Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 9 - Chương 424: Sống không bằng chết
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 9 - Chương 424: Sống không bằng chết
Quyển 9 - Chương 424: Sống không bằng chết
Tố Diệp thầm chửi rủa trong bụng. Cô chỉ muốn “hỏi thăm” trên dưới trong gia đình nhà chị Trần 108 lần, mỗi ngày!
Nhưng đối mặt với hoàn cảnh trước mắt, hình như chỉ còn chị Trần này mới có một tia hy vọng mỏng manh giúp cô thoát khỏi nơi này. Tố Diệp để mặc chị ta dạy bảo, cuối cùng khẩn khoản van nài chị ta giúp cô báo cảnh sát.
Chị Trần nghe xong lời van xin của cô, bỗng nhìn cô như nhìn một con quái vật. Rất lâu sau chị ta mới nói với cô: Làm người phải biết thỏa mãn. Anh ấy đưa cô tới đây là vì muốn cô tĩnh dưỡng cho tốt.
Nhưng Tố Diệp lại khăng khăng nói rằng mình bị cưỡng ép, bị giam cầm một cách phi pháp tại đây.
Đối mặt với sự kiên quyết của Tố Diệp, chị Trần tỏ ra không biết làm sao. Chị ta hỏi Tố Diệp: Lẽ nào cô không quen biết chủ nhân của căn biệt thự này sao
Tố Diệp á khẩu.
Giọng nói của chị Trần lại trở về ngữ điệu thường ngày: Anh ấy chăm sóc cô ăn uống đàng hoàng. Cô ở đây đã hơn một tháng rồi mà chân tay vẫn nguyên vẹn, lành lặn, đâu có thường xuyên trói gô cô, sao lại gọi là cưỡng ép, giam cầm?
Tố Diệp phản bác rằng mình bị hạn chế tự do.
Chị Trần cảm thấy nực cười, hỏi ngược lại: Nói vậy có phải tôi cũng bị giam cầm không? Thực tế là tới đây cô muốn được dạo phố mua sắm bất kỳ lúc nào như khi ở Bắc Kinh là không thể.
Cuối cùng Tố Diệp tức giận, uy hiếp thẳng thừng, nói rằng nếu không báo cảnh sát giúp cô, cô sẽ ra tay đánh người.
Chị Trần cũng không hổ là tay “giang hồ lão luyện”, nói mà mặt không hề biến sắc: Nếu cô cảm thấy đánh tôi có thể bớt giận, vậy tôi cũng không có ý kiến gì.
Tố Diệp đúng là không còn lời nào để nói. Cô chưa từng gặp bảo mẫu nào quái đản như chị ta. Cuối cùng cô hỏi một câu: Chị cảm thấy tình huống như hiện tại có bình thường không?
Chị Trần lãnh đạm trả lời: Cả đời tôi đều làm bảo mẫu trong những gia đình giàu có, chuyện kỳ quặc gì mà chưa từng gặp? Cô Tố à! Thật lòng mà nói, làm công việc này được coi là nhàn hạ nhất trong tất cả các công việc của tôi rồi. Mà cô cũng là người dễ nói chuyện nhất.
Tố Diệp nghe xong chỉ muốn nhảy xuống biển ngay lập tức.
Cuối cùng cô cũng hiểu tâm lý mạnh mẽ của chị Trần từ đâu mà có.
Thế là Tố Diệp bắt đầu trở nên trầm mặc.
Cô biết đã rơi vào hoàn cảnh này, bất kỳ ai cũng không thể giúp được cô, chỉ còn biết dựa vào chính bản thân mình mà thôi. Cô yên lặng đi ngủ rồi thức dậy, ăn cơm rồi đi ngắm cảnh. Đây đã trở thành cách duy nhất để cô tiêu tốn những tháng ngày tiếp theo.
Không còn kích động như khi trước, cũng không đập phá đồ đạc. Ngày nào cũng đúng mười giờ tối, Tố Diệp đi ngủ, bảy giờ sáng thức dậy, duy trì một giờ giấc sinh học tuyệt vời trước nay chưa từng có.
Sau đó cô sẽ xem tivi, rồi ăn cơm trưa. Ăn xong cơm thì ra bờ biển tản bộ. Ban đầu khi thấy cô ở bên ngoài hơi lâu một chút là chị Trần còn phải theo sát. Sau đó cô nói với chị ta: Thứ nhất là tôi không biết bơi, thứ hai không thể mọc cánh bay đi được, chị có cần phải theo dõi tôi không?
Có lẽ chị Trần cảm thấy cô lăn đi đâu cũng không thể thoát khỏi hòn đảo này, nên cũng mặc kệ thói quen mỗi sáng ăn cơm trưa xong lại ra ngoài đi dạo của cô.
Ngày nối ngày cứ thế trôi qua, cho tới khi gần đến Tết như chị Trần nói.
Tố Diệp chẳng có chờ đợi gì với dịp Tết này, ít nhất thì năm nay là như vậy. Vì sống trên hòn đảo cô quạnh này, liệu còn không khí năm mới? Cô vốn dĩ định cuối năm nay sẽ tới đón Tết vui vẻ cùng cậu mợ, xem ra bây giờ mọi thứ đều đã tan tành.
Nhưng điều khiến Tố Diệp kinh ngạc là, chẳng mấy chốc đã liên tiếp có những đoàn trực thăng vận chuyển rất nhiều thứ tới, đa phần là thức ăn và rất nhiều đèn màu rực rỡ.
Cô biết cứ cách vài hôm lại có trực thăng đưa thực phẩm tươi tới. Đồ ăn thức uống trên hòn đảo nào vô cùng phong phú, từ các nguyên liệu để làm các món xào nấu của Trung Quốc cho tới các món ăn kiểu Tây. Những món như nấm cục*, gan ngỗng, nấm matsutake**, huyết yến, hải sâm… cô cũng đều được ăn một cách tươi ngon nhất, giá không hề rẻ.
*Nấm cục: (truffle, danh pháp khoa học: Tuber) là một loài nấm ăn được. Nhưng không giống như những loại nấm khác, nấm cục không mọc trên mặt đất mà mọc sâu trong lòng đất, thường ký sinh trong lớp rễ cây sồi. Loài nấm này được đánh giá cao trong ẩm thực Pháp, ẩm thực Ý, ẩm thực Hy Lạp và ẩm thực Tây Ban Nha. Nhà ẩm thực Pháp thế kỷ 18 Brillat-Savarin gọi nấm cục là "kim cương của nhà bếp". Bộ gen đã được giải trình tự và công bố vào tháng 3 năm 2010.
**Matsutake (tên khoa học: Tricholoma matsutake) là một loài nấm được trồng ở nhiều nơi trên thế giới như Trung Quốc, Canada, Phần Lan hay Hoa Kỳ. Loài nấm này trở nên nổi tiếng nhờ các món ăn Nhật Bản. Đây là loài nấm quý trong ẩm thực Trung Hoa và ẩm thực Nhật Bản. Hương vị phong phú của loại nấm này khiến nó trở thành một trong những loại gia vị tốt nhất trên thế giới, tuy nhiên việc chế biến chúng cũng rất công phu khiến cho giá tăng cao. Nấm Matsutake được nhập khẩu vào Nhật Bản với mức giá khoảng 90 USD một kg, sau khi được chế biến nó được bán ra với mức giá lên tới 2.000 USD một kg.
Chỉ có điều, lần vận chuyển này không biết còn nhiều hơn mọi khi bao nhiêu lần, còn rất nhiều món cô không thể gọi tên.
Cả tòa biệt thự dường như náo nhiệt hẳn lên.
Cũng có thêm mấy người giúp việc, nhưng toàn là những người đàn ông vạm vỡ vừa không nghe hiểu tiếng Hán cũng không nghe hiểu tiếng Anh. Cô không biết bọn họ là người nước nào, chỉ thấy bọn họ một mực lặng lẽ làm việc, giống như đang trang hoàng lại biệt thự, cô càng cảm thấy ngạc nhiên.
Tới lúc họ rời đi, Tố Diệp mới bàng hoàng phát hiện ra cả căn biệt thự dường như đã có không khí của năm mới.
Cô cảm thấy không phải chị Trần đang hù dọa, mà Niên Bách Ngạn chắc chắn sắp tới đây.
Cho tới, một đêm nọ…
Tố Diệp ngủ chẳng yên giấc chút nào. Cô loáng thoáng nghe thấy có tiếng sấm dội qua, ầm ầm cuộn vang phía chân trời, dội thẳng vào tai cô. Cô cố gắng mở mắt, nhưng hai mí mắt lại như dính keo, không thể tách ra được. Cảm giác buồn ngủ và một sự bất an mơ hồ tận đáy lòng quấn chặt nhau, tấn công nhau.
Không biết từ lúc nào, cô lại cảm thấy gò má mình ngưa ngứa, giống như có thứ gì đó đang vuốt ve những lọn tóc mai trước trán. Sự động chạm rất khẽ, nhưng vẫn có hơi ấm. Một hơi thở quen thuộc, như hiện thực, lại như đang trong mơ.
Tố Diệp rùng mình tỉnh giấc. Một giây sau khi nhìn thấy một bóng đen ngồi bên cạnh giường, cô bất giác kinh ngạc thốt lên: “Ai?”
Trong đêm tối, cái bóng đó không lên tiếng.
Nhưng Tố Diệp bỗng biết đó là ai.
Cho dù anh không lên tiếng, nhưng bóng hình và mũi gỗ mộc nhạt nhòa trên người đã tiết lộ thân phận anh!
Lưng Tố Diệp dính chặt vào đầu giường, hô hấp bắt đầu dồn dập.
Ngoài cửa sổ là những tiếng sấm liên tục, không dứt, sau đó tụ lại thành một tiếng sấm sét vang trời, như làm nổ tung bầu trời. Khoảnh khắc ấy dường như cả trời đêm sáng rực lên, cũng liền đó, gương mặt người đàn ông bên cạnh giường được tia sét chiếu sáng rõ ràng.
Rất nhanh, sau một loạt những tiếng rền vang ấy, cơn mưa ào ào trút xuống.
Cơn mưa này tới vừa nhanh vừa gấp, hệt như nhà trời bị thứ gì đó bất ngờ chọc thủng để nước mưa trút xuống trần gian. Từng hạt mưa to như hạt đậu, gấp gáp đập lên cửa kính thủy tinh, khiến cả lòng người cũng hoảng hốt.
Niên Bách Ngạn, anh đã tới rồi!
Cơn mưa lớn mang theo một áp lực khổng lồ, làm loãng bầu không khí, khiến con người ta vì thiếu khí mà trở nên bồn chồn bất an. Nhưng nguyên nhân thực sự khiến Tố Diệp thấp thỏm không yên là người đàn ông không hiểu đã xuất hiện trước mặt từ khi nào.
Anh cứ ngồi bên cạnh giường, nhìn cô trong im lặng, yên tĩnh như một bóng ma.
Đèn ngủ còn chưa được bật lên, đèn ngoài cửa sổ cũng đã tắt.
Giữa cơn mưa như thác đổ chỉ có chút ánh sáng yếu ớt đến không thể yếu ớt hơn, nhưng cũng bị rèm cửa che khuất.
Thế mà, dù là trong tối tăm, Tố Diệp vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng đôi mắt Niên Bách Ngạn đang quan sát cô. Nó lạnh như mưa, buốt như tuyết, không mang theo một chút tình cảm nào.
Cơ thể Tố Diệp trở nên cứng đờ. Người đàn ông quá lạnh giá, khiến cô lập tức đề cao cảnh giác, lông nhím khắp người xù lên để phòng bị. Dần dần, tới khi đôi mắt cô thích ứng được với bóng tối, cô nhìn anh đầy giận dữ, chỉ muốn lập tức lọc thịt róc xương anh ra!
Niên Bách Ngạn không giơ tay bật đèn. Dường như anh rất thỏa mãn với cơn phẫn nộ của cô. Một lúc lâu sau, anh giơ cánh tay dài ra. Từng ngón tay mảnh khảnh nắm chặt lấy cằm cô, cất giọng trầm thấp: “Hồi phục cũng không tồi!”
Trên đường ra đảo, trong đầu anh đã tưởng tượng ra dáng vẻ của Tố Diệp. Có lẽ sẽ nhợt nhạt, tiều tụy, thậm chí sẽ im hơi lặng tiếng như một con búp bê rách mướp.
Nhưng đặt chân lên tới đảo, khi anh sốt sắng bước vào phòng ngủ, nhờ ánh chớp mập mờ để có thể nhìn được cô thì lại hoàn toàn khác với những gì anh tưởng tượng.
Tố Diệp ngủ rất yên lặng.
Tuy rằng nét mặt cô hơi tái, nhưng không gầy gò tới nỗi không thành hình. Có lẽ cô vừa mới tắm rửa, trên người vẫn còn thoang thoảng hương sữa tắm. Đó là nhãn hiệu anh và cô cùng sử dụng. Tuy rằng anh đã hận đến nỗi vứt nó đi, nhưng vẫn không kìm được lòng mình, mua tiếp thương hiệu đó, đưa lên đảo.
Anh chẳng biết mình đang còn kỳ vọng điều gì. Có lẽ thứ cuối cùng anh muốn nắm bắt chỉ là một mùi hương thân thuộc.
Lực nơi đầu ngón tay của người đàn ông không nhẹ không nặng, nhưng đã thành công khiến cô không thể thoát khỏi. Cô chỉ có thể nhìn gương mặt Niên Bách Ngạn qua đêm đen mà nghiến răng nghiến lợi. Những căm phẫn tích tụ hơn một tháng nay nhanh chóng dâng cao, dồn ứ lại, chỉ muốn lập tức trút hết ra ngoài.
Cô không nói gì, chỉ mím chặt môi, hai mắt như hai viên đạn.
Dáng vẻ này lại đẹp vô cùng. Đôi mắt ấy như hai ngọn lửa bùng cháy trong đêm tối. Bao giận dữ, thù hận đều hóa thành một sự mê hoặc thúc giục ý muốn chinh phục trong người đàn ông. Niên Bách Ngạn hơi nheo mắt lại, rồi một giây sau, bóng hình cao lớn áp xuống. Anh cúi đầu, bờ môi mỏng dính lên đôi môi mím chặt của cô.
Mùi gỗ mộc dễ chịu bao trọn lấy Tố Diệp. Tầng tầng lớp lớp, khiến cô không thể thở nổi.
Khi người đàn ông cạy răng cô ra một cách ép buộc, một tay của cô từ từ giơ lên đầu giường, sau đó nhân lúc anh không chuẩn bị, cô vung mạnh tay một cái.
Một tia chớp bất ngờ rạch ngang chân trời, một tiếng sấm vang lên.
Niên Bách Ngạn chỉ cảm thấy một tiếng sáng giá lạnh lướt qua mắt mình. Anh đẩy mạnh cô ra. Ngay sau đó, một con dao gọt hoa quả rơi xuống, cắm mạnh lên gối.
Anh chỉ cần trốn muộn một giây nữa thôi, con dao này rất có thể sẽ cắm ngay vào sau lưng anh.
Tố Diệp không ngờ phản ứng của Niên Bách Ngạn lại nhanh đến vậy. Cô lập tức rút dao ra, giơ lên, một lần nữa nhằm về phía anh. Trong làn mưa hòa vào tiếng sấm sét, cô hệt như một con sư tử, cầm chắc con dao và hét lớn: “Niên Bách Ngạn! Anh là đồ khốn!”
Chỉ tiếc là Niên Bách Ngạn khi đã có ý thức cảnh giác thì đương nhiên sẽ không để cô đạt được ý định. Anh liên tục né nhanh gọn. Tố Diệp bị thù hận dẫn lối, sức tiến công mỗi lúc một mạnh, từng nhát dao nhằm thẳng vào vị trí trí mạng của anh.
Cơn thịnh nộ đã khiến cô đánh mất lý trí.
Khi lưỡi dao một lần nữa xoẹt ngang trước mắt Niên Bách Ngạn, cuối cùng anh cũng ra tay giữ chặt lấy cổ tay đang cầm dao của cô. Anh biết với tính khí của Tố Diệp, chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn chấp nhận, cuộc chiến bằng vũ lực là điều không thể tránh khỏi. Đây cũng là nguyên nhân sau khi vào phòng anh lập tức đề cao cảnh giác.
Chỉ có điều anh quên mất một điểm. Tuy rằng mấy món võ nghệ của Tố Diệp trong mắt anh chẳng qua chỉ là khoa chân múa tay, nhưng Tố Diệp khi giận lên sức bộc phát vẫn vô cùng mạnh mẽ. Thấy tay bị kẹp chặt, cô không suy nghĩ gì, cắn thẳng vào cổ Niên Bách Ngạn một cái rất mạnh. Niên Bách Ngạn kêu lên một tiếng, rồi đẩy cô ra theo phản xạ.
Cô cầm dao lướt mạnh trong không khí, chỉ cảm thấy mình đã chạm vào một thực thể.
Một giây sau, áo sơ mi của Niên Bách Ngạn bị rách ra, cánh tay bị thương, có máu chảy xuống.
Đáng chết!
Niên Bách Ngạn nhận ra mình đã bị thương, đầu mày gần như nhíu ra thành nước. Anh giận dữ nhìn Tố Diệp, những gân xanh trên trán gồ lên. Vết thương tuy rằng không quá sâu, nhưng nhát dao này của cô không khác gì cắm thẳng vào tim anh!
Anh nghiến răng ken két, đi từng bước về phía Tố Diệp.
Trải qua một màn giày vò, Tố Diệp đã mệt tới không còn sức lực nữa. Lúc này khả năng để cô tiếp tục công kích gần như bằng không. Thấy Niên Bách Ngạn mỗi lúc một lại gần mình, cô nhất thời sốt sắng, xoay cổ tay, kề thẳng lưỡi dao lên cổ mình.
Bước chân của Niên Bách Ngạn dừng lại đột ngột.
Thấy anh dừng bước, Tố Diệp bò từ dưới đất lên, dao vẫn giữ nguyên ở cổ. Cô lùi dần về phía ô cửa sổ đằng sau. Cô nhìn thẳng vào ánh mắt mỗi lúc một trầm lạnh của người đàn ông qua thứ ánh sáng yếu ớt, dằn mạnh từng chữ: “Niên Bách Ngạn! Anh còn không thả tôi đi tôi sẽ chết cho anh xem! Tôi phải khiến tất cả mọi người đều biết đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Tinh Thạch đang giam giữ một cô gái bất hợp pháp, còn ép người ta vào con đường chết!”
Bị giam giữ một tháng trời đủ để khiến một người bình thường đánh mất ý chí, càng đủ để khiến một người tỉnh táo trở nên điên dại. Huống hồ là Tố Diệp. Tính cô vốn dĩ đã rất nóng, ghét nhất là bị người khác quản chế, trói buộc. Hành vi của Niên Bách Ngạn, không còn nghi ngờ gì, đã kích động sự phản nghịch dũng mãnh nhất trong lòng cô.
Cô trở nên cực đoan cũng không có gì là lạ, trở nên điên cuồng cũng quá đỗi bình thường.
Lúc này đây, chỉ muốn ôm Niên Bách Ngạn cùng chết, cũng còn sung sướng hơn ở lại đây sống những tháng ngày người không ra người, ma chẳng ra ma.
Cô căm hận, anh dựa vào đâu mà được làm như vậy? Anh có tư cách gì để làm vậy? Bây giờ là xã hội pháp chế. Cô không tin anh có thể một tay che trời!
Gương mặt Niên Bách Ngạn gần như tái xanh. Anh nhìn cô không rời mắt, ra lạnh bằng giọng lạnh lùng: “Bỏ dao xuống!”
Dứt lời, anh lại đi từng bước gần về phía cô.
“Đứng lại! Anh còn tiếp tục tiến lên tôi sẽ cứa dao ngay lập tức.” Trông Tố Diệp không giống như đang đùa. Lưỡi dao sắc lẹm đang đè trên cổ cô, chìm trong làn da trắng sáng.
Khi tia chớp lóe lên, có thể nhìn rõ một dòng máu đỏ tươi đã nhuộm lên lưỡi dao.
Trong đôi mắt cô là sự kiên quyết, là thù hận, là phẫn nộ, là thái độ “cùng lắm thì chúng ta chết chung”.
“Tôi nói lại lần cuối cùng, bỏ dao xuống!” Niên Bách Ngạn dừng bước. Giọng nói của anh dọa người. Sâu trong đáy mắt thấp thoáng nộ khí.
Chưa có người phụ nữ nào dám uy hiếp anh như vậy!
Tố Diệp cầm chặt chuôi dao. Lưng cô dựa sát vào ô cửa sổ lạnh lẽo. Cô gần như có thể cảm nhận được từng giọt mưa đang đập lên lớp kính thủy tinh. Hơi thở của cô gấp gáp, giọng nói lạnh như băng: “Tôi muốn rời khỏi chỗ này!”
Trong bóng tối, Niên Bách Ngạn từ tốn trả lời: “Nằm mơ!”
“Vậy được! Tôi sẽ chết cho anh xem! Niên Bách Ngạn! Tôi muốn anh mãi mãi ghi nhớ, chính anh đã ép chết tôi!” Trong cơn giận dữ, đầu óc Tố Diệp cũng như phải bỏng.
“Muốn chết ư? Được thôi! Tới lúc đó chính tay tôi sẽ mang xác cô đốt thành tro đưa tới trước mặt cậu cô.” Niên Bách Ngạn nghiến răng nói.
Tim Tố Diệp đập thịch một tiếng.
Nhân cơ hội ấy, Niên Bách Ngạn bước nhanh về phía trước.
“Không được lại gần…” Tố Diệp cấp bách, thật sự đã gạt con dao xuống.
Ai ngờ động tác của Niên Bách Ngạn lại nhanh hơn cô. Đúng vào lúc cô ra tay, anh cũng xông lên, giơ chặt lấy cổ tay cô. Tố Diệp chỉ cảm thấy tay tê dại không làm gì được nữa. “Keng” một tiếng, con dao rơi xuống đất.
“Muốn chết phải không?” Niên Bách Ngạn dùng sức khóa chặt hai tay cô ra sau lưng. Hơi thở giá lạnh của anh như Thiên la địa võng. Anh nhìn cô từ trên xuống, ánh mắt như trăng tháng Chạp, không một chút hơi ấm. Thấy cô giãy giụa, anh một lần nữa dùng sức mạnh. Tố Diệp đau đến méo mặt, chỉ cảm thấy hai tay sắp gãy rời.
“Tôi thật hối hận đã chăm sóc cho cô ăn uống tử tế, để thể lực của cô hồi phục nhanh như vậy!”
“Niên Bách Ngạn! Anh là gã khốn nạn cầm lên được không buông xuống được. Anh có tư cách gì mà đối xử với tôi như vậy? Tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
Niên Bách Ngạn chợt cười. Cánh tay rắn chắc đẩy một cái, ép thẳng cô lên cửa sổ. Mặt cô dính sát vào tấm kính. Tia chớp lướt qua chiếu sáng từng đường nét xinh đẹp.
Anh vẫn đang kìm chặt tay cô, rồi cúi đầu, bờ môi rơi xuống vành tai cô: “Về điểm này thì tôi và cô lại không hẹn mà gặp rồi. Tố Diệp! Cô giấu tôi, phá đứa con của tôi, cô tưởng tôi sẽ tha cho cô sao? Muốn chết? Được thôi! Tôi có rất nhiều thời để khiến cô… sống không bằng chết!”