Huyền Thiên
Chương 541: Trở về (Hạ)
Tám mốt chín trăm ngàn sinh hồn và năm tên cường giả Thần Đạo cửu cấp ngân xướng phạm âm khoáng đạt, lập tức nổi lên tầng tầng công kích với hai mươi tên tu luyện giả, trong khoảnh khắc, liền bị hoàn toàn đánh tan, trở thành một chiến tướng cường đại trong đại quân của thần côn Dương Thiên Lôi!
Làm xong đây hết thảy, Dương Thiên Lôi cũng không dừng lại chút nào, trực tiếp chui vào trong Thanh Tịnh Lưu Ly Bình bình, mặc cho Thanh Tịnh Lưu Ly Bình tự mình ngã xuống về phía dưới, ngay lập tức khi tiến vào, hắn đột nhiên khởi động thời không pháp tắc trong Thanh Tịnh Lưu Ly Bình, xuất thần niệm, trực tiếp mang Lăng Hi đã thoát lực lại bị trọng thương, Phong Linh Nhi, Phạm Linh Nhi và tiểu Bạch vào trong Minh Huyền Bảo Khố!
...
- Ha ha ha ha...
Một lúc lâu sau, bên trong hoang sơn dã lĩnh, bỗng nhiên tuôn ra một tiếng cười to vô cùng đắt chí. Trong vòng ngàn dặm, vô số yêu thú nhỏ yếu, lập tức hoảng sợ né ra tứ tán.
Bên trong dãy núi vờn quanh, tiếng cười kia kéo dài không dứt, hồi âm không ngừng.
Người phát ra tiếng cười đắc chi này không phải là ai khác, mà đúng là Dương Thiên Lôi đã toàn thắng!
Giờ này khắc này, Lăng Hi, Phong Linh Nhi, Phạm Linh Nhi, Bạch Tố Tố, Bạch Trinh Trinh cùng với tiểu Bạch, đều vẻ mặt ngây ngốc nhìn pháp bảo, đan dược và Thiên địa linh vật chất đống dưới đất, trách không được Dương Thiên Lôi lại đắc chi như vậy, mặc dù là chúng nữ vốn không tham tài, trông thấy thu được một khoản tài phú lớn như vậy, đều mở to hai mắt nhìn, tràn đầy kinh hỉ, chớ đừng nói chi đến tên Dương Thiên Lôi, tham tài, keo kiệt, mà lại lúc nào cũng giả nghèo!
- Lăng muội muội... Lần chiến đấu này, ngươi có công rất lớn, tới đây, ca ban thưởng cho ngươi một nụ hôn...
Dương Thiên Lôi cười to đi qua, đột nhiên ôm lấy Lăng Hi bên ngươi, đang ở trước mặt chúng nữa, liền vô sỉ mà vươn miệng, muốn hôn khuôn mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết, khuynh quốc khuynh thành kia của Lăng Hi.
- Lưu manh!
Lăng Hi lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt mà dùng tay chặn đầu Dương Thiên Lôi lại.
- Ai... Lăng muội muội là người tốt, vậy mà lại không muốn ca khen thưởng... Sư tỷ, công lao của sư tỷ cũng không nhỏ, đến đây, ca ban thưởng ngươi!
Dương Thiên Lôi biết rõ không thể chiếm tiện nghi gì của Lăng Hi, rồi đột nhiên xông về phía Phong Linh Nhi.
Bất quá, hiển nhiên Phong Linh Nhi đã sớm có chuẩn bị, thân hình nhoáng một cái liền vọt tới sau lưng Lăng Hi, ngay khi Dương Thiên Lôi muốn xông về phía Phạm Linh Nhi, nha đầu kia lập tức cũng nhanh nhẹn vọt tới sau lưng Lăng Hi.
- Đều tới đây đi!
Lăng Hi ra lệnh một tiếng, mà ngay cả Bạch Tố Tố, Bạch Trinh Trinh sau khi liếc mắt nhìn Dương Thiên Lôi, liền chạy tới sau lưng Lăng Hi.
Chỉ có tiểu Bạch đứng tại nguyên chỗ không có động, con mắt to ngập nước, dừng ở Dương Thiên Lôi nói:
- Chủ nhân, công lao của tiểu Bạch cũng gần với Lăng Hi tỷ tỷ, ngươi ban thưởng cho tiểu Bạch đi!
Vừa nói đã leo lên cổ Dương Thiên Lôi, hai cái đôi chân cân xứng, cũng được xem như thon dài kẹp chặt eo Dương Thiên Lôi, mặt ngẩng lên, nhắm mắt lại, đỏ bừng mà đợi Dương Thiên Lôi tặng "nụ hôn" !
- PHỐC... Ha ha ha...
Trông thấy thần sắc xoắn xuýt của Dương Thiên Lôi, cùng với sự đáng yêu của tiểu Bạch, Lăng Hi và bọn người Phong Linh Nhi lập tức nhịn không được phù một tiếng, yêu kiều cười ra tiếng.
- Ách... tiểu Bạch, ngươi có vẻ lại lớn hơn một chút a? Ta kháo, còn trở nên xinh đẹp như vậy... Được rồi, ca liền phá lệ một lần, thưởng cho ngươi!
Dương Thiên Lôi nhìn khuôn mặt nhắm mắt lại, tinh xảo đến cực điểm như tinh linh, nhất là hàm ra xinh xắn lộ ra khỏi miệng kia, còn có hàng lông mi dài cong vút, vậy mà nhịn không được xao động một hội, may mắn là nghĩ đến bộ dạng trước kia của tiểu Bạch, khiến Dương Thiên Lôi không có "Kích động", nhưng ý nghĩ tuyệt không thể thân mật với tiểu Bạch trong nội tâm kia, đã có buông lỏng, "Bẹp" một tiếng, liền hôn lên khuôn mặt trắng nõn một cái.
Ôn nhu, non nớt, thơm ngon...
Cảm giác vậy mà lại tốt như vậy!
- Chủ nhân... Hôn ở đây cơ...
Khiến Dương Thiên Lôi toàn thân run rẩy chính là, tiểu Bạch bị hôn một cái, vậy mà lại không mở to mắt, tựa hồ không hài lòng với việc Dương Thiên Lôi hôn khuôn mặt này vậy, vậy mà duỗi ra một tay, chỉ vào cặp mông của mình, nũng nịu nói với Dương Thiên Lôi
- Chà mẹ nó...
Dương Thiên Lôi liền xoắn xuýt.
- Ha ha ha...
Bọn người Lăng Hi và Phong Linh Nhi nghe được lời này của tiểu Bạch, nhất là trông thấy biểu lộ của Dương Thiên Lôi và bộ dáng nũng nụi kia của tiểu Bạch, cả người đều cười đến gãy lưng!
Vèo --!
Dương Thiên Lôi trực tiếp ném tiểu Bach ra ngoài dư một quả bóng da, thân hình nhoáng một cái lập tức hóa thành một đạo lưu quang, Lăng Hi trong chốc lát đắc ý quên hình, cười đến há miệng ra, lập tức cảm thấy cái gì đó mềm mại chui vào trong miệng của mình nhanh hơn chipws, chỉ là, Lăng Hi còn chưa kịp nổi bão, Dương Thiên Lôi đã biến mất như gió, tiếp cận với Phong Linh Nhi, Phạm Linh Nhi, Bạch Tố Tố, Bạch Trinh Trinh, đều không ngoại lệ bị gia hỏa vô sỉ Dương Thiên Lôi này thừa dịp giở trò!
- Ha ha ha ha...
Giống như gió thu cuốn lá rụng vẫn, Dương Thiên Lôi đã hoàn thành nhiệm vụ lập tức ngửa mặt lên trời đắc chí cười to!
Chỉ là, tên này vừa mới cười được một nửa, lại đột nhiên "A... " một tiếng, im bặt lại, mở to hai mắt nhìn, nhìn tiểu Bạch như thiểm điện lại lần nữa kẹp chặt eo của mình, hơn nữa trực tiếp bưu hãn uy mãnh mà ấn miệng mình vào miệng của hắn!
Càng khiến Dương Thiên Lôi bi ai chính là, đầu lưỡi trắng nõn, ngon ngọt của tiểu Bạch, vậy mà lại điên cuồng công kích trong miệng Dương Thiên Lôi, giống như là máy trộn bê tông vậy, một hồi quấy mãnh liệt, sau đó rời khỏi như tia chớp chạy tới sau lưng Lăng Hi.
Dương Thiên Lôi vẻ mặt ngốc trệ!
- Ha ha ha ha...
Giờ khắc này, Lăng Hi vốn muốn bão nổi và bọn người Phong Linh Nhi lại lần nữa khoa trương nở nụ cười, mà tiểu Bạch thì trốn ở sau lưng Lăng Hi, ôm vòng eo mảnh khảnh của Lăng Hi, vẻ mặt đắc ý cười mờ ám, xoa xoa cái miệng đỏ tươi của mình, nhìn Dương Thiên Lôi!
- Tiểu Bạch... Lần sau phải nhớ biến thành bản thể... Hôn hắn, có biết không?
Lăng Hi một bên cười to, vừa nói.
- Bà mẹ nó! Lăng Hi, ngươi ngươi ngươi... Có thể đừng tà ác như vậy có được không?
Dương Thiên Lôi lập tức bó tay rồi, vốn đang có chút dư vị bị tiểu Bạch cưỡng hỗn, kết quả bị Lăng Hi nói như vậy, lập tức toàn thân lạnh buốt.