Hoa Sơn Tiên Môn
Chương 6: Kiếm thuật(thượng)
Kiếm chiêu thi triển không nhanh, Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm thâm ảo, hắn không quá sở trường.
Rơi lệ đầy mặt a rơi lệ.
Bây giờ Lục Nguyên chỉ có cảm tưởng duy nhất là lệ rơi đầy mặt.
Trước kia không mấy chăm chú, giờ nghiêm túc mới phát hiện pháp lực của mình bình bình, không có chỗ nào vượt trội hơn người.
Trong thập đại đệ tử chân truyền xếp hạng của mình chắc là xếp chót quá.
Bình thường lười biếng không thèm để ý gì cả, chân chính chú ý mới nhận ra trình độ của mình thật khiến người muốn khóc.
Phải cố gắng thôi.
Không cố gắng bị người tới trước mặt khi dễ, sư phụ cũng không còn mặt mũi.
Con người luôn còn chút tính tình.
Bây giờ hắn bị buộc tới nước này, tính tình phải lên rồi.
Không nói nhiều, cố lên!
- Cửu sư đệ, tiếp chiêu đi!
Muốn luyện kiếm tất nhiên phải có người cùng luyện.
Nhưng muốn có người cùng cũng khó tìm. Các trưởng lão thực lực quá cao, tùy tiện một hai chiêu là có thể diệt hắn, không luyện được gì cả, đấu như thế không có gì thú vị.
Đệ tử bình thường thì thực lực thấp chút, đệ tử bình thường không được chân truyền, được tâm pháp, kiếm pháp không được thứ gì tốt, làm sao là đối thủ của hắn.
Cho nên tới tới lui lui có thể lựa chọn chỉ vậy thôi, cơ bản chỉ có đệ tử chân truyền làm đối thủ.
Mà những đệ tử chân truyền đều có phái đoàn riêng.
Không phải bạn tốt, quan hệ tốt thì không ai luyện kiếm với ngươi.
May là quan hệ giữa hắn với cửu sư đệ Diệp Phương, thập sư đệ Diệp Viên khá tốt, coi như là một vòng nhỏ.
Kiếm hai người này luyện kiếm không khó.
- Muốn ta cùng luyện kiếm cũng được.
Diệp Phương một chút cũng không có bộ dạng tiểu Quân Tử Kiếm giả dạng với bên ngoài.
Gã nói:
- Trong một tháng xuống núi lấy rượu lục sư huynh bao nha.
Trên Bắc phong tất nhiên là không có tiệm rượu, chỗ này là trọng địa tiên gia làm sao bán rượu được. Vậy nên muốn uống rượu thì chỉ có thể thành thật xuống núi mua.
Đối với đám đệ tử thập đại, bây giờ không biết ngự kiếm phi hành chỉ dựa vào chân xuống núi không phải chuyện dễ.
Lục Nguyên lập tức đồng ý:
- Được!
Diệp Phương chớp mắt ra tay, vừa xuất thủ liền một luồng sáng lạnh lóe lên, kiếm ảnh cuồn cuộn nhanh chóng ra tay.
Diệp Phương, Lục Nguyên cùng nhau luyện, đều là Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm.
Nhưng Diệp Phương ra kiếm càng sớm hơn, đánh phủ đầu.
‘Vân Ý Miên Miên’, ‘Đại Phong Trọng Trọng’, ‘Vân Triền Kiếm Nhiễu’, ‘Đại Phong Khởi Hề’.
‘Vân Trọng Trọng Phong Cấp Cấp’, ‘Phong Quá Giang Sơn Bất Lưu Ngân’.
Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm.
Ở trong tay Diệp Phương không ngừng phát ra Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm.
Những chiêu thức này cái nào cũng tinh diệu tuyệt luân.
Cùng lúc đó, Lục Nguyên đánh trả, cũng là Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm. Mọi người đều là thập đại đệ tử chân truyền, luyện đều là Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm nổi danh Bắc phong. Lúc luyện kiếm pháp này, liên tục giao đấu, Lục Nguyên phát hiện điều kỳ lạ đó là kiếm chiêu của hắn và Diệp Phương thỉnh thoảng xuất hiện sơ hở.
Đương nhiên lý do vì kiếm pháp còn thấp, là có sơ hở, chỉ có thể mượn cơ hội mở rộng thế thắng của mình, không thể một chiêu thắng địch. Chờ lúc hắn lộ ra sơ hở thì thế thắng lại bị suy yếu.
Vì cái gì trong kiếm chiêu có sơ hở?
Lục Nguyên suy tư.
Kiếm chiêu chắc chắn có sơ hở, đây là hiển nhiên, trên đời không có kiếm chiêu không sơ hở, hơi nghĩ chút liền hiểu ngay. Nhưng bởi vì có chút kiếm chiêu sơ hở là nửa sau, nếu có thể chia kiếm chiêu thành mấy đoạn dùng đến chỗ có sơ hở thì không dùng, thế thì sẽ ra sao?
Kiếm chiêu là chết, không lẽ người cũng chết?
Đầu óc Lục Nguyên lóe lên cách nghĩ này, cố gắng muốn làm được điều đó nhưng phát hiện không dễ chút nào. Nhưng ngẫu nhiên làm được mấy lần lại khiến Diệp Phương luống cuống tay chân, xem ra cách nghĩ này đúng là có tác dụng. Tuy nhiên trong phút chốc hắn không làm được nửa chiêu kiếm chiêu dùng cho chiêu sau, kiếm chiêu liên tiếp nhau không phải vấn đề dễ giải quyết, muốn đem một chiêu, nửa chiêu thuận lợi liên tiếp nửa chiêu sau không phải chuyện dễ.
Sự việc gì nghĩ thì dễ chứ thật sự làm rất khó khăn.
Cái gọi là biết thì dễ làm thì khó chính là như thế.
Một chiêu lại một chiêu kiếm chiêu đều phải luyện sáu năm, muốn đột nhiên dùng nửa chiêu sửa đổi thói quen sáu năm không phải chuyện dễ.
Bây giờ Lục Nguyên cảm thấy là lúc mình nên hỏi sư phụ giảng về kiếm đạo.
- Lục sư huynh, nhớ rượu đó!
Chưa chia ra thắng bại Lục Nguyên vội vàng đi mất, Diệp Phương chỉ có nước nhún vai nhắc hắn nhớ rượu.
Lục Nguyên đáp một tiếng:
- Không thành vấn đề!
Bây giờ hắn đã hơi lĩnh ngộ ra, đang muốn đi thỉnh giáo sư phụ.
………..
Vỏ kiếm xám, chuôi kiếm đen giắt xéo trên vách tường.
Thanh kiếm xem như không động cũng cho người cảm giác tĩnh mịch.
Đây là chủ phòng Trường Xuân Cư. Tuy ngoài cửa sổ chim hót hoa nở, cây xanh cỏ biếc, nhưng trong phòng vì có thanh kiếm nên cảm thấy tĩnh mịch.
Lục Nguyên biết đây chính là Thùy Mộ kiếm danh chấn tu tiên giới Đại Tấn quốc của sư phụ.
Sư phụ hắn trong Bắc phong lục kiếm tiên có danh hiệu là Thùy Mộ Kiếm Tiên Lý Nguyên Bạch.
Thu lại tầm mắt, hắn nhìn hướng sư phụ, dường như khuôn mặt ông già nua chút.
Sư phụ Lý Nguyên Bạch nghe Lục Nguyên nói xong mới từ từ bảo:
- Cảnh giới kiếm thuật cơ bản có thể chia làm bốn tầng.
- Tầng thứ nhất là cảnh giới của ngươi, kiếm chiêu chết, người cũng chết.
- Tầng thứ hai chính là kiếm chiêu chết, người sống, người không bó buộc vào kiếm chiêu.
Nghe nói thế trong lòng Lục Nguyên xẹt qua lĩnh ngộ. Lúc đấu với Diệp Phương hắn đã ngộ ra điều này, kiếm chiêu chết, người là sống, con người không cần dùng hết trọn bộ kiếm pháp, dùng hết kiếm chiêu của mình là được. Tất nhiên cảm giác đến cảnh giới kiếm thuật tầng thứ hai và chân chính cảnh giới kiếm thuật tầng thứ hai là hoàn toàn khác hẳn.
Vẫn là câu nói kia, biết dễ làm khó.
- Tầng thứ ba là kiếm ý. Nhưng cảnh giới này rất khó lĩnh ngộ, lĩnh ngộ được cảnh giới đó đã là cao thủ không tệ. Năm đó vi sư một trăm mười sáu tuổi lĩnh ngộ kiếm ý. Sau khi lĩnh ngộ kiếm ý qua một đoạn thời gian trình độ kiếm thuật tăng vọt, cuối cùng xếp hàng trong Bắc phong lục kiếm tiên.
Lý Nguyên Bạch nói:
- Nhưng lĩnh ngộ cảnh giới này cực kỳ khó khăn, rất nhiều đệ cửu đại trưởng lão cũng chưa lĩnh ngộ đến cảnh giới này. Nguyên Bắc phong, đệ cửu đại trưởng lão lĩnh ngộ kiếm ý chưa đến mười người. Đệ tử đời các ngươi tới nay không một ai lĩnh ngộ lên cảnh giới này, coi như là đại sư huynh, nhị sư huynh của ngươi cũng vậy.
- Tầng thứ tư là cảnh giới trong truyền thuyết chung cực kiếm ý. Một khi lĩnh ngộ chung cực kiếm ý, thiên hạ vạn vật không gì không thể nhập vào kiếm. Cỏ cây đá núi, không thứ nào không thể nhập vào kiếm, hóa thành kiếm pháp cuồn cuộn, là cảnh giới kiếm pháp cao nhất.
Lý Nguyên Bạch lắc đầu, nói:
- Nhưng cảnh giới đó chỉ là trong truyền thuyết, tới nay chưa nghe nói có ai luyện thành, chỉ có trong truyền thuyết.
Lục Nguyên nghe lời sư phụ Lý Nguyên Bạch nói trong lòng nổi sóng.
Kiếm thuật tất nhiên có cảnh giới mấy tầng.
Hắn đang ở tầng thứ nhất.
Mình còn cần phải cố gắng hơn nữa, mắt Lục Nguyên sáng lên.
Lý Nguyên Bạch giảng dạy, trong lòng thấy rất vui mừng.