Ichioku-nen Button o Renda Shita Ore wa, Kizuitara Saikyou ni Natteita~Rakudai Kenshi no Gakuin Musou~
Chương 7: Hắc bạch công chúa và Hồn trang [Một]
- Truyenconect
- Ichioku-nen Button o Renda Shita Ore wa, Kizuitara Saikyou ni Natteita~Rakudai Kenshi no Gakuin Musou~
- Chương 7: Hắc bạch công chúa và Hồn trang [Một]
Sau khi nói lời từ biệt với Paula-san, tôi hướng đến kí túc xá của Học viện Thiên Nhận.
Chìa khóa của ký túc xá đã được học viện gửi đến qua thư trong quá trình nhập học, vậy nên nó đã nằm sẵn trong túi của tôi.
“Giờ thì – Xin phép ạ.”
Tôi biết rằng chẳng có ai ở đấy, nhưng tôi thường hay nói thế mỗi khi về đến nhà.
“Ồ, rộng hơn mình tưởng.”
Là một căn phòng với kích thước bằng 6 chiếc chiếu tatami.
Căn phòng đủ rộng để một người có thể sống thoải mái.
Nhà vệ sinh thì mang phong cách nước ngoài, bồn tắm cũng đủ rộng để duỗi chân nữa.
Thêm vào đó, các thiết bị cơ bản như tủ lạnh và máy giặt đã được thiết lập sẵn.
Ngoài ra, vị trí của ký túc xá quả là tuyệt vời.
Nó nằm ngay trong Học viện Thiên Nhận, vậy nên tôi có thể đến lớp học một cách dễ dàng.
“Tốt hơn nhiều so với nhu cầu của mình nhỉ.”
Đúng như mong đợi từ một trong Ngũ Học viện – Học viện Thiên Nhận.
Họ chắc chắn có nguồn tài chính khổng lồ để có thể chăm lo cho tất cả những học viên ở học viện này.
“Vậy, mình thay đồ thôi nào.”
Từ trong đống hành lý, tôi lấy bộ đồng phục của Học viện Thiên Nhận ra và mặc nó.
Sau đó, tôi đứng trước gương và kiểm tra lại ngoại hình.
“Được rồi, hoàn hảo cả.”
Đồng phục của Học viện Thiên Nhận được phối hợp giữa hai màu đen – trắng.
Tôi nghe nói rằng màu đen tượng trưng cho vỏ kiếm và màu trắng tượng trưng cho lưỡi kiếm.
Nhân tiện, đồng phục dành cho nữ là một chiếc váy ngắn để tập trung vào việc di chuyển dễ dàng.
Họ đã không hề thay đổi những thiết kế ấy suốt hàng trăm năm, vì đó là truyền thống và hình thức của trường, tôi nhớ là nó được viết trong tờ giới thiệu ngắn mà tôi đã đọc thì phải.
Đối với tôi thì, tôi thích cái biểu tượng thanh kiếm nằm hai bên vai cơ.
“Giờ thì… vẫn còn khá sớm, mình có nên đi luôn chứ?”
Lễ khai giảng sẽ bắt đầu trong 15 phút nữa.
Tôi rời đi sớm hơn một chút, nhưng nếu cứ đi thong thả trong khi ngắm nhìn những tòa nhà xung quanh, tôi sẽ đến vừa kịp lúc thôi mà.
Trên đường đến nhà thi đấu, nơi diễn ra buổi lễ khai giảng.
Tôi tình cờ nghe thấy được cuộc nói chuyện của hai cô gái đang đi ngay trước mặt.
“Này, cậu đã nghe qua chưa? Có 3 người vượt qua được bài thi nhờ vào việc đề nghị nhập học đấy!”
“Tớ cũng có nghe. Thật bất công. Họ có thể được nhận vào học viện chỉ bằng một buổi phỏng vấn mà không phải trải qua bài kiểm tra cực kì khó nhằn kia.”
“Phải rồi đấy! Chắc chắn là dùng trò bẩn nào rồi!”
… Từ cuộc nói chuyện ấy, có vẻ tốt hơn không nên tiết lộ rằng tôi là một người được đề nghị nhập học.
Tôi muốn những tháng ngày ở Học viện Thiên Nhận trôi qua một cách âm thầm và yên ổn như một học sinh bình thưởng – chỉ lặng lẽ vung kiếm.
Suốt 3 năm ở Học viện Gran quả là khủng khiếp.
Tôi không thuộc về bất kỳ trường phái nào cho đến khi tốt nghiệp học viện, và cũng bị bắt nạt suốt một thời gian dài, vì vậy cho nên, tôi không có bạn.
Tôi không muốn phải tiếp tục chịu đựng thời thời kỳ đen tối ấy một lần nữa.
Tôi rất muốn được học hỏi, tập luyện, kết bạn, và thi thoảng, vui đùa với những người bạn cùng lớp – sống cuộc sống của một học viên bình thường.
… Mọi việc sẽ ổn thôi. Nếu mình không vô tình lỡ lời, họ sẽ không bao giờ biết được rằng mình là học viên được đề xuất.
Dù sao thì, tôi đã khá may mắn.
Nếu không nghe được cuộc trò chuyện này, tôi có thể đã bỏ qua việc mình được nhận vào chỉ nhờ phỏng vấn.
Có thể tránh được việc đó thật sự là một việc may mắn đối với tôi.
Ừm, mình cảm thấy mọi việc hôm nay tiến triển khá tốt.
Rồi, tôi đi đến nhà thi đấu trong tâm trạng phơi phới.
Có một số giáo viên đang đứng phía trước nhà thi đấu và hướng dẫn các học viên vào bên trong.
Tôi bước đến đám đông và hòa mình vào dòng người tấp nập đang tiến vào bên trong ấy.
Có một cái gì đó giống như vải được phủ trên sàn nhà.
Bên trong nhà thi đấu, có vô số những chiếc ghế được dùng cho các dịp lễ được xếp thành những hàng dài.
Rõ ràng là không có sự sắp xếp chỗ ngồi, và các giáo viên nói với các học viên mới rằng “Cứ ngồi theo thứ tự từ trên xuống.”
Tôi đi dọc theo dòng người và ngồi xuống ngay giữa của hàng ghế đầu.
Vì ngồi ở phía trước, tôi có thể thấy sân khấu một cách rõ ràng.
Quả là một vị trí ngồi thuận lợi.
Sau đó, tôi kiên nhẫn chờ đợi lễ khai giảng bắt đầu.
Một giáo viên đã đứng tuổi bước lên sân khấu và bắt đầu kiểm tra micro.
Dường như, lễ khai giảng cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
Người đàn ông lớn tuôi bước lên sân khấu ấy, có vẻ là ngài hiệu phó, nói rằng buổi lễ sẽ được tiến hành với một bài phát biểu đơn giản.
“Và… tiếp theo, ngài Chủ tịch sẽ tiếp tục chủ trì buổi lễ – Xin cảm ơn, ngài Chủ Tịch.”
Sau đó, một nữ giáo viên bắt đầu tiến đến đến trung tâm sân khấu.
“Mọi người, chào buổi sáng. Tôi lên là Leia Lasnode, và là chủ tịch của học viện này. Rất vui được quen biết với các em.”
Leia duyên dáng nghiêng mình. Cô là một người phụ nữ trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp.
Mái tóc đen mượt thẳng tắp đến tận lưng. Khóe mắt dài. Cô khá cao, và rất có phong cách.
Dường như cô ấy là một người có thể làm bất cứ thứ gì.
Không, kể từ khi cô ấy trở thành một trong năm vị chủ tịch của Ngũ Học viện, tôi chắc chắn rằng cô ấy phải là người xuất chúng.
Tôi không rõ tuổi thật của cô ấy là bao nhiêu, nhưng đánh già từ ngoại hình, chắc là vẫn trạc tuổi đôi mươi.
Sau đó, cô từ từ ngẩng đầu lên và nói tiếp.
“Tôi xin phép được nói lời chúc mừng đến các tân học viên!”
Sau khi đọc một bài diễn văn dài, ngài Chủ tịch, bắt đầu nói đến tình hình hiện tại.
“Như các em đã biết, học viện của chúng ta đã gặp phải các khó khăn trong những năm gần đây. Chúng ta có thể nghe thấy được những tin đồn, và những lo ngại rằng Ngũ Học viện sẽ trở thành Tứ Học viện nếu cứ để yên mọi việc như thế này.”
Cô nói thêm.
“Vậy nên, chúng tôi sẽ thực hiện một vài cải cách trong năm học này. Chúng tôi đã đổi mới những giáo viên gặp phải vấn đề, cả Cựu Chủ tịch, và thực hiện diện đề nghị tuyển sinh để đảm bảo được nguồn học viên xuất sắc trong năm nay. Và lần này — tôi rất biết ơn vì đã thành công trong việc đề nghị ba học viên nhập học. Trong mắt tôi, những học viên này đều là những kiếm sĩ được đánh giá『Siêu việt』.”
Trong khi âm thầm lắng nghe, tôi chợt cảm thấy tồi tệ.
Tôi có nên nói đúng như dự đoán hay đại loại thế không, bởi vì ngài Chủ tịch đã nói một điều không tưởng.
“Vậy, ba học viên đã được nhập học thông qua việc đề nghị tuyển sinh: Ria Vesteria, Rose Valencia và Allen Rodore, các em hãy vui lòng bước lên sân khấu.”
… Thôi xong tôi rồi.
Cuộc sống yên bình và an toàn mà tôi đã tìm kiếm chợt biến mất như làn sương chỉ bằng một từ duy nhất từ ngài Chủ tịch.
Các học viên khác đảo mắt nhìn quanh để xem những người được đề nghị nhập học, và toàn bộ phòng thi đấu liền trở nên huyên náo ngay lập tức.
Mình tự hỏi liệu có nên ngồi yên rồi đánh bài chuồn không nhỉ?
Một suy nghĩ tội lỗi như thế chợt hiện thoáng qua trong tâm trí, nhưng Leia-sensei lại vẫy tay gọi trong khi nhìn thẳng vào tôi, nên tôi đành từ bỏ ý định.
Sau đó, khi tôi di chuyển lên sân khấu, một gương mặt quen thuộc xuất hiện ngay phía trước.
Gương mặt nghiệm nghị với đôi mắt màu đỏ thẫm và mái tóc bạc hồng xinh đẹp trải dài đến tận lưng.
“Ro-Rose-san…!?”
Rose Vanlencia, Người sử dụng kỹ thuật Hoa Anh Nhất Đao Lưu đã từng đối đầu với tôi trong trận chung kết của Đại Hội Kiếm Thuật.
Cô ấy nhận ra tôi và giơ tay chào.
“Cũng một thời gian rồi nhỉ, Allen.”
“S-Sao cậu lại ở đây!?”
“Hửm? Rõ ràng là đuổi theo cậu còn gì… thôi chết, ta vẫn đang giữa buổi lễ đấy. Nói chuyện sau nhé.”
Cô ấy ngưng nói và tôi lẽn bẽn theo sau.
“Giờ thì, từ bên phải sang, xin hãy giới thiệu từng người một theo thứ tự. Xin vui lòng cho chúng tôi biết tên, trường phái, và một vài giới thiệu đơn giản.”
Chủ tịch trao micro cho Ria.
Khi bước lên phía trước, cô mở miệng với một tư thế khá táo bạo.
“Mọi người, rất vui vì được gặp các bạn. Tên mình là Ria Vesteria. Mình từ vương quốc Vesteria lân cận du học sang đây. Trường phái của mình là Bá Vương Lưu từ đất mẹ. Tuy thuộc hoàng tộc, nhưng ở học viện này, mình chỉ là một học viên bình thường như các bạn. Mình hy vọng rằng mình sẽ hòa hợp được với các bạn.”
Cô ấy nói và nở một nụ cười dịu dàng.
Ria Vesteria. Cô là một người hiền lành với mái tóc vàng buộc thành hai bím và được cùng với hai dải ruy băng màu đỏ. Cô cứ như nàng công chúa từ một câu chuyện cổ tích, với đôi mắt to và làn da trắng như tuyết.
Dù khá ngạc nhiên rằng cô ấy là một công chúa từ nước láng giềng, nhưng hào quang trang nghiêm tỏa ra khắp xung quanh người cô lại rất có sức thuyết phục.
Sau đó, một học sinh mới, người đã nghe về bài tự giới thiệu của Ria bắt đầu hét toáng lên.
“Ria-sama… cô là người đã chiến thắng Đại hội Kiếm thuật vào lúc chỉ mới năm tuổi ư?”
“M-Một người tuyệt vời như cô ấy lại trở thành bạn cùng khóa của chúng ta…”
“Mà, dù sao thì cô ấy vẫn là một học viên được đề nghị nhập học cơ mà. Ít nhất thì cũng thuộc đẳng cấp ấy.”
Sau đó, Ria cúi đầu và một tràng pháo tay lớn nổ vang khắp nhà thi đấu.
“Cảm ơn em rất nhiều. Tiếp theo, Rose, hãy bước lên sân khấu.”
“Vâng.”
Sau đó, cô cũng bước lên và hắng giọng.
… Trước tiên là, sao Rose-san lại đăng kí nhập học tại Học viện Thiên Nhận này nhỉ?
“Tôi là Rose Valencia. Trường phái của tôi là Anh Hoa Nhất Đao Lưu. Rất vui được làm quen với các bạn.”
Đấy là một bài tự giới thiệu đơn giản, nhưng lại tác động rất lớn đến các học viên năm nhất.
“Ro-Rose Valencia là cô nàng 『Thợ săn tiền thưởng』 đấy ư?”
“Những tay máu mặt cứ thay phiên nhau xuất hiện… Học viện Thiên Nhận năm nay căng thật…!?”
“Huyền thoại Anh Hoa Nhất Đao Lưu được đồn đại là truyền từ cha sang con. Tớ muốn ít nhất một lần được tận mắt chứng kiến nó đấy.”
Sau đó, khi Rose-san cúi đầu, những tràng pháo tay như trước lại nổ ra.
“Cảm ơn em rất nhiều. Vậy thì người cuối cùng là Allen, hãy bước lên sân khấu.”
Nhận chiếc mic từ tay ngài Chủ tịch – Tôi đã hoàn toàn lúng túng mất rồi.
Mình nhận được cây gậy này sau hai người có lên tuổi lớn ấy… Mình nên làm gì đây?
Tôi khóc thầm trong lòng.
Nhưng mà, tôi lại không thể bỏ trốn khỏi đây.
Nếu tôi cong đuôi bỏ chạy, tôi sẽ chẳng còn thể diện để đến học viện từ sau ngày hôm nay nữa.
Ngay lúc đó, những ánh mắt kỳ vọng từ các học viên mới nhìn thảng vào tôi nhưng hàng trăm mũi tên đâm vào ngực.
Tôi lấy hết can đảm có thể và tiến lên một bước.
“Chà, Ừm… Tớ đến từ Học viện Kiếm Thuật Gran và tên tớ là Allen Rodore. Trường phái của tớ là, ừm… tớ tự học. Tớ muốn được cố gắng hết sức vào năm nay.”
Ngay khoảnh khắc mà tôi ngậm cái miệng mình lại, cả nhà thi đấu cũng im bặt.
Khoảng 10 giây sau, các học viên bắt đầu la ầm lên cùng một lúc
“… Này, … Vừa nãy, cậu ta… bảo rằng tự học đấy à!?”
“Làm thế nào mà cậu ta lại có thể nói như thế mà không có lấy mọt chút xấu hổ nào vậy… Cậu ta mặt dày đến thế nào thế?”
“Học viện Kiếm thuật Gran ở đâu vậy? Tớ còn chưa bao giờ nghe qua một học viện như thế.”
“Trông cậu ta vô vọng thật… Liệu cậu ta có thể cầm nổi thanh kiếm không đấy?”
“Hai người trước khiên tớ có linh cảm là học viên đề nghị… nhưng người này thì có hơi…. Nên nói sao nhỉ?”
“Tên này đi cửa sau để nhập học đấy à… tồi tệ thật đấy.”
Chỉ với một lời giới thiệu, dường như tôi đả bị đẩy xuống tận cùng trái đất.
Khi tôi cúi đầu, chỉ có tiếng vỗ tay của Leia vang vọng bên trong nhà thi đấu.
Xin gửi lời từ biệt đến một cuộc sống bình thường tại học viện.
Xin gửi lời chào đế cuộc sống học viện địa ngục.
Tôi nghiến chặt răng để nước mắt không trào ra.
Thành thật mà nói, tôi chỉ muốn bỏ chạy về ký túc xá nơi Paula-san ở, hoặc làng Goza nơi mẹ tôi ở.
“Giờ thì, lễ khai giảng hôm nay sẽ được kết thúc tại đây. Các em có thể đi lại tự do như mình muốn sau này. Cảm ơn các em đã chú ý lắng nghe.”
Lễ khai giảng, thứ đã trở thành địa ngục, cuối cùng cũng kết thúc.
■
Ngay khi lễ khai giảng vừa kết thúc, tôi nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi.
Tôi có cảm giác rằng có giọng nói nào đó gọi tôi trong chốc lát, nhưng chắc chỉ là tưởng tượng mà thôi.
“Chuyện gì xảy ra với ngài Chủ tịch thế…”
Làm quá lên như thế – Thật tàn nhẫn.
Tôi đã bị bẻ mặt trong cô độc.
Đấy chẳng phải là một hành động có nhân tính gì cả.
Hơn nữa, sao cô ấy lại chọn mình để đề nghị nhập học cơ chứ…
Tôi thở dài một mình đi trong rừng bên trong khuôn viên học viện.
Trên con đường tráng nhựa vừa đi qua cách đây không lâu, tôi có thể nghe thấy được những học viên mới đang vui vẻ kết bạn.
… Họ thật may mắn.
Tôi chắc rằng họ sẽ được tận hưởng một cuộc sống học viên êm đềm trong ba năm tới.
Với ý nghĩ như thế, tôi tiến sâu hơn vào khu rằng rậm rạp.
Sau khi đi xuyên qua rưng được một lúc, tôi đến được một bãi đất trống rộng rãi.
… Luyện tập thôi.
Tôi quyết định một mình vung kiếm trong khu rừng cách xa sân tập luyện.
… Mình cảm thấy cô đơn quá.
Những sự đổi thay đáng ra luôn vui vẻ, nhưng vì một số lý do, ngày hôm nay lại rất nặng nề.
Cả thanh kiếm, trái tim, lẫn linh hồn của tôi — đều khóc than.
Kể cả khi đang trong một tình huống khó khăn như thế, tôi vẫn tiếp tục vung kiếm.
『Có nỗ lực ắt sẽ thành công』 — vì đấy là những gì mà mẹ luôn dạy cơ mà.
Sau đó, tôi cứ tiếp tục vung kiếm suốt hàng giờ liền.
Mặt trời đã lặn và ánh trăng mờ ảo bắt đầu chiếu rọi khắp xung quanh.
“— Được rồi, quay về thôi.”
Các lớp học sẽ bắt đầu kể từ ngày mai, vậy nên ngưng luyện tập lúc này là một ý tưởng tốt.
“Phải rồi. Mình có nên ghé sang nhà tắm công cộng lớn không nhỉ?”
Tôi quyết định hành động liều lĩnh một chút, bởi vì tâm trí tôi đã bình tĩnh lại sau khi vung kiếm.
“Hừm, nhà tắm công cộng lớn… chắc là hướng này.”
Tôi đi đến nhà tắm công cộng lớn bằng việc dựa vào tấm bản đồ học viện nằm trong túi áo trên ngực.
Sau khi đi được một quãng…
“A… đây rồi…”
Tôi tìm thấy một tòa nhà cực rộng với một tấm bản có chữ 『Nhà tắm công cộng lớn』.
Sau khi đi qua tấm rèm sang trọng ở lối vào, và mở cánh cửa phòng thay đồ nam – Tôi bỗng thấy Ria Vesteria chỉ mặc mỗi đồ lót.
“…!?”
Cô ấy chỉ vừa cởi chiếc áo ngực ra, và tôi thoáng nhìn thấy một thứ mà không không bao giờ nên thấy.
Gương mặt và làn da trắng ngần của Ria trở nên đỏ ửng chỉ sau một giây.
“X-Xin lỗi…!”
Tôi xin lỗi đóng chặt cửa phòng thay đồ.
Do sự nhói lên kỳ lạ trong lòng và cảm giác tội lỗi nặng nề, tôi chẳng biết mình nên làm gì cho phải.
Từ phía bên kia cánh cửa, tôi nghe thấy tiếng xột xoạt của quần áo.
Bằng cách nào đó, nó giống như một âm thanh mà tôi không nên nghe thấy, do đó, tôi bịt chặt lỗ tai mình lại.
Trong khi đang đứng chết trân như một bức tượng đá, cánh cửa phòng thay đồ từ từ mở ra.
“— Tôi thách đấu cậu một trận quyết đấu.”
“… Ể?’
“Tôi đang thách đấu cậu một trận quyết đấu đấy. Cậu chấp nhận chứ?”
Cô ấy đang tạo một sự áp lực rất lớn để tôi phải chấp nhận lời thách đấu.
Tôi chưa bao giờ thấy một nụ cười đáng sợ như thế trong đời mình.
“Ơ-Ờ… Tớ không bận tâm đâu… nhưng điều kiện là gì?”
“Xem nào. Kẻ thua trở thành nô lệ của kẻ thắng – Thấy thế nào.”
Cô ấy ra một điều kiện hết sức vô lý như thế trong khi nở một nụ cười hồn nhiên.
“N-Nô lệ!? Hình phạt như thế thì nặng tay quá–”
Ngay khoảnh khắc tôi lên tiếng phản đối.
Cô ấy dùng tay đập thẳng vào bức tường cạnh tôi và đưa gương mặt búp bê ấy lại gần.
“—Cậu chấp nhận chứ, hay là không?”
Cô ấy thì thầm vào tai tôi với một giọng nói sắc lạnh khiến tôi ớn lạnh cả sống lưng.
Đầu gối của cô ấy đặt giữa hai đùi tôi, vậy nên, dù có muốn tôi cũng không thoát được.
“Vậy… cậu sẽ làm gì?”
“… Tớ chập nhận.”
Câu hỏi lớn nhất của tôi vẫn là tại sao cô ấy lại thay trang phục trong phòng thay đồ nam… Dù sao thì, vẫn là lỗi của tôi khi nhìn thấy nó.
Tôi đành miễn cưỡng gật đầu.
“Phải, khôn ngoan làm sao…”
Cô ấy giải phóng tôi khỏi sự giam cầm bằng một nụ cười tàn bạo.
…. Ria-san tử tế trong buổi lễ khai giảng đâu mất rồi?
Trong khi tôi đang nghĩ về điều đó.
“— Tôi đã nghe hết cả rồi, các bạn trẻ ạ!”
Đột nhiên Leia-san xuất hiện sau tấm màn với một tiếng cười nồng nhiệt.
“S-Sensei!?”
“Leia!? Tại sao cô lại ở đây!?”
“Fufufufu! Tôi đã có linh cảm rằng có một việc thú vị sắp xảy ra. Vậy nên, tôi đã chờ sẵn ở gần đây!”
Cô mỉm cười hạnh phúc từ tận đáy lòng.
“Dù sao thì, tôi đã nghe thấy cả rồi! Các em sẽ có một trận đấu, phải chứ? Vậy tôi sẽ làm nhân chứng.”
Sau đó, tôi được dẫn đến một căn phòng lớn có tên Khu vực Huấn luyện Ngầm.
“Giờ thì, cũng tối muộn rồi, vậy nên hãy bắt đầu luôn nào!”
Leia-sensei vỗ tay hai lần.
“Ria, Allen – cả hai đã sẵn sàng cả rồi chứ?”
“Tất nhiên, OK cả rồi.”
“Chà… rồi ạ.”
Sau khi cả hai chúng tôi đều gật đầu, Leia-sensei nói…
“Được rồi Ria Vesteria vs Allen Rodore – BẮT ĐẦU!”
Cô dõng dạc tuyên bố bắt đầu trận chiến.
Tôi rút thanh kiếm ra và vào thế – Seigan no Kamae.
Mặt khác, Ria-san chỉ đưa tay vào khoảng không.
“Hãy xâm lược đi nào – 《Fafnir》!”
Ngay thời điểm ấy.
Một khe nứt khổng lồ chạy xuyên qua khoảng không, và xuất hiện một thanh kiếm màu đỏ thẫm từ trong đấy.
“Fufu, quả là một cô gái tốt.”
Khi tay cô nắm lấy nó, một ngọn lửa trắng đen tuyệt đẹp liền nhảy múa trên lưỡi kiếm.
“Đ-Đây là…”
Đột nhiên một thanh kiếm xuất hiện từ hư không, và bị ngọn lửa bao trùm.
Sức mạnh này không như những trò trò bịp và ảo ảnh – Tôi có biết về nó.
“Không thể nào… Hồn Trang (TL: Trang bị linh hồn) ư!?”
Những người có tài năng thiên bẩm có thể ếm linh hồn mình lên chính vũ khí của họ sau khi kết thúc khóa huấn luyện khắc nghiệt – Hồn Trang.
Tôi còn chẳng thể có được nó sau hàng tỷ năm luyện tập nữa đấy.