Isekai de Miryoku Cheat wo Tsukatte Dorei Harem wo Tsukutte Mita
Chapter 10: Judith phản kháng
- Truyenconect
- Isekai de Miryoku Cheat wo Tsukatte Dorei Harem wo Tsukutte Mita
- Chapter 10: Judith phản kháng
Chapter 10: Judith phản kháng
Judith khai màn trận đấu.
“Trước tiên thử cái này xem.”
Cô ta tạo một luồng gió bao quanh mình và bắn thứ gì đó ra.
Nó lao đến mặt Olivia với tốc độ âm thanh.
“Hmm, quá chậm.”
Nhưng Olivia vung tay tạo khiên phép nhanh chóng chặn đứng đòn tấn công.
Phép của Judith không thể đâm xuyên chiếc khiên, tan biến mất.
“Trò trẻ con. Sao cô không đánh nghiêm túc đi?”
Nói vậy, Olivia phản công.
Vung tay ra, ma thuật tụ lại.
Nó cô đặc và biến đổi thành sét.
“Đến lượt ta, nhận lấy quả cầu sét này.”
Cô giải phóng phép từ cả hai tay.
Cầu sét rời khỏi Olivia, lao đến Judith từ hai hướng bằng tốc độ khủng khiếp.
“Ngươi cũng vậy, đừng có đánh giá thấp ta.”
Judith điều hướng nó bằng luồng gió trải rộng trên hai tay.
“Ha!”
Cầu sét lao tới 60 độ từ trái và phải lập tức đổi hướng trước khi trúng được đích.
Chúng va vào bức tường đằng sau Judith tạo ra một cái lỗ to đùng cùng tiếng nổ lớn.
“Quả không hổ danh một nữ vương nhỉ? Nhưng sự bình tĩnh đó sẽ sớm biến mất thôi.”
Olivia liên tục tấn công.
“Ta là một bậc thầy ma thuật trong tộc elf, đừng nghĩ rằng cô có thể thắng ta trong một trận chiến phép thuật.”
Cô tạo những quả cầu lửa trên tay phải rồi giải phóng.
Cô bắn chúng như một chiếc súng máy, Judith vẫn chỉ đáp lại bằng thái độ điềm tĩnh.
Cô ta trải rộng luồng gió quanh mình né từng đòn một.
Tường và trần nhà nát vụn còn Judith chẳng một vết xước.
“Mấy thứ tẻ nhạt này là phép thuật của elf sao? Sốc thật đấy!”
“Vậy ư? Cô thì chẳng đón nhận đòn nào của ta. Đó là tất cả à?”
Judith và Olivia chế giễu nhau.
Quả thật, cô ta chưa từng chặn phép của Olivia, chỉ toàn né chúng.
Olivia dường như có lợi thế trong việc kiến tạo ma thuật.
Còn kỹ năng của Judith lại nghiêng về việc né tránh.
Cô ta có vẻ giỏi phong thuật.
“Thêm cái này thì sao?”
Olivia tạo những mũi tên băng từ tay trái và phóng đi.
Sử dụng ma thuật đa hệ song song.
Đó là một thành tựu mà khó ai làm được nếu không lão luyện phép thuật.
“Ku, thật láo xược…”
Cứ tưởng sẽ đỡ đòn nhưng không, Judith né đi bằng cách nhảy sang bên.
Lần này được trợ lực từ phong thuật, tốc độ di chuyển trở nên đáng kinh ngạc.
“Đừng nghĩ là ngươi luôn được ra đòn.”
Judith phản công.
Những mũi tên gió vô hình lao đến Olivia từ mọi hướng.
“Nếu không thấy được thì chỉ cần phòng thủ toàn diện thôi.”
Tuy nhiên, Olivia tạo chiếc khiên hình cầu bảo vệ cả cơ thể.
Trong trạng thái đó, cô đáp trả một quả cầu sét.
Olivia công thủ cùng lúc như một pháo đài vững chắc.
Trông có vẻ Olivia đang trên cơ.
“Không đời nào ta lại để thua một kẻ dưới mặt đất.”
Judith thuận lợi tránh chúng.
Cô ta liên tiếp công kích Oliva trong khi tốc biến bằng phong thuật.
Dù Olivia đã tung hết sức vào tấn công, có cảm giác chúng không đạt hiệu quả chút nào.
“Cứ đà này thì không ổn. Chủ nhân, ngài có bận tâm nếu toà lâu đài này hỏng hóc một chút không?”
“Ừm, mục tiêu duy nhất là chinh phục thiên nữ cùng báu vật. Ta không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra với thiên quốc.”
Tôi muốn cai trị thiên quốc nhưng mục đích chính vẫn là báu vật.
Phải ưu tiên mọi chuyện rõ ràng.
“Vậy em nghiêm túc đây. Xin đừng để bị liên luỵ nhé.”
Nói vậy, Olivia lấy ra một cây trượng gỗ từ thắt lưng.
Cô nắm chặt nó và rót ma lực vào.
“Ta không biết ngươi định làm gì nhưng đừng có mơ.”
Tận dụng cơ hội, Judith thay đổi luồng gió để tấn công.
Dù có khiên, khả năng cao Olivia sẽ không trụ được một đòn trong lúc đang sơ hở như vậy.
“Rồi cô sẽ thấy.”
Olivia lên tiếng.
Chiếc khiên phát nổ dù Judith còn chưa đến gần.
“Gu, uuu!”
“Chậcc!”
Vụ nổ sinh ra sóng xung kích đâm thẳng vào Judith đang lao tới và thổi bay cô ta.
Chúng tôi cũng hứng chịu vụ nổ nhưng vẫn ổn vì đã kịp phòng thủ.
“Olivia, em định kéo bọn ta vào đấy à!?”
“Xin lỗi. Em tưởng chủ nhân có thể chặn được nó.”
Tôi hơi bực mình, nhưng giờ Olivia đã hoàn thành việc chuẩn bị.
Cây trượng ban nãy đã biến thành một cây cung tráng lệ.
Dường như nó biến đổi nhờ việc tích tụ ma lực.
“Đây là khả năng đặc biệt của tộc elf ngoài phép thuật. Ta sẽ cho cô trải nghiệm nó bằng chính cơ thể mình!”
Olivia kéo dây cung, một mũi tên được tạo ra từ ma thuật.
Mũi tên phóng thẳng đến Judith chưa kịp định thần vì vừa bị thổi bay.
“Ta, ta không thể thua! Ta sẽ bảo vệ thần dân của thiên quốc!”
Judith nhận lấy nó bằng toàn bộ sức mạnh.
“Haaaaaaaaaa!”
Vung tay cùng với tiếng hét, cô ta đã đổi hướng được mũi tên của Olivia trong khoảnh khắc cuối cùng.
Mũi tên đâm vào trần nhà xuyên lên tận đỉnh lâu đài.
Mọi thứ xung quanh bị phá huỷ bởi tác động, bầu trời xanh hiện ra.
Một thứ sức mạnh đáng sợ phá huỷ toàn diện đá xây lâu đài.
“Ta công nhận tinh thần của cô nhưng đến đây là hết.”
Olivia đã nạp sẵn mũi tên mới.
Judith đầy hớ hênh sau cú ban nãy, bị mũi tên truy kích.
Không thể né tránh, nó đâm trực diện vào ngực Judith nhưng cô không chết.
“Guu, đây là…!?”
Judith kinh ngạc bởi sự biến đổi trong cơ thể.
“Thế nào? Không dùng phép được nữa nhỉ? Mũi tên đó nạp đầy ma thuật của ta đã tạm phong ấn sức mạnh của cô rồi.”
“…Tức là, hiện giờ Judith không thể dùng phép thuật?”
Olivia gật đầu đáp lại tôi.
Không hổ danh nữ hoàng elf.
Tôi chưa tìm hiểu nhưng dường như kỹ năng của cô ấy can thiệp vào ma thuật của người khác.
Sao trăng gì thì Judith đã bất lực rồi.
“Chiến thắng là của chúng ta. Olivia và Aisha, thông báo cho mọi người đi.”
“Còn Ryuu?”
“Anh á? Nói chuyện với Judith thôi.”
“Được rồi. Nhưng nhớ cẩn thận nhé!”
Aisha rời đi cùng với Olivia.
Xác nhận xong, tôi lại gần Judith.
Không có vết thương nào đáng kể nhưng bộ trang phục đã nát vụn, trông quyến rũ đấy.
“Nào Judith. Mau cho ta biết về báu vật của cô.”
Cô ta chẳng thể làm gì nếu không có ma thuật hỗ trợ.
Trong tình trạng này tôi có thể điều khiển Judith một cách dễ dàng.
“Một kẻ hạ đẳng không có tư cách bắt chuyện với ta.”
Cơ mà cô ta vẫn chưa bỏ cuộc.
Từ vẻ ngoài, có vẻ cô ta ở độ tuổi sau 20.
Cai trị bầu trời cho đến giờ hẳn lòng tự trọng phải cao ngất ngưởng.
Chưa kể cái thái độ xem thường người dưới đất nữa.
Đó là lý do tôi thấy lạ khi thần dân nơi này xem cô ta là một nữ hoàng tuyệt vời.
Hẳn cô ta đi quá mức như vậy để bảo vệ cuộc sống thường nhật của họ.
Cứ vậy thì sẽ không hỏi được chuyện báu vật mất.
“Nói thế này hơi ích kỷ nhưng, ta sẽ bắt cô phải khai ra.”
“Ngươi tính làm gì? Mấy trò nửa vời đừng mong cạy miệng ta.”
“Nữ tu ngày hôm qua nói tương tự nhưng đã phun hết khi ta làm vài chuyện. Judith, số phận của cô cũng sẽ giống vậy.”
“Cái?... Đừng hòng!”
Judith tỏ thái độ thù địch khi bị tôi đặt tay lên đầu.
Vô ích thôi.
“Để xem cô chịu được bao lâu?”
Tôi nhìn Judith đang quắc mắt với mình.
Và cười vào sự nông cạn ấy.