Ichioku-nen Button o Renda Shita Ore wa, Kizuitara Saikyou ni Natteita~Rakudai Kenshi no Gakuin Musou~
Chương 1: Học kỳ mới và Đại Chiến Năm Nhất [Một]
- Truyenconect
- Ichioku-nen Button o Renda Shita Ore wa, Kizuitara Saikyou ni Natteita~Rakudai Kenshi no Gakuin Musou~
- Chương 1: Học kỳ mới và Đại Chiến Năm Nhất [Một]
Sau khi trở về từ Vương quốc Vesteria, tôi lại muốn trải qua một mùa hè yên ả.
Tuy nhiên, đời là bể khổ và tôi vướng phải hàng đống rắc rối.
Cũng phải thôi… đó là lần mình phải đi xem phim cùng Ria và Rose.
Ria đã buộc miệng nói ra việc chúng tôi đã đến Vesteria – và khiến mọi việc trở nên phức tạp một cách không cần thiết.
Và điều hiển nhiên, Rose thì cảm thấy như bị xúc phạm vì bị cho ra rìa.
Tôi đã hứa sẽ đi cùng với cô ấy lần tới, và xoay sở để giải quyết một cách êm đềm.
Bên cạnh đó, tôi tình cờ chứng kiến một vụ cướp và đã xử lý bọn tội phạm, và cũng bị quấy rầy bởi Cain-san của Học Viện Băng Vương, người đã trở thành một kẻ bám đuôi chính hiệu. Thành thật mà nói, tôi chẳng có nổi một buổi nghỉ ngơi cho ra hồn.
Quả là một mùa hè bận rộn…
Tôi đã xoay sở để sống sót qua một mùa hè khốc liệt như thế và,
“Vậy thì… Ria, cậu có quên việc gì không?”
“Không, mọi thứ đều hoàn hảo.”
Ngày học đầu tiên của học kỳ mới – Tôi đến Học viện Thiên Nhận cùng Ria.
Ngày 1 tháng 8.
Do là giữa hè, ánh dương chói chang cứ thế chiếu rọi chúng tôi.
Tuy nhiên, hôm nay, độ ẩm thấp còn có cả những cơn gió thổi về, nên có cảm giác thoải mái hơn so với sự ngột ngạt thường ngày.
Khi tôi thoáng nhìn Ria, cô ấy dường như đang ngân nga với một tinh thần sảng khoái.
…Thật xứng đáng vì đã đến Vesteria nhỉ.
Có thể theo học tại Học viện Thiên Nhận cùng cô ấy – Tôi thật lòng hạnh phúc vì điều đó.
“…Có chuyện gì thế, Allen? Dù sao thì, bộ có gì đó trên mặt mình à?”
Ria, người đã nhận ra ánh nhìn của tôi, nói trong khi sờ lên mặt.
“Fufu, không có gì đâu.”
Chúng tôi đi đến lớp học, lắng nghe giai điệu của những chú ve sầu mùa hạ trên dọc đường đi.
■
Khi mở cánh cửa Lớp A Năm nhất, rất nhiều bạn học cùng lớp đã có mặt.
“Ồ! Cũng khá lâu rồi nhỉ, Allen!”
Người đầu tiên bắt chuyện chính là kiếm sĩ thuộc Trảm Thiết Lưu, Tessa Burmond.
“Chào buổi sáng, Tessa.”
Khi tôi giơ tay và đánh một lời chào – cậu ta đã phân tích về tôi từ trên xuống dưới.
“S-Sao thế, Tessa…?”
Bỗng dưng, trong lúc tôi còn đang bối rối,
“Allen, cậu… đã mạnh lên đáng kể, đúng chứ?”
Cậu ta lẩm bẩm với một ánh nhìn khá thất vọng.
“L-Là vậy sao? Tớ cũng chẳng thể nói được… Chà, tớ cũng phải nói điều tương tự với cậu đấy, Tessa. Cậu đã cải thiện kỹ năng của mình ít nhiều, đúng chứ? Đôi bàn tay ấy… Cậu hẳn đã vung kiếm rất nhiều, đúng chứ?”
Tay cậu ấy, đã đầy những vết chai sần, chúng khá thô ráp và dày đặc.
“Ồ, cậu nhận ra đấy à? Nhưng nó chẳng phải là vung kiếm, cậu biết chứ? Chúng tớ đã khổ luyện để không thất bại trước cậu. Hãy chuẩn bị tinh thần cho trận chiến tiếp theo của chúng ta đi, rõ chưa?”
“Aa, tớ rất mong đợi đấy.”
Sau đó,
“Chào buổi sáng, Allen!”
“Chào buổi sáng! Allen-kun, Ria-san!”
Bắt đầu từ Tessa, mọi người trong lớp cứ lần lượt chào hỏi tôi.
“Chào mọi người buổi sáng.”
“Chào buổi sáng! Hãy cùng giúp đỡ nhau trong học kỳ hai này nhé!”
Sau khi xong màn chào hỏi với mọi người, tôi chất đống đồ vào chỗ mình. Rồi chiếc cửa cuối lớp nhẹ nhàng mở ra.
“…Fuwaa.”
Là Rose, người đi đến từ phía đó, cô dường như buồn ngủ hơn cả thường lệ.
Khi cô ấy tiến đến tôi với những bước đi loạng choạng,
“Fuwaa… Chào buổi sáng, Allen, Ria.”
Cô ấy vươn tay yếu ớt trong khi duỗi người.
“Chào buổi sáng, Rose. Cậu trông vẫn ngái ngủ như mọi khi nhỉ.”
“Chào buổi sáng, Rose. Sợi ‘tóc ngố’ của cậu vẫn tuyệt vời như bao ngày…”
Khi cả ba đã đủ mặt như mọi khi, tiếng chuông thân thuộc của học viện vang lên, và mọi người đều quay về chỗ của mình.
Ngồi lại chỗ ngồi cạnh ô cửa sổ lần đầu tiên sau một tháng trời ròng rã.
Nhìn từ trong ra, cảnh tượng bên ngoài có một cảm giác gì đó khá hoài niệm.
Rồi, một lúc sau, cánh cửa phòng học rộng mở với một tiếng lạch cạch.
“-Chào buổi sáng, các em! Chúng ta sẽ bắt đầu tiết chủ nhiệm ngay bây giờ!”
Như thường lệ, Leia-sensei xuất hiện với nhựa sống tràn trề.
“Tôi có vài thông báo, nhưng… cứ để việc đó lại cho cuối giờ chủ nhiệm đã.—Được rồi, bắt đầu thôi! Các em hãy đi đến Khu Hồn Trang ngay nào!”
Sau đó, chúng tôi đã phải tham gia tiết Hồn Trang mà chẳng được phép nghỉ ngơi ngay trong tiết học đầu tiên.
Một vài bạn học đã gọi Hồn Trang của mình, và giờ thì họ đang kiểm soát và cường hóa chúng.
Tôi liếc xéo nhìn và… cảm thấy có chút ganh tị với tài năng của họ.
… Không, trước hết 『tài năng』 là thứ khác biệt với mình khi so sánh với người khác. Họ đỗ vào Học Viện Thiên Nhận với thực lực bản thân, chứ không phải qua giới thiệu – họ là những kẻ tinh anh giữa những kẻ tinh anh khác. Mình không có thời gian để ganh tỵ… Kẻ tầm thường như mình, chỉ cần đơn giản là nỗ lực không ngừng nghỉ…!
Thế rồi, tôi rũ bỏ những suy nghĩ vặt vãnh, vào thế với thanh hồn kiếm trên tay, rồi định thần.
Hít sâu và thở chậm.
Tôi tiến dần vào tiềm thức – đắm chìm vào tâm hồn của bản thân.
Và tôi mở choàng mắt – là một vùng hoang vu khô cằn trải dài phía trước.
Cây cối khô héo.
Mặt đất cằn cỗi.
Không khí nặng nề.
Mình đến cõi hoang này đã biết bao lần…?
Khi tôi gọi hắn, kẻ nằm sõng soài trên tảng đá lớn.
“Yo… cả tháng trôi qua rồi nhỉ.”
“Oo…! Bất chấp kinh nghiệm trước kia… ngươi lại vác xác đến đây nữa à… E’’e?
Tôi ném thẳng một câu hỏi vào hắn, kẻ đang nở một nụ cười tàn bạo.
“Này… Nếu ta hạ được ngươi, ta có thể có được hồn trang, đúng chứ?”
“Oo, chuẩn rồi đấy. Chà, cho là có mười tỷ năm đi nữa, nó cũng bất khả thi với một thằng ranh vắt mũi chưa sạch như ngươi… A’’a.”
“Rõ rồi, thật nhẹ lòng khi nghe thế.”
Có một 『cách』.
Khả năng tôi làm được không phải là số không tròn trĩnh.
Nếu hạ được hắn, tôi có thể dùng được hồn trang!
“Ta đến đây! Nhất Kiếm Kỹ – Phi Ảnh”
“Haa, một đường kiếm chán ngắt… E’’e? “
Trận đầu tiên trong tháng – là một trận rất một chiều.
“Bát Kiếm Kỹ – Yatagarasu!”
“Ora Ora, cái quái gì đang diễn ra đấy…! Đây là tất cả những gì người có sao…!?”
Chẳng màng bận tâm đến đòn Yatagarasu trực diện – gã cứ thế giơ nắm đấm lên trời, rồi thản nhiên hạ nó xuống.
“Gaha…!?”
Bất chấp đòn phòng ngự tuyệt đối, cú đấm gây ra sát thương chí mạng cho tôi.
…Mạnh thật.
Tôi nghĩ rằng bản thân đã trải qua nhiều việc và có mạnh lên đôi chút, nhưng… tôi chẳng thể sánh nổi với hắn.
Hơn nữa, sự khác biệt về sức mạnh giữa chúng tôi giờ đây thậm chí còn lớn hơn trước.
Không, đây không chỉ là do mình tưởng tượng.
Hắn chắc chắn mạnh hơn so với lần đầu tiên chúng tôi đối mặt.
Như thể đã lấy lại được sức mạnh nguyên thủy song song với việc tôi trưởng thành…
“Khốn nạn…”
Tôi đã phải chịu sát thương quá giới hạn, và đổ gục.
“Haa, yếu quá đấy, O’’i… Nhiêu đây chẳng phải còn chả đủ để làm nóng người hay sao… A’’a?”
Hắn phun nước bọt và nhảy lên ngồi xếp bằng trên tảng đá thường thấy.
“…K-Không chiếm lấy cơ thể ta sao?”
Tôi hỏi trong khi ý thức đang mất dần.
“Ta chắc chắn Hắc Quyền đang quanh quẩn gần đây… Cái cơ thể bạc nhược của ngươi thậm chí còn chẳng chịu nổi cú một đấm yếu nhớt từ ả… Nếu chỉ là không có được sự cứng rắn như ban đầu, ta có thể xoay sở theo cách này hay cách khác.”
Hắn trưng ra bộ mặt nhăn nhó như thể bị kích động.
…Đúng như mình nghĩ, sức mạnh của gã dường như phụ thuộc vào sức mạnh của mình.
Và cuối cùng, khi có được một mảnh thông tin quan trọng như thế – Tôi hoàn toàn buông bỏ ý thức của mình tại thế giới này.
“…Chậc, thằng ranh. Nghĩ đến việc nó có thể làm trầy da mình. Nó đã trưởng thành lên đôi chút đấy chứ, chắc là vậy…”
■
Và tôi chợt nhận ra,
“Haa haa haa…”
Tôi đã trở lại với thực tại.
“Khốn kiếp…”
Quá cách biệt. Con đường đạt được Hồn Trang – đã trở nên gập ghềnh và trải dài vô tận.
Tuy nhiên,
“…Có quái mà mình bỏ cuộc.”
Chẳng cần biết là liều mạng đến mức nào, khi nào tôi chưa bỏ cuộc, khi ấy vẫn còn hy vọng.
“Một lần nữa…”
Khi tôi lại siết chặt thanh hồn kiếm trong tay, tiếng chuông liền vang lên, báo hiệu tiết học đã kết thúc.
Nhìn lên chiếc đồng hồ, tiết hai đã kết thúc từ lúc nào.
“Được rồi! Thế là đủ! Chúng ta sẽ có một giờ để nghỉ trưa tính từ lúc này! Fumu, à phải rồi… tiết học buổi chiều nay nhớ tập hợp tại Khu Hồn Trang thay vì lớp học đấy nhé! Thế thì – Giải tán!’
Rồi, tôi, Ria và Rose, đi đến phòng hội học sinh với hộp bento trên tay để dự buổi họp thường kỳ.
Kiến trúc rộng lớn của Học Viện Thiên Nhận đã quá đỗi quen thuộc, chúng tôi đi đến phòng hội học sinh chỉ trong nháy mắt.
Và tôi gõ lên cánh cửa trước mặt.
“…Vào đi.”
Sau một khắc im lặng, hội trưởng lên tiếng.
Điều đó khá kỳ lạ, nó không giống như giọng nói trong trẻo thường ngày.
“—Làm phiền ạ.”
Dù rằng cảm thấy bất an, nhưng tôi vẫn chậm rãi mở cửa. Cả căn phòng tràn ngập trong bóng tối.
Đèn bị tắt đi còn rèm cửa thì đóng kín.
Và tận cùng của căn phòng rộng lớn, tối tăm này – hội trưởng đang ngồi ở đấy, một mình.
Thư ký Lilim-senpai, và kế toán Ferris-senpai thì chẳng thấy bóng dáng.
“Có chuyện gì thế, Hội trưởng…? Em sẽ bật đèn lên ngay nhé, được chứ?”
Khi tôi bật sáng đèn,
“Này, Allen… Chị có vài việc phải bàn… em lắng nghe chứ?”
Hội trưởng chậm rãi ngồi dậy khỏi chiếc ghế và tiến lại gần tôi.
“V-Vâng… chuyện gì thế ạ?”
Dù tôi có nhìn thế nào đi nữa, chị ấy vẫn trông rất bình thường.
Cái quái gì đang xảy ra với hội trưởng vậy…?
Tôi nuốt nước bọt,
“Chị… vô vọng rồi… Làm ơn, giúp chị…!”
Bỗng, chị ấy tựa người vào ngực tôi rồi bật khóc.
“H-Hội trưởng…!?”
Một mùi hương nhẹ nhàng, ngọt ngào tỏa ra. Một cảm giác mềm mại khó tả truyền qua cơ thể.
Thường thì, tim tôi sẽ đập rộn lên và đâm ra bối rối về việc mình nên làm gì.
“Không, không, hội trưởng! Xin hãy tránh xa Allen ra đi ạ!”
“Đụng chạm nhiều quá sẽ là KHÔNG đấy nhé!”
Ria và Rose kéo hội trưởng ra với một tốc độ đáng kinh ngạc.
Haa… mình tự hỏi lần này sẽ là gì nữa đây…?
Tôi vừa thoáng nghĩ mình sẽ có chút ít thời gian nghỉ ngơi sau kỳ nghỉ hè…
Nhưng khi học kỳ mới bắt đầu, lại một rắc rối khác ập đến.