Isekai Maou to Shoukan Shoujo no Dorei Majutsu
Chương 04: Lên level
Chương 04: Lên level
Part 1
[Bán hết chỗ này cho ta.]
Buổi sáng hôm sau.
Diablo đến tiệm xe ngựa một mình.
Người chủ cửa hàng Dwarf, người vẫn còn ngái ngủ, nghiêng đầu.
[Ahn? Trái Vàng…? Không phải cho gia súc mà là…để làm phân bón? Ngài định trồng trọt hay gì?]
[Ta sẽ ăn chúng.]
[Hahaha…Kiểu đùa như thế, chắc phổ biến ở thủ đô hoàng gia lắm nhỉ?]
[Ta nghiêm túc đấy. Bán hay không, trả lời nhanh lên.]
[Ngài định làm gì, nếu tôi không bán?]
[Nếu vậy, thì chịu. Nếu ngươi nói chỗ này thu hoạch ở trên núi, thì đơn giản là lên núi thôi.]
Cậu chẳng thấy chúng ở đâu cả trên đường mòn lên núi.
Dựa theo sức mạnh của quái vật, thật khó để tưởng tượng rằng chúng được tìm thấy ở sâu trong núi. Chắc là hầu như được tìm thấy ở xa đường mòn lên núi một chút.
Chủ tiệm nhún vai.
[Nhìn qua nhìn lại thì cũng giống một câu đùa thiệt…Chà, nếu ngài định đi xa tới vậy, thì thôi tôi sẽ bán cho ngài. Giá cũng không cao lắm.]
[Được!]
Diablo mua hết cả chỗ xe chở hàng.
Cậu về phòng trọ đang ở.
Rem và Shera đang đước trước nhà, trông họ khá lo lắng và cứ nhìn quanh mãi.
[Diablo! Cái gì thế này…?]
[Cái, cái gì? Ueh! Chẳng phải, Trái vàng siêu đắng đó à?]
[Umu.]
[…Đúng như em nghĩ khi ngài rời đi vào sáng sớm như vậy…Ngài định làm gì với thứ này? Ngài định cho Shera ăn hay sao?]
[Tôi tuyệt đối không ăn đâu!?]
Cô ấy hét to lên khiến mọi người qua đường nhìn về phía họ. Mặc dù ngoại hình của họ thôi cũng đã dưới mức bình thường rồi.
Diablo giải thích cho 2 cô gái.
Dù bằng hình thức nào, họ dường như cũng đã nhượng bộ. Dù vậy, các cô gái cũng không thay đổi thái độ với cậu một chút nào.
Cái này, chẳng lẽ mình là nhà tâm lý học ư?
Cậu không thể bí mật tập luyện được.
Cậu tiếp tục vai diễn Ma vương, nhưng sự thật là bản thân cậu đang luyện tập.
Điên cuồng vì level cũng tạm chấp nhận được.
[Trái vàng, ta sẽ ăn chúng.]
Rem và Shera rất cứng rắn.
Biểu cảm của họ rất nghiêm nghị.
[Ah, um…Diablo…Dù ngài thua đi chăng nữa, em lại thấy tự hỏi không biết ngài lại để ý điều đó tới mức nào.]
[Đúng rồi! Ai cũng có khuyết điểm mà.]
[…Ngay từ ban đầu, chẳng phải Sasala nói, nếu ngài dùng ma thuật, ngài sẽ mạnh hơn cô ấy sao?]
[Chẳng có lý do gì ngài sẽ nghẻo cả!]
[…Chẳng phải ngài định tham gia cuộc chiến bảo vệ thành phố Faltra sao!?]
[Chuyện gì sẽ xảy ra với vương quốc Elf đây!? Em sẽ là góa phụ sao!?]
Diablo dừng hai con người đang gây áp lực lên cậu.
[Đợi, đợi đã. Hai người hiểu nhầm rồi.]
[…Dường như Trái vàng có độc.]
[Nếu ngài ăn mấy thứ này. Ngài sẽ chắc chắn chết. Vị của chúng cực kì tệ hại.]
[Còn có giả thiết nữa, nhưng nếu các cô ăn thứ này, các cô sẽ lên level──Chẳng phải có thông tin đó sao?]
Rem nhắc nhở cậu.
[… “Lên level bằng ăn cái trái này” sao. Mấy chuyện hão huyền đó, chẳng thể nào.]
[Đồ ăn mà lên level, lạ lắm đó.]
Cả Shera cũng cố gắng ngăn cậu lại.
Diablo gật đầu.
[Suy nghĩ của các cô, ta hiểu rất rõ.]
[…Ra ngài hiểu bọn em.]
[Un, un, hãy ăn thứ bình thường mà ngon hơn nào~.]
Biểu hiện nhẹ nhõm hiện lên trên hai người họ.
Đúng như cậu nghĩ, cậu không thể khiến họ hiểu cậu được.
[Nhưng, ta sẽ ăn!]
Khi Diablo cầm một Trái vàng, cậu ném nó vào miệng.
Part 2
Cậu tự bao giờ đã không còn nghe thấy ai nói nữa.
Cậu không thay đổi quyết định của mình.
Lúc đầu, nếu cái tính cách của cậu là sẽ chẳng bao giờ chịu đựng cách nhìn nhận của người khác, chắc chắc cậu sẽ không còn là một hikikomori hay NEET nữa.
Thậm chí nếu có giao tiếp kém đi nữa, thì cậu vẫn độc lập thôi.
Dĩ nhiên, có thể nói cậu chẳng có tinh thần hợp tác nào.
Cậu cứ khăng khăng dù cho ai nói gì cũng không nghe.
Nếu mình phải theo giá trị của những kẻ khác, vậy cuộc đời mình tồn tại để làm gì? Cậu cảm giác như vậy.
Và kết quả là──
Cậu nằm sấp trên giường.
[Uuuugh…]
Rem bực bội.
[…Quá ẩu.]
[Ngài có sao không? Có sao không?]
Rem rung lưng cậu.
Cái bụng này, đau quá.
[Không sao. Thường thôi.]
Diablo vừa trả lời vừa lau những giọt mồ hôi lạnh kia.
Cậu đưa tay vào túi và lấy ra một lọ màu đỏ tía. Đôi tay run run kia đổ chất lỏng vào miệng cậu.
Cứ như con rắn độc trong bụng đang quằn quại thì lăn ra ngủ, cơn đau dịu đi.
Đó là《Thuốc giải độc》.
Ở thế giới khác này, lọ này là một đồ vật rất quý, nhưng ở MMORPG Cross Reverie, nó lại là một vật phẩm cực kì thông dụng mà ai cũng có thể dễ dàng có được.
Cậu không nghĩ rằng lọ thuốc lại được dùng như thế này, nhưng cậu cũng mang theo vài cái.
[Fuu…]
Diablo thở dài.
Vị của Trái vàng tệ hơn mức tưởng tưởng. Tới mức cậu có thể nói đây không phải là vị của đồ ăn. Nó có vị đắng của thuốc, và dư vị của nó khiến cậu đổ mồ hôi và cơ thể thì run như cầy sấy.
Khi cậu ăn tới trái thứ ba, bụng cậu đau thắt.
Quả này có độc sao?
Dù gì, nhìn sao thì nó cũng không giống thứ quả cho Nhân loại. Đúng như những gì ông chủ tiệm đã bảo.
Thùng xe chở Trái vàng đang được đặt ở góc phòng.
Trong đầu của Diablo, một thiên thần đang thuyết phục cậu.
──Dừng thôi người anh em. Không có gì đảm bảo rằng cậu sẽ mạnh hơn nếu có phải trải qua chuyện này. Cậu, một Ma thuật sư đã rất mạnh rồi, chẳng phải là đủ ổn để đánh nhau rồi sao? Từ đó đến giờ cậu vẫn vậy mà.
Trái lại, một con quỷ lại thì thầm bên cậu.
──Dừng lại dùm đi, được không? Bên cạnh đó, ngươi cứ chạy khỏi cuộc chiến, rồi sống vui vẻ ở một vùng quê xa nào đó không được à? Cứ tận hưởng một cuộc sống chậm rãi đi!
Ra cả hai đều đồng ý.
Nhưng, linh hồn game thủ này thì lại khác.
──Nếu có hiệu quả lên level, thì đành đánh liều vậy!
[Bình thường thôi.]
Diablo tiến tới mà trông như đang lôi đôi chân nặng nề này đi, đôi tay cậu run run khi cầm một Trái vàng.
Rem và Shera đã không còn ngăn cậu.
[…Em tin ngài. Trong quá khứ, em đã nói rồi. Và giờ cũng vậy.]
[Diablo, nếu ngài vẫn cứ cảm thấy là cần thiết, thì em cũng chịu rồi.]
[Hmph…Đừng sợ. Ta không có định chết bằng cái thứ quỷ này đâu.]
Diablo đưa một Trái vàng lên miệng.
Cùng lúc đó, cậu uống《Thuốc giải độc》và một lọ《HP》.
Trong cơ thể cậu, con rắn độc kia đang bắt đầu nổi xung lên.
Cơn đau chạy khắp cả người, và khuôn mặt cậu dần trở nên khó chịu.
Tiếng kêu phát ra từ bụng cậu.
Câu cố ý đẩy sức mạnh xuống bụng để kiềm cơn đau ở đó xuống.
[Ta là, Ma vương từ thế giới khác Diablo! Ta sẽ không đầu hàng, trước, cái thứ này!]
Cậu ăn nhiều hơn.
Ăn.
Đã ăn.
Uống.
Cắn. Nhai. Nuốt. Ăn. Nuốt. Ăn sống. Ăn như chưa từng được ăn. Ăn càng nhiều. Ăn rất nhiều. Ăn ngấu nghiếng.
Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Nôn.
Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn.
Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn.
Ăn. Ăn. Ăn. Đã ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn ăn hết.
Ba ngày sau──
Xe chở đầy Trái vàng lúc trước giờ trống rỗng.
Part 3
Diablo một lần nữa leo lên núi thiêng.
Cậu dù đã uống thuốc giải độc và cũng đã hồi phục, nhưng cơn đau giữ dội vẫn còn đó sâu trong bụng cậu.
Cậu tiếp tục ăn Trái vàng trong 3 ngày 3 đêm và chẳng thể ngủ vì cơn đau, đôi mắt cậu trở nên nặng trĩu.
Dù đi lại thôi cũng đã rất khó khăn rồi.
Ma thú xuất hiện trên đường được Rem và Shera tiêu diệt.
Cậu chẳng còn chút năng lượng nào để chiến cả.
Vừa leo lên cái vách đá trước nhà của Kiếm Thánh, Diablo nằm dài trên thảm cỏ. *Fuu*, cứ như cậu sắp bất tỉnh luôn rồi vậy.
[…]
[Eh? Ah, mọi người lại…!?]
Là giọng của Sasala.
Diablo ngồi dậy.
Lúc tối──
Vì hôm này họ rời nhà trọ muộn, cơ thể Diablo thì nặng trĩu, và đánh nhau thì giao lại cho Rem và Shera, điều đó khiến họ mất nhiều thời gian hơn khi đến đây.
Mặt trời lặn nhuộm đỏ cả một vùng.
Vô số vũ khí cắm xuống mặt đất.
Đó là nhà của Kiếm Thánh.
Và rồi, có lẽ đang giữa chừng luyện tập, Sasala đang cầm một cây thương trên nay. Cô ấy rất ngạc nhiên khi họ đến.
[Cất công đến đây rồi…Chuyện gì vậy?]
Rem bẽn lẽn trả lời.
[…Tôi đã định để ngài ấy đi sau khi nghỉ ngơi một thời gian nhưng… Diablo nói là ngài ấy cần phải làm vậy dù chuyện gì xảy ra đi nữa.]
[Xin lỗi, Sasala-chan. Ngài ấy nói ngài ấy muốn cô kiểm tra ngài ấy lần nữa.]
Shera cũng nói đỡ cho cậu.
Sasala nghiêng đầu.
[Ehh? N-Nhưng, dù chưa một tuần trôi qua mà?]
Cô ấy ước chừng là tầm 10 năm.
Diablo đứng dậy.
Đôi tay cậu run bần bật.
Dù có nghỉ ngơi, cậu cũng không biết có khá hơn không. Không cơn đau vì ớn lạnh thì cũng đau vì nọc độc rắn.
Dù có dùng 《Thuốc giải độc》hay lọ 《HP》đi chăng nữa thì cũng không khá hơn.
Dù vậy, cũng không vấn đề gì.
“Ăn Trái vàng thì sẽ tăng level”, vừa nghĩ tới, cậu lại cố gắng làm liều.
── Kết quả sẽ ra sao?
Cậu muốn biết.
Cậu sẽ thấy đường chém của Sasala, hay không.
Dù là lấy kiếm ra trong túi thì cậu cũng thấy đau, nên Diablo nắm lấy một thanh kiếm và đưa nó ra.
[Ta sẽ, mượn cái này.]
Là một thanh trường kiếm đã bị gỉ sắt.
Cậu cảm giác có chút sức mạnh ma thuật nhè nhẹ trong nó, nhưng có lẽ cũng chẳng có hiệu ứng gì đâu.
Sasala trông rất bối rối.
[Ah, um…Trông ngài không ổn cho lắm nhưng…]
[Không cần lo.]
[Nhưng, nhìn ngài cứ như sắp đổ gục tới nơi rồi..]
[Đó là bởi, nơi ở của cô ở sâu trong núi. Khi rời nhà trọ, ta cảm thấy đỡ hơn rồi.]
[T-Tôi xin lỗi.]
[Nếu cảm thấy tội lỗi, vậy cứ để ta làm lần nữa. Nếu cô cứ khăng khăng là sẽ không, vậy ta sẽ bắt đầu trước.]
[Uuugh…T-Tôi hiểu rồi…]
Sasala một lần nữa như muốn khóc tới nơi rồi vậy.
Cậu cảm giác cho chút tội lỗi, nhưng cậu chẳng đủ thời gian mà lo cho chuyện đó. Đúng như cô ấy nói, Diablo như thể sắp đổ gục tới nơi rồi.
Sasala sẵn sàng cây thương.
Không khí quanh cô ấy lại thay đổi.
Lần này, luồng không khí đáng sợ ấy cứ như làm da cậu sắp bốc cháy tới nơi rồi.
Rất khác biệt so với ngày hôm trước.
Mũi thương được bao bọc bởi ngọn lửa.
── Không ngờ rằng chỉ cần thay đổi vũ khí lại tạo ra sự khác biệt lớn như vậy.
Đôi mắt Sasala nhìn cậu cứ như con sói háu ăn vậy.
[Tôi cảnh báo ngài, tôi sẽ không nhận bất cứ lời phàn nàn nào nếu ngài ngã xuống đâu.]
[Đó là điều ta muốn đấy. Nếu cô cứ giữ ta như vậy, ta sẽ biến cô thành tro bụi bằng ma thuật mạnh nhất.]
[Fuu…]
Cô ấy một lần nữa rút ngắn khoảng cách.
Thường thì, những người dùng thương khi đấu với Ma pháp sư sẽ dùng võ kỹ 《Thương kỹ》.
Khi cô ấy dần rút ngắn khoảng cách, dường như có áp lực nào đó.
── Đừng mất kiên nhẫn nào.
Ở thế giới khác này, hiệu quả của Trái vàng là một dấu hỏi, nhưng ở MMORPG Cross Reverie, nếu cậu dùng thật nhiều Trái vàng, cậu chắc chắn sẽ lên level.
Mà thật à?
Game là game. Dù ở đây là thế giới khác, thì vẫn là thực tế.
Lên level bằng trái đó, liệu có thể không? Những suy nghĩ của cậu cứ xoay vòng.
Sasala đã tới tầm.
[Đây là đòn đâm chắc chắn sẽ trúng, desu.]
[Đợi…]
Cậu vô tình thốt ra.
Vì cô ấy cũng tốt tính, nên có lẽ sẽ đáp lại.
Đòn tấn công nhắm vào vai Diablo, trước khi nó đâm trúng── Tốc độ giảm dần.
Cậu suýt nữa đã né được.
[Fuu…Ah… Xin lỗi nhé. Um…Chỉ là là tự dưng muốn hắt xì thôi.]
Đó là do mới lúc nãy thôi, cậu dần trở nên lo lắng── cậu không thể nào nói như vậy được.
Sasala trông rất dữ.
Dù nhút nhát, nhưng tính cách cũng có chút nghiêm túc quá. Có lẽ nó đã cản trở biểu cảm của cô ấy.
[Một lần nữa…desu ne. Xin hãy nhận lấy.]
[Ừ, kiểm tra mà.]
Cậu hít một hơi thật sâu.
Cứ nghĩ lung tung thì sẽ không tốt đâu. Cậu cần phải tập trung.
Tuy nhiên, Trái vàng đủ khiến cậu chơi vơi ở sự sống và cái chết.
Nếu cậu không nhận đòn tấn công của Sasala, vậy có nghĩa là tất cả sự chịu đựng đó điều là vô nghĩa.
Tim cậu như muốn vỡ ra.
Với một hikikimori, điều đó không thể nào tránh được.
Chẳng phải cậu nên thách đấu cô ấy sau khi cơ thể cậu hồi phục sao, tới thời điểm này thì cảm giác đó mới vụt qua cậu.
[Ở-Ở suy nghĩ 2, thôi thì hãy làm lúc khác…]
[Tôi tới đây!]
Lời xin lỗi lúc trước khiến cô ấy điên tiết sao? Sasala hét lên to tới mức chắc đó là âm lượng lớn nhất rồi, và giờ cô ấy đang tràn trề tinh thần chiến đấu.
Cô đâm cây thương vào cậu.
Đôi mắt Diablo mở to.
[Né mau. Sasala!!]
Vấn đề kiểm tra dường như bay đi đâu luôn. Cậu không chần chừ gì nữa.
Cậu lấy thanh kiếm ra.
Diablo bắn ra ma pháp, 《Nộ》.
Part 4
Sasala lăn tròn trên mặt đất.
[Hii!?]
Cùng lúc đó, ma pháp nổ kích hoạt ngay tâm.
Một bóng đen chạy ra từ đám khói lửa kia.
Diablo thầm tặc lưỡi.
[Kích hoạt hơi chậm sao!?]
Có lẽ là do cơ thể này của cậu── Mất một chút thời gian giữa lúc niệm ma pháp tới lúc kích hoạt 《Nộ》.
Sasala nhìn về nơi đã xảy ra chuyện quá đột ngột như vậy.
[C-c-cái gì vậy…!?]
[Đây cũng muốn biết đấy! Cái thứ này, thật sự là quái vật sao!?]
Bóng đen kia đi tới vài bước và đối diện với cậu, một con khỉ khổng lồ với bộ lôg dày. Nó cao hơn chút so với Diablo.
Thanh kiếm Nhật nó đang cầm kia có khắc hình trăng khuyết ở chuôi kiếm.
[Grrrr…]
Tiếng gầm gừ trong miệng con quái vật đó.
Rem hét lên.
[Diablo! Đó chẳng phải là 《Quỷ hầu》sao!?]
[Ahh…Chúng ta cũng từng nghe qua câu chuyện đó rồi.]
Cậu nhớ lại lúc chủ cửa hàng Dwarf cảnh báo họ.
Sasala nuốt nước bột.
[T-Tại sao…!?]
[Dường như nó tấn công những Mạo hiểm giả mạnh mẽ. Có lẽ, cô đang bị nhắm tới đó, Sasala.]
Trước đó, ngay lúc cô đâm lao──
Nó xuất hiện ngay sau cô, và chém với tốc độ bàn thờ, đó là những gì Diablo thấy.
Sasala lắc đầu.
[Không…không…nó không nhắm tôi mà, desu…]
Khuôn mặt cô ấy lúc này chẳng còn khí chất uy nghi lúc đang thủ kiếm, mà là khuôn mặt nhút nhát thường thấy. Dù thương đang trong tay, nhưng cô ấy cũng chẳng đứng dậy.
──Yếu về thực chiến sao?
Hoặc là…
Dù gì đi nữa, có lẽ vài Mạo hiểm giả bị tấn công rồi.
[Chúng ta chưa nhận nhiệm vụ, nhưng có nên săn nó không?]
Diablo định bắn ma pháp tiếp theo.
Con khỉ khổng lồ với bộ lông dày kia── Nó nhanh chóng nhảy lùi lại.
[Giiiiiiiia!]
Nó hét lên một cách kì lạ.
Và cứ thế, nó chạy vảo rừng.
Cậu không đuổi theo.
Nói thật ra, giờ sức đâu mà đi đánh với kẻ mạnh như vậy.
[Hay thật.]
[Uuu…]
Sasala vẫn ngồi đó.
Rem và Shera chạy tới.
[…Diablo, ngài có sao không?]
[Trông thật kì lạ đó ~ Cứ như không phải là thú hoang, Ma thú hay Ma tộc gì cả.]
Đúng vậy, rất khác.
Diablo cắm thanh kiếm xuống mặt đất.
[Sasala, ta hỏi cô, một lần nữa. Con Quỷ hầu kia, thật sự là quái vật sao?]
[Đ-Đó là…]
[Trong một số lúc, ta đã thấy Kiếm Thánh.]
[Eh!?]
Cô nuốt nước bọt.
[Tại sao, một con quái vật như Quỷ hầu đó lại tấn công Mạo hiểm giả…Tại sao nó lại đeo thanh katana của Kiếm Thánh thế kia?]
Rem rất ngạc nhiên, và Shera thì nghiêng đầu.
Đôi vài của Sasala run lên.
[…]
[Lúc trước, cô khẳng định rằng mình không phải là mục tiêu. Cô biết điều gì đó. Cô đang giấu gì sao?]
*Guh* Cô ấy nghiến rang.
Không định nói luôn đó à?
Rem cúi xuống bên cạnh cô.
[…Sasala, tốt nhất nên nói ra chừng nào còn có thể đi. Đó là bởi người này, Diablo, sẽ rất đáng sợ vào những lúc đó. Nếu cô cứ giữ kín như vậy, ngài ấy sẽ khiến cô phải xấu hổ cả đời.]
[Hii!?]
Ra cô ấy vẫn còn giữ ác cảm lúc cậu chơi đùa với đôi tai báo kia để cho cô ấy khai ra vào đêm đầu tiên.
Shera mỉm cười đặt tay lên lưng Sasala.
[Ổn mà! Dù Diablo khá đáng sợ, và hay nói những lời không tốt, nhưng ngài ấy vẫn là người tốt, luôn giúp đỡ mọi người!]
[N-Nhưng…]
[Cô có vấn đề mà, đúng không?]
Sasala gật đầu.
[Um…V-Vấn đề là, các người giúp tôi giữ bí mật, với những người trong thị trấn…]
[Un]
[…Tôi hứa.]
Diablo cũng gật đầu.
Cậu không có sở thích đi lan truyền bí mật của người khác.
Sasala thở dài như thể đã bỏ cuộc, và rồi cô lại đứng dậy.
[Như mọi người, đã đoán…Quỷ hầu…là Kiếm Thánh đời trước. Là cha nuôi của tôi…desu.]
[…Làm sao, ông ấy lại trở nên như thế?]
[Đ-Đó là…]
Shera nắm lấy tay Sasala, người vẫn còn do dự khi nói ra.
[Cứ nói đi, Sasala-chan. Chúng ta, là bạn mà, đúng không?]
[Bạn…bạn…bạn sao?]
[Đúng vậy ~]
[Bạn sao…Lần đầu tiên tôi được gọi như vậy, desu.]
Diablo nghiêng đầu.
Trong đám bạn ấy, liệu cậu có được tính là bạn không?
Cậu không hiểu cách Shera thu dần khoảng cách như vậy.
Tuy nhiên, đôi má của Sasala đã ửng hồng, và khi cô ấy nhìn đôi tay đang nắm chặt kia, cô dường như chẳng còn buồn nữa.
Part 5
Nhóm Diablo di chuyển vào trong nhà.
Nơi họ tới là căn phòng trước đó họ ăn soba.
10 năm trước──
Sasala theo bố là thương nhân, tới 《Sodmas》.
Tuy nhiên, bố cô bị Ma thú sát hại ở núi thiêng.
Ngay lúc cô sắp bị ăn thịt, một Thánh kiếm đúng lúc đang đi ngang qua──Graham đã cứu cô.
Ông ấy là một người thầy già và đeo thanh katana có khắc hình trăng khuyết ở chuôi, thanh 《Hắc nguyệt》.
Có lẽ vì thương Sasala vừa mất bố và chẳng còn người thân, ông ấy dạy cô kiếm thuật như một lẽ sống.
Sasala có tài năng bẩm sinh về kiếm thuật.
Cô ấy kẻ với giọng đau buồn.
[…Khoảng 5 năm sau…có lẽ… tôi đã trở thành một kiếm sĩ mạnh mẽ.]
Dường như nó là điều gì đó rất đáng sợ.
Graham, người đã tốt bụng mà chỉ bảo cô, người mong muốn cô sẽ kế thừa cái tên Kiếm Thánh vào một ngày nào đó, nhưng…
Nửa năm trước──
Graham nghi ngờ “Liệu rằng con gái ông ấy đang cản trở ông ấy lúc luyện tập sao?”
Ông ấy chém cô bằng sát khí.
Đó chẳng phải là luyện tập nữa.
Mà đó là đang tấn công cô.
Không biết có phải là may mắn hay không may mắn nữa, mà Sasala đã đánh bại ông ta. Cô quá tài năng. Đủ để khiến một ông thầy tốt bụng phải ghen tỵ…
Kiếm Thánh dần sa ngã vào bóng tối.
[Bỏ đi vỏ bọc là Nhân loại, và rồi trở thành thứ tồn tại chỉ biết tới kiếm…Điều đó, đã xảy ra.]
[…Chẳng lẽ là 《Võ kỹ》?]
[Cái đó, chẳng phải kiếm thuật gì cả. Theo lời mà tổ tiên để lại, ông ấy đơn giản là 《Oni》.]
[…Oni.]
[Dù là cấm kỹ…Do tôi, mà cha nuôi tốt bụng của tôi (tou-sama) đã…]
Giọng nói đầy nước mắt.
Shera ôm vai cô.
[Thật buồn.]
[Ừ…Đúng thế…Buồn.]
*Boro boro* Sasala, khóc.
Cô ấy khóc thành tiếng.
Đợi đến khi Sasala bình tĩnh trở lại, Rem hỏi cô.
[…Theo như câu chuyện đó, chẳng phải mục tiêu của Quỷ hầu là cô sao?]
[Tou-sama đã trở thành một Oni, chẳng thể nào, nhớ lại quá khứ. Có vẻ, ông ấy cũng chẳng thể nhận ra tôi.]
[…Vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.]
Chất người biến mất, và trở thành một Oni.
Là vậy đấy.
[Tou-sama bây giờ… Nếu ông ấy tìm được người mạnh nào đó, ông ấy sẽ chỉ chém vào họ…Nhưng, tôi, không thể nào đánh với Tou-sama được nữa…]
[Nn? Ý cô là sao?]
[Erm…Nếu đối phương không có sát khí, thì Tou-sama sẽ không đánh họ. Còn nữa, ông ấy sẽ không đánh ai ngoài Chiến binh cả.]
[…Ra những người bị tấn công, đều là những Chiến binh mạnh mẽ?]
[Đúng vậy.]
[…Và, vì cô không có ý đánh lại tiền bối, nên cô không bị nhắm tới.]
[Có lẽ vậy, desu.]
Rem nhíu mày.
[…Lời sau đây chắc có hơi thô, có chăng điều đó là đúng sao?]
[Đúng?]
[Cô cảm thấy mang ơn tiền bối, và cô cảm thấy cô không muốn chống lại người đó, đúng không?]
[T-Tất nhiên.]
[…Nhưng, tiền bối của cô, chẳng phải ông ấy muốn đánh bại cô tan tác tới mức trở thành một Oni?]
Sasala chẳng thể nói ra lời nào nữa.
Cô nhìn trên chính đôi tay của mình.
[C-Cái đó…Tôi cũng chưa từng, nghĩ tới. Tôi chỉ nghĩ, rằng ông ấy không còn sự lựa chọn nào khác, và nổi điên với tôi.]
Rem nói chậm lại.
[…Tôi không biến, trong đầu ông ấy nghĩ gì. Có lẽ cả bản thân ông ấy cũng hiểu sai. Nhưng, nói về cách giết người, có vô số cách. Nhưng với ông ấy, ông ấy không chọn những cách đó, và biến thành một Oni chỉ biết tới kiếm, dường như có ý gì đó rồi. Cô không cảm thấy vậy sao?]
[Uuu…]
[Tôi chưa từng gặp tiền bối của cô, Sasala, có lẽ đó là điều mà cô, người gần gũi nhất với ông ấy, có lẽ sẽ biết.]
[Vâng.]
[Xin hãy suy nghĩ thật kĩ về những gì cần làm.]
[….]
Sasala chẳng nói gì và gật đầu.
Rem chủ ý nói riêng với cô.
[Theo như kết quả từ suy nghĩ của cô── Nếu cô đã nói là sẽ không chống lại ông ấy, thì tôi sẽ hành động như một Mạo hiểm giả. Một con quái vật sở hữu sức mạnh của Kiếm Thánh chẳng thể nào mà ngó lơ được.]
Và giờ, mới tới lượt con Quỷ hầu đó.
Part 6
Diablo đứng lên.
[Giờ, chắc có lẽ nên trở về thôi.]
Đúng như dự đoán, không chắc rằng cậu sẽ tập trung thêm nữa.
Cơ thể của cậu giờ cũng đang ở trạng thái tồi tệ nhất rồi.
Cậu quyết định trở về nhà trọ, nghỉ ngơi một hai ngày, và sau đó thách đấu Sasala lần nữa.
[Ah…um…Đợi đã. Erm…Về bài “kiểm tra”…]
[Mu?]
Không lẽ cô ấy sẽ nói rằng số lần thách đấu bị giới hạn sao? Nếu vậy, cậu cảm thấy với tai nạn ngày hôm nay, chắc chắc không tính tới.
Sasala dựng thẳng người lên.
[Um…Ngài thấy rồi phải không? Cú đâm của tôi.]
[Chẳng phải đang giữa chừng bị lỡ sao.]
[C-Cái đó là cái thứ hai…desu. Tôi nói về cái thứ nhất ấy.]
Diablo nhớ lúc Sasala hạ tốc độ tấn công khi cậu bảo cô “đợi đã”.
──Nếu cô ấy nói là không đủ tư cách, thì mình cũng chẳng có gì để trả lời cả.
Có kẻ địch nào sẽ dừng lại khi nói “đợi đã” ở thực chiến đâu? Thậm chí nếu chính cậu nói câu đó, chẳng qua là thốt ra mấy câu ngu ngốc thôi.
Cậu nghĩ tới một lời xin lỗi.
[Ah~… Thật ra, lúc đó, sự hiện diện của Quỷ hầu đã…]
Cậu cố nặn ra một lí do phù hợp, trong khi giọt mồ hôi lạnh đang lăn xuống.
Đôi mắt Sasala sáng lên.
[Đ-Đó là lần đầu của tôi. Lần đầu cú đâm của tôi bị ai đó tránh được.]
[Mumu?]
[Tôi cũng nghĩ “chẳng phải ngài sẽ dùng kiếm để chặn vào lúc sao”.]
[Bình thường thôi. Cô, đã giảm tốc đòn tấn công của cô.]
[Eh? Erm…Tôi không có giảm tốc.]
[…Đòn tấn công đó nhanh đến nổi em cũng chẳng thấy. Chẳng khác so với lúc trước là bao.]
[Đúng đúng. Nó còn nhanh hơn đòn chém đó.]
Diablo nghiêng đầu.
[Các người nói lạ thật. Vào lúc đầu, chẳng phải đòn tấn công đó khá chậm sao?]
Sasala phấn khích trả lời.
[Chậm sao! Đây là, lần đầu tiêng đòn đâm của tôi được miêu tả như thế đó.]
[C-Chẳng lẽ…]
[Tôi là Kiếm Thánh. Không thể nào mà tôi lại tấn công kiểu nửa chừng được. Tôi dù không ngắm vào chỗ hiểm, nhưng đó là đòn đâm nghiêm túc mà tôi đã dồn cả sức lực vào. Và ngài, đã né nó!]
[Thậ…]
Thật à!? Cậu định nói vậy.
*Futsu futsu* Phấn khích đang dâng trào.
Sasala tuyên bố.
[Ngài đã đạt! Tôi sẽ chào đón ngài như một đệ tử của Kiếm Tháh. Đ-Đệ tử… Ngài là số 1.]
Đệ tử số 1.
[Cô, nói sao…?]
Không chỉ Diablo, kể cả Rem và Shera cũng nghiêng đầu trước những lời của cô ấy.
Sasala gãi đầu.
Cái đuôi lắm lông kia vẫy vẫy.
[Ufufu…Vì chẳng ai có thể chịu nổi đòn đâm hết lực của tôi, nên tôi có chút khó chịu ~. Tôi cuối cùng cũng đã có ~.]
[Cô nói cô là Kiếm Thánh, từ nửa năm trước, phải không?]
[Đ-Đúng vậy. Vài Chiến binh mạnh mẽ đã tới đây nhưng… Họ không làm được.]
[Cô có nhớ người có tên Emil không?]
[Au, tôi xin lỗi. Tôi không giỏi nhớ tên…]
[Hắn là một tên kì lạ luôn tuyên bố mình là “đồng minh của phụ nữ”. Hắn có cái tên dài gì mà Byushe gì đó.]
Khuôn mặt Sasala trở nên thất vọng.
[C-Cậu ta có. Cậu ta nói rằng cậu ấy sẽ bảo vệ bản thân trước lưỡi kiếm của Lãnh chúa Faltra, nên tôi thấy nó rất thú vị… Nhưng, khi nghĩ “nếu cậu ta trở thành đệ tử của mình, chẳng lẽ người này sẽ ở trong nhà mình à? Có chút đáng sợ đó ~”, tôi đành “chém” cậu ấy.]
[Rồi chuyện gì xảy ra?]
[Dù tôi có “chém” cả trăm lần, cậu ấy cũng không thể chặn nổi dù chỉ một đòn, và tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm. Ah, tôi bảo cậu ấy đến đây lần nữa sau khi đi vòng quanh các đất nước và để cậu ấy đi…]
[Cô, thật vớ vẩn!?]
Diablo vô tình hét lên.
*Biku* Sasala lui lại.
[Wa-wawa…C-Có gì…sai sao?]
[Nghe nói để nhận được sự hướng dẫn của Kiếm Thánh, Chiến binh lên level 80── cô có biết không vậy!?]
[Eh? Level? Là cái gì vậy?]
[Tiền bối không dạy cho cô cái đó à!?]
Cô ấy cố hết sức để nhớ.
[Ah…ah…Nghĩ lại thì, khi mọi người tới và muốn làm đệ tử của ông ấy…Tou-sama đã kiểm tra họ.]
[Umu.]
Sasala, như thể đang ao ước về quá khứ, đôi mắt kia dường như xa xăm, cô ấy nói.
[Ông ấy chém chậm hơn 3 lần so với bình thường, và nếu họ chặn được đòn đó, thì họ sẽ đạt ~]
[Cái đó ban đầu là rất khó rồi, cái con ngốc này ~!!]
[Hii~!? Tôi x-x-xin lỗi ~.]
[Cô nói là cô kiểm tra ta gấp ba lần cái độ khó sao!?]
[Awawa…C-Chẳng phải tôi sẽ chém ngài bằng hết lực sao ~!?]
[Thế tiền bối làm gì hả!?]
[Hauu~, ông ấy rút lại… Tôi quên hết rồi…]
Khi Sasala trốn tới gần bức tường, cô ấy ôm đuôi và run rẩy. Hai cái tai nhọn kia cụp xuống.
Diablo giờ cũng nản lắm rồi.
Dường như những uể oải cũng tan biến.
[Cô, cô cũng không biết level hiện tại của mình sao!?]
[Ah…uh…Tôi từng nghe được…từ Tou-sama.]
[Và ông ta nói gì?]
[“Khi con thắng cha mình, ta sẽ xem con đạt level 200”, ông ấy nói vậy…]
[Level 200!?]
Đầu cậu, choáng váng quá.
Cậu cảm thấy mặt đất cứ như nghiêng dần vậy.
Cậu giờ có thể hiểu tại sao trước đó cậu không thể thấy được đòn chém của Sasala. Thực sự cậu chưa từng chiến đấu với cái level cao mà lại bí ẩn đến vậy.
Level cao nhất trong MMORPG Cross Reverie là 150.
Cô ấy còn cao hơn.
Không ngờ cô ấy lại có thể vươn tới mức như vậy chỉ với vài năm luyện tập.[note22167]
Cô ấy thật phi thường.
──Mình có thể hiểu một chút vì sao Kiếm Thánh đời trước ghen tỵ tới mức biến thành Oni.
Không ai có thể tường tượng nổi một cô gái run run như cún bị mắng như vậy, một cô gái Dwarf trẻ, lại có level cao hơn bất cứ ai cậu từng đấu trước đó.
Rem trấn an cậu.
[…Diablo à, ai cũng có sai lầm cả.]
Cậu không còn nổi điên nữa, nhưng cậu đáp lại với giọng điệu hống hách của Ma vương.
[Sẽ không có lần tiếp theo.]
Sasala gật đầu liên tục.
Diablo bực bội hỏi.
[Ngay từ đầu, ta là đệ tử số 1 nhưng…Cô vẫn có thể dạy dỗ đàng hoàng được rồi chứ?]
[Đ-Đúng vậy…Tou-sama đã nói thế này. Rằng nghệ thuật Kiếm Thánh không phải để chiến đấu, mà để dạy dỗ con người.]
[Mai ta sẽ làm gì? Nếu cô nói là lau dọn nhà, hay làm việc ngoài đồng, thì thôi ta xin về.]
Cậu hiểu được rằng luyện tập về những thứ cơ bản và luyện tập tinh thần đều rất quan trọng, nhưng cậu không biết được khi nào quân đội Ma vương sẽ xâm chiếm thành phố Faltra. Nếu cần giải quyết ở đó, cậu sẽ định quay lại sau.
Sasala dường như lo lắng.
[E-erm…Từ giờ ngài sẽ chiến đấu với tôi bằng một thanh kiếm gỗ…Nghe thế nào?]
[U~mu]
Cậu cảm thấy khó chịu.
Cô ấy là Chiến binh level 200, cậu sợ rằng cô ấy có thể nhất kích tất sát chỉ bằng cây kiếm gỗ nhưng…
[T-Tôi chắc chắn sẽ kìm lại mà.]
──Ehh~? Cô làm được à?
Cậu cảm thấy như vậy, nhưng rồi cậu quyết định tin cô ấy.
Rem ngồi xuống phía trước Sasala.
[…Tôi có thể hỏi được không? Tôi có hai yêu cầu cho Kiếm Thánh.]
[Auu…Nếu cô thấy ổn với loại người như tôi.]
Vừa trải qua cơn giận của Diablo, vừa có tính nhút nhát, cô ấy như lệ thuộc vào dòng nước luôn vậy.
[Chỉ có cô mới làm được thôi. Với sức mạnh lúc nãy cô đề cập tới, cô có thể kiểm tra tôi được không? Nếu chậm một chút, có thể tôi sẽ giải quyết được.]
[N-Nhưng, chẳng phải cô là Triệu hồi sư sao…?]
[… Tôi đã nói rồi, nhưng để tôi có thể chống lại quân đội Ma vương, tôi muốn trở nên mạnh hơn.]
[Uu~, tôi hiểu rồi.]
Và rồi đến Rem cũng đi kiểm tra.
Shera giơ tay.
[Vậy, tôi cũng vậy ~. Có vẻ sẽ rất chán nếu cứ đợi một mình như vậy.]
Rem nhìn cô với ánh mắt khinh miệt.
[…Cô là Xạ thủ.]
[Tôi đã nói tôi là Triệu hồi sư kia mà.]
[Hawawa…Đó là vấn đề trở thành đệ tử của kiếm thuật đấy !?]
Cãi nhau một hồi, Shera cuối cùng cũng được làm bài kiểm tra.
“Còn nữa” ── Rem lại bắt đầu.
[…Cái này, còn hơn cả một yêu cầu chính thức nữa.]
[L-Là gì vậy?]
[Cô có thể đến Pháo đài thành phố Faltra, và chiến đấu chống lại Ma vương cùng chúng tôi?]
[Eh…?]
[Tôi hiểu thành phố Sodmas ở chân núi phát triển rực rỡ nhờ Kiếm Thánh. Tuy nhiên, nếu thành phố Faltra sụp đổ, nơi này sẽ bị cô lập.
[Vâng.]
[…Có lẽ sẽ không quá khi nói là bảo vệ thành phố Faltra sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của nhân loại. Dù thế nào đi nữa, hay cho chúng tôi mượn sức mạnh của cô.]
Shera cũng đặt hai bàn tay vào nhau.
[Đúng là cô mà, Rem! Nếu cô ấy chấp nhận, vậy sẽ rất tốt! Tôi cũng yêu cầu nữa, xin hãy chấp nhận, Sasala-chan!]
Nghe những lời thỉnh cầu như vậy, Sasala cân nhắc.
[U-Un…Chúng ta là bạn mà, nên tôi cảm thấy, tôi muốn làm gì đó…Nhưng còn vấn đề về Tou-sama.]
[Ahh, đúng vậy! Nếu vậy, ta sẽ cần giải quyết đó.]
Shera nói vậy, và Rem cũng không phản đối gì.
Part 7
Ngày hôm sau──
Sasala, người có đôi mắt đỏ, đang ngáp dài.
Diablo chuẩn bị sẵn sàng với thanh kiếm gỗ.
[Có ổn không đó?]
[Ah…X-Xin lỗi…Sau những chuyện hôm qua, tôi đã đọc đi đọc lại cuốn sách bí mật, thứ mà ông tổ -sama để lại, và rồi, khi tôi nắm được thì trời cũng đã sáng…]
[Ra đó là lí do tại sao cô quên.]
[Uuu…Tôi xin lỗi mà ~]
[Thiệt tình, cái đồ Kiếm Thánh học việc. Và sao nữa? Chẳng phải hôm nay chúng ta sẽ đấu kiếm sao?]
Sasala còn thậm chí không cầm kiếm gỗ.
[Ah...Trong cuốn sách bí mật đó ghi rằng thậm chí nếu tôi kìm lại, ngài cũng sẽ nằm xuống mất… Nên giờ tôi sẽ né, ngài đụng được tôi thì sẽ qua bài, desu.]
Cậu cảm thấy biết ơn từ sâu tận đáy lòng về quyển sách bí mật đó.
──Ông tổ -sama, tốt lắm!
[Ta dùng hết sức vẫn được chứ?]
[Được. Có vẻ thể trạng tôi dường như chẳng nhận lấy tí vết thương nào.]
[!?]
[Tôi cứng lắm đó.]
Cậu thấy cứng chút cũng chẳng dễ thương gì, mà là giống hack thì hơn.
[Từ giờ, nếu có xảy ra chuyện gì, ta đầu tiên sẽ dùng cô làm khiên.]
[Hawawa!?]
Diablo tập trung vào thanh kiếm của mình.
Nhờ cái level bất khả kháng của Sasala và Trái vàng, mà giờ level Chiến binh của cậu đã khá cao.
Cũng nhờ ngủ ngon, mà thể trạng cậu cũng tốt hơn hôm qua. Bụng vẫn còn đau, nhưng cơn ớn lạnh và co rút đã biến mất.
── Không biết khả năng phòng ngự của mình ra sao rồi nhỉ?
Cậu chém bằng hết sức mình.
[Seei!]
Một đòn chém ngang.
Sasala cúi xuống, và dễ dàng né được.
[U-um… Ngài không được nhìn vào nơi ngài chém trước khi chém. Đôi mắt ngài sẽ phản bội ngài mất.]
[Kuh.]
Cậu vung kiếm lần nữa.
Cô ấy lại tránh được.
[Cơ bắp ngài sẽ phản bội ngài mất.]
[Gunu.]
[Phải nhanh hơn, desu. Cơ bắp không cần thiết cho đòn chém. Tốt hơn là không di chuyển luôn…có lẽ vậy.]
[Cơ thể của Nhân loại, không có chuyện đó!]
[Auu… Làm sao đây ta… Ngài thấy máy dệt chưa? Chuyển động không hề có động tác thừa nào.]
Nghe Sasala nói vậy, Diablo nhìn vào đôi tay của mình.
Trước đó, mình cũng ở trạng thái đó.
──Mình, nhớ rồi.
Chuyển động của những người chơi ở top khiến mắt của người bình thường không thể theo kịp. Hành động của họ cứ như cái máy vậy, không chút hành động thừa.
Muốn thắng thì đừng làm người ! Cậu đã từng tuyên bố như vậy.
Vì cậu đang vung kiếm, nên cậu phải di chuyển cơ thể với cảm giác da thịt quen thuộc nhưng…
Nếu cậu là một Chiến binh level cao, thì cơ thể ở thế giới cũ của cậu đã khác rồi. Cũng như dùng ma thuật ở thế giới này vậy.
Cậu hình dung ra một đòn tấn công bình thường ở MMORPG Cross Reverie.
──Thấy kẻ thù trong tầm, và nút tấn công.
Trước khi nhận ra, cậu đã vung kiếm.
Tiếng cắt không khí dường như khác hẳn.
[Oo!?]
Tốc độ đó khiến chính cậu phải ngạc nhiên.
[Hyaah!]
Bất ngờ với sự thay đổi bất ngờ, Sasala dường như có chút trễ khi né. Cậu nhìn vào đôi tai nhọn kia.
Diablo cười.
[Trúng rồi, đúng không?]
[L-Lúc nãy là…do trúng tóc…nên chưa được, desu.]
[Ta không quan tâm lắm, nhưng lần sau ta đâm trúng, chẳng phải cô sẽ nhận sát thương sao?]
[Hawa~… Tôi chịu được mà.]
Đối đầu với Sasala đang chăm chú né, cậu không thể nào đụng cô ấy được dễ dàng thế.
Ngay cả Diablo, khi so sánh với ma thuật đã ăn sâu vào trong não cậu, đòn tấn công bằng kiếm không thể trơn tru được.
Mất 3 ngày để cậu chạm được cô.
Và lúc đó, sau khi thử thách cô ấy nhiều lần, Rem và Shera bằng cách nào đó cũng qua được.
Họ trở thành đệ tử số 2 và số 3 của Kiếm Thánh.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Translator: Rappa
P/s: Lại là tin buồn, Hentie đã đi quân sự, giờ mình mới nhận được tin, có lẽ 2 năm nữa. Dù là vậy, mình sẽ tiếp tục bộ truyện như trước kia. Cảm ơn các bạn đã đón đọc
Ghi chú
Trans: Đâu phải như ai đó :v