Isekai Maou to Shoukan Shoujo no Dorei Majutsu
Chương 04: Cố gắng cứu những người đồng đội
- Truyenconect
- Isekai Maou to Shoukan Shoujo no Dorei Majutsu
- Chương 04: Cố gắng cứu những người đồng đội
Part 1.
Dòng nước đục đã đi được 1 chặng đường, và ngay cả Diablo, người đã tạo ra Dungeon này, cũng không biết họ sẽ trôi về đâu đây.
Những gì cậu làm đơn giản là định hình 1 "Luồng nước" đúng như mẹo trong thiết đặt ------ Những thứ như thượng nguồn, hay nó sẽ chảy về đâu, cậu không lo lắng về những thể loại như vậy.
Cậu sẽ không ngạc nhiên nếu thứ gì đó như ma pháp xuất hiện, và chỉ biến mất vào cuối chặng đường.
Tuy nhiên, có vẻ như nước của dòng nước đục này là thật. Nó tiếp tục trôi đến cuối tầng.
1 thác nước à!?
Họ sẽ cùng rơi xuống cùng với dòng nước.
Họ ngã từ 1 nơi đủ cao đến mức cậu nghĩ rằng họ sẽ không thể sống sót nếu có 1 hòn đá tảng hay gì đó đại loại vậy ở nơi mà họ sẽ ngã vào.
Nếu họ bị chia cắt lần nữa, có lẽ cậu không thể tìm được cậu ta lần tới. Cậu giữ chặt Horun trong vòng tay.
Cậu không có thời gian rảnh để cất vũ khí đang cầm vào trong túi.
Cậu thả "Trượng Tenm vào bên trong dòng nước đục.
Ý thức của cậu trở nên hỗn loạn.
Cậu xoay tròn, và chẳng còn biết đầu mình ở trên hay ở dưới.
-------Mình đang chìm sao!?
Ảnh hưởng bất lợi bởi sự lo lắng chạm tới tinh thần của cậu………
“Chuyển động nước ngầm” có hiệu quả cao. Cậu sẽ không bao giờ khó thở, và lập tức cậu lấy lại được cảm giác cân bằng. Trong khi giữ Horun bằng tay, Diablo hướng đến phía mặt nước và đạp thật mạnh về đằng sau.
[Puhah!]
Đầu cậu trồi lên khỏi mặt nước.
Hóa ra đây là một hồ thác nước.
Ở dưới cùng của hang động theo chiều dọc dài, nó đã biến thành hình dạng của một cái bình. Nó được tích tụ lại ở đáy bình -------- Cảm giác như thể họ đã chìm trong đó.
Dòng nước đã trở nên bình lặng.
Sử dụng "Chuyển động nước ngầm” 1 lần nữa, cậu bơi về phía mép nước.
Kéo Horun lên, vác cậu ta bằng tay, đặt lên 1 tảng đá, sau đó cậu trồi lên khỏi mặt nước.
[Phew ----- ……….Oi, Horun, ngươi còn sống chứ?]
Khi Horun nằm phía trên tảng đá khô, cậu ta đã không đáp lại. Có thể bởi cậu ta đang thở, nước trào ra từ miệng cậu ta.
[Oi, trả lời ta đi!]
Cậu gọi cậu ta thêm lần nữa.
Dù Diablo tỏ vẻ bình tĩnh ------- cậu cảm thấy nhịp tim của mình trở nên nhanh hơn. Ngực cậu thắt lại do 1 linh tính không dễ chịu.
Cậu đưa tay mình đến gần đôi môi nhỏ của Horun.
Hơi thở của cậu ta ------ cậu có thể cảm thấy nó.
[Cậu ta còn sống!]
Tuy nhiên, dường như cậu ta vẫn bất tỉnh.
Mạch đập của cậu ta thì sao?
Cậu giật lấy cổ tay của cậu ta. Vì đang bối rối nên cậu cũng không thể nói được điều gì. .
Thử thêm vài lần, cậu đã có thể xác nhận được 1 nhịp đập của mạch. Nói cách khác, tim cậu ta vẫn đang đập! Cậu ta vẫn sống!
Dường như Horun là 1 Mạo Hiểm Giả level 20. Cấp độ đó nói lên rằng, cậu ta khá khỏe mạnh. Dù là một Grasswalker nhẹ cân, điều đó có thể là lý do đã cứu cậu ta sống.
Hiện tại, cậu ta đang trong tình trạng ngất xỉu vì sốc.
Diablo vỗ nhẹ lên ngực cậu ta.
[Phew……..May quá……]
Bởi Horun đã ngất xỉu và cũng không có ai khác xung quanh, Diablo biểu lộ ra ngoài chất giọng thực sự của mình. Thậm chí cậu cảm thấy nhẹ nhõm đến mức tự bật cười thành tiếng.
Kế đến, cậu xem xét vai của Horun, có lẽ đã bị Geibalt chém qua.
[Fumu fumu…….. Hơi chảy máu, nhưng không sâu. Nếu như vậy, máu có thể ngừng chảy kể cả khi mình không làm gì cả, phải không?]
Sẽ thật đơn giản nếu cậu có 1 lọ hồi HP, nhưng cậu đã dùng toàn bộ trước khi họ tiến vào chinh phục Dungeon.
“Vương miện méo mó” của Diablo có 1 hiệu ứng hồi HP, nhưng có 1 hạn chế đó là level phải trên level 140 để có thể sử dụng nó. Cậu không thể cho cậu ta mượn.
Tức thì, 1 tiếng hắt hơi vang lên.
[Lạnh thật………tệ quá……… Mình có "Hắc há vân” nên không sao nhưng……]
Áo choàng của cậu, "Hắc há vân”, kháng mọi hiệu ứng bất lợi. Bởi vậy, Diablo có lẽ sẽ không bị cảm lạnh.
Tuy vậy, với mức độ này, Horun đang gặp nguy hiểm.
Cậu nhớ về việc đọc 1 bài báo trên mạng hay gì đó đại loại vậy trước đây.
--------- Khi 1 bộ phận bên trong của 1 người (trực tràng) ở dưới 35 độ, họ sẽ bị mất nhiệt. Và khi tình trạng đó tiếp diễn, nó có thể làm họ tử vong. Nghe nói rằng ngủ trong khi mặc quần áo ướt ngay cả vào mùa hè, nếu nhiệt độ cơ thể giảm quá mức, sẽ có nguy cơ tử vong.
[U------n, bởi mình cũng phải điều trị vết thương của cậu ta, đoán chừng mình sẽ phải thoát y cậu ta………Mình cũng phải tạo lửa nữa, huh. Erm………Những thứ dễ cháy là -------……….?]
Cậu nhìn quanh nhưng, chỉ là 1 tảng đá.
Chỉ là một tảng đá mà thôi.
Ở những chỗ mà nước chạm tới, những ngọn rêu mọc ở đó, phát ra ánh sáng mờ nhạt. Nhờ đó mà nơi đây khá sáng . Tuy vậy, thứ đó có lẽ sẽ không cháy.
Cậu có thể tạo lửa bằng ma pháp, nhưng không có gì để đốt, sẽ khó khăn trong việc duy trì ngọn lửa.
Kể từ khi họ tiến vào Dungeon, cậu đã tiếp tục tiêu hao MP. Thời giờ nghỉ ngơi ngắn, hồi phục lại không đủ.
Khi cậu mất tập trung, cậu cảm giác như cậu sẽ ngủ luôn với Horun.
--------Ah---------, động lực của mình là gì……….
Mọi thứ trở nên rắc rối.
[Jeez…….Có lẽ ngủ cũng không sao đâu nhỉ………]
Tuy nhiên, nếu Diablo cứ để nguyên hiện trạng như vậy và không hành động, Horun sẽ chết trước mắt cậu.
[Không, không, không! Mình không thể để chuyện đó xảy đến! Dù mình là một kẻ thảm hại đến tàn nhẫn nhưng……..Làm vậy thì quá tàn độc]
Cậu thở dài.
Cậu cố gắng tìm kiếm thứ gì đó trông dễ cháy.
[Khốn kiếp………Có lẽ đây là đồ vật duy nhất]
Diablo cởi áo choàng của cậu, "Hắc há vân”.
Thứ này có thể ngăn chặn các trạng thái xấu, và chặn được cái chết ngay lập tức -------- nó là lớp trang bị cấp SSR (cực kỳ cực kỳ hiếm) và được nâng cấp tới giới hạn.
Nó là vật phẩm tương tự cấp “EX (Đặc biệt)” hay “Thất lồi”. Đó là bởi số bậc nâng cấp của nó lên đến 7 lần.
Cậu cởi "Hắc há vân” của mình ra.
[…Mình rất thích nó nhưng……..Chậc, có lẽ không còn lựa chọn nào khác rồi.]
Mạng sống thì không thể nào thay thế được.
Diablo nói thầm.
[………"Hỏa"]
Tất nhiên, khi trang bị khi cởi ra khỏi người cậu sẽ không còn nằm trong ma pháp phòng thủ của Diablo. Giờ này "Hắc há vân” không là gì ngoài 1 cái áo choàng ướt.
Trong khi nó đang khô nhờ lửa tạo ra từ ma pháp, những phần khô đã bắt đầu cháy.
[Haa……….Ấm thật]
Sau đó, cậu cởi phục trang màu đen huyền của mình, "Hắc càn chớp”.
Nếu cậu mặc quần áo ướt, cậu vẫn có nguy cơ bị cảm lạnh. Ngoài ra, chỉ mình áo choàng thì không đủ để đốt.
"Hắc càn chớp” mang hiệu ứng giảm sát thương vật lý, và tăng các chỉ số.
Và đúng như mong đợi, cậu chỉ còn giữ mỗi cái quần.
Nếu cậu khỏa thân khi bọn họ gặp lại Rem cùng những người khác thì sẽ khá tệ đây.
Với vai diễn Ma Vương của cậu, thì đó cũng là một vấn đề.
[U------n, vẫn không đủ………Horun, ta cũng sẽ lấy trang bị của ngươi, được chứ?]
Dù cậu bất đắc dĩ lắm mới đi lột quần áo của người khác.
[Chậc, vì hai ta đều là đàn ông, cậu ta sẽ tha thứ cho mình, đúng không?]
Khi tưởng tượng về sự phàn nàn mà cậu ta sẽ kêu ca 1 khi tỉnh táo lại, cậu cảm thấy thật nặng nề nhưng………
Mình sẽ vượt qua bằng vai diễn Ma Vương ---------- Đó là điều cậu nghĩ, và sau đó lột đồ cậu ta.
Đầu tiên, cậu sẽ đốt áo choàng.
Nó là 1 chiếc áo choàng bình thường không được ma pháp ban phước. Ngoài ra, nó khá cũ và sờn. Cậu rất tiếc nếu nó là đồ lưu niệm, nhưng không có gì quan trọng hơn cuộc sống……….hoặc hi vọng là vậy.
Cậu tháo túi đai lưng ở eo và miếng vải bọc ở tay và chân.
Cậu không biết gì về nó từ đồ họa game, nhưng ở mặt trái của miếng bọc, có 1 thắt lưng da với 1 cái móc để giữ nó ở đúng vị trí.
Vì Rem sử dụng trang bị có cấu trúc tương tự, cậu đã học về nó khi xem họ thay y phục.
Cậu cũng cởi quần áo nhiễm lạnh và ướt.
Đó là 1 cơ thể hoàn toàn không có cơ bắp và tròn trịa.
[U-------n………..Horun, sẽ không phải là tốt hơn nếu ngươi có chút cơ bắp sao? Ngay cả khi ngươi là 1 Grasswalker, ngươi vẫn là 1 chiến binh, phải chứ?]
Cậu vắt cái áo và quăng nó vào đống lửa.
Cậu cũng cởi luôn phần dưới.
Cậu ném luôn cái quần vào lửa. Tuy nhiên, bởi sẽ thật tàn nhẫn nếu đốt cả quần của cậu ta, có lẽ sẽ tốt hơn nếu chỉ cởi nó ra.
Khỏa thân thì phải chịu lạnh, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc mặc quần áo ướt.
[……….Huh?]
Sau cùng cậu vô tình dời ánh nhìn về phía bụng Horun.
Cậu đã cố gắng để không phải nhìn cậu ta quá nhiều nhưng………
---------Huh?
Cậu ta không có cái đó.
[U……..n……….?]
Horun thốt ra 1 tiếng rên rỉ.
Và rồi, trong khi dụi mắt, cậu ta nhỏm dậy.
“Thật tốt quá, vậy là cậu còn sống!” là điều gì đó mà cậu không thể nói với 1 nụ cười trong hoàn cảnh này.
Horun đang khỏa thân.
Diablo đang cầm cái quần mà cậu vừa cởi ra từ người cậu ta.
Ngoài ra, tên này không phải là “trai”, hắn không có cái mà đáng lẽ nằm ở đũng quần của hắn , vậy nói cách khác, cậu ta là “gái”.
Có thể nào các Grasswalker nam không có cái đó!?
Cậu chưa bao giờ nghe về 1 câu chuyện như vậy.
Diablo đông cứng, mồ hôi lạnh chảy xuống cơ bắp và dọc theo xương sống của cậu.
Dường như Horun đang chết lặng cuối cùng cũng hiểu được tình hình. Mặt cô nhanh chóng đỏ ửng lên.
[Wha!? Ca, ca………cái gì………!?]
Diablo đứng lên trong khi vẫn cầm cái quần.
Cậu hành động 1 cách dương dương tự đắc.
[Hmph! Vậy là cuối cùng ngươi đã lấy lại ý thức, thứ yếu đuối! Ngươi nên hướng về ta sự biết ơn sâu sắc nhất của mình đi, bởi mạng sống của ngươi đã được cứu bởi Ma Vương này! Chậc, cũng chỉ tại ta cao hứng nên mới cứu ngươi thôi!]
[Eh!?Eh!?]
[Đó là bởi vì nếu 1 kẻ yếu đuối mặc quần áo ướt sũng, hắn sẽ chết! Làm thế này, và quần áo ướt sũng --------- Như này!]
Diablo vắt quần của Horun. Âm thanh tóe nước vang lên, nước chảy xuống nền đất. Sau đó cậu quăng nó vào trong đống lửa.
Có thể vì nó là vải cũ, nó bùng cháy khá to.
-----------Ah!?
Giờ cậu đã đốt nó. Dù thậm chí cậu chỉ dự định là cởi cái quần mà thôi!
Che đậy sự lo lắng của mình, cậu cố chấp với vai diễn Ma Vương.
[Hmph! Chắc chắn, ngươi sẽ không nói rằng quần áo quan trọng hơn cuộc sống, phải không!?]
Horun bị choáng ngợp và giữ im lặng, nhưng sau thoáng chần chừ, cô bẽn lẽn gật đầu.
[Tôi, tôi sẽ không nói vậy – ssu…….Mạng sống vẫn………..quan trọng – ssu]
[Ổn thôi miễn là ngươi hiểu!]
---------Mình đã vượt qua nó chưa!?
Mặt cô ấy đỏ lên, và cô ấy che chắn thân hình mảnh mai của mình bằng 2 tay.
[Nhưng……..tôi có 1 chút, ngạc nhiên – ssu]
---------Tôi cũng vậy!
[Đừng để ý đến nó. Ta là 1 Ma Vương. Ngươi nên biết rằng ta không để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt đâu.]
[Đu……đúng vậy – ssu yo ne. Với Danna, dù tôi có là nam hay nữ thì……….Kushun! (hắt hơi)]
[Mu. Có vẻ như cơ thể của ngươi vẫn cảm thấy lạnh. Lại đây nào.]
Diablo ngồi xuống vị trí gần đống lửa. Bởi cậu đã mất "Hắc há vân”, và cậu cũng lo không biết nếu cậu mà bất cẩn thì thể chất của cậu có đi xuống hay không .
Đó là đống lửa khiến cậu phải “ngậm đắng nuốt cay” đốt cả trang bị mạnh nhất của mình, thậm chí là cả quần của Horun, để tạo ra nó ------------Ít nhất thì cũng để cậu sưởi ấm cơ thể chút nào.
Ngay cả tai của Horun cũng chuyển thành màu đỏ.
[Um……..được không………vậy - su ka?]
[Do dự cái gì nữa? Nếu ta không có ý định cứu ngươi, vậy sao ta lại nhảy xuống dòng sông chỉ vì ngươi?]
[Đúng vậy – ssu yo ne. Thực sự, cảm ơn – ssu………vì đã cứu tôi]
Cô ấy đứng dậy và lại gần.
Khi cậu nghĩ rằng cô ấy chắc chắn sẽ ngồi ở phía đối diện của đống lửa thì ----------
Cô ấy ngồi xuống bên cạnh cậu.
---------Huh?
Nghĩ kỹ thì, cậu đã nói “Ngươi nên đến gần hơn”, nhưng cậu không nói “tới đống lửa”.
Nhưng thường thì, chẳng lẽ không ai hiểu là tới gần đống lửa sao?
Thậm chí dù cô ấy trông xấu hổ, vậy sao còn đưa cơ thể tới gần nữa?
Ngoài ra, hoàn toàn khỏa thân.
Không, người cởi quần áo là Diablo nhưng………..
[Khi mà trời lạnh, sẽ ấm hơn khi mọi người tụ lại cùng nhau – ssu yo ne. Trong quá khứ, tôi đã làm điều này với gia đình mình – ssu]
[Đu, đúng vậy]
1 Ma Vương, bị lay động khi 1 Grasswalker có thân hình trẻ con nép mình vào, có hơi khác so với hình tượng Ma vương của cậu.
Không, loại gần gũi này không có vấn đề gì cả, 1 Ma Vương sẽ không bị rung động.
Cậu cần tự tin.
Horun xê dịch cơ thể của cô ấy lại gần.
Lạnh.
[Có vẻ như ngươi khá lạnh nhỉ]
[Ah, ngài không thích sao – ssu ka?]
Chộp lấy cô ấy khi cô cố gắng tách khỏi cậu, cậu giữ cô ấy gần hơn.
[Đừng quá e dè. Nếu ngươi bị trúng gió, thì chẳng phải đống lửa này sẽ trở nên vô nghĩa hay sao?]
------------Ta đã đốt 2 trang bị level EX, ngươi biết không? Ta cũng đốt quần của ngươi, ngươi biết không?
Horun nhỏ bé thật.
Ngay cả khi so sánh với các Grasswalker khác, cảm giác như cơ thể cô ấy vẫn thật nhỏ nhắn.
Ngoài ra, cô ấy mềm, như 1 bé thỏ.
Trong vòng tay của Diablo, cô ấy cuộn mình lại, trông ngượng ngùng.
[Ấm quá – ssu ~]
[Nếu không ấm thì sẽ khá rắc rối đó.]
[Ehehe………..]
Lúc đầu cô còn chút lo lắng, nhưng giờ cô ấy đã dựa mình vào cậu. Tấm lưng nhỏ nhắn trần trụi của Horun tiếp xúc với da cậu.
Cậu cảm nhận cơ thể lạnh như băng ấy đang dần chậm rãi lấy lại nhiệt độ cơ thể của nó.
Diablo cũng trở nên ấm hơn.
[Fuu……..]
-----------Bằng cách nào đó, có vẻ như mình đã cứu cô ấy.
Horun đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình lên bàn tay Diablo đang đặt trên vai cô ấy.
Cô ấy thì thầm.
[Papa………….]
[………..Ha, hả?]
Diablo cứng đờ, và chỉ đáp lại như vậy.
Dường như nhận ra ý nghĩa của lời nói mà cô ấy tiết lộ hơi muộn, Horun vội vàng đứng dậy.
[Ah! Um, cái đó, erm, tôn trọng! Nó có ý nghĩa là sự tôn trọng ngài như là 1 Mạo Hiểm Giả - ssu kara! Như vậy là ngài đã hiểu sai – ssu kara!]
Nhảy nhót xung quanh, cô ấy càng lúc càng bồn chồn hơn.
Diablo túm lấy 2 vai cô, và làm dịu cô ấy xuống.
[Ta hiểu! ta hiểu, vậy đừng sử dụng sức mạnh của ngươi 1 cách vô nghĩa!]
[Hauu~]
Tai của Horun đỏ lên và cuộn tròn.
Chỉ tiếng tim đập của cô ấy đi qua da và được truyền đến cậu.
*Tokutokutoku*…………
Diablo không nói gì hơn.
Tuy nhiên, tâm trí cậu thực ra đang chao đảo.
----------Papa!?
Từ khi nào cậu đã thành bố rồi!?
Không, không, đó là bởi vì cô ấy tôn trọng cậu như 1 Mạo Hiểm Giả, nên………..Nhưng, vì sao cô ấy gọi cậu là “papa” vì điều đó!? Đương nhiên, đó là lần đầu cậu được gọi như vậy kể từ khi sinh ra.
Điều đó có nghĩa là cô ấy đã xích lại gần cậu với sự tin tưởng đặc biệt đó!?
Đợi đã, đợi đã…………Điều đó thực ra có thể chỉ là 1 sai sót trong cách cô ấy gọi cậu.
Bắt đầu với việc, 1 người cha của Grasswalker, ngoại hình của họ vẫn sẽ là 1 đứa trẻ ngay cả khi họ là 1 người lớn. Không có cách nào để họ với tới 1 vóc người to lớn như Diablo. Nhưng, nếu theo quan điểm của 1 đứa trẻ, ngay cả khi họ là 1 Grasswalker, chẳng phải bàn tay của người cha luôn to lớn hay sao?
Hoặc có thể, Papa có ý nghĩa đặc biệt nào đó!? Không, không có cách nào mà loại văn hóa như vậy sẽ tồn tại ở thế giới này………
Đầu cậu nóng lên.
Thời gian trôi qua, hai khuôn mặt vẫn đỏ ửng.
Part 2.
Do đã làm ấm cơ thể 1 chút, họ quyết định di chuyển.
Nhờ vào hướng gió, họ tiếp tục đi xa hơn nữa bên trong Dungeon.
Vì có hướng gió trong hang động, đó là bằng chứng cho thấy họ sẽ tiến xa hơn. Ít ra, có lẽ nó không phải là 1 dead end.
---------Không ngờ mình sẽ bị mắc kẹt trong cái Dungeon do chính bản thân xây nên.
1 cái lỗ nhỏ sâu hiện lên trên thác nước.
Diablo chỉ có quần và túi của mình đeo trên lưng.
Ngoài ra, cậu giữ "Đại liềm chiến” trong tay, dù không có nhiều ý nghĩa. Nhìn nó khá mạnh, nhưng thực tế lại ngược lại. Đây là vũ khí mà cậu chỉ để dùng lên những đối tượng riêng lẻ.
Horun hầu như khỏa thân.
Cô ấy chỉ có túi thắt lưng của mình cùng những miếng bọc tay chân trên người. Bởi cô ấy là 1 Grasswalker, dù cô trông như 1 đứa trẻ, nhưng cô lại lớn tuổi hơn nhiều………..Hiện tại cô đang ở trong tình trạng bộ ngực lép trên cơ thể chỉ có trang bị, 1 ý tưởng thật kỳ quặc.
Ít ra nếu cô ấy mặc quần………Không, cô ấy là con gái kia mà, cô ấy cũng nên mặc thêm 1 cái áo.
1 tình huống, mà 1 người đàn ông to cao để trần nửa thân trên đi cùng với 1 cô gái nhỏ hầu như khỏa thân, hoàn toàn đúng là 1 vụ án.
----------Nếu mình biết cô ấy là con gái, mình đã không đốt quần áo của cô ấy.
Theo phản xạ, cậu hỏi.
[Vì sao ngươi lại làm ra vẻ mình là 1 người đàn ông?]
Giật nảy 1 cái, khuôn mặt Horun trở nên hoảng hốt.
[Đ, đó là bởi……..]
[Nếu ngươi không muốn nói về điều đó thì thôi, không có gì đâu]
Cô ấy đang lo âu chăng? Cô ấy trở nên hoảng loạn hơn.
[Um…….. “tôi” (uchi) ………..được sinh ra trong 1 thị trấn khác ở thành phố tháp Zircon, nơi nằm trong lãnh thổ cũ của Ma Vương trước đây nhưng……..tôi lập tức bị chia tách khỏi bố mẹ mình – su]
[Hou?]
Horun mạnh mẽ ngừng lại việc nói “tôi” (ore).
[Đúng vậy, thực ra thì, dù có thể tôi đã bị bỏ rơi nhưng……..khi tôi kịp nhận thức được nó, mọi thứ đã kết thúc và hiện tại chỉ còn lại tôi và 2 em gái…….]
[Ta hiểu]
Lãnh thổ cũ của Ma Vương là 1 vùng đất mà thậm chí chỉ việc sinh sống thôi cũng đã khó khăn rồi. Nuôi 3 đứa trẻ hẳn là phải có nhiều gian khổ lắm.
[Đó là tại sao, tuy tôi không biết ba mẹ chúng tôi còn sống hay không…….Nhưng chúng tôi đã gặp may mắn. Chúng tôi đã lập tức được Shishou đón nhận - ssu kara]
[Hắn có phải là Thám giả Shishou không?]
[Vâng. Đúng vậy, dù Shishou là tên ăn trộm……..]
[Ta hiểu]
Đối với 1 Thám giả, khả năng nhận thức nguy hiểm và khả năng phóng thích bẫy của Horun là tương đối thấp. Nhưng sự linh hoạt của cô không hệ tệ, nên dựa vào thông số, có lẽ cô ấy là tên ăn trộm.
[Và rồi, Shishou cũng đã ra đi vào 1 năm trước đây, và tôi đã phải tách rời 2 đứa em gái………….Chỉ mình tôi đến tháp Zircon………]
[Em gái của ngươi không đi với ngươi sao?]
[Vâng…….Đã có 1 thương nhân thuê mướn 2 đứa em gái của tôi làm công – ssu. Tôi cũng được hỏi đến – ssu, nhưng do tôi không ưa việc kinh doanh nên……..]
[Ta hiểu. Chỉ nghĩ đến việc đàm phán với những người khác……..Solo với 1 con rồng vẫn tốt hơn nhiều]
[Eh? Không, bày bán những thứ đã mua với giá rẻ bằng một mức giá cao hơn, theo 1 cách nào đó không hề phù hợp với tôi – ssu. Dù tôi ngầm hiểu trong đầu rằng điều đó là hợp lý – ssu kedo]
[………Umu]
Horun không bị “khuyết tật giao tiếp”.
Nghĩ về điều đó, cô ấy có đủ sự chủ động để mời nhóm của Diablo cùng phiêu lưu.
Để “che đậy” phát ngôn vừa rồi, cậu cố gắng hỏi thêm 1 câu.
[Người ta nói rằng Grasswalker sẽ vẫn mang ngoại hình của 1 đứa trẻ bất luận độ tuổi của họ, vậy giờ ngươi bao nhiêu rồi?]
[Uu……..Erm………Ngài có thể giữ kín điều này với người khác nhé, được không – ssu yo? Tôi sẽ chỉ tiết lộ nó cho riêng ngài, Danna, hiểu và thông cảm giúp tôi nhé – ssu kara ne? Tôi ấy nhé, chỉ mới có 12 – ssu]
----------Sao cơ!? Cô ấy thực ra mới chỉ là 1 đứa trẻ!? Bởi cô ấy là 1 Grasswalker, mình đã nghĩ chỉ có dáng vẻ bên ngoài của cô ấy mới là của 1 đứa trẻ thôi chứ!
Diablo che dấu vẻ kinh ngạc của mình, và gật đầu như thể cậu đã đoán được điều đó.
[Vậy ra, đúng như ta đã nghĩ]
[Ehehe……..như vậy là ngài đã để ý rồi sao – ssu ka? Nhưng nếu tôi nói ra điều đó, sẽ không ai muốn đồng hành cùng tôi trong những chuyến phiêu lưu, vậy nên đó sẽ là 1 bí mật, được chứ - ssu yo?]
Bằng điệu bộ trẻ con, cô ấy tinh nghịch lè lưỡi.
Moe quá.
---------Không, chuyện này không tốt đâu, bộ mình là lolicon à. Ma Vương Loli, mình sẽ bị xã hội vùi dập mất.
Thậm chí nếu không như vậy, cậu cũng đã hôn Krum, 1 bé gái, chỉ mới đây thôi. Dù đó là vì nghi lễ "Nô Lệ Ma Pháp”.
Diablo lắc đầu liên hồi.
Horun chăm chú nhìn xa xăm về phía trước bên trong hang động.
[Nn~……..Tối quá – ssu ne]
[Không thành vấn đề. "Quang”]
Cậu thi triển ma pháp lên 1 hòn đá nhỏ mà cậu vừa nhặt. Khi cậu dùng nó tại căn phòng trong quán trọ trước đây, cậu không thể tắt được ------- Vì vấn đề đó, cậu đã cố gắng để tìm cách giải quyết vấn đề.
Do cậu phù phép hiệu ứng "Quang” lên hòn đá, cậu có thể khiến không gian tối lại nếu cậu quăng nó đi xa.
Và rồi, phía trước dễ đi hơn bởi chỉ cần cầm hòn đá đi xung quanh giống như mang lồng đèn.
Đôi mắt Horun nhấp nháy.
[Oh~, thật tuyệt diệu – ssu! Đây là lần đầu tiên tôi đi sâu vào 1 Dungeon cùng với 1 Ma thuật sư nguyên tố– ssu kedo, ma pháp nguyên tố thật là thuận tiện, phải không – ssu ne]
[Dù đó những ma pháp ấy ở thế giới này vẫn chưa được tìm hiểu hết]
[Tất nhiên, có 1 vài người có dùng thứ này – ssu ne. Tôi chưa từng gặp 1 nguyên tố ma pháp sư nào mạnh mẽ như ngài, Danna. Sẽ thật tuyệt nếu tôi cũng có thể sử dụng ma pháp – ssu kedo!]
Diablo nghĩ ngợi về chuyện đó 1 lúc.
[Ta không rõ bằng cách nào để học được ma pháp ở thế giới này nhưng………Thử học nó thì thế nào? Ngươi vẫn chỉ 12 thôi, đúng chứ? Các Grasswalker nên là 1 chủng tộc rất giỏi về ma pháp]
[Ehh!? K-Không được đâu – ssu yo. Đó là bởi để trở thành 1 Ma pháp sư, không thể giỏi nếu ngài không đến 1 học viện mà Hiệp Hội Ma Thuật Sư điều hành – ssu kara………..Tôi không có đủ chừng ấy tiền – ssu]
[Vậy là cần tiền sao]
[Tôi không thực sự rõ mọi thứ về chuyện đó ra sao, nhưng dường như là cần đến vài trăm F (Forun), ngài biết chứ - ssu yo?]
[Fumu……..]
Nhóm của Diablo đã giải quyết được dăm ba vụ lớn, nhưng họ không nhận được nhiều F cho lắm. 1 điểm nữa là do họ đang bị cháy túi bởi chi phí dùng cho bánh quy, Krum đã ăn quá nhiều, và hiện tại Ma Tộc Edelgart đã đi làm việc tại tiệm bánh.
---------Cô gái đó, nếu nhân dạng thực sự của cô ta bị lộ, sẽ không phải là kết thúc chỉ bằng việc không thể ở lại thị trấn nhưng, mình tự hỏi liệu cô ấy bây giờ có ổn không?
Những tên kỵ sĩ địa phương tại đó, Edelgart có lẽ sẽ ổn thôi ngay cả khi họ lập tổ đội cùng nhau chống lại cô ấy…….
Tuy nhiên, lãnh chúa của thành phố Faltra, Galford, rất mạnh.
Bằng đánh giá của Diablo, 6:4, có lẽ Galford mạnh hơn, cậu cảm giác vậy.
Sẽ thật tốt nếu đó không biến thành rắc rối thế nhưng……..
Horun thì thầm.
[Chắc họ ổn cả thôi nhỉ - ssu ka ne……….?]
[Umu]
[Lumachina – san và những người khác]
[Ah, ý ngươi là họ]
Rõ ràng cậu đã nói câu đó theo phản xạ.
Horun lộ vẻ mặt tò mò và nghiêng đầu.
[Có gì đó khác khiến ngài lo nghĩ phải không – ssu ka?]
[Không, ổn thôi………Umu, bởi ta là Ma Vương! Đặt vấn đề sang 1 bên, nếu là về Rem và những người khác, không cần lo về họ đâu]
[Họ ổn cả chứ - ssu ka?]
Trần hang trở nên thấp hơn. Diablo vừa đi vừa dè chừng trên đầu họ.
Vị trí họ bị chia tách nằm ở tầng ngầm thứ 9. Bởi họ đã tiến được kha khá trước khi vượt qua tầng này, tính đến năng lực phòng không của Shera, chắc chắn rằng họ đã vượt qua được.
Hiệp Sĩ Thánh cũng rơi xuống dòng nước.
[Ở cuối tầng 9, 1 con Boss quái tầm trung có level cao nằm ở đó, nhưng nó không có kháng hiệu ứng bất lợi. Nên họ có thể đánh bại nó dễ dàng nhờ có "Hóa Đá” của Shera]
[Shera – san, cô ấy thật tuyệt – ssu!]
Không sai khi nói cô ấy rất mạnh, cô ấy là còn người sở hữu 1 cây cung đã được ban phước bởi Ma Vương thực sự.
[Tầng 10 có cơ chế là sàn nhà có thể chuyển động. Khi đi đứng bất cẩn, nó sẽ dẫn ngươi tới 1 căn phòng nơi mà số lượng lớn quái vật đang chờ]
[Hii!? Giờ, họ không ổn chút nào – ssu! Thật kinh khủng - ssu!]
[Nếu là Rem, cô ấy sẽ đảm nhiệm việc đó. Cô ấy là người cẩn trọng và đủ thông thái để dừng lại và nghĩ ngợi về mọi thứ]
[Wah------, không hổ là Rem – san – ssu! Thật đáng ngưỡng mộ - ssu!]
[Và rồi, tầng 11 là 1 nghĩa địa]
[Erm……..ý ngài là các bia mộ - ssu ka!? Tôi tự hỏi vì sao, có gì đó như vậy à – ssu ka ne?]
[Xác sống biết đi sẽ xuất hiện]
[Hii ~ ~ ~ !? Chúng là các zombie sao – ssu ka!? Chúng là các zombie thật sao – ssu ka!? Xác sống biết đi, chả vui tí nào đâu – ssu!]
[Miễn là có Lumachina ở đó, không thể có vấn đề gì hết. Sau tất cả cô ấy là Giáo Hoàng. Thế nên cô ấy là người thành thạo "Thanh Tẩy” nhất trên toàn thể vương quốc Lifelia]
Biểu cảm trên mặt Horun rực rỡ hẳn lên.
[Vậy là ổn rồi – ssu! Thật là hoàn hảo – ssu! Lumachina – san, không hổ là cô ấy – ssu!]
[Umu]
----------Chỉ khi Dấu Ấn Tử Thần không trở nên tồi tệ hơn mà thôi.
Trong game, cho đến dấu X thứ 9 xuất hiện, họ sẽ không ở trong tình trạng không tốt. Nhiều lắm thì chỉ bị cảm mà thôi.
Tuy nhiên, MMORPG Cross Reverie đã che đi nhiều cảnh gợi cảm. Cậu không biết liệu Dấu Ấn Tử Thần của thế giới này có cùng loại với như trong game hay không.
Horun ôm đầu.
[Ahh, ngay cả là như vậy, tôi vẫn thấy lo lắng – ssu! Vì tôi, chủ nhân, Rem – san và những người khác phải chia tay nhau!]
---------Cô không nên nói “ai đó như” về bản thân mình, biết không hả? Cách nói đó……….thường được cho là, nhưng mình thực sự cảm giác của Horun. Đừng có tự ti về bản thân ------------ Nếu cậu cố lên lớp cô ấy với lý do như vậy, có lẽ sẽ chỉ khiến cô ấy cảm thấy khổ sở hơn mà thôi.
Bởi vậy, Diablo đã không nói gì.
Cậu không nuối tiếc về cách mà cậu đã cứu Horun khiến cho cậu bị chia tách khỏi Rem và những người khác.
Nhóm của Rem không phải là 1 tổ đội nghiệp dư. Họ gọi Diablo là “đồng đội”. Lúc họ đang dựa vào thì ---------- Những cô gái đó tin tưởng rằng họ “sẽ không quá lệ thuộc vào cậu”.
Chắc chắn, ngay cả khi chỉ có 3 người đó cũng có thể đột phá được đến tận tầng thứ 11.
[Tuy nhiên, chúng ta cần phải khẩn trương và tái ngộ lại với bọn họ. Tầng ngầm thứ 12 là điều không tưởng kể cả khi có họ đi chăng nữa]
[Eh? Vì sao lại như vậy – ssu ka?]
[Đơn giản là vì, level của họ quá thấp. Đó không phải là vấn đề về khả năng tương thích của họ đối với những điều kiện về những thứ đại loại như phong cách chiến đấu………Vấn đề nằm ở Kẻ canh gác cuối cùng đóng tại tầng ngầm thứ 12, thực sự rất mạnh. Do kháng hiệu ứng bất lợi của hắn rất cao, "Hóa Đá” có lẽ sẽ không có tác dụng, và hắn có kết giới chắn sát thương ở dưới 1 mức độ cố định]
[Con quái gì vậy trời!?]
[Đó là lí do tại sao chúng ta không thể nào chậm thêm được nữa.]
Sau khi đi được 1 đoạn, *byoo* (Whoosh), có tiếng gió. Khu vực phía trước họ sáng lên.
[Có thể là bên ngoài chăng – ssu ka ne?]
-----------Từ tầng ngầm thứ 9, ta đã rơi xuống 1 thác nước khá sâu. Mình không nghĩ sẽ ra được bên ngoài dù là sau 1 hồi đi bộ băng qua 1 đường hầm?
Từ đường hầm, họ đã ra được bên ngoài, tới được 1 nơi rộng lớn.
Horun run lập cập.
[Q, qua…….!?]
Có 1 vài con quái vật to hơn con người và có những chiếc sừng trông như những con bọ cánh cứng lớn có sừng tê giác. Chúng di chuyển theo nhóm, đào những cái lỗ và làm tổ.
Chúng thật khổng lồ, quái vật loại côn trùng có cơ thể màu đen đậm -"Kiến Cánh Cứng”.
Số lượng chính xác là 30 con – Diablo sở hữu 1 kỹ năng đặc biệt có thể nắm bắt số lượng kẻ thù mà không cần thông qua kỹ năng của nhân vật game, mà bằng hiểu biết player của mình.
Cậu nhận ra những con bọ này.
Khi 1 sai lầm bị phạm phải trong việc lựa chọn lộ trình di chuyển của sàn nhà tại tầng ngầm thứ 10, họ sẽ rơi vào 1 tổ quái vật, nơi chứa 1 số lượng lớn"Kiến Cánh Cứng”.
Gần như, nơi đây là vậy.
Diablo mỉm cười.
-----------Mình đã định vị được vị trí của chúng ta hiện tại. Nếu chúng ta đột phá được nơi này, chúng ta sẽ quay về tuyến đường chính!
Cậu đặt tay mình lên vai của Horun, vốn đang vô cùng hoảng hốt.
[Vui lên nào]
[Đ, đó, chắc chắn, vì tôi là 1 Mạo Hiểm Giả - ssu kara, hi sinh trong 1 cuộc phiêu lưu là điều đáng mong đợi nhưng – ssu kedo! Giờ không phải là hơi sớm quá hay sao – ssu! Tôi sẽ ra đi vào 1 ngày nào đó, nhưng không thể là hôm nay – ssu!]
[Ý của ta không phải vậy. Ngươi là 1 người đồng đội dù không cần phải giúp gì cả. Chỉ cần quan sát thôi]
“Kiến Cánh Cứng” đã để ý đến những kẻ xâm nhập, và đang đến chỗ này. Khi chỗ khuôn mặt của chúng mở ra, những chiếc răng nanh khổng lồ của chúng nằm trần trụi. Kỳ dị hơn nhiều so với đồ họa của game.
Diablo chĩa lưỡi hái chiến tranh về phía kẻ địch.
[Phá vỡ và giáng xuống bằng vận tốc âm tBom Siêu Thanh”!!]
Part 3.
Tầng ngầm thứ 12 --------------
[Kẻ nào còn quý trọng cuộc sống của mình nên rời đi]
Quan sát thông điệp được viết trên cánh cửa, Rem nuốt nước bọt.
[……….Lên đến đây rồi, ngay cả khi đó là 1 tầng nơi mà lũ quái level cao đã ở đó, thì cũng chưa có cảnh báo nào có nội dung trực diện đến vậy. Có vẻ cần đủ sự quyết tâm rồi đây.]
[Quẩy lên nào! Đi được xa đến đây rồi, không đời nào chúng ta lại quay về cả!]
Cách nghĩ của Shera thật đơn giản. Đúng như cô ấy đã nói, giờ đây họ không thể cảm thấy sợ sệt ở nơi này được.
[………..Đương nhiên. Tuy nhiên, ý của nó muốn nói rằng sự chuẩn bị cũng như sự cảnh giác là điều cần thiết]
Lumachina gật đầu.
[Tôi sẽ góp phần hỗ trợ bằng tất cả sức lực của mình. Tới lúc này mà còn lo cho 2 người thì tôi đang hơi bất lịch sự rồi.]
[Cảm ơn vì đã tin tưởng bọn tôi………..Lumachina, chúng tôi sẽ mang được cô tới tầng sâu nhất. Vật phẩm xóa bỏ Dấu Ấn Tử Thần sẽ ở đó………..Hơn nữa, tôi chắc chắn rằng Diablo cùng Horun cũng sẽ đến. Hãy đi về phía trước và chờ đợi 2 người họ tới]
[Vâng]
[Chúng ta hãy làm tốt nhất có thể! Rem! Lumachina – chan!]
3 người họ trao đổi ánh mắt với nhau. Họ củng cố quyết tâm của mình.
Rem đặt tay lên cánh cửa.
Cô đẩy nó về phía trước.
*Gou* Ngọn gió xoáy ra ngoài, và có chút mùi chua.
1 hang động rộng lớn. Trần hang không thể ví với những tầng khác, trải dài thăm thẳm.
Những thứ mờ nhạt có thể thấy phía trước là………..
------------- 1 bầu trời xanh thẳm?
Không lẽ, đây là 1 vực thẳm, hố khổng lồ, và nó tiếp tục từ bề mặt xuống đây?
Nếu đi xuống thẳng từ trên đó xuống đây chẳng phải nhanh hơn sao?
Lúc Rem nghĩ về điều này, Diablo nên có 1 lý do tại sao ngài ấy không làm vậy---------- Rem nghĩ.
Những bức tường to lớn và nhẵn nhụi như thể chúng đã được đánh bóng. Mặt đất bên dưới chân họ cũng tương tự, và dù nó không như bức tường, song thậm chí cỏ ở đây mọc không nổi.
Tuy nhiên, cô ấy không tốn thêm thời gian để nghiên cứu sâu hơn.
Đó là bởi có thứ gì đó đang tiến đến chỗ họ từ phía trước.
1 thứ gì đó vừa đánh bại 1 con quái vật.
Những gì đã gãy vụn và đang nằm trên sàn nhà là, 1 quái vật hình người. Rem chưa từng thấy nó ở bất kỳ đâu ngoài những cuốn sách nhưng……….
Gần như, nó là "Tử vũ”. Nó là 1 Skeleton có nhiều cánh tay, và kỹ thuật giết chóc của nó được gọi là"Điệu Nhảy Đẫm Máu” sẽ tức khắc chém các Mạo Hiểm Giả thành từng mảnh.
Cảnh báo nghiêm khắc về nó nói rằng nó là 1 “con quái vật khủng bố mà bạn chắc chắn nên chạy đi nếu bạn gặp phải 1 con”.
Con quái vật đó đã bị đánh bại, và đã chuyển thành 1 cái xác.
Kẻ đã đánh bại nó mặc áo giáp màu xanh.
Hắn chải mái tóc dài của mình.
[Araa, ra các ngươi đi sau ta sao? Ồ làm ơn đi, ngay khi ta vừa gấp rút bắt kịp cô, rốt cuộc ta cũng đã vượt qua cô rồi – no nee]
Hắn ta nói ra 1 chất giọng như của phụ nữ, nhưng hiển nhiên hắn ta là 1 người đàn ông.
Lumachina lùi ra xa.
[H, Hiệp Sĩ Thánh Geibalt…………]
[Có vẻ như chúng ta lại tái ngộ rồi nhỉ - wa ne, Lumachina? Liệu cô có thể nhanh nhanh đi bán muối hộ ta không nhỉ? Vì ta sẽ gửi cô đến bên vòng tay của Kami – sama yêu quý của cô, ta nguyện làm vậy nếu như cô không do dự đó – waa]
Rem bước tới và bảo vệ Lumachina.
[………..Ngươi là Hiệp Sĩ Thánh đã tấn công chúng ta ở tầng 9, phải không. Ta sẽ không để ngươi chạm 1 ngón tay vào Lumachina!]
[Phải đó!]
Shera cũng lắp 1 mũi tên vào dây cung.
Geibalt sẵn kiếm của mình trên tay.
[N fu fu………..Ta đã chứng kiến thứ mà con nhỏ Elf đó đang cầm trên tay – waa. 1 mũi tên có thể gây ra "Hóa Đá”, có chút tệ rồi đây – wa nee. Thế nhưng, cô chưa đủ để làm đối thủ của ta đâu, cô biết chứ?]
Hắn ném ra 1 cục tinh thể.
Đó là 1 Triệu Hồi Thú.
Vô số con côn trùng nhỏ bay ra ngoài. Chúng là "Ong Lửa”.
Chiến lực riêng rẽ của chúng không cao, thế nhưng chúng lại tương khắc với vũ khí của Shera. Ngay cả khi cô ấy bắn vào cả đám, thì cũng chỉ dẹp được số ít mà thôi.
Cũng giống như Triệu Hồi Thú của Rem. Cô ấy không hề có 1 khế ước nào với 1 Triệu Hồi Thú sở hữu phạm vi tấn công rộng lớn cả.
[Kuh……….Trong trường hợp này, chúng ta chỉ cần đánh bại Triệu Hồi sư! "Aslau”!!]
Cô ấy cũng quăng ra 1 cục tinh thể.
Vật được triệu hồi lên là 1 con bò ba sừng khổng lồ.
Tuy nhiên, chỉ 1 mình nó có lẽ sẽ không hiệu quả cho lắm để đối phó với tên Hiệp Sĩ Thánh. Cô ấy biết điều đó. Đó là bởi vì trong quá khứ 1 Hiệp Sĩ Thánh khác tên là Sadraa đã dễ dàng đánh bại nó.
Năng lực của"Aslau” chỉ đủ phù hợp để đấu với 1 chiến binh có level 40, nhưng Hiệp Sĩ Thánh lại có level khoảng 100. Đơn độc chống lại hắn ta sẽ không thể giành được thắng lợi.
Rem đã phải kêu gọi thêm vài Triệu Hồi Thú nữa.
[“Rock Wan”, cùng với "Chuồn Chuồn”, hãy ra đây!]
“Rock Wan” là 1 con chó sói thuộc tính thổ có level 25. Nó rất đơn giản, nhưng cú ngoạm của nó đầy mạnh mẽ và công kích của nó nhanh như chớp.
Tiếp đến,"Chuồn Chuồn” mang 1 cái tên hào nhoáng, nhưng nói cách khác, nó là 1 con chuồn chuồn khổng lồ. Nó có level 20 và mang thuộc tính Phong. Tuy khuyết thiếu về mặt tấn công lẫn phòng thủ, nhưng nó có thể bay và chuyển động của nó rất nhanh.
Triệu hồi ra 3 con cùng 1 lúc, tiêu tốn MP đến mức giật mình.
Rem lau mồ hôi trên trán và ra lệnh cho chúng.
[Các Triệu Hồi Thú, tiến lên! Shera, giờ hãy bắn đi!]
[Un!]
Cô ấy đã có 3 Triệu Hồi Thú tốc độ cao đảm nhiệm việc đột kích Hiệp Sĩ Thánh. Trên hết, đòn tấn công thực sự chính là cây cung của Shera.
Hắn không thể đối phó toàn bộ chỉ với 1 thanh kiếm.
Geibalt cong đôi môi phấn.
[Ahan, những gương mặt tuyệt vọng của lũ đàn bà yếu ớt………..Đã khiến ta đắm chìm trong 1 cảm giác ưu việt – waa. Chưa * bao * giờ * là * đủ * với * ta!]
Hắn triệu hồi thêm nhiều kẻ địch hơn.
Thứ vừa xuất hiện là 1 dây leo màu xanh. Những bông hồng đỏ nở rộ, và che chắn bản thân hắn.
Nó đẩy lùi cả Triệu Hồi Thú của Rem lẫn mũi tên của Shera.
[Wha!?]
[Chuyện gì đang diễn ra vậy!?]
Geibalt nở 1 nụ cười thật ngạo mạn, và ra vẻ lưu luyến.
[Fufufu, đây là 1 Triệu Hồi Thú hiếm có ---------- "Nhà Ngục Hoa Hồng”, cô biết chứ? Tuy ta không thể di chuyển nó, nhưng công kích của các người sẽ không thể đến được ta – wa. Bằng việc quan sát ở đây, tất cả những gì còn lại sẽ do"Ong Lửa” của ta đảm đương, chúng sẽ chăm sóc các ngươi]
Triệu Hồi Thú có lực chiến cá nhân thấp nhưng lại liên kết thành bầy đàn, và 1 Triệu Hồi Thú không thể di chuyển mà chuyên về phòng thủ ---------- Mặc dù mỗi loài rõ ràng đều có khiếm khuyết riêng, nhưng khi đặt chúng cạnh nhau, lại không hề có điểm yếu.
------------- Mạnh quá!
Rem nghiến răng.
Vì cô ấy cũng là 1 Triệu Hồi Giả, cô ấy cảm nhận rõ sự khác biệt về sức mạnh giữa 2 người họ.
[…………Hiệp Sĩ Thánh, mặc dù ngươi mạnh như vậy, tại sao ngươi lại lựa chọn đi theo con đường của ác quỷ!?]
[Fufufu…………Chẳng lẽ còn con đường khác? Vậy tại sao cô phải sống 1 cuộc sống ngu xuẩn ngay cả khi cô mang trong mình sức mạnh chứ? Ta không hiểu ý nghĩa của điều đó. Giờ thì, cuộc trò chuyện kết thúc ở đây ------------- Ta sẽ giết tất cả các ngươi!]
Bầy "Ong Lửa” lao về phía họ.
Rem đặt bản thân vào tư thế sẵn sàng, nhưng cô ấy không thể nghĩ ra cách nào để chống lại chúng.
Vào lúc đó, 1 ngọn gió thổi tới.
Uy lực.
Nhờ có cơn gió mạnh đột ngột thổi đến, những con ong bị thổi văng đi xa. Chúng va vào mặt đất, và quay trở lại dạng tinh thể.
[“Ong Lửa” của ta!?]
Geibalt thốt lên.
----------- Ma pháp thuộc tính Phong!?
Lẽ nào, có thể là Diablo chăng!? Hi vọng đó của Rem nhanh chóng vỡ tan.
Nơi phóng ra ngọn cuồng phong vốn dĩ có thể thổi tung nóc cả 1 người đang bay là do 1 thứ gì đó tựa như 1 công trình rộng lớn đang phóng xuống từ bầu trời.
Bằng việc coi bầu trời như phông nền, có thể trông thấy được hình bóng của nó.
Tương tự như việc nhìn ngắm bầu trời, đôi mắt Shera mở lớn.
[Cái gì? Eh………1 con rồng?]
Nó phủ lên mình những cái vảy đen.
Phần đầu của nó mọc rất nhiều sừng, cái đuôi thì rất cứng cáp. Tính từ phần đầu đến đuôi thì dài khoảng 30m.
Đôi môi Rem run run.
[…………1 con…………..Đại Hắc Long]
Có nhiều giống loài “rồng”, và có 1 số được phân loại là Ma Thú, 1 số khác thì không phải. Hắc Long không phải là Ma Thú (xác của chúng không tan biến khi bị đánh bại) và thường được phân loại là động vật hoang dã.
Tuy nhiên, chúng là tộc thứ ba khác hẳn với Nhân loại và Ma tộc ------------ chúng được gọi là Long Tộc.
Vậy tại sao, chúng…………
[Ta sẽ công minh mà ban cho lũ kiến nhỏ bé dám xâm phạm vùng đất của ta cái chết!]
1 giọng nói vang lên trong đầu họ.
Đó là thần giao cách cảm.
Tuy chúng không thể nói, chúng vẫn hiểu lời nói của con người. Không rõ chúng học nó bằng cách nào, chúng vẫn được cho là thành thạo ngôn ngữ của nhân loại.
Shera đã bắt đầu rùng mình.
[Ch – ch – chúng ta phải làm gì đây, Rem!?]
Dường như người xây nên tầng ngầm thứ 12 này đã dựng nên tuyến phòng thủ không phải là "Tử vũ”, mà là"Đại Hắc Long”.
[Kuh………..nếu các ngươi còn coi trọng cuộc sống của mình, thì lập tức biến đi khỏi đây là điều sáng suốt nhất đó. Tuy nhiên…………]
Nếu họ không vượt qua được chỗ này, họ sẽ không lấy được vật báu có khả năng xóa bỏ Dấu Ấn Tử Thần.
[Có vẻ như chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu, đúng không!?]
Nghiến chặt 2 hàm răng, Shera sẵn cây cung của mình, và bắn ra 1 mũi tên.
Mũi tên của cô ấy cắt qua miếng vảy rồng.
Tuy nhiên,"Hóa Đá” không xảy ra.
Shera tròn xoe mắt.
[Tại sao………..!?]
[Hou, không ngờ bản thân mình lại được cảm nhận sức mạnh của Ma Vương từ đôi tay của 1 con người bé nhỏ, thật thú vị làm sao. Tuy nhiên, thứ đó không đủ để xuyên qua ta đâu]
Rem lau mồ hôi trên trán.
[………….Gần như, cô không thể xuyên qua được kháng phép của 1 con rồng bằng sức mạnh ma pháp mà Krum đã ban cho vũ khí của cô]
Những con rồng được xếp hạng theo kích thước của chúng. Khi chúng có kích thước như một con Đại Long, thì chúng sẽ trở thành Vua Rồng của vùng này.
Bằng vào sức mạnh ma pháp mà Krum ban cho chỉ để tự vệ, đương nhiên là không thể hạ được nó.
Con rồng bay trên trời từ từ đáp xuống đất.
[Lũ kiến bé nhỏ! Nếu các người chống lại ta, thì sử dụng đến sức mạnh của mình đi! Các ngươi sẽ chìm ngập trong nỗi tuyệt vọng, cho tới khi chấp nhận cái chết!]
Ở trung tâm của cái hang, Hiệp Sĩ Thánh đang ở đó.
[Đừng có đùa với ta – wa yoo!]
Hắn thu hồi "Ngục Hoa Hồng”, rồi nhanh chóng chạy ra xa con rồng. Hắn chạy đến gần bức tường.
[Ng, ngài có thể cho tôi chút thời gian được không! Tôi sẽ rời đi ngay tức khắc – wa! Trước hết, tôi không có hứng thú với cái Dungeon này! Những cô gái ở quanh lối vào đang cản đường tôi mà thôi – nano yoo!]
Nhãn cầu to tướng của con rồng chuyển qua Hiệp Sĩ Thánh.
[Nếu như ngươi không chống đối ta……….thì ta sẽ chỉ kết liễu ngươi bằng đòn công kích đơn giản này!]
Rem nhớ về lời mô tả trong 1 quyển sách. Hắc Long sử dụng hơi thở axit. Nói cách khác, đó là axit. Dù là kiếm hay giáp, ngay cả khi là 1 người, vẫn sẽ bị tan chảy.
Hiệp Sĩ Thánh quăng ra 1 cục tinh thể mới.
[TSK! Đừng có đi quá xa – wa yo, con thằn lằn mất nết!! ta sẽ biến ngươi thành món kỳ nhông nướng với cái này – wa! Tiến lên, "Ifrit”!!]
Rem bị sốc. Đó là 1 Triệu Hồi Thú cấp cao nhất mà cô chỉ mới nghe đến qua các lời đồn chứ chưa bao giờ thực sự tự mình chứng kiến cả.
Cô cảm nhận được có những vấn đề không nhỏ đối với nhân cách của các Hiệp Sĩ Thánh, thế nhưng khả năng của họ chắc chắn đã đạt tới giới hạn của Nhân loại.
Cục tinh thể đó lóe sáng thành màu của cầu vồng vỡ vụn.
1 cột lửa kéo dài lên tận thiên đường.
Họ có cảm giác rằng mình sẽ bị những cơn gió cháy bỏng này thổi bay.
Đó là 1 Ma Nhân bốc lên ngọn lửa đỏ rực sáng chói. Trông như thể dung nham đã chiếm trọn hình dạng con người vậy. Về chiều cao, không có quá nhiều khác biệt với con rồng. Khu vực bên dưới chân nó đều bị tan chảy do sức nóng.
Rem giơ 2 tay che chắn, và bảo vệ khuôn mặt mình khỏi luồng nhiệt bức bối thổi tới.
[……….Kuh………..Tên Hiệp Sĩ Thánh đó………..Vậy ra hắn ta đã che dấu 1 con át chủ bài như vậy]
Nếu hắn ta triệu hồi Ifrit lúc bắt đầu, nhóm của Rem sẽ bị giết trong chốc lát.
Vậy tại sao hắn không dùng đến nó?
Nguyên do rất đơn giản.
Geibalt đặt 1 tay lên ngực mình, cùng với hơi thở gấp gáp và liên tục phát ra tiếng khò khè. Dường như ngay cả với 1 người mạnh như hắn, triệu hồi Ifrit là 1 gánh nặng không hề nhỏ.
Shera quan sát 2 tên khổng lồ, và cô thực sự bị sốc.
[Uwaawaa………….Tu, tui nên theo bên nào đây, Rem!?]
[…………Con Đại Hắc Long có ý định tiêu diệt chúng ta. Nếu Ifrit bị đánh bại, sau đó chắc chắn sẽ đến lượt chúng ta]
[Đúng vậy! Vậy thì, ngay bây giờ, chúng ta nên hỗ trợ cho tên Hiệp Sĩ Thánh đó, đúng không!?]
[………….Tuy nhiên, nếu Ifrit giành thắng lợi, thì lượt tiếp theo chúng ta cũng sẽ lên thớt]
[Hii!?]
[…………Nếu như kết quả là hòa, hay gì đó gần như vậy, chung quy sẽ thuận lợi hơn với chúng ta. Hãy hỗ trợ con quái nào đang gặp bất lợi]
Rem giữ 1 tinh thể trên tay, và chờ đợi cơ hội để nắm lấy lợi thế.
Shera gật đầu.
[H, hãy làm tốt nhất có thể nào!]
Lumachina chắp 2 tay.
[Kami – sama…………em cầu xin người, làm ơn hãy bảo vệ chúng em…………]
Part 4.
Ifrit bắt đầu hành động.
Trong lúc Triệu Hồi Thú được gọi ra, MP của Triệu Hồi Giả sẽ tiếp tục bị tiêu hao cho đến khi kết thúc. Hắn ta sẽ ở thế bất lợi nếu trận chiến kéo dài.
Bởi vậy, tên Hiệp Sĩ Thánh không ngồi đợi và xem được, hắn ra lệnh cho Ifrit lao đến.
Long Tộc không chỉ mạnh, mà tri thức của chúng cũng rất sâu sắc và bao la. Theo 1 học thuyết, 1 con rồng con sẽ được thừa hưởng ký ức của cha mẹ.
[Lũ con người nhỏ bé, hãy sử dụng thứ sức mạnh đó tùy thích]
[OOOOOOOOOOOOOO---------------------------------!!]
Triệu Hồi Thú Ifrit tung đòn đánh, hoặc có thể là hư chiêu, rồi túm lấy sừng rồng.
[Jieah!!]
Cùng với tiếng rống, dung nham phun ra từ giữa thân thể của nó.
Nó phun lên 1 lượng nhiệt rất lớn trúng vào mục tiêu.
Vậy ra đó là khả năng đặc biệt của Ifrit.
Bầu không khí dao động. Mất chút thời gian cần thiết để nhận ra được đó là tiếng rống của con rồng.
Rem dồn sức vào bàn tay mình, nắm chặt viên tinh thể.
---------------- Triệu Hồi Thú mạnh nhất thực sự mạnh hơn con rồng đó phải không? Nếu như vậy, đây là 1 cơ hội tốt để đánh bại Hiệp Sĩ Thánh hiện giờ đang lưu tâm đến việc duy trì Ifrit!
Tuy nhiên, nếu họ mất kiên nhẫn và tấn công hắn trong khi con rồng vẫn còn đang mạnh, sau đó bọn họ chắc chắn sẽ mất mạng cả lũ. Cô ấy cần cẩn thận đánh giá tình hình của cả 2 bên………
Sau khi gánh phải cuộc tấn công lúc nãy, rốt cuộc con Đại Hắc Long đã bị thiệt hại bao nhiêu rồi nhỉ.
Những chiếc vảy đen của nó bốc cháy.
Trông như thể nó đã nhận phải kha khá sát thương.
Geibalt gào lên.
[Chưa được! Nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa, tấn công nó mạnh lên, "Ifrit”!!]
Triệu Hồi Thú chuyển đổi 1 phần lớn cơ thể của nó thành dung nham đã trở lại dạng người mà nó có khi nó xuất hiện lần đầu. Nó tung quyền vào con rồng.
Ifrit không chỉ có thân nhiệt nóng bỏng như vũ khí của nó. Dường như ngay cả khả năng tấn công giản đơn của nó cũng rất khác thường.
Thân thể đồ sộ của con rồng với toàn bộ chiều dài 30m bay nổi lên 1 chút.
Nó thủ thế phòng ngự.
Đẩy nó tới vách tường, Ifrit tiếp tục tung quyền vào con rồng.
Không rõ có bao nhiêu đòn đã được tung ra, thời gian dần trôi -----------------
Ifrit sử dụng khả năng đặc biệt của mình lần thứ 2. Nó 1 lần nữa chuyển đổi toàn bộ cơ thể thành dung nham, và bắn về phía mình rồng.
[Jieah!!]
------------ Chung cuộc đã được định đoạt chưa!?
Rem giơ viên tinh thể lên cao.
Shera nuốt nước bọt.
[Không thể nào…………]
Vào lúc Shera thốt lên, Rem đã từ bỏ việc triệu hồi. Tại chỗ mà ý của Shera đang hướng tới là ----------------
[Ngươi đã xong rồi chứ, lũ kiến nhỏ bé? Đã đủ tuyệt vọng chưa nào? Nếu đã xong rồi thì, chết đi]
Con rồng tiếp tục bị tấn công mà không thèm vung chân trước của nó lên để kháng cự.
Móng vuốt của nó liên tục cắt Ifrit, giờ đây đã chuyển về dạng người nguyên bản.
Nửa thân trên của nó vỡ nát và đổ xuống.
Rem thốt lên với âm điệu gần như đang hét.
[Không thể có chuyện đó!?]
Ifrit là 1 Triệu Hồi Thú gần nhất với dạng bất định. Ngay cả khi nó tạm thời không mang dạng đặc biệt, nó vẫn sẽ quay về dạng nguyên bản của mình. Nhìn vào cái cách mà nó chưa chuyển về dạng tinh thể là minh chứng cho thấy nó không hề bị đánh bại.
Chầm chậm, Ifrit dần khôi phục lại hình dạng.
Quay về phía nó, con rồng há to cái miệng rộng.
1 cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Rem.
-------------- Hơi thở Axit!?
Vị trí của họ nằm trong tầm ảnh hưởng của nó. Rem chộp lấy bàn tay của những cô gái bên cạnh mình.
[Làm ơn hãy chạy đi, Lumachina!]
[V, vâng!]
[Shera, cô cũng vậy!]
[Tui biết rồi!]
Họ tránh xa vị trí đằng trước cánh cửa.
Ngay sau đó, 1 làn sương đen phun ra từ miệng con Cự Hắc Long.
Ifrit dính phải 1 đòn đánh trực tiếp mà không thể né vào đâu .
*Jyuwaa* Dung nham chuyển hóa thành chất lỏng. Nó khác với dạng biến đổi căng tràn sức sống cho tới giờ. Nó chuyển về dạng lỏng và chảy xuống nền đất. Hình dáng của nó biến mất.
1 viên tinh thể đen rớt xuống đất.
Geibalt rú lên đau đớn.
[AAAAAAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHH!? Kh, không thể nào…………dối trá! Của ta! Đó là quân át chủ bài của tao, mày có biết không hả!? Con mạnh nhất đó! Mặc dù nó là Triệu Hồi Thú mạnh nhất của tao sao!?]
[Đó là giới hạn của nhân loại các ngươi]
1 âm thanh vang lên với giọng điệu như thể đang thương hại hắn và cũng kèm theo chút khinh bỉ.
Cùng lúc thần giao cách cảm vừa dứt, con rồng vung cái đuôi khổng lồ của nó.
Mặt đất đã hoàn toàn trở nên mềm nhũn bởi nhiệt lượng của Ifrit và axit từ hơi thở axit, bị đục thành rãnh. Chóp đuôi của nó sượt qua Geibalt.
[Gah…………!?]
Thanh kiếm của hắn bị văng đi xa.
Cùng với cánh tay phải đang cầm nó.
Máu chảy ướt đẫm mặt đất.
[Chết…………Mình sẽ chết…………]
Mặt đất bên dưới Geibalt vỡ vụn. Thứ vừa xuất hiện là 1 con "Giun Bẫy”.
Rem trợn mắt.
Cô nghĩ điều đó thật kỳ lạ. Từ những gì cô nghe được, Hiệp Sĩ Thánh Geibalt --------------- Diablo đáng lẽ đã đánh bại hắn bằng ma pháp mạnh mẽ có thể biến toàn bộ 1 khu vực rộng lớn thành 1 bãi đất trống. Tại sao hắn vẫn còn sống?
Có vẻ như hắn định sử dụng con Giun Bẫy.
Đó là 1 Triệu Hồi Thú di chuyển dưới lòng đất, và trồi lên nuốt chửng con người. Thông thường, nó được dùng để làm cho quân địch rơi vào bẫy. Tuy nhiên, lần này nó có ý nghĩa giúp Geibalt sử dụng như 1 phương tiện để đào tẩu khẩn cấp.
Đúng là 1 ý tưởng linh hoạt!
Không nghi ngờ gì, hắn là Triệu Hồi Giả mạnh nhất trong tất cả những người mà Rem từng được gặp tới giờ.
Tuy nhiên, hắn ta đã không thể thắng được con Đại Hắc Long.
Hắn có thể gây ra chút thiệt hại, nhưng lại không hề có cơ hội cho Rem và những người khác có thể đâm xuyên qua.
Đuôi của con rồng 1 lần nữa đục xuống mặt đất.
[Ta sẽ không để ngươi trốn thoát!]
Cùng với con Giun Bẫy, Geibalt bị thổi văng ra xa.
[Gahah……………!?]
Hắn va vào bức tường, và gục xuống đất.Hắn bước khập khiễng và không thể di chuyển.
Trông như thể 1 đòn chí mạng.
-------------- Không ngờ sự khác biệt là quá lớn như thế này!
Ngay sau đó, Lumachina, người đang chạy cùng với cô ấy để trốn thoát, đã quay lại. Cô tiến về phía Geibalt đang suy sụp.
Rem lặng đi.
[C, cô đang làm gì vậy!?]
Cô nhanh chóng đuổi theo Lumachina. Shera cũng đi theo.
[Không xong rồi, không xong rồi, cô biết chứ!? Con rồng, nó đang nhìn về hướng này! Nó đang nhìn đó cô có biết không hả!?]
[Tôi biết chứ!]
Tuy nhiên, thực hiện những hành động kiểu như vậy có lẽ là những yếu tố tạo nên cô gái mang tên Lumachina. Nó quá khó hiểu đối với 1 Mạo Hiểm Giả như Rem.
Lumachina cúi xuống bên cạnh Geibalt.
[Ngươi vẫn còn sống chứ!?]
[Gofuh………..uu…………..ca……………? Luma…………….china…………..?]
[Làm ơn đừng bỏ cuộc! Ta sẽ sử dụng phép chữa trị ngay!]
[Fu, fufu…………..Cứ như thể ta đã xỏ nhầm giày vậy…………… - wa ne………….Làm sao ta có thể, làm 1 điều như vậy……………]
Mỗi lần hắn nói, máu lại trào ra ngoài từ khóe môi hắn. Có thể nội tạng bên trong cơ thể của hắn đã bị nghiền nát. Thậm chí âm thanh *hyu – hyu - * từ hơi thở của hắn cũng trở nên kỳ lạ.
Lumachina cầu nguyện.
[Hỡi Thiên Chúa vĩ đại trên thiên đường, hãy lắng nghe lời nguyện cầu xin được ban ơn của em. Xin người hãy hồi phục thương tổn rất tồi tệ đang gây ra đau đớn cho người đàn ông này. Ban tặng phước nhân từ cao thượng đến cho con người tội lỗi này, và cho hắn được sống…………]
[………..Mặc dù ta………….dự định sẽ giết cô…………..và nhận toàn bộ số tiền thưởng…………..mua 1 cái đầm hạng nhất, và kiếm 1 gã đàn ông lực lưỡng phục vụ ta vậy mà cô]
[Cứu mạng hắn, tha thứ cho hắn]
[Cô có bị ngốc không? Sau khi…………con thằn lằn trụi lông đó…………ta đã lên kế hoạch, để giết cô………….cô có biết không hả? Ngay cả bây giờ. Nếu ta có 1 cánh tay, ta vẫn sẽ giết cô – wa]
Geibalt đã mất cả 2 cánh tay của hắn rồi.
Không chỉ vậy, thậm chí cả 2 chân của hắn cũng đã bị uốn cong theo những hướng rất kỳ lạ. Thật đáng kinh ngạc khi hắn ta vẫn còn sống và thậm chí giữ được cả ý thức. Nghĩ kỹ thì có thể là nhờ vào level cao và áo giáp hạng nhất của hắn.
Lumachina tiếp tục cầu nguyện.
[Đúng, đôi bàn tay của ngươi đã nhuộm trong bóng tối. Chính vì lý do này mà ngươi phải ngẫm nghĩ về hành động của mình và chuộc tội với những người mà ngươi đã sát hại. Giờ không phải là lúc để ngươi trở về với Người. Thế nên làm ơn hãy sống đi]
[…………..Dừng lại ngay……………ta, sẽ không làm gì đó…………….như là chuộc tội đâu, gohoh!]
1 lượng lớn máu nhuộm đỏ cái áo giáp xanh của hắn.
[Làm ơn mà! Kami – sama!]
[Kuh…………..vô vọng thôi…………..Ngay cả Kami – sama, cũng đã bỏ mặc ta rồi – wa……………1 người phụ nữ, như ta thì…………….]
[Tha thứ cho hắn. Cầu xin Người hãy tha thứ cho hắn]
Lumachina chắp 2 tay trước ngực, và nắm chặt biểu tượng thánh của cô. Biểu tượng thánh đó bắt đầu tỏa ra ánh sáng trắng toát.
Và rồi, ánh sáng chói lọi bao bọc quanh cơ thể của Geibalt.
Hắn nghiến chặt 2 hàm răng mình.
[Nó, nó biến mất rồi……………cơn đau đang…………..dừng lại……………nó đang dừng lại……………liệu cô có đang nghĩ, về những gì mà ta đã làm không!?]
[Ngay cả là vậy, Kami – sama sẽ tha thứ cho ngươi]
[Tới mức này rồi mà vẫn………….!!]
Lumachina nắm chặt tay của Geibalt.
Cả 2 cánh tay của hắn đáng lẽ đã biến mất giờ xuất hiện lại từ khi nào không biết.
Rem mở to mắt.
-------------- Đây chính là sức mạnh từ phép màu của Giáo hoàng sao!?
Cô đã từng nghe đồn về người Thần Nữ thiêng liêng với 1 tài năng hiếm hoi trong lịch sử, và cô đã có cơ hội thấy được phép của cô ấy bằng chính mắt mình cho đến giờ nhưng…………không ngờ việc mọi chuyện sẽ đi quá xa như thế này. Thật là lạ lùng.
Lumachina nở nụ cười tươi tắn.
[Chắc chắn sẽ ổn thôi. Miễn là khi 1 người còn sống, ngay cả là vào khoảnh khắc cuối cùng của họ, miễn là họ còn ăn năn -------------- Họ sẽ được Kami – sama tha thứ]
*Guh*, Geibalt khép lại mí mắt của mình.
Từ khóe mắt đang nhắm chặt của hắn, những giọt nước trong suốt trào ra và từ từ chảy xuống.
[Ta hiểu rồi………….Vậy là Kami – sama, là 1 người tốt]
Âm điệu hơi thở của hắn đã trở lại bình thường.
Mặc dù hắn đang ở trong trạng thái mà chỉ nội việc sống thôi đã là 1 điều kỳ diệu rồi, có vẻ như hắn ta đã trở nên mệt mỏi và chỉ đơn giản là ngủ thiếp đi.
Sức mạnh từ phép màu của Lumachina thật phi thường.
Tuy nhiên, ngay cả là vậy --------------
Nó vẫn không thể thay đổi được thực tế rằng họ đang ở trong tình huống xấu nhất.
Rem nhìn về phía con rồng.
[Chúng tôi không có ý định chiến đấu. Liệu ngài làm ơn có thể coi như không nhìn thấy chúng tôi được không?]
[Hou, 1 con nhỏ Elf cùng với cây cung được ban phước bởi Ma Vương, và 1 nhân loại may mắn có được 1 chiếc cánh của Thiên Chúa. Thật thú vị làm sao. Ngoài ra, ngươi, là 1 vật chủ?]
[………….Eh? Ngài biết về tôi sao?]
[Linh hồn của Ma Vương…………đang ở đó]
[……………Trong quá khứ thì đúng là như vậy. Nhưng, giờ đây nó đã được lấy ra rồi]
[Lũ kiến nhỏ bé, vậy là các người thậm chí không hiểu gì về chính bản thân mình. Sự mờ nhạt đó, vẫn còn lại 1 chút]
[Đó là lý do sao………….!?]
Linh hồn của Ma Vương Krebskrum bị phong ấn bên trong Rem. Ma Vương sẽ hồi sinh thông qua cái chết của cô ấy, hay thông qua 1 nghi lễ nào đó.
Cô ấy tin tưởng vào Diablo và đã “hợp tác” trong 1 nghi lễ phục sinh. Để đem Ma Vương ra khỏi cơ thể mình, và đánh bại hắn.
Tuy nhiên, Ma Vương Krebskrum sau khi hồi sinh đã bị mất đi ký ức, và giờ là 1 cô bé nhỏ nhắn yêu bánh quy và không tàn sát nhân loại.
Rem đặt tay lên bụng mình.
---------------- Là do linh hồn của Ma Vương vẫn còn lại 1 chút trong này sao!?
[Ta biết về thế giới này. Biết về sự thật. Biết về thiên đường và mặt đất. Với 1 kẻ mang dòng máu của rồng, đó là điều tự nhiên thôi. Chúng ta liên tục được thừa hưởng tri thức từ khởi nguồn của thế giới. Và rồi, chúng ta sẽ thấy được kết cục của thế giới bằng chính đôi mắt của mình]
[………….Nếu ngài có được nhiều hiểu biết như vậy, liệu ngài làm ơn có thể đồng cảm với tình trạng hiện giờ của chúng tôi được không? Tôi van xin ngài, làm ơn hãy coi như không nhìn thấy chúng tôi]
Không ngờ linh hồn của Ma Vương vẫn còn lại 1 chút bên trong cơ thể mình! Số lượng các lý do vì sao họ không thể chết ở đây đã tăng lên.
[Mạng sống của lũ kiến nhỏ bé các ngươi, cũng chỉ trong 1 khoảnh khắc mà thôi]
[………….Nếu so sánh với Long Tộc, thì điều đó là đúng]
[Nếu như vậy, thậm chí nếu ta kết thúc nó bây giờ, sẽ chẳng là gì hơn 1 sự khác biệt nho nhỏ nhỉ]
[!?]
[1 cơn gió khá mạnh được thổi lên. Đơn giản mọi thứ chỉ có nhiêu đó thôi………..Bãi cỏ mang 1 màu sắc khác biệt nho nhỏ chỉ vì nó vừa bị dẫm lên. Đơn giản mọi thứ chỉ có nhiêu đó thôi………..Bên trong quỹ thời gian vĩnh hằng của ta, các ngươi không là gì ngoài những hạt bụi nhỏ vô giá trị và không đáng chú ý]
[Không thể nào!]
Tạo 1 tiếng *hyuo*, con Đại Hắc Long hít vào 1 ngụm khí.
------------- 1 đợt hơi thở axit nữa lại đang tới!?
Họ không còn bất kỳ cách thức nào nữa để thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của nó.
Gọi ra thêm 1 Triệu Hồi Thú đóng vai trò như 1 tấm khiên………….
Như vậy cũng vô vọng mà thôi.
Ngay cả Triệu Hồi Thú mạnh nhất – Ifrit cũng phải về vườn chỉ trong 1 đòn duy nhất. Các Triệu Hồi Thú mà Rem đã giao ước chắc chắn ngay cả 1 cái khiên cũng không bằng.
Cái miệng khổng lồ của nó phát ra ngoài 1 dải sương màu đen.
Từ 1 phía nào đó, 1 cây thương ánh sáng -------------- đã xuyên thủng hàm con rồng.
Đầu của nó quay về hướng đã phát ra sự bất ngờ đó, và hơi thở axit của nó xịt lên trên bức tường. Tảng đá tan chảy thành 1 mớ hỗn độn nhoe nhoét.
[Sát thương tác động được đến ta…………!? Là ai đã làm nó!?]
Rem và những người khác trông theo hướng mà cây thương ánh sáng được phóng ra.
Lối vào cửa được mở ra.
Thứ nằm đó, dù trang bị và quần áo của anh ấy đã thay đổi, không đời nào họ lại có thể nhầm lẫn anh ấy với người khác được. Bóng hình của người mà họ tin tưởng tuyệt đối đang hiển hiện tại đó.
Chuẩn bị sẵn Lưỡi Hái chiến tranh dị dạng, người đàn ông can đảm nở nụ cười.
[Fu……….chỉ có 1 thôi à, quái vật level 140, ngươi đang khẳng định mình là 1 vị thần toàn tri? Vậy thì ngươi chắc chắn biết cách để khiến ta cười nhỉ, tên tép riu]
Rem không thể ngừng ngăn nước mắt của mình chảy ra ngoài.
[Diablo………….!!]
Part 5.
Bên trong đầu cậu, 1 giọng nói sâu xa vang lên.
[Lũ kiến bé nhỏ! Vì ngươi đã tấn công ta mặc dù có rất ít thần chú ma pháp mà ngươi có thể dùng……….. Liệu ngươi đang quyết tâm từ bỏ cuộc sống ngắn ngủi của mình, có phải không!?]
Đó là khả năng ngoại cảm của con Đại Hắc Long.
Diablo thầm kinh ngạc trong tâm trí.
----------- Tuyệt diệu! Vậy ra thần giao cách cảm khi nghe là như thế này sao. Nó cứ như thể 1 loại ảo giác về thính giác mà mình được nghe khi mình ở lại 1 sự kiện trong 5 đêm.
Đặt chuyện đó sang 1 bên…………
Tuy cậu đã cố gắng khiêu khích nó, hiện tại tình trạng của cậu đang ở mức tồi tệ nhất.
Đầu tiên nhất, cậu không có trang bị. Cả về áo giáp lẫn vũ khí, chúng đã gần như chẳng có gì.
Ngoài ra, HP và MP của cậu đều đã bị giảm đi đáng kể.
Chiến đấu chống lại 1 con quái vật level 140 như vậy, cậu phảng phất ở tình trạng bất lợi………….
Diablo tiếp tục quan sát con rồng.
-------------- Đó là điều không nên được nói ra.
Rem và những người khác có thể giữ được mạng sống, đó đã là một phép màu rồi. Khi cậu nghe được tiếng vọng của trận chiến, cậu có cảm giác gần như tuyệt vọng.
Con "Đại Hắc Long” trấn thủ ở tầng ngầm thứ 12, đứng top của các level 140 hiện nay, tính cách của nó được thiết đặt là"Cực kỳ hung hăng”.
Bất cứ khi nào nó phát hiện ra các Mạo Hiểm Giả, nó sẽ luôn luôn tiêu diệt họ bằng toàn bộ những gì nó có.
Mấy thứ trùng hợp kiểu như may mắn tới mức đi tới trúng lúc con rồng đang ngủ, hoặc đúng lúc nó không muốn chiến đấu, hầu như không xảy ra đâu.
Với cấp độ của Rem và những người khác, họ hoàn toàn có thể bị tiêu diệt dưới đòn công kích thứ 1 của con rồng.
Do có chút âm thanh tương đối ồn phát ra từ trận chiến, có thể còn có ai khác ngoài 3 người đó cũng chiến đấu chống lại con rồng? Cậu không biết đó là ai, nhưng nhờ có hắn mà cậu có thể đến đúng giờ, cậu cần cảm ơn người đó.
Từ vị trí của Diablo, cậu không thể thấy được hình dạng của kẻ đang suy sụp bên phía Lumachina.
Từ cái bóng của cánh cửa đằng sau cậu, Horun liếc trộm ở bên trong.
[Fue ~, D-Danna………… 1 con rồng – ssu! Đây, là lần đầu tiên tôi được chiêm ngưỡng rồng – ssu!]
[Nếu ngươi đi vào sâu trong lãnh thổ của Ma Vương, chúng không phải hiếm gặp đâu. Chúng chỉ nhỉnh hơn Ma Thú chút kỹ năng mà thôi]
[Thật là khủng khiếp – ssu!]
[Đừng có hoảng hốt. Nếu ngươi nghĩ nó nguy hiểm, thì đóng cửa lại đi. Ta sẽ gọi ngươi ra 1 khi kết thúc. Hơi thở axit của nó sẽ mang 1 hiệu ứng có thể ảnh hưởng được đến ngươi ngay cả khi ngươi được thứ gì đó bao bọc. Chỉ nội việc hít thở trong không khí có pha trộn với axit thôi cũng sẽ đốt cháy luôn 2 lá phổi của ngươi đó]
[Hii!?]
Đúng như cậu đã khuyên, Horun đóng cánh cửa lại.
------------- Tốt lắm, thậm chí mình cũng sẽ gặp nguy hiểm nếu mình dính đòn của nó.
Diablo khắc sâu điều đó vào tâm trí.
Các Ma pháp nguyên tố sư chuyên về hỏa công thường yếu ớt khi chống lại những cuộc tấn công có phạm vi bao quát. Nếu đó là ma pháp, thì cậu sẽ có thể phản hồi lại bằng "Nhẫn Ma Vương”, thế nhưng hơi thở lại là thuộc tính tấn công.
Đấu với loại đối thủ như thế này, cách chiến đấu của Diablo đã được quyết định.
[Fu………ta có chút khẩn trương. Ta không hề có ý định để ngươi phô diễn đâu…………tên bộ hạ thấp hèn của Long Tộc]
[Hou, vậy là ngươi có gan lăng mạ ta sao. Nếu vậy, như ngươi mong muốn, ta sẽ ban cho ngươi cái chết]
Thật ngạc nhiên khi nó phản ứng lại sự khiêu khích của cậu.
Đó là bởi toàn bộ quái vật trấn thủ ở những tầng khác đều hành động theo thiết đặt của chúng. Cũng có vài trường hợp ở 1 vài nơi có khác biệt đôi chút --------------- Như trường hợp bị phấn khích bởi giọng hát của Shera.
Có thể là bởi Long Tộc có thể nói được ngôn ngữ, đó là 1 phản ứng không giống với 1 AI.
Diablo chĩa Lưỡi Hái chiến tranh về phía nó.
[Ánh sáng, ánh sáng hội tụ. Hãy lủi khỏi bóng đêm để đến với kẻ dám chống lại thánh thần -------------]
[Hãy học hỏi từ sự ngạo mạn của chính ngươi, con kiến bé nhỏ!]
Con rồng vỗ đôi cánh của nó, bay nổi lên 1 chút, và nhanh chóng tiếp cận hướng này.
Những chiếc vuốt khổng lồ của nó trở nên bắt mắt.
Bởi hiện giờ Diablo không có"Trượng Tenma” để thu ngắn thần chú, việc kích hoạt ma pháp của cậu chậm hơn bình thường.
-------------- Kích hoạt đi nào, kích hoạt ngay, nhanh nhanh nhanh! Yosh!
[“Ngọn Thương Hercules”!!]
Cây thương ánh sáng có chiều dài khoảng 5m được tạo ra từ bàn tay của Diablo, cậu nhảy lên.
Cậu giáp mặt với con rồng đang lao về phía cậu.
To lớn thế kia thì tránh hộ em.
Kháng phép của kẻ địch rất cao, thế nhưng level của cậu còn cao hơn. Việc bù lại sự thiếu hụt bằng cách thêm vào sức mạnh ma pháp là hoàn toàn khả thi. Cậu đã chứng thực được thiệt hại đã xuyên qua con rồng bằng cuộc tấn công trước đó.
Quang thuộc tính, ma pháp level 120 "Ngọn Thương Hercules” ------------ Nó là 1 ngọn thương ánh sáng, nhưng đã chọc thủng được thân mình con Cự Hắc Long.
Bầu không khí bị dao động.
Diablo cong môi mình.
[Fu………..Vậy ra tiếng gầm của ngươi không được truyền qua thần giao cách cảm sao]
[Thật đáng kinh ngạc, sức mạnh ma pháp………..Ta không tưởng tượng được rằng nó sẽ lọt qua bộ vảy của ta dễ dàng như vậy…………….!?]
[Tất nhiên, ta rất mạnh kia mà. Tuy nhiên, không thể có chuyện ngươi quá yếu phải không? Thế nhưng ngươi đáng lẽ phải mạnh hơn 1 chút nữa nhỉ?]
Lũ quái được dàn xếp ở Dungeon này có level đúng với thiết đặt của Diablo.
Không có chuyện chúng trở nên yếu hơn bản thân chúng ở trong game bởi vì chúng không thường xuyên chiến đấu như ở các nơi khác.
Trong trường hợp này, con Đại Hắc Long đáng lẽ phải mạnh hơn rất nhiều.
Đe dọa nó bằng"Ngọn Thương Hercules”, sẽ tạo ra khoảng trống, cậu sẽ tung đòn vào đó bằng thực chiêu. Đó là kế hoạch nhưng………….
Với trang bị hiện tại của Diablo, cái thực tế về việc gây ra được 1 lượng lớn thiệt hại xuyên được qua nó hình như là tính toán sai thì phải.
Cậu nghĩ đến một khả năng.
------------- Bằng vào những cách nào, mà mình đã vượt qua level 150 rồi sao?
Ngay cả khi cậu đang suy nghĩ, do những thói quen đã được ngấm sâu vào trong cậu là từ game mà ra, không hề có ngay cả 1 chênh lệch nhỏ nhất trong thời điểm cậu nhảy khỏi chỗ của mình và kích hoạt ma pháp.
Trong khi duy trì 1 góc bắn để Rem và những người khác sẽ không bị lôi vào tầm ảnh hưởng, cậu phóng ma pháp Quang thuộc tính vào nó. Vì những con Hắc Long mang thuộc tính Ám, thiệt hại gây ra gấp 5 lần bình thường.
Giọng của Rem trở nên run rẩy do trong đó chứa đựng nhiều cảm xúc sâu sắc.
[…………..Ngài thật đáng kinh ngạc, Diablo]
Shera và Lumachina ôm chầm lấy nhau.
[Ngài ấy đã làm được! Ngài ấy thực sự đã làm được!]
[………….Kami – sama……………Như em đã nghĩ, ngài đã đến để bảo vệ chúng em]
Những giọt lệ trào dâng từ những đôi mắt đó.
Bộ vảy của con rồng bị xuyên thấu, và những dòng máu màu nâu sẫm chảy rải rác.
[Không thể nào…………..không thể nào…………1 con rồng…………….bị áp đảo……………..bởi 1 con kiến nhỏ bé, bởi 1 nhân loại…………..chuyện đó……………không thể……………Việc hắn ta hành động kèm theo những âm mưu tính toán, thì có lẽ sẽ được hơn…………..Thế nhưng chỉ 1 mình hắn ta thôi sao……………!?]
[Kukuku, ngươi vẫn không hiểu sao? Kẻ đang đấu với ngươi, không phải là nhân loại đâu!]
[S, sao cơ………..?]
[Tên của ta là Diablo! Ta là Ma Vương đến từ thế giới khác!]
[Ugh!? Ca, cái tên đó là…………..Diablo? Ngươi nói là Diablo sao? Ta biết về nó……………ta……………Trong quá khứ, bởi con người đó, chắc chắn…………]
[Hou?]
Cậu ngạc nhiên.
Bằng cách nào đó, có thể nào con rồng này mang những ký ức về việc được Diablo giao cho canh gác ở đây ? Hồi ức của game chăng?
[Ngươi………….Ngươi có ký ức về những từ này trước đây phải không ? “MMORPG Cross Reverie”]
[Gukuh!! Ta, ta không muốn…………chết…………]
[Mu]
Khi Diablo hỏi về điều đó, “Rìu Sấm” mà cậu bắn ra ngay trước khi cậu hỏi đã tước đi 1 cánh của con rồng hầu như cùng lúc.
Đầu của đối thủ quay về đằng sau, và nó bắt đầu lùi lại 1 cách lảo đảo.
[………………..Không thể chết……………..ta………………phải không……………..chết, chưa được]
[Hmph……………Mới nãy, chẳng phải ngươi đã nói là “ngay cả nếu mọi chuyện kết thúc ngay bây giờ, nó sẽ không là gì hơn 1 sự khác biệt nho nhỏ” bằng 1 chất giọng hoàn toàn tự trọng sao?]
[Nó vẫn chưa được sinh ra……………..ta vẫn chưa……………..để lại ……………..một đứa ……………..thừa hưởng kí ức của ta………………]
[Ngươi………….]
Diablo hạ thấp Lưỡi Hái chiến tranh của mình.
Cậu đã không truy đuổi con rồng đã quay lưng về phía mình và bỏ chạy.
Cậu thở dài.
---------------- Ta hiểu rồi. Ngươi cũng còn trinh nhỉ huh.
Bởi Long Tộc có số lượng ít, dường như mình sẽ không gặp thêm 1 con nào nữa ---------------- cậu ngừng suy ngẫm về thứ gì đó như vậy.
Trong khi tưới vào mặt đất bằng máu màu nâu sẫm, con rồng bỏ chạy xa dần vào sâu trong hang.
Nó không còn bay được nữa.
Đằng trước nơi nó hướng đến, 1 người phụ nữ trẻ đơn độc đứng đó.
Diablo bối rối.
[Ca!? Thôi rồi………..]
Cậu không biết cô ấy là ai, nhưng đã muộn để cậu nhận ra cô ấy.
Con Đại Hắc Long quay đôi mắt đỏ ngầu về phía người phụ nữ trẻ đang lảng vảng ở đó như thể đang đứng trên lối đi của mình vậy.
[Đừng có, cản trở ta! Ta…………..chưa thể chết bây giờ! Ta không thể chết!]
Người phụ nữ trẻ chải mái tóc màu tía của mình.
Biểu cảm đó của cô ấy, không có 1 dấu vết nhỏ nhất của sự rung động.
[Ai, cho phép ngươi chạy khỏi đây? Ngươi là Thủ Hộ Giả của tầng 12………….dám chống lại mệnh lệnh của chủ nhân, thật đáng chết]
Diablo mở to mắt. Cậu nhận ra bóng hình đó.
--------------- Có thể nào là, cô gái trẻ đó là!?
Con rồng đe dọa cô ấy.
[Tránh đường! Nếu ngươi cản trở ta, ta sẽ tiêu diệt ngươi!!]
Dải sương màu đen rỉ ra ngoài từ những cái lỗ mở ra trên cổ họng và thân mình của nó. Sức mạnh của nó đã bị giảm đi đôi chút, nhưng hơi thở axit của nó đã bắn về phía người phụ nữ trẻ.
Người phụ nữ trẻ vung thứ dụng cụ cô ấy cầm trên tay lên. Đó là 1 thanh kiếm 2 đầu có 2 lưỡi kiếm ở cả cán lẫn chuôi. Chúng là cưa xích có chứa những lưỡi kiếm được rọi sáng. Đó là 1 vũ khí mà hình dáng bên ngoài của nó không trùng với bất kỳ thứ gì ở thế giới này, bởi thế giới này có dạng châu Âu thời Trung Cổ.
[Ta cho là, ta sẽ bắt đầu tẩy rửa]
Ngay trước khi hơi thở axit có thể chạm được vào người phụ nữ trẻ, nó đã nhanh chóng biến mất. Dải sương mù axit không thể với tới cô ấy.
Con rồng rống lên.
[Ngươi chỉ…………ngươi chỉ là công cụ lau dọn mà thôi!]
[Ta hiểu, vậy ra ngươi gọi Rose này là 1 “công cụ”. Là vậy sao…………Lý do để vứt bỏ ngươi đã được tăng lên. Mặc dù kẻ duy nhất được phép đối xử với ta như 1 công cụ là chủ nhân]
Cô gái trẻ tự gọi mình là Rose đâm mạnh vũ khí của cô ấy xuống đất.
Hơi thở của con rồng bị khắc chế. Và rồi, nó giương bộ vuốt đồ sộ của mình lên.
[Ngươi nên hối tiếc vì đã chống đối ta! Đồ búp bê!]
Rose, trước giờ không hề thay đổi nét mặt, nghiến chặt răng của mình.
[Đừng có……………gọi ta là búp bê!!]
Trong 1 không gian nơi mà đáng lẽ không có gì ở đó, 1 thanh kiếm khổng lồ thình lình xuất hiện. Đó là 1 thanh kiếm 2 đầu giống với 1 phiên bản SF (Khoa học giả tưởng) của thứ mà cô gái trẻ đang cầm trên tay.
Bàn tay nắm chuôi kiếm được làm bằng kim loại. Đó là 1 bàn tay trông như được bọc bằng sắt, thế nhưng bản lề có thể được nhìn thấy trong các khớp.
Ống dẫn trông như những động mạch chạy qua nó, và những đặc tính cùng với những biểu tượng trông như là những thứ được sử dụng trong hệ thống ma pháp được chạm khắc lên chúng. Những đặc tính và biểu tượng đó tỏa ra từ cánh tay cho đến những ngón tay. Như thể là năng lượng được truyền vào bên trong đó vậy.
Bàn tay máy dịch chuyển. Với thanh kiếm 2 đầu khổng lồ, nó chặn lại bộ vuốt rồng.
Và chỉ như vậy, nó hất văng cánh tay rồng trở lại.
[Oh, oh, oh……………!?]
[Fufu…………….fufufu……………….Ahahaha! Thách thức ta trong 1 trận đấu về sức mạnh, con bò sát nhà ngươi thật đúng là ngu xuẩn làm sao!?]
Cánh tay máy khổng lồ trôi nổi đằng sau cô ấy như là 1 phần cơ thể.
Phá được bộ vuốt rồng, nó còn cắt rời cái chân trái được bao bọc bởi những chiếc vảy cứng.
1 lượng lớn máu chảy ướt đẫm mặt đất.
1 lần nữa, tiếng gầm lại làm rung chuyển hang động.
[Để có thể…………gây ra…………..1 tổn thương ở level này, lên cơ thể ta……….]
[Dù ngươi khoác lác về chúng, chúng dường như là những chiếc vảy mềm đến bất ngờ. Mặc dù công kích của Rose chỉ mới bắt đầu thôi sao]
[Ca, cái…………..!?]
[Giờ thì! Hãy chuộc tội của ngươi 1 cách tận tâm nào, bằng cái chết của mình! “Krios” (1)!!]
Cánh tay máy khổng lồ kéo dài ra từ đằng sau lưng cô ấy tạo ra 1 cú đánh về 1 phía bằng 1 tốc độ mà chẳng có ai dám trông đợi bởi kích thước của nó. Nó đủ nhanh và thậm chí rất khó khăn để đuổi theo sau mũi kiếm nếu chỉ dùng mắt thường.
1 tiếng gió vang lên.
Cùng lúc, những chiếc vảy vỡ vụn, những miếng thịt bị xé toạc thành từng mảnh, những mảnh xương vỡ nát, và máu tươi rải rác xung quanh.
Cái đầu và thân mình của con Cự Hắc Long bị chia tách thành từng phần riêng biệt.
[Guoh]
[………….Câm miệng]
Như 1 người kết liễu, cô ấy xiên qua cái đầu đang rơi xuống bằng thanh kiếm của mình.
Như vậy, thần giao cách cảm từ con rồng không thể được nghe thấy nữa.
Rose chuyển ánh nhìn của mình về phía Rem và những người khác.
[Các người vẫn còn ở đây sao? Việc canh gác tầng ngầm thứ 12 không phải là bổn phận của ta, nhưng ta cần phải tẩy rửa nơi này……………]
Đôi mắt màu ngọc lục bảo của cô ấy trông về hướng Diablo.
Đúng như cậu nghĩ, cậu nhận ra hình bóng đó của cô ấy.
Khi cậu xây dựng Dungeon trong MMORPG Cross Reverie, Diablo đã đặt 1 mảnh trang bị nào đó tại tầng sâu nhất, tầng thứ 13 với tên gọi “Điện Ma Vương”.
Giữa những trang bị có thể mua được bằng tiền tệ trong game, có"Hầu Gái Kỳ Diệu”(2). Bề ngoài của nó trông như con người, nhưng nó là 1 người máy chuyển động bằng ma pháp ---------------- đó là thiết đặt dành cho nó.
Theo như cài đặt thì, sức mạnh chiến đấu của nó rất cao, và nó có nhiều lựa chọn khác nhau, thế nhưng những bản bổ của nó trong game không phát triển.
Bởi nó chỉ là trang bị được xếp quẩn quanh với 1 cái máy hút bụi trên tay, nó được gọi là 1 “roo*ba” trong các trang walkthrough. Hồi tưởng lại lúc mà thứ đó được giới thiệu, Diablo thấy đúng là hoài cổ thật.
[Rose, liệu ngươi còn, có những ký ức về thời điểm đó không?]
[…………Chủ…………..nhân?]
[Ta là Diablo…………..Không, ta tin rằng, sẽ tốt hơn nếu nói rằng đó là @Diablo – 13]
[!!]
Rose hiểu ra cùng với sự ngạc nhiên và đứng sững lại.
Thanh kiếm 2 lưỡi của cô ấy rớt xuống khỏi tay. Rớt xuống sàn, 1 âm thanh *Ko – n* vang lên.
Cánh tay máy khổng lồ trên lưng cô ấy biến mất. Liệu đó có là 1 sự tồn tại tương tự như Triệu Hồi Thú ở thế giới này không nhỉ?
Vì nó không được thực hiện đầy đủ như trong game mặc dù đã được cài đặt, cậu không thực sự rõ. Dù chắc chắn là sức mạnh của nó không hề bình thường.
Có lẽ là tốt thôi nhỉ nếu như mình nghĩ rằng cô ấy không còn bất kỳ chiến ý nào.
Diablo lại gần cô ấy.
[Giờ ta đã quay về, Rose]
Đôi vai cô ấy run rẩy, và đôi mắt của cô ấy mở lớn. Những giọt lệ lớn trong suốt trào ra ngoài từ đôi mắt đó, và chảy xuống dọc theo đôi má chau chuốt của cô ấy.
Giọng của cô ấy run rẩy yếu ớt.
[Ch………….Chào mừng ngài quay về……………….Chủ nhân của em]
Translator’s Notes:
(1):Tên Hy Lạp của chòm sao Aries.
(2):Loại hình tự động, nhưng vận hành bằng ma pháp.
---------------------------------------------------------------------------------
Translator: Google-chan
PR: Rappa