Ichioku-nen Button o Renda Shita Ore wa, Kizuitara Saikyou ni Natteita~Rakudai Kenshi no Gakuin Musou~
Chương 17: Buổi họp tại trại hè [Hai]
- Truyenconect
- Ichioku-nen Button o Renda Shita Ore wa, Kizuitara Saikyou ni Natteita~Rakudai Kenshi no Gakuin Musou~
- Chương 17: Buổi họp tại trại hè [Hai]
Ngay khoảnh khắc đám người bí ẩn ấy bao vây chúng tôi.
“ANH HOA NHẤT ĐAO LƯU – ANH THIỂM.”
“Wa-gaha!?”
Trước khi tôi kịp nhận ra, Rose đã rút phăng thanh kiếm của mình – và đột ngột tung một đòn đẩy cực mạnh thổi tung gã đàn ông ra khỏi cửa hàng.
“Lối này! Chiến đấu với một lượng lớn kẻ địch trong không gian hẹp sẽ vô cùng bất lợi!” cô ấy nói, rồi đột ngột chạy ra khỏi hải gia.
...Đúng như mong đợi từ Rose.
Đây có lẽ là kinh nghiệm mà cô có được khi làm một Ma Kiếm Sĩ.
Dù rằng là trận chiến nổ ra một cách bất ngờ, nhưng cô ấy vẫn rất điềm tĩnh.
—Thật yên tâm.
“Ria, đi nào!”
“Được!”
Chúng tôi chạy vụt ra khỏi cửa hàng, xuyên qua đường máu của vòng vây.
“Chậc, BẮT LẤY CHÚNG!”
Họ đuổi theo ngay phía sau trong khi gào thét và phẫn nộ.
Sau đó, khi đã rời khỏi hải gia một cách an toàn, chúng tôi đứng tựa lưng vào nhau và bảo vệ điểm mù của người khác.
“Bọn học viên này quá mức tự phụ rồi...! Chúng bây, bao vây rồi chém chúng nào!”
“OU!”
Theo mệnh lệnh từ một gã, bọn họ lập tức chia thành nhiều nhóm ba người.
Và rồi,
“ORAAAAAAA!”
“SHAAAAAAA!”
“ĐI CHẾT ĐIIIIIIIIIIII!”
Thiết Hạ, Đột Phá, Cà Sa Trảm – từng người số họ tung ra một đòn lớn.
Hành động theo lệnh từ thủ lĩnh, kiếm thuật tương đồng nhau... Lẽ nào họ là những người lính?
Tuy nhiên,
“BÁT KIẾM KỸ — YATAGARASU!”
“ANH HOA NHẤT ĐAO LƯU – LÔI ANH!”
“BÁ VƯƠNG LƯU – CƯƠNG KÍCH!”
Kỹ năng cá nhân của họ lại rất kém.
“GA, haa...”
“Gyaaa...”
“C-Chúng mạnh quá...”
Với kiếm thuật nữa vời của mình – họ thậm chí còn chẳng thể chạm đến tôi, một tay Kiếm Sĩ Thất Bại, nói gì đến những kiếm sĩ thiên tài như Ria và Rose.
“-Trận chiến kết thúc rồi. Nếu các ngươi vẫn muốn tiếp tục, bọn ta sẽ không nương tình đâu.”
“Kh-Khốn kiếp...”
Cuối cùng thì, chúng tôi đã có thể áp chế họ chỉ trong vài phút.
“Rose này. Vậy thì, cậu hãy báo với nhân viên tại hải gia để họ liên lạc với Thánh Kỵ Sĩ.”
“Tớ hiểu rồi.”
Giờ thì, đến đây là kết thúc cho vụ lần này.
Tốt hơn hết là để lại việc tra khảo và điều tra cho những người chuyên nghiệp, các Thánh Kỵ Sĩ.”
Khi chúng tôi bắt đầu bình tâm trở lại,
“Những kẻ đó... bám theo mình, phải chứ?” Ria lẩm bẩm.
“Họ có nói 『Công chúa』, nên chắc chắn rằng họ nhắm đến cậu đấy, Ria...”
Các chuyển động của họ giống như một quân nhân, có lẽ họ là những sát thủ được đưa đến từ những đất nước có thái độ thù địch với Vesteria – Khá hợp lý khi nghĩ như thế.
Rồi, hai gã ngã dài trên mặt đất,
“...Chúng ta sẽ làm.”
“N-Ngươi nghiêm túc chứ...!?”
“Những người trong chúng ta sau khi thất bại nhiệm vụ và trở về sẽ bị giết ngay tức khắc...! Trong trường hợp đó, chỉ còn nước được ăn cả ngã về không!”
Ngay lập tức, tất cả bọn họ lấy ra một thứ gì đó trông như mảnh thủy tinh màu xanh khỏi túi– và đưa lên miệng.
Khoảnh khắc tiếp theo.
“Uu-Guu…AAAAAAAA!?”
“HAA HAA… GAAAAAAAA!?”
Họ quằn quại tại chỗ, gào thét trong đau đớn.
“Ch-Chuyện gì vậy...!?”
“Họ vừa nuốt thứ kỳ lạ nào đó!”
Rõ ràng, việc này trông chẳng có gì bình thường cả.
Chúng tôi liền giữ khoảng cách với họ và lập tức đề phòng.
Sau đó, trong tay họ, những người chậm rãi đứng dậy như thể ma quỷ,
“Haahaa... He-hehe... Đến đây là kết thúc cho lũ chúng mày...!”
Họ nắm chặt lấy Hồn Trang.
“Gì cơ!? Tất cả bọn họ đều là những người sử dụng Hồn Trang ư!?”
“Nhưng mình cảm thấy có gì đó sai sai...!”
Đúng như Ria nói, nó hẳn rất kỳ quặc.
Đấy là loại Hồn Trang gì cơ chứ...?
Hồn trang của họ – không ngừng thay đổi hình dạng cùa mình.
“Ch-Chúng ta không có nhiều thời gian... Nhanh chóng kết thúc việc này nào...!”
Ngay khi kẻ nào đó lẩm bẩm như thế,
“UU… GAAAAAAAA!”
Một trong những kẻ địch, đập mạnh Hồn Trang xuống bãi cát.
Khi tầm nhìn của chúng tôi bị lấp đầy bởi hàng đống cát trắng bị đánh bay,’
“ORAAAAAAA!”
Họ đồng loạt lao đến.
Và chuyển động của họ,
“N-Nhanh quá...!?”
Tốc độ của họ quá nhanh để thừa nhận.
“ZEERIAAAAA!”
“Ku…!?”
“Không chỉ tốc độ... cả sức mạnh của họ cũng được cải thiện ư...!?”
Từng người trong số họ ai cũng có loại Hồn Trang cường lực...?
Không đời nào, việc đó là không thể.
“Các ngươi đã làm gì...!?”
Tôi lên tiếng hỏi gã đàn ông trước mặt, trong khi khéo léo xử lý những đòn tấn công dồn dập.
Họ đang thở dốc, ánh mắt đầy xao nhãng – chẳng bình thường chút nào.
“Haahaa. Tinh Linh Hoàn... Ta đã nuốt một loại thuốc cực mạnh khiến Hạch Linh trở nên điên loạn và gọi ra một Hồn Trang giả...”
“Hạch Linh, điên loạn...!?”
Nếu làm một việc liệu lĩnh như thế, cơ thể sẽ gánh chịu hậu quả rất lớn.
“N-Nếu ngươi liều mạng như thế, cơ thể ngươi sẽ chẳng có được khả năng sống sót!”
“Aa... Đó là vì sao bọn ta vội vàng đến thế!”
Nói đoạn, họ vung kiếm hết lần này đến lần khác – vung những thanh kiếm 『nắm giữ mạng sống của chính họ』.
“V-Vì sao các ngươi lại đi xa đến thế... chỉ để nhắm đến Ria, thậm chí vứt bỏ mạng sống của mình...!?”
“Là vì... mệnh lệnh của Hoàng Đế Bệ Hạ... là thủ tiêu công chúa!”
“Guh!?”
Hắn tung chéo nhát chém với một sức mạnh vô lí.
Để chặn đòn, tôi nhảy ngược về trong khi phòng thủ bằng thanh kiếm.
“CHƯA ĐÂU!”
“CHẾT ĐIIIIII!”
“THẰNG NHÓC CHẾT TIỆÊÊÊÊT!”
Họ lập tức thu hẹp khoảng cách.
Dù rằng không được ổn định, nhưng nó vẫn là Hồn Trang tăng cường sức mạnh.
Khả năng vật lý đáng kinh ngạc được sinh ra do loại bỏ các giới hạn thể chất.
Và trên hết, trong lòng họ đã sẵn sàng đối mặt với cái chết.
... Nguy hiểm thật.
Nhưng tôi sẽ không thua, những kẻ đã từ bỏ cả kiếm thuật của mình, và chỉ còn việc dựa dẫm vào khả năng thể chất kèm một thứ Hồn Trang ngoài tầm kiểm soát.
“NGŨ KIẾM KỸ — ĐOẠN THẾ!”
Để đàn áp sức mạnh của họ, tôi vung một thức sức mạnh to lớn hơn cả thế.
Một nhát chém có thể xé toạc thế giới, đập tan nhát chém của họ một cách dễ dàng.
“GAHA...”
“M-Mạnh thật...”
“Bọn ta vẫn không thể với đến ngươi, dù là sau khi đặt cược mạng sống của chính mình..!?”
Họ ngã lăn quay ra đất, rên rỉ và chẳng thể đứng dậy.
Có lẽ cơ thể của họ đã đạt đến giới hạn mất rồi.
“Haa Haa... Chúng ta không thể giết chết tên này! Nhưng... Chúng ta có thể giết chết công chúa! BỌN BÂY, LÊNNNNN!”
Khoảnh khắc kế đến, bốn mươi gã còn lại – như thể thoát ra từ trong cơn tuyệt vọng, bắt đầu lao về phía Ria.
“Cái gì!?”
Chẳng có bất kỳ sự phòng vệ nào từ cô – lúc này chính xác là ra đòn hoặc chịu chết.
Tệ thật...
Dù có là
Không, dù rằng nó có quyền năng như thế — thì nàng Ria dịu dàng sẽ chẳng đời nào ra tay.
Cô ấy chẳng lạnh lùng và tàn nhẫn đến mức ấy.
“CHẠY ĐI, RIA!”
“Ừ!”
Ria bình tĩnh tháo lui.
Phải.
Lúc này, có lẽ Rose đã gọi được các Thánh Kỵ Sĩ – Chúng tôi không cần thiết phải tấn công họ một cách không cần thiết.
Tuy nhiên,
“Ể!?”
Gã đàn ông nằm gọn dưới chân Ria, nắm chặt lấy mắt cá chân của cô.
“He, hehe... Ngươi đứng một mình, bọn ta nhất định phải giết...!”
“T-Thả ta ra!”
“RIA, PHÍA TRƯỚC! PHÒNG THỦ ĐI!”
Ngay phía trước mặt Ria, người đang loay hoay với gã đàn ông nắm lất mắt cá chân của mình.
“UOOOOOOOOO!”
Những gã đàn ông với đôi mắt đỏ rực đang nhắm vào cô.
“…KY-KYAAAAAAAA!?”
“CHẾTTTTTTTTTTT ĐIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!”
Khoảnh khắc bốn mươii món Hồn Trang điên loạn cùng lúc tung về hướng Ria.
“—Thật đáng kinh tởm. Này. Cả lũ bọn ngươi, bám lấy một phụ nữ thế à... Aaa?”
Một bức tường băng khổng lồ chợt xuất hiện.
Thêm vào đó – Đó chẳng phải là bất kỳ bức tường băng thông thường nào.
“C-Cứng thật...!?”
“C-Cái quái quỷ gì đây!?”
“Là Hồn Trang của kẻ nào...!?”
Nó là một loại băng đặc biệt kèm độ cứng cáp đến đáng sợ — chẳng hề có lấy một vết xước sau khi chặn đứng bốn mươi Hồn Trang đầy điên loạn cùng một lúc.
“K-Kỹ thuật này...!?”
Và khoảnh khắc tiếp theo,
“-Băng Kết Thương”
Hơn hàng tá những tảng băng khổng lồ xuất hiện giữa bầu trời, lao xuống như trút nước.
“GYAAAAAA!?”
“OUCH, OUCH…”
“Cái quái gì đây…!?”
Lạnh lùng và tàn nhẫn – Những đòn tấn công vô tình liên tục công kích họ
Tôi biết về thứ sức mạnh này, nó thậm chí còn có thể biến cả khu nghỉ mát ở bãi biển phía nam chìm trong giá lạnh giữa mùa đông.
“Này này, thế quái nào ngươi lại gặp rắc rối với đám tầm thường này chứ hả...? Tên rác rưởi...”
Khi tôi hướng ánh mắt về phía giọng nói,
“S-Sid-san...!?”
Người mạnh nhất của Học Viện Băng Vương – Sid Euclius.