Hẹn kiếp sau gặp lại chàng
Chương 33
Chương 33.
Khi tôi sắp ngã xuống, tay tôi đột nhiên được ai đó giữ chặt lại.
Bỗng, cơ thể rớt xuống của tôi ngừng lại, tôi treo người bên rìa tâng như một con rối.
“Tiết Xán?” Tôi cố sức ngẩng đầu lên và thấy được khuôn mặt tuấn tú quen thuộc.
Sắc mặt Tiết Xán tái mét, anh ta kéo mạnh một phát, tôi lập tức được kéo lên lầu lại.
Tôi sợ đến nỗi run chân ngồi bệt xuống đất, trái tim vẫn còn đập điên cuồng.
“Chết tiệt, sao nàng lại không cẩn thận như vậy hải!” Tiết Xán trừng tôi và giận dữ nói.
“Không phải vậy” Lúc này tôi mới tỉnh táo hơn chút và vội giải thích: “Yừa nấy có một bàn tay giữ chặt chân tôi, tôi bị kéo xuống” Tiết Phong và đại sư Thừa Ảnh đúng lúc tới, vừa nghe thấy lời nói của tôi thì lập tức thay đổi sắc mặt.
Sắc mặt của Tiết Xán cũng rất khó coi.
“Lẽ nào là tay của người nhà họ Ninh?” Tiết Phong suy đoán.
Tiết Xán lắc đầu: “Không đâu, có lẽ người nhà họ Ninh tìm An Tố vì có mục đích đặc biệt, chứ không phải là muốn lấy mạng của nàng ấy” “Vậy là ai chứ?” Tôi phờ phạc hỏi.
Tiết Xán không trả lời mà chỉ nói với tôi: “Nàng theo sát ta, cẩn thận một chút” Tôi gật đầu rôi đứng dậy.
Tôi định phủi bụi đất trên người, nhưng khi giơ tay ra thì lập tức ngây người.
Tôi thấy lòng bàn tay của mình bị dính chất lỏng màu đỏ từ lúc nào chẳng hay.
Nó trông giống như máu.
Tôi cứ tưởng là tay mình bị thương, nhưng tôi nhanh chóng phát hiện là không có.
Tôi cúi đầu xuống và thấy bên cạnh chỗ tôi vừa ngồi có một vũng màu đỏ.
Nơi tôi vừa ngồi sát bên đống gạch bỏ, vũng màu đỏ dưới đất chảy ra từ dưới tấm gạch.
“Tiết Xán, anh mau lại đây xem, đây là thứ gì?” Tôi hét lên một tiếng, Tiết Xán lập tức bay qua.
Khi thấy vũng máu đỏ đó, sắc mặt anh ta hơi thay đổi.
Anh ta bỗng giơ tay và chưởng một chưởng vào đống gạch, chúng lập tức nổ thành bột phấn.
Gạch vụn bay rải rác ra ngoài để lộ mặt đất nằm dưới nó.
Tôi hít một hơi lạnh.
Trên mặt xi măng dưới đống gạch có một hình bát quái màu đỏi Nơi tôi vừa bị dính máu là rìa của hình bát quái này.
“Đây là ký hiệu của thuật hồi hồn mà các anh muốn tìm phải không?” Tôi hỏi.
Tiết Xán tái mặt, không nói gì mà chỉ gật đầu.
Không chỉ riêng anh ta, sắc mặt của Tiết Phong và đại sư Thừa Ảnh cũng rất khó coi.
Bầu không khí hơi kỳ dị.
“Sao vậy? Các anh đang tìm ký hiệu này mà?” Tôi khó hiểu.
“Ừ… Nhưng chúng tôi không muốn thực sự tìm thấy nó” Tiết Phong cau này đáp.
Tôi càng hoang mang hơn.
“Là sao?” “Đối với loại bùa chú vẽ từ máu tươi này, nếu thuật pháp mất hiệu lực, bùa chú cũng sẽ biến mất theo” Tiết Phong giải thích.
Lòng tôi ớn lạnh: “Vậy bùa chú này không biến mất thì nghĩa là gì?” “Nghĩa là thuật hồi hồn vẫn còn tiếp tục” Tôi hoàn toàn choáng váng…
Thuật hồi hồn dùng để hồi sinh con tiểu quỷ đó, nhưng giờ nó đã bị hồn bay phách tán, tại sao thuật hồi hồn vẫn còn tiếp tục? Tiết Xán bỗng cười khẩy.
“Chúng ta nên nghĩ tới sớm hơn rằng thuật hồi hồn cần tiêu hao lượng linh lực rất lớn, sao có thể có người sẵn lòng giúp hồi sinh một con tiểu quỷ không quen không biết chứ? Tôi bỗng hiểu ra gì đó.
“Ý anh là, thuật hồi hồn không được lập cho tiểu quỷ ngay từ đầu rồi đúng không?” “Đúng vậy” Tiết Xán nói: “Có lẽ nữ quỷ đó chỉ bị người nhà họ Ninh lừa mà thôi. Nàng ta đã giết nhiều người như thế để lập bùa chú, không ngờ chỉ là làm quần áo cho kẻ khác (1)” Tôi lạnh sống lưng.
Nếu ngay từ lúc đầu thuật hồi hôn này không dùng để hồi sinh tiểu quỷ, vậy rốt cuộc là để hồi sinh ai? Sau khi tìm được bùa chú, chúng tôi lập tức đi xuống lầu.
Tiết Xán, Tiết Phong và đại sư Thừa Ảnh đi đằng trước, còn tôi vì trong lòng rối như tơ nên đi ở phía sau.
Bây giờ tôi đã thực sự nhận ra tình cảnh của mình nguy hiểm cỡ nào.
Người nhà họ Ninh đang tìm tôi, dì Hoàng nhắc nhở tôi rằng có ai đó muốn máu của tôi, không chỉ vậy, hôm nay tôi còn suýt bị giết.
Điều đáng sợ hơn là tôi không biết gì về những thế lực đang theo dõi tôi trong bóng tối này.
Tôi đã lo lắng suốt đường đi, khi tôi bất chợt ngẩng đầu lên lần nữa thì đột nhiên thấy cầu thang trước mặt trống rỗng, không có bóng dáng của đám người Tiết Xán.
Tôi sợ hãi hét lên.
“Tiết Xán? Tiết Phong? Đại sư Thừa Ảnh?” Tôi bước nhanh hơn và kêu lên.
Nhưng chỉ có tiếng vọng lại của chính tôi trả lời tôi.
Tôi thâm hoảng sợ.
Chẳng phải ba người họ đi trước mặt tôi sao? Sao mới đây là tôi đã tụt lại phía sau rồi? Tôi bắt đầu đi xuống cầu thang.
Nhưng dù tôi có bước nhanh đến mấy, tôi cũng không nhìn thấy nửa bóng người nào.
Chẳng lẽ Tiết Xán bọn họ đi rồi hả? Nhưng sao họ lại đi nhanh hơn tôi đến vậy, vả lại vì sao họ không đợi tôi? Sau một hồi đi xuống rất nhiều cầu thang, tôi chợt nhận ra có gì đó sai sai…
Tôi nhớ khi chúng tôi đi lên chỉ đi có tám tầng, nhưng tôi đi lâu thế rôi sao vẫn chưa tới tâng một? Tôi bắt đầu đếm thầm trong lòng.
Một tầng, hai tâng, ba tầng…
Tôi càng đi càng thấy lạnh sống lưng.
Sáu tầng, bảy tầng, tám tầng…
Trong lòng tôi “âm” một tiếng, tôi dừng bước lại.
Tôi đã đi được hơn tám tầng mà tại sao vẫn chưa xuống tầng trệt? Sau một lúc suy tư, tôi nhanh chóng lấy chiếc chìa khóa từ trong túi ra, ném nó xuống đất rồi tiếp tục bước đi.
Một tầng, hai tâng, ba tầng…
Tám tầng…
Khi tôi đi thêm tám tâng lần nữa, tôi đột nhiên ngừng bước lại, tay chân lạnh ngắt.
Bởi vì tôi thấy chiếc chìa khóa tôi vừa vứt xuống đất đang lảng lặng nằm dưới đất.
Để làm dịu trái tim đang đập loạn của mình, tôi hít sâu mấy hơi mới bình tĩnh lại.
Với tình huống này, e là tôi đã gặp “quỷ đánh tường” rồi.
Cái gọi là quỷ đánh tường là vì ma quỷ quấy phá, bạn sẽ rơi vào một vòng tuần hoàn vô tận. Vòng tuần hoàn này có thể là một con đường hoặc một cầu thang. Tóm lại, bạn sẽ đi lại liên tục trên con đường bạn đã đi và không có điểm cuối.
Nhiều người không thể thoát ra sau khi bước vào quỷ đánh tường, và cuối cùng bị chết đói trong vòng tuần hoàn này.
Điều đáng sợ hơn đó là thứ quỷ đánh tường này rất chủ quan, nói trắng ra là một thế giới khác được tạo bởi quỷ, vì vậy ngay cả khi ai đó bên ngoài phát hiện có người bị quỷ đánh tường thì cũng không vào được.
Nói cách khác, dù bây giờ Tiết Xán bọn họ biết tôi xảy ra chuyện cũng bó tay toàn tập.
Nghĩ tới đây, lòng bàn tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi.
Đừng hoảng sợ.
Tôi đã đọc từ sách rằng mặc dù rất khó để phá vỡ quỷ đánh tường từ bên ngoài, nhưng rất dê tìm được sơ hở từ bên trong. Bình thường chỉ cần tìm được kết giới do con quỷ đó lập ra là có thể phá được.
Tôi siết chặt chu sa trong tay khi vừa nghĩ đến điều này.
Cũng may tôi có đầu óc, tôi luôn mang bên mình chu sa còn dư lần trước Tiết Phong cho tôi, cuối cùng hôm nay nó cũng phát huy tác dụng.
Tôi tiếp tục đi xuống, nhưng lần này tôi đi rất chậm và không ngừng đề phòng nhìn xung quanh.
Chung quanh lặng im như tờ, và đột nhiên, tiếng cười khẽ của một người phụ nữ vang lên trong hành lang trống trải.
(1) Làm áo quần áo cho người khác: Hàm ý là đem chuyện tốt đến cho người khác mà bản thân mình lại chẳng được lợi gì.