Hay là mình sống chung
Chương 70 - Khắc Cốt Và Hiện Tại 2
Lý Diệc Phi vừa chu môi chồm đến, vừa nói: “Đừng trốn tránh, anh đói chết rồi, mau cho anh ăn bù vài miếng!”.
Tiền Phi đập tay lên mặt anh, đẩy ra sau: “Đừng giỡn! Bên ngoài còn có người đấy!”.
Lý Diệc Phi kéo tay cô ra, bất chấp hình tượng tiếp tục chu môi, nhích lên: “Em không xem cô ta là người là được rồi! Ngoan, để anh đây ăn bù vài miếng, người ta nói tình đến lúc sâu thì tình dục thăng hoa, tình dục thăng hoa là hay đói! Em hãy hiểu cho cảm giác đói khát này của anh đi!”.
Tiền Phi nói thế nào cũng không chịu.
Cô quá hiểu cái tên mặt dày này rồi, một khi cho anh hôn thì anh sẽ không ngừng lại được, chắc chắn sẽ đè cô xuống khắp mọi nơi để “ăn cơm”. Trong nhà nếu không có người khác thì còn được, nhưng bây giờ ngoài sofa phòng khách còn có Liêu Thi Ngữ đang ngồi, lỡ cô bị đè xuống, không chịu nỗi lại kêu lên, bị cô gái ngoài kia nghe thấy thì sau này cô thật không muốn làm người nữa.
Cô ra sức chống cự, thề quyết bảo vệ tiết hạnh, thái độ đó cuối cùng đã chọc giận Lý Diệc Phi.
Lý Diệc Phi chửi thề một tiếng, thu lại đôi môi gần như tê dại đau nhức lại, giận dữ kéo Tiền Phi mở cửa ra ngoài.
Lúc họ đi ngang qua phòng khách, Tiền Phi trông thấy Liêu Thi Ngữ đang ngồi xem tivi tỏ ra kinh ngạc nhìn sau lưng cô, lại đưa mắt sang cuốn album nằm trong sọt rác phòng khách.
Tiền Phi ngầm hiểu cô ta đang hỏi mình: Cô vẫn ổn chứ? Không phải anh ấy phát hiện ra cuốn album, tìm cô để gây sự đó chứ?
Tiền Phi trước khi bị lôi ra cửa đã đáp lại cô bằng ánh mắt mang ý nghĩa “yên tâm”.
Sau đó, cô đã bị Lý Diệc Phi kéo xềnh xệch vào thang máy.
Lúc thang máy đi xuống, cuối cùng Tiền Phi cũng có thể thở ra. Cô hỏi Lý Diệc Phi đang trưng bộ mặt bất mãn vì đói khát: “Anh vất vả lôi kéo em như thế là định đưa em đi đâu?”.
Lý Diệc Phi nhìn cô, nheo mắt nhướng mày, trầm giọng đáp: “Dân coi việc ăn uống là trời, đương nhiên là đưa em ra ngoài tìm chỗ “ăn cơm” rồi!”.
Về lại Bắc Kinh, Tiền Phi chính thức nhận nhiệm vụ là phụ trách phòng. Điều đó có nghĩa là cô có thể không phải dựa vào người nào khác, mà độc lập dẫn đội đi làm dự án được rồi.
Dựa vào văn phòng riêng mà Lý Diệc Phi từng ở, đứng trước cửa sổ nhìn ra một rừng cao ốc bên ngoài, Tiền Phi cảm khái vạn phần.
Hai năm trước, cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ có ngày trở thành như hôm nay, có thể độc lập điều hành, có thể quyết định mọi thứ.
Trước đây cô chỉ nghĩ rằng, lấy một người đàn ông có thể nương tựa vào nhau đến hết đời, có một công việc ổn định, thu nhập có thể mua một ngôi nhà, cứ thể sống một đời đã là rất tốt rồi.
Nhưng biến cố luôn luôn thay đổi cuộc đời.
Người đàn ông mà cô vốn nghĩ rằng sẽ nương tựa đến hết đời lại đi mất, người đàn ông mà cô ngỡ vốn thuộc thế giới khác lại đến với cô.
Công việc trong gian khó đã đẩy cô vươn lên một tầm cao mới, khiến cô từ một nhân viên nữ làm đầu tư ngân hàng từng bước từng bước vững chãi tiến vào con đường của “tinh anh”.
Cô mua nhà rồi lại bán nhà, cuộc đời cô đúng là phong ba bão táp. Nhưng cô rất mừng vì bản thân có được một cuộc sống như thế.
Nếu như không có những sống gió gập ghềnh này, cô sẽ lờ đờ, nhạt nhẽo sống cả đời như trước đây cô nghĩ, tuy cô sẽ ít chịu đau khổ và dằn vặt, nhưng cùng lúc đó sẽ mất đi rất nhiều niềm vui và hạnh phúc do sự trưởng thành và phấn đấu mang lại.
Bên ngoài văn phòng có người đang gõ cửa, gọi: “Tiền tổng”.
Cô thu lại tâm tư, ngồi xuống trước bàn, lên tiếng rất rõ ràng, lanh lảnh: “Mời vào”.
Từ khoảnh khắc đó, cô không còn là Tiền Phi mệt mỏi, lờ đờ phiêu bạt đất Bắc, không còn là Tiền Phi chỉ làm nhân viên ngành đầu tư bình thường, không còn là thánh mẫu Tiền Phi với tính khí tốt đến không có nguyên tắc; từ giây phút này, cô sẽ là một Tiền Phi độc lập gánh giữ một mảng giang sơn, tinh anh trong ngành đầu tư ngân hàng.
Dạo gần đây, Tiền Phi bận rộn những giúp những phòng khác cùng làm dự án đầu tư nợ. Lý Diệc Phi cũng bận việc công ty anh. Thế là thời gian hai người ở cạnh nhau chỉ vọn vẹn vài tiếng đồng hồ từ sau khi tan sở - tiền đề vẫn là không ai làm thêm giờ - đến trước khi đi ngủ.
Trong mấy tiếng đó, Lý Diệc Phi cứ muốn tranh thủ cơ hội “ăn no”, Tiền Phi lại cứ lấy lý do trong nhà có người khác để đóng băng bữa cơm của anh.
Về sau Lý Diệc Phi càng bận rộn hơn, anh nói tài khoản của ngân hàng anh cần kiểm tra kỹ từ đầu đến cuối. Thế là tần suất họ gặp nhau biến từ mỗi ngày sang hai ngày, từ hai ngày lại thành ba ngày… Cuối cùng lại biến thành thời gian cô và Liêu Thi Ngữ ở cạnh nhau còn nhiều hơn.
Trong sự tiếp xúc hằng ngày, cảm giác của Tiền Phi đối với Liêu Thi Ngữ đã có chút thay đổi rất nhỏ.
Cô cảm thấy ngôn ngữ cử chỉ của Liêu Thi Ngữ rất lịch thiệp, khí chất tuy lạnh lùng nhưng không khiến người khác cảm thấy khó chịu. Liêu Thi Ngữ có lúc cũng trò chuyện với cô, thích nhất là hỏi cô những việc trước đây cô học đại học. Hình như cô ta đặc biệt hứng thú với cuộc sống đại học của Tiền Phi.
Buổi tối Lý Diệc Phi làm thêm giờ, Tiền Phi thường tự tay nấu nướng.
Có lần Liêu Thi Ngữ ngửi thấy mùi thơm, đến nhà bếp tò mò ngắm cô đang múa may xẻng xúc thức ăn trong tay.
Lần đầu cô nhìn thấy một biểu cảm khác của Liêu Thi Ngữ ngoài vẻ lạnh lùng cao quý thường ngày, nhất thời bồng bột nên buột miệng ra: “Buổi tối cô đã gọi thức ăn ngoài chưa? Nếu chưa thì chúng ta cùng ăn nhé!”.
Liêu Thi Ngữ mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng, nhìn cô rồi đáp: “Được thôi!”.
Từ hôm ấy, cô nấu cơm sẽ làm thêm cho Liêu Thi Ngữ một phần.
Tiền Phi cảm thấy bản thân đúng là có số hầu hạ người khác. Lý Diệc Phi đi rồi, lại tới Liêu Thi Ngữ, mà khoảng cách giữa cô và từng người họ cũng được kéo gần lại bắt đầu từ những bữa cơm.
Cô vốn nghĩ là ăn cơm với Liêu Thi Ngữ thì sẽ không biết nói gì nên hơi ngượng ngập, không ngờ nỗi lo ấy đúng là dư thừa, Liêu Thi Ngữ lại rất biết cách khơi gợi câu chuyện.
Liêu Thi Ngữ sau khi nếm thử món cà tím xào của cô, trên mặt hiện lên một vẻ xuýt xoa tán thưởng: “Trước đây tôi nghĩ, cha mẹ sinh tôi ra là để tôi hưởng phúc trong nhà, làm việc lớn ở ngoài, những việc như nấu nướng thì không phải do tôi làm. Mà cha mẹ tôi lại nuôi tôi như con trai, thế thì tôi phải tránh xa nhà bếp như đàn ông vậy. Trước kia tôi và bạn trai ở cùng, tôi chưa từng nấu cơm, chúng tôi chỉ gọi thức ăn ngoài. Ban đầu anh ấy cũng không nói gì, nhưng sau đó tôi cảm thấy anh ấy rất bực bội”.
Tiền Phi ngẫm nghĩ rồi khéo léo nói: “Thưc ra có vài chuyện vốn không liên quan đến nam hay nữ, không phải ai làm thì địa vị của người đó sẽ thấp hơn người kia, nấu hay không nấu cơm và ra ngoài có làm được việc lớn hay không, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Trong nhà tôi luôn là bố tôi nấu, mà tất cả mọi việc trong nhà và ngoài nhà cũng đều do bố tôi quyết định”.
Liêu Thi Ngữ nhìn cô rồi nói: “Nếu không quen cô, có thể tôi mãi mãi cũng không hiểu được đạo lý này”.
Tiền Phi nhún vai: “Đương nhiên rồi, việc nhà nên là hai người cùng làm, không thể chỉ bắt một người phụ trách. Cô không nấu thì bạn trai cô có thể nấu, anh ta bực bội hay gì đó cũng đều vô lý. Mà nếu như cô nấu cơm, thì bạn trai cô phải phụ trách rửa bát”.
Liêu Thi Ngữ nhìn cô, ánh mắt thoáng qua một vẻ sửng sốt, hỏi: “Lẽ nào Lý Diệc Phi ăn xong lại phụ trách rửa bát sao?”.
Tiền Phi gật đầu như lẽ đương nhiên: “Đúng thế! Nếu không thì anh ấy nấu, còn tôi rửa bát cũng không thành vấn đề, nhưng điều kiện đầu tiên là thức ăn anh ấy nấu ăn xong sẽ không chết hoặc không muốn chết trước đã”.
Vẻ sửng sốt trong mắt Liêu Thi Ngữ nhanh chóng lan ra cả gương mặt: “Tôi nghĩ bố anh ấy mà biết anh ấy ăn xong biết rửa bát thì chắc chắn sẽ bàng hoàng đến mức vỡ mạch máu mất”.
Tiền Phi ngớ người: “Anh ấy đúng là từ nhỏ đã sống như thiếu gia thật sao? Bố của Lý Diệc Phi rốt cuộc là làm gì? Sao lại cưng chiều con như bảo bối thế?”.
Ánh mắt Liêu Thi Ngữ lóe lên rồi nói: “Hộ kinh doanh cá thể, là loại rất nhiều tiền ấy”. Đó là những lời mà Lý Diệc Phi đã dặn dò cô ta ngay từ trước.
Tiền Phi nhíu mày: “Rất nhiều tiền? Khái niệm gì thế? Lẽ nào những thứ anh ấy ăn mặc sử dụng thật sự không phải là hàng nhái cao cấp sao?”.
Liêu Thi Ngữ nhướn mày tỏ vẻ sửng sốt hơn: “Tiền Phi, cô thật biết đùa, nhưng tôi thấy cô không giống giả vờ. Chẳng lẽ cô nghĩ với tính cách kiêu ngạo của Lý Diệc Phi thì có thể dùng hàng nhái sao?”.
Tiền Phi cảm thấy thế giới quan của mình có một góc nào đó đang dần dần nứt vỡ, đổ sụp. Tay cầm bát cơm của cô run run.
Nếu lời Liêu Thi Ngữ nói là thật, thế thì bát cơm cô đang ăn lúc này chắc cũng là thật - trước đây Lý Diệc Phi nói với cô bộ đồ sứ này là cùng một xuất xứ với đồ cung cấp cho lãnh đạo trung ương sử dụng.
Cô run rẩy đặt bát cơm xuống, quyết định ngày mai tan sở xong sẽ đi siêu thị mua một bộ đồ sứ mới. Còn bộ này rửa sạch sẽ xong đem ra trưng bày thì tốt hơn.
Liêu Thi Ngữ bỗng nói: “Cô có biết Lý Diệc Phi hiện giờ đang bận rộn những gì không?”.
Tiền Phi ngẩng lên, ánh mắt lưu luyến rời khỏi bát cơm: “Đang bận việc ở công ty anh ấy”.
Liêu Thi Ngữ hỏi: “Cô không đến công ty anh ấy tham quan cho biết à?”.
Tiền Phi đáp: “Đợi khi anh ấy nghĩ thời cơ đã chín muồi thì sẽ chủ động đề nghị tôi đến đó. Bây giờ anh ấy đang bận tối tăm mặt mũi, tôi không muốn làm rối thêm. Tôi không biết bây giờ cô có ngộ ra chân lý này chưa, dù sao tôi cũng ngộ ra rồi, thực ra hai người ở bên nhau nếu muốn lâu bền thì phải cho nhau chút không gian riêng, không cần chuyện gì cũng hỏi đến cùng”.
Liêu Thi Ngữ nhìn cô, lặng thinh một lúc lâu. Sau đó chuyển đề tài: “Tiền Phi, ấn tượng đầu tiên của cô về tôi là thế nào? Cô cảm giác như từng quen biết không?”.
Tiền Phi thật thà: “Dáng vẻ cô ngồi trên sofa xem tivi hơi lạnh lùng, cảm giác như có phần kháng cự tôi”.
Liêu Thi Ngữ cười cười: “Thực ra nói cho cùng thì hôm đó không phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, rất lâu trước đó chúng ta đã từng tiếp xúc, chỉ có điều khi đó tôi chỉ nghe thấy giọng nói của cô chứ không nhìn thấy mặt”.
Tiền Phi sững người rồi nghĩ ngợi: “Nhưng tôi hoàn toàn không có ấn tượng nào về cô”.
Liêu Thi Ngữ cười, không nói gì.
Tiền Phi hỏi cô ta, họ đã tiếp xúc thông qua chuyện gì. Liêu Thi Ngữ nói, đương nhiên là thông qua người đàn ông mà họ đều quen.
Tiền Phi cười, nghĩ chắc là lúc cô và Lý Diệc Phi ở cạnh nhau đã bị cô ta bắt gặp chăng.
Họ lại trò chuyện một lúc, rồi lại nói về công việc.
Tiền Phi nói: “Tôi thấy cô hầu như ngày nào cũng ở nhà, liệu có thấy chán không? Lý Diệc Phi nói cô học quản lý tài chính, thực ra công ty chúng tôi gần đây đang tuyển dụng, cô có muốn đến thử không?”.
Liêu Thi Ngữ tao nhã ăn nốt miếng cơm cuối cùng rồi đặt bát xuống: “Kỳ thực tôi có công việc, chỉ là vì sau Tết cứ thấy phiền muộn nên xin nghỉ dài ngày. Xem ra thì tôi cũng nên quay lại làm việc rồi”. Cô ta ngừng lại rồi nói: “Tiền Phi, cô đúng là một người lương thiện, có chuyện gì tốt cũng suy nghĩ đến người khác, như thể đó là bản năng của cô vậy. Thực ra, tôi ghét nhất là những người lương thiện, vì bọn họ sẽ khiến tôi bất đắc dĩ thừa nhận rằng tôi là một người phụ nữ xấu xa”.
Tiền Phi cười: “Cô không thấy sao, phụ nữ phải xấu xa một chút mới quyến rũ! Hơn nữa lương thiện đối với người khác thì có lẽ là ưu điểm, nhưng đối với tôi thì lại là khuyết điểm. Vì tôi làm người quá thánh mẫu, không biết đã bị Lý đại thiếu gia mắng mỏ kỳ thị bao lần rồi đấy!”.
Liêu Thi Ngữ nhìn cô, khẽ nói: “Cô như này rất tốt, chí ít khiến người khác thật sự không tài nào ghét cô nỗi”.
Lúc Tiền Phi đi rửa bát, nghe thấy Liêu Thi Ngữ đứng sau lưng hỏi cô: “Cô cảm thấy bạn trai cũ của cô và Lý Diệc Phi, ai khiến cô thấy khắc cốt ghi tâm hơn”.
Tiền Phi ngững lại, quay sang nhìn Liêu Thi Ngữ: “Cô nghĩ thứ khắc cốt ghi tâm hơn chính là thứ tốt và cao hơn một bậc chăng? Tôi không nghĩ thế. Tôi cảm thấy thứ gì đó dù khắc cốt ghi tâm đến mấy, nếu không nắm trong tay được thì cũng là vô ích, chi bằng cứ trân trọng cái ta có được lúc này. Bạn trai cũ của tôi, cô không nhắc thì tôi cũng đã quên quá khứ với anh ta rồi. Lý Diệc Phi, cô có nhắc hay không, thì tôi cũng vẫn nhớ và ghi anh ấy vào trong cuộc sống hiện tại. Khắc cốt ghi tâm khi đứng trước sở hữu hiện tại, thì chẳng có chút trọng lượng nào cả”.
Liêu Thi Ngữ nhìn cô, rất lâu cũng không nói gì.
Hôm sau là cuối tuần, sáng sớm Liêu Thi Ngữ dậy nói với Tiền Phi là cô ta đi làm đẹp. Cô ta đi không lâu thì Lý Diệc Phi đến.
Họ ở trong phòng quấn quýt với nhau một lúc, quấn quýt đến mức cuối cùng Lý Diệc Phi cũng ăn được một bữa no.
Sau đó Lý Diệc Phi chùi mép, tỏ ra vẫn còn thòm thèm, hỏi Tiền Phi: “Liêu Thi Ngữ sống ở đây thế nào? Không làm em bực mình chứ? Nếu cô ta khiến em khó chịu thì cứ nói với anh, anh sẽ đuổi cô ta đi ngay! Dù sao công hiệu của cô ta cũng phát huy được kha khá rồi. Bây giờ anh thấy cô nàng đó đúng là cản trở, phiền chết đi được! Nếu cô ta dọn ra ngoài thì sau này thiếu gia đây muốn ăn một bữa no cũng không phí công sức như thế!”.
Mới sáng sớm, anh đã gọi điện cho Liêu Thi Ngữ, ngon ngọt thương lượng, tự móc hầu bao ra cho cô ta đi đến spa để cô ta làm đẹp từ đầu đến gót chân, hưởng thụ sự phục vụ xa xỉ như nữ hoàng, chỉ để cuối tuần có thể ăn một bữa no với Băng vệ sinh của anh, anh có vất vả không chứ?
Tiền Phi sửa sang lại quần áo, trả lời: “Em sống với cô ấy cũng khá ổn, không cần đuổi đi đâu”. Ngừng lại, cô duỗi đôi chân tê nhức, nghiến răng nói: “Em nghĩ cứ nên giữ cô ấy ở lại đây, nếu không anh ra sức ghiền nát em thế này, em sợ sớm muộn gì em bước đi hoặc là đau lưng, hoặc là đi hai hàng mất! Hơn nữa cô ấy cũng rất đáng thương, em có thể cảm nhận được trong tim cô ấy có một người, nhưng vì lý do gì đó mà cô ấy và người đó không thể ở bên nhau”.
Lý Diệc Phi “xì” một tiếng: “Cô ta có đáng thương hay không cũng không do anh quản, ban đầu anh giữ cô ta lại cũng không phải do cô ta đáng thương”.
Tiền Phi hỏi: “Thế thì vì điều gì?”.
Lý Diệc Phi nheo mắt: “Em đoán đi! Đoán đúng thì anh sẽ nói em nghe, đoán không đúng thì anh sẽ làm tiếp!!!”.
Tiền Phi đập tay vào mặt anh: “Đoán em gái anh ấy! Đoán đúng thì em còn cần anh nói em nghe à? Anh giở trò này với Tiền bảo đại, sau này có còn muốn công ty của mình thuận lợi lên sàn không hả?”.
Lý Diệc Phi sững sờ.
Tiền bảo đại không còn là thánh mẫu mặc ai nhào nặn cũng cười hì hì cho qua nữa, bây giờ đôi cánh của cô càng lúc càng cứng cáp rồi.
Lý Diệc Phi không ngốc, anh biết vì sao Liêu Thi Ngữ đòi ở chung nhà anh và Tiền Phi. Nhưng anh quyết định giả ngây.
Vàng thật không sợ lửa, ông già nếu muốn thông qua mắt Liêu Thi Ngữ để quan sát Tiền Phi, thì anh vui lòng đẩy thuyền theo nước, anh tin chắc rằng với thái độ và tính cách của Tiền Phi sẽ thuyết phục bất kỳ người nào nhìn cô bằng đôi mắt dò xét.
Ngay cả thiếu gia quen được cưng chiều, kén chọn như anh cũng bị cô thu phục, một Liêu Thi Ngữ cố tỏ ra cao ngạo cô đơn, anh nghĩ không cần quá lâu thì Băng vệ sinh nhà anh sẽ có thể khiến cô ta cam tâm tình nguyện mà rút ruột rút gan ra tâm sự.
Thế gian này có một kiểu người, khi tiếp xúc ban đầu sẽ khiến người khác thấy rất vô vị, không góc cạnh không cá tính, không biết giận, đã không làm người ta thấy tim run rẩy mà cũng không để lại ấn tượng khó quên, nhạt và không có vị gì giống như nước lọc. Nhưng sau một thời gian, cô ấy sẽ khiến người khác vô thức chìm đắm, vô thức một lòng một dạ. Cô ấy sẽ khiến người khác phải thừa nhận rằng, nước lọc cũng có mùi vị, nó có một vị ngọt dịu, ngọt đến tận tim gan, mà chỉ cần bạn còn sống thì đừng mơ có ngày rời xa nó được.
Lý Diệc Phi cảm thấy cả đời anh đã nằm gọn trong tay một người như thế, hơn nữa anh lại rất cam tâm tình nguyện.
Đến cuối tuần sau, Lý Diệc Phi đã bận đến mức không còn thời gian nghỉ ngơi. Lần này Tiền Phi thật sự có phần tò mò không biết Lý Diệc Phi đã bận những gì, cô không kìm được nhắn tin hỏi anh: “Anh yêu công việc như thế, chắc là không phải vì tuyền một cô thư ký 36D hay gì đó chứ?”.
Lý Diệc Phi gửi cho cô một tấm hình, một đám đàn ông trong đó đang chỉnh lý tài liệu trong một phòng hội nghị cực lớn.
Tiền Phi nhìn mà xuýt xoa thành tiếng, Liêu Thi Ngữ hỏi cô đang xem gì, sao lại phát ra tiếng xuýt xoa đặc sắc như thế.
Tiền Phi đưa điện thoại cho cô ta, nói: “Tôi không ngờ công ty Lý Diệc Phi mở lại quy mô như thế, cô nhìn này, chỉ riêng phòng hội nghị đã hoành tráng như thế, đúng là như phòng chiếu phim ấy!”. Cô ngừng lại rồi bỗng chuyển đề tài: “Cô nói xem, cả công ty anh ấy chắc không chỉ có mỗi phòng hội nghị hào hoa thôi chứ?”. Cô nói rồi bật cười ha hả: “Nhưng tác phong thì rất hòa hợp với cá tính phô trương, tự sướng, ham chơi của anh ấy!”.
Liêu Thi Ngữ cầm điện thoại xem tấm hình, khóe môi nhếch lên.
Đây rõ ràng là phòng hội nghị số 1 của tổng bộ tập đoàn Thiên Thánh, có thể cùng lúc chứa cả mấy trăm ngườ, thông thường cuộc họp từ lãnh đạo tầm trung trở lên đều tiến hành ở đây, đương nhiên phải hào hoa sang trọng rồi.
Cô ta bỗng thấy buồn cười, người đơn giản gần như trở thành ngốc nghếch như Tiền Phi lại nói gì cũng không khiến cô ta thấy phản cảm.
Trước khi trả điện thoại lại, cô ta lại liếc qua tấm hình. Lần này, cô ta khựng lại.