Ichioku-nen Button o Renda Shita Ore wa, Kizuitara Saikyou ni Natteita~Rakudai Kenshi no Gakuin Musou~
Chương 5: Kiếm sĩ thất bại và Học viện Kiếm thuật [Ba]
- Truyenconect
- Ichioku-nen Button o Renda Shita Ore wa, Kizuitara Saikyou ni Natteita~Rakudai Kenshi no Gakuin Musou~
- Chương 5: Kiếm sĩ thất bại và Học viện Kiếm thuật [Ba]
Ngay sau khi trận đấu giữa Allen và Bubble ngã ngũ.
Ban quản lý của Đại hội Kiếm thuật liền trở nên huyên náo.
Đấy là vì một trong năm vị Chủ tịch của Ngũ Học viện—Học viện Thiên Nhận, ngài Leia Lasnode, đột nhiên viếng thăm.
“C-Chúng tôi không dám hi vọng rằng ngài lại đến đây… C-Chúng tôi rất lấy làm vinh dự đấy ạ!”
Người đàn ông phụ trách đại hội trông khá lớn tuổi bày tỏ lòng biết ơn dù rằng cơ thể ông ta đang run lẩy bẩy.
Mặt khác, Leia thì chỉ gãi má và nói lời xin lỗi.
“Ừm… Tôi không cần chỗ ngồi VIP đâu mà, một chỗ ngồi bình thường như bao người khác là được rồi…”
Trên thực tế, đây mới là ý định thật sự của cô ấy.
Cô đến là để quan sát Đại hội Kiếm thuật.
Cô đã vô tình thu hút sự chú ý của hết thảy các thành viên trên dãy ngồi VIP và liền được ban quản lý sắp xếp chỗ.
“Không không được đâu ạ! Tôi không thể làm thế đâu ạ! Tôi rất xin lỗi vì tôi chỉ có thể chuẩn bị chỗ ngồi này cho ngài…!”
Người đàn ông ấy tha thiết xin lỗi.
Tất nhiên là có một lý do nào đó cho sự sợ hãi của ông ta.
Vì chủ tịch của một trong Ngũ Học viện rất có ảnh hưởng xã hội cùng với đó và quyền lực vô cùng lớn.
Nếu như tậm trạng Leia trở nên tồi tệ hoặc cảm thấy không hài lòng, 『Đại hội Kiếm thuật』 sẽ bị đóng cửa ngay lập tức.
Vậy nên, ông ta sợ hãi như đến thế âu cũng là điều hiển nhiên.
“Đừng khiêm tốn quá chứ. Lần này, tôi đến chủ yếu là để quan sát những người tham gia hơn là vì Đại hội Kiếm thuật mà.”
Leia quyết định đưa ra một vài lời giải thích ngắn gọn để giảm bớt sự căng thẳng của phía Ban quản lý.
Cô muốn hạn chế việc xem các trận đấu trong một bầu không khí căng thẳng nặng nề thế kia.
“Gần đây, tôi đang tìm kiếm các học viên mới để phát triển cho Học viện Thiên Nhận của mình. Vậy nên các ngài có thể xem như tôi đến chỉ với mục đích do thám.”
Trước đây, Học viện Thiên Nhận là một ngôi trường thịnh vượng, nhưng trong những năm gần đây, chất lượng học sinh đã giảm sút và vị trí trong Ngũ Học viện cũng đang gặp nguy hiểm.
Cựu chủ tịch đã nhận trách nhiệm rồi từ chức. Và Reia trở thành Tân Chủ tịch trong cuộc bầu chọn diễn ra ngay sau đấy.
Cô đã đi khắp đất nước, tìm kiếm những kiếm sĩ đầy triển vọng, đề nghị họ đăng ký và được miễn tất cả tất cả học phí để có thể để khôi phục học viện.
Tuy nhiên, thật khó để có thể cải thiện chất lượng của các học viên ngay lập tức. Do đó, một vài học viên đặc biệt xuất sắc đã ghi danh vào để bù đắp lại cho những học viên có học lực trung bình .
“Tôi hiểu rồi ạ… Vậy lần này, liệu ngài có nhắm đến người 『Thợ săn tiền thưởng』 đã vô địch ở đại hội kỳ trước chứ ạ?”
Người phụ trách, lúc này đã vơi đi phần nào nỗi lo, hỏi.
“Ừ, tất nhiên rồi. 『Thợ săn tiền thưởng Rose Valencia』. Tôi muốn xác nhận khả năng của cô ấy bằng chính đôi mắt của mình.”
Nếu cô ấy thật sự mạnh mẽ như lời đồn đại, Leia sã ngay lập tức tặng cho cô một lời đề nghị nhập học.
“Là vậy ạ… Lần đầu tiên tôi được chứng kiến sức mạnh của cô ấy là ở đại hội kỳ trước đấy ạ… Tuyệt kỹ của cô ấy, Anh Hoa Nhất Đao Lưu, chỉ truyền lại cho những người con chính tông! Quả là một trận chiến lạnh cả sống lưng.”
“Nghe thú vị đấy—Tuy nhiên, tôi không đến chỉ để quan sát Rose thôi đâu.”
“… Vậy ạ?”
“Phải, tôi đã tình cờ phát hiện được một viên ngọc quý nhưng lại chưa một ai khám phá ra trong chính đại hội lần này.”
Nói đoạn, Leia hướng ánh mắt sắt bén của mình về phía võ đài.
■
Sau khi hạ gục Bubble với Nhất Kiếm Kỹ—Phi Ảnh, tôi liên tiếp giành được chiến thắng.
10 trận đấu, 10 trận toàn thắng—Tôi chưa bao giờ dám mơ đến việc này.
Sau đó, trận tiếp theo là trận quyết định ai là người chiến thắng chung cuộc.
“Cảm ơn mọi người đã chờ đợi! Sau đây, chúng tôi xin được phép bắt đầu trận đấu cuối cùng! Cặp đôi của chúng ta là Rose Valencia và Allen Rodore! Cả hai người, xin mời bước lên võ đài!”
Thợ săn tiền thường Rose Valencia.
Cái tên ấy nghe khá quen. Hình như là một nữ kiếm sĩ thiên tài trạc tuổi tôi.
Tất cả số tiền thưởng của giải đấu đã từng bị đánh cắp.
Và cô là người chịu trách nhiệm truy ra thủ phạm, rồi sau đó trao lại cho các vị Thánh Kỵ sĩ.
Tôi và Rose-san, cả hai đã bước lên võ đài.
Cô có vẻ ngoài nghiêm nghị và con ngươi màu đỏ thẫm, cùng với đó là một mái tóc màu bạc pha lẫn một chút màu hồng tuyệt đẹp kéo dài đến tận lưng. Quần áo của cô có màu đen chủ đạo, với một vài điểm nhấn màu đỏ, còn phần đáy ngực cho đến bụng thì để trần. Thêm vào đó là một chiếc quần ngắn.
Tôi đã có xem qua các trận đấu của cô.
Tuy với diện mạo thanh tú đến thế, nhưng cô lại có thể sử dụng kiếm thuật của mình đế chiến đấu với những gã đàn ông to xác và nắm kỹ các chuyển động của họ như nắm đồ vật trong lòng bàn tay, việc ấy thật tuyệt.
Sau khi người bình luận viên xác nhận cả hai đã ở trên võ đài, họ đưa ra một lời giải thích ngắn gọn như lúc đầu.
“Rose Valencia là người kế thừa hợp pháp về bí kỹ Anh Hoa Nhất Đao Lưu. Trái ngược với cô ấy, Allen thì chỉ tự học một mình!”
Người bình luận viên hô to dõng dạc, kể từ sau trận chiến với Bubble, không còn ai chế giễu lấy tôi nữa.
Giờ đây đã trái ngược hoàn toàn so với trước.
Nếu không phải là do tôi nhầm, tôi thậm chí còn cảm nhận được một sự kính phục của những người kia dành cho tôi.
Thật ra là, đã có rất nhiều người ùa đến bắt tay làm quen, còn có những người khác lại muốn đi theo làm môn đồ.
Tôi chấp nhận những cái bắt tay nồng nhiệt ấy, nhưng vụ môn đồ thì tôi xin kiếu.
Tôi vẫn còn non nớt lắm.
Tôi không đủ xứng đáng để đặt mình vào vị trí dạy bảo người khác.
Ngay trước khi trận đấu bắt đầu, tôi vẫn cúi chào như thường lệ.
“Xin hãy chiếu cố.”
Và khi tôi làm thế…
“Tôi cũng vậy, mong cậu chiếu cố.”
Cô trả lời với một giọng thánh thót như tiếng chuông ngân vang.
Và sau khi khi kết thúc việc chào hỏi.
“Cả hai người đã sẵn sàng chưa ạ? Vậy thì, trận chung kết, xin được phép—BẮT ĐẦU!”
Người bình luận viên tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Cùng một lúc, cả Rose-san và tôi rút kiếm ra, và giữ thế Seigan no Kamae.
Thế đứng của cả hai giống hệt như nhau, và chúng tôi đứng đấy, mặt đối mặt trong một khoảng thời gian.
Từ những gì quan sát được qua những trận đấu trước, sở trường của cô ấy là phản đòn.
Kiếm pháp phòng thủ chuyên dùng để tìm ra những sơ hở dù là nhỏ nhất để có thể khai thác và ra đòn tấn công trong tích tắc và hạ gục đối phương trong khi vẫn còn đang phòng thủ.
Nếu tấn công một cách thiếu thận trọng mà không có kế hoạch sẽ là một điểm trừ lớn.
Mình có nên dùng 『Phi Ảnh』 để xem cô ấy sẽ phản ứng với nó ra sao không nhỉ…?
Khoảnh khắc tôi quyết định nước đi tiếp theo của mình…
“!?”
Rose-san chợt xuất hiện ngay trước mặt tôi.
Cô ấy, chỉ trong nháy mắt ư…?!
Chỉ trong tích tắc, khi tôi hít vào và chớp mắt, cô ấy đã đứng trước mặt tôi rồi.
Tốc độ thật đáng kinh ngạc.
“Anh Hoa Nhất Đao Lưu—Anh Thiểm.”
Cô hạ thấp trọng tâm xuống mà vẫn giữ vững cơ thể mình và rồi giải phóng toàn bộ sức lực.
Tuy nhiên, tôi không đủ yếu đuối để rơi vào trạng thái hoảng loạn trước một đòn tiếp cận đầy bất ngờ như thế.
“HAA!!”
Tôi tiếp đón cô ấy bằng một nhát chém cùng hướng với mũi kiếm đang đâm đến.
Kết quả là, đầu của hai lưỡi kiếm chạm vào nhau.
Sắt va chạm sắt, tạo nên một âm thanh kim loại chói tai.
“Không thể nào!”
Do tình huống quá bất ngờ, Rose mở to mắt vì sốc, và để lộ sơ hở trong giây lát.
Không đời nào tôi lại để vụt một cơ hội trời ban thế này.
Tôi lập tức hạ thấp trọng tâm, và rồi đẩy một đường kiếm thẳng vào phía giữa ngực cô.
“—Sh!”
“!?”
Đòn kiếm mà tôi đã canh thời gian một cách chuẩn xác ấy—Chỉ hơi sượt ngang sườn của cô.
Dù trong trạng thái chậm hơn một nhịp, nhưng cô vẫn buộc mình lách người để có thể né được đòn tấn công trực diện như thế.
“Kuh… Chưa xong đâu…!”
Rose-san lo lắng về mạn sườn của mình trong chốc lát, và rồi đáp trả bằng một nhát chém.
“Anh Hoa Nhất Đao Lưu—Dạ Anh!”
Và rồi, cả hai đọ kiếm với nhau vô số lần.
Trong suốt thời gian đó, xung quanh đặc biệt yên tĩnh hơn nhiều so với trước.
Không có lấy một tiếng la ó cũng chẳng có lấy một lời cổ vũ.
Thỉnh thoảng, họ chỉ trao đổi nhỏ với nhau về ấn tượng của mình rồi lại lặng lẽ theo dõi trận đấu giữa chúng tôi.
“Này này, cô nàng thợ săn tiền thưởng, Rose, đánh ngang cơ với một đứa nhóc kìa…”
“Đúng như tôi nghĩ, tôi có nên thử xin cậu ấy cho làm môn đệ phát nữa không?”
“Thằng ngu này. Đừng gây thêm phiền phức cho cậu ấy nữa. Allen-san không có thời gian cho sở thích của chú đâu.”
Sau đó, mỗi lần chúng tôi ra đòn, những vết thương mới cứ không ngừng xuất hiện trên làn da của Rose-san.
“Hàaa hàaa… Đồ ngốc, cậu học… thứ kiếm thuật ấy từ đâu cơ chứ?!”
“Không đâu, tớ đã có nói rồi mà… Tớ tự học…”
Chẳng có gì đáng để mà tự hào cả.
Tôi hi vọng cậu không bới móc nhiều về việc đó đấy.
“ĐỪNG NÓI DỐI NỮA! KIẾM THUẬT CỦA CẬU HẲN ĐÃ CHỊU ĐỰNG SỨC NẶNG DƯỚI VIỆC TRUÔI RÈN SUỐT BAO NĂM GIAN KHỔ, CÙNG VỚI ĐÓ LÀ SỰ CỐNG HIẾN HẾT MÌNH VÀO KIẾM THUẬT MỚI ĐƯỢC VẬY!”
Cô ấy khẳng định chắc nịch như thế và trợn tròn mắt nhìn tôi.
S-Sắc xảo thật…
Chắc chắn rồi, kiếm thuật của tôi đã chịu đựng sức nặng của hơn tỷ năm thời gian. Chắc đầy là thứ 『Sức nặng』 mà cô ấy đang đề cập đến.
“… Là do cậu tưởng tượng ra thôi.”
Thành thật mà nói, tôi không muốn nhắc với ai về chiếc nút 100 triệu năm ấy.
Ý tôi là, nếu tôi có nhắc, cũng chẳng có ai thèm tin cả.
Và có lẽ, cô ấy không hề hài lòng với câu trả lời của tôi.
“Tôi hiểu rồi… Cậu vẫn muốn giả ngu cơ đấy…”
Một cơn tức giận chợt thoáng qua trên gương mặt của Rose-san .
“Được rồi. Để xem cậu có thể giữ cái bộ mặt ấy được bao lâu… Với tư cách là người kế thừa hợp pháp thứ 17 của bí kỹ Anh Hoa Nhất Đao Lưu—Tôi nhất định phải thắng trận đấu này.”
Ngay chính khoảnh khắc ấy, không khí xung quanh Rose-san đột nhiên thay đổi.
Cứ như thể cô ấy đã hòa làm một với thanh kiếm trong tay.
“BÍ THUẬT HOA ANH NHẤT ĐAO LƯU—KÍNH ANH TRẢM.”
Bốn đòn tấn công phản chiếu với nhau bên trái lẫn phải, rồi lần lượt sau đó là tám nhát chém liên tiếp không thể ngăn cản.
!?
Kiếm thuật ấy tao nhã tựa những đóa hoa anh đào đang rơi—Nó khiến tôi say đắm ngay lập tức.
Trong khi ấy, tám nhát chém dữ dội tiến đến gần tôi hơn trước.
Tuy nhiên, nó chẳng hơn gì so với những 『Đòn tấn công liên tiếp』.
Có một khoảng trống nhỏ giữa mỗi đòn tấn công.
“BÁT KIẾM KỸ—YATAGARASU”
Đây là một kỹ thuật cho phép tôi ra đòn đến tám lần chỉ bằng một cú vung kiếm.
Dù giống nhau ở chỗ 『Tám』 đấy, nhưng không phải là những đòn tấn công liên tiếp như cô ấy, mà là tám nhát chém 『Tương quan』.
Nó hoàn toàn không có khe hở giữa mỗi đường kiếm. Một nhát chém 『Một đòn tám nhát』 đúng nghĩa.
Dù chỉ chênh lệch một khắc, nhưng Yatagarasu của tôi đã hoàn toàn xé toạc và nuốt chửng lấy Kính Anh Trảm.
“Không thể nào…!”
Rose, người có bí thuật, đã bị phá giải, cô để lộ cả một cơ thể không phòng bị.
“—Kết thúc rồi!”
Cơ thể của cô ấy lúc này đầy những sơ hở--Tôi tung ra một nhát chém thẳng vào vai cô.
“Ka…!”
Cô ngã xuống bằng hai đầu gối, và rồi gục hẳn.
Giữa sự im lặng bao trùm của đại hội.
“N-Người chiến thắng! ALLEN RODOREEEEEEEEE!”
Người bình luận viên hô to kết quả trận đấu.
Đồng thời, những tiếng reo hò bùng nổ.
Rất rõ ràng—Họ ca ngợi tôi.
Và như thế, tôi đã chiến thắng tại Đại hội Kiếm thuật, và nhận được một khoảng lớn, 100 nghìn vàng, làm phần thưởng.
■
Hai ngày sau đại hội.
Như thường lệ, tôi vẫn vung kiếm một mình trong sân trường, một giọng nói đột nhiên vang lên—Tôi được gọi đến phòng hiệu trưởng.
Dù là vì lý do nào đi chăng nữa, tôi cảm thấy khá tồi tệ về việc ấy.
… Có lẽ, là vì những tin đồn ấy.
Là những tin đồn vô căn cứ rằng tôi đã sử dụng nghệ thuật hắc ám và gian lận trong trận đấu tay đôi với Dodriel.
Tất nhiên là tôi không hề làm thế, nhưng học viện đời nào lại quan tâm.
Haa… Cuối cùng thì mình cũng bị tống cổ khỏi học viện.
Có lẽ là do gia đình của Dodriel—Gia tộc của bá tước Barton, đã gây áp lực lên học viện.
Không đâu, ngay từ đầu là do mình đội sổ cơ mà. Mình đang ở vị trí rằng chẳng có gì kỳ lạ khi bị đuổi học.
Có lẽ, sau khi trận đấu với Dodriel diễn ra, cuối cùng tôi cũng bị kết án đuổi học. Khác biệt nằm ở chỗ sớm hay muộn mà thôi.
Chà, may mắn thay, mình đã có được ngưỡng sức mạnh tối thiểu nhờ vào chiếc nút ấn 100 triệu năm.
Nếu tôi đủ mạnh để thắng Đại hội Kiếm thuật, tôi có thể gia nhập Hiệp sĩ giữ gìn trật tự địa phương.
Nếu tôi làm thế, rất có thể tôi sẽ nhận được một khoảng lương ổn định.
Và bằng cách ấy, tôi có thể đền đáp cho người mẹ ở quê nhà một cuộc sống an nhàn.
Mình có một tương lai rộng mở rồi…
Khi miên man nghĩ về việc ấy, tôi đã đứng trước cửa phòng Hiệu trưởng.
Tôi gõ cửa, cánh cửa này có đôi phần tinh tế hơn so với bao cánh của khác của các ớp học, và khi chuẩn bị báo tên thì…
“Ồ, Allen. Ta chờ em từ này giờ!”
Cánh của bật mở một cách mạnh mẽ, và Hiệu phó dường như đang có một tâm trạng tốt bước từ bên trong.
Không chỉ Hiệu phó, mà còn có cả Hiệu trưởng.
Thật không may, sẽ sớm thôi, tôi sẽ bị buộc tội và rời khỏi học viện trong ngày hôm nay.
“Ây da, ta không nên đứng đây nói chuyện. Vào trong đi nào, Allen!”
“E-Em cảm ơn.”
Vì lý do nào đó, cả hai người họ đều đang có tâm trạng tốt.
Có lẽ họ vui vì sắp tống cổ được một thằng chẳng-có-tích-sự-gì chăng.
“Thật ra là, em đã được nhận một lời đề nghị nhập học!”
Hiệu trưởng nói một điều gì đó khá bất ngờ.
“Đề nghị nhập học ạ?”
“Phải! Từ một học viện danh tiếng của Ngũ Học viện—Học viện Thiên Nhận.
Học viện Thiên Nhận—ngay cả một thằng như tôi cũng đã nghe qua danh tiếng của học viện này. Không, nó là một học việc kiếm thuật nổi tiếng ở kinh đô mà ai ai cũng biết.
Hệ thống Học viện Kiếm thuật được chia thành 3 phần: Tiểu học, Trung học, và Cao học. Học viện Kiếm thuật Gran là học viện bậc Trung học tập trung những học viên từ 13-15 theo học. Còn Học viện Thiên Nhận lại thuộc bậc Cao học, nơi những học viên tập trung từ lứa tuổi 16-18.
“Học viện tại Học viện Gran của nằm ở vùng nông thôn thế này mà được tiến cử vào một Học viện danh giá thuộc Ngũ Học viện—Quả là vinh hạnh!”
“Lý do mà Học viện Thiên Nhận tuyển Allen thì chúng ta vẫn chưa biết được… nhưng lúc này đây, việc đó không phải là vấn đề! Vấn đề quan trọng là, một học viên từ học viện của chúng ta được nhận vào Ngũ Học viện!”
Hiệu trưởng và Hiệu phó phấn khích trao đổi.
“Làm tốt lắm, Allen!”
“Đúng như mong đợi từ một học viên trường ta! Em đã đạt được một kỳ tích!”
Cả hai người họ nắm lấy vai và tay tôi.
“Ha, Haaa…”
Tôi chỉ có thể trả lời một cách nửa vời như thế.
“Tuy nhiên, đúng như ta mong đợi từ Allen! Sự thật là, bọn ta đã luôn kỳ vọng vào em!”
“Đúng rồi! Em nên đọc một bài diễn văn khi tốt nghiệp cũng như là người đại diện cho những học viên tốt nghiệp khác! Tất nhiên, em cũng được cho điểm tốt đa!”
Họ khen tôi không ngớt lời.
Nhưng thay vào đó, tôi nhìn họ với ánh mắt lạnh nhạt.
Dù rằng họ đã chẳng thèm quan tâm đến việc mình bị bắt nạt ra sao cho đến tận giờ phút này, nhưng thái độ của họ lại thay đổi như chong chóng ngay chính thời điểm nhận được lời đề nghị nhập học từ Học viện Thiên Nhận.
Cả hai người họ đều muốn tôi vào Học viện Thiên Nhận bằng mọi giá.
Và như thế, Học viện Kiếm thuật Gran này có thể nhận được sự uy tín nhất định từ nó.
Tuy nhiên, cần phải làm gì với đề nghị nhập học này, đây không phải là điều mà tôi có thể tự quyết định.
“—Em xin lỗi. Em cần suy nghĩ một chút.”
Và ngay khoảnh khắc tôi nói lên ý định của mình.
“Y-Ý em là gì mà lại nói thế?”
“Là về việc chấp nhận đơn nhập học hay không đấy à?”
Ánh mắt của cả hai đã thay đổi.
“Đến Học viện Thiên Nhận, hoặc gia nhập Thánh Hiệp sĩ, hoặc thực hiện những yêu cầu của người khác với tư cách là một Ma kiếm sĩ—Em vẫn chưa quyết định được.”
Chính xác là vậy.
Lựa chọn lần này rất quan trọng, vì nó sẽ quyết định cả tương lai của tôi.
“Em phải qua trở về quê nhà—Em cần phải thảo luận với mẹ trước khi em có thể đưa ra quyết định.”
“THẬT NGU NGỐC! EM ĐỊNH LÃNG PHÍ CƠ HỘI CÓ THỂ VÀO ĐƯỢC HỌC VIỆN THIÊN NHẬN DANH GIÁ ĐẤY Ư?”
“NẾU EM TỐT NGHIỆP TỪ MỘT TRONG NGŨ HỌC VIỆN, EM SẼ CÓ THỂ TRỞ THÀNH MỘT THÁNH HIỆP SĨ CAO CẤP! MỘT SỰ NGHIỆP RỘNG MỞ ĐANG ĐÓN CHỜ EM ĐẤY!”
“… Em xin lỗi! Em vẫn chưa biết phải làm gì.”
Ngay cả thế, họ vẫn kiên quyết ép tôi vào Học viện Thiên Nhận—Nhưng tôi vẫn không cho phép mình bị họ thuyết phục.
Và rồi, họ mất hết lòng kiên nhẫn và nói “Ta sẽ chờ một câu trả lời thích đáng từ em!” và rồi kết thúc cuộc nói chuyện.
“… Xin phép ạ.”
Và khi tôi rời khỏi phòng, có lẽ những người khác được Hiệu trưởng gọi đến, hoặc nghe được lúc tôi bị gọi lên đây. Một lượng lớn giáo viên đã tập trung trước phòng Hiệu trưởng.
“Allen! Đúng như tôi mong đợi, em rất có tài năng! Sao nào, có muốn gia nhập Phái Thần Minh của tôi chứ?”
“Không không! Phái Chân Không của tôi phù hợp với em ấy nhất. Thế nào, Allen-kun? Ta có thể chuẩn bị một bài học đặc biệt dành cho em!”
“Mấy người đang nói gì thế?! Phái Phong Nguyệt của tôi mới phù hợp với một kiếm sĩ xuất sắc như Allen-kun!”
Rõ ràng quá rồi, tin tức tôi được đề nghị nhập học từ Học viện Thiên Nhận đã lọt vào tai tất cả các giáo viên trong học viện này.
Ba năm trước—Khi vẫn còn là học viên năm nhất, tôi đã từng xin họ giúp đỡ ‘Xin hãy cho em gia nhập vào môn phái của người!”, nhưng họ lại từ chối không thương tiếc.
Thường thì, nếu tôi dám bén mảng hỏi về kiếm thuật, họ sẽ phớt lờ với một ánh nhìn khó chịu… Nhưng giờ đây.
Mình tự hỏi liệu đây có phải gọi là hai mặt không nhỉ?
Có lẽ rằng những người này đang háo hức mời gọi tôi để quảng bá rằng “Một học sinh từ phái chúng tôi đã nhập học tại Học viện Thiên Nhận danh giá đấy!”
Nói cách khác, họ xem tôi là thứ dùng để thu hút các học viên khác.
“… Em xin lỗi, xin phép ạ.”
“A, chờ đã nào Allen-kun! Ít nhất thì hãy nghe ta nói đã!”
Tôi rảo bước qua đám đông các giáo viên và quay về một mình.
Haa… Trước mắt thì, cuối tuần này mình phải về quê và bàn bạc lại với mẹ đã.
Dù vậy, ngày hôm nay, tôi cảm thấy như rằng mình đã được tiếp xúc với bộ mặt bẩn thỉu của con người.
Chỉ có mẹ, và Paula-san—Chỉ khi nghĩ về những người như họ mới khiến tôi cảm thấy nhẹ lòng.
Và rồi, tôi quay trở lại ký túc xá.