Isekai Maou to Shoukan Shoujo no Dorei Majutsu
Chương 03: Cố gắng gặp gỡ trưởng tộc
- Truyenconect
- Isekai Maou to Shoukan Shoujo no Dorei Majutsu
- Chương 03: Cố gắng gặp gỡ trưởng tộc
Chương 03: Cố gắng gặp gỡ trưởng tộc
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 3. Cố gắng gặp gỡ trưởng tộc
Part 1.
Cặp mắt của Diablo bắt đầu quen dần với bóng đêm.
Ở trung tâm lâu đài, có một thân cây cao lớn như một ngọn tháp.
Có ai đó đang ngồi trên những chiếc rễ xoắn ốc. Vì quá tối nên đừng nói đến biểu cảm, thậm chí ngay cả khuôn mặt hay trang phục cậu cũng không thể thấy được.
Chỉ có Shera, người có khả năng nhìn đêm, reo lên [Fuwah!?].
------------ Gì thế? Ngạc nhiên về ngoại hình sao?
Mình tự hỏi nếu mình thắp sáng nơi này bằng quang ma pháp có được không nhỉ, cậu nghĩ vậy nhưng……… Lần này, họ đến đây là vì Rem. Sẽ thật phiền phức nếu họ chọc giận nhóm người này.
Cậu quyết định giao lại việc đàm phán cho cô ấy.
Rem bước lên phía trước.
[.......... Tôi tên là Rem Galeu, và là một Mạo hiểm giả. Ngài có phải là vua của tộc Dark Elf không?]
Một giọng nữ điềm tĩnh vang lên.
[Hohoho…….. ngươi nói vua sao? Ta chỉ đơn thuần là trưởng tộc của làng này mà thôi]
Giống như các cô gái đã hướng dẫn họ, giọng cô ta cũng có chút nhấn nhá.
Tuy nhiên, đây là thế giới khác, nên tất nhiên cô ta và những người khác sẽ nói bằng ngôn ngữ của thế giới khác này. Chỉ có Diablo tiếp thu kiểu tiếng Nhật.
Nên dù là ngôn ngữ của Nhân loại, chỉ cần quốc gia khác nhau là sẽ có một sự khác biệt trong cách phát âm. Rõ ràng là như vậy.
Rem hỏi.
[......... Tôi có thể biết tên ngài được không?]
[Mọi người gọi ta là Rafleisha S Orangewood……… Nhưng thôi, cứ đơn giản gọi ta Rafleisha]
[.......... Tôi hiểu rồi. Rafleisha - sama, phải không]
[Hohoho……… Không cần sợ vậy đâu. Đúng rồi, đúng rồi, tối thế này, sẽ gây khó khăn cho các vị khách không phải là Elf của chúng ta, phải không? Ta sẽ bật đèn lên]
Cô ấy sử dụng ma pháp.
Bên dưới trần nhà, *pa*, một luồng sáng lóe lên. Đó là ma pháp «Quang». Cứ như có một bóng đèn tại đó vậy.
Vì ánh sáng đột ngột lóe lên, nên Diablo buộc phải nhíu mắt khi nhìn về phía đối diện.
Cậu nuốt nước bọt.
-------------- Qu, quả thật, dáng vẻ đó gây cho mình sự ngạc nhiên!
Rafleisha, có bộ ngực quái vật.
Kể từ lúc cậu gặp gỡ các cô gái ở làng này, cậu đã nghĩ có lẽ ai cũng vậy, nhưng thứ trước mắt còn đầy đặn vượt quá cả trông đợi của cậu! Vượt quá cả mức độ không thể nắm trong đôi bàn tay rồi. Chúng đạt kích cỡ to đến mức một người buộc phải giữ bằng hai cánh tay thì mới kham nổi.
Cô ấy mặc một bộ trang phục có nhiều lớp vải, và đeo thêm khăn choàng cổ. Nếu phần trang phục trên bụng của cô ấy phình ra, thì trông cô ấy khá giống một con quái vật cóc, nhưng eo cô ấy thon mảnh như cổ chai. Nhiêu đó đủ để khiến một người cảm thấy lo lắng liệu cô ấy có thể nâng được hai quả bóng ở phần thân trên hay không.
Diablo nhìn không dứt mắt.
Tóc của cô ấy không có màu đen như những cô gái Dark Elf khác, mà mang màu trắng gần như ngả sang bạc.
Những điều mọi người ở đây chỉ giữ trong đầu,không nói ra, vậy mà Shera lại không thương tiếc nói thẳng luôn.
[Rafleisha - san, ngực của cô khủng thật đấy nhỉ!]
[Hohoho……… Ngươi nữa, ngươi cũng vậy, chẳng phải của ngươi còn to đến mức không ai ngờ được ngươi là một Elf sao?]
[Eh? Ah, erm………. Ahaha……….]
Shera nở một nụ cười khá mơ hồ.
Mặc dù cô ấy đang che phủ cơ thể bằng một chiếc áo choàng, nhưng vẫn bị nhìn thấu quá dễ dàng.
Có lẽ họ nên nói rằng như mong đợi từ cô ấy, rằng cô ấy không chỉ là một người phụ nữ có bộ ngực đầy đặn không thôi đâu.
Rafleisha nhíu mày.
[Hmmn………. Ta ngạc nhiên đấy………. Ngươi thuộc dòng dõi hoàng tộc Elf phải không? Ta cảm nhận được aura của ngươi]
[Ah, Uu]
Cô ấy đang cố kiếm lời để nói. Tính cách của Shera rất khó nói dối.
Những người vừa thốt lên [Sao cơ!?] là những cô gái Dark Elf đang đứng đợi ở bên cạnh.
Dường như có một vài chiến binh ẩn mình trong bóng râm của cái cây lớn này. Hầu như, họ là biệt đội chuyên dùng cung, và cậu nghĩ họ có khoảng từ 4 ~ 5 người nhưng, có thể có nhiều hơn vậy không?
Elf ẩn mình trong những thân cây và bụi cây, ngay cả Diablo cũng không thể nắm bắt được vị trí của họ một cách dễ dàng.
Rem chộp lấy vai của Shera.
[Cô bị ngốc hả! Dở hơi hay sao mà lại không chối bỏ!?]
[Nh, nhưng, sự thực tôi vốn là một công chúa mà?]
[......... Dark Elf rất ghét Elf! Cái thực tế cô lại là thành viên của hoàng tộc, nếu họ biết được sự thật thì sao!]
[Nh, nhưng, Rafleisha - san, dường như cô ấy là một người tốt………]
[Làm như vậy chỉ vì thấy cô ấy "dường như thế", cô sẽ làm gì nếu cô ta có ác ý!?]
[Vì có Diablo ở đây nên ---------]
[Cái này……….]
*Gakkuri* Rem lấy tay ôm đầu mình xuống.
Sinh ra trong một môi trường quyền quý, nên Shera là người rất lạc quan. Trái ngược với cô ấy, bị ép phải chiến đấu một mình trong một khoảng thời gian dài, nên Rem là một người bi quan.
Diablo nhún vai.
---------- Chà, hai người đó làm chỗ dựa cho nhau cũng không tệ đó nhỉ.
Một cô gái Dark Elf lên sẵn cung. Đó là cô gái gấu thổ dân.
[Ngươi, ngươi nói ngươi là công chúa Elf sao!?]
Không chỉ cô ấy, các Dark Elf khác cũng đã lắp tên và giương cung của mình.
Biểu cảm của Rafleisha trở nên nghiêm túc.
[Dark Elf, đã một lần bị Elf phản bội………. Bên trong chúng ta là hận thù với tên vua Elf hiện tại, các ngươi biết chứ?]
[Ehh!? Đây mới là lần đầu tiên tôi nhìn thấy các cô đấy, các cô không biết sao!?]
[Đúng vậy……… Thế nhưng, ngay cả khi những kẻ làm điều đó đã quên, những người phải nhận lấy hậu quả từ những việc làm đó sẽ không bao giờ quên cả. Cho dù là một trăm hay một ngàn năm đi chăng nữa]
[Không thể nào ----------]
Đôi tai Shera rũ xuống thấp hơn mức bình thường, còn Rem thì nghiến răng.
[.......... Đó là lý do, tôi bảo cô ngốc đó]
Rem với tay về phía chiếc túi trên thắt lưng và nắm lấy một tinh thể.
Nhìn Rose và Sylvie cứ như họ chỉ đang đứng, nhưng thần kinh thì đã được tôi luyện tới mức có thể hành động bất cứ lúc nào.
Diablo thở dài.
-------------- Chẳng khác mấy lúc ở Đại Thánh Đường cả. Một khi mình lùi lại đằng sau và giao phó việc đàm phán cho họ, tình hình liền trở nên cực kỳ tồi tệ trước khi mình kịp nhận ra.
Cậu tin tưởng đồng đội của mình, nhưng rồi cuối cùng, hành động như một Ma Vương lại là thứ phù hợp với cậu nhất.
Cậu rút «Chiến liềm bản thử nghiệm» ra khỏi túi.
Sẽ thật tệ nếu cậu dùng đến 《Tonnerre Empereur》để đối phó với những người mà bọn họ muốn hỏi về Nghi lễ ma pháp. Ngay cả khi chỉ dùng đến một Ma Pháp cấp cực kì thấp, thì chắc chắn vẫn đủ để giết họ.
Diablo bước lên phía trước.
[Những câu chuyện nhảm nhí này thật phiền phức ----------------- Nghe đây, lũ Dark Elf! Ta là Ma Vương từ thế giới khác, Diablo! Ta chẳng hơi đâu quan tâm đến những oán niệm dồn nén của các ngươi đâu. Nếu các ngươi trân trọng mạng sống của mình, thì chỉ cần nghe lời ta thôi!]
[Ma Vương!? Đ, đúng như ta nghĩ, không thể tin được lũ Elf!]
Cô gái trẻ mặc bộ đồ gấu thổ dân bắn ra mũi tên của cô ấy.
Cô ấy bắn về phía cậu.
Cũng có những giọng nói hô hoán cô ấy dừng lại từ xung quanh, nhưng không kịp rồi.
Một đòn tấn công không thể tránh.
Ngay cả khi đó chỉ là một mũi tên bắn ra từ một cô gái yếu ớt, có lẽ mình vẫn sẽ nhận phải đôi chút thiệt hại, Diablo nghĩ trong khi sẵn sàng đối phó với mũi tên.
Tuy nhiên, như một cơn gió bất chợt, Rose dùng lưỡi kiếm cắt qua và đánh bật mũi tên. Cặp mắt cô ấy trừng lên to đến mức cậu nghĩ có thể chúng sẽ rơi xuống.
[Dám tấn công Master………. Thứ tạo vật ngu dốt đến mức ngờ nghệch. Cái giá phải trả cho chuyện đó chắc chắn là cái chết!]
[Rose, đừng giết cô ấy!]
Diablo bật ra mệnh lệnh.
Gần như cùng lúc, Rafleisha cũng thét lên.
[Ngừng lại!]
Tuy nhiên, lệnh dừng lại của cô ấy lại như là lệnh tấn công cùng lúc.
Các Dark Elf khác cũng đã bắn ra các mũi tên của mình.
Một cơn mưa tên.
Có khoảng 30 mũi tên.
Trước đó, cậu đã phòng thủ cơn mưa tên bằng cách dùng đến «Hỏa thành», nhưng nếu cậu sử dụng ma pháp Hỏa thuộc tính ở đây, thì cậu sẽ thiêu rụi toàn bộ chỗ này. Ngay cả khi cậu đang trong vai diễn Ma Vương, thì làm vậy vẫn là quá mức cần thiết.
Cậu có cảm giác nhóm của mình đã hoàn toàn gây kích động cho họ nhưng nhóm của cậu đến đây không phải để đánh nhau……….
Diablo giơ Chiến liềm lên, và phóng ra ma pháp.
[«Sóng Âm Thanh»!!]
Đó là ma pháp phòng ngự thuộc tính Phong.
Sóng xung kích đẩy lùi những mũi tên của Dark Elf.
Không chỉ dừng lại ở đó, một lượng lớn không khí tuôn ra khắp xung quanh.
Những người đứng ngay tầm ma pháp --------------- Cô gái trẻ bắn ra mũi tên đầu tiên, không tránh nổi ma pháp nên bị văng ra xa. Lưng cô ấy đập vào tường.
[Gehoh!]
Khi dính đòn ở phạm vi gần, lượng sát thương sẽ trở nên đáng kể.
Tuy nhiên, nếu khoảng cách khá xa thì, ma pháp này chỉ có tác dụng như một cơn gió mạnh mà thôi.
Mặc dù mọi chuyện đã an bài mà không làm bị thương Rafleisha, nhưng cũng không giết những Elf đang phục kích ở những bóng cây lớn
------------- Không, sẽ thật tệ nếu giết họ.
Để hạ được họ mà không giết, Diablo phải chọn lựa ma pháp của mình.
Tức thì có một kẽ hở.
Từ trên trần nhà, một chiến binh Dark Elf cầm cây kiếm nhảy xuống. Đó là một người phụ nữ mặc giáp da.
[Haaaa --------------- !!]
[Ta sẽ không để ngươi đến gần Master!]
Rose đối mặt với kẻ địch.
Do đồng đội của cô ấy ở rất gần, nên cô ấy không triệu tập «Linh Hồn Kỳ Diệu». Cô ấy rút ra lưỡi kiếm hai đầu.
Ngay trước khi Rose tấn công, chiến binh nữ Dark Elf vung thanh kiếm.
[Zeyah!]
Đường kiếm chuyển thành một lưỡi kiếm lóe sáng, rồi bay về phía trước.
《Tuyến kiếm》── Đó là một Võ Kỹ level 60 có thể chém ra một vết chém ở phạm vi rất dài bằng cách sử dụng SP.
Đó là những kẻ khá mạnh. Dường như tộc Dark Elf không chỉ sử dụng cung.
Rose xoay người tránh lưỡi kiếm sáng.
[ッ!?]
Mặc dù cô ấy tránh được nó, váy của cô ấy có thiết kế rộng thùng thình bị cắt qua.
Chiến binh nữ hạ xuống rồi chĩa kiếm về phía Shera.
[Ngừng di chuyển! Nếu ngươi cử động, công chúa sẽ ----------------]
[Hii!?]
Nếu cô ấy dùng cung, thì Shera là một Mạo hiểm giả cấp cao. Tuy nhiên, khi có một thứ vũ khí sắc bén chĩa về phía cô ấy, thì cô ấy sẽ đứng hình luôn.
Tình hình giờ đây, cô ấy có nguy cơ trở thành con tin, nhưng ngay trước khi mọi thứ trở nên như vậy, Diablo bắn ra ma pháp.
[《Quang đạn》!!]
Viên đạn ánh sáng khoét sâu bên hông chiến binh Dark Elf.
Nó dễ dàng nghiền chiếc áo giáp da thành bột.
「Gyah!?」
Nữ chiến binh phun ra không khí, máu cũng tuôn ra, sau đó bắn ra xa. Cô ấy tiếp tục bị văng vào tường.
Hiệu ứng bổ sung của Ma Pháp được kích hoạt, khiến viên đạn ánh sáng nổ tung, gây thêm thiệt hại cho cô ấy.
------------- Oh thôi rồi! Chết chưa vậy!?
Vì quá gấp gáp, nên cậu đã vô thức chọn một Ma Pháp kích hoạt nhanh chóng rồi bùng phát sức mạnh sau đó. Dường như cô ấy là một chiến binh cấp cao, thế nhưng có thể nào cậu đã giết cô ấy không?
Chiến binh nữ Dark Elf vừa đổ sụp kêu lên một tiếng.
「Ugh……uugh……」
Diablo cảm thấy an tâm.
Thế nhưng ngoài mặt cậu vẫn tỏ ra hoàn toàn ngược lại.
[Ha! Ngươi ngoan cường đến mức đáng kinh ngạc đấy nhỉ. Ku Ku Ku………. Ai muốn bị thổi bay tiếp nào? Ta tự hỏi lần này mình có nên dùng Ma Pháp thuộc tính Ám không nữa]
Cậu phất áo choàng.
Trang bị lớp EX (Cực phẩm) của cậu, 《Tiếng gọi của màn đêm》, mang hiệu ứng phát tán «Nỗi sợ» tới toàn bộ kẻ địch.
Nữ chiến binh cậu vừa đánh bại dường như là người có kỹ năng rất xuất sắc ở trong nhóm của bọn họ. Tộc Dark Elf bắt đầu trở nên lưỡng lự.
Part 2.
Một lần nữa, Rafleisha lên tiếng.
[Mau dừng cuộc xung đột này lại!]
Diablo cũng hoàn toàn tán đồng với ý kiến của cô ấy.
Diablo nở nụ cười táo bạo.
[Kukuku………… Chán nhỉ. Chà, tốt thôi. Vốn ta đến đây vì có việc cần bàn với các ngươi. Nếu các ngươi tự ý thức được khả năng của mình, thì ta chẳng bận tâm nếu phải tha thứ cho các ngươi đâu]
Có lẽ do tộc Dark Elf vốn có tính tự hào giống như tộc Elf, nên đã không có dù chỉ một số lượng nhỏ Dark Elf nghiến răng tức tối với vai diễn Ma Vương kiêu ngạo của Diablo.
Tuy nhiên, Rafleisha cũng đã điều chỉnh lại họ.
Cô ấy thật bình tĩnh.
Thậm chí còn nở một nụ cười.
[Fuu……… Ta biết ơn sự khoan dung của những vị khách của chúng ta. Đấu với một Ma Pháp Sư mạnh đến mức đáng kinh ngạc như vậy, điều đó thật khủng khiếp. Từ những gì ta đã nghe được -------------- thì ngài đã tàn sát Chúa Tể Rừng Đen chỉ bằng một đòn phải không?]
[Chúa Tể Rừng Đen? Ahh, ý cô là cái con Hắc Behemoth sao. Cô đặt cho cái thứ tép riu level cực thấp đó một cái tên khá là nổ đấy]
Có thể nói rằng cậu đã nhận biết được sự lo âu tỏa ra từ các Dark Elf. Dường như họ đã nhận thức được rằng đối thủ mà họ chĩa cung vào là một kẻ còn mạnh hơn cả dự kiến của họ.
Thế nên Rafleisha đã cố gắng tránh phải chiến đấu sau khi chứng kiến kết quả.
Cô gái trẻ bắn cung vào nhóm của Diablo đầu tiên mặc dù đã chứng kiến ma pháp của cậu giờ cũng đã nguôi giận.
-------------- Đó là bởi có hai cách chính để một tổ chức chuyển sang chế độ thù địch.
Hoặc người lãnh đạo ra lệnh tấn công, hoặc nhóm lính tiên phong quên mất bản thân mà tấn công.
Rafleisha cất giọng thán phục.
[Dường như ngài đã thực sự đánh bại con thú đó bằng ma pháp……….. Thật đáng sợ……….. Khách, khi ngài nói Ma Vương, ý của ngài là gì?]
[Ý của ta chính xác là những gì ta nói. Ta khác với những Ma Vương của thế giới này. Vì ta là Ma Vương của thế giới khác]
[Hohoho………. Vậy sao………. Rất thú vị]
*Jittori* Rafleisha nhìn lướt Diablo. Đôi mắt của cô ấy trông như đang đánh giá cậu. Cậu khó có thể bình tĩnh nổi.
[Hmph………. Phần còn lại, người này sẽ nói chuyện.]
Trong khi vẫn chưa khắc phục được những lỗi lầm của mình, thì cậu nên lùi lại đằng sau.
Trao lại trọng trách cho bà trùm giao tiếp, Rem nhìn về phía những người bị đánh gục lúc nãy.
[............ Đầu tiên, hãy để chúng tôi điều trị cho những người đang bị thương. Tôi xin lỗi vì đã gây xung đột trong hoàn cảnh này. Tôi muốn ngài tin rằng chúng tôi không hề có ý định xúc phạm hay làm bị thương bất kỳ Dark Elf nào. Thứ hai, Shera là bạn của tôi. Cô ấy cảm thấy lo lắng cho tôi khi tôi cố gắng đến mảnh đất này một mình và đã quyết định đi cùng tôi. Cô ấy có thể là công chúa của tộc Elf vốn có liên quan với những người tại nơi đây nhưng……… Hiện giờ, cô ấy chỉ đơn thuần là một người bạn đồng hành đầy chân ái mà thôi]
Rafleisha gật đầu, và đưa một tay ra để nhắc nhở
Nhóm lính Dark Elf ------------ Đúng như dự kiến, toàn là nữ, tiến ra và di chuyển những người bị thương. Sau khi xác nhận mọi chuyện, Rafleisha mở lời.
[Giương cung và chĩa kiếm về phía cô, ta không thể nói rằng những mối lo lắng của công chúa Shera là những nỗi sợ hãi không cần thiết được. Nên ta cũng muốn xin lỗi cô]
Đôi bên đều đã tạ lỗi với nhau.
Sau đó, Rem đi vào vấn đề chính bằng việc giơ ra một tay.
[.......... Tôi, được nghe rằng Nghi thức ma pháp có thể đem linh hồn Ma Vương ra ngoài được truyền lại cho mảnh đất này]
Biểu cảm của Rafleisha nhanh chóng trở nên nghiêm túc.
[Ta sẽ không nói cho cô đâu!]
[.......... Đó là………. Phải chăng vì lý do nào đó nên ngài không thể nói? Nếu là vậy, liệu ngài có thể lắng nghe tình hình hiện tại của tôi không?]
[Tình hình của cô?]
Rem đặt một tay lên bụng mình.
[.......... Một phần của Ma Vương Krebskrum đang bị phong ấn bên trong tôi]
[Ma Vương!?]
[........... Vâng. Tôi chắc chắn mình không cần phải giải thích về sự tồn tại của Ma Vương vào thời điểm này. Vào thời cổ đại đã rất lâu rồi, Chúa đã phong ấn thứ đó bên trong cơ thể tổ tiên của tôi……… Phong ấn lại được truyền từ mẹ sang con]
[Phong ấn đó ra sao rồi!?]
[........... Những biến cố khác nhau đã diễn ra, và sau khi có một lượng lớn ma lực được rót vào bên trong tôi thì kết quả là, Ma Vương Krebskrum đã hồi sinh]
Tộc Dark Elf chấn động trước lời lẽ của Rem. Thậm chí họ còn ồn hơn cả lúc Diablo tuyên bố mình là Ma Vương trước đó.
Rafleisha suýt đứng dậy khỏi cái ghế rễ cây to lớn kia.
[C, có thể nào, Ma Vương đã hồi sinh đó là………]
[.......... Không, Diablo thực sự là Ma Vương từ thế giới khác. Ngài ấy không phải Krebskrum. Một Ma Vương đã thức tỉnh sẽ không nói chuyện với các chủng tộc, phải không? Theo như các điển tích, chúng sẽ chỉ có một động thái duy nhất……… hủy diệt, và giết chóc]
[Đúng vậy……….. Đúng là vậy………. Đúng như cô nói]
[........... Ma Vương Krebskrum, hiện tại đang ở trạng thái vô hại. Xin hãy nghĩ theo hướng "cô ấy hiện đang bị phong ấn ở một dạng khác"]
[Ta hiểu rồi]
Rafleisha thở dài, rồi lại ngồi xuống.
Người rót ma lực vào bên trong cô ấy để hồi sinh Ma Vương Krebskrum là Diablo, là chi tiết cô ấy không nói ra. Dù cô ấy có giải thích ra sao đi nữa, họ vẫn bị coi là kẻ thù của các chủng tộc nếu có ai đó chỉ nhìn vào hành động của họ. Và cũng hết cách nếu họ bị dán nhãn là tín đồ Ma Vương. Họ cũng có cách nghĩ riêng của mình mặc dù……….
Rem tiếp tục câu chuyện của mình.
Nếu cô ấy chết hoặc được rót ma lực vào, chân thể của Ma Vương Krebskrum sẽ được giải phóng.
Nếu cô ấy sinh ra một đứa con gái, thì phong ấn sẽ lại được truyền xuống, nhưng cô ấy muốn kết thúc ngay tại thế hệ của mình.
Cô ấy chỉ muốn đem hình hài Ma Vương ra ngoài rồi sau đó phá hủy nó.
Thực tế rằng Krebskrum đã hồi sinh kia --------------- giờ là Krum, một cô nhóc yêu bánh quy, sống nhàn rỗi ở thành phố Faltra, là điều cô giữ bí mật.
[......... Đó là hoàn cảnh hiện tại của tôi. Nghi thức ma pháp được truyền xuống cho tộc Dark Elf có thể giúp được tôi, là điều mà tôi đã nghe được từ một người đáng tin cậy, và đó là lý do tôi đến đây để hỏi ngài]
[Fumu………… Giờ thì ta rõ rồi. Tuy nhiên, một thứ gì đó như cái Nghi thức ma pháp có thể dịch chuyển phong ấn Ma Vương, ta cũng khó nói rằng chúng ta "có" nó đâu]
Thái độ của Rafleisha rất lạ.
Sylvie nghiêng đầu.
[Mặc dù tôi không biết chi tiết ra sao, nhưng có thể nào có liên quan đến quá khứ không?]
Diablo hỏi "thứ gì" nhưng cô ấy lại trả lời [Tôi thực sự không biết chi tiết cho lắm].
Cuộc đàm phán không thể tiếp tục như thế này. Cậu nhắm mắt lại, cảm giác như cậu đang bước qua một mê cung.
Rem đã hỏi Rafleisha thêm vài lần, và sau cùng cô ấy đã nói cho họ tình hình bên phía tộc Dark Elf.
Part 3.
Rafleisha khoanh chân.
*Yusari* Bộ ngực quá khổ của cô ấy đung đưa.
[Vậy thì, ta sẽ kể lại ngắn gọn cho các người một câu chuyện cũ. Thứ đã xảy ra còn trước cả cuộc chiến tranh trong quá khứ rất lâu ---------- Vua của loài người đã phái đi một «Thánh quân» tiến vào khu rừng mà tộc Dark Elf cư trú tại thời điểm đó]
Một dấu hỏi nảy lên trong tâm trí Diablo.
------------- Thánh quân? Là cái gì thế?
Đó là cái tên không tồn tại trong thiết lập của MMORPG Cross Reverie.
Sylvie thì thầm.
[Thánh quân, chuyện đó cũng rất lâu rồi. Đó là tên của quân đoàn tồn tại vào thời của vua Lifelia cách đây ba thế hệ phải không?]
Hóa ra đã quá lâu rồi nên chi tiết đó đã không được thuật lại trong game.
Rafleisha kể tiếp.
[Thánh quân có nhiệm vụ ngăn cản sự hồi sinh của Ma Vương………. Bên ngoài thì tuyên bố là vậy………. Lấy lý do Nghi thức ma pháp có thể đảo ngược phong ấn Ma Vương được truyền xuống cho tộc của chúng ta, nên chúng đã tấn công]
Đó thực sự là một câu chuyện khủng khiếp.
Không chỉ Rem và Shera, đến cả Sylvie cũng kinh ngạc. Đây dường như là một biến cố mà phần lớn các chủng tộc đều không biết đến.
[Mặc cho chúng ta chỉ được thừa hưởng Nghi thức ma pháp mà tổ tiên chúng ta được giao phó vào thời đại của các huyền thoại………. Vì lũ Thánh quân đó mà rất nhiều Dark Elf đã chết. Khu rừng đẹp đẽ mà chúng ta sống vào thời điểm đó đã bị thiêu rụi đến tận lòng đất, và đó là lý do những người ít ỏi còn sống ẩn mình trong Blackwood chứa đầy thảm thực vật mang độc]
[Th, thứ như vậy thật………..]
Rem rên rỉ.
Rafleisha nói với một giọng trầm.
[Khi Thánh quân tấn công……….. thì tộc Elf, chẳng hề có một ai trong số chúng cố gắng bảo vệ tộc Dark Elf chúng ta. Vậy thì việc chúng ta oán giận chúng có gì đáng ngạc nhiên nào? Dù là tên vua Greenwood vào thời điểm đó đã băng hà chỉ một vài ngày trước thôi]
Shera giật nảy người.
[Tou - san………. Đã bỏ rơi các cô!?]
[Cô Không biết sao? Chà, nếu cô biết, thì chẳng việc gì cô phải đến đây cả]
[Tôi chỉ được dạy rằng "tộc Dark Elf rất đáng sợ"................]
[Bình thường thôi, bọn ta là nỗi sợ của Elf. Dù gì bọn ta cũng rất oán hận chúng]
[Ah, Uu……….]
Shera gục mặt xuống.
Đến cả Rem cũng im lặng. Sylvie cũng không còn nở nụ cười thường thấy.
Khuôn mặt Rose thì vẫn vô cảm, và chỉ lưu tâm đến vấn đề cảnh giác xung quanh.
Diablo không giỏi im lặng.
Cuộc nói chuyện không có tiến triển. Cậu nghĩ nếu cứ như vậy thì thật lãng phí thời gian.
[Fumu……… Nói cách khác, chẳng phải đây là cơ hội để thử nghiệm Nghi thức ma pháp các cô được thừa hưởng khiến cho mạng sống các cô bị lâm nguy hay sao. Khá là tình cờ đấy nhỉ]
Rafleisha cứng họng, ngay sau đó hét to.
[Không thể nào, cái chuyện đó sao có thể?]
------------ Vậy là mình phạm sai lầm sao.
Dường như những gì cô ấy truyền đạt hơi không đồng bộ với cách diễn giải của Diablo.
Tuy nhiên, rút lại lời nói như thể mình đã phạm sai lầm thì chẳng giống Ma Vương chút nào.
Cậu tự tin cố chấp. Và rồi giáng cán chiếc chiến liềm của mình xuống mặt đất.
[Toàn bộ các ngươi, các ngươi đã nuôi dưỡng lòng hận thù của mình đối với Thánh quân và tộc Elf đúng không!? Vậy thì sao? Chúng có mối liên hệ gì với ta không? Ta phải đến đây để gặp các ngươi, bởi vậy các ngươi nên hợp tác đi!]
[Ngu ngốc! Yêu cầu mà làm cái độ vậy sao!?]
Việc bị mắng khiến cậu rối trí, nhưng cậu vẫn kiên trì giữ thái độ điềm tĩnh của mình. Diablo cười nhẹ.
[Fu……….. Giờ cuộc nói chuyện lại trở thành "như thế này" sao. Nếu vậy ta sẽ thay đổi thái độ của mình. Nếu ta làm vậy, thì cô sẽ hợp tác đúng không?]
Rafleisha làm dịu cơn giận của mình, nhưng cô ấy lại là một người nắm giữ vai là lãnh đạo. Nên cô tất nhiên vẫn có khả năng suy nghĩ kĩ càng.
[Nói vậy, ý của ngươi là ngươi sẽ dùng đến vũ lực sao?]
------------------- Mình cũng hay chơi vậy. Nhưng dường như Rem lại không thích điều đó. Mình cũng chẳng muốn cưỡng ép ai cả.
Trong khi Diablo đang suy ngẫm, Rem nói to từ chối.
[Chắc chắn là không! Tôi tin rằng việc giải quyết vấn đề của chính tôi……….. Rằng để thoát khỏi tình trạng bất ổn này của mình, sẽ mang lại lợi ích cho Nhân loại. Tuy nhiên, khiến cho ai đó phải sử dụng vũ lực chỉ vì lợi ích của việc đó, thì tôi cảm thấy hoàn toàn sai lầm]
Rafleisha thở dài.
[Nghĩ hay đấy………Vị khách kia là một Ma Pháp Sư rất mạnh. Thế nhưng, điều đó cũng có nghĩa là, nếu ngươi nói rằng ngươi sẽ thử hăm dọa chúng ta bằng thứ sức mạnh đó, thì ta sẽ chiến đấu với ngươi bằng toàn bộ những gì mình có. Bọn ta thà đứng lên chiến đấu còn hơn là bị khuất phục bởi bạo lực, tộc Dark Elf vốn là như vậy]
Có lẽ vì bản tính đáng tự hào của họ đã bị Thánh quân đạp đổ -------------- nên thật khó để tưởng tượng.
Dạy họ Nghi thức ma pháp còn tốt hơn là phải chết đúng không, cậu nghĩ vậy nhưng………. Mỗi người đều có ý thức riêng về giá trị. Ngay từ đầu chủng tộc đã khác nhau, và còn bị ảnh hưởng bởi các sự kiện trong quá khứ nữa.
Sylvie gật đầu như thể hiểu ra thứ gì đó.
[Ahh, giờ tôi rõ rồi -----------. Kami - sama đã truyền lại Nghi thức ma pháp cho họ vì chính bản tính đó của họ]
Rem hỏi.
[........... Tôi nên làm gì đây, để khiến cô chịu hợp tác với tôi?]
[Để xem nào ----------------- Các vị khách có một người bạn. Và cô ấy không phải là một người bạn bình thường. Bất ngờ thay, cô ấy lại là công chúa Elf - sama! Hơn nữa, vua cha của cô ấy đã băng hà, các hoàng tử anh trai của cô ấy cũng đã tử nạn, và giờ đây cô ấy là dòng dõi hoàng tộc duy nhất còn lại]
Ngay khi những ánh mắt xung quanh tập trung vào cô ấy, Shera trở nên hoang mang.
[Eh? Tôi sao?]
[Hohoho………… Nếu, giả dụ, cô đã làm mất lòng tin giữa tộc Elf và tộc Dark Elf………. Rồi khôi phục lại mối quan hệ đó, thì các vị khách và ta sẽ là những người bạn với nhau. Sau đó tất nhiên ta sẽ vui lòng hợp tác, thấy sao?]
Shera cười tỏa nắng khi nghe xong.
[Waah, tôi nghĩ như vậy thật tuyệt! Mặc dù tôi không thực sự tiếp thu được những vấn đề quá phức tạp, việc trở nên thân thiết với nhau đúng là chẳng có gì bằng phải không!]
[Cô nói nghe có vẻ dễ nhỉ. Vậy thì, như là dấu hiệu của tình bạn……….. Các ngươi liệu có thể giao lại một phần của Greenwood?]
[Hoe?]
[Trong quá khứ, tộc Dark Elf cũng từng sống trong một khu rừng giàu có và được ban phước. Giờ đây, chỉ có chúng ta phải ở trong rừng độc……….. Như bây giờ, kể cả có nói đến chuyện hòa giải đi chăng nữa, cũng là bất khả thi đúng không? Sự thực chúng đã không sát cánh chiến đấu cùng chúng ta chống Thánh quân vào thời điểm đó……….. Nếu các ngươi để lại một phần của rừng Elf, thì chúng ta có thể coi quá khứ là những chuyện đã qua. Gấp ba lần kích cỡ của ngôi làng này thì thế nào?]
Rafleisha nhìn cô ấy dò xét.
[Erm……….]
Shera lộ vẻ đăm chiêu.
Biểu cảm của Rem và Sylvie cũng trở nên nghiêm túc.
Yêu cầu trao đổi lãnh thổ với Nghi thức ma pháp ---------------- Chấp nhận điều đó đúng là khó tin.
Diablo nắm chặt chiếc chiến liềm của mình.
-------------- Người phụ nữ này, cô ta đã không định hợp tác từ lúc mới bắt đầu, phải không? Ngay cả khi họ cố gắng kháng cự, thì mình vẫn nên dùng vũ lực chăng?
Bình thường thì, phía đối phương cũng có thể ý thức được khí tức của phe mình. Cậu có thể thấy các cung thủ Dark Elf đang dần trở nên căng thẳng.
Tình hình đang thực sự trở nên nguy kịch.
Shera chắp tay.
Âm thanh *Pahn!* vang lên.
[Chắc chắn rồi, tôi đồng ý!]
[Hohoho………. Như ta nghĩ, các ngươi sẽ không giao l----------------- Nn? Chờ đã, cô nói cái gì vậy?]
Cặp mắt Rafleisha tròn xoe.
Shera nở một nụ cười vô lo.
[Như tôi đã nói, tôi đồng ý. Gấp ba lần diện tích ngôi làng này ư? Mặc dù tôi không thực sự nắm rõ, nhưng nếu quy mô là vậy, tôi nghĩ việc đó nên được thực hiện]
[Không thể nào! Chẳng phải ngay cả tộc Elf cũng đông đảo đến nỗi nhiều người phải rời bỏ khu rừng của họ đấy sao!? Việc nhường lại bất kỳ tấc đất nào là quá xa vời, chúng chẳng có đủ đâu, đúng không!?]
[Nhưng mà, Rafleisha - san, nếu những điều cô nói là đúng, thì tôi nghĩ nhiều như vậy cũng bình thường thôi cả. Sống trong một khu rừng chỉ toàn thảm thực vật mang độc thật là khó khăn, đúng không?]
[Điều đó……….. đương nhiên là………..]
[Tôi nhé, không hề biết lý do tại sao Tou - san lại không bảo vệ tộc Dark Elf. Tôi nghĩ mình sẽ thử hỏi Kaa - san sau. Nhưng mà, tôi nghĩ sẽ thật tuyệt nếu cả hai tộc Elf và Dark Elf trở nên thân thiết với nhau]
Rafleisha lắc đầu liên hồi tỏ vẻ không tin nổi.
[Không thể tin nổi! Chuyện này thật khó tin! Đ, đúng vậy………. Sau cùng, một công chúa vẫn chỉ là một công chúa mà thôi, chứ không phải là vua. Cô ta không có quyền san sẻ khu rừng. Là ý đó, có đúng không!? Cô đã lên kế hoạch để nói rằng "điều đó là không thể" sau đó và khiến điều đó trống rỗng và vô giá trị, có đúng không!?]
*Mu* Shera bĩu môi.
[Tôi sẽ không nói dối!]
[Cô có dám cược mạng sống của mình không!? Cô có dám thề với Chúa không!?]
[Đương nhiên! Thế nên, hãy làm gì đó với Rem đi!]
Rem hoảng hốt chen vào.
[C, cô……….. Cô có hiểu mình đang nói cái gì không đấy, Shera!? Không, có bao giờ cô hiểu đâu!]
[Là vậy đấy, Rem]
[Baka Shera! Nhường lại một phần khu rừng cho tộc Dark Elf, tộc Elf sẽ chẳng bao giờ đồng ý đâu. Đặt cược mạng sống của mình vào lời hứa đó, cô đã coi nhẹ lời nói của mình quá rồi……….]
[Không nhẹ đâu, tôi hoàn toàn không coi nhẹ lời nói của mình……….. Ý tôi là, Rem, khi tôi bị Nii - san bắt, cô đã mạo hiểm mạng sống của mình để đến cứu tôi. Vì vậy, lần này đến lượt tôi, rõ rồi chứ?]
[Đ, đó là……… Diablo đã…………]
[Un, đúng vậy. Thế nên nếu có một lần Diablo gặp rắc rối, cả hai chúng ta sẽ cùng cố hết sức]
Shera nắm chặt hai tay giơ lên trước ngực.
Giọng nói của Rem trở nên run rẩy.
[........... Như tôi nghĩ, cô thật ngốc. Nếu Diablo thật sự gặp rắc rối, chúng ta chẳng thể làm gì được đâu]
[Ahaha, đúng vậy ----------]
[........... Thật sự không sao chứ, Shera?]
[Yup! Vì tôi đã có suy nghĩ kĩ rồi, nên tất nhiên là hoàn hảo!]
Cô ấy trầm ngâm gật đầu.
Rafleisha tóm lược lại cuộc trò chuyện.
[Nếu công chúa Shera sẽ thề với Chúa, thì chúng ta sẽ tin cô ấy. Để đổi lấy một phần của khu rừng, chúng ta sẽ quên đi quá khứ, và vì chúng ta là những người bạn ------------- Chúng ta sẽ triệt để giải quyết vấn đề phong ấn Ma Vương bên trong cơ thể vị khách Báo Nhân ---------------- Xin thề với Chúa]
[Tôi xin hứa! Và cũng xin thề với Chúa!]
Shera mạnh mẽ gật đầu.
Part 4.
Lễ nghi Ma pháp sẽ được thực hiện ngay lập tức.
Có lẽ sẽ ổn khi chỉ có một mình Rem tham dự, nhưng mà…
Shera nói là muốn có mặt, do đó cô ấy đã đi cùng với Rem.
Kể từ khi họ yêu cầu cho lễ nghi Ma pháp, họ đã không còn lựa chọn nào khác ngoài tin vào Rafleisha. Vì cô ấy đã được hứa sẽ được đền bù một khoảng không thể ngờ tới, có lẽ cô ấy sẽ không phản bội họ.
Tuy nhiên, còn về những Dark Elf thì sao? Liệu họ có dám tuyên bố sẽ không làm hại đến Rem và Shera không?
Cậu cảm thấy không an tâm khi chỉ có Rem, người đang trong nghi lễ, còn Shera thì rất kém trước những cuộc tấn công bất ngờ.
Diablo nói với họ.
[Ta sẽ xem qua nghi lễ đó.]
[Hohoho… Ngài không tin tôi à? Ngài thật là một người thận trọng. Nhưng sẽ khá rắc rối nếu có nhiều người tại nghi lễ. Tế đàn khá là chật hẹp.]
[Đã hiểu, Rose và Sylvie ở lại xe ngựa]
Biểu cảm của Rose liền trở nên phiền muộn, cô cúi đầu mình xuống thấp.
[Đã nhận, lệnh của ngài, thưa Master.]
[Un, bọn tôi sẽ đợi ở ngoài. Ngài đừng có hành động mãnh liệt đó quá nha, Diablo-san]
Hai người họ rời khỏi tòa nhà.
Theo sau Raflesha, Diablo, Rem và Shera di chuyển vào bên trong.
Phía bên kia của cái cây lớn--
Đó là một căn phòng khá hẹp. Có hai lối vào, một cánh cửa mà nhóm Diablo bước vào và một lối khác ở phía sau.
Ở đây không có cửa sổ, và tối hơn nhiều so với chỗ trước. Một lần nữa, ma thuật “Quang” được sử dụng để chiếu sáng.
Ở trung tâm sàn gỗ, có một cái ao được bao bọc bởi những tảng đá, vài con cá đang bơi trong nước.
Đáng ngạc nhiên, không có ai hộ tống Rafleisha. Không còn ai khác trong phòng này cả.
Có phải những hộ vệ đang ở phía bên kia của bức tường? Hay có lẽ Diablo không thể nhận ra sự hiện diện của họ?
Không thể cảm nhận được chúng thì chẳng ngầu tí gì , nhưng nếu cậu giả vờ phát hiện ra chúng nhưng thực sự lại không có ai, thì đó như là sự vụng về đến ngu ngốc vậy. Sẽ rất buồn cười. Làm thế nào mà cậu có thể hỏi được mà không làm ảnh hưởng đến sự oai phong của một Ma Vương!?
Diablo khịt mũi.
[Hmph… Những cận vệ của cô…Ý sao đây, Rafleisha?]
Cô nở một nụ cười dịu dàng.
[Nơi này được gọi là 《Phòng thanh tẩy》 . Vì những người duy nhất được phép vào là tôi và những người làm lễ, nên lính gác không có ở đây. ]
Ra là vậy, hèn chi ở đây không có nỗi một tên lính.
[Thật ngạc nhiên khi cô tin tưởng chúng tôi một cách dễ dàng đấy]
[Hohoho…Bởi vì dù gì ta cũng là bạn rồi.]
[Mu….]
Khuôn mặt Diablo hiện vẻ hoài nghi, và thế rồi Rafleisha nói thêm.
[Đối với vị khách đến từ một thế giới khác, ngài có thể thấy khó hiểu nhưng mà…. Hoàng tộc đã thề với Chúa.Là nghiêm túc thật . Ví như, nó còn thậm chí còn nghiêm túc hơn cả việc trao đổi tiền bạc. ]
[Vậy là vậy sao.]
[Đó là bởi vì những người được trao cho sự bảo hộ thiêng liêng đặc biệt của Chúa và có thể làm cho đất nước giàu có là Hoàng Tộc. Và sau đó, lần này, bất kể cậu nghĩ về nó như thế nào, đó là một lời hứa có lợi cho Dark Elf. Khi lời đề nghị đó được đưa ra, nếu chúng tôi không làm gì ngoài điều đó, thì niềm kiêu hãnh hay những thứ khác của tộc chúng đều không cần, phải không? ]
[Dĩ nhiên rồi, một lễ nghi Ma pháp đổi lấy gấp 3 lần diện tích làng thì……]
Shera đang nói bị cắt ngang.
[Cô sai rồi! Dark Elf và Elf sẽ sinh sống hòa thuận với nhau! Đó là một lời hứa]
[Đúng vậy……Dù người dân vẫn còn hoài nghi……Nếu chúng ta sinh sống trong khu rừng màu mỡ ấy một lần nữa…Nếu lời hứa của công chúa Shera là sự thật, thì tôi chắc rằng chúng ta sẽ có thể hợp tác với nhau. Nơi mà chúng ta có thể sinh sống cùng nhau.]
Khuôn mặt của Rem trông đượm buồn.
[…. Mọi thứ sẽ ổn thật ư? Tôi đang lo lắng về cảm giác của bên Elf , họ sẽ bị mất một phần rừng của mình]
[Sẽ ổn thôi mà.]
Shera tự tin trấn an Rem. Thế nhưng, vì đó là những lời nói của Shera, người mà thường xuyên không nghĩ đến mọi thứ một cách kỹ càng, nên đâu đó cũng có chút lo lắng.
Rafleisha liếc mắt và múc lên một ít nước lên từ hồ nước.
Ngửi mùi của nó, rồi cô ngậm nó trong miệng.
[Nn…. Không có vấn đề gì. Giờ thì, thanh tẩy nào.]
[…Ý cô là sao?]
Rem đặt câu hỏi.
[Dòng nước mùa xuân ở đây, rất tốt, hiếm khi có những lúc chất độc từ rừng trộn lẫn vào. Đó là lý do mà tôi đánh giá nó bằng cách nếm và ngửi mùi. Cá bơi trong đó cũng là vì điều này. ]
[…Ao nước này có phải dùng để sử dụng cho Lễ nghi Ma pháp phải không?]
Rafleisha gật đầu và sau đó hỏi lại.
[Vị khách báo nhân-- Rem-san đúng không? Cô có, tin tưởng tôi không? .]
[…….Câu hỏi đó khá khó để trả lời. Chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau, hơn thế nữa, cô còn dược nghe về quá khứ của tôi. Nhưng mà, đây là cơ hội mà chính Shera đã liều mạng sống vào nó. Nên tôi sẽ trông cậy mọi thứ từ cô, Rafleisha-sama.]
[Hohoho…cô sáng suốt đấy.]
[...Phiền cô chăm sóc tôi vậy]
Diablo nhớ lại một cái gì đó.
── Lễ nghi Ma pháp à…
Khi cậu rót sức mạnh ma thuật vào Rem, nó đã biến thành một thứ không thể tưởng tượng được. Cậu ta đã đặt ‘nó” vào cô và làm “điều đó”…… Liệu lần này cũng như vậy? Hai người họ sẽ “quện nhau” khi đang phong ấn?
Có thể vì Rem đang có cùng một suy nghĩ tượng tự, nên má cô đỏ ửng lên khi hỏi một câu tượng tự vậy.
[U, um,…. Cô có làm những hành động như việc chạm vào cơ thể của tôi không?]
[Tôi chạm vào chi? Nghi lễ của Chúa được thực hiện thông qua tư thế và lời cầu nguyện thích hợp. Nên không cần việc đụng chạm vào cơ thể cô. ]
[…Vậy thì, tôi chỉ cần đứng yên đó? Chỉ cần nói? Và cô sẽ không chạm vào tôi? ]
[Có một bệ thờ ở phía đông của làng. Cô cầu nguyện tại đó cho đến khi mặt trời mọc. Cô đứng cũng được, nhưng vì nghi lễ sẽ diễn ra suốt đêm, nên việc ngồi sẽ thoải mái hơn với cô. Còn nếu cô muốn được sờ mó thì không vấn đề gì, tôi có thể làm giúp cô?]
[Không đâu! Tôi sẽ chọn theo cách bình thường!.]
[Hohoho…… Triển thôi nào.]
[Ahh, Tạ ơn trời. Tôi đã chuẩn bị rất nhiều nhưng có vẻ như lần này tôi sẽ không bị làm hổ thẹn nữa. ]
Rem thở dài như thể cô cảm thấy nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.
[Cảm ơn trời tôi đã nhận được sự đồng ý từ cô. Vậy thì, hãy thanh lọc bản thân bằng nước suối.]
Rafleisha đặt tay lên chiếc khăn choàng của chính mình.
* Shuru * Cô cởi quần áo.
Những lớp quần áo của cô ấy nhẹ nhàng rơi xuống, làm cho bộ ngực kích thức siêu khổng lồ của cô ấy dù cho có đang mặc đồ hay không phơi bày ra một cách tự do.
[Fuah!?]
Rem phát ra giọng kỳ lạ.
Part 5
Khi đã khỏa thân xong, Rafleisha đưa tay ra tới Rem.
[Vì chúng ta sẽ cầu nguyện với Chúa, nền đây không phải việc làm sạch cơ thể một cách bình thường.]
[…Đ-đúng là vậy.]
[Một phong tục được giao cho chúng tôi cũng vì cho nghi thức, cô hãy nhìn tôi mà làm theo. Đầu tiên, từ tay cánh tay trái.]
[…..Trong việc cở đồ?.]
[Giống vầy này.]
Rem thở dài.
[…..À…..Ra là vậy.]
Diablo đang cố gắng suy nghĩ về việc khác để cho mắt cậu không nhìn bọn họ. Nhưng ngặc nỗi Rafleisha nói thứ gì đó thái quá.
[Nếu như cô vào 《Phòng tế đàn》, thì cô chính là người tham gia nghi lễ đó. Bởi vì cô sẽ đứng trước Chúa, cô cần rũ bỏ mọi thứ nhơ nhuốc trên người cô.]
[Fuah?]
Lần này, Diablo phát ra một giọng hệt với Rem phát ra vài giây trước.
[À, tôi hiểu rồi---]
Shera gật đầu một cái và bắt đầu cởi đồ mình ra mà không cần do dự gì cả. Cô cởi đồ mà trông như rất mượt vậy
Tộc Elf là một tộc có bản tính đầy kêu hãnh, nhưng ngạc nhiên thay là họ không có phản kháng gì khi mà khỏa thân cả ư?
Rem đỏ mặt hết cả lên.
[….Shera….cô không ngại gì hết à??]
[Cũng có một chút. Nhưng tôi đã đặt cả tính mạng và thề với Chúa rồi.]
[….C…Cũng phải, nếu là tôi hay người khác chắc sẽ cũng như vậy….Nghi thức ma thuật này cũng cần thiết cho lợi ích tới tương lai của tôi nữa….Cũng như là cho cả Nhân loại. Shera còn đã hứa một khoản bồi thường rất lớn, thậm chí cả bản thân mình vào. Tôi không nên ngại ngùng làm gì.]
[Ahaha……Việc này chỉ giống như là đi tắm thôi.]
[…Cũng phải ha, và chúng ta cũng không bị người lạ nhìn thấy nữa.]
Rem cuối cùng cũng lột bỏ quần áo mình.
Diablo cũng tự giải quyết mình.
Trong tình huống này, chỉ mình ảnh thì không thể nào nói được “Tôi không tham gia bởi vì tôi ngại” được. Cậu có thể từ chối một cách ích kỷ nếu như là cậu ở quán khứ…
Cậu đã hành động với Rem và Shera từ khi cậu được triệu hồi sang thế giới khác, dần dần mọi người đã trở nên thân thiết với nhau hơn.
[Không còn cách nào khác, có lẽ ta sẽ theo ý các cô.]
Có một khó khăn trong việc chiến đấu. Khi mà Rem không có pha lê triệu hồi và Shera thì không cung hay tên bên cạnh thì họ không thể nào chiến đấu được. Vào thời điểm xảy ra tại nạn mà họ lại không mang theo trang bị thì chỉ có duy nhất Diablo là có thể sử dụng phép thuật.
Cậu giấu cái chiến liềm của mình trong túi.
Cậu cởi bỏ áo choàng và phần đồ ở từ hông trở lên.
Tim cậu bắt đầu loạn nhịp.
Cởi đồ trước mặt phụ nữ thì rất là xấu hổ. Quan hệ với cậu cùng hai người tới chỗ là tắm chung rồi, nhưng đó không phải là thứ mà cậu chưa từng thử trước đây (p/s: vụ tắm với Rem)
---Quan trọng hơn, sẽ rất xấu hổ khi họ biết rằng tâm trí cậu đang không bình tĩnh nỗi ngay lúc này! Những lúc thế này, cậu phải dùng “Toán học”!
Bằng cách lấp đầy suy nghĩ của mình bằng những con số, Diablo có thể dồn máu nữa dưới đến não mình.
Số pi là: 3,14159265358979323846264338327950288419……
[Uhm….số kế tiếp, là số nào nhỉ?.....7….hay….1?]
[…Chuyện gì thế? Diablo?]
[Nhanh tắm chung nào!.]
Shera đến và nắm lấy tay cậu.
Trong trạng thái nude 100% (p/s: không có mặc đồ gì hết ý)
Và rồi, sự liệt kê về con số mà cậu nhớ từ thời học cấp hai, mặc dù lúc đó cậu chẳng ưa thích gì nó cả, với cái chạm nhẹ của cơ thể trần trụi và màu da nõn nà của Shera đang ngay trước mặt cậu, những con số ấy tan biến như một con Slime bị trúng Nổ vậy.
Awawa.
Rem đưa tay ra thắt lưng cậu.
[…Nếu ngài định tham gia cùng bọn em, hãy nhanh lên nào, Diablo. Trong Lễ nghi Ma thuật này, vị trí của mặt trăng và những ngôi sao rất quan trọng.]
Vừa nói Rem vừa cởi bỏ thắt lưng của cậu ra rất điêu luyện.
Đưa tay cô trên quần cậu, cô cương quyết kéo thẳng nó xuống
[Oắt the hợi!?]
Rem ngừng thở. Đôi mắt cô tròn xoe. Và rồi, mặt cô đỏ bừng, cô vội vàng nhảy lùi lại sau.
── Cô ấy kéo “nó” xuống cùng với cái quần lót của mình luôn-!?
Nhiếu “thứ” đã bung ra ngoài. [note18739]
Một cảch hoàn hảo đã bị cắt ngang khúc đó.
Rem quay lưng lại với cậu và nhanh chóng nói
[X-x-x-x xin lỗi! Diablo, ngài hãy….D-Dù gì thì…Hãy nhanh lên!]
[U-u-umu.]
Cuối cùng thì, bị Rem cởi ra và tay thì bị Shera túm lấy, Diablo đã đứng trước ao nước. Hoàn toàn khỏa thân
Nhiệt độ tăng cao từ lúc căn phòng khóa lại, nên cũng không lạnh lắm.
Mồ hôi không ngừng rơi xuống.
Rem thì nằm bên phải Diablo, còn Shera thì đang bên trái, Rafleisha thì đang trước mặt cậu. “Đồng bằng”, “núi to”, “NÚI SIÊU TO” đang hội tụ tại đây.
[Hohoho…. Thật vô tư làm sao, bọn họ đều thuộc những tộc khác nên chắc ngài không cần bận tâm giò đâu nhỉ?]
[Cô cũng vậy đó, đừng quan tâm đến chuyện khác mà hãy tậm trung vào nghi lễ đi.]
Cậu giấu đi sự xấu hổ của mình bằng cách dọa nạt, nhưng với cái thân thể đang trần như con nhộng hiện tại thì đe dọa mãnh liệt cỡ đó chẳng thấm tháp là bao.
Một cơ thể cơ bắp cùng cái Level 150 có lẽ là những thứ vót vét lại danh dự cho cậu lúc này.
Reflesha cúi người xuống và để tay phải cô ngập trong nước.
[Thế thì… mọi người hãy làm theo như tôi nhé?]
[……Tôi biết rồi.]
[Un!]
Rem và Shera cũng để cánh tay xuống nước. Diablo cũng làm theo cô và đưa tay phải ra.
Đúng như dự đoán, nước mùa xuân thật lạnh.
Cậu ngạc nhiên về việc phải đột ngột cởi bỏ hết quần áo, nhưng hành động thanh cơ thể là việc bình thường. Họ rửa tay chân, mồ hôi trên cơ thể và khuôn mặt.
Nếu việc này kết thúc chỉ với nhiêu đó, thì đã hẵng không phải là vấn đề lớn, nhưng…
Một giọt nước rơi xuống từ mái tóc đang ướt của cô.
Rafleisha nhắc họ đến cánh cửa ở phía sau, một cánh cửa khác với cái mà họ bước vào.
[Giờ thì, đến tế đàn nào]
Rem chớp mắt hai lần, và hỏi như muốn kiểm tra việc gì đó.
[….U, um…còn đồ đạc của chúng ta thì sao?]
[Hohoho…Cô đang nói gì thế? Thậm chí đã qua được vấn đề rửa cơ thể thì mặc đồ bẩn lại thì cũng chẳng có ý nghĩa.]
Rafleisha mở cánh cửa ra.
Gió thổi vào.
Đây là bên ngoài.
Ngôi làng của tội Elf.
Vì đây là phía sau của lâu đài, nó là một hướng khác với nơi họ đi bằng cỗ xe, nhưng một số tòa nhà có cấu trúc tương tự được xếp thành hàng.
Bầu trời vẫn sáng nhưng đã trở nên đỏ rực hơn.
Một vài phụ nữ Dark Elf đang chuẩn bị bữa tối tại các lò sưởi, một vài thì đang chặt củi hoặc bảo dưỡng cung tên của họ.
[……Chã lẽ chúng ta sẽ đi…. qua đó ư?]
Rem nói với giọng khô khốc.
Rafleisha dẫn đầu và đi ra ngoài.
[Hãy nhanh lên. Nghi thức ma thuật này cần được bắt đầu trước khi mặt trời lặn.]
[……Ah…..Uu.]
Không chỉ khuôn mặt, mà màu đỏ đã lan đến tận gáy.
Và đúng như dự đoán, đôi mắt của Shera cũng quay cuồng trong sự ngại ngùng.
[Fuwah-!? Ta định đi khi đang khỏa thân ư?]
[Nếu cô có suy nghĩ khác, tôi không phiền nếu chỉ có mình Rem-san đi cùng.]
Rafleisha thở ra một cách thờ ơ, cô nhìn sang vai mình. Dường như việc làm sạch cơ thể tại nơi đây và sau đó đi bộ đến chổ làm nghi lễ là một phong tục, có lẽ cô ấy đã quen với nó rồi.
Rem hỏi một câu với gọng nói nghe như cô đang vắt ra từng chữ để hỏi.
[…Tại làng Dark Elf…. Dường như chỉ toàn là phụ nữ thôi đúng không?]
[Vâng, tất nhiên. Những người con trai khi đến tuổi mà họ có thể cầm cây cung được thì khi đó cha họ hay những người anh trai đưa đi huấn luyện.]
[…Ra là vậy.]
Rem quyết định đi ra ngoài.
Ngay tức thì gần cô, có một người phụ nữ Dark Elf mang một bó củi trên vai.
[Hyah!?]
Dù cho phong tục có trở thành như thế nào đi chăng nữa thì việc khỏa thân ngoài đường như vậy là một điều làm mọi người rất ngạc nhiên.
Người phụ nữ đó thấy ngoại hình của những người còn lại, và dường như đã hiểu ra đó là một phần của Lễ nghi Ma pháp, cô ấy đã tránh sang hướng khác sau khi cúi đầu.
Rafleisha bước đi không một chút hổ thẹn nào cả.
Còn Rem và Shera vừa theo sau cô vừa đỏ mặt.
── Điều này chắc chắn có một ý nghĩa nào đó!
Vì cậu cũng không thể nào là quay lại được, Diablo cũng đành di chuyển chân mình về phía trước.
Người phụ nữ trong làng thả bó củi xuống làm tạo ra một tiếng động * gashan, bara bara *.
[Hiii!?]
Cô bất giác hét lên mộ tiếng thỏ thẻ và loạng choạng quay lưng đi. Cái nhìn chăm chú đó từ cô, bất kể cậu nghĩ về nó như thế nào thì nó đều tập trung vào một điểm trên người của Diablo.
── Cô ấy đang nhìn cặp sừng của mình!? Cái cặp sừng trên đầu của mình thôi nhỉ!?
Trên người của Diablo hiện tại chỉ có 《Vương miệng méo mó》. Đây là món mà cậu không thể nào lấy ra dù xảy ra bất cứ chuyện gì. Chẳng có cách nào để mà cậu có thể nói “Thực ra thì có này có thể tháo ra được” vào lúc này được.
Đây là một trang bị phòng thủ có một khả năng đó chính là tự động hồi phục HP, nhưng còn có hiệu ứng “trông như bạn đang mọc một cặp sừng quỷ”.
Vì nó không phải là một đặc điểm thuờng thấy ở Nhân loại, việc cô ấy ngạc nhiên là điều không thể tránh khỏi.
Diablo cảm thấy ánh mắt của người phụ nữ tộc Dark Elf nhìn cậu đang di chuyển dần xuống, nhưng cũng có thể do cậu tưởng tượng thái quá lên.
Ánh mắt của dân làng đều đổ về phía họ vì không biết chuyện gì đang diễn ra.
[Ara ara!?][Ôi trời!][Kya ー~]
Vì là đến chỗ thực hiện nghi lễ, nhiều người dân tại đó đã quỳ xuống để tiễn họ.
Tuy nhiên lại có một số phụ nữ lại nhìn chằm chằm vào.
Dù Diablo rất khổ sở khi bị mọi người chú ý đến mình ngay cả trong lúc bình thường , và cậu đang khỏa thân đi qua những ánh nhìn săm soi từ những người phụ nữ xa lạ, thật sự cậu đã có một thời gian rất khó khăn mới giữ được tâm trí của mình.
Khi cậu đột nhiên nhìn về phía trước, Rem đã toát mồ hôi đến mức bất thường.
[Haa …… haa …… haa ……]
[Oi, cô vẫn ổn chứ?]
[…… Eh? Chuyện gì, Diablo? Có gì không ổn à? Dĩ nhiên, em vẫn ổn.]
Cô ấy trả lời khi đang thở hổn hển.
Mồ hôi chảy ra như thể cô ấy đang chạy marathon hay đại loại vậy, và đang chảy xuống những chổ đỏ ửng. Những giọt còn chảy dọc những phần phía trong đùi của cô.
Đầu gối cô run rẩy.
Cô đang lẩm bẩm điều gì đó.
[…… Em, Em đang bị nhìn…… em …… trong bộ dạng khỏa thân …… trước mặt mọi người …… Việc …… việc này ……]
Trái ngược với những gì bản thân Rem đã nói, trông cô không ổn chút nào.
Ngay cả Shera, người đi bên cạnh Rem cũng lo lắng về tình trạng hiện giờ của cô.
[Cô có bị gì không? Bị đau bụng hay gì hả?]
[T…tôi ổn mà.]
Mặc dù nói như thế nhưng rõ ràng Rem ở trong tình trạng chân cô không còn một tí sức nào cả. Cô bước đi một cách loạn choạng.
[….Ahh….Họ đang nhìn. Những người đó…chỉ…nhìn mình, họ đang săm soi…cơ thể mình….Thật…quá xấu hổ.]
Hai đôi chân cô ấy đụng vào nhau và cô sắp sửa ngã.
Diablo đưa tay ra.
[Coi chừng!]
Cậu kịp nắm lấy vai cô.
Ngay lúc đó, Rem lên giọng đột ngột.
[Hyah!!]
[O, oi….?]
Như thể có một dòng điện chạy xẹt qua người cô, cơ thể Rem run rẫy
[FUNNNNNNUUuuuu …… ッ !!]
──Điều này, không lẽ là?
Diablo đông cứng lại trong khi vẫn nắm chặt cánh tay Rem.
“Nước” chảy ra từ cô nhiều hơn.
[Ah…hu…Fuu, fuu….Diablo…An...h…ahh~…có thể nào……đừng chạm vào em…một cách…đột ngột như vậy không?]
Những giọt lệ của Rem rơi xuống.
Trong khi hơi đơ trước tình trạng của Rem, cậu chỉ biết trả lời.
[Trong,trong trường hợp như thế này, cố giữ vững vẻ ngoài thật đàng hoàng và tiếp tục bước đi.]
[Hafuu…Dĩ nhiên…em, ổn…em sẽ không…kì lạ như thế… nữa đâu.]
Rem bắt đầu đi lại khi toàn thân ửng đó hết cả lên.
Ngay cả Shera cũng vậy, mặt cô cũng đỏ ửng lên.
[Hafuu~]
[Đừng có kì lạ nữa chứ, Shera?]
Diablo đi ngay phía sau họ một cách cẩn thận.
Bản chất con người rất khác nhau
Có nghĩa là Rem rất yếu trong việc đi bộ trên đường khi khỏa thân hơn những người khác….
Có vẻ như Rem có phải một cảm giác kỳ lạ── đúng như cậu nghĩ, nhưng cậu ném cái suy nghĩ của mình vào vực thẳm khi mà từng bước chân của cậu bước lên cái “chất lỏng” rơi trên mặt đất.
Họ đã đến được phía đông của làng.
Trong một tòa nhà mà sàn nhà đã được nâng lên, dường như nó từng được sử dụng như một kho lương thực. Leo lên những bật thang, tại tầng hai là《Phòng tế đàn》.
Một tấm thảm màu tím được trải ra, và một số công cụ bí ẩn được sử dụng trong các nghi lễ đã được đặt tại đó.
Ở cuối căn phòng, có một biểu tượng thánh bạc cũ được đặt xuống.
Ngoài mồ hôi, nước mắt và nhiều thứ khác, Rem còn phải chịu đựng những điều khủng khiếp khác nhau nhưng….
[Haa …… haa ……]
[Giờ thì, Rem-san, đi đến trung tâm của cấu trúc ma thuật. Công chúa Shera và Diablo-san có thể ngồi sau cô ấy không? Cố gắng không ngủ gật đó.]
[Dĩ nhiên…Tôi sẽ, ổn thôi.]
Rem hít một hơi thật sâu.
Rafleisha quay sang cây thánh giá và bắt đầu cầu nguyện. Mặc dù sự nghiêm trang có thể cảm nhận, và không lâu sao, cô ấy như đang ngâm thánh kinh vậy. Cậu đã cảm thấy chán chỉ trong năm phút.
Shera rên rỉ.
[Diablo, chã lẻ chuyện này sẽ tiếp tục cho đến sáng luôn à?]
[Có vẽ sẽ như vậy, đừng có mà ngủ gục đấy]
[Em sẽ thấy đói mất thôi.]
[Ráng nhịn tí đi.]
[Em cũng cần đi…t..tè] [note18738]
[!!!???]
Với việc suy nghĩ “việc này đã biến thành một điều khủng khiếp”, sắc mặt của Diablo và Shera đều trở nên tái mét đi.
Mặc dù đã có nhiều chuyện đã xảy ra….
Lễ nghi Ma pháp đã được thực hiện thành công mà không có sự cố nào.
-----------------------------------------------------------------------------
Trans: Google-chan + Hentie~
PR: Rappa
Ghi chú [Lên trên] ( ͡° ͜ʖ ͡°) ( ͡° ͜ʖ ͡°) [Lên trên] ≖‿≖ ≖‿≖