Isekai Maou to Shoukan Shoujo no Dorei Majutsu
Chương 02: Đại Thánh Đường
Chương 02: Đại Thánh Đường
Chương 2. Đại Thánh Đường
Part 1.
Một tuần sau -----------
Sau một quãng thời gian không lộ diện, Alicia có mặt ở nhà trọ cùng với một số lượng lớn hành lý ngay trước buổi trưa.
Sử dụng các thuộc cấp, cô ấy vận chuyển những chiếc hộp gỗ giá trị được chất đầy xe ngựa tới phòng khách.
Hôm nay cô ấy diện một bộ đầm màu trắng, và đeo kính.
[Đã để ngài phải chờ rồi, Diablo – sama!]
[Nhìn bộ dạng này, dường như cô đã nắm được thông tin nhỉ]
[Vâng]
Trước tiên, họ gọi một trong số những người giúp việc của nhà trọ, nhờ họ chuẩn bị trà đen theo số lượng người. Hơi trà màu trắng bốc lên từ những chiếc tách được đặt trên bàn.
Diablo ngồi ở giữa, Rem, Shera, Lumachina và Horun yên vị trên những chiếc sofa. Rose thì đứng sát bức tường.
Alicia cho mở một trong những chiếc hộp gỗ. Phía bên trong là một lượng lớn giấy tờ.
[Tôi đã theo dõi dòng chảy của thủ đô bên trong Nhà Thờ trong khoảng thời gian từ một vài năm trở lại đây]
[Hou………..]
[Đặc biệt là các tư quỹ của bảy nhân vật được cho là bất chính nhất của Hồng Y Giáo Viện. Dường như khi chúng tiếp nhận một số lượng lớn sính lễ dâng lên Nhà Thờ, thì đồng thời cũng biển thủ phần lớn số của cải đó]
[Dù đó chẳng phải là phạm tội trong tôn giáo rồi sao? Đó chắc chắn là hành vi trộm cắp, đúng không]
[Đó là bởi mọi chuyện diễn ra bên trong Nhà Thờ]
Sau một hồi nghe Diablo và Alicia, Lumachina chực nhỏm dậy khỏi sofa.
[Làm thế nào mà cô điều tra được chứ!?」
*fu* một tiếng, Alicia mỉm cười.
[Giáo Hoàng, đây không phải là chuyện ngài nên dính líu tới………..]
[Xin cô đấy, làm ơn hãy nói cho tôi. Tôi cũng đã cố gắng điều tra tương tự như cô. Nhưng thậm chí tôi không thể nắm được chút manh mối nào cả]
[Nnu………..]
Khuôn mặt Alicia lộ rõ vẻ trầm tư.
Diablo nhún vai.
[Những cách làm dơ bẩn cũng rất cần thiết để tiến hành các ý tưởng của một cá nhân. Đây chắc chắn là một cơ hội để cô ấy học được điều đó. Cũng không cần phải lo khi tiết lộ nó với những người ở đây đâu. Hãy nói cho cô ấy đi]
[Tôi hiểu rồi. Toàn bộ thông tin tôi có được thông qua nhiều biện pháp khác nhau nhưng……….. Chủ yếu là hối lộ và xúi giục]
[Chỉ bằng tiền và lời lẽ thôi sao………….?]
[Đương nhiên người của Hồng Y Giáo Viện sẽ không bán đứng đồng bọn nếu số tiền mua chuộc không tương xứng. Tuy nhiên, những người xung quanh chúng thì sao?]
[Ở Nhà Thờ, các tín đồ đều thực hiện những trách nhiệm hằng ngày của họ. Không có cách nào để mua chuộc được họ]
[Bởi vì sau cùng các tín đồ sẽ không làm những việc chống lại Chúa Trời]
[Chỉ những người chăm lo nhu yếu phẩm hàng ngày của tôi và Hồng Y Giáo Viện mới là những người được đánh giá có đức tin đặc biệt sâu sắc. Chỉ một số lượng có hạn các tín đồ có thể gia nhập nội bộ Tòa án]
[Nhờ đó, tôi có thể nhận dạng được những chỗ là bí mật, và nó rất là đơn giản]
[Đơn giản sao!?]
[Các tín đồ có khả năng gia nhập nội bộ Tòa án, bên trong Nhà Thờ chúng được gọi là Bạch Diện, chính xác chứ? Vì chúng mang mặt nạ khi ở bên trong Tòa án]
[Đúng vậy…………. Trước mặt Chúa mọi người đều bình đẳng, không phân biệt giống loài, giai cấp, dù vẻ bề ngoài của mọi người đẹp hay xấu thì tất cả đều bình đẳng, đó là ý nghĩa của những chiếc mặt nạ]
Horun giơ tay phát biểu.
[Nếu như vậy, nếu chúng ta đeo những chiếc mặt nạ đó, chúng ta sẽ có thể xâm nhập đủ sâu vào bên trong, đúng không - su ka ne!]
Alicia lắc đầu.
[Đương nhiên, phía Nhà Thờ cũng sẽ nhận biết được điều đó. Dường như có một nơi chúng dùng để đeo những chiếc mặt nạ, và chúng sẽ kiểm tra xem có cá nhân nào khác biệt hay không]
[Vậy là điều đó cực kỳ bất khả thi - ssu]
[Fufu…………. Và bởi vậy, những kẻ được chọn để đeo Bạch Diện là những kẻ rất mộ đạo, phải không?]
Lumachina gật đầu đồng tình với luận điểm của Alicia.
[Đúng như cô nói. Không có cách nào để khiến chúng ăn hối lộ cả]
[Như tôi đã nói, tôi đã xúi giục họ]
------------ Câu chuyện trở nên phức tạp rồi.
Diablo dò xét các đồng đội.
Rem giữ im lặng, nhưng cô ấy trông như có chút hiểu những cách thức mà Alicia đã thực hiện.
Shera không hề bận tâm………… hay đúng hơn, cô ấy đã bỏ ngang cuộc trò chuyện từ trước. Vì cô ấy lỡ ăn quá no, nên có vẻ hơi buồn ngủ.
Lumachina và Horun lắng nghe một cách nghiêm túc, nhưng lại chẳng hiểu gì cả.
Rose vẫn vô cảm như thường.
Alicia tiếp tục câu chuyện.
[Em không có ý khoa trương--------- Bởi vậy em sẽ trình bày lại mọi thứ từ bước đầu tiên. Trước hết, em đã mua chuộc các tín đồ Bạch Diện Giả. Tuy nhiên, người trực tiếp mua chuộc không phải là em, mà là một kẻ ngã giá mà em có thể tin tưởng được. Và những gì chúng làm là nói “Vì ta muốn giao lại khoản tiền này cho Hồng Y Giáo Viện, nên ta muốn các người làm tay trong” với những kẻ kia.]
Lumachina mở to mắt.
[Sao cơ!?]
[Một vài Bạch Diện Giả đã chấp thuận. Vì điều đó liên quan đến lợi ích của Hồng Y Giáo Viện. Nói đến tâm lý, sẽ có hiệu quả hơn cách nói “Vì lợi ích của việc phơi bày những hành động xấu xa”, và nhiều người đã hợp tác ngay từ đầu]
[Không thể nào………… Ý tôi là, như vậy sẽ chống lại các nguyên tắc của Nhà Thờ…………]
[Ấn tượng của Hồng Y Giáo Viện về một người sẽ ảnh hưởng đến địa vị của họ trong Nhà Thờ. Để nhận được sự chiếu cố từ bọn chúng, thì cả lòng tin và quy tắc đều không là gì cả--------- Dường như có nhiều kẻ cảm nhận theo cách đó]
[Kuh……….. Chuyện này sao có thể……….]
[Điều quan trọng là những tín đồ nghiêm túc từ chối nó. Lời chào hàng là một số lượng lớn tiền thưởng, cũng như phải được Hồng Y Giáo Viện đánh giá cao. Những người có khuynh hướng thẳng thắn nói rằng họ “coi trọng các nguyên tắc” và rồi từ chối cám dỗ ở trên]
[Còn gì nữa không?]
[Đáng ngạc nhiên là tìm ra những kẻ như vậy rất dễ. Với những kẻ có khuynh hướng thẳng thắn, lần này, tôi yêu cầu “sự hợp tác để làm sáng tỏ các vụ hối lộ”]
[Ah………..]
[Các vụ đút lót --------- Chúng không vì lợi ích của việc có được những tên tùy tùng chịu hợp tác, mà là vì lợi ích của việc tìm ra được những kẻ có khuynh hướng thẳng thắn sẽ không chấp nhận những bê bối đó. Tức là tôi dùng những khoản đút lót để tìm ra những kẻ đặt pháp luật trên cả những lợi ích thực tế]
[Hóa ra là vậy!]
Lumachina hoàn toàn đồng tình với câu trả lời, và không ngừng gật đầu.
Cả Rem và Shera trông cũng rất ấn tượng.
----------- Kế hoạch quá tỉ mỉ.
Tuy nhiên, Diablo nhận thấy như vậy vẫn không đủ sức thuyết phục.
[Những kẻ có khuynh hướng thẳng thắn đó, cô tìm ra bao nhiêu người?]
[Fufu………… Vậy là ngài đã để ý. Không may, không có nhiều người được như vậy]
[Chỉ với một số ít người, trong một tuần ngắn ngủi, mọi chuyện đều được tiến hành một cách bí mật, và hầu như phải tìm kiếm thông qua một núi dữ liệu, vậy mà cô đã có thể tìm ra nhiều tài liệu đến vậy sao?]
Alicia lộ ra một nụ cười hiểm độc.
[Đúng là ngài, Diablo - sama. Thực ra, vẫn có dư ra một lượng lớn những kẻ do em kiểm soát, chúng đã được lo lót theo một phương thức khác. ------------- Chúng là các Bạch Diện Giả mang “lòng tham với những số tiền lớn hơn nữa” khi chúng bị mua chuộc]
「ッ!?」
Lumachina nín thở. Nghe được việc một con chiên mộ đạo lại bị vạch trần là một kẻ tham lam, chắc hẳn cô ấy đang chịu một cú sốc lớn.
Alicia tiếp tục câu chuyện.
[Với những kẻ tham lam, em đã truyền đạt lại với chúng rằng “bằng chứng về việc nhận hối lộ sẽ được mua lại” bằng tiền]
[Hẳn phải có một lượng lớn những kẻ như vậy]
[Không ít đâu ạ]
[Hóa ra đó là những gì diễn ra bên trong tổ chức được gọi là Nhà Thờ, có một tổ chức khác chuyên thu thập bằng chứng. Cô đã làm những điều cực kì vô lí chỉ vì cô có dư tiền để hối lộ]
[Nếu những kẻ thuộc Hồng Y Giáo Viện nhả một lượng lớn tiền và coi đó như là phần thưởng cho những người bình thường, thì em sẽ không thể làm gì nhưng……….. Lũ người ích kỷ đó sẽ nhét đầy túi của mình bằng những khoản hối lộ nên sẽ chẳng bao giờ làm điều gì như vậy]
[Họ không được trả tiền sao?]
[Các tín đồ luyện tập để truy cầu sự giản dị và thanh tịnh. Dường như trong khi tiếp nhận một số lượng lớn sính lễ, thì phần lớn đều đã được trữ lại trong túi, và nhiều năm nay Nhà thờ luôn trong trạng thái tài chính cạn kiệt.」
[Đúng là một câu chuyện quá mức có thể tin được]
[Kể cả những địa phương khác cũng có thể xảy ra những hành vi phạm tội tương tự như vậy. Tổng Giám Mục sẽ là người tham ô, thậm chí còn không màng đến việc nhả tiền để tu sửa Nhà Thờ]
[Fumu]
[Kể cả một Kỵ Sĩ Hoàng Gia cũng không thể khiến chúng chịu trách nhiệm về các vấn đề của mình đối với Nhà Thờ được]
[Cứ để những thứ vượt quá giới hạn đó cho ta.]
[Fufufu…….]
Alicia biểu lộ sự mừng rỡ trên khuôn mặt.
Cậu không định thực hiện những hình phạt đẫm máu mà cô ấy tưởng tượng trong đầu nhưng……..
----------- Mình vẫn không quyết định được mình nên làm gì.
Trong game, dù cho câu chuyện có như thế nào, kẻ địch vẫn hiện diện ra theo cách dễ hiểu nhất, và đều sẽ đi đến một kết thúc có hậu nếu chúng bị đánh bại. Thực tại lại không đơn giản như vậy.
Dù cho có ra sao, cô ấy đã rất tinh tế lợi dụng được những đức tin. Cậu quyết định kiểm lại dữ liệu mà cô ấy thu thập được bằng các chiến thuật của mình.
Cậu rút tệp tài liệu từ một chiếc hộp gỗ.
Ngày, bên gửi, số tiền ------------ sau đó, cậu tìm được những dòng chữ mà mình chờ mong.
Các quyền để kinh doanh ở các lễ hội, việc bán ra các lô đất của Nhà Thờ, khoản đãi thuận lợi trong việc phái các giám mục tới những vùng khác…….
Mấy cái này còn hấp dẫn hơn --------- Có những vụ việc như các lời sấm xấu gây bất lợi cho đối thủ cạnh tranh trong kinh doanh và khiến họ sạt nghiệp, hay vụ việc một tên giám mục được thăng chức dù lãnh thổ bên láng giềng phản đối…………… Hầu hết các vụ việc đều như những lời nguyền rủa.
Trong số đó, cũng có những yêu cầu rác rưởi nói những điều đại loại như “Chính bản thân chúng là những tên đàn ông rất phù hợp, bởi vậy chúng muốn một lời sấm để những cô gái yêu chúng”.
Các Nhà Thờ ở Vương Quốc Lifelia không chỉ truyền đạo, bởi họ cũng thực hiện các nhiệm vụ của một bệnh viện, trường học, ngân hàng.
Nghĩ đến việc tham nhũng nghiêm trọng đến mức độ này thì…………..
Diablo nhăn mày.
[Thật kinh khủng]
[Nghiêm trọng nhất là ---------- Hồng Y Giáo Viện để lại những tài liệu này. Ngay cả khi những việc làm đáng ghê tởm của chúng được phơi bày, chắc chắn chúng vẫn đủ tự tin để nghiền nát mọi đối thủ]
[«Quyền Điều Tra», huh]
Alicia gật đầu.
Rem siết chặt nắm tay và đứng dậy.
[........... Thật không thể tha thứ]
[Đúng Vậy!]
Shera cũng tỏ ra tức giận, không còn giống như cô ấy lúc bình thường.
Horun cũng giậm giọng.
[Chuyện này! Vì thành phố pháo đài Zircon không còn góp cúng lễ nữa, nên chúng không phái thêm linh mục nào nữa ----------- Đó là những gì được viết ở đây - ssu. Thật kinh khủng - ssu!]
Chỉ có Rose là thờ ơ với mọi chuyện.
Lumachina lấy tay che lại hai mắt.
[Uu……..Kuh……….]
Cô ấy đang khóc sao?
Ngay cả khi Diablo và những người khác nghĩ rằng chuyện này đáng buồn thật, họ lại không hề cảm thấy buồn.
Hoặc có thể đó là sự khác biệt trong nhận thức của mỗi người, cũng có thể là sự khác biệt về nhân cách.
Lumachina rên rỉ.
[Thật………. Bất lực]
[Eh?]
[Em……….. Dù cho mọi chuyện đang diễn ra……...Em lại không thể ngừng chúng lại, mọi thứ]
Trong tay cô ấy, một tệp tài liệu đã bị vò nát.
Cô ấy cố ép ra một giọng nói với âm điệu nghe như cô ấy vừa thổ ra máu.
[Căm hận, căm hận, căm hận, căm hận, căm hận, căm hận, căm hận, căm hận, căm hận………..]
Diablo để tay lên đôi vai đang run rẩy của cô ấy.
[Bình tĩnh lại nào]
[Uuu……….]
Khi cô ấy nhìn về phía cậu, những giọt nước mắt trào ra từ đôi mắt của Lumachina. Đây là lần đầu tiên cậu thấy một biểu hiện phẫn uất như vậy từ một cô gái trẻ.
Cô ấy hỏi bằng một giọng nói đẫm nước mắt.
[Diablo - sama………. Tại sao con người lại……….? Dù cho, có bánh mì để ăn, vào buổi sáng, khi họ thức dậy, vì sao, họ còn muốn gì hơn vậy nữa chứ?]
Bầu không khí trở nên câm lặng.
Shera thì thầm.
[Đúng vậy…….. Dù cho với chúng ta thì trái cây và quả mọng đã là đủ rồi]
[.......... Đòi hỏi nhiều thứ hơn cả nhu cầu sống, đó là cái người ta gọi là tham lam]
Rem thở dài.
Có lẽ do bị choáng ngợp bởi những giọt nước mắt cay đắng, Horun giữ im lặng.
Alicia phủ phục phía trước Lumachina.
Cô ấy mở lời một cách nhẹ nhàng và dịu giọng.
[Vậy là ngài chưa thể tiếp thu được chuyện này sao? Nhân loại là một sự tồn tại xấu xí. Do đó, không có cách nào khác để cứu rỗi chúng ngoài sự hủy diệt]
[.......... Sự hủy diệt]
[Việc Ma Vương thanh tẩy chúng là cần thiết]
[.......... Thanh tẩy]
Lumachina thì thầm.
Diablo gõ đầu Alicia.
[Dừng lại ngay]
[Au!?]
Nghe này ----------- Là những gì cậu nói với Lumachina.
[Con người là loài vật có tham vọng. Ngay cả bây giờ, chúng cũng không hề ngừng lại và không ngừng phấn đấu hướng đến những tầm vóc mà chưa từng có ai đạt đến được. Nhưng không phải toàn bộ bọn chúng đều như vậy, cô biết chứ? Hơn nữa, có rất ít người mới là những kẻ như vậy nhưng………… không biết thỏa mãn, luôn nhiệt huyết với tham vọng, ước mơ và sự bền bỉ, những người tìm kiếm sự tiến bộ luôn tồn tại. Đó là tiềm năng của mỗi người, cũng như sự phát triển và cả thách thức nữa. Tuy nhiên, cũng có những lúc ý chí của chúng bị lầm đường lạc lối. Chúng sẽ lạm dụng những gì mình có, coi thường những người khác, trộm cắp, hay khiến nhiều người phải chịu đau khổ. Cả những tên tội đồ của Hồng Y Giáo Viện và những Anh Hùng đứng lên chống lại Ma Vương, theo phương diện nhất định, chúng đều là những kẻ có “tham vọng không đáy”]
[Em không hiểu lắm……….. Nếu như vậy, Diablo - sama, ngài đang nói rằng những việc làm của Hồng Y Giáo Viện không phải là tội ác sao?]
[Không, chúng là ác quỷ. Chúng khiến ta đau cả bụng. Nhưng chúng là ác quỷ bởi vì chúng đã “gây nên tội ác". Không phải vì chúng không hài lòng với mẩu bánh mì mỗi buổi sáng của mình. Ước vọng không thể là tội lỗi được. Thứ đáng bị trừng phạt là tội ác nhận hối lộ và thao túng Nhà Thờ của chúng ------------ Đó là chỗ cô không được để bản thân nhầm lẫn.]
[............ Vâng, đúng vậy………… Em đã hiểu sai vấn đề]
[Sau khi một người bị sốc, suy nghĩ của họ sẽ trở nên cực đoan. Điều đó sẽ khiến não bộ của họ cố gắng nảy sinh những ý nghĩ về sự trừng phạt quá mức cho phép]
[Em sẽ lưu giữ điều đó trong tim mình. Em cảm thấy thật hổ thẹn với chính bản thân]
[Hmph……….. Cần thiết phải thay đổi, nhưng cũng không cần phải cảm thấy tự ti đâu. Đó cũng là yếu tố nảy sinh từ khát vọng muốn làm Nhà Thờ trở nên thanh sạch trở lại đang bùng cháy trong cô. Đó là hệ quả từ khát vọng của cô. Vì những cảm xúc đó nên mọi người đang cố gắng để giúp đỡ cô]
Lumachina lau đi khóe mắt đang đẫm nước, và nở một nụ cười.
[Em thật sự biết ơn…………. Nhờ sự chỉ bảo của ngài, tâm hồn của em đã được cứu rỗi]
Cô ấy chắp hai tay trước ngực, và giữ biểu tượng thánh sát gần mình.
Nghĩ lại thì, dường như cô ấy vẫn tin tưởng Diablo là Chúa.
---------- Mặc dù mình đã nói mấy câu tỏ vẻ ta đây, thì mình cũng chỉ là một kẻ nói dối siêu đẳng mà thôi.
Cậu đã nói rất nhiều để khích lệ cô ấy ở thời điểm này, nhưng giờ cậu lại bất chợt cảm thấy lúng túng. Cậu lo lắng về việc liệu mọi người xung quanh cậu có cười nhạo và khinh bỉ cậu hay không.
Rem gật đầu.
[............. Quả đúng là Diablo. Quan điểm của ngài ấy thật sâu sắc]
[Dù tôi không thực sự hiểu cho lắm, nhưng bất kể thế nào, chúng ta chỉ phải đá đít lũ súc sinh đó!]
Shera luôn luôn đơn giản như vậy.
Horun cũng thế, có lẽ vì bầu không khí trong căn phòng đã lắng dịu trở lại, cô ấy hăng hái đẩy ra một quyền.
[Tôi cũng vậy, sẽ có lúc tôi trở nên hữu ích - ssu!]
[Fufu……….. Chắc chắn rồi, đúng vậy, tội ác thì phải bị trừng trị…………]
Cậu không rõ cô ấy đã nghe được bao nhiêu, nhưng Alicia vẫn nở một nụ cười hiểm độc.
Cô ấy lấy ra một bản phác họa thô.
Vì đã chuẩn bị đầy đủ, nên đó là một bản thiết kế của Đại Thánh Đường.
[Diablo - sama, như thế này, chứng cứ đã được thu thập, thế nhưng luật pháp không thể phán xét chúng ------------- Từ đây, đành phải nhờ cậy vào sức mạnh to lớn của ngài]
[Thật đáng buồn, nếu đã đến nước này rồi……….. Dù có thể sẽ có chút bạo lực]
Bên cạnh cậu, Lumachina giơ tay.
[Làm ơn đợi một chút. Ngài có thể cho em thêm một cơ hội nữa không?]
[Fumu?]
[Cô định làm gì?]
Lumachina biểu lộ sự quả quyết không thể lay chuyển và trả lời.
[Với những bằng chứng này -------------- em sẽ khai trừ những kẻ thuộc Hồng Y Giáo Viện!]
Part 2.
Họ quyết định sẽ khởi hành sau bữa trưa nhưng -------------
Các loại tài liệu không chỉ nằm trong những thứ mà Alicia mang theo.
[Xin hãy thử dùng thứ này]
Đó là những chiếc áo choàng màu nâu đậm có đường viền màu xanh lá. Choàng mũ trùm đầu lên, sẽ che được từ đỉnh đầu đến tận mắt cá chân. Đó là những chiếc áo choàng mang lại cho họ vẻ ngoài trông như những con teru teru bouzu (búp bê cầu nắng của Nhật).
Có vẻ những thứ đó được những đức tin của Nhà thờ sử dụng.
Rem gật đầu.
[........... Hiểu rồi, những thứ này chắc chắn sẽ rất cần thiết]
[Tại sao?]
Shera nghiêng đầu.
Horun dường như đã hiểu.
[Nếu chúng ta đi cùng Lumachina - san, vẻ ngoài của mọi người cũng là một vấn đề - ssu. Nó không hợp khuôn phép - ssu]
Ahh, hiểu rồi ------------ nói vậy, Shera vỗ tay.
[Đối với Rem, rốt cuộc thì vẻ ngoài của cô ấy bây giờ trông thật thiếu vải đúng không!]
[........... Nói ngu gì vậy hả. Thứ tôi đang mang là “trang - bị - thuận - tiện - cho - việc - di - chuyển”. Shera, khối thịt vô dụng của cô không phải là quá chướng mắt rồi sao]
[Nó không có vô dụng! Và vì không còn cách nào khác, nó chỉ phát triển vậy thôi, đúng không!? Thế còn Lumachina - chan thì sao, của cô ấy cũng rất to, phải không nào!?]
[Hie!?]
Đột nhiên bị nhắc đến, Lumachina ôm lấy ngực mình bằng hai tay.
Rem chĩa ánh nhìn sắc lạnh về phía cô ấy.
[.......... Tôi tin rằng đó là một cơ thể không hề tương xứng với một người theo đạo]
[Th, thật sự………. Đến mức đó sao?]
[Chà, Lumachina sẽ ổn thôi vì cô ấy là một Giáo Hoàng được các tín đồ biết đến rộng rãi. Tuy nhiên, nếu những người hộ tống cô ấy đem theo cung và kiếm trên tay, và mặc cả giáp nữa, họ sẽ tỏa ra một bầu không khí khủng bố. Như vậy kết quả sẽ là nỗi sợ, và ngôn từ tới tai những đức tin sẽ bị bóp méo]
Alicia gật đầu.
[Là như vậy đó. Horun - sama chỉ là một đứa trẻ, và vì trang phục của Rose - sama không thích hợp để đi đến Nhà Thờ………]
[Cô đang nói rằng Rose sẽ phạm phải loại sai lầm sơ đẳng đó sao?]
Lưng của cô thì lộ ra một cách toàn diện thế kia, cả bộ ngực của cô cũng bị hở hai bên cạnh kìa ----------- Chắc chắn không chỉ mình Diablo có ý nghĩ đó.
Alicia làm dịu cơn giận của Rose.
[Tôi chắc chắn rằng Diablo - sama cũng có ý định như vậy]
[!Thật sao, Master?]
Cuộc thảo luận tức thì chuyển hướng về phía cậu, khiến cậu trở nên bối rối.
Tuy nhiên, nếu Alicia đã nói vậy, thì chắc hẳn không sai chút nào. Điều đó là cần thiết.
[Chà, thứ trang bị tương thích tốt với đặc tính của kẻ địch chắc chắn là một lựa chọn không tồi]
[Theo lệnh của ngài. Nếu đó là ngài, Master, nếu là ngài nói với em, thì em sẽ khoác lên bất kỳ bộ trang phục nào! Nếu ngài bảo em thoát y, thì em sẽ thoát y! Haa, haa……….]
[Chúng ta sẽ đến Nhà Thờ, cô biết chứ?]
Cô ấy là một Hầu Gái Kỳ Diệu, và não và khuy áo của cô ấy thỉnh thoảng có rơi ngoài đường.
Alicia mỉm cười.
[Thực sự rất tốt nếu như cô đã hiểu. Diablo - sama, em nghĩ ngài sẽ nói rằng ngài không muốn thay đổi vẻ ngoài của mình]
[Gì…….? Cả ta sao?]
Thật không bình thường, khi mà khuôn mặt của Rem cũng biểu lộ cùng ngụ ý với Alicia.
[........... Đúng hơn, tôi tin rằng đó là vấn đề lớn nhất]
[Yup, yup. Nếu Diablo khởi hành với bộ dạng đó, rốt cuộc thì người ta sẽ tưởng rằng Lumachina - chan quay về cùng với Ma Vương mất]
Trong một dịp hiếm hoi, Shera lại có cùng quan điểm với Rem.
Horun cũng gật đầu.
[Yeah, ai cũng sẽ có cảm giác như vậy - ssu ne! Cô ấy sẽ cảm thấy mình giống như một Giáo Hoàng phục hận vậy - ssu! Cô ấy sẽ cảm thấy sa ngã - ssu!]
---------- Hẳn đó sẽ là Ám Dạ Lumachina (SSR(Siêu siêu hiếm)) có thuộc tính «Bóng Đêm» cùng với kỹ năng [Triệu Hồi Ma Vương]? Nghe cứ như là đang quay gacha vậy, là những gì Diablo nghĩ.
Bỏ lại những ý nghĩ vẩn vơ của mình, cậu một lần nữa trông xuống trang bị của mình.
Ma giáp, và một bộ áo choàng màu đen huyền huh.
Và trên hết, cặp sừng.
Dù cho Diablo bị rối loạn giao tiếp không hề nhẹ, cậu đã sớm biết sẽ có rắc rối xảy ra vì nơi được gọi là Nhà Thờ có mối quan hệ rất xấu với vai diễn Ma Vương của cậu.
Để tránh xa vấn đề trước khi chúng xảy ra, việc che đi cặp sừng mọc trên đầu cậu có lẽ là biện pháp tốt nhất.
-------- Thực tế, mình có thể tháo chúng ra, nhưng đó là một bí mật mà ngay cả Rem và Shera cũng không biết.
Cậu hoàn toàn quên béng việc lựa chọn thời điểm để nói với họ về vấn đề đó.
Diablo đang mang trang bị được gọi là «Vương miện méo mó». Nó không chỉ có hiệu ứng hồi HP, mà còn cả một thuộc tính bổ sung có tác dụng “giúp cho vẻ bề ngoài của cậu là một người có sừng”.
[Hmph………. Không còn cách nào khác. Ta sẽ mang bộ trang phục đó vậy. Chỉ vì khi lũ Hiệp Sĩ Thánh ập tới và dùng vũ lực, toàn bộ các cô cộng lại cũng chẳng đủ]
Lumachina mang theo bằng chứng, và cả sức mạnh nữa. Hồng Y Giáo Viện sẽ cố gắng loại bỏ cô ấy bằng vũ lực. Việc bảo vệ cô ấy khỏi mối đe dọa đó là nhiệm vụ của nhóm Diablo.
[Mọi người, cám ơn rất nhiều]
Và như vậy, mọi người đều khoác lên bộ áo choàng ngoại trừ Lumachina.
Tuy nhiên, Alicia thì khác.
[Em sẽ rút khỏi đây]
[Eh ------- !?]
Shera sửng sốt, Rem liền truy vấn cô ấy.
[........... Có vấn đề gì sao?]
[Nếu việc một trong các Kỵ Sĩ Hoàng Gia vắng mặt khỏi công việc để can thiệp vào vấn đề của Nhà Thờ bị bại lộ ra ngoài, địa vị của tôi sẽ gặp nguy hiểm. Bên cạnh đó, nếu tôi can thiệp vào Nhà Thờ bằng cách dùng đến quyền lực hoàng gia, tôi chắc rằng Lumachina – sama sẽ không muốn điều đó]
[............ Chắc chắn là vậy nhỉ]
Đó là lý do họ có thể chấp nhận được.
Lumachina đứng ra phía trước Alicia.
[Tôi thực sự biết ơn sự giúp đỡ vô cùng to lớn của cô vì lợi ích của Nhà Thờ]
[Tôi chỉ mong mình có thể giúp ích cho Diablo - sama và Rem - sama. Những thứ tôi đã làm chính là bổn phận của tôi đối với họ]
[Là vậy sao. Thế nhưng, điều đó không làm thay đổi sự biết ơn của tôi]
Sau khi có chút ngập ngừng, Alicia mở lời.
[Sau cùng ---------- Tôi có thể hỏi cô một câu chứ?]
[Vâng]
[Nói thẳng ra, các tín đồ của Đại Thánh Đường, người dân của thành phố, cũng như nhà vua, lũ quý tộc, cũng như những người khác……… Tất cả bọn chúng, không thể biết được liệu chúng có thực sự “mộ đạo” hay không. Chẳng phải những lời cầu nguyện của chúng đơn thuần là những mong mỏi bình yên ích kỷ trong tâm trí chúng thôi sao? Vậy tại sao, ngài lại tin ----------- rằng việc cứu vớt chúng sẽ có ý nghĩa gì chứ?]
[Yêu mến những người xung quanh --------- Đó là những gì Chúa đã dạy. Tình yêu thì không cần phải có điều kiện. Dù cho một người có là gì, nếu tôi tin rằng có thứ gì đó tôi có thể làm, thì tôi sẽ không ngần ngại đưa tay cho họ]
Không chút ngập ngừng, Lumachina đáp lại.
[Việc cứu rỗi các tín đồ của ngài, không phải ngài chỉ đang tự thỏa mãn bản thân thôi sao?]
[Cũng có thể coi là vậy. Nếu những người đang sống mang theo cảm giác “tôi đã được cứu”, thì điều đó khiến tôi hạnh phúc]
[Ngay cả khi ngài sẽ phải bỏ mạng chỉ để cứu rỗi chúng thôi sao?]
[Nếu có thể, tôi tin rằng tôi muốn sống thêm nhiều năm nữa để cống hiến cho lợi ích của người dân dù cho………]
Lumachina, không giấu giếm cũng không khoe khoang, nhẹ nhàng đáp lại.
Alicia mỉm cười. Đó không phải là nụ cười phản diện của cô ấy, đúng hơn, đó là một biểu hiện mềm yếu, dù cho bầu không khí đó chỉ thoáng lướt qua rồi vụt tắt.
[Như tôi nghĩ, ngài khác với tôi………..]
[Đúng vậy không? Alicia - san, tôi lại nghĩ cô và tôi khá tương đồng. Chúng ta thực sự rất giống nhau đấy]
[............ Việc đó, vậy sao]
Cuộc trò chuyện không còn diễn ra nữa, Alicia đặt tay phải của mình lên ngực trái, và cúi chào một cách trang trọng nhất.
Và rồi cô ấy quay về.
Part 3.
Những cơn gió mùa thu thổi tới mát rười rượi.
Trước khi họ kịp nhận ra, tháng mười đã đến mất rồi.
Khu vực xung quanh thủ đô hoàng gia chớm đông trước tiên và bầu trời chuyển lạnh rất nhanh.
Đỉnh của những cây cầu trải dài giữa các quận đang phải đón nhận những cơn gió cuồng bạo.
Diablo đội lên chiếc mũ trùm bao phủ đầu cậu.
Rem, Shera, Horun và Rose cũng vậy.
Kế đến là Lumachina.
Kế hoạch là để cô ấy đương đầu với Hồng Y Giáo Viện với tư cách là Giáo Hoàng, thế nhưng những rắc rối sẽ nảy sinh nếu một vụ náo động bất ngờ xảy ra.
Hiện tại, cô ấy đang trùm đầu và che dấu nhân dạng.
Bằng chứng về những việc làm bẩn thỉu của Hồng Y Giáo Viện đang nằm trên một chiếc xe ngựa kéo. Rem đang nắm lấy những chiếc dây cương.
[........... Chính là chỗ này, đúng không]
Quận mười hai --------------
Sau khi băng qua cây cầu, khắp toàn quận đều là Đại Thánh Đường.
Cánh cổng nằm ở đó được mở ra, và dường như không có ai canh cổng cả. Dù có lẽ nó được đóng lại vào buổi tối.
Điều đó cũng nói lên rằng những người ở đây sẽ chấp nhận bất kỳ ai. Ngạc nhiên thay, một khu phố bình thường trải rộng trước mặt họ.
Vì gần như không có cửa hàng nào, bầu không khí thật khác biệt, nhưng các quán ăn vẫn tọa lạc ở đây, cũng như các cửa hàng bán phụ tùng và quần áo.
Lumachina giảng giải.
[Những công trình đó được điều hành bởi các tín đồ, và phần lớn doanh thu sẽ được cúng lễ. Cũng có nhiều khách hàng từ các quận khác đến đây để mua sắm]
[............ Chắc hẳn có rất nhiều cửa hàng quần áo và giày dép. Ngoài ra, chúng thật sự rất rẻ. Chúng chỉ bằng hơn nửa giá thị trường mà thôi]
[Đúng vậy. Những chiếc dép đó. Tui muốn có chúng!]
Rem và Shera cũng tỏ ra ngạc nhiên.
[Cũng là vì các tín đồ là các nhà sản xuất. Nhà Thờ cho mượn các công trình thương mại, và không thu tiền]
[........... Tính cả chi phí sản xuất và tiếp thị ở mức tối thiểu, và việc không thu tiền đối với các công trình thương mại, đừng hỏi vì sao mức giá của các mặt hàng lại rẻ một cách dị thường như vậy]
[Cả thức ăn và chỗ ở, đều được Nhà Thờ cung cấp không hoàn tiền. Người dân sống ở đây cũng phải có trách nhiệm, và điều đó lý giải việc họ sống ở đây mà không phải phiền muộn điều gì cả]
[Thật tuyệt diệu!]
Shera vỗ tay.
Horun cũng cao giọng tán dương.
[Thật vậy sao - su ka!? Cả đồ ăn lẫn giường ngủ đều miễn phí sao - ssu ka!? Đúng là thiên đường - ssu!]
[............ Chẳng phải những ngôi làng Elf liệu đều có cảm giác như thế này sao? Nếu tui nhớ không nhầm, họ có thể nhận được rất nhiều trái cây và quả mọng từ các khu rừng vì đó là những phước lành mà Chúa dành riêng cho họ]
[Yup, yup, và những chiếc giường là những nhánh cây rất to. Thế nhưng, nó lại không dành cho “bất kỳ ai”, cô biết chứ? Những phúc lợi đó đã được xác định không dành cho những kẻ không đủ năng lực để sống trong làng. Họ cần phải làm việc xa nhà]
[Năng lực?] Rem hỏi.
[Vì vương quốc Elven cần phải có lực lượng phòng vệ một khi kẻ địch đến xâm lược, những cá nhân trẻ tuổi sẽ cần phải trở nên mạnh mẽ như những người lính, hoặc là sẽ phải làm việc xa nhà bên ngoài những ngôi làng]
[............. Vậy sao. Vậy để sống ở quận này thì cũng cần phải đáp ứng những luật lệ cần thiết nhỉ?]
Rem hỏi, và Lumachina tiếp lời.
[Nhiều người trong số họ phải dưới 30 tuổi, và phải là những học đồ chấp nhận việc cuối cùng họ sẽ trở thành những linh mục. Đúng hơn, vì họ không sở hữu những phẩm chất của một linh mục, có thể nói rằng họ đang tiêu tốn thời gian ở đây]
[..........Nói đến chuyện đó thì]
Rem đánh giá khu vực xung quanh họ.
Diablo cũng chuyển sự chú ý tới những khu vực lân cận.
Những người đang băng qua những con phố, phần lớn họ đều rất trẻ ----------- Vì có nhiều chủng tộc khác nhau nên rất khó để nói, nhưng dường như những người ở khu phố này không gì khác ngoài những cá thể dưới 30 tuổi.
Lumachina tiếp tục giải thích.
[Có nhiều nơi để học ở thủ đô hoàng gia. Những nơi như Hội Ma Pháp Sư và Thợ Rèn Kết Minh, các trọng điểm rèn luyện nghệ thuật quân sự, và những lớp học giả kim, những kẻ sở hữu tham vọng trên toàn bộ vương quốc được tụ tập lại với nhau]
[Ah……….. Có thể học ma pháp ở đây sao - ssu ka?]
[Đương nhiên. Hội Ma Pháp Sư của thủ đô hoàng gia sẽ định hướng tới những người giỏi, nhưng tôi khá chắc có những ngôi trường chỉ dành cho những tân thủ mà thôi, cô biết chứ?]
[Là như vậy sao……….. Tôi hiểu rồi]
Horun dường như đang nghĩ về một thứ gì đó. Cô ấy len lén liếc sang Diablo.
------------- Mình tự hỏi có chuyện gì với cô ấy thế nhỉ?
Rem quan sát những người qua đường.
[............. Dường như có một vài người trong số họ quá tuổi thì phải?]
[Đó là vì dù cho thế nào đi nữa, những công việc như kỹ thuật chuyên ngành và giảng viên, xã hội sẽ không thể duy trì được sự tồn tại của nó nếu chỉ dựa vào tầng lớp trẻ. Mặc dù họ sở hữu phẩm chất của những linh mục, họ vẫn ở lại thị trấn với vai trò là các cố vấn]
[............. Vậy ra thị trấn thuộc Đại Thánh Đường giống như một học viện khổng lồ]
[Vâng]
[Thật là một bất ngờ………]
Rose đáp lại lời thì thầm của Diablo.
[Có vấn đề gì không, Master?]
[Ta cứ nghĩ nơi này sẽ trở thành một nơi tàn nhẫn hơn nữa, đến nỗi chẳng có cảm giác gì quen thuộc ở đây cả. Như thể họ chỉ cầu nguyện mà không làm gì khác vậy]
Chí ít, Đại Thánh Đường trong MMORPG Cross Reverie là một nơi như vậy.
Khi chọn class là Linh mục, dường như họ sẽ phải thường xuyên ghé thăm nơi đó.
Lumachina nở nụ cười gượng.
[Cũng có lẽ vậy. Những điều em vừa kể được truyền miệng lại từ những người dân của thị trấn này nhưng……….. Đúng là phía Tòa Nội Thẩm có cảm giác đó thật. Họ chẳng làm gì ngoài cầu nguyện cả]
[Vậy sao]
Dường như Cross Reverie đã đơn giản hóa cuộc sống của thành phố và sau đó đưa nó vào vận hành. Sau cùng, nếu như hoàn toàn tái tạo một thị trấn với tỷ lệ này, thể loại game sẽ trở nên khác biệt và không còn là MMORPG.
Tuy nhiên, cho dù thế giới này được dùng làm cảm hứng, thì liệu game có đủ lượng kiến thức chi tiết để miêu tả đến cả những khu vực ẩn sâu bên trong Nhà Thờ hay không? Chẳng hạn, nếu Diablo trở lại thế giới thực ngay tức khắc, thì liệu những dữ kiện của thế giới này có thể được chép lại trong game nhiều đến mức nào.
Đặt năng lực của các nhà thiết kế game sang một bên, cho dù có tiêu tốn cả cuộc đời họ, thì liệu có thể hoàn toàn thấu hiểu được thế giới này, chắc chắc là không thể.
Nếu là như vậy, kẻ tạo nên Cross Reverie……….. Bọn chúng là loại người như thế nào?
Ánh mắt của cậu dừng lại tại một trong số các biểu tượng thánh được treo ở khắp nơi trong thị trấn thuộc Đại Thánh Đường này.
------------ Không, không thể nào.
Diablo dập tắt suy đoán của mình. Hiện tại, việc bảo vệ Lumachina cần phải được ưu tiên cao nhất. Cậu cần phải chắc chắn rằng cậu không bị mất tập trung. Trái ngược với sức mạnh công kích cao, các Ma Pháp Sư lại rất yếu khi đối diện với một cuộc tấn công bất ngờ. Phản ứng chậm trễ chỉ trong một khắc thôi có thể mất mạng ngay lập tức.
[Không có lý do gì để đi đường vòng cả. Hãy hướng đến Tòa Nội Thẩm]
Lumachina gật đầu, và những người khác cũng không phản đối.
Họ rảo bộ băng qua thị trấn.
Một người đàn ông Báo Nhân trẻ tuổi tiếp cận họ.
[Xin thứ lỗi. Xin hãy để tôi cầu nguyện cho các ngài]
[Xin lỗi, nhưng chúng tôi đang vội]
[Ehh!?]
Sau khi hồi đáp một cách lạnh nhạt, tổ đội bên kia biểu lộ vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
------------ Crap! Mình đã vô thức đáp lại theo cách giống như khi mình nói với những kẻ có cách tiếp cận tương tự ở phía trước nhà ga.
Nơi này là thị trấn của những tín đồ.
Ngay cả những người xung quanh họ cũng tỏ vẻ ngơ ngác [Eh!?]
Khuôn mặt của Shera và Horun trở nên tái nhợt.
[Chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta phải làm gì?]
[Có phải là mọi chuyện đang xấu đi k - k - không - ssu ka!?]
Rem ngăn Lumachina, khi đó đang cố gắng bước lên phía trước.
[............ Dừng lại ngay. Nếu nhân dạng của cô bị bại lộ, mọi thứ sẽ trở nên náo động]
[X, xin lỗi]
Che lại khuôn mặt của mình, Lumachina lùi lại.
Rem đáp lại gã Báo Nhân trẻ tuổi.
[........... Chúng tôi đã thô lỗ rồi]
[Không, um, chỉ là hắn ta có ý gì vậy…………..?]
[........... Chúng tôi vừa mới trở về từ lãnh thổ cũ của Ma Vương, cùng với một lời thỉnh cầu tới các linh mục của Tòa Nội Thẩm, và chúng tôi chỉ vừa mới hoàn tất chuyến đi dài kỳ của mình. Bởi chúng tôi đang cảm thấy đôi chút mất bình tĩnh, vậy nên xin hãy tha thứ cho sự bất kính của chúng tôi]
[Ahh, hóa ra là như vậy. Từ lãnh thổ cũ của Ma Vương sao!? Đó hẳn phải là một thử thách thật sự]
[............ Không hẳn đâu]
Nếu họ tin vào những lời lẽ của Ma Tộc, vì dường như Ma Vương đã hồi sinh, nhưng lại không phải là Ma Vương trước đây, dù vẫn là lãnh thổ của Ma Vương --------------- Mọi chuyện là như vậy, nhưng cũng không cần phải nói quá chính xác với anh ta.
Mọi người bắt đầu chen chúc và tụ tập xung quanh họ.
[........... Đ, đó là cái gì?]
[Các ngài đã làm tốt công việc của mình và trở về từ một nơi xa như vậy. Đây là chút quà mọn để tỏ lòng hiếu khách]
Một nam nhân Người Lùn không quen biết đưa tận tay họ bánh mì được bọc trong những chiếc lá.
Từ một người khác, họ được nhận thêm nước.
Trước khi họ kịp nhận ra, mọi người xung quanh thậm chí đã bắt đầu cầu nguyện cho họ.
Cứ thế này, dường như họ sẽ phải cắm rễ ở đây cho đến khuya.
Rem nghĩ cách để mở đường đi qua đám đông.
[C, cảm ơn tất cả mọi người rất nhiều! Nhưng chúng tôi đang vội! Giờ thì, tôi muốn tỏ lòng biết ơn tới Chúa và toàn bộ mọi người!]
Cắt qua đám đông người đang bủa vây, cứ như vậy họ chạy thật xa.
[Làm ơn đợi một chút! Chúng tôi vẫn chưa hoàn tất buổi lễ cầu nguyện………..]
Gã Báo Nhân trẻ tuổi đuổi theo sau họ.
Kêu lên một câu *Phiền phức!*, cặp mắt Rem trở nên sắc lạnh như của một con thú ăn thịt. Khẽ thì thầm, cô ấy quăng ra một tinh thể giắt trên người.
[............. «Ảnh Xà»]
Oi oi, làm vậy với một người bình thường sao --------------- Là những gì Diablo thốt lên trong tâm trí khi cậu bế Lumachina bằng hai tay lúc họ chạy.
Việc nhận các trạng thái có hiệu ứng «Trói Buộc» cùng với hiệu ứng từ Triệu Hồi Thú, những Cầu Nguyện Giả trẻ tuổi không thể đuổi theo sau họ được nữa.
Part 4.
Họ đã đến quảng trường trung tâm.
Có một nhà thờ nhỏ bị cô lập, và một vài người đang đứng rải rác ở đó để cầu nguyện.
----------- Như mình nghĩ, mình có chút mệt mỏi.
Kể từ khi họ bước vào quận trực thuộc Đại Thánh Đường, họ hầu như chỉ toàn chạy.
Vì gần như lúc nào cậu cũng giữ Lumachina bằng hai tay, ngay cả Diablo với sức chịu đựng cao đi chăng nữa cũng cảm thấy hết cả hơi.
Rem bối rối.
[............... Chuyện quái gì với cái thị trấn này vậy!? Họ đang dàn hàng và cầu nguyện với một sức ép khá lớn]
[Điều đó rất tốt mà]
Shera cười rạng rỡ.
[Chuyện tốt - ssu ne ---------]
Horun cũng tương tự. Trong tay họ, có rất nhiều bánh mì, bánh màn thầu, và thịt xiên nướng họ mới nhận lúc nãy.
Ở phía cuối, cỗ xe ngựa giao lại cho Rose.
[Ta không thấy bất kỳ sự thù địch nào hướng về phía Master. Tuy nhiên, thật đáng ngại khi có quá nhiều kẻ nhàn rỗi đang tiếp cận]
[Những người đó đang bày tỏ tình yêu với những người xung quanh]
Lumachina đang giảng giải cảm giác của những người đó.
Rem nghiêng đầu.
[............ Thay vì yêu thương……….. Tôi cảm giác như thể ý thức của họ cho rằng đó là nhiệm vụ hoặc sự ám ảnh]
Shera hỏi.
[Haa ---------, đuối rồi đó. Tòa Nội Thẩm ở đâu vậy?]
[Lối vào ở kia]
Lumachina chỉ về phía Nhà Thờ nằm ở trung tâm của quảng trường.
Nói thẳng ra thì, nó khá nhỏ. Hầu như, cái nhà thờ đó không thể nhét vừa một trăm người.
Một vài tấm kính màu tráng lệ được khảm lên đó, và cánh cửa màu đỏ mang một vầng hào quang tráng lệ, tất cả chỉ có vậy.
Tuy nhiên, vì có các tín đồ và những người chuyên chở hành lý ra vào cùng thời điểm, nó không mang cảm giác sẽ từ chối bất cứ một ai.
Shera nhíu mày.
[Không phải nó nhỏ quá sao?]
[Nó tồi tàn hơn tôi nghĩ - ssu]
Ngay cả Horun cũng nói những lời như vậy.
Chắc chắn, nếu một người nghĩ rằng làm thế nào cái nhà thờ này lại là công trình quan trọng nhất của Nhà Thờ tại Vương Quốc Lifelia, đúng là nó hơi không đạt yêu cầu.
Rem cũng nghiêng đầu.
[........... Không thể như vậy được, phải không? Đó là lối vào sao? Ah, Có thể nào nó sẽ trải rộng xuống bên dưới không?]
[Phía trên]
Diablo chuyển hướng ánh mắt.
*Eh?* một tiếng, Rem và những người khác cũng nhìn lên bầu trời.
Một quả cầu màu trắng đang trôi nổi trên bầu trời.
[EHHH!?]
Rem sửng sốt.
Ở chỗ đó, một nền đất hạ xuống, và biến mất vào một khu vực dường như là sân của Nhà Thờ nhỏ.
Sau một khoảng ngắn, cùng với con người và hành lý phía trên, nền đất dâng lên.
Người và vật đi vào bên trong từ một cái lỗ nằm ở dưới cùng của quả cầu.
[Tòa Nội Thẩm nằm ở phía bên trên và Nhà Thờ đóng vai trò là cổng vào kết nối với hành lang nổi đó]
Lumachina đưa ra lời giải thích.
Cặp mắt Rem mở lớn.
[.......... Ca……….. Cô nói……….. một hành lang nổi!?]
[Nó đang trôi nổi kìa - ssu! Cái thứ đó tuyệt quá - ssu! Liệu nó có rơi xuống không nhỉ - ssu ka!?]
[Bởi vì đó là phép màu của Kami - sama]
[Wah -------, tuyệt diệu! Thật tuyệt diệu ----------]
Shera dường như chưa hết sửng sốt, nhưng phản ứng của cô ấy trở nên bừng sáng. Cô ấy không phải kiểu người sẽ quan tâm đến một thứ gì đó.
Rose nhìn lên một cách buồn chán.
Diablo tò mò về thứ đó.
[Cô biết về nó sao?]
[Không. Tuy nhiên, Rose không có chút ấn tượng mạnh nào về những thứ chẳng liên quan đến ngài, Master]
[V, vậy sao]
Diablo ấp úng vì phản ứng của Rose nằm ngoài sự tưởng tượng của cậu.
Quả cầu có độ cao khoảng 100 mét so với mặt đất. Xung quanh nó được bao phủ bởi làn sương mù.
Làn sương mờ ảo và có màu trắng.
[........... Vì vậy, thứ đó không nằm trong tầm nhìn của mọi người từ khoảng cách xa]
[Những người biết về nó sẽ lưu tâm đến nó nếu họ nhìn ở một khoảng cách đủ gần]
Khi Rem và Lumachina đang nói, có ai đó chạy lại gần họ.
Shera chuyển ánh nhìn về phía chúng, còn Rose tỏ ra thận trọng.
Đó là gã Báo Nhân trẻ tuổi trước đó.
[Ze -----------, Ze ------------, cuối cùng thì tôi………. Cũng bắt kịp các người!]
Cậu ta thở hổn hển và hoàn toàn kiệt sức.
Rem chết điếng.
[........... Không thể nào!? Bất chấp việc hắn ta chắc chắn đã bị mắc kẹt bởi «Trói Buộc» của mình rồi sao]
[Eh? Đó là cái gì? Mặc dù tôi bị hạn chế di chuyển………… Vì cô nói rằng cô có việc cần làm với Tòa Nội Thẩm, nên tôi nghĩ cô sẽ đến đây………..]
[Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai!?]
[Fuu -----------.............. Haa --------------................. Erm…………. Tôi, là một học đồ Thần Học năm thứ sáu………]
[........... Một học đồ?]
Khi cậu ta lấy lại hơi thở của mình, cậu ta nói.
[Tôi vẫn chưa cầu nguyện xong! Xin hãy để tôi kết thúc đoạn thánh kinh của mình!]
Cậu ta tuyệt vọng.
Rem co rúm lại.
[............... Ngươi đang nói cái quái quỷ gì vậy? Ta không hiểu gì cả]
[Tôi đã tự quyết định rằng mình sẽ “cầu nguyện cho mười người mỗi ngày”. Đó là kỷ luật tôi áp đặt cho chính bản thân mình. Tôi đã thông báo với lớp học rằng tôi có thể làm được điều đó đến đâu, và điều đó cũng ảnh hưởng đến việc liệu tôi có đủ phẩm chất để trở thành một linh mục hay không]
[........... Làm một việc như vậy, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu ngươi kiếm người khác để làm sao]
[Nhưng “không từ bỏ giữa chừng” cũng là điều mà tôi quyết định dành cho bản thân mình]
[............ Ngươi thậm chí còn chẳng biết về loại hoàn cảnh mà nhóm người khác đang phải trải qua, ngươi biết không hả?]
[Tôi, tôi biết chứ. Về điều đó, tôi thực sự xin lỗi……….. Tôi không biết các ngài lại vội vàng đến vậy. Tuy nhiên, xin hãy cho tôi thêm năm phút nữa thôi]
[............. Không sao, nếu như ngươi chỉ cầu nguyện cho chúng ta đúng như ngươi nói]
[Như thế thật không tốt!]
[Vì sao vậy?]
Cậu nói với một gương mặt nghiêm túc.
[Đó là bởi, Kami - sama đang dõi theo những hành động của tôi. Những thứ tôi tự mình quyết định chính là lời hứa của tôi với Kami - sama. Và đó là những điều tôi thề sẽ không phá vỡ]
[......... Chắc hẳn ngươi đã sống một cuộc sống rất khó khăn]
Rem ôm trán.
Lumachina đứng ra phía trước cậu ta.
[Đúng như cậu nói. Cho dù không có ai khác nhìn thấy, Kami - sama vẫn đang dõi theo. Bằng mọi giá, xin hãy tiếp tục bài nguyện]
[C, cám ơn rất nhiều!]
[Tôi cũng sẽ cầu nguyện cùng với cậu. Có lẽ những việc làm của cậu sẽ thấu được đến Kami - sama]
[Vâng!]
Họ niệm lại lời nguyện.
--------- Thật đáng buồn, trái tim cô ấy thật mềm yếu, phải không.
Ngay cả những người bạn đồng hành còn lại của họ cũng phải xiêu lòng, và họ quyết định lưu lại thêm một lúc.
Vào lúc đó, những người xung quanh bắt đầu bàn tán.
Dường như có thứ gì đó xảy ra.
Rose, người hoàn toàn không có hứng thú gì với lời cầu nguyện, cảnh báo Diablo.
[Master…….. Xác nhận một mục tiêu có level cao có thể là mối họa!]
[Vậy là chúng đã đến!]
Những kẻ mặc giáp màu xanh đang hạ xuống từ Tòa Nội Thẩm phía trên.
Trước đó một lúc lâu, chúng đi ra từ nhà thờ nhỏ.
----------- Chúng là các Hiệp Sĩ Thánh!
Có tổng cộng ba tên.
Diablo kéo theo Rose.
Các tín đồ vội vàng quỳ xuống nền đất. Được bao quanh bởi các Hiệp Sĩ Thánh, một người đàn ông mặc trang phục màu bạc dò xét khu vực xung quanh. Chỉ mới nhìn thoáng qua, cũng đủ để biết được hắn ta là một kẻ có địa vị rất cao.
Biểu cảm của Lumachina trở nên căng cứng, cô ấy thì thầm.
[Bishos - san……….]
Ánh nhìn của người đàn ông mặc trang phục màu bạc dừng lại ở hướng này. Môi hắn ta bị che đi bởi chòm râu đen rậm, nhưng có thể hiểu rằng hắn ta đang chế nhạo.
[Mừng cô trở lại, Lumachina - sama……….. Tôi đã chờ đợi cô đấy]
Hắn ta từ từ tiếp cận họ.
Các tín đồ trở nên xáo động.
Đó là bởi Giáo Hoàng, Lumachina, và Hồng Y Giáo Đầu, Bishos, đang ở ngay trước mắt họ.
Giữ sự tôn trọng với họ, các tín đồ giữ khoảng cách trong phạm vi khoảng mười bước, nhưng hàng trăm tín đồ đang tụ tập lại ở quảng trường.
Lumachina nắm lấy chiếc áo choàng của mình.
Người học đồ vừa mới đây còn đang cầu nguyện cùng với cô ấy thét lên một tiếng, và ngã bệt xuống nền đất.
[G…….. G………. Giáo………….!?]
Để cậu ta không bị kéo vào vụ này trừ khi tách cậu ta ra từ trước, Rem kéo cậu ta ra xa. Tưởng chừng đó là một việc đơn giản, nhưng nó thực sự có ích vào lúc này.
Bishos cách Lumachina khoảng năm bước.
Đó là khoảng cách phù hợp cho một cuộc trò chuyện.
Đó là một khoảng cách ngắn mà ngay cả một thanh kiếm cũng có thể chạm tới.
Diablo đứng bên cạnh Lumachina, và các Hiệp Sĩ Thánh xung quanh Bishos vào thế.
Ở sau lưng, Horun cất giọng lý nhí.
[Ch - ch - chúng ta làm gì đây - ssu ka, Danna!? Chúng ta chạy sao!? Hay chúng ta nhảy ra xa và chạy!?]
[Đồ ngốc, khiến cho tình huống này xảy ra, là mục tiêu của chúng ta]
[Ah…….. Vậy sao - ssu]
Bằng cách đưa ra bằng chứng trước mặt chúng, cô ấy sẽ trục xuất những kẻ thuộc Hồng Y Giáo Viện bằng thẩm quyền của một Giáo Hoàng.
Nếu chúng nổi cơn thịnh nộ và gửi đến một Hiệp Sĩ Thánh, thì việc bảo vệ Lumachina khỏi kẻ thù là nhiệm vụ của cậu.
Họ sẽ nói về cái gì đây ------------ Là điều mà những tín đồ xung quanh nghĩ khi họ nuốt xuống một ngụm nước miếng và theo dõi chăm chú.
Những lời cầu nguyện vụt tắt.
Trước tiên, Lumachina đưa ra một câu hỏi.
[Ngươi còn nhớ được khuôn mặt và thân phận của ta, không sai chứ?]
[Đương nhiên thần nhớ, Giáo Hoàng……….. thần đã luôn chờ đợi sự trở lại của ngài hết ngày này qua ngày khác]
[Khi ta hướng đến thành phố Faltra, mạng sống của ta bị nhắm đến khi ta còn đang dang dở chuyến hành trình]
[Lạy Chúa………….]
[Tên sát thủ, tên sát thủ mà ngươi đã gửi đi ---------- Hiệp Sĩ Thánh Geibalt]
*Zawa!* Các tín đồ ở xung quanh trở nên xáo động.
Như một gợn sóng, nỗi lo lắng lan tỏa ra xung quanh.
Bishos không bác bỏ điều đó. Hắn ta giữ im lặng và lắng nghe. Lumachina tiếp tục kể.
[Và sau đó, ta có được các loại hồ sơ về việc lưu thông tiền tệ trong một vài năm qua. Có một vài câu hỏi, ta muốn hỏi ngươi]
Cô ấy chìa một trang bằng chứng về phía hắn ta.
[Liên quan đến vụ hối lộ này, liệu ngươi có thể chứng minh chính bản thân ngươi vô tội và đã làm đúng pháp luật không!?]
Bishos vẫn giữ im lặng.
Như vậy chuyện này đã trở thành một game một chiều.
Hắn ta không có chỗ nào để bác bỏ, là ý nghĩa của việc này. Thật lạ lùng, nhưng Lumachina đã đưa ra những luận cứ mà cô ấy đã suy nghĩ từ trước.
[Nếu như ngươi đã thừa nhận những tội ác của mình, ta sẽ thông báo điều này. Hồng Y Giáo Đầu Bishos………… Cũng như các thành viên khác của Hồng Y Giáo Viện đã thúc đẩy vụ tham nhũng này ------------- Ta tuyên bố trục xuất tất cả các ngươi!]
Một cơn sốc còn lớn hơn trước đó đang dần lan tỏa ra giữa các tín đồ.
Đó là một thứ gì đó thái quá.
Việc các tín đồ tỏ ra kinh ngạc chỉ là chuyện bình thường.
Một người đã đi theo những lời chỉ dụ của Chúa cho đến giờ và được coi là một người cha lẫn một người thầy, rốt cuộc lại âm mưu một vụ ám sát và làm giàu tư túi của mình.
Và rồi, hiện giờ, người đó lại bị đày ra khỏi Nhà Thờ.
Cuối cùng, Hồng Y Giáo Đầu Bishos cũng mở miệng.
[Đáng thương thay]
[........... Ngươi nói vậy là có ý gì?]
[Từ bỏ bổn phận của chính ngài, và ích kỷ đưa mình vào giới hạn của sự hoang tàn…………. Và ngay khi thần nghĩ rằng ngài đã quay trở lại, nghĩ đến việc ngài đã đi xa đến vậy để tạo nên thứ giao kèo giả mạo này, và cố gắng để lưu đày chúng thần, những người luôn cố gắng hết mình vì lợi ích của Nhà Thờ…………]
[Ca!? Ngươi đang nói rằng những lời lẽ của ta toàn bộ đều là bịa đặt sao!?]
[Không có cách nào để xác nhận cả. Những thành viên của Hồng Y Giáo Viện đã quên mình phục vụ vì lợi ích của Nhà Thờ. Mọi thứ. Không có cách nào để họ chấp nhận thứ hối lộ như vậy. Ngài có nghĩ rằng ngài đang lừa dối các tín đồ với những lời lẽ đó không?]
[Chứng cứ đang ở ngay đây!]
[Thứ đó là giả mạo! Thật thấp kém!]
[Không thể nào………]
[Như thần nghĩ, dường như trọng trách của một Giáo Hoàng không phù hợp với một cô gái trẻ, một người vốn đang ở độ tuổi còn rong chơi ngoài kia]
[Chứng cứ này là thật! Xin hãy kiểm tra tính đúng đắn của nó!]
Bằng một âm giọng đủ cao để nhấn chìm những lời lẽ của Lumachina, Bishos hét lên.
[Thay vì mớ giấy rác rưởi đó! Các tín đồ đang nhìn thẳng vào sự thật! Không có cách nào để chúng ta phá vỡ các luật lệ! Không có cách nào để chuyện đó được phép xảy ra! Nếu chuyện đó xảy ra ------------- Điều đó nghĩa là toàn bộ lòng tin mà các tín đồ đã góp công xây dựng cho đến giờ sẽ là vô nghĩa!]
[Ca……….. !?]
Lần này, các tín đồ lặng lẽ phản ứng.
Tuy nhiên, nó quá mức nặng nề.
Rem thì thầm.
[........... Mọi chuyện đang đi theo hướng bất lợi, Diablo]
[Thật hèn hạ, đáng khinh]
Shera quét mắt ra xung quanh. Chắc chắn, cặp mắt của các tín đồ hằn lên những vệt gân y như của dã thú.
Nếu các thành viên của Hồng Y Giáo Viện phạm tội đủ nặng để bị trục xuất, những kẻ đã đồng thuận với chúng vì lẽ gì cơ chứ? Giá trị của lòng tin mà chúng đã xây dựng là cái gì?
Nỗi sợ mất mát đã chuyển thành sự thù địch hướng về phía kẻ đã chà đạp lên mọi thứ.
Cặp đầu gối của Lumachina trở nên run rẩy.
[Cho dù……….. tất cả chúng đã mất, nhưng tội thì phải đền!]
[Đúng như ngài nói, Giáo Hoàng……….. Không, Giáo Hoàng tiền nhiệm!]
[Ca!?]
[Ngài đã chối bỏ bổn phận của mình, và che dấu nơi ở của ngài. Không còn cách nào để tiếng gọi của Chúa có thể truyền tới tai ai đó chạy trốn khỏi nhiệm vụ cao cả của mình!]
[Như ta đã nói, đó là vì một tên sát thủ đã ----------]
[Các Hiệp Sĩ Thánh đóng vai trò bảo vệ Giáo Hoàng! Liệu có ai trên thế giới này sẽ tin vào một lời lẽ giả dối như vậy!? Vậy là ngài đang có ý định phá hủy Nhà Thờ nhằm che đậy sự lười biếng và ngang tàng của ngài!]
[Sao ngươi có thể nói như vậy……….]
Cặp mắt của Lumachina đỏ ửng.
------------ Cô không thể, đừng khóc.
Vào lúc tranh luận, một bên sẽ thất bại nếu họ khóc.
Cho dù ý kiến của họ có đúng đi chăng nữa, nếu họ suy nghĩ một cách đa cảm, lời lẽ của họ sẽ mất đi ý nghĩa của nó.
Tuy nhiên, với đà tiến như thể chuyện này chẳng là gì với hắn, Bishos tiếp tục dồn ép.
[Ngài có hiểu bổn phận của mình là gì không!? Mặc dù thành phố Faltra, một nơi liên tiếp có rắc rối xảy ra, đã chờ đợi chuyến viếng thăm của Giáo Hoàng rất lâu! Thay vì đặt những nghi ngờ dại dột lên chúng thần, ngài có nên suy xét xem làm thế nào để thực hiện cho đúng những nhiệm vụ của chính ngài trước tiên không!?]
[Ah………. Guh………….]
Giờ đây khi hắn đề cập đến điều đó, Lumachina đang trên đường đến trấn an thành phố Faltra. Và đó là nơi cô chạy trốn.
Nếu cô ấy không chạy khỏi đây, có lẽ cô ấy sẽ bị Hiệp Sĩ Thánh sát hại nhưng…………
Cho dù cô ấy phản bác lại rằng đó là một tình huống khẩn cấp vào thời điểm đó, thì dựa vào lời lẽ của Bishos, mọi thứ đều sẽ chỉ là một “cái cớ”.
Bishos đưa ra tuyên bố.
[Lumachina Weselia……….. Thần đề nghị tước đi chức vụ Giáo Hoàng của ngài. Trên hết, đó là một cơ hội tốt để cô chuộc lại tội lỗi từ bỏ trọng trách của mình]
[Một thứ như vậy………… Ngươi có thẩm quyền gì để làm vậy!? Hồng Y Giáo Viện không có thẩm quyền tước vị Giáo Hoàng, phải không!?]
[Thật ngu ngốc! Vậy là cô sẽ làm bất kỳ điều gì để bảo vệ vị trí của mình! Ai đó như vậy không đủ phẩm chất để phát ngôn thay cho Chúa!! Cô sẽ phải đối diện với chính mình trong phòng thú tội!]
[Điều đó không thể xảy ra được, luật lệ của Nhà Thờ là những lời sấm truyền của Kami - sama………]
[Mọi người, mau bắt kẻ phá hoại này lại! Đây là kẻ báng bổ niềm tin to lớn của chúng ta!!]
Bishos hét lên với các tín đồ.
Vậy là cuộc chiến đã an bài.
Các tín đồ xung quanh nghe lời hắn đứng lên, và, cứ như một đàn xác sống, cùng hướng về phía cô ấy.
Diablo cắn lưỡi.
------------- Mình chưa sẵn sàng làm điều này, nhưng mình đoán chừng mình sẽ quét sạch chúng.
Bên trong áo choàng của cậu, cậu với một tay vào trong túi. Cậu cố gắng rút ra quyền trượng ma pháp của mình, 《Tonnerre Empereur》.
Rem và những người khác cũng đã sẵn sàng chiến đấu.
Lumachina xua ra cả hai tay.
[Làm ơn đợi một chút!]
[Cô đã thất bại trong cuộc tranh luận này. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu, phải không, Lumachina!?]
[Em xin lỗi, Diablo - sama……….. Nhưng kể cả là vậy, việc đổ máu ở Đại Thánh Đường, là việc em không thể làm!]
[.............. Thế mới là cô chứ]
Lưỡng lự trong một khắc, có thể quyết định việc chiến thắng hay bị tiêu diệt.
Các tín đồ đổ xô về phía Lumachina.
Đưa cô ấy đi bằng vũ lực như thế này, không hợp với sở thích của cậu.
Để thỏa mãn nguyện vọng của Lumachina, cậu sẽ không tấn công nhưng ----------
Diablo giơ tay lên trời.
[Đến đây………. 《Lightning Strike》!!」
Tia chớp rực sáng xuất hiện chạy xuyên qua khoảng không. Một tiếng sấm vang vọng, và bầu không khí rung chuyển đến mức có thể cảm nhận được.
Tia chớp giật trúng lối vào trên mặt đất ---------- nhà thờ nhỏ.
Biểu tượng thánh trang trí trên đó vỡ vụn rải rác xung quanh.
Tiếng ồn của vụ nổ và vụ va chạm khiến cho các tín đồ đông cứng.
Toàn bộ bọn chúng ngừng di chuyển.
Vào lúc này, toàn bộ đồng đội của họ có thể trốn thoát bằng cách đi tới cỗ xe ngựa được phù phép.
Tuy nhiên, Lumachina không muốn vậy.
Cô ấy nói với các tín đồ.
[........... Nếu điều đó có thể cứu vớt được mọi người…………. Thì tôi sẽ tuân theo. Tôi sẽ đi đến phòng thú tội. Phiền ngươi mở cho ta một con đường?]
Đó là một giọng nói điềm tĩnh, nhưng âm vang.
Các tín đồ tách ra một cách tự nhiên, tạo thành một con đường tới cái nhà thờ vừa mới bị chớp giật.
Cô ấy bắt đầu chậm rãi bước đi về phía đó.
Diablo cũng đi theo.
Bishos nói với cậu bằng một thái độ khiêm nhường.
[Những người hộ tống cô ấy chỉ có thể đi đến đây…………..]
Cậu lườm hắn.
Diablo không thể nói bất kỳ điều gì.
Không thể điều chỉnh cảm xúc của mình một cách tự nhiên, hai bàn tay cậu siết chặt.
Đầu cậu nóng lên vì cơn thịnh nộ.
Tuy nhiên, cho dù cậu có nung gã này thành than ngay tại đây và ngay bây giờ, không hề sai biệt điều này sẽ gây nguy hại cho mọi người.
Như thể nói với hắn, Rem bắt đầu mở lời.
[............ Người áp giải Lumachina vào phòng thú tội, là ngươi. Nếu như vậy, việc bảo vệ sự an toàn của cô ấy, là trách nhiệm của ngươi. Nếu cô ấy bị thương dù chỉ một sợi tóc, việc đó sẽ được coi là bịt miệng cô ấy vì đã biết được sự thật không mong muốn -------------- Đó là cách mọi việc sẽ được sáng tỏ]
[Fufun…………. Cô nói những lời thật khiến người ta khó chịu, phải không? Phòng thú tội là một nơi dùng để kiểm chứng tội lỗi của một người…………. Không ai có thể làm bị thương cô ấy cả]
[............... Nếu có gì đó xảy ra với cô ấy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi]
Theo sau Rem, Shera và Rose cũng bước ra.
Diablo để ý một chuyện bất thường.
[Có chuyện gì xảy ra với Horun vậy?]
[Cô ấy đã chạy khỏi đây]
Rose đáp lại bằng một chất giọng vô cảm.
Đó là một lựa chọn khôn ngoan ----------------- Là những gì Diablo nghĩ khi nở một nụ cười bí hiểm.
Bên trong nhà thờ nhỏ, một vài bọc hành lý được chất đống lên. Tại trung tâm, không hề có mái nhà, và cái hành lang nổi của Tòa Nội Thẩm trên bầu trời hạ xuống.
Diablo và những người khác bị bắt.
~~~~~~~~~~
Mời các bác xơi
~~~~~~~~~~
Translator: Google - chan
Pr: Rappa