chồng lên nhau 7 lần.
Cậu có lẽ nên dành lời khen cho Ma tộc.
Dù gì cô ta đã nhận phải ma thuật bình thường đáng lẽ đã đóng băng cô ta trong chốc lát, vậy mà cô ta vẫn có thời gian để cầu xin tha mạng.
Cô Ma tộc có đôi cánh quạ đó--- Cơ thể cô ta mới chui ra khỏi bóng của cậu hơn một nửa thôi, và nó đã trở thành một bức tượng đá. Và không lâu sau, cô ta biến thành những hạt sáng.
“…Gì thế này…Baduta mạnh hơn lũ này, đúng không?”
Diablo lầm bầm.
Cô gái Ma tộc giống người cá hét lên. Nhưng giọng cô ấy quá nhỏ nên cậu chẳng nghe được gì.
Cô ấy dang hai tay ra.
Vanaknes ngăn cô ấy lại bằng một tay.
“Dừng ngay việc em đang làm đi. Tên này có khả năng Phản hồi Ma thuật. Thậm chí nếu em có bắn ma thuật đặc biệt nguyên tố Thủy thì em vẫn sẽ chết.”
--- Hou, ra hắn chỉ cần nhìn cũng biết.
Mà dù cho có là lúc này thì hắn vẫn cư xử rất tao nhã.
“Ta không nghĩ 2 người vợ của ta lại thua. Ta không thể nào xem ngươi là một Nhân loại tầm thường được.”
“Ngươi chắc hẳn rất tự tin đấy, đúng không, chàng đa tình. Giờ cố mà bảo vệ người thứ 3 đi nhé --- Hỡi ngọn lửa thiêu đốt, cháy đi nào, “ Bạo hỏa””
Và cuối cùng, cảm xúc của đối phương cũng đã thay đổi.
“Ngươi đang làm gì vậy..!?”
Vụ nổ của “Bạo hỏa” được nâng lên 7 lần, thậm chí đốt luôn cả cái mai của con Ma thú to lớn này.
Tiếng hét của con Ma thú vang dội khắp nơi, cái mai của nó đóng vai trò là cái sàn rung lắc dữ dội.
Cái ghế đỏ để những thanh niên lúc nãy ngồi tán tỉnh nhau cũng đã bị thiêu rụi.
Trong lúc đó, Diablo uống một lọ MP. Cậu đã hồi phục lượng MP đã tiêu hao.
Làn khói từ vụ nổ đã bay đi.
Người còn sót trên cái mai giờ đã mềm nhũn kia chỉ có mình Vanaknes. Trong vòng tay hắn, cô nàng Ma tộc giống nàng tiên cá kia, khập khiễng và biến mất.
Vanaknes nhìn Diablo với đôi mắt đỏ ngầu.
“Tại sao! Tại sao ngươi lại lôi cô ấy vào cơ chứ!?”
“Ta cũng đang không hiểu ý của ngươi đấy. Dám đứng trước mặt ta với tư cách là kẻ thù, thì việc ta tấn công ngươi có gì là lạ chăng? Hơn nữa, nhắm vào Healer là một chiến thuật phù hợp thôi.”
“Chết đi tên khốn! Đồ khốn! Ta sẽ giết ngươi!”
Đối phương đá vào mặt đất.
Trong phút chốc, hắn thu hẹp khoảng cách giữa hai người lại.
Đúng như dự đoán, tên này là một Fistfighter.
Diablo sẵn sàng né ngay. Cậu cũng chẳng thèm đánh trả bằng thanh kiếm của mình.
《Tonnerre Empereur・Libéré》dù là một thanh kiếm cực kì chất, nhưng cậu trang bị nó chỉ vì cái hiệu ứng chuyển đòn tấn công của cậu nhân lên 7 lần---để tăng cường sức mạnh ma thuật của cậu.
Cậu chẳng ngu ngốc làm mấy việc như chém nhau với tên chuyên cận chiến với thanh kiếm mà cậu còn chưa có kinh nghiệm dùng nó.
Đôi mắt của Vanaknes mở to.
“Tại sao! Làm sao ngươi có thể né được? Ta đã vượt qua level của Nhân loại rồi kia mà! Ta đã nhận được sức mạnh từ Ma vương-sama, nếu nói theo level, thì ta chắc chắn đã level 160.”
“Trạng bị của ngươi quá yếu.”
“Cái gì…!?”
“Ta chẳng biết cái sức mạnh ngươi nhận của Ma vương hay từ đâu đó… Mấy cái level đó thì ngươi có luyện qua cả giới hạn thì cũng bình thường. Quan trọng hơn, mạnh hay yếu đều dựa vào trang bị ngươi đang có. Cuối cùng, là do kĩ năng cá nhân quyết định---như tốc độ phản ứng và khả năng quyết định tình huống.”
“Không thể nào…Ngươi, nãy giờ ngươi nói gì vậy?”
“Ra ngươi không thể nào hiểu được. Tuy nhiên, ta đến từ thế giới như vậy đấy. Chẳng có cái gì có thể khiến ta, một kẻ mạnh hơn, thua một tên Ma tộc tầm thường có chỉ có tí xíu kinh nghiệm chiến đấu.”
“Đừng có sủa bậy nữa! Chừng nào ta còn có thể đấm được! Mấy loại như ngươi, chỉ cần 1 đòn! 1 đòn thôi!”
Cậu né ngay đòn đấm của hắn.
Và cả đòn tiếp theo.
Và đòn tiếp đó nữa.
“Giờ thì… Ta đã hiểu được rồi. Giờ đến lúc kết thúc thôi.”
“Cái gì!?”
“Chỉ cận ngươi hứng chịu cái này, ngươi chắc chắn sẽ không nghĩ tới mấy việc ngu ngốc loại tấn công thị trấn của Nhân loại. À mà ngươi có lẽ làm gì còn cơ hội để mà nghĩ tới nữa chứ.”
Cậu sử dụng item mà cậu lấy ra từ trong túi, “Huyễn ảnh bí thạch”. Hiệu ứng của nó xảy ra ngay tức khắc, và lúc đó cậu có thể né được đòn tấn công.
Và với này cậu mới có thể tập trung kích hoạt ma thuật của mình.
“Hỡi màu trắng tinh khiết! Tập hợp ánh sáng và nhiệt lượng, biến mọi thứ hóa trắng! “White Nova”!!”
Diablo đưa một tay ra.
Đau đó ở giữa lòng bàn tay của cậu, một thứ ánh sáng trắng tinh có kích thước như một quả bóng ping-pong xuất hiện. Cậu thả nó xuống mai của con Ma thú khổng lồ.
Giấy phút quả cậu chạm vào cái mai---
Nó nổ tung thành từng mảnh trắng.
Những gì cậu nghe được, chỉ toàn là tiếng sét. Tầm nhìn của cậu biến thành một vùng trắng.
*Para para* Những mảnh vỡ rơi xuống, từ đôi môi khô ấy.
Vanaknes đang nằm trên cát.
“…K-không thể nào…mọi thứ…đều biến mất…”
“Không ngờ ngươi vẫn còn thở được đấy…”
Diablo đứng cạnh đó và nhìn xuống chỗ hắn.
Ngạc nhiên thật.
Ra đây là sự trâu bò từ những Ma tộc được Ma vương thật sự ban cho sức mạnh.
Cũng không trách Lamnites nói hắn lại “bất tử”.
Vẫn còn sống dù cho nhận nguyên một “White Nova” đã được tăng lên 7 lần.
Những Ma tộc và Ma thú nằm trong vùng ảnh hưởng, chúng chẳng còn sót lại một tên.
Một sự hủy diệt.
Và, ngạc nhiên thay, Vanaknes vẫn đứng dậy. Đôi đồng tử của hắn đỏ hoàn toàn. Hắn hét lên.
“C-Chết tiệt….Tên khốn-----! Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi! Không bao giờ.”
“…Nên tự hào vì ngươi đã khiến Ma vương này sử dụng sức mạnh thực sự của ngài. Không nghi ngờ gì nữa, ngươi đã chạm tới giới hạn xa nhất rồi.”
“Sai rồi! Ngươi không phải là Ma vương-sama!”
Vanaknes đưa tay phải hắn ra. Chúng dài ra và vươn tới.
Tay phải hắn nắm lấy cổ của Diablo.
“Mu?”
“ “Hút năng lượng”!!!”
“…Fumu…Ra đây là con bài tẩy của ngươi sao? Đối với một kĩ năng ẩn, thì cái này thật nhàm chán làm sao.”
Diablo quét 《Tonnerre Empereur・Libéré》sang ngang.
Lưỡi kiếm khổng lồ làm từ ma thuật cắt xuyên qua người Vanaknes.
“Gah!! Guh… Một sức mạnh đáng kinh ngạc…Nhưng dù vậy…Ma vương-sama vẫn…mạnh hơn…”
“Hmph, chẳng cần quan tâm tên Ma vương nào mà các ngươi đang cố hồi sinh, Diablo này, Ma vương thật sự, sẽ nghiền nát chúng!”
Nhờ hiệu ứng của vũ khí, đòn chém hiện lên 7 lần. Hắn bị chém tới mức chẳng ai có thể tin rằng hắn trước đó còn ở dạng người--- Và không lâu sau, Vanaknes biến thành những hạt sáng.
Cả bàn tay nắm lấy cổ của Diablo cũng biến thành ánh hào quang và biến mất.
Tàn dư Ma tộc, những kẻ chẳng có cấp độ và tên tuổi và chẳng có ai điều khiển, đơn giản là chúng cố chạy trốn và rút lui.
Khi chúng bỏ đi, những chiến binh reo lên những tiếng hân hoan.
Tất nhiên, những người biết được chuyện gì đã thực sự diễn ra thực sự rất ít.
Tuy nhiên, sự thật rằng đội quân của đối phương đã bị đánh cho tan tác vẫn hiện rõ trên đôi mắt của bất kì ai.
Diablo uống hết một lọ MP.
Cậu từ từ bước về phía nơi mọi người đang vui mừng chiến thắng.
--------------------------------------------------------------------------------------------
Translator: Google-chan + Rappa
PR: Rappa