Hoa Sơn Tiên Môn
Chương 1470: Liều mạng(thượng)
Cửu Thiên Huyền Nữ cười khẽ nói:
- Bản thân Lục Nguyên có biết cửu thiên cuồng phong thuật.
- Vậy là có thể đuổi kịp Hoang Chi Tử ư? Thế thì tốt.
Lục Nguyên lập tức vận cửu thiên cuồng phong thuật, Phong Thương phó chủ văn minh ở cửu thiên cuồng phong thuật thêm vào phong tốc tuyệt luân. Chớp mắt Lục Nguyên cảm nhận được gió, dường như hắn là gió không nơi nào không thổi. Không gian vốn do khoảng cách cấu thành, nhưng hiện tại cảm giác dường như không gian đã đánh mất khoảng cách vậy.
Chớp mắt Lục Nguyên động, đuổi theo Hoang Chi Tử.
Lần này tốc độ rất nhanh, gió dấy lên khiến vô số người hai bên bị gió cuốn văng sang bên.
Phong! Song phong hợp nhất!
Phong Thương phó chủ văn minh chắp tay sau lưng nói:
- Thật mong chờ.
Cửu Thiên Huyền Nữ gật gù nói:
- Lục Nguyên đúng là nhân vật có tiềm lực vô cùng, có lẽ Hoang Chi Tử sẽ chết thật.
Chu Thanh Huyền nhìn bóng dáng bão tố đằng trước, gã là người nhìn Lục Nguyên từng chút một trưởng thành, giờ tràn đầy cảm xúc.
Lục Nguyên đuổi theo sát Hoang Chi Tử, tốc độ còn nhanh hơn cả thiên mệnh chiến luân của gã.
Càng ngày càng tới gần, Lục Nguyên cười dài nói:
- Hoang Chi Tử, ngươi muốn trốn đi đâu? Thiên mệnh thần kích của ngươi ta sẽ lấy, sao có thể để ngươi nhẹ nhàng chạy thoát, nạp mạng đi!
Cảm giác truy sát Hoang Chi Tử thật là sảng khoái.
Hoang Chi Tử vốn là dùng đỉnh trung ương kéo dài thời gian lại sử dụng thiên mệnh chiến luân chạy trốn, cho rằng bằng vào tốc đọ của thiên mệnh chiến luân chắc chắn thoát được. Kết quả không ngờ tốc độ của Lục Nguyên tăng vọt như vậy. Chết tiệt, đây là lần đầu tiên Hoang Chi Tử có cảm giác trên tời không lối dưới đất không cửa, nếu đánh thì gã cảm thấy không khả năng thắng được Lục Nguyên, mới rồi đã thất bại một lần. Không lẽ ta đường đường là Hoang Chi Tử sẽ chết tại đây sao? Đây là lần đầu tiên Hoang Chi Tử cách cái chết gần như vậy.
Chiến cuộc của Lục Nguyên và Hoang Chi Tử hấp dẫn càng nhiều sự chú ý, không bao giờ ngờ được người như Hoang Chi Tử sẽ bị Lục Nguyên giết đến đông chạy tây trốn, ha ha ha! Trước chiến đấu thì Hoang Chi Tử ở liên minh Hoang Tiên Phật bay ra vũ lực cao đến tột đỉnh, lúc đó liên minh Hoang Tiên Phật đều cho rằng có gã ở sẽ giết chết nhiều người, kết quả bây giờ thì...
Đương nhiên người liên minh Pháp Võ cũng không ngờ tới kết quả như vậy, giờ thấy rất vui, quá sung sướng. Giết Hoang Chi Tử thành như vậy, trước giờ không sướng đến thế.
Lục Nguyên một đường truy sát, liên minh Hoang Tiên Phật không có ai muốn viện trự. Hoang Chi Tử luôn độc đoán bá đạo, mặt trong mặt ngoài đặc tội người không đếm hết, bình thường không ai dám cãi lại gã, bây giờ có ai ngu lắm mới đi cứu Hoang Chi Tử, tất cả đều nghĩ như vậy.
Liên minh Hoang Tiên Phật có mười mấy chủ văn minh muốn cưới Hoang Chi Tử, nhưng lúc này chủ văn minh liên minh Pháp Võ cũng nổi điên lên, nếu để chủ văn minh liên minh Hoang Tiên Phật ra tay thì còn lăn lộn làm gì. Phút chốc những chủ văn minh đều bị vây khốn không thể tiến lên cứu viện.
Lúc này thì Hoang Chi Tử thật sự rơi và tình trạng không ai cứu được.
Lục Nguyên một kiếm như trời, Dưỡng Ngô thần kiếm kèm pháp lực khắc hang chém xuống.
- Hoang Chi Tử, ta lấy mạng ngươi!
Một kiếm cực kỳ sảng khoái.
- Lục Nguyên, hãy để ta đấu với ngươi!
Đột nhiên vang lên tiếng hét, một người hình tượng rừng rú xuất hiện.
Người rừng này toàn thân đen thui, thân trên vạm vỡ, thân dưới bọc vải thô, trong tay cầm một trường côn đen nhánh.
Trường côn đen chớp lóe ánh sáng đen nhiếp hồn người.
Người này chính là Hoang Dã phó chủ văn minh, chín kỷ nguyên.
Người này không sinh ra theo kiểu bình thường, gã là sau khi khai thiên tích địa thì kỷ nguyên này sinh ra nhân loại thứ nhất, tất nhiên cũng là người rừng.
Vì xuất thân như vậy nên trời sinh gã có khí vận cực lớn, cộng thêm chủ thái cổ văn minh bồi dưỡng, bây giờ có thành tựu phi thường.
Người này có chỗ đặc biệt là gã có công pháp luyện thể cực kỳ quái lạ, lực lượng vô địch! Lực lượng của tuyệt đối không thua gì lực chi văn minh, phủ chi văn minh, thậm chí còn hơn nữa. Côn của gã xưng là nhất khí phong hỏa tịch địa côn. Người văn minh khác có thể không nhìn Hoang Chi Tử, mặc kệ gã chết hoặc không nhưng người thái cổ văn minh thì không được. Hoang Dã phó chủ văn minh giết ra chắn ngay trước mặt Hoang Chi Tử.
Lục Nguyên mặc kệ, một kiếm chém thẳng xuống, toàn bộ pháp lực rót vào.
Ầm!
Một tiếng vang, Hoang Dã phó chủ văn minh bị chấn văng ra ngoài. Tại sao có thể? Rõ ràng gã cảm giác sức mạnh của Lục Nguyên không lớn bằng gã, tại sao bị văng ra chứ? Nhưng ngẫm nghĩ lại, chắc vì trong pháp lực của Lục Nguyên có vĩnh hằng pháp lực, đó là vĩnh hằng chi kình, Hoang Chi Tử cũng có nhưng không đáng sợ bằng của Lục Nguyên.
Lục Nguyên một kích đánh bay Hoang Dã phó chủ văn minh xong lập tức xông lên, không giải quyết Hoang Dã phó chủ văn minh thì không tiện giết chết Hoang Chi Tử được. Giờ đây Lục Nguyên không dừng lại thêm, chớp mắt thúc đẩy mười chiêu thức cực hạn thuận tiện lấy ra khắc tự phân thân, kiếm khắc hoang. Chín phần khắc tự phân thân có uy lực to lớn.
Pháp lực của Hoang Dã phó chủ văn minh vốn ngang bằng với Lục Nguyên nhưng bởi vì hắn có không phẩy tmas phần vĩnh hằng chi kình, chất lượng pháp lực thắng gã.
Lúc này mười chiêu thức cực hạn đều xuất hiện, Hoang Dã phó chủ văn minh đâu có năng lực ứng biến chiêu thức hay như vậy, liền bị đánh lộ rõ sơ hở. Hoang Dã phó chủ văn minh muốn dùng lực phòng ngự mình sở trường nhất, gã là người rừng thứ nhất từ thuở hoang sơ, lực phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ, liền dựng lên phòng ngự cứng rắn chắn. Nhưng mà kiếm khắc hoang nhẹ nhàng cắt vỡ phòng ngự của gã, Hoang Dã phó chủ văn minh bị hù giật nảy mình, trong một chiêu đã bị Lục Nguyên đánh trọng thương.
Hoang Dã phó chủ văn minh đến bây giờ thì không còn dám cản Lục Nguyên nữa, gã mà còn bả vệ Hoang Chi Tử là chết chung luôn.
Hoang Dã phó chủ văn minh bị trọng thương nặng chớp mắt thi triển dã hành chi pháp bỏ chạy.
Nếu bây giờ Lục Nguyên muốn đủi theo Hoang Dã phó chủ văn minh thì tin tưởng chỉ hai mươi chiêu là lấy mạng gã ngay.
Đừng tưởng rằng hai mươi chiêu thì nhiều lắm, nó rất ít.
Hai mươi chiêu có thể giết một người chín kỷ nguyên đã là khó được.
Đến chín kỷ nguyên rồi thì chính là đỉnh cao thiên địa, muốn giết người đó đâu có dễ như vậy.
Cho nên Lục Nguyên rất là ghê gứm.
Hoang Dã phó chủ văn minh mớ đỡ hai, ba chiêu đã trọng thương bỏ chạy khiến phó chủ văn minh thái cổ văn minh khác định cứu giúp Hoang Chi Tử dừng bước. Hiện tại Lục Nguyên quá hung mãnh, họ chưa muốn đi chết.
Lục Nguyên nhìn Hoang Chi Tử, nói:
- Hiện tại không ai cứu được ngươi, đi chết cho ta!
Bây giờ Hoang Chi Tử đánh không lại, trốn không thoát, cũng đã tuyệt vọng.
Gã gầm lên:
- Lục Nguyên, ta liều mạng với ngươi!
Chớp mắt Hoang Chi Tử biến mất, loại cảm giác này rất quen thuộc, tiên vô tung! Kỳ công xếp thứ năm của tiên cổ văn minh. Vì là lần thứ hai Lục Nguyên gặp lại kỳ công này nên có chuẩn bị.
Tâm ở đâu thì kiếm ở đó.
Tâm kiếm, trảm!
Lục Nguyên cầm kiếm không chút do dự chém xuống.