Ichioku-nen Button o Renda Shita Ore wa, Kizuitara Saikyou ni Natteita~Rakudai Kenshi no Gakuin Musou~
Chương 12: Tuyển dụng mới và Nhóm người kỳ quặc [Hai]
- Truyenconect
- Ichioku-nen Button o Renda Shita Ore wa, Kizuitara Saikyou ni Natteita~Rakudai Kenshi no Gakuin Musou~
- Chương 12: Tuyển dụng mới và Nhóm người kỳ quặc [Hai]
Thấy tôi thở dài, Silty-senpai cười lớn.
“Đừng lo, đừng lo! Bọn tôi sẽ không sử dụng Hồn Trang trong trận này đâu!”
“... Vậy ạ, cảm ơn ơn chị!”
… Đó không phải điều tôi đang lo ngại, nhưng tôi đoán thế cũng không sao.
Nghĩ kĩ hơn, đây quảlà một cơ hội trải nghiệm tốt.
Cơ hội đọ kiếm với phó hội trưởng câu lạc bộ Kiếm thuật không dễ gì mà có được.
Và trên hết, có vẻ Silty-senpai không phải kiểu người sẽ chịu lắng nghe người khác...
Để nhanh chóng kết thúc rắc rối này, đối đầu với chị ấy là cách tốt nhất.
“Nè nè, tôi sẽ dùng đồng phục câu lạc bộ để chiến đấu... Cậu thì sao, Allen-kun? Có muốn thay đổi trang phục không? Hay muốn giữ nguyên?”
“Em thấy ổn khi chiến đấu thế này.”
Đồng phục của Học viện Thiên Nhận sở hữu độ đàn hồi vượt trội, và thậm chí còn giúp các cử động dễ dàng hơn của câu lạc bộ nữa.
Silty-senpai nhận thức được điều đó.
“Hiểu rồi. Vậy thì, chiến thôi!” Chị ấy nói, tay cầm thanh kiếm gỗ dùng cho việc tập luyện.
“Cảm ơn ạ.”
Sau khi cả hai chuẩn bị xong, người học viên làm trọng tài tuyên bố.
“Tại đây, chúng ta sẽ tổ chức trận đấu giữa Silty Rosette và Allen Rodore! Hai thí sinh, hãy di chuyển ra trung tâm phòng thể chất.”
Silty-senpai và tôi cùng đi đến giữa căn phòng theo sự điều động của trọng tài.
“Hai thí sinh, đã sẵn sàng chưa ạ? Vậy thì - BẮT ĐẦU!”
Ngay khi trận đấu được tuyên bố bắt đầu, Silty-senpai và tôi giữ thế Seigan no Kamae.
Và sau đó,
“...”
“...”
Chúng tôi đều không hành động, đây là lúc để phân tích chị ấy.
Từ vóc người đến thế đứng, tôi phân tích điểm mạnh trong 『kiếm thuật』 của chị.
Bắp chân phát triển của chị ấy có thể thấy rõ dù qua một lớp đồng phục... Mình phải đặc biệt chú ý tới lực đẩy đôi chân cũng như các đòn Cư hợp trảm...
Và có một điểm cần quan tâm khác...
… Trọng tâm chị ấy đang lùi nhẹ về phía sau.
Có lẽ kiếm thuật của senpai thuộc 『trường phái phòng ngự』 - lấy phòng thủ làm trọng tâm, sau đó phản công.
Tôi nói sau khi phân tích chị ấy kết thúc.
“... Senpai, chị không định lên ư?”
“Fufu, tôi sẽ không nhảy bổ vào tấn công 『kouhai』 của mình ngay khi bắt đầu trận đấu đâu. Tôi sẽ để Allen-kun lên trước.”
“Vậy ạ... Vậy thì, theo ý chị. NHẤT KIẾM KĨ - PHI ẢNH!”
Tôi sử dụng kĩ thuật có thể tấn công đơn phương từ khoảng cách xa mà không cần áp sát.
Senpai cười lớn trước đòn đó.
“Đến rồi, nhát chém chớp nhoáng! Nhưng - quá ngây thơ!”
Chị ấy có lẽ đã xem trận đấu của tôi ở Đại hội Ngũ Đại Thánh.
Không hề bất ngờ, chị ấy bình tĩnh vung kiếm xuống Phi Ảnh đang mờ ảo bay đến.
Tuy nhiên - điều đó đã nằm trong tính toán của tôi.
“-Đó đê gây xao lãng thôi.”
“!?”
Tôi thu hẹp khoảng cách bằng cách che giấu bản thân sau Phi Ảnh, thuận lợi đứng sau senpai.
“BÁT KIẾM KĨ - YATAGARASU!”
“VIÊN TÂM LƯU – PHONG VIÊN!”
Chị ấy xoay thanh kiếm gỗ theo hình tròn – chặn đứng tám nhát chém.
Chuyển động của chị ấy, làm gợi nhớ đến kĩ thuật bojutsu, tao nhã đến mức khiến tôi trong thoáng chốc phải dán chặt mắt vào nó.
“Cậu làm tôi bất ngờ đấy nhưng... ngây thơ, quá ngây thơ! Tấn công với trình độ đó không thể phá được Phong Viên của tôi đâu!”
“Có lẽ là thế thật...”
Phong Viên à... Nó khá tuyệt.
Tôi không ngờ chị ấy có thể chặn đòn tấn công của tôi trong thế bất lợi như thế.
Nó chắc chắn là do trường phái đặc biệt của chị ấy, các kĩ thuật 『phòng ngự』.
Điều này có đôi chút thú vị...
Cho đến hiện tại, tôi mới chỉ chiến đấu với các đối thủ giỏi về mảng 『tấn công』, như Dodriel và Sid-san.
Đối đầu với 『phái phòng ngự』 như Silty-senpai thế này... Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên.
“Trong trường hợp đó, em sẽ nghiêm túc tấn công chị...”
“Fufu, cứ lên đi!”
Tôi thu hẹp khoảng cách trong một bước chân - và bắt đầu tấn công với một loạt các đòn chém.
Tôi không sử dụng những kĩ thuật của các trường phái.
Cà Sa Trảm, Đường Trúc, Trảm Thượng, Trảm Hạ, Đột Phá - Tôi sử các dụng kiếm thuật cơ bản tấn công không ngừng.
Rõ ràng với hành động đầu tiên, các nhát chém đồng thời như Yatagarasu không có hiệu quả với Phong Viên...
Nó chắc chắn sẽ bị chặn lại bởi Phong Viên một lần nữa.
Vậy thì, phải nhanh hơn, mạnh hơn, bén hơn.
Tất cả những gì tôi phải làm là liên tục vung ra những nhát chém sắc bén...!
“-Shi!”
“Wa, nhanh quá, chờ...!?”
Bị tấn công dồn dập, thế đứng của senpai bắt đầu dần dần lung lay.
Và khoảnh khắc sơ hở lộ diện,
“Ha!”
Tôi đâm thẳng vào sơ hở đó.
Tuy nhiên,
“Hya...!? Ng-Nguy hiểm quá...!?”
Thanh kiếm gỗ của chị ấy đã ngăn chặn cú đâm của tôi ở giây cuối cùng.
“...”
Có đôi chút thất vọng.
Tôi đã phản ứng vào giây cuối, nhưng nếu hành động từ một nửa trước đó... Chắc chắn nó sẽ đâm vào vai chị ấy rồi.
Tuy vậy, lần sau tôi sẽ không trượt đâu.
Nếu là lần sau - tôi có thể phá vỡ nó!
Khi tôi giả vờ nghiêng về phía trước - chị ấy nói.
“Nè nè Allen-kun...!? Có lẽ nào cậu, khi đó đã giấu nghề...!?”
Khi đó - có lẽ chị ấy đang nói về thời điểm trận đấu tôi với Sid-san.
“Không đâu, em luôn cố gắng hết sức mà!”
“Nhưng tôi cứ cảm thấy cậu đã nhanh hơn so với lúc đó...!?”
“Vậy ư? Điều đó khiến em vui đấy!”
Thật dễ chịu... khi người khác khen thưởng sự trưởng thành của tôi.
Việc đó khiến tôi muốn tập luyện chăm chỉ hơn.
“Được rồi, em tới đây.”
“...”
Khi tôi khẽ nhích lên nửa bước - chị ấy thả lỏng trọng tâm, và tạo nên thế phòng ngự hoàn chỉnh.
… Emrất biết ơn đấy.
Nếu chị ấy đã vào thế phòng ngự hoàn chỉnh, tôi sẽ không cần phải cảnh giác các đòn phản công nữa.
Nói cách khác, tôi chỉ cần tập trung duy nhất một điều, là tấn công!
“-HA!”
“Ku...”
Ngay khi bước vào phạm vi, tôi vung kiếm xuống, và senpai đỡ lấy một cách chắc chắn bằng thanh kiếm gỗ.
Sau đó, vì sự đe dọa đã là con số không, tôi chém không ngừng nghỉ.
“HAAAAA!”
“Kh-Khoan...! Khoan khoan khoan đã nào!?”
Chị ấy vừa lắp bắp nói, vừa tuyệt vọng đón đỡ tất cả các đòn đánh của tôi.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Tôi hỏi chị ấy, vẫn không hề nơi lỏng tấn công.
“Đ-Đợi một chút! Xin cậu đó, cho tôi thời gian suy nghĩ chút đã! Để tôi lên kế hoạch đã!?”
K-Kế hoạch...?
Thời gian suy nghĩ, khi đang ở giữa trận đấu thế này...?
Nếu đây là một trận đấu thật sự, tôi sẽ không đồng ý với cái ý kiến ngu ngốc đó, nhưng...
Lần này chỉ là đấu tập, nên tôi nghĩ là ổn thôi.
“Haa, hiểu rồi... một chút thôi nhé...”
“C-Cảm ơn cậu...!”
Rồi, chị ấy lùi lại ba bước, kéo giãn khoảng cách.
Tuy nhiên, đó lại là quyết định sai lầm nhất.
“A senpai, điểm đó là...”
Vị trí mà senpai di chuyển tới là,
“Ể...? Heba!?”
Chiêu thức mà tôi đưa vào trong quá trình trao đổi chiêu thức, Nhị Kiếm Kĩ - Lung Nguyệt. Một trong những nhát chém đó đánh chính xác lên đỉnh đầu senpai.
“Ha...?”
Sau khi nhận đòn đau bất ngờ, chị ấy ngất lịm đi với đôi mắt trợn ngược.
Cô gái bất hạnh...!?
Vị trí Lung Nguyệt mà tôi nhắm vào trong phòng thể chất rộng lớn này chỉ có ba điểm. Chị ấy đáng lẽ không nên lùi lại và kéo giãn khoảng cách như thế...
Tôi chết lặng nhìn senpai bất tỉnh nằm đó.
“P-Phó Hội trưởng!? Chuyện gì đã xảy ra vậy!?”
“... Đó là một nhát chém! Nhìn kĩ thì, nó cũng nằm ở vài vị trí khác nữa!”
“Kuu, cáng đâu... Mang một cái cáng đến đây!”
Các thành viên trong câu lạc bộ Kiếm thuật vội vã khiêng một chiếc cáng tới.
“Ng-Người chiến thắng! ALLEN RODORE!”
Trọng tài tuyên bố kết quả trận đấu, trong khi phòng thể chất đang khá nhốn nháo.
Nhìn các thành viên câu lạc bộ khiêng Silty-senpai đến bệnh xá trường,
“Giờ thì... trở về lớp học thôi.”
“P-Phải.”
“Đi nào.”
Ba chúng tôi quyết định quay trở về lớp.
“Phù...”
Cuối cùng tôi cũng được nghỉ ngơi.
“Làm tốt lắm Allen. Đúng là tai họa!”
“Nó tệ thật đấy!”
“Ahahaha, dù sao thì đó cũng là một kinh nghiệm tốt.”
Tôi cảm giác bản thân đã nắm được cách đối phó với “trường phái Phòng Ngự” rồi.
Sau đó, chúng tôi cùng thảo luận xem nên tham gia câu lạc bộ nào.
“Về chuyện đó, Allen, cậu đã quyết định là câu lạc bộ nào chưa?”
“Cậu thì sao?”
Ria và Rose hỏi tôi cùng lúc.
“Ư-Ừm...”
Tôi cẩn thận suy nghĩ về tất cả các câu lạc bộ hôm nay.
Và rồi,
“... Tớ nghĩ mình sẽ không tham gia câu lạc bộ nào cả.”
Tôi đưa ra quyết định.
“Có nghĩa là... cậu muốn độc lập?”
“Ừ, tớ không nghĩ mình cần phải gia nhập bất cứ câu lạc bộ nào.”
Là một trong những niềm vui của cuộc sống học đường, tôi muốn tham gia các hoạt động của câu lạc bộ, nhưng...
Chính là nó! Không có câu lạc bộ nào thích hợp với tôi cả.
Câu lạc bộ duy nhất mà mình có hứng thú, câu lạc bộ Kiếm thuật, thì lại hơi..
Thay vì vào một câu lạc bộ chỉ vì lợi ích của nó, tôi tốt hơn nên độc lập.
Và sau đó,
“Mình hiểu rồi.”
“Tiếc thật đấy...”
Vì lý do nào đó, cả Ria và Rose đều rũ vai.
“...”
“...”
“...”
Vì hai người họ có vẻ buồn bã và im lăng, cuộc trò chuyện bỗng dừng lại.
Ể... Có phải lỗi tại mình không nhỉ?
Khi tôi đang nghĩ về chủ đề mới để xua tan bầu không khí thì,
“...! Nè, trong trường hợp đó, tại sao chúng ta không thành lập một câu lạc bộ mới?”
“...! Ý tưởng tuyệt đấy!”
Ria đột nhiên phát biểu một điều gì đó thật lố bịch, và Rose thì lập tức đồng ý.
“L-Lập một câu lạc bộ...?”
‘Ế! Đó là Allen chúng ta đang nói tới, nó nên là một câu lạc bộ vung kiếm nhỉ?”
“Nghe ổn đấy chứ...”
Họ không sai, họ không sai nhưng...
Theo cách họ nói, như thể tôi là một “con người vung kiếm”, người chẳng có hứng thú gì ngoài việc vung kiếm cả... Tôi hơi có chút tổn thương đấy.
“Vậy thì, cậu hãy thành lập một câu lạc bộ vung kiếm đi!”
Ria nói vẻ tràn đầy tin tưởng.
“Nếu được công nhận là một câu lạc bộ, cậu có thể sử dụng các cơ sở của học viện ở một mức độ nhất định, và hơn hết, cậu thậm chí có ngân sách riêng.”
“... Cơ sở của học viện một cách tự do sao?”
Tôi thực sự không quan tâm tới mấy thứ như ngân sách nhưng...
Nghe thật hấp dẫn khi có thể sử dụng các cơ sở của học viện trong một phạm vi nào đó.
Nếu mình nộp đơn, liệu mình có thể sử dụng bể bơi không nhỉ?
Với lực cản của nước, vung kiếm và tăng cường sức mạnh - không nghi ngờ gì nữa, cấp độ tập luyện sẽ được mở rộng.
“Chắc chắn rồi... Có thể đấy.”
“Đúng vậy! Đương nhiên, mình sẽ gia nhập!”
“Tớ cũng vậy!”
“Ô-Ổn không đó? Việc duy nhất chúng ta làm là vung kiếm thôi đó?”
“Ừ, ổn mà! (Giờ mình đã có một cái cớ để ở bên Allen rồi...! Trong suốt ba tiếng đồng hồ!)”
“Không vấn đề gì! (Mình có thể học kiếm thuật cạnh Allen rồi...! Trong ba tiếng đồng hồ!)”
Ria và Rose gật đầu liên tục.
Rõ ràng, cả hai người họ đang thiết tha “muốn được vung kiếm!”
Tôi cảm thấy khá vui khi tìm thấy những người bạn với cùng sở thích.
“Nếu cậu quyết định rồi thì, đi đến phòng hành chính nào!”
“Làm luôn cho nóng!”
Nói rồi, họ lao ra khỏi lớp - và chỉ ba phút sau, họ đã trở lại.
Trên tay phải Ria là tờ “Đơn cho việc thành lập hoạt động câu lạc bộ.”
“Chúng ta làm được rồi, Allen! Leia sẽ là người cố vấn cho chúng ta!”
“Ba thành viên là yêu cầu để được công nhận là một câu lạc bộ! Số lượng hoàn hảo!”
“V-Vậy sao... Cảm ơn các cậu.”
Quá trình thành lập câu lạc bộ cứ thế tự diễn ra, tôi thì lại chẳng phải làm gì cả.
Thì... đây chỉ là một câu lạc bộ dành cho việc vung kiếm, nên mình đoán là sẽổn thôi.
Khác biệt duy nhất là vung kiếm một mình hay vung kiếm cùng mọi người.
Trong trường hợp đó, sẽ vui hơn nhiều nếu được vung kiếm cùng mọi người như một câu lạc bộ.
Khi tôi còn đang nghĩ ngợi về chuyện đó, các chỗ trống trong “Đơn cho việc thành lập hoạt động câu lạc bộ” đã nhanh chóng được điền.
“A... phải rồi Allen. Cậu quyết định tên của câu lạc bộ đi!”
“Tớ muốn Allen đặt tên cho nó.”
“Xem nào... Ừm, đặt đơn giản và gọi nó là “Câu lạc bộ Tập Vung Kiếm” thì sao?”
Một cái tên siêu đơn giản, rõ ràng, đại diện cho hoạt động của câu lạc bộ.
“Câu lạc bộ Tập Vung Kiếm ư... Mình nghĩ nó hay đấy.”
“Ừ, tớ hiểu rồi.”
Khi chúng tôi đang hoàn thành việc thành lập – những người bạn cùng lớp sau khi dạo quanh các câu lạc bộ đã trở về.
“Ồ, cậu đang làm gì thế Allen?”
“Câu lạc bộ Tập Vung Kiếm...? Cậu định bắt đầu một câu lạc bộ riêng ư?”
“Hả, câu lạc bộ của Allen ư...!? Vậy, tớ sẽ tham gia!”
“T-Tớ cũng vậy!”
“Nè nè, Allen. Tớ định gia nhập câu lạc bộ Bơi lội, nhưng... có thể tham gia hai câu lạc bộ đúng không?”
Sau đó, như là kết quả của việc được phép tham gia dù đang trong câu lạc bộ khác, toàn bộ học sinh lớp A đều đăng kí vàoCâu lạc bộ Tập Vung Kiếm.
Với điều này, Câu lạc bộ Tập Vung Kiếm dù chỉ vừa được thành lập đã tự hào có một lượng thành viên bất thường lên tận 30 người, và được nhận diện trong toàn học viện như “nhóm người kì lạ ngày ngày lặng lẽ vung kiếm trong một góc sân trường”.