Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 9 - Chương 427: Joey
Quyển 9 - Chương 427: Joey
Tố Diệp không ngờ Niên Bách Ngạn lại dẫn về một người con gái.
Người trước mặt cũng cao ngang tầm cô, nên khi đứng cạnh Niên Bách Ngạn cũng tạo thành một tỷ lệ hệt như khi cô đứng cạnh anh. Cô gái ấy xinh xắn hệt như một con búp bê, mái tóc màu nâu còn dài hơn cả cô, được buộc lại rất đẹp thành kiểu đầu công chúa. Giữa búi tóc còn được cài lác đác những trang sức bằng trân châu, được rải rác tùy ý, lúc ẩn lúc hiện giữa mái tóc, đẹp đến mê người.
Nhìn gương mặt có thể thấy cô ta có lẽ là con lai Âu Á. Sống mũi rất cao, hốc mắt thì sâu hơn người châu Á một chút, nhưng rõ ràng đôi mắt cũng rất sâu và hút hồn. Cô ta lại có một đôi môi anh đào, tô lớp son môi màu cam, không những tôn được làn da trắng trẻo, mịn màng mà còn có nét động lòng người.
Tố Diệp có thể đọc được một sự quý phái toát ra từ người con gái này.
Mỗi người khi tiếp xúc đều toát ra một phong cách, dù là tốt hay xấu. Tố Diệp luôn cảm thấy thật ra phong cách do bẩm sinh mà có, không liên quan gì tới cuộc sống và trải nghiệm của bạn, cũng chẳng hề được quyết định bởi việc bạn kiếm được bao nhiêu tiền. Phong cách không phải được tích lũy dần theo năm tháng, cũng không thể tích góp lại nhờ tiền bạc. Giống như dù là một người giàu có hay một ông chủ nào đó có kiếm nhiều tiền cỡ nào cũng không bao giờ hiểu được việc giới quý tộc cưỡi ngựa không phải để khoe khoang mà là một hành động hưởng thụ về mặt tinh thần.
Thế nên Tố Diệp cảm thấy, người con gái trước mắt có lẽ là thiên kim tiểu thư của một gia đình nào đó. Trên người không những có vẻ quý tộc còn có chút kiêu kỳ.
Đồng thời lúc này, chính cô gái đó cũng đang đánh giá Tố Diệp. Ngay từ khi vừa bước vào phòng ăn, tuy rằng cô ta nói chuyện với Niên Bách Ngạn nhưng ánh mắt lại dừng lại trên người Tố Diệp vẻ tò mò, không hề rời đi.
Đại bộ phận mọi người đều hiểu một đạo lý đó chính là những cô gái đẹp sẽ chẳng khiến người nhớ được lâu, ngược lại những cô gái đặc biệt một chút lại khiến người ta nhìn qua là nhớ.
Nhưng người phụ nữ đang mặc chiếc váy ngủ bông màu trắng trên người này lại chính là kiểu người mang một vẻ đẹp khiến người ta không thể nào quên. Không thể nói là cô đẹp mà phải chính xác là cô đẹp đến ngỡ ngàng. Đó là vẻ đẹp khiến ngay cả phụ nữ thoạt nhìn cũng không thể không sáng mắt lên.
Cô hơi lạnh nhạt, không phải vì cô ăn mặc quá đơn giản vì điều đó toát ra từ gương mặt cô.
Đôi mắt cô trống rỗng tựa trời xanh, không thể nhận ra bất kỳ vui buồn hờn giận, giống như hờ hững lại như có vẻ không nể sợ ai. Từng đường nét trên gương mặt cô như được Thượng đế chiếu cố dốc hết sức để đẽo gọt. Một gương mặt tiêu chuẩn bất luận nhìn từ góc độ nào cũng không có góc chết. Từ hàng mi, sống mũi cho đến bờ môi đều trơn tru, dịu dàng.
Xõa nơi bờ vai chính là mái tóc dài mượt mà như một dòng thác khiến ai cũng phải thèm muốn. Nó suôn tự nhiên, mang màu đen huyền bí của người châu Á, không có bất cứ trang sức nào thêm thắt, chỉ buông thả một cách nhẹ nhàng như thế, làm cô ta nhớ tới quảng cáo của mấy hãng dầu gội.
Cô ta bất giác cất tiếng hỏi: “Anh à, chị ta là?”
Gương mặt hơi nghiêng của Niên Bách Ngạn hơi trầm xuống. Anh không đáp lại câu hỏi của người con gái kia, mà nhìn chằm chằm về phía Tố Diệp. Trong đôi đồng tử là một tia sáng mơ hồ bất định.
Chị Trần cũng nhận ra bầu không khí có vẻ bất thường, bèn nhìn Tố Diệp rồi lại quay sang Niên Bách Ngạn, dè dặt hỏi: “Thưa anh! Có chuẩn bị huyết yến nữa không?”
Ánh mắt anh vẫn dừng lại trên người Tố Diệp. Trong đôi mắt ấy là một màn sương mù tối tăm không thể tan ra, khiến người ta không thể đoán được trong lòng anh nghĩ gì. Khi anh lên tiếng, giọng nói đã nhạt nhòa: “Chuẩn bị huyết yến cho cô đây.”
Ngữ khí của anh rất nhạt, tới mức gần như mỏng tang. Có một lưỡi dao đang khẽ khàng xoẹt qua trái tim Tố Diệp. Cô cố tỏ ra không đau, chỉ tới khi máu không ngừng chảy mới nhận ra mình đang bị thương.
Cô cụp mắt xuống. Hàng mi dài che đi đôi mắt đang run rẩy. Cô ngồi trở lại bàn ăn, cầm bát đũa lên, lặng lẽ ăn tiếp, im lìm như không khí.
Ánh mắt Niên Bách Ngạn nhìn cô càng trở nên lạnh lẽo.
Chị Trần càng lúc càng cảm thấy áp lực, nhưng cũng không dám hỏi gì nhiều, gật đầu đi chuẩn bị.
Người con gái đó thì lại vô cùng hiếu kỳ. Cô ta ngó đầu nhìn lên bàn ăn rồi khẽ “woa” một tiếng: “Thịnh soạn vậy sao?”
Tố Diệp không ngẩng đầu lên. Cô biết cô ta chẳng thể nào tự nói chuyện một mình. Cái giọng ngọt ngào đó chắc chắn là nói với Niên Bách Ngạn. Sau đó, cô nghe thấy Niên Bách Ngạn nói với cô gái đó: “Lên gác trước đợi tôi!”
Cô gái khẽ “ồ” lên một tiếng rồi đi ra khỏi phòng ăn.
Trên gác ngoại trừ phòng ngủ ra thì còn có phòng sách, nếu không thì là phòng dành cho khách. Bất luận là phòng nào cũng đều là nơi riêng tư, vậy mà anh lại bảo cô ta lên gác.
Tố Diệp siết chặt bàn tay đang cầm đũa, hít sâu một hơi. Người con gái đó không còn nghi ngờ gì, chắc chắn là xuất sắc hơn cô, xinh đẹp, dịu dàng, quan trọng là nghe lời. Chẳng phải anh cũng đã nói anh thích những người con gái biết nghe lời đó sao?
Nếu đã như vậy tại sao vẫn còn giam cầm cô?
Anh đã tìm được cho mình một cô thiên kim tiểu thư khác, vậy thì, chắc có thể thả cô ra được rồi chứ? Cùng là phụ nữ, Tố Diệp bỗng cảm thấy mình chưa bao giờ thảm hại đến thế.
Tiếng bước chân của cô gái kia nhanh chóng biến mất.
Nhưng Niên Bách Ngạn thì vẫn đứng trong phòng ăn, ở một vị trí cách cô chưa tới mười bước chân.
Tố Diệp vẫn cúi gằm, cố gắng để trong mắt chỉ có thức ăn, chứ không phải nghĩ về người đàn ông đứng ngay gần mình ở kia.
Nhưng bất luận thế nào, cô vẫn không thể làm thinh trước bầu không khí căng ra như sợi dây chun. Giống như một chiếc xung đang từ từ bị kéo căng. Nó gần như đã sụp đổ, không chừng mũi tên sẽ bật ra trong giây lát.
Cô không biết Niên Bách Ngạn định làm gì, cũng chẳng biết anh đang nghĩ gì.
Chỉ cảm thấy không khí càng lúc càng khiến tâm trạng cô áp lực. Cô dừng động tác ăn cơm lại, buông đũa xuống, đột ngột đứng dậy định rời đi.
Một giây sau, cô bỗng nghe thấy Niên Bách Ngạn thấp giọng ra lệnh: “Ngồi xuống, ăn hết!”
Tố Diệp sững sờ, ngước mắt nhìn anh.
Anh đi tới trước, bóng hình cao lớn mang theo một sự bức bách mơ hồ. Cô khẽ nhíu mày. Anh lại ngồi xuống trước mặt cô, ánh mắt nhìn cô trở nên nghiêm nghị.
“Ngồi xuống!” Ngữ khí của anh vẫn rất bình thản.
Tố Diệp nhớ lại cảnh tượng tối qua, cũng nghĩ tới cơ thể yếu ớt của mình. Lúc này cô không ngu ngốc tới mức không lượng sức mình mà chống chọi lại anh.
Cô nén giận, ngồi trở lại bàn.
Niên Bách Ngạn phía đối diện không nói gì nữa, im lặng là vàng.
Cô cầm đũa lên, yên lặng ăn như ban nãy.
Cứ như vậy, phòng ăn cực kỳ yên tĩnh.
Chỉ thi thoảng nghe thấy tiếng đũa chạm vào đĩa bát. Cũng chỉ có thanh âm này là nhắc nhở cả hai người, giữa anh và cô chỉ còn sự im lặng mà thôi.
Nó còn đáng sợ hơn cả sự ầm ĩ.
Cho tới khi, Tố Diệp ăn gần xong, anh vẫn chẳng nói một câu.
Nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt anh nhìn về phía này.
Sau đó, chị Trần bước vào, lễ phép nói với Niên Bách Ngạn: “Thưa anh! Huyết yến đã được chuẩn bị xong, bê thẳng lên gác ạ?”
Niên Bách Ngạn im lặng vài giây rồi nói với chị Trần: “Đưa tôi được rồi, tôi bê lên!”
“Dạ? À, vâng…” Chị Trần đi ra ngoài.
Bên này Tố Diệp nghe rất rõ. Cô hơi ngước mắt lên, chỉ kịp nhìn tới bàn tay Niên Bách Ngạn. Ngón tay anh vẫn mảnh khảnh như thế, lòng bàn tay vẫn rộng. Nhưng chẳng biết từ lúc nào, lớp áo ngoài dịu dàng ấy đã được trút bỏ, chỉ còn lại chi chít những tàn nhẫn, giống như anh của tối qua hay giống như anh của bây giờ.
Người con gái đó là ai?
Là đối tượng tiếp theo anh chuẩn bị lợi dụng hay là tình nhân trước đây?
Nhưng theo Tố Diệp phân tích thì khả năng phía trước là cao nhất. Vì người con gái đó gọi Niên Bách Ngạn là “anh trai”, một cái tên thân mật ngay cả cô cũng chưa bao giờ gọi.
Thế nên Niên Bách Ngạn bắt đầu sốt sắng rồi sao?
Anh đưa cô ta tới đây, đích thân mang huyết yến tới cho cô ta. Phải là người con gái có giá trị như thế nào mới có thể khiến Niên Bách Ngạn hao tâm tốn sức đến thế?
Nghĩ tới đây, khoang mũi của cô theo từng nhịp thở lại đau như bị cưa đi cưa lại.
Như vậy cũng tốt. Chưa biết chừng người con gái trên gác kia sẽ đánh lạc hướng thành công sự thù hận của anh dành cho cô. Anh sẽ thả cô ra. Từ nay về sau, họ sẽ là những người xa lạ.
Tố Diệp nghĩ vậy, hơi cong môi lên, để tâm tình của mình trở nên thoải mái. Cô đang không ngừng tự nói với bản thân: Như vậy cũng tốt mà, tốt lắm mà… Thật đấy…
Thế mà, cổ họng vẫn nghẹn ứ.
Chẳng mấy chốc, chị Trần đã bưng huyết yến vào.
Một chiếc chén nhỏ tinh xảo được làm bằng gốm sứ trắng, bên ngoài còn được vẽ mấy cánh hoa đỏ tươi, được đặt nhẹ nhàng lên mặt bàn.
Lúc này Tố Diệp mới chợt tỉnh ra. Thì ra nãy giờ Niên Bách Ngạn đợi ở nhà ăn là để đích thân bê huyết yến lên cho người con gái ấy.
Một cảnh tượng tình cảm biết bao, một người đàn ông chu đáo biết bao.
Tố Diệp nhanh chóng ăn nốt chút cơm cuối cùng, rồi đứng dậy, rời khỏi ghế.
Khi cô sắp đi ra tới cửa phòng ăn, Niên Bách Ngạn mới lên tiếng. Giọng nói trầm thấp như một mũi khoan dùi sâu vào tim cô.
Anh nói: “Có ngại cho mượn một bộ quần áo của cô không?”
Tố Diệp dừng bước, quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn vẫn ngồi đó, nhìn cô chờ đợi câu trả lời.
Như có một viên đá mài đang lăn qua người cô, Tố Diệp chợt phản ứng lại. Một sự nhục nhã chưa bao giờ có dâng lên trong lòng cô. Ánh mắt cô nổi lên sự căm phẫn, cuộn chặt tay lại thành nắm đấm.
Niên Bách Ngạn, anh ức hiếp người quá đáng!
Một lúc lâu sau, Tố Diệp dằn mạnh từng câu từng chữ: “Quần áo đều do anh bỏ tiền ra mua, cứ tự nhiên!”
Niên Bách Ngạn nhìn cô mấy giây rồi quay về phía chị Trần: “Đi lấy tạm một bộ cho cô trên gác mặc.”
Chị Trần quả thực không hiểu Niên Bách Ngạn đang nghĩ gì, nhưng là phận người làm chị ta cũng chẳng có quyền gạn hỏi, đành gật đầu.
Tố Diệp thực sự không thể đứng tiếp trong phòng ăn được nữa, bèn quay đầu bỏ đi.
Chị Trần nhìn theo bóng Tố Diệp, khẽ thở dài.
“Ban ngày có ăn cơm bình thường không?” Niên Bách Ngạn dựa người vào ghế, hỏi một câu không đầu không cuối.
Chị Trần ngẩn người trong giây lát nhanh chóng tỉnh ra, vội vàng đáp: “Lúc cô Tố dậy đã là trưa rồi, nên ăn cơm trưa luôn.”
Niên Bách Ngạn khẽ gật đầu, lại hỏi: “Vẫn ra ngoài đi dạo như mọi khi ư?”
“Vâng! Hôm nay cô Tố ra ngoài ba tiếng, vẫn như mọi hôm.”
Niên Bách Ngạn như đang suy nghĩ chuyện gì đó, rồi không hỏi thêm gì nữa, bưng bát huyết yến rời khỏi phòng ăn.
Chị Trần chẳng hiểu chuyện gì. Thế này là thế nào?
Tố Diệp không đi lên gác, mặc dù cô rất muốn quay về phòng nằm, rồi nhắm mắt lại, không suy nghĩ gì nữa cả.
Bởi vì bây giờ cô rất yếu, chỉ hơi cử động một chút là cả người như bị con dao nhỏ cắt từng thớ thịt.
Cô đổ hết mọi nỗi đau này cho Niên Bách Ngạn. Nhờ có công của anh, cơ thể cô xuất hiện rất nhiều hiện tượng hiếm gặp.
Nhưng cô lại không thể bước lên gác. Cô không biết Niên Bách Ngạn và người con gái đó ở phòng nào. Chưa biết chừng, họ đang ở ngay trong căn phòng cô đã ngủ tối qua.
Thì ra, đêm lại dài đến vậy. Đây là điều mà Tố Diệp cảm nhận được.
Cho dù mới đầu khi cô vừa tới biệt thự, trước không thấy nhà, sau không thấy tiệm, cô cũng chưa bao giờ trải qua cảm giác này.
Cô ngồi trên sofa trong phòng khách dưới tầng một, đối mặt với màn hình tivi đang phát một bộ phim điện ảnh. Cô chưa từng xem, cũng chẳng biết đây là phim gì, chỉ cảm thấy những cảnh tình cảm, anh anh em em trong phim rất nhức nhối.
Trên màn hình nhảy ra một lời thoại. Là người con gái nói: Tình yêu chưa bao giờ là một chuyện đúng đắn, cũng chưa bao giờ là một chuyện sai lầm. Nó là một chuyện ích kỷ, vì nó tự tiện tới rồi lại tự tiện đi.
Người con gái trong hình có vẻ rất trong sáng, tươi tắn. Chiếc mũ nhỏ màu hồng đội trên đầu trông quyến rũ đến thế, khiến cho Tố Diệp cảm thấy, nếu để cho cô gái trên gác đội có lẽ còn đẹp hơn.
Cô chẳng biết cuối cùng Niên Bách Ngạn sẽ chọn cho cô gái đó trang phục thế nào. Nhưng không thể không thừa nhận Niên Bách Ngạn có khả năng phối đồ cực giỏi. Cô tin rằng, quần áo của cô mặc lên người cô gái ấy sẽ càng hợp hơn.
Ánh mắt Tố Diệp nhìn trân trân vào màn hình. Cô chưa bao giờ chăm chú đến thế, vì ngoài màn hình tivi ra, cô không biết phải nhìn vào đâu nữa cả.
Cô để cho đầu óc của mình trống rỗng, không nghĩ ngợi gì nữa cả.
Không suy nghĩ gì nữa cả, đừng coi chuyện gì là thật cả, được không?
Cứ như thế, chẳng biết đã trôi qua bao lâu.
Có lẽ đã hai tiếng đồng hồ, có lẽ đã ba tiếng, hoặc có lẽ còn lâu hơn thế.
Cho tới khi có tiếng bước chân vọng tới.
Quen thuộc và điềm đạm, cùng một giọng nói trầm ấm, dễ nghe vang lên: “Chị Trần!”
Tai Tố Diệp như bị đâm một cái. Bên cạnh tivi có một chiếc gương màu đen rất lớn, dựng thẳng đứng, trong suốt một nửa, dùng làm vật trang trí. Nhưng thủy tinh phản chiếu vẫn có thể soi bóng người đàn ông đang đứng trên cầu thang.
Mắt cô vô thức liếc về phía đó.
Cô không biết anh đi từ căn phòng nào ra, chỉ thấp thoáng nhìn thấy trong gương anh đã thay quần ở nhà, bên trên để trần. Cho dù từ xa, cô vẫn có thể nhìn thấy từng múi cơ bắp trơn nhẵn của anh.
Anh cầm một chiếc áo sơ mi trong tay. Chính là chiếc anh mặc lúc mới về nhà. Anh bảo chị Trần cầm nó tới phòng thay đồ, chị Trần làm theo.
Và cũng đúng lúc này, lại là giọng nói yêu kiều của cô gái kia vang lên: “Anh ơi! Sao anh không có dầu tắm dành cho nữ vậy? Em dùng của anh nhé!”
Là thanh âm vọng xuống từ hành lang tầng hai.
Tiếp theo Niên Bách Ngạn cụ thể đã nói gì thì Tố Diệp không nghe rõ nữa.
Sau khi cô gái đó dứt lời, mặt cô chợt biến sắc. Cô vứt chiếc gối trong tay sang một bên, bổ nhào vào trong nhà vệ sinh tầng một.
Sau đó, khống chế không nổi mà nôn thốc nôn tháo.
Ra hết tất cả đồ ăn tối nay vừa cho vào bụng.
Mới đó đã thấy chị Trần gõ cửa đi vào, hỏi cô có vấn đề gì không, cảm thấy không thoải mái ở đâu.
Cô ngồi xổm dưới đất, nhìn vào bồn cầu, lắc đầu với chị Trần.
“Để tôi nói với anh ấy một tiếng, bảo anh ấy gọi bác sỹ.” Chị Trần thấy sắc mặt cô tái nhợt như bị tẩy trắng, không tránh khỏi có chút lo lắng.
“Không cần đâu, tôi không sao!” Tố Diệp đứng dậy, đi tới bên bồn rửa tay. Cô bật vòi nước ở chế độ to nhất. Từng giọt nước lạnh buốt rơi xuống tay cô. Sau khi ngăn chị Trần lại, cô cúi đầu, súc miệng và rửa mặt.
Chị Trần thấy vậy thở dài, nhưng cũng không nói gì nữa mà rời đi.
Nước lạnh bắn lên lớp gạch men, làm tung tóe ngàn vạn tia nước. Cô không biết mình đã rửa mặt bao nhiêu lần, cũng không rõ đã đánh răng mấy lần. Cô vặn nước xuống mức thấp nhất, giơ tay chạm vào cũng buốt giá tận tim.
Nhìn vào bản thân trong gương, Tố Diệp cười nhạt.
Cô tin là chỉ tại nước này lạnh quá mà thôi, đến nỗi nước mắt cô cũng rơi xuống phản kháng, để tố cáo hành vi của cô.
Đúng vậy, giá lạnh mới kẻ đầu sỏ.
Nhưng…
Tại sao tim cô lại đau đớn đến vậy? Thì ra khi tim đau, dạ dày càng đau hơn.
Trong đầu cô là hình ảnh của Niên Bách Ngạn trong gương ban nãy.
Chiếc quần ngủ anh thay ra là chiếc quần tối qua anh mặc. Sáng nay lúc tỉnh dậy, cô nhìn thấy nó đặt trên giường. Cũng tức là, anh đã đưa người con gái đó vào phòng ngủ.
Chẳng trách anh lại tìm quần áo cho cô ta. Chẳng trách cô ta lại tắm rửa ở đây, còn dùng cả sữa tắm của cô.
Cô không biết vừa nãy mình đã ở trong phòng khách bao lâu, nhưng cho tới khi bộ phim đã chiếu hết, cho tới khi cô đổi tất cả các kênh một lượt, cho tới khi cô lại nhàm chán theo dõi một bộ phim khác.
Niên Bách Ngạn mới từ phòng ngủ đi ra.
Tố Diệp biết với sự nhiệt tình và thể lực của Niên Bách Ngạn, một lần mây mưa trên giường đủ để tiêu tốn từng ấy thời gian.
Anh triền miên với người con gái khác tại căn phòng cô đã từng ở. Anh ngủ cùng một người con gái khác trên chiếc giường cô đã từng ngủ…
Trái tim Tố Diệp trở thành một tổ ong. Cho dù chỉ có một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua, thì tất cả các lỗ hổng cũng kêu gào rét buốt.
Niên Bách Ngạn! Anh thật tàn nhẫn. Anh lấy danh nghĩa tình yêu làm tổn thương tôi trăm ngàn lần, giờ lại lấy danh nghĩa thù hận để làm nhục tôi. Trái tim anh, rốt cuộc làm bằng gì?
Tố Diệp đứng trước gương, nhắm mắt lại. Ngón tay cô khóa chặt vòi nước, từng khớp xương trắng bệch ra.
Tiếp theo thì sao? Niên Bách Ngạn! Anh định làm gì? Có phải còn muốn tôi tận mắt chứng kiến màn thân mật thứ hai của hai người không?
Sống mũi Tố Diệp cay xè. Cô hít sâu một hơi, rồi mở mắt ra lần nữa, khóe mắt vẫn đỏ ửng…
Sau khi thay quần áo xong, Niên Bách Ngạn quay trở lại phòng sách. Anh thấy Joey đang hớn hở cầm lọ sữa tắm định đi vào phòng tắm trong gian phòng của khách, anh bèn giơ tay giật lại, sau đó vứt cho cô ta một bộ dầu gội sữa tắm du lịch.
Joey nhìn bộ sản phẩm trong tay mình, rồi lại nhìn lọ sữa tắm trong tay Niên Bách Ngạn, bĩu môi nói: “Lọ trong tay anh thơm hơn!”
Niên Bách Ngạn không chiều cô ta, đặt lọ sữa tắm lên mặt bàn rồi nói với Joey: “Đây là của cô ấy, cô dùng loại đó hợp hơn!”
Joey nhìn Niên Bách Ngạn rất lâu mới cười nói: “Đó là sữa tắm của nam giới mà.”
“Cô Joey! Từ nhỏ, thầy giáo riêng của cô không dạy cho cô biết, tùy tiện vào phòng ngủ của người khác là hành vi bất lịch sự sao?” Niên Bách Ngạn chỉ vào phòng ngủ thay cái quần. Ai ngờ anh vừa mới xuống nhà, cô ta đã vào phòng ngủ của anh.
“Em tò mò thôi mà.” Tuy Joey có chút sợ anh, nhưng vẫn chưa tới mức kính nể, lễ phép. Cô ta cười rạng rỡ, đáp lại: “Nếu không làm sao em biết trong phòng ngủ của anh lại có tới hai cái gối? Anh Bách Ngạn! Anh và chị gái dưới nhà ngủ chung sao? Chị đó trông quen mắt lắm. À, em nhớ ra rồi, có phải vụ ảnh nóng lần trước…”
“Cô còn nhiều lời nữa, thì đừng mong tôi giúp cô.” Niên Bách Ngạn hờ hững ngắt lời truy hỏi của cô ta.
Joey vừa nghe xong, lập tức sốt sắng: “Đừng, đừng, đừng! Khó khăn lắm em mới bỏ nhà ra đi một chuyến, mục đích là để gặp Kỷ Đông Nham. Người giúp được em chỉ có anh thôi. Em ngoan ngoãn!” Sao đó cô ta đứng nghiêm, giơ tay chào anh, rồi chuồn nhanh như một làn khói.
Joey, cô con gái cưng nhất của Vincent, một cô công chúa điển hình, từ nhỏ đã được tiếp nhận cách giáo dục quý tộc của phương Tây, cũng là một cô bé xinh đẹp nhất nhì trong ngành này và là đối tượng theo đuổi của rất nhiều nhân vật nổi tiếng.
Nhưng Joey lại từng có hôn ước với Kỷ Đông Nham.
Đương nhiên, đây đã là chuyện xa xưa rồi, chẳng qua là khi đó hai gia đình cần thúc đẩy hợp tác cùng có lợi. Joey rất chung tình với Kỷ Đông Nham, nhưng cậu ta lấy lý do tính cách không hợp để từ chối Joey hết lần này tới lần khác. Bao nhiêu năm nay cứ diễn mãi cảnh Joey theo đuổi còn Kỷ Đông Nham thì trốn biệt.
Nhưng Joey cũng không phải cô gái bám riết không rời. Hình như mấy năm nay cô ta cũng đã nghĩ thông suốt hơn. Nhưng chẳng hiểu sao, lần này cô ta lại định “đuổi giết” tới tận Trung Quốc tìm Kỷ Đông Nham.
Tìm Kỷ Đông Nham không phải là chuyện khó. Kỷ Thị nổi tiếng như thế, nghe ngóng một chút là có thể chặn được đường cậu ta. Nhưng vấn đề là làm sao để Kỷ Đông Nham thật lòng chấp nhận Joey mới được.
Niên Bách Ngạn cũng không ngờ mình lại gặp Joey.
Đảo này bốn bề là biển, muốn ra ngoài chỉ có hai cách, hoặc là đi thuyền hoặc là ngồi trực thăng. Hôm nay sau khi làm xong việc, đang trên đường về, thì phi công nói với anh rằng trong khu vực đảo nhỏ, anh ta phát hiện ra một chiếc thuyền. Niên Bách Ngạn cảm thấy ngờ vực, bèn lệnh cho máy bay hạ cánh.
Khi lấy ống nhòm nhìn kỹ, anh mới phát hiện đó là tàu của Joey.
Anh rất quen thuộc với số hiệu của con tàu này. Đó là con tàu năm xưa Vincent đã đặc biệt đặt một kiến trúc sư chuyên nghiệp ở Maroc thiết kế cho Joey, làm quà sinh nhật năm mười tám tuổi. Từ khi có được con thuyền đó, Joey đã ưa thích hàng hải. Hơn nữa đa phần là Joey tự làm thuyền trưởng, lái thuyền vượt biển.
Chỉ là không ngờ, thuyền của cô ta lại xảy ra trục trặc ngay tại vùng biển của hòn đảo, nhất thời bị mắc cạn, không lái được nữa.
Không còn cách nào khác, Niên Bách Ngạn đành phải tiện đường “nhặt” cô ta về, rồi lập tức ra lệnh, điều nhân viên chuyên nghiệp tới sửa thuyền cho Joey.
Dẫu sao thì bây giờ anh và Vincent cũng đang hợp tác với nhau.
Nhưng quan trọng hơn cả là, Niên Bách Ngạn đưa Joey về còn có một mục đích lớn nhất. Đó chính là, chỉ cần Joey đánh tới Trung Quốc thì chắc chắn Kỷ Đông Nham sẽ không còn nhàn rỗi tới làm loạn nữa.
Khoảng thời gian này, anh đang đau đầu vì việc ngăn không cho Kỷ Đông Nham tới đây. Tốc độ tìm người của Kỷ Đông Nham không chậm hơn so với anh. Lại còn đang là dịp Tết. Kỷ Đông Nham không bị bó buộc công việc bên mình, có lẽ còn tăng tốc tìm kiếm Tố Diệp hơn nữa. Thế nên, lúc này Joey xuất hiện, đúng là ông trời đang giúp Niên Bách Ngạn.
Chỉ có điều, cô Joey này ít nhiều có chút phiền phức.
Sau khi gặp anh, cô ta như vớ được phao cứu sinh, khổ sở nói với anh không biết có thể mượn phòng tắm trong biệt thự của anh không. Cô ta ở trên biển đã mấy ngày không được tắm rồi, còn không được ngâm mình thoải mái một bữa, không chừng cả người mốc xanh lên mất. Mấy bộ quần áo cô ta mang theo đã bẩn đến nỗi không chấp nhận được.
Niên Bách Ngạn nghĩ tới Kỷ Đông Nham, đành phải nhẫn nhịn, rước cái đống phiền phức đó về biệt thự.
Một lúc lâu sau, Joey mới từ phòng tắm đi ra. Cô ta uể oải đi vào phòng sách, tóc vẫn còn ướt nhẹp. Vừa nhìn thấy Niên Bách Ngạn là cô ta oán trách: “Thái độ phục vụ khách của anh tệ quá đi mất! Bộ dầu gội sữa tắm du lịch đó khó dùng chết đi được!”
Nếu không phải vì muốn kìm hãm Kỷ Đông Nham, Niên Bách Ngạn chẳng hơi đâu lo chuyện bao đồng.
Anh nhíu mày nói: “Cũng còn tốt hơn cô ở lại thuyền làm người nguyên thủy!”
“Làm sao em biết được thuyền lại hỏng nặng đến thế, đến tắm cũng không tắm được.” Joey nói, rồi xoay một vòng trước gương, nhìn lên bộ quần áo trên người mình: “Vòng một của chủ nhân bộ quần áo này lớn hơn em một chút đấy.”
Niên Bách Ngạn không đoái hoài.
Joey thấy vậy, trong lòng bèn nảy ra một trò đùa. Cô ta quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn, cười hỏi: “Bộ quần áo này, em mặc đẹp hay chị ấy mặc đẹp?”
“Cô ấy!” Niên Bách Ngạn mải xem tài liệu, đầu còn chẳng thèm ngẩng lên.
Joey trừng mắt: “Thế em đẹp hay chị ta đẹp?”
“Cô ấy đẹp!” Niên Bách Ngạn đáp không hề do dự.
Joey trề môi: “Anh yêu chị ta?”
Bàn tay Niên Bách Ngạn đang lật tài liệu chợt khựng lại. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh Tố Diệp chạy vội vào nhà vệ sinh. Chỉ trong khoảnh khắc nhưng anh vẫn nhìn thấy mặt cô xám ngoét.
Anh càng nhíu mày chặt hơn, hờ hững đáp: “Vừa rồi thợ thuyền gọi điện tới, chắc khoảng mười lăm phút nữa là sửa xong.”
Joey không quan tâm tới con thuyền của mình, nhìn Niên Bách Ngạn có vẻ hứng thú: “Ấy, anh đánh trống lảng hả?”
Niên Bách Ngạn gấp tập tài liệu sang một bên: “Cô nên quan tâm tới chuyện của mình trước đi là hơn. Kỷ Đông Nham cũng có hứng thú với cô ấy đấy.”
“Gì cơ?” Joey trợn trừng mắt. Cô ta chỉ mải kinh ngạc, mà bỏ quên mất chữ “cũng” trong câu nói của Niên Bách Ngạn…