Isekai Maou to Shoukan Shoujo no Dorei Majutsu
Chương 02: Cố gắng đến vùng đất của một gia đình
- Truyenconect
- Isekai Maou to Shoukan Shoujo no Dorei Majutsu
- Chương 02: Cố gắng đến vùng đất của một gia đình
Chương 02: Cố gắng đến vùng đất của một gia đình
Part 1
Hai tuần sau──
Giờ đã là tháng 11. Ngay cả ở vùng có khí hậu ấm áp, cơn gió mạnh kia vẫn lạnh lẽo.
Shera luồn ra ngoài xe hết mức có thể.
[Faltra kìa!]
[…Đừng có té đó.]
Rem nở nụ cười gượng khi đang ngồi ở vị trí người đánh xe.
Diablo gật đầu điềm tĩnh.
[Cuối cùng cũng tới.]
[…May là chúng ta không hết thức ăn. Em tự hỏi sẽ như thế nào khi ta phải tiếp tục di chuyển trong 3 ngày vì cơn bão kia.]
[Umu, cũng lâu thật.]
Câu nói của Diablo có 2 nghĩa.
Sau khi khởi hành từ vương quốc Greenwood của Elf──
Họ hộ tống Rafleisha tới làng của Dark Elf, Blackwood, và rồi họ di chuyển mất 14 ngày để tới thành phố biên giới Faltra.
Cuối cùng cũng đã tới.
Tuy nhiên, câu nói đó không chỉ có ý nghĩa như vậy── Rem cuối cùng cũng đã nói chuyện bình thường với cạu.
Cô ấy là người có thể không nói gì, tới mức kinh khủng, trong khoảng thời gian dài, nhưng lần này, cô ấy thật sự không thể nuốt trôi nổi chuyện cậu lại đớp thính của Rafleisha. Lâu rồi cô không nói chuyện.
Ánh nhìn sắc như dao cạo ấy giờ đã trở về như lúc trước.
Diablo thở phào nhẹ nhõm trong tâm trí.
──Từ giờ sẽ không theo chiều gió nữa.(PR: Ờ :v)
Chiếc xe đi qua cánh cổng phía đông của thành phố Faltra vào lúc trưa.
Rem kéo dây cương làm cho con ngựa đi chậm lại.
Trên đường, đám đông đi ra đi vào, cứ như sắp tông vào họ vậy. Hai bên lề đường, những người bán hàng đã tới tiệm. Đi tới chợ, họ bị đám đông như bao lấy.
[…Thị trấn này vẫn như mọi khi. Dù không bằng thủ đô hoàng gia.]
[Fumu.]
Bởi Diablo ngại đám đông, nên cậu nhốt mình trong xe. May là ngồi trên xe ngựa, nhưng cậu cũng thấy ớn lạnh khi nhìn vào đám đông.
Shera dang hai tay ra.
[Ở đây nhiều người hơn so với thủ đô hoàng gia~]
[…Do đường rộng nên ở thủ đô hoàng gia, ta dễ lái hơn.]
[Mà, chẳng phải đông hơn lúc trước sao?]
[…Đúng là như vậy.]
[Lễ hội sao?]
[…Chẳng có kế hoạch nào để tổ chức cái đó cả, nhưng có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra.]
Shera đổi chủ đề.
[Tôi đói quá ~. Đi ăn trưa nào.]
[…Với tốc độ này, có lẽ tốn chút thời gian trước khi tới nhà trọ, nên thôi cũng được.]
[Tôi muốn nhanh được gặp Krum-chan quá, nhưng có lẽ cô bé ra ngoài rồi ~.]
[Có vẻ như lúc trước cô ấy đang có chuyến du lịch đi ăn kia mà.]
Dường như rất thích thức ăn của Nhân loại, Krum luôn ở ngoài vào ban trưa và tối. Mỗi ngày, cô ấy sẽ đi ăn ở vài cửa hàng.
Cô ấy có tính cách rất tôn trọng đồ ăn, tới nỗi cô ấy sẽ “dừng việc tiêu diệt Nhân loại vì bánh quy quá ngon.”.
Trong số những Ma vương MMORPG Cross Reverie, có những tên có nick name như《 Ma vương Trí tuệ》và 《 Ma vương của sự điên loạn》, nhưng chắc giờ cô ấy chắc sẽ làm 《 Ma vương Tham Ăn Krum》?
Tiền cho chuyến du lịch đi ăn kia nghe nói là của người hộ vệ của cô, Ma tộc Edelgart, làm việc bán thời gian ở tiệm bánh mỳ《Peter》.
[Thật tốt nếu không có vấn đề gì xảy ra nhưng…]
Shera quay sang Diablo, người đang thì thầm.
[Ngài đang nói gì thế?]
[Có vẻ nhưng Edelgart đang làm ở tiệm bánh mì.]
[Ah, là cái tiệm bán bánh quy mà Krum rất thích, phải không?]
[Cô ấy chắc nên hóa trang.]
[Trang điểm của Mei-chan rất tuyệt vời, nên chắc chắn cô ấy sẽ ổn thôi.]
Krum có sừng và đuôi, còn Edelgart có vảy và đôi mắt như bò sát. Với những người có mối liên hệ với Ma tộc, những đặc điểm kia không có gì là quá ghê gớm, nhưng nếu bị phát hiện sẽ là rắc rối lớn đây.
Dù có nhiều lời nói về cặp sừng của Diablo…
Rem, người đang nắm dây cương, hỏi.
[…Ta đến kia nhé?]
[Đi thôi ~.]
Giờ đang ở quận đông, còn tiệm bánh mỳ 《Peter》ở quận nam.
Sẽ phải đi vòng, nhưng con đường sẽ bớt đông hơn so với cái con đường đã thành cái chợ này.
[Cũng được.]
Và rồi họ đi tới đó.
Part 2
Họ giao xe cho cửa hàng xe ngựa. Quận nam là vùng của thương nhân, nên cửa hàng xe ngựa ở khắp mọi nơi.
Không chỉ có thể giao xe, họ có thể yêu cầu nước và cỏ khô cho ngựa, kiểm tra và sửa chữa khung xe.
Vì đã đi một hành trình dài, nên họ yêu cầu cho ngựa ăn.
Nhóm 3 người của Diablo đi tới tiệm bánh mì《Peter》.
Một đám đông đứng trước cửa tiệm.
Rem nghiêng đầu.
[…Đông thật.]
[Tiệm bánh mì đó bán đồ ăn ngon mà, và giờ cũng là giờ ăn trưa nữa.]
Cậu không phủ nhận lời của Shera, nhưng cậu không thỏa mãn lắm. Có gì đó lạ lắm.
Diablo nhìn vào những khách hàng, và cậu có cảm giác có gì đó giống hệt nhau.
[Phần lớn là nam giới.]
[…Giờ ngài mới nhắc, thật lạ. Tất nhiên là nữ sẽ nhiều hơn nếu họ chỉ đi mua bánh mì mà thôi.]
[Mùi thơm quá à ~]
Mùi hương hấp dẫn của bánh mì nướng vẫn không thay đổi dù đây là thế giới khác. Vì lâu lâu mới được đi ăn ngon nên sự hấp dẫn càng tăng thêm gấp đôi.
Kể cả Diablo là một người không quá kén ăn, dù người đông nhưng cậu nghĩ không cần đi đâu khác.
[…Giờ, vào thôi.]
Rem nói với tông giọng như thể sắp đánh nhau tới nơi vậy.
Shera cũng theo sau cô.
Cậu chưa thấy hàng người nào ở thị trấn này. Nếu đông quá, còn người đợi thì quá hiền, họ sẽ bị những kẻ đến sau chen lên.
Dân ở đây không có khái niệm “xếp hàng và theo lượt”. Thậm chí chẳng ai phản đối điều đó cả.
Không phải vì đây là thế giới khác mà là do sự khác biệt trong văn hóa sống thôi.
Tuy nhiên, dù chẳng chịu xếp hàng, nhưng dân cư ở thị trấn này không phải là những người sống ngoài vòng pháp luật, hay là những kẻ man rợ. Cậu chưa thấy ai sử dụng bạo lực cả.
Đây là nơi mà một chàng trai tốt tính sẽ đi ra từ bên cạnh, và sẽ nói [Xin lỗi] và cúi đầu nhẹ nếu chạm vai người khác, và mua bánh mì trước…
Văn hóa ở đây là vậy đấy.
---Ma vương mà đi xếp hàng thì cũng lạ thật, may ở đây không có chuyện đó.
Nhóm Diablo vào tiệm.
Có một quầy hàng có thể mua bánh mì ở đó và ra ngoài. Ở đây kính là một mặt hàng cực kì đắt, nên chẳng có cửa kính để trưng bày. Hàng hóa xếp sau quầy hàng, bạn có thể mua bằng cách chỉ vào nó hoặc nói tên.
Người thư kí là một cô Báo nhân trẻ đang mang trang phục người hầu.
[Chào mừng ~.]
Ở phía kia của quầy hàng, bên trong của tiệm trở thành một quán café có phục vụ đồ ăn.
Có 40 cái ghế, và có rất nhiều khoảng trống rất cân xứng. Ghế có thể nhiều lên theo đám đông.
Bánh mì và café được phục vị trong quán.
Rem ngạc nhiên và chỉ tay.
[…Diablo! Gì kia?]
[O-ou.]
[Wawa!?]
Đôi mắt Shera tròn xoe.
Edelgart trong y phục chiến đấu đang ở đó.
Cô không trang điểm để che vảy ở trên da, và đôi mắt như bò sát cũng không giấu đi luôn.
Rõ ràng là một Ma tộc.
Cô chỉ mang mỗi tạp dề bên hông.
──Lộ danh tính rồi sao?
Bàn tay thường cầm cây thương kia giờ đang cầm một cái khay, và bộ đồ ăn đang ở trên đó. Cô gọi một khách hàng nam đã ngồi vào chỗ.
[Chào mừng ~ trở…lại? Ma vương-sama? Ma vương-sama!]
Người khách hàng cười đáp [Tôi trở lại rồi đây, Edel-chan] và thể hiện thái độ lôi thôi.
Rem và Shera sửng sốt trước ngoại hình Ma tộc kia.
Diablo phỏng đoán.
[Là…thế sao?]
Chẳng phải giống sự kiện người hầu café sao?
[…N-Ngài biết gì không?]
[Ổn thật hả!?]
Diablo họ giọng, và bảo hai người.
[Các cô nên nhìn kĩ đi. Người khách hàng không coi Edelgart là một Ma tộc thật sự.]
[…Giờ ngài mới nhắc tới.]
[Không ai sợ cả.]
Lúc đầu thì Ma tộc là sinh vật săn Nhân loại.
Nếu ai đó đang ngồi tại bàn chờ tại quán café có phục vụ đồ ăn, thì sẽ rất bình thường khi nghĩ đó chỉ là cosplay Ma tộc.
Người khách Dwarf kia ngồi cạnh họ bắt đầu nói dù cậu chẳng hỏi.
[Fufufu…Lúc đầu, trang điểm của Edel-chan giống với Ma tộc đã trở thành chủ đề bàn tán của thị trấn, và rồi thậm chí cả thư kí-chan kia cũng bắt chước cô. Đó là tại sao nơi này bắt đầu trở thành một “quán café Ma tộc”.]
[Chẳng phải họ gọi khách hàng là Ma tộc sao?]
[Cũng vui mà, phải không? Đó là bởi những Peter-san rất giỏi chiều lòng khách.]
Chủ nơi này là ba anh chị em Grasswalker. Có lẽ cả ba người họ đều được gọi là Peter.
Những người khách hàng nói cô ấy giống Ma tộc và biến điều đó để kinh doanh, quả thật tinh thần hăng hái kinh doanh của họ thật sự rất lớn.
Đợi một lúc rồi, nhóm của Diablo cũng được chỉ chỗ ngồi.
Edelgart tới.
[Ah.]
[Có vẻ cô làm việc rất tốt đó.]
[Diablo-sama… Trở về? Chào mừng, trở ~ về!]
[Umu.]
Edelgart hiện tại đang làm việc dưới trước Ma vương Krebskrum──Krum. Vì Krum đã là nô lệ của cậu, nên cô đối xử với Diablo như kẻ bề trên.
Cậu không biết nhiều về ảnh hưởng của《Ma thuật nô lệ》khi dùng trên một Ma vương thật sự nhưng…
Cơ bản những thứ như cái chết ngay tức khắc, tê liệt, hay hóa đá đều không ảnh hưởng tới những kẻ thuộc hàng boss.
Rem nhìn toàn thể Edelgart.
[…Sao cô không dùng trang điểm của Mei-chan ở nhà trọ.]
[Mưa ~ rơi hết.]
Có vẻ cô ấy sẽ bị ướt và trang điểm sẽ bay hết.
Cậu hiểu chuyện này khi đi du lịch, không chỉ riêng thành phố Faltra, ở nơi khác mưa cũng rất hiếm. Có vẻ như mưa nhiều ở những nơi gần núi, còn nắng nhiều ở đồng bằng.
Áo mưa cũng từ đó không phổ biến lắm.
Quý tộc có mũ và áo choàng, nhưng người bình thường không dùng cái gì để che mưa cả. Ô cũng không tồn tại. Mà cũng bởi không có vải không thấm nước nên không thể làm được.
Rem kinh ngạc.
[…Vào ngài mưa thì cô nên nghỉ chứ.]
[Đột nhiên, nghỉ, không làm thì ~ lo lắng, cho tiệm?]
[Ugh…Nghe giống lời biện hộ đấy nhưng…]
Cô không nghĩ sẽ mình sẽ bị thuyết phục về ý thức trách nhiệm trong công việc của ma tộc.
Shera đột nhiên lên tiếng.
[Bánh mì Ma vương!] [note20942]
Diablo cứ tưởng tim mình sắp ngừng đập rồi. Cậu bí mật gọi cách cậu hành động như là “vở diễn Ma vương.”
Mà ngắn gọn là vai Ma vương.
Cậu hoảng hốt nghĩ rằng bí mật cậu phải giấu bằng mọi giá đã bị lộ.
Edelgart gật đầu trước lời của Shera.
[Một ~, bánh mì Ma vương.]
[Mumu?]
Khi cậu nhìn vào menu──
Bánh khoai tây Ma vương, bánh kếp Ma thú, và bánh Pa-tê ma thuật, và ở đó có bánh mì Ma vương.
Diablo thở ra và lau mồ hôi trên trán.
Ra là chưa bị lộ.
Rem gọi cậu.
[…Có chuyện gì sao? Trông ngài nhợt nhạt quá.]
[Ah, không… Không có gì.]
[…Em nghĩ sẽ lấy bánh Pa-tê ma thuật. Còn ngài thì sao, Diablo?]
[Bánh mì pho mát.]
Menu giới hạn trong quá café Ma tộc này cũng rất hấp dẫn, nhưng bánh mì pho mát ở quán này rất ngon.
Vì cậu định sẽ rời thị trấn thêm lần nữa, nên cậu muốn ăn trước khi đi.
[…Chà, thêm 3 ly café nữa.]
[Vâng, ~]
Edelgart đi vào để chuyển đơn gọi.
Nhìn cách cô ấy làm việc, không chỉ bồi bàn, mà cô ấy còn nói chuyện rất nhiều với người khác.
Có những người nói chuyện đời tư, có những người chỉ nói mỗi về sở thích của họ, còn có người uống rượu cả ngày.
Có những người say rượu và khách hàng lớn tiếng, nhưng ở café này, chẳng ai như nhà quê mới lên tỉnh cả.
Rem nhìn vào trong quán.
[…Quán này thật kì lạ.]
[Không bình thường sao?]
[…Đúng vậy. Café mới được phục vụ gần đây thôi.]
Gần đây có một quán café nổi tiếng ở thủ đô hoàng gia mở chỉ nhánh tại quận trung tâm của thành phố Faltra. Đó là quán hạng sang mà ngay cả người bình thường có thể tới bởi địa điểm và giá cả của nó, nhưng các tiệm ngày càng bắt chước nhau.
Cậu nghĩ nơi này cũng vậy, nhưng không khí lại rất khác.
Vì Edelgart đem café và bánh mì ngay lúc đó, nên cậu cố hỏi.
[Ai nghĩ ra cái quán này?]
[Peter? Bạn, đã thấy ~ tại thủ đô hoàng gia? Đã thấy!]
Cô này khó hiểu quá.
Rem tóm lại.
[…Vì một người bạn của chủ quán này thấy một quán tương tự ở thủ đô hoàng gia, nên họ quyết định bắt chước, đúng không? Đây không hẳn là quán café, mà là quán Ma tộc phục vụ khách?]
[Ma tộc ~, sai rồi. Ở kia, mamono?]
[…Mamono?]
[Quái vật?]
Cô hỏi vài câu tới Edelgart người kiệm lời và rồi cũng có được thông tin.
[…Có vẻ như có môt quán ở thủ đô hoàng gia tên là quán Monster Girl. Có vẻ người bồi bàn cosplay thêm sừng và cánh.]
[Fumu.]
──Cái quán đó ra sao ta, mình muốn thử đến đó quá.
Nghe vui đó.
Nếu biết điều đó khi ở thủ đô hoàng gia, mình sẽ tới đó──Diablo nghĩ vậy, nhưng cậu không để điều đó hiện ra trên khuôn mặt mình.
Một Ma vương đi tới quán café Monster Girl, khó có chuyện đó xảy ra.
──Một ngày nào đó, mình sẽ bí mật tới đó, một mình!
Cậu âm thầm quyết tâm đi.
Tuy nhiên, ai đã nghĩ ra hình thức kinh doanh của quá café Monster Girl thế nhỉ? Dù thậm chí café cũng chỉ mới mở gần đây.
Diablo được triệu hồi từ thế giới trước của mình, và tới thế giới này.
Vì cậu có ngoại hình và năng lực của nhân vật trong game của cậu, nên có chút khác biệt so với chuyển sinh bình thường nhưng…
Có những người chuyển sinh giống cậu sao?
Cậu vừa nghĩ vừa lấy ly café lên.
Part 3
Theo tiệm xe, trục sau đã bị biến dạng.
Vì phần thân gần như là mới, nên chắc chắn là đã mang theo hàng hóa rất nặng, hoặc là do leo nhiều con dốc khác nhau, họ nghe là vậy.
Diablo nhớ tới Rose.
Để sửa những hư hòng của cô, cô phải nằm trên giường bảo dưỡng được đặt ở tầng thấp nhất, 《Mê cung Ma vương》.
Với sức nặng của cô, lí do có lẽ do họ lái xe trên con đường không bằng phẳng của đồng bằng.
Rem thương lượng với tiệm xe, và rồi cô đã nhờ họ sửa xe trong mức ngân sách của họ và sẽ xong trong 3 ngày.
Vì đã giao xe cho tiệm nên họ phải đi bộ đến quận tây.
2 giờ 30 phút──
Khi mặt trời hơi hạ xuống, họ đã đến được quán trọ《Relief》.
Ngôi nhà thân thương kia, tất nhiên không hẳn là như vậy, nhưng cậu cảm thấy rất bình yên.
Cô chủ Mei vẫy tay.
[Wow, chào mừng đã quay trở lại☆ Rem-chan, Shera-chan, Diablo-san, vẫn khỏe chứ- nya?]
[…Ư.]
[Ah! Krum-chan!]
Shera vừa chạy tới vừa hét lên.
Có vẻ như cô bé vừa mới về.
Đôi mắt Krum mở to.
[Oo, ra ngươi đã v…Uwaa!?]
Shera nhảy tới và ôm lấy cô bé.
[Chúng tôi về rồi đây ~.]
[U-Umu…Có chuyện gì vậy, Shera? Aura của ngươi thật lạ. Ta còn tự hỏi ngươi là ai nữa đó.]
[Hoe? Chị thay đổi chỗ nào sao?]
Shera thả Krum ra, cô nhìn tay chân mình. Cô có thể thấy dòng chảy ma thuật.
Tuy nhiên, dường như có sự thay đổi.
Cả Diablo cũng không cảm thấy Shera thay đổi gì so với trước đây.
Rem nói với khuôn mặt trầm ngâm.
[…Có lẽ nào, có chuyện gì đó sau khi cô ấy thành Hoàng hậu sao?]
[Ho, ra cô đã trở thành như vậy, Shera.]
[Ừ! Chị đã cưới Diablo.]
Vì giọng của cô từ chỗ phòng ăn còn có thể nghe, nên khác hàng rất ngạc nhiên, và bắt đầu xì xào.
Mei vỗ tay.
[Tuyệt quá-nya! Chúc mừng hôn nhân của cô nha☆]
[Cảm ơn nha, Mei-chan!]
[Nhưng, ý cô, Hoàng hậu là sao?]
[Erm..Thật ra tôi là công chúa của vương quốc Elf. Và giờ tôi đã là Hoàng hậu.]
Mei nhìn về phía Diablo.
[Vua-nya?]
[Hmph…Vì ta được yêu cầu phải làm vậy, ta chỉ đơn thuần là theo thôi.]
Dường như có chút thay đổi ở Shera khi cô trở thành Hoàng hậu của Elf.
Cậu không hiểu lắm.
Nghĩ lại thì, khi cậu dắt Lumachina theo, cũng có điều tương tự xảy ra, Luamchina coi Krum như là “sát khí, năng lượng bóng tối của quỷ dữ”, còn Krum thì đá xéo lại Lumachina rằng cô có “mùi hôi của tên Chúa”.
Có lẽ hàng thật mới biết được.
Vì Diablo chỉ là hành động kiểu Ma vương, cậu chỉ là một Ma pháp sư quỷ mà thôi.
Krum khoanh tay.
[Chà, cũng ổn thôi. Ta thì không thích mùi của tên Chúa kia trở nên nặng hơn, nhưng Shera dù gì cũng là Shera. Ngươi đã làm rất tốt và quay về an toàn-noda. Maou sẽ khen ngợi ngươi-noda!]
[Ehehe, cảm ơn nha ~.]
Rem lấy ra một cái túi.
[…Chúng tôi có dừng chân ở《Mê cung Ma vương》lúc về. Có mua vài cái bánh quy, muốn một ít chứ?]
[Ooh! Ngươi vẫn ân cần như mọi khi nhỉ, Rem!]
[…Cảm ơn.]
Cô ấy đưa ra, còn Krum thì nhận lấy bằng miệng.
Cách nói và thái độ thì tự cao, nhưng hành xử thì cứ như cún đang được cho ăn vậy.
Diablo hỏi Mei.
[Có vấn đề gì không?]
[Ổn mà♪ Nhưng bởi Edelgart-chan gần đây ra ngoài mà không trang điểm, nên có lẽ sẽ có vài tin đồn về cô ấy?]
[Không cần phải lo cho cô ấy đâu.]
[Lãnh chúa thành phố Faltra rất nghiêm khắc, nên hãy cẩn thận, nhé☆]
[Ta biết rồi.]
Dù không công khai ra công chúng nhưng Diablo đã đấu với Lãnh chúa thành phố Faltra Galford.
Và bằng cách nào đó, cậu đã chiến thắng, nên Diablo đã khiến ông ta phải tin rằng “đối đầu với Diablo chẳng có lợi gì.”
Tuy nhiên, vì là Lãnh chúa, nếu ông ta biết có Ma vương và Ma tộc ở đây, ông ta chắc chắn sẽ không ngồi yên.
Cậu cần phải giấu danh tính của hai cô này.
[Diablo, đi thôi!]
Krum chỉ ra ngoài với một cái búng tay.
[Mu?]
[Ngươi không nghe à? Khi mọi người nói chuyện, chắc là ngươi nghĩ “không liên quan gì tới mình”, đúng không?]
[Hmph…Đừng nói mấy câu ngu ngốc đó.]
──Đúng rồi đó, nên giờ tôi đang rất rối đó, biết không hả!?
Rem tiếp lời.
[Có vẻ như có một nhà hàng tốt ngoài kia, nên Krum mời ta đến đó.]
[Bánh quy thì tuyệt phẩm, nhưng cũng có đồ ăn phù hợp cho bữa tối nữa-noda. Các người nên thưởng thức sự đối đãi tuyệt vời mà Maou đã chọn đi.]
[Fumu…Ta sẽ đi.]
Nói thẳng ra, cậu chẳng mong đợi gì nhiều.
Cậu đã thử ăn vài nhà hàng, nhưng thịt ở đây được bỏ lên lưới sắt rồi nướng lên và cho muối với dầu vào. Hương vị đậm chất quê đó không quá tệ, nhưng chẳng nhà hàng nào cậu thấy đặc biệt cả.
Part 4
[Ngon kinh khủng!? Cái, gì đây!?]
[Fu fu fu]
Krum nhìn rất vui.
Cả Rem và Shera đều ngạc nhiên.
Nhà hàng ở quận bắc,《Apetisan》, là một nhà hàng hạng sang, nhưng giá rất vừa phải.
Dù vậy, mùi vị rất tao nhã.
Thịt rất mềm, và khi cắn vào thì không vấn đề gì. Nước sốt thì thơm và mặn mà, kèm theo cả khoai tây nghiền và salad.
Và khách hàng đổ xô đến đây, như thể như là chuyện thường ở huyện vậy.
Krum dùng dao và nĩa, ăn rất thanh lịch. Vì ngày trước toàn dùng tay để ăn, nay đã trưởng thành hơn rất nhiều.
[*Uma uma*… Đây mới thực sự là đồ ăn nè! Đồ ăn của Nhân loại, quá ngon. Thật sự quá ngon-noda!]
Rem và Shera cũng say sưa mà review quán.
[…Quán này, thật tuyệt. Lần đầu tiên ăn được miếng thịt mềm đến vậy.]
[Khoai tây nghiền với salad cũng vậy ~. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi nghĩ nó ngon hơn cả rau quả ở Greenwood.]
Diablo nhìn vào dĩa thịt.
[Đủ để khiến ta phải nghĩ cái này không dùng chung thịt với món khác.]
Không đun sôi hay băm gì cả, nhưng thịt vẫn rất mềm. Chẳng phải chất lượng thịt khác nhau sao? Chẳng phải mùi vị gần với tới đồ ăn ở thế giới cũ của cậu sao?
Khó mà tưởng tượng ra với cái thế giới không có tủ lạnh này, hay là thịt đã chín tới rồi chăng?
Trong khi cậu đang tận tưởng đồ ăn──
Ồn ào ở cửa ra vào.
[Gì thế nhỉ?]
Nghe như giọng của một người đàn ông tức giận, những khách hàng bắt đầu lo lắng. Kể cả bồi bàn cũng khó chịu và chẳng thể bình tĩnh.
Ba tên giống như Mạo hiểm giả mang giáp nhẹ đi vào.
Kẻ đi đầu hét lên.
[Oraa! Đừng có đứng như trời trồng ở đó! Dẫn bọn ta vào chỗ đi!]
Dù là cửa hàng với giá cả phải chăng, nhưng đúng với mong đợi từ một cửa hàng ở quận bắc, nó khác hẳn với mấy cái quán bar rẻ tiền kia. Những tên như thế này thật sự rất hiếm.
Ờ phía trong cửa hàng, một người đàn ông với một đồng phục kinh doanh đi ra, dường như ông ấy là quản lí.
[Tôi thật sự xin lỗi. Vì nó sẽ ảnh hưởng tới những vị khách khác…]
[Bọn tao là khách hàng nhé!?]
[Nhưng mà…]
[Không nhưng nhị gì hết!]
Tên mạo hiểm giả có hình xăm trên trán rút kiếm từ hông ra.
Hai đứa đằng sau hắn đá bay đồ đạc đi.
Người quản lí lùi lại.
[Sao các người lại làm thế…]
Người khách nữ thì hét lên, còn người bồi bàn vì quá sửng sốt nên làm rơi luôn mấy cái đĩa. Mọi việc đã đi quá giới hạn rồi.
Diablo đã đứng lên rồi.
Và Krum thì nhảy ra trước mặt cậu.
[Mấy tên ngu ngốc! Các ngươi dám làm những hành động ngu ngốc ở nơi dành cho những bữa ăn ngon sao-noda! Biết xấu hổ đi!]
Krum giờ có chút sát khí.
Có lẽ những tên côn đồ giống mạo hiểm gả kia không biết được sự khác biệt về sức mạnh.
[Cái gì đây, một cô nhóc à? Elf? Mùi thối từ Á nhân!]
[Những tên ngu ngốc… Các nguơi khiến Maou ta đây điên lên rồi. Các ngươi nên chuộc lại những lời chửi bới và cả sự ngu dốt kia bằng cái chết ghê rợn nhất đi.]
Bàn tay phải của Krum mở ra.
Và trên bàn tay đó, một quả cầu nhỏ màu đen xuất hiện.
[Ha? Là Ma thuật sư nguyên tố? Guhahahahahaha!]
Ở thế giới khác này, phần lớn các Mạo hiểm giả đều nghĩ rằng “Ma thuật sư nguyên tố đều yếu ớt” cả.
Mà khi đã yếu, thì sức công kích cũng yếu luôn.
Mà cũng vì sức chịu đựng, khả năng phòng thủ và né tránh đều yếu, nên lúc đầu nó được xem như là Class phế, ngay cả trong game cũng vậy. Có nhiều trường hợp không có kết quả tốt tốt trong chiến đấu, chết trước khi kịp nhận ra, và trở thành gánh nặng cho cả đội.
Tuy nhiên, trong game, có thể lên level trong thời gian ngắn. Chỉ khó trong vài ngày đầu thôi.
Khi sức công kích đã nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn, trước khi bị tấn công thì đã đánh bại đối thủ rồi, điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.
Một class chỉ về late mà thôi, không thể xem nhẹ được.[note20941]
Và, còn một điều mà chúng nhầm nữa.
Krum không phải là Ma thuật sư nguyên tố, mà la Ma vương.
Diablo hét lên.
[Đừng giết chúng!]
[Nghiền nát chúng đi!《Thanatos》!!!]
Quả cầu nhỏ màu đen kia mà Krum bắn ra trúng vào thanh kiếm của tên côn đồ.
Một vòng xoáy màu đen và đỏ tía hút lấy thanh kiếm.
[U-uoah!?]
[Bỏ ra!]
Nghe thấy Diablo, tên côn đồ nhanh chóng mở tay ra.
Và thanh kiếm biến mất vào trong vòng xoáy, như cách đường tan vào café.
*Bota bota* Máu chảy xuống.
[Uaaah…Ngón tay ta…!?]
Có vẻ hắn ta bỏ ra hơi chậm nên ngón tay đã dính vào ma thuật.
Mấy tên cùng đội với hắn thì hét lên và lùi lại.
Krum chỉ vào vòng cổ sắt vừa vặn trên cổ cô.
[Vì Master ta bảo “đừng giết” nên ta chỉ cho thanh kiếm của ngươi đi thôi…Tên đần ngu dốt.]
Diablo đứng bên cạnh cô.
[Tự nhiên cô lại bắn ra ma thuật vượt qua cả giới hạn của nhân loại. Với mấy tên này, cô dùng một tay cũng được.]
[Ngươi bảo Maou này, chạm vào mấy tên cặn bảo này ư? Gớm ghiếc.]
[Hay thật.]
Diablo lấy ra một thanh kiếm dài từ trong túi.
Thanh kiếm sáng mờ.
Ở chỗ giao giữa kiếm và tay cần, ba cặp cánh chim bồ câu màu trắng tinh khiết hiện ra.
《Thanh kiếm của thiên thần tối cao》
Thấy được vẻ uy nghi của nó, những tên kia lùi lại.
Krum nhíu mày.
[Ngươi, cái gì đây, kiếm thần? Đúng là tệ hại.]
[Đừng nói vậy. Vì vài nhiệm vụ nên ta mới lấy ra từ《Hành trang》mà thôi.
Diablo chĩa kiếm về phía chúng.
Sau khi bị dính ánh nhìn giận dữ, và có vẻ đã dần hiểu được sự khác biệt về sức mạnh, chúng quay lại.
Chúng chạy như thể tranh xem ai về nhất vậy.
Krum bất mãn.
[Ngươi thả chúng sao?]
[Hmph…Cứ để chúng vậy đi.]
Tất nhiên là, với Diablo, cậu khó chịu với chúng, tuy nhiên cậu không muốn trở thành kẻ giết người.
Nói vậy thôi, chứ nếu cậu giao chúng cho Hiệp sĩ địa phương, sự thật rằng Krum sử dụng ma thuật với level cực cao sẽ bị lan truyền.
Cậu muốn tránh việc Lãnh chúa để ý đến cô.
Diablo cất kiếm.
Rem và Shera chạy tới.
[…Mọi thứ giờ có vẻ đã ổn. Em lúc nãy chẳng biết mọi chuyện sẽ trở nên thế nào đây.]
[Krum-chan, em không bị thương chứ!?]
[Không có chuyện Maou lại thua mấy tên không có não ấy được.]
[Tạ ơn trời ~.]
[…Đúng hơn là, tôi lại rất lo không biết cô có làm họ bị thương nặng không nữa.]
Rem thở ra.
Nếu là ở thế giới của cậu, như thế là bị thương nặng rồi, nhưng ở thế giới này có linh mục. Và cũng có lọ HP nữa. Nếu chỉ là ngón tay thôi, thì kể cả chân tay bị mất đi đều có thể phục hồi lại.
Khi những tên đó đi, không khí căng thẳng trong quán đã giảm bớt.
Tất cả nhân viên đều đi ra và xin lỗi các khách hàng vị sự ồn ào lúc nãy.
Người đàn ông với bộ y phục kinh doanh nói với nhóm của diablo khi họ còn chán nản và cố trở về vị trí của mình. Ông ta tự giới thiệu là chủ của nhà hàng《Apetisan》.
[Thưa quý khác, tôi đã gây ra rắc rối cho các ngài rồi.]
[…Chỉ là không may thôi.]
[Vâng. Tôi đang nghĩ sẽ đóng cửa tiệm này trong hôm nay. Thưa quý khác, tôi tin tốt nhất nên nhanh chóng rời quận bắc này.]
Ông ta tự nhiên nói mấy điều kì lạ.
Rem hỏi.
[….Ý ông là sao? Những tên lúc trước, ý ông, chúng không phải là những tên say rượu sao?]
Người chủ nói với sự hối lỗi.
[V-Vâng…Hai tháng trước, nhà Measmos bắt đầu đòi tiền từ chúng tôi. Khi chúng tôi không đồng ý, lúc đầu, chỉ là để rác trước cửa tiệm nhưng… Cần đây, họ đưa những người cận vệ làm những việc này…Nếu cứ thế này, quán sẽ…]
[Ý ông là nhà Measmos sao?]
Shera nghiêng đầu, và Rem giải thích.
[…Nói thẳng ra, chúng là cả lũ phạm tôi. Chúng đe dọa thương nhân và vòi tiền, còn ăn cắp với lừa đảo nữa.]
[Chuyện đó có tồn tại ư!?]
[…Hiệp sĩ địa phương đang điều tra, nhưng bọn chúng không để lại bằng chứng gì cả.]
[Ý tôi, những người trước đó cơ!]
[…Nếu chúng bị bắt, chúng chắc chắn sẽ khăng khăng rằng chúng “không biết gì về nhà Meamos”. Như vậy cũng không có ý nghĩa gì nhiều.]
[Diablo, ngài không làm gì được ư?]
Shera nhìn cậu với đôi mắt như van nài vậy. Dù nếu có nói vậy, chúng cũng là một lũ như yakuza hay mafia mà thôi. Có lẽ không phải là vấn đề có thể dễ dàng giải quyết được.
Nếu có thể, cậu cũng không muốn liên quan gì tới chúng.
[Hmph… Những lũ ngu ngốc như chúng thì──]
[Hủy diệt thôi-nano da!]
Krum lên tiếng.
“Eh?” Diablo nói vậy rồi nhìn vào mặt cô, đôi mắt đầy sự giận dữ.
[Ngươi, đừng nói ngươi sẽ để chúng như vậy nghen. Chúng là những con sâu đang làm tổ trong chính lãnh thổ của chúng ta đó.]
[U-Umu, tất nhiên rồi, hủy diệt.]
[Yosh! Đi thôi-noda!]
[Đợi đã. Có biết đường không?]
[Mu…]
[Không biết chứ gì. Trời, không may rồi. Chỉ cần biết địa chỉ thôi, ta sẽ hủy diệt tất nhưng. Chúng ta sẽ phải quay lại vào ngày khác thôi…]
Dù người chủ đang rất hoảng, nhưng ông ta vẫn giơ 1 tay lên.
[Um…Nếu là dinh thự nhà Measmos, thì tôi biết chỗ đó.]
Krum cúi người về phía trước.
[Vậy dẫn bọn ta đến đó đi!]
[V-Vâng.]
Người chủ gật đầu.
Giờ chẳng còn không khí cho cậu nói rằng cậu “không muốn liên quan tới bọn chúng”. Không chỉ Shera, cả Rem, người thường rất bình tĩnh, khuôn mặt cô cũng tràn đầy quyết tâm.
Nghĩ lại thì, Rem trở thành Mạo hiểm giả để đánh bại Ma vương bị phong ấn trong cô. Nếu là vấn đề thì đương nhiên cô ấy sẽ cố giải quyết.
Diablo thở dài trong lòng.
[Krum, đừng có làm quá, được chứ?]
Cậu thì thầm vào tai cô, nhưng cậu lại nghi ngờ không biết cô có nghe thấy không. Đôi mắt đỏ của Ma vương trẻ kia vẫn còn sáng rực.
Part 5
Mặt trời đã lặn bên kia thành tây, và xung quanh càng tối dần.
Ở rìa quận bắc, là một nơi xây dựng lại rất nhiều. Vì đã tối muộn, không có quá nhiều người đi bộ ở đây.
Có rất nhiều tòa nhà mà Diablo không thể nhớ ra.
Có vẻ Rem cũng có suy nghĩ tương tự.
[…Cứ như là một thị trấn mới vậy.]
Người chủ dẫn họ đi nói.
[Không lâu trước đó, một vụ nổ lớn xảy ra, và cả nghĩa trang lẫn thành lũy đều biến mất.]
[Ra là nơi này.]
Diablo đập hai tay vào nhau.
Không hẳn là do đi đường khác so với bình thường, mà là do nơi này đã thay đổi hoàn toàn, nên cậu không nhận ra nổi.
Đây là nơi mà cậu đã chiến đấu khi Krum đã thức tỉnh và biến thành Ma vương Krebskrum.
Chính ma thuật mạnh nhất của Diablo《Khải huyền thâm uyên》 đã thổi bay cả một vùng.
Người chủ giải thích thêm.
[Nơi này từng thuộc về thành phố Faltra, nhưng nhưng nơi hoang tàn này bị san phẳng và bán lại cho quý tộc và thương nhân, tôi còn nghe nói thành lũy này cũng được xây dựng lại với vốn đầu tư đó.]
[Còn nghĩa trang thì sao?]
Shera hỏi.
[Phần lớn hài cốt và bia mộ đã biến mất…Tuy nhiên, tôi nghe là nghĩa trang đã chuyển tới ngoại thành tây bắc.]
Lần này thì Rem nghiêng đầu.
[…Nghe nói là nghĩa trang ngoài thành bị tàn phá bởi động vật hoang dã. Tôi ngạc nhiên khi quý tộc lại đồng ý chuyện đó.]
[Có lẽ kế hoạch xây dựng một thành lũy thứ 3 còn ghê gớm hơn nữa.]
[Ra bán đất không chỉ xây dựng lại thành, mà còn tạo quỹ để xây cái mới.]
[Gần như là vậy…Ah, dinh thự nhà Measmos kia rồi.]
Người chủ chỉ tay.
Cuối con đường chính, là một dinh thự lỗng lậy. Nó còn to hơn những tòa nhà bên cạnh.
Cửa sắt lớn hơn cái ở dinh thự Lãnh chúa, cứ như tuyên bố chúng là kẻ thống trị cái thị trấn này vậy.
Rem và Shera, những người có khả năng nhìn đêm, nhìn vào cổng sắt.
[…Có hai cận vệ ở trước cửa. Có vài người ở trong cánh cửa nữa, gần như là vậy.]
[Ở cửa sổ còn có mấy người cầm cung nữa ~.]
[Ngươi làm rất tốt khi dẫn bọn ta tới đây –nano da.]
Krum nói với người chủ.
Dù ông lo cho họ, nhưng nếu họ giải quyết được chuyện này, thì cửa tiệm sẽ tiếp tục tồn tại──khuôn mặt của người chủ hiện ra những dòng chữ như vậy, mà trông như ông ấy sắp khóc tới nơi rồi.
Nếu có thể, Diablo cũng muốn làm một điều gì đó.
Diablo đi về phía trước dinh thự, theo sau cậu là Krum, Rem và Shera.
Tên gác cổng với khuôn mặt đáng sợ đứng trước họ.
[Mấy người là ai? Các người biết đây là đâu không?]
Dễ đoán rằng nếu hắn sẽ không cho cậu và Krum bước tiếp, sẽ có chuyện lớn xảy ra. Mà cả Rem và Shera, không ai đứng trước tên vô lại này cả.
Chẳng còn cách nào khác, Diablo đành dẫn đầu.
[Hmph…Nơi này là sào huyệt của tên rác rưởi tên là Measmos, đúng không?]
Tên gác cổng giận điếng người.
[Ngươi vừa nói là rác rưởi ư!? Đừng có đùa! Ta không biết ai yêu cầu các ngươi làm việc này, nhưng Meamos-sama không phải là kẻ mà những kẻ Mạo hiểm giả tầm thường có thể chạm vào đâu! Nếu ngươi còn nói mấy điều kì lạ, ta sẽ cho ngươi chết, hiểu rồi chứ!?]
Có vẻ đúng là dinh thự này rồi.
Krum đưa một tay lên, và để dòng ma thuật trào ra.
[Được, vậy hủy diệt thôi –nanoda!]
[Đợi, đợi đã!]
Diablo nhanh chóng ngăn cô lại.
[Không tốt à –nanoda!?]
Bởi vì tôi không muốn gây chiến đâu──khó mà nói vậy. Sẽ rắc rối nếu Diablo bị nghi là sợ Lãnh chúa.
[C-Cô thấy đó…Những tên như thế này, chỉ là lũ tay chân biết nói thôi. Ta phải tìm tên đầu não.]
[Ta hiểu rồi.]
[Còn nữa, chuyện gì xảy ra nếu tên đầu não không có ở đây? Sẽ là vô nghĩa, đúng không?]
[Fumu fumu, thông minh lắm –nanoda!]
[Bình thường thôi! Vì ta là Ma vương thật sự kia mà.]
[Dù Maou cũng là Maou thôi! Wa ha ha ha!]
[Fu ~ ha ha ha!]
Khi hai con người khả nghi kia cười lớn trước mặt những tên gác cổng, chúng bắt đầu trao đổi.
[Ta nên làm gì đây?]
[Ta có nên gọi Hiệp sĩ địa phương không?]
Những tên này, không như mấy tên cướp, có vẻ ngoài như là trong một tổ chức kinh doanh vậy. Chúng không ngại việc sử dụng Hiệp sĩ địa phương khi có chuyện.
Và, với Diablo, cậu không muốn chúng gọi Hiệp sĩ địa phương. Bởi vì cậu không muốn Lãnh chúa Galford biết về Krum.
[Này, hai ngươi. Dẫn bọn ta đến chỗ Measmos.]
[N-Ngươi nói gì vậy hả!? Ta không thể dẫn ngươi đến gặp ngài ấy mà không có hẹn trước!]
[Nếu là hẹn, thì ta có đấy. Chẳng phải hắn quên thông báo cho ngươi sao?]
Nói dối thôi.
Tuy nhiên, những tên gác cổng nhìn nhau.
Một tên nói [Để đi xem thử] và vào trong.
Diablo gật đầu.
[Có vẻ hắn ở trong dinh thự. Giờ, đi theo tên kia nào.]
[Ra chúng ta sẽ vào từ đây, phải không –noda na!?]
[Umu. Tuy nhiên, ta không thích mấy tiếng ồn vô nghĩa, nên ta sẽ làm cái này…]
Diablo chạm vào cánh cổng sắt.
Tên gác cổng còn lại hét lên [Đừng có đụng vào!] và cố rút kiếm ra.
Cậu đã nhanh hơn hắn, và phát động ma thuật.
[Ăn mòn và rơi xuống đi…《Rỉ kim》!]
Từ bề mặt của cánh cổng kia loại khổng lồ, một rỉ sắt màu đỏ hiện ra, và ngay sao đó, cánh cổng sụp đổ vì trọng lực.
Người gác cổng chết lặng và vẫn đứng đó vì sốc.
[Uh,ah…!?]
Nhóm Diablo bình thản bước đi.
Part 6
Nghe có tiếng động, những kẻ có lẽ là Mạo hiểm giả hoặc tay sai chạy ra từ phía dinh thự. Có vẻ là đội quân riêng của Measmos.
Chúng sở hữu vũ khí chất lượng cao đến ngạc nhiên.
Có vẻ năng lực của chúng tốt hơn mấy gã ở Guild Mạo hiểm giả.
[Thách thức ta với chỉ từng đó thôi ư, thật ngu ngốc.]
Diablo đưa tay phải ra và bắn《Quang tiễn》.
Khi cậu đến thế giới này, cậu rất lo khi không có trượng trong tay, nhưng giờ thì quen rồi.
Mũi tên ánh sáng bay tới.
Chúng xuyên qua những chiến binh. Và những tên đó hét lên rồi ngã xuống.
Khuôn mặt muốn biết của Krum lại hiện lên.
[Ngươi dùng nhiều mấy ma thuật đơn giản nhỉ, không nghĩ là ngươi dùng nó. Vậy còn cái mà ngươi dùng lên Maou đấy, cái đó đấy?]
[Hả?]
[Ta nghĩ ngươi có nói là《Khải huyền thâm uyên》.]
──Có biết là dùng cái đó sẽ biến cả vùng này lần nữa thành đất trống không vậy!?
[Hmph…Ta đã nói là ta không thích ồn ào.]
[Ngươi đã dùng lên Maou mà.]
[Mấy thứ ma thuật bình thường không thể đánh bại được cô, hiểu rồi chứ. Chả cần làm to với mấy tên này.]
[Ta không hiểu? Tên Measmos đó có thể rất mạnh. Hoặc là, nếu hắn ở đây thì càng thú vị -noda!]
[Đừng hi vọng gì nhiều.]
Nếu hắn mạnh thì sao?
《Khải huyền thâm uyên》có thể đánh bại cả một con Ma thú khổng lồ. Không biết có tên Nhân loại nào mà cần cái đó không nữa ──cậu nghĩ.
Trên hết, nếu hắn mạnh, có lẽ hắn sẽ không thành lập cái tổ chức tội phạm ở thị trấn địa phương này làm gì cả. Nghe cứ như hắn sẽ chơi cả thủ đô hoàng gia luôn vậy.
Cậu phá cổng vào.
Cậu ra lệnh cho Shera [Chắc chắn đã giám sát mọi thứ trên bầu trời]. Nếu Hiệp sĩ địa phương tới, hoặc nếu có tên nào trốn được ra ngoài, sẽ phải đối phó với chúng.
Những lúc thế này, Triệu hồi thú của Shera《Turkey Shot》sẽ rất tiện. Chỉ cần cho con chim Triệu hồi thú đó lên trời, chủ của chúng có thể thấy được những gì chúng đang thấy. Theo Shera, nó giống như là nhìn mọi thứ ở từ bầu trời trong khi khỏa thân vậy. Không, cái khỏa thân có lẽ chẳng liên quan gì. Chẳng liên quan gì cả.
Họ tùy tiện mà bước vào.
Cửa này tiếp cánh cửa nọ mở ra, lượng lớn lính gác trào ra. Những tên lính thuê kia, đứa mang đồ đen như mafia, đứa thì mang giáp nhẹ.
Họ đá bay chúng hết.
Krum dừng bước
[Mu?]
Gần như cùng lúc đó, Diablo cũng đã để ý thất.
Ở phía cuối hành lang, một người đang ông chậm rã bước ra. Không khí xung quanh ông ta khác so với những tên còn lại.
Cơ bắp của hắn nhìn như áo giáp vậy.
Hắn lên tiếng.
[Hay thật.. Không ngờ lại có những tên ngu ngốc dám đột nhập vào dinh thự nhà Measmos… Có vẻ các ngươi không biết ta phụ trách ở đây nhỉ?]
Một tên mặc đồ đen rút lui cạnh bức tường thì thầm.
[Uugh…《Scarface》cuối cùng cũng tới.]
[Ngài ấy mạnh không?]
Tên bên cạnh hỏi.
[Ngài ấy thật sự…đã tham gia vào chiến dịch nô chinh phục Orc 3 năm trước, ngài ấy là một huyền thoại sống, nghe nói đã solo và đánh bại tên cầm đầu, một 《Đại Orc》.
[Cái!? Một Đại Orc sao!?]
[Hơn nữa, chỉ với tay không thôi.]
[ッ!?]
Cái tên Scarface kia nhẹ nhàng nắm chặt hai nắm tay và đứng thế. Thế đứng này rất tự nhiên và không có chút căng cứng nào cả.
Diablo không quen với chiến đấu tay không, nhưng cậu vẫn thấy sợ.
──Có vẻ là một《Thầy tăng》.
Không sử dụng vũ khí, hay găng bảo vệ tay chân, một class không dựa vào trang bị.
Class này bắt nguồn từ class Chiến binh, chỉ số vật lý cũng cực kì cao.
[Nguyên tắc của ta là không đánh phụ nữ hay trẻ em nhưng… Khi làm việc thì sẽ khác. Ta không định dễ dãi với các ngươi. Hãy sám hối ở thế giới khác đi.]
Krum nghiêng đầu.
[Ngươi là, Measmos?]
Rem nói với giọng nhỏ.
[…Hắn chỉ nói là phụ trách nơi này.]
[Ra không phải là Measmos! Dù Maou nói là đến đây để gặp Measmos, nhưng lại nhầm người rồi! Hắn đâu –noda!?]
Scarface nở một nụ cười đáng sợ.
[Nếu các ngươi thắng ta, ta sẽ nói.]
[Ra vậy! Nếu vậy, ta sẽ đối đầu với ngươi. Lên đi –noda.]
[Đối đầu với một đứa trẻ như vậy…Thật sự là một công việc không dễ dàng gì.]
Khoảnh khắc mà ngỡ như đối thủ mới bước về phía trước──khoảng cách đã bị thu hẹp. Cùng lúc đó, hắn tung nắm đấm của tay trái ra.
*Paan!* Âm thanh lớn van lên.
Mặt Krum──hay là tay trái của Diablo, đã ở phía trước, và bắt được đòn tấn công của đối thủ.
[Hmph…]
Biểu cảm thì tự tin vậy, nhưng lại hơi đau. Có lẽ chút nữa cậu không thể dùng lực bên tay phải rồi.
Scarface ngạc nhiên.
[Ngươi bắt được…nấm đấm của ta?]
[Ta chỉ thấy đó là đòn tấn công bình thường. Võ sư thì nên dùng《Võ kỹ》.]
[Tsk…Không ngờ ta phải dùng cái này để chống lại một đối thủ của nhân loại! 《Thiết trảo liên quyền》!!]
Tay của hắn phát sáng.
Diablo dùng 《Chiết》, và ngay lập tức phát động ma thuật.
[《Hỏa bộc》!!]
Tuy nhiên, trước khi hai bên tung đòn tấn công, trận đấu đã được định đoạt.
Krum đá thẳng. Một cú đá chẳng xinh đẹp đối với võ thuật, nhưng chỉ là cú đá tầm thường kiểu như mấy đá bằng ngón chân vậy.
Tuy nhiên, lại nhanh đến bất thường.
Quan trọng hơn, khi tiếp xúc thì vụ nổ xảy ra.
[Gohah!?]
Scarface, không thể phòng vệ trước đòn tấn công đó, bay vèo vèo, xuyên qua cả tường đá của dinh thự, và đáp xuống sân.
Ma thuật của Diablo mất mục tiêu nên đã dừng lại.
Krum đặt tay lên hông và ưỡn ngực ra.
[Fumu! Nhận lấy nè!]
[Cô đi quá xa rồi đấy.]
[Ta đã kìm để không giết hắn rồi đó.]
[Chẳng phải hắn sẽ nói chỗ của Measmos sao?]
[Ahh, chết –noda!]
Diablo nhún vai.
Rem và Shera, dường như đã hiểu được sự khác nhau về sức mạnh, chẳng hề ngạc nhiên.
Tuy nhiên, những tên lính của Measmos thì chết lặng và đứng hình.
Giọng của chúng run run.
[Không, không thể nào…!? Là, ác mộng sao?]
[Một cú đá tự một cô bé… người đàn ông huyền thoại đã…!?]
Diablo nói với giọng đầy sức ép.
[Này, tất cả các ngươi, ta chỉ hỏi thêm lần này thôi. Nếu các ngươi còn quý trọng mạng sống, thì hãy trả lời ta.]
Rồi họ cũng có được nơi của Measmos từ đám lính.
Cánh cửa bị họ đá bay.
Part 7
Văn phòng của Measmos──
Trên chiếc ghế da đằng sau cái bàn làm việc lớn kia là một người đàn ông đã ngoài trung niên, hắn có vẻ rất tự cao.
Bên cạnh hắn là bốn tên lính lực lưỡng đứng sẵn ở đó.
Những tên họ nhận ra đang đứng ở cạnh tường.
Shera chỉ vào chúng.
[Những người hành động thô lỗ ở《Apetisan》 kìa.]
[…Chắc chắn là vậy.]
[Cái gì!? Các người, là những kẻ lúc trước sao!?]
Những tên cớm ấp úng. Dường như ngón tay chúng vẫn chưa được chữa trị.
Diablo ngó lơ chúng và nhìn vào người đã quá tuổi trung niên kia, kẻ đang dựa mình vào chiếc ghế da.
[Ra ngươi, là Measmos.]
[Không ngờ… các ngươi lại đi xa đến thế này…]
Khuôn mặt hắn, biểu cảm thì xấu hổ, còn mồ hôi lại ướt đẫm trán. Ra là đã biết những tên lính mà hắn có thể dựa vào đã bị đánh bại.
Measmos giờ đã cao tuổi, chẳng cảm nhận được SP và MP từ hắn ta. Hắn không phải loại có sức mạnh chiến đấu.
──Mình nghĩ sẽ phải đe dọa thật gắt để hắn dừng mấy hành động phạm tội của mình lại.
[Ku ku ku…Measmos, ngươi đã làm những việc làm ngươi thỏa mãn ở thị trấn mà ta biến nó thành căn cứ của mình, đúng không?]
[Bọn ta sẽ giết ngươi –noda!]
Krum hét lên.
──Đợi đã?
Đó là lời báo giết choc, chứ chẳng còn đe dọa nữa.
Measmos nhăn mặt.
[C-Các người…Các người là ai? Tổ chức nào thuê các ngươi? Là hội thương mại và công nghiệp? Bang hội Mạo hiểm giả? Lãnh chúa?]
Krum lớn tiếng tuyên bố.
[Ta chẳng biết tổ chức nào cả! Đây là hành động trả thù vì dám phá đám bữa ăn ngon –noda!]
Ra là vậy.
Cậu cứ nghĩ là để giúp nhà hàng đang bị rắc rối kia. Cậu chẳng thể hiểu mệnh lên của những cấp trên của Ma vương.
[Ta sẽ trả gấp đôi! Thậm chí gấp 3! Các ngươi sẽ làm việc cho ta chứ!?]
Cô ấy nói là cô không làm việc cho ai──Có vẻ chệch đường ray so với ý thức bình thường của Measmos.
Rem hỏi.
[…Measmos, ngươi có định sẽ sửa chữa những hành động sai trái mà ngươi đã làm ở thị trấn này không?]
[Ngươi nói vấn đề gì vậy?]
[…Những tên ở đằng kia, chúng quấy rối ở《Apetisan》 . Ở đó có rất nhiều người chứng kiến.]
Hắn ngạc nhiên, thật không bình thường chút nào.
[Ngươi nói gì cơ ~!? Này, mấy tên kia, ra các ngươi làm điều sai! Ta sẽ giao các ngươi cho Hiệp sĩ địa phương!]
[K-Không thể nào…]
Ra Measmos định sẽ khăng khăng rằng trách nhiệm không phải của hắn.
Diablo nhún vai.
[Hmph…Ngươi nghĩ sẽ có được sự đồng ý của ta với cái hành động thấp kém đó sao?]
[T-Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ rời thành phố Faltra! Thế nào?]
Rồi hắn sẽ phạm tội ở thành phố khác.
Một kẻ thù rắc rối. Đó là tại sao cậu chẳng muốn nói chuyện với mấy tổ chức tội phạm.
Cậu không muốn giết hắn, nhưng để hắn đi liệu có ổn không…?
Krum đá mặt đất.
*Ton* Một tiếng động nhỏ vang lên, cô ngay lập tức tới gần Measmos.
4 tên bảo vệ chủ kia, chẳng tên nào di chuyển.
Có lẽ đôi mắt chúng không theo kịp cô ấy.
Tốc độ đó khiến Diablo chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.
Measmos hét lên.
[Đợi đã…!!]
Đôi mắt của Krum đỏ rực.
[Ta đã nói là sẽ giết ngươi mà, tên Nhân loại!]
Measmos chẳng có thời gian để kháng cự.
Krum vung tay phải.
Lượng ma thuật có thể thổi bay đầu người, và ngay lúc đó──Shera hét lên [Krum-chan!]
Góc độ của đòn tấn công đã đổi, *jyuu* đòn tấn công qua đầu của Measmos.
[Gyah!?]
Tên quá trung niên kia, giờ thành quá trung niên đầu trọc.
Đầu thì vẫn còn, nhưng tóc đã ra đi. Đằng sau hắn──lưng ghế và thậm chí nội thất cùng bức tường đằng sau đã biến mất.
Cứ như Krum đang nhàu nát một bức tranh vậy, và những thứ trước tay phải của Krum, hoàn toàn biến mất.
Trong tâm trí của Diablo có sự kinh ngạc.
──Tốc độ kinh hoàng! Một đòn tấn công mình chưa từng thấy bao giờ! Là vô niệm? Hay là đòn tấn công nguyên tố?
Trạng thái thức tỉnh của Krum có cách chiến đấu giống như trẻ con đang ném cơn giận dữ vậy. Cô ấy tung đòn tấn công cực kì mạnh với tốc độ rất nhanh, nhưng di chuyển thì khá thô..
Không nghi ngờ gì nữa, Krum hiện tại mạnh hơn.
Nếu phải chiến đấu, chắc chắn phải cần vài đấu sách──cậu nghĩ. Chỉ mạnh vậy thôi.
Vì tường đá chỉ đơn giản là các viên đá chồng lên nhau, một khi xuất hiện một cái lỗ, phần phía trên sẽ rơi xuống. Một tiếng động lớn vang lên, và bức tường sụp đổ.
Tuy nhiên, vì không khí xung quanh Krum rất đáng sợ, nên Measmos đứng hình như thể con ếch đang bị con rắn nhìn chằm chằm vậy.
Thậm chí những tên lính, đã thấy được sức mạnh vượt trội bằng chính đôi mắt của mình, và bất lực.
Những tên đứng dọc tường giờ đứng còn không nổi.
Rem và Shera nuốt nước bọn và chăm chú xem.
Cả Diablo cũng vậy.
──Không, chờ đã? Nếu cứ im lặng ở đây, chẳng phải giống như mình bị Krum “làm sốc” sao?
Chẳng giống Ma vương chút nào.
Diablo khịt mũi.
[Hmph…]
Krum quay lại, và cả những ánh nhìn khác cũng hướng về phía cậu. Chắc nghĩ rằng cậu có điều muốn nói nên sự chú ý của mọi người đổ dồn hết về cậu.
──Tệ rồi. Mình chẳng nghĩ ra cái gì để nói cả.
[Hmph…Fuu~ha ha ha!]
Hiện tại cậu mua chút thời gian bằng giọng cười lớn.
Krum bĩu môi.
[Gì mà vui thế -noda, Diablo?]
[Giết ư, thật khoan hồng làm sao. Ta cứ tưởng cô đột nhiên “tốt bụng” dù tự tuyên bố mình là một Ma vương, hiểu rồi chứ?]
Suy nghĩ trong khi họ đang nói chuyện, cậu cố nói điều gì đó để làm mọi người xung quanh ngạc nhiên.
[Measmos, ta không cho phép người rời thị trấn này!]
Krum nói với giọng rõ to [Ngươi nói gì cơ!?]
Shera hỏi.
[Tại sao ngài lại nói thế, Diablo!?]
[Hmph…Không hiểu nổi luôn sao, thật đáng thương.]
──Nói chơi chơi thôi, chứ mình có hiểu đâu!
Tuy nhiên, đôi mắt Rem dường như đã hiểu, Rem gật đầu.
[…Ra là vậy. Đúng là ngài, Diablo. Em luôn bị bất ngờ trước sự nhận thức sâu sắc của ngài.]
[Có vẻ cô đã hiểu.]
Trong khi khen cô với một thái độ chiếu cố──thì trong tim cậu, cậu đang cầu xin rằng “Rem-sama, xin hãy làm gì đó đi!”
Cô bắt đầu nói.
[…Thậm chí nếu Measmos rời thành phố Faltra, hắn chắc chắn sẽ phạm tội ở thành phố khác. Vậy nên ngài ấy không cho phép hắn rời thành phố.]
[Nhưng chẳng phải hắn sẽ làm lại làm điều xấu ở thành phố Faltra này sao?]
Rem lắc đầu trước câu hỏi của Shera.
[…Vào lúc đó, không để hắn như vậy được. Diablo đã cảnh báo hắn rồi.]
[Ahh, giờ hiểu rồi!]
[..Đối với tôi, tôi hi vọng hắn sẽ xin lỗi tất cả những người mà hắn đã gây rắc rối từ trước tới giờ, và làm nhưng công việc đáng được tôn trọng.]
[Đúng rồi! Thật tốt nếu hắn ta làm vậy.]
[…Dù gì đi chăng nữa, khi ta nghe những tiếng xấu về hắn lần nữa, thì sẽ không còn là chỉ là tóc nữa. Ý ngài là vậy, phải không, Diablo?]
Cứ như xem thử câu trả lời của cô được bao nhiêu điểm, Rem nhìn vậy.
Cậu trả lời cùng với cái gật đầu.
[Có vẻ cô hiểu ý định của ta rồi.]
[Tạ ơn trời.]
*Pan!* Krum nắm hai tay lại.
[Oo~ tuyệt đó –noda! Chắc chắn sẽ tốt hơn –noda!]
Và rồi *ban ban* cô đánh vào vai của Measmos.
[Ngươi nghe rõ chưa!?]
[D-Dạ vâng.]
[Ngươi nên nói mấy lời như vậy đi-noda!]
[Ugh!? T-Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ xin lỗi tất cả và làm nhiều những việc tốt!]
Measmos đứng dậy khỏi ghế và nằm phủ phục xuống.
Krum gật đầu rộng lượng.
[Umu, ta sẽ tin những lời đó, chỉ một lần thôi-noda. Khi ngươi dám lừa Maou này, một trăm Ma thú sẽ ăn ngươi. Hãy nhớ điều đó!]
Có Ma thú nghe lời thật sự rất sướng và rất giống một Ma vương──Diablo nghĩ.
Part 8
Buổi sáng hôm sau──
Sảnh ăn ở nhà trọ《Relief》 .
Nhóm Diablo ăn sáng muộn.
Ở chiếc bàn 4 người, Rem ở bên phải, và Shera ở bên trái. Phía đối diện là Krum và Edelgart.
Krum ở ngay giữa Shera và Edelgart, cứ như 2 người họ coi sóc Krum vậy.
Vẫn là bánh mì, xúc xích và món súp như mọi khi, nhưng mùi vị ở《Relief》mà đã lâu không được nếm giờ ngon đến kì lạ.
Cứ như là được về nhà vậy.
Ở ngoài sảnh ăn là chiếc bàn tiếp tân. Ở đó, là tiếng hét nhỏ [Hii!?] của Mei, cô gái chủ nhà trọ.
Diablo nhìn qua phía đó.
[Có con bọ nào xuất hiện sao?]
[…Với cấp độ đó thì không đủ để Mei-chan ngạc nhiên đâu.]
Rem nghiêng đầu.
Tình cờ thay, Rem hôm nay lại nhã nhặn với lời nói của mình, nhưng rất nhiều lần cô chủ ý gọi tên người khác mà không có kính ngữ. Chủ Bang hội Mạo hiểm giả Sylvie, người đứng đầu Bang hội Ma thuật sư Celestine, Giáo hoàng Lumachina. Và kể cả Diablo cũng vậy.
Cô ấy sẽ không nghe lời bất cứ ai──cứ như thể hiện sự kiêu hãnh của cô ấy vậy.
Tuy nhiên, chỉ Mei là khiến cho cô phải từ bỏ sự ngoan cố mà gọi là “Mei-chan”.
Shera cũng nhìn về phía cửa sảnh ăn.
[Hii!?]
Khi cô ấy hét lên thì cùng lúc đó chiếc muỗng gỗ cũng rơi xuống. Krum và Edelgart cũng tự hỏi đã có chuyện gì và nhìn về phía đó.
Một người đàn ông hung dữ không phù hợp với cái nhà ăn này đi vào. Ông ta mặc bộ quân phục, và một thanh kiếm đeo trên hông.
Diablo theo bản năng hơi nhón chân.
Để che đi sự bối rối, cậu nói đùa.
[Kukuku…Có ổn không vậy? Khi một nhân vật quần chúng lại đi ăn sáng với quân phục, dễ làm người hiền phàn nàn đấy.]
[Các ngươi ăn sáng trễ vậy sao? Đúng là mấy tên Mạo hiểm giả, sống nhếch nhác làm sao.]
Người xuất hiện là lãnh chúa của Pháo đài thành phố Faltra Chester Ray Galford.
Hai tên hiệp sĩ địa phương đi cùng hắn để hộ tống.
Những vị khách khác nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế.
Galford được biết đến là một kẻ chính trực, và chỉ duy nhất Diablo, người cố chỉ trích hắn, đang đối diện với hắn.
Họ không muốn bị cuốn vào mấy rắc rối──đó có lẽ là lí do vì sao họ làm thế.
Diablo hỏi.
[Ngươi muốn gì?]
[Hôm nay, không phải là với người. Đứa trẻ kia, rất nghi ngờ.]
Có vẻ hắn đã để mắt tới Krum
Krum hất tóc lên, trông có vẻ rất tức tối.
[Ngươi là ai –nanoda?]
Trước khi mọi chuyện tệ hơn, Rem xen vào.
[…Ông ấy là Lãnh chúa của thành phố Faltra, Krum.]
[Lãnh chúa?]
[…Sự phát triển của thị trấn, và còn rất nhiều thứ khó đều là nhờ ông ấy. Krum, dù là tiệm bánh mì và nhà hàng cô yêu thích, nhưng tất cả đều là nhờ sự quản lí của ông ấy.]
[Ooh, vậy sao –nano ka! Tuyệt đấy, đúng không. Đáng khen đó –noda!]
Vẻ ngoài cứ như một bé gái vô tội.
Tuy nhiên, đôi mắt của Galford nhìn vào Krum chẳng biết cười là gì.
Nhờ cái ngoại hình đó mà Diablo như muốn sa ngã rồi vậy nhưng…thậm chí Diablo cũng rất thận trọng khi không nói điều đó ra.
Shera cúi người về phía trước để che cô nhóc.
[Erm…Ông muốn gì, với Krum-chan?]
[Ta có được vài thông tin thú vị từ tay sai bí mật của ta khi thậm nhập vào tổ chức. Đứa trẻ Krum đó, nó dùng một kĩ thuật mà anh ta chưa từng thấy bao giờ, và hơn nữa, nó còn tuyên bố mình là một “Ma vương”.]
Có vẻ một gián điệp, tay sai của Lãnh chúa, đã xâm nhập vào đống người xấu của nhà Measmos. Hắn là lính, hay là mấy tên cướp?
──Nhiệt huyết đến bất ngờ đó, Galford chết tiệt kia.
Rem phản đối.
[Lãnh chúa! Krum vẫn là một đứa trẻ.]
[Bình tĩnh đi, vì ta không hòa toàn tin tưởng, nên ta định sẽ để cô ta đi kiểm nghiệm bởi Ma thuật sư. Rồi ta sẽ để cô nhóc theo ta đến một cơ sở quân sự.]
[C-Cái đó…]
Mọi chuyện đang trở nên tệ hơn.
Nếu ai đó thấy được dòng chảy ma thuật mà kiểm tra cô nhóc, họ gần như là sẽ để ý được điều gì đó.
Ít nhất thì họ sẽ nói cô ấy không phải người của Nhân loại.
Hoặc là Ma vương, hoặc là Ma tộc.
Và rồi, Krum lại không giỏi giữ bí mật.
[Không cần thiết –nanoda! Maou là Maou! Giấu làm gì!?]
Rem ấn trán và cúi đầu.
Đôi mắt của Shera đã xoay vòng vòng rồi.
Còn Edelgart thì cứ như sẽ đánh nhau bất cứ lúc nào. Có vẻ cô ấy sẽ yêu cầu họ đưa Krum đi khi cô còn chiến đấu.
Và tất nhiên, Galford rất chờ đợi điều đó.
[Ta đã chuẩn bị hai lớp kết giờ quanh quán trọ này. Nếu các ngươi có bất kì hành vi lạ nào, các ngươi sẽ yếu đi rất nhiều đấy. Các ngươi nên làm theo những gì ta nói.
Diablo liếc Galford.
[Vậy ngươi định chơi với ta sao, Galford?]
[Ta không định như vậy, nhưng có những thứ ta không thể ngó lơ. Ví dụ như, nếu một Ma tộc xâm nhập vào thị trấn của ta…]
Ở một nơi mà không khí đầy mùi nguy hiểm, vậy mà cô chủ trọ Mei lại có thể đi vào được. Phía sau cô là dáng hình của một người, có lẽ là khách hàng.
[Cho tôi xin chút thời gian được không –nya?]
Galford vẫn không dứt mắt khỏi Diablo.
[Ta nhớ là đã ra lệnh không khách hàng nào được phép vào?]
[Nn~ ông ấy không phải khách hàng –nya! Có vẻ ông ấy muốn cảm ơn Krum-chan☆]
[Mu?]
Mei bước qua bên cạnh.
Người đến, là chủ của nhà hàng《Apetisan》 .
Khi thấy có cả Lãnh chúa ở đây, ông ấy cúi đầu vài lần.
[L-Lần này, tôi thật sự rất xin lỗi vì đã cắt ngang một cuộc thảo luận có lẽ rất quan trọng. Nếu được, các ngài, ít nhất cho tôi nói vài lời được không ạ?]
Galford gật đầu.
[Nói đi.]
Khi người chủ cúi đầu chào ông ta, ông ấy tiếp tục cúi đầu trước nhóm Diablo.
[Mọi người, tôi thật sự rất biết ơn những gì các ngài làm! Và rồi, người của nhà Measmos đã đến và hứa rằng sẽ “không đòi tiền nữa”. Thậm chí họ còn xin lỗi về tất cả những vấn đề đã xảy ra từ trước đến nay!]
[Umu umu.]
Krum khoanh tay thỏa mãn.
Đôi mắt của người chủ đã ướt nhẹp.
[Nhờ mọi người, có vẻ cửa hàng sẽ tiếp tục kinh doanh. Và khi tôi nghĩ rằng mình từng đã phải trả tiền hoặc là đóng cửa…T-Thật sự…Cảm ơn các ngài rất nhiều!]
Giọng ông ấy đầy nước mắt thể hiện được sự đau khổ đến chừng nào.
Shera khóc trong cảm thông.
[Uuu…Tuyệt lắm! Thực sự rất tuyệt!]
[…Tôi cũng nghĩ là rất tuyệt rồi nhưng…Làm sao ông tìm được đến chỗ bọn tôi.]
Rem hỏi.
Người chủ lau nước mắt và nở một nụ cười.
[Vì một cô gái rất trẻ hay đi loanh quanh mấy cửa hàng một mình và đưa ra những lời phê bình rất chuyên nghiệp, thế nên Krum rất nổi tiếng với những cửa hàng ở thành phố Faltra. Dù tôi có chút thô lỗ, nhưng mọi người đều rất riêng.]
Giờ mới nhắc tới…
Một con quỷ với 2 cái sừng (thực ra chỉ là hiệu ứng của trong bị, nên chỉ là giống thế thôi)
Một cô báo nhân tóc đen (phần lớn những người khác có đuôi và tóc là màu đỏ tới vàng)
Một cô Elf bò sữa(thường thì chỉ toàn TV)
Hơn nữa, Rem và Shera còn đeo《Vòng cổ nô lệ》.
──Chẳng lẽ tụi này nổi bật hơn mình tưởng sao?
Có vẻ ông ta tìm ra chỗ《Relief》, nơi họ ở, sau khi đi điều tra.
Krum nở nụ cười tới người chủ, người cứ cảm ơn đã mấy lần.
[Tốt đó –noda! Nhưng kẻ bảo Measmos làm điều tốt là Diablo. Maou định giết hắn luôn đó –noda! Đúng như ta nghĩ, Diablo tuyệt lắm.]
Galford, người đứng xa khỏi bàn và nghe cuộc nói chuyện, lông mày của hắn ta co rúm lại.
Cậu cảm giác như cô ấy đã nói mấy câu thừa thãi.
Người chủ của《Apetisan》đi ra.
Và một người của cửa hàng khác đi tới và thế chỗ ông ta.
Có vẻ người này đã đưa rất nhiều tiền cho Measmos. “Cứ như tôi sắp dẹp tiệm rồi, nhưng các ngài đã cứu tôi!”, và rồi họ lại cảm ơn lần nữa.
Thậm chí, sau đó từng người tới nữa…
Khi người thứ 10 tới, Galford lên tiếng.
[Đến lúc đi rồi.]
Rem phản kháng, còn Edelgart nắm chặt nắm đấm.
Galford đưa một tay ra để dừng họ lại.
[Là, không cần Krum-kun đi theo ta nữa.]
Shera thì [Hoeh], người đang ôm cô nhóc Krum như để bảo vệ cô, rất ngạc nhiên.
Ý hắn là sao.
Rem hỏi.
[…Chúng tôi nghe lí do được không?]
[Không thể nào một Ma tộc lại được nhiều cư dân cảm ơn đến vậy. Ta đang bận. Ta không có thời gian để điều tra mấy cái nghi ngờ không chắc chắn, là vậy đấy.]
[….Đ-Đúng vậy! Krum ngoan lắm!]
[Nếu là vậy, thì thật sự rất hoan nghênh đó.]
Galford đột nhiên bất ngờ tiếp cận Krum. Tay phải hắn đã vươn tới thanh kiếm.
[Ngươi, ngươi sẽ làm gì nếu một Ma vương đến gần thành phố Faltra?]
[Không quan trọng là ai, những kẻ dám phá bữa ăn của Maou, đều sẽ bị hủy diệt –noda.]
Một câu trả lời ngay lập tới.
*hmph*, đôi môi của Galford thả lỏng, hắn rời đi.
Rút lui──Là lệnh của hắn đưa tới cận vệ của mình.
Không chỉ là 2 tên Hiệp sĩ địa phương hộ tống hắn, mà gần như là rất nhiều tên bao vây quán trọ.
Khi Galford rời đi, không khí áp đặt nặng nề kia đã biến mất.
Part 9
Mặt trời đã lặn.
Giờ cũng gần như là lúc ăn tối.
Diablo đang ở một mình trong phòng.
Rem đã đi gặp Celes để báo cáo rằng linh hồn Ma vương đã hoàn toàn bị tống ra ngoài.
Edelgart hôm nay đi làm ở tiệm bánh mì. Có lẽ cô ấy là người đáng ngưỡng mộ nhất trong bọn.
Và, Shera và Krum thì đang ở phòng kế.
Hai người họ đang chơi ở đó.
Shera sẽ lại dạy cô nhóc bài hát mà cô ấy sáng tác, và nói về chuyến phiêu lưu của họ.
Vì lần đầu ở một mình thế này cũng lâu rồi, nên Diablo đi tắm ở cái bồn đã được chuẩn bị sẵn trong phòng.
Một nơi để tắm,.
Giải tỏa căng thẳng sau chuyến đi dài──cậu vẫn không đủ thỏa mái để mà nói vậy, nhưng lần tới, cậu có thể sẽ chầm chậm thưởng thức như thế này.
Khi lau cơ thể, thì đó là lúc cậu thực sự muốn lau.
Ngay khi cởi áo ra, cánh cửa mở toang.
[Mu?]
[Ooh, ra ngươi ở đây, Diablo.]
[Cô cần gì?]
Người vào phòng mà không thèm gõ cửa là Krum.
Cô ấy đã giấu đi《Vòng cổ nô lệ》, và cái đuôi, vốn là đặc điểm của Ma tộc, bằng bộ quần áo sặc sỡ.
[Shera ngủ rồi –noda.]
[Thế hai người cùng hát khi nào?]
[Khi cô ấy đang kể chuyện về chuyến đi của bọn ngươi. Cô ấy ngủ ngon thật đó –nanoda.]
[Cô ấy có lẽ đã chịu đựng rất nhiều mệt mỏi. Rất nhiều chuyện xảy ra ở quê hương của cô ấy.]
[Trước khi ngủ, cô ấy có nói mấy câu mà ta rất tò mò –noda.]
[Fumu.]
──Là về Đại Ma vương sao?
Khi cô ấy biết về sự tồn tại của nó, không biết Krum sẽ hành động thế nào nhỉ? Cậu không nghĩ cô ấy sẽ chiến đấu cùng họ và làm nên một chiến tuyến nhưng…Cô ấy sẽ nghĩ gì về nhóm Diablo khi họ chiến đấu chống lại Đại Ma vương?
Krum hỏi.
[Có vẻ đám cưới là khi có sự kết nối giữ nam và nữ của Nhân loại.]
[Các ngươi không vậy sao?]
[Umu! Vì Ma tộc không làm vậy. Ah, nhưng, vì Edelgart nói rằng “Ma tộc sinh con”, nên chẳng khác nào Nhân loại, đúng không –nanoda na!]
[Cô nói sao!?]
Cái hệ thống này không có trong MMORPG Cross Reverie. Cậu không thể nào tưởng tượng nổi với mấy con quái vật xấu xí kia sinh con.
Tuy nhiên, ngoại hình của Edelgart, với cái nhìn của Nhân loại thì nó rất hấp dẫn. Chẳng lẽ cô ấy thực sự là con của Ma tộc sao?
Chợt một lúc, cậu tưởng tượng ra, và rồi cảm giác lạ hiện ra.
[Thế thì…Ma vương thì sao? Có con ấy.]
[Ta không biết. Maou chưa bao giờ cưới hay sinh con –noda. Maou chưa từng nghe những Maou khác làm vậy.]
Theo như những truyền thuyết, có vẻ những Ma vương hiện tại là những mảnh vỡ của một Ma vương bị Chúa nghiền nát.
[Ra Ma vương chỉ có thể hồi sinh…]
[Đó là bởi ta chưa thử thôi. Nếu ta thử, có lẽ sẽ bất ngờ mà được đó. Ta có nên làm cái gọi là cưới không?]
[Eh.]
[Diablo, ngươi biết cách tạo ra trẻ em, đúng không?]
[F-Fuhahaha! T-Tất nhiên, ta biết rõ!]
Cậu vô tình liếc mắt qua chỗ khác.
[Được! Vậy dạy cho Maou đi!]
──Nói, cái gì vậy?
Mấy thứ như sinh con, kiến thức của cậu chỉ là toàn mấy ero game thôi, chứ không trải nghiệm thật sự, nên không thể nào cậu tự tin mà dạy được.
Bên cạnh đó, dù Krum là Ma vương, nhưng vẻ ngoài chẳng khác nào một cô nhóc.
[Con cái là điều không thể.]
[Ngươi nói sao? Maou đã trải qua biết bao nhiêu tháng năm, nếu tính ra thì cũng đau đầu rồi. Chà, Maou cũng đã bị phong ấn trong Rem từ rất lâu rồi.]
[Ah~… Nói cách khác…Mấy cái như tạo em bé, mấy cái đó của người lớn, không cần biết cô bao nhiêu tuổi, ngoại hình của cô cũng chỉ là một đứa trẻ thôi nên…]
Krum biểu môi.
[Ta đã nói với ngươi rồi, ta không phải trẻ con. Khi ta đến nhà hàng, ta được đối đãi như một quý cô lộng lẫy vậy. Ahh, hay là ta yêu cầu mấy tên kia làm cho ta nhỉ?]
[Đợi đã!]
[Ra không tốt rồi. Nếu vậy, đúng như ta nghĩ, ngươi nên dạy ta đi.]
[Ah…Uh…T-Ta hiểu rồi…Mà, thật sự, giờ ra đang bận.]
[Umu! Là lời hứa đó –nanoda.]
Một nụ cười toe toét.
Một nụ cười mà cứ như thể một cô giáo mầm non hứa sẽ mua đồ chơi vậy.
Để dạy một đứa trẻ có biểu cảm như vậy cách sinh con, dù là ở thế giới này, cậu cũng muốn lạc trôi rồi.
“Nghĩ lại” ──cô nhóc chuyển chủ đề.
[Có vẻ có đứa tuyên bố mình là “Đại Ma vương”,đúng không?]
Ra là Shera đã nói.
Cậu cảm giác cái vấn đề quan trọng này nên đưa ra trước cái vấn đề cưới đi nhưng…Cậu không hiểu nỗi trật tự của mấy Ma vương.
[Là《Ma vương của sự điên loạn Modinalaam》.Có vẻ hắn hấp thụ những Ma vương khác.]
[Fumu fumu…Mạnh hơn bằng cách đó, Maou cũng đã từng nghĩ tới rồi !]
[Thật sự rất ngạc nhiên.]
[Krum, cô cũng làm được sao?]
[Không có chuyện mà mấy tên đó làm được mà Maou không làm được –noda! Tuy nhiên, khi hấp thụ kẻ khác, bản thể sẽ dần mờ nhạt.]
[Không chỉ sức mạnh mà cả tính cách cũng bị trộn lẫn sao?
[Ta chưa thử, nhưng ta chỉ biết thôi. Maou không muốn đánh mất chính mình.]
[Chuyện bình thương thôi.]
[Tuy nhiên, 《Điên loạn》cũng có thèm muốn của nó –noda na…Tên đó cũng giống vậy –noda.]
[Cô biết Modinalaam không?]
[Ban đầu bọn ta là một mà.]
Hiểu rồi, giống như anh chị em vậy, cậu hiểu như vậy.
Nếu sức mạnh của họ không quá khác biệt…
[Modinalaam có vẻ biết vị trí của những Ma vương khác. Gần như là tìm ra được sức mạnh ma thuật. Krum, cô cũng vậy phải không? Tôi muốn biết cách di chuyển cũng như vị trí của tên đó..]
[Nn~…]
Krum nghiêng đầu trầm ngâm.
Cô ấy búng tay và chỉ ra cửa sổ.
[Đường đó, ở rất xa.]
[Vậy là nhiều rồi! Nếu hắn tiếp cận gần hơn, hãy nói với ta. Khi ta không có ở đây, ah~… Hãy sắp xếp sao cho có thể liên lạc với ta.]
Krum nên chịu sự giám sát của Lãnh chúa cũng như bang hội Mạo hiểm giả. Hãy yêu cầu họ thiết lập một phương pháp để liên lạc khi có vấn đề.
Krum gật đầu.
[Nếu ta để ý điều gì, ta sẽ nói với ngươi.]
[Cái này liên qua tới việc bảo vệ thị trấn. Ta giao cho cô.]
Thành phố biên giới Faltra là nơi chiến lược nối lãnh thổ Ma vương và lãnh thổ của vương quốc Lifelia. Nếu nơi này bị thất thủ, rất nhiều người của Nhân loại sẽ trở thành nạn nhân.
Cậu đột nhiên nói ra những lời nghi ngờ mà từ lâu nó đã xuất hiện trong tâm trí cậu.
[Ma tộc rất mạnh kể cả khi một mình. Chúng có chiến lược khác với quân đội Nhân loại. Vẫn có thể bỏ qua thành phố Faltra có kết giới chống lại Ma tộc, và tấn công những thị trấn phía sau. Tại sao chúng luôn tấn công ở phía trước?]
Thậm chí ở trong game và cả lịch sử của thế giới này, sự xâm lược của quân đội Ma vương vẫn không thay đổi.
Krum ưỡn ngực.
[Không phải rõ rang sao? Nếu có đánh nhau, chẳng phải là để phô trương sức mạnh sao. Âm thầm trốn và tấn công từ phía sau, vậy đánh nhau làm gì!]
[Fumu…ta hiểu rồi.]
Ra việc làm theo sách lược này nọ không giống một Ma vương.
Tấn công thẳng mặt, giành chiến thắng, và phô diễn sức mạnh, đó đã trở thành biểu tượng của nỗi sợ.
Krum vỗ cái TV của mình *don*.
[Đừng sợ, Diablo! Trong thời gian ngươi vắng mặt, cứ giao cho Maou –nanoda!]
[Ta sẽ tin tưởng cô.]
Có nhiều lúc cậu thấy khó chịu vì cảm giác giá trị quá khác nhau, nhưng cậu không nghi ngờ về thực tế rằng năng lực của Krum rất xuất xắc.
Nếu là một đội quân Ma tộc lớn tấn công, cô nhóc sẽ không thua. Lãnh chúa cũng ở đây kia mà.
Krum chỉ tay.
[Đặt vấn đề đó qua một bên đi…Cái gì đây –nanoda?]
Đó là bồn tắm được đặt trên sàn.
Part 10
Krum hào hứng cởi đồ.
[Được, tắm cho ta đi!]
Diablo nghĩ
──Sao lại thành ra thế này?
Diablo giải thích về bồn tắm.
[Cái này, là để rửa mình.]
[Hou…?]
Có vẻ cô nhóc không hiểu.
[Vì vùng đất vương quốc Lifelia này khô cằn, nên không có mùi mồ hôi, nhưng dù cho vậy, ta cũng muốn sạch sẽ chút, cô hiểu chưa.]
[Fumu fumu…?]
[Mà ban đầu, Ma vương có khái niệm “vệ sinh” và “không hợp vệ sinh” không?]
[Thỉnh thoảng ngươi lại dùng mấy cái từ ta chẳng hiểu gì cả -noda na!]
──Đúng như mình nghĩ, với phạm vi văn hóa của thời trung cổ, cô nhóc chẳng hiểu gì.
Vì mầm bênh cũng như virus chưa được tìm ra (dù chẳng biết có tồn tại ở thế giới này không), thì vẫn không có khái niệm khử trùng.
Dù vậy, may mắn thay, vương quốc Lifelia vẫn có toilet, nhưng chỉ có ở quý tộc cũng như nhà trọ cao cấp thôi.
Đồ lót cũng được phổ biến sử dụng.
Tuyệt quá!
Thời trung cổ ở thế giới của cậu, cả toilet cũng như đồ lót không được phổ biến. Nghe nói là để chỗ xả ở góc phòng, rồi sau đó ném ra cửa sổ tới chỗ hẻm phía sau…
Tởm quá.
Cậu thỉnh thoảng đọc những điều đó từ mấy tác phẩm văn chương, nơi những câu chuyện không dựa vào thế giới khác mà dựa vào thời trung cổ thật sự…
Dù nữ chính có cute tới đâu, thì họ sẽ làm ở lề đường. Hơn nữa, giấy là vật phẩm cao cấp, nên giấy toilet không tồn tại! Và nếu là người bình thường, họ cũng không có đồ lót──Diablo nghĩ tới những điều đó. Thực sự rất ghê.
Đặt qua một bên, giờ cậu dạy Krum khái niệm vệ sinh, nhưng khó quá.
Giữa chừng thấy mệt quá, cậu dứt khoát rút ngắn luôn.
[Ah~…Nói cách khác…Vì sướng, nên ta sẽ rửa mình.]
[Ta hiểu rồi! Ra là thấy thoải mái. Cũng quan trọng đó!]
Điều đó chẳng lọt qua tai cô nhóc, nhưng cậu đã khiến cô đồng ý.
Tuy nhiên, sau đó, cậu lại nhận được yêu cầu bất ngờ từ Krum.
[Maou cũng muốn thử -noda!]
[Mu? Cái đó, ta không phiền nhưng…]
[Giờ thì, ngươi rửa ta đi!]
Khoảnh khắc cô nhóc nói điều đó, Krum cởi đồ ra luôn.
Diablo hoảng hốt.
[C-Cái gì!?]
[Sao thế? Khi rửa mình thì phải cởi đồ mà, phải không?]
[Đúng là vậy nhưng…]
*Sun* Phía cuối lông mày của Krum chùn xuống.
[Maou không được cho phép sao?]
[Ah, không, không phải vấn đề với Ma vương nhưng…]
Là vấn đề siêu to luôn đó chứ.
Một giọng mồ hôi đáng ghét chảy xuống lưng cậu.
Tuy nhiên, nếu cậu cấm cô ấy thử dù thậm chí đã thấy thú vị, Krum sẽ lạc lối, và buồn.
──Giờ mới nghĩ tới, vì còn là một đứa nhóc nên rửa cơ thể cô ấy cũng không phải là vấn đề, đúng không?
Krum là Ma vương, nên cô ấy không có cha mẹ.
Nguồn gốc Ma vương có thể tồn tại, nhưng nguồn gốc của Chúa thì không có trong truyền thuyết.
Giờ, cậu như cha mẹ cô ấy thôi.
Giờ cái này như nuôi dạy trẻ con rồi à?
Diablo chắc chắn với quyết định của mình.
[Umu! Không có vấn đề gì cả! Có lẽ vậy.]
[Được, vậy tắm cho ta đi!]
Krum hào hứng cởi đồ.
Cô nhóc giờ hoàn toàn khỏa thân.
Ngực thì lép đến mức như cái sân bay, còn xương sườn thì hơi lộ ra.
Da không tì vết như búp bê, cứ như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo vậy.
Và dưới đó, da thì mượt và khác hẳn người lớn, nhưng nên cố đừng nhìn nhiều vào đó.
──Như một đứa trẻ con vậy.
Krum nghiêng đầu.
[Sao vậy –noda, Diablo?]
[Ah…Không…Ổn mà. Hoàn toàn ổn! Nếu có người nói không ổn, thì đầu óc của chúng mới không ổn. Ta chỉ đơn thuần là tắm cho một đứa trẻ thôi. Giờ, ngồi vào trong bồn đi.]
[Fumu fumu!]
Làm theo lệnh, cô nhóc nhẹ nhàng ngồi xuống.
Với Diablo thì nhỏ, nhưng khi Krum bước vào, nó như cái bồn tắm vậy.
Cậu đặt cái bình nước lên bồn.
Cậu nhúng khăn trong nước.
[Có hơi chút lạnh nên cố chịu đựng nhé.]
[Có như Ma thuật băng không?]
[Không lạnh như vậy.]
Nghĩ gần hơn thì, dù nếu cậu bắn ra《Linh độ tuyệt đối》──một trong những ma thuật nguyên tố thủy mạnh nhất, khiến cho tất cả năng lượng động lực học biến mất vĩnh viễn──lên cô, có lẽ không có chuyện gì với Krum.
Có lẽ sẽ khóa cô ấy lại trong chốc lát.
Diablo đặt khăn ướt lên chân cô.
*Biku* Eo Krum run lên.
[Lạnh qué!]
[…Hả!?]
[Hyahya, lạnh quá –noda!]
[T-Ta hiểu rồi… cô yếu đến ngạc nhiên với đòn tấn công loại lạnh nhỉ.]
[Ta có thể chịu được, nhưng lạnh là lạnh.]
[Ta hiểu rồi.]
[Ma thuật của ngươi ấy, với cấp độ mà khiến cho ta mất một cánh tay, nhưng đau lắm đó biết không?]
[…Ta nghi ngờ không biết cô có thể so sánh chiếc khăn ướt lạnh nhất với《Linh độ tuyệt đối》không nữa.]
Ở thế giới khác, cậu chưa từng đánh nghiêm túc với một Ma vương. Đối thủ của cậu, không mất trí thì cũng đứng hình…
Cậu cảm giác khó chịu trước cuộc chiến với Đại Ma vương Modinalaam sẽ diễn ra.
Lúc này, cậu nên tập trung với những gì trước mắt.
Diablo lau chân Krum với tấm khăn ướt.
Có lẽ đã dần quen với cái lạnh nên không còn run người như khi bị bị cù lét nữa.
[Hyahyah!]
[U~mu.]
Làn da trắng tuyệt đẹp kia cứ như bằng sứ vậy, khi cậu chạm vào, nó rất mềm mượt. Chỉ ướt thôi nhưng tấm vải trượt đi mà chẳng gặp bất cứ vật cản gì.
Tuy nhiên, tắm cho Ma vương là cái gì đó cậu không nghĩ tới dù cho là trong cái giấc mơ điên rồ nhất của mình──cậu đắm chìm trong cảm giác cực kì lạ lẫm đó.
Sau chân là tới tay.
Vì cô ấy nói tóc ước cũng không sao, nên cậu lau luôn đất và bụi bằng nước. Cậu cũng rửa cái sừng trên đầu cô.
──Hàng thật đây sao huh.
Chỗ mọc sừng của Krum, da đầu cô cứng hơn, và hiện ra. Với của Diablo, nó chỉ là hiệu ứng của《Vương miệng méo mó》, và cậu chỉ giống như là có sừng thôi.
Và để chắc chắn hơn về chất hiệu, cậu vuốt ve nó bằng đôi tay của mình.
*Piku* Cô nhóc di chuyển đôi chút.
[Hyaun.]
[Mu…Kích thích lắm sao?]
[Umu, bởi không nhiều người chạm vào nó.]
[Ra sừng của cô cũng có cảm giác…]
*Chon chon* cậu chọc chọc bằng ngón tay.
Krum quay đầu lại.
[Hafuu…D-Dừng lại đi –noda, Diablo…Chỗ đó, có hơi mỏng manh.]
[Vậy thì để nước chảy lên nha.]
[Uuu~]
Sừng của Diablo chỉ là đồ trang trí nên chẳng có cảm giác gì. Cái này được đấy──cậu nghĩ.
Rồi, cậu rửa lưng cho Krum.
Phần thân trên của cô nhóc khá mảnh khảnh, phần thịt rất ít nên cậu có thể cảm thấy những chỗ lên xuống của xương sống cô.
Từ chỗ phần xương cụt, một cái đuôi có vảy như đuôi rồng mọc ra. Nó là cái đuôi đặc biệt với phần đầu cho hai nhánh.
Vì thấy nó vẫy vẫy, Diablo nắm lấy.
[Krum, ta rửa chỗ này nhé, được không?]
[Hau…L-Làm nhẹ nhàng thôi, được chứ?]
[O-Ou.]
Có lẽ cô nhóc không nhận thức được, nhưng đó như là những lời khêu gợi vậy.
Đổ nước nên, và cậu lau nó bằng khăn.
*Fururu* nhưng thớ cơ dọc xương sống Krum run lên.
[Nn…Kufuu..]
[Sao thế?]
[K-Không…Chỉ là hơi lạnh…có lẽ, -nanoda. Làm nhanh lên, nhé?]
Diablo cười gượng.
[Thậm chí là chịu được cả Linh độ tuyệt đối, thế mà vẫn lạnh?]
[Cảm giác vậy thôi –noda.]
Đôi má của Krum đỏ ửng.
──Đây là chăm trẻ. Đây là chăm trẻ. Đây là chăm trẻ.
Vừa ngồi nhẩm mấy câu đó trong tâm trí, Diablo di chuyển cái khăn.
Khi cậu lau phần gốc đuôi, Krum run lên.
[Nnn.]
[Lạnh không?]
[Hafuu…Ổn mà…]
[Ta hiểu rồi.]
Vì là Ma vương nên cậu nghĩ cô nhóc không bị cảm ,nhưng khi nghĩ cậu phải nhanh chóng kết thúc chuyện này, cậu tiếp tục lau bằng khăn ướt.
[Nn…….fuu…..]
[C-Cái đó?]
[Nhanh lên…xa hơn…đi---noda.]
Krum nâng mông lên.
Đôi chân khép chặt kia mở ra.
*kapaa*
[ッ!?]
Chỗ đó không phải gốc đuôi mà là phần chỗ hai chân sao?
Diablo tự nhiên dừng lại. Mà chẳng phải lạ gì, khi ngạc nhiên ai cũng đứng hình thôi.
Khi nhìn sau vai cô, Krum nở một nụ cười quyến rũ như thể chẳng phải là từ một cô nhóc nữa.
[Fufu…Ngươi, dù ngươi có thể táo bạo mà đứng trước Maou này, nhưng ngươi vẫn là một lên kì lạ, giờ này mà còn lo lắng –nanoda.]
[Ugh!? T-Ta không lo lắng. Cô cũng vậy, dù có thể chịu được ma thuật tuyệt đối của ta, nhưng rồi vặn vẹo với chút nước này, cô cũng kì lạ lắm chứ.]
Cậu ngập ngừng một lúc, nhưng vì đó là chỗ quan trọng nên nó cần phải sạch.
Từ phía cô, cậu đưa hai tay vào giữa hai chân cô.
Cậu ấn cái khăn ướt vào phàn thân dưới của cô.
[Hmph… Maou không làm vậy với chỉ chút nước đây…Hyau!?]
[Có đấy.]
[C-Cái đó khác –noda! Cái này, bởi đột nhiên ngươi ấn và đụng vào ta. Nhìn đi, làm lần nữa xem –noda.]
[Thế này à?]
[Nn….Uuu…N-Nữa.]
[Như thế này, phải không?]
[Au…V-Vì ngươi mơn trớn, chỗ đó….Nn…..]
Krum khép hai chân lại, và giữ cái tay đang ở giữa hai chân cô.
[Đợi đã….!?]
[Hafuu…Chút nữa đi…Không sướng nếu ngươi không lau đó –noda…Nnn.]
[Ta nghĩ đã sạch lắm rồi…]
Đôi mắt Krum, khiến người ta mê mẩn và sững sờ.
Diablo di chuyển hai tay theo như yêu cầu của cô.
Cơ thể cô nhóc vặn vẹo.
[Nn….fuu….nn…Hiể rồi…Cái này,rất….haun…Ta hiểu rồi…có lẽ -nanoda.]
[Cô hiểu gì?]
[Chắc chắn là, rửa mình…rất sướng.]
[L-Là vậy, đúng không? Rửa đi mồ hôi luôn rất sướng.]
[Nn…Cái đó…đúng là…hafuu…nn…nn…ah…Sướng lắm, Diablo.]
[Umu.]
[Ah…ah…nn..C-Chút nữa…]
[Fuu…Aaa…Nnn…Ah.]
*Bikun* Krum vặn vẹo xương xuống của mình.
──Chắc là do nước lạnh, chắc chắn là như vậy.
*Fururu* Cô nhóc run lên.
*Chupapa….* Một âm thanh vang lên, và nước ở trong bồn, có trộn lẫn màu vàng.
Diablo theo phản xạ hơi đứng dậy.
[Oh!?]
[Fuan…Nnn…Ah….C-Có vẻ…ra rồi.]
[Ra là ra rồi ~]
[Nhaa~…Diablo. Rửa mình…sướng quá –noda naa.]
[Ừ ừ, ra cô đã hiểu.]
[Un.]
Krum gật đầu với biểu cảm như mất hồn.
Và rồi, cậu lại tắm lại cho cô.
--------------------------------------------------------------------------------------------
Translator: Rappa
P/s: Tin buồn, Google-chan đã rời nhóm, đây có thể là tổn thất lớn. Dù vậy, với tư cách là PR, mình vẫn sẽ cố gắng để gánh bộ này. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ.
Ghi chú
Trans: Tất cả những câu trên đều nói về Ma thuật sư nguyên tốt
Trans: Trong tiếng Nhật, bánh mì với vai diễn nghe giống nhau.