Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 8 - Chương 399: Chỉ cần bình an
Quyển 8 - Chương 399: Chỉ cần bình an
Nghĩa trang rơi vào một bầu không khí cực kỳ bất an. Gió lạnh nhảy vọt qua những cành cây khô đã trơ trụi lá, hết lần này tới lần khác đục khoét cái thê lương của chúng. Những nhánh cây đung đưa hệt như những người bệnh sắp lìa đời, đang không ngừng rên rỉ, cố gắng kéo dài hơi thở cuối cùng.
Đường chân trời cũng dần dần lạnh hơn. Lớp sương mù dầy đặc ấy đang chồng thêm lên nhau, mỗi ngày một dầy. Giữa núi non, giữa từng hàng mộ đều tăm tắp, nó như một hồ băng chết chóc, nặng nề và kiên cố.
Trong vòng nửa tiếng đồng hồ, Niên Bách Ngạn và Hứa Đồng phân công nhau làm việc, vắt óc nghĩ đủ mọi cách để tìm được tung tích của Tố Diệp. Di động không hề nghỉ ngơi một giây. Hết cuộc này tới cuộc khác, hỏi lần này tới lần kia.
Tố Đông cũng không hề nhàn rỗi. Ông gọi hết một lượt cho tất cả những người có thể nghĩ tới. Còn Phương Tiếu Bình cũng không thể gạt đi dự cảm Tố Diệp đã gặp chuyện, vẫn quỳ mãi trước mộ Tố Thu, nhắm mắt lại, không ngừng cầu xin phù hộ.
Lâm Yêu Yêu cũng gọi hết cho các bạn học, đồng nghiệp có thể hỏi, đều không có kết quả. Cô ấy cũng sắp sốt ruột phát điên rồi!
Niên Bách Tiêu vừa về nước chưa lâu, không có mấy bạn bè. Hơn nữa các mối quan hệ của cậu ta cũng không liên quan gì tới Tố Diệp, thế nên trong chuyện này cậu ta chẳng giúp được gì, chỉ có thể im lặng đứng một bên chờ đợi, nhìn về phía bóng anh mình cách đó không xa. Mỗi lần nghe thấy lúc Niên Bách Ngạn hỏi, mắt ánh sáng lên một tia hy vọng rồi sau đó đầu mày lại nhíu chặt.
Những người được thuê tới cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Đối với họ mà nói, xảy ra chuyện gì cũng không quan trọng, quan trọng là họ thể kiếm được khoản tiền này hay không. Mấy người vốn đang đứng đợi rất nghiêm chỉnh, sau đó quả thực cũng thấy mệt mỏi, cuối cùng họ ngồi lộn xộn lên đống lá khô rụng khắp mặt đất, dựa vào một thân cây hơi nghiêng, bàn tán những câu chuyện không đầu không cuối.
Tiếng chuông điện thoại một lần nữa làm chấn động màn sương đã đông đặc.
Chỉ mới vang lên một tiếng, Niên Bách Ngạn đã vội vàng bắt máy. Anh đứng trên bậc thềm cao cao, một tay cầm di động, tay còn lại đút vào trong túi quần Âu, ánh mắt nhìn xa xăm về phía những ngọn núi mờ mịt sương, ưu tư hiện rõ trên nét mặt, đong đầy đôi mắt.
Gió rét thổi qua bờ vai anh, làm rối bời mái tóc. Sắc mặt anh nặng nề và khó coi một cách kỳ lạ.
“Vâng! Làm phiền anh rồi, đội trưởng Từ! Được! Nhờ cậy cả vào anh!” Sau mấy câu chào hỏi đơn giản, anh ngắt điện thoại. Anh giơ tay day day hai hàng lông mày và vầng trán mỏi nhừ. Như có một chiếc lò xo quấn chặt lấy từng dây thần kinh trong não bộ, bật lên từng hồi đau đớn.
Hứa Đồng đi tới, sau khi nhìn thấy nét mặt Niên Bách Ngạn, cô cũng đoán ra được tám chín phần, bèn hỏi khẽ: “Phía đội trưởng Từ cũng không có tin tức gì sao?”
Niên Bách Ngạn buông tay: “Camera từ trong thành phố ra tới nghĩa trang không đầy đủ, nhất là khi tới đoạn đường nghĩa trang này hoàn toàn không có camera giám sát. Khu vực đội trường Từ phụ trách không tìm được tung tích Tố Diệp. Anh ấy chỉ có thể thông qua các đồng nghiệp khác để mở rộng khu vực tìm kiếm, điều tra toàn bộ camera giám sát bắt đầu từ nhà họ Diệp.”
Hứa Đồng nghe xong cũng một phen hoảng hốt. Đây là một công việc không hề nhỏ. Có thể thấy lần này Niên Bách Ngạn sốt ruột thật rồi. Để có thể tìm được Tố Diệp anh đã nhờ không biết bao nhiêu người, dùng không biết bao nhiêu mối quan hệ.
“Việc này cần một khoảng thời gian rất dài.” Cô không thể không nhắc nhở anh một câu.
Niên Bách Ngạn trầm mặc, một lúc sau mới dằn mạnh từng chữ: “Chỉ cần cô ấy bình an vô sự, đợi bao lâu cũng không sao!”
Ban nãy khi gọi điện thoại, anh mãi nhìn không biết bao lần về dãy núi cách đó không xa, không ngừng hiện lên trong đầu những lo sợ. Đoạn đường núi đó không có bất kỳ một thiết bị giám sát nào. Có nghĩa là cho dù Tố Diệp xảy ra chuyện, anh cũng không thể biết ngay lập tức. Anh chìm trong nỗi sợ kinh hoàng ấy. Anh chỉ lo cả người và xe của Tố Diệp đã thật sự lăn xuống khe núi.
Nhưng anh lại không ngừng tự an ủi bản thân. Cô ấy nhất định sẽ không xảy ra chuyện. Nếu thật sự có bất trắc gì trên núi, vậy thì dọc đường tới đây anh đã phải nhìn thấy manh mối gì đó.
Nhưng mà, anh lại một lần nữa nhớ tới con quạ đã bị mình đâm chết đó. Cánh của nó đen kịt khiến người ta bất an. Vết máu đỏ tươi nhức mắt đó vẫn quanh quẩn trong đầu anh, không sao xua đi được.
Cứ như thế, những hy vọng tốt lành và những dự cảm chẳng lành cũng quấn chặt lấy nhau, không ngừng lôi kéo lý trí của anh. Đã rất lâu rồi, anh chưa từng trải qua cảm giác này. Một cảm giác khi anh không thể chủ động xuất kích, chỉ biết đợi chờ, cảm giác bất lực, sống không bằng chết!
Sau lưng vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Là của Phương Tiếu Bình. Hình như bà nhớ ra chuyện gì đó, lập tức bò dậy đi về phía Niên Bách Ngạn: “Tiểu Diệp nhất định đã bị người ta bắt cóc rồi!”
Nghe xong câu ấy, Niên Bách Ngạn bất ngờ quay phắt lại.
Tố Đông cũng đi tới, kéo Phương Tiếu Bình lại: “Bà nói nhăng nói cuội cái gì thế?”
“Tôi không nói nhăng cuội!” Phương Tiếu Bình hất tay Tố Đông ra, nhìn Niên Bách Ngạn với vẻ gấp rút: “Nhất định là Nguyễn Tuyết Mạn sai người bắt cóc Tiểu Diệp rồi! Sao bà ta có thể nhẫn nhịn để chồng mình chôn chung với một người phụ nữ khác chứ? Cả đời này bà ta đều hận Tố Thu, sao có thể cam tâm tình nguyện tác thành cho hai người họ? Bà ta giao tro cốt ra chỉ là đang đóng kịch với hai đứa thôi. Thực tế là bà ta đã phái người bắt cóc Tiểu Diệp, cướp lại bình tro cốt!”
Tố Đông nhăn mặt: “Cả ngày bà không thể nghĩ tới chuyện gì tốt đẹp hơn hay sao?”
Phương Tiếu Bình chẳng màng tới Tố Đông, chỉ một mực nắm chặt cánh tay Niên Bách Ngạn, gần như là cầu xin: “Tôi xin cậu nhất định phải cứu được Tiểu Diệp ra. Bây giờ Diệp Hạc Phong chết rồi, người đàn bà đó không biết còn làm ra chuyện gì đối với Tiểu Diệp nữa. Cậu tìm người bắt Nguyễn Tuyết Mạn lại đi, ép bà ta khai ra tung tích của Tiểu Diệp.”
“Cô cứ bình tĩnh đã!” Hứa Đồng vội vàng bước lên, nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Khóe mắt Phương Tiếu Bình đỏ ửng: “Người xảy ra chuyện là Tiểu Diệp, sao tôi có thể bình tĩnh được đây?”
Niên Bách Ngạn để mặc cho bà nắm tay mình không buông. Anh nhìn bà rồi nói: “Cô yên tâm! Cháu đã nhờ cậy quan hệ với cảnh sát để giúp đỡ rồi. Phía cảnh sát bước đầu đã loại trừ khả năng cô ấy bị bắt cóc.” Anh đâu chỉ nhờ người trong sở cảnh sát giúp đỡ? Còn cả phía chi đội giao thông, cực kỳ lấy lòng họ, để nhờ giúp đỡ, lật tung camera cả thành phố này lên để tìm tung tích Tố Diệp.
“Thật sao?” Phương Tiếu Bình nhìn anh trong nước mắt.
“Thật ạ.” Ngữ khí của Niên Bách Ngạn rất chắc chắn.
Bất luận anh căng thẳng thế nào, bất luận anh sợ hãi và lo lắng ra sao, ít nhất thì trong giờ phút này anh vẫn phải tự thuyết phục bản thân mình giữ vững bình tĩnh và lý trí. Nếu lúc này anh cũng rối loạn thì những người còn lại sẽ càng bất an, nhất là Phương Tiếu Bình.
Nghĩ vậy, anh một lần nữa bình ổn cảm xúc của mình, rút điện thoại ra, nhìn Phương Tiếu Bình và Tố Đông rồi nói: “Cháu đi gọi điện thoại cho cục xuất cảnh, mọi người đừng gấp!”
Nói rồi, anh đi sang một bên, bấm một dãy số điện thoại.
Đầu kia nhận máy rất nhanh, chỉ nghe thấy Niên Bách Ngạn nói: “Chào trưởng phòng Vương, đúng, tôi Bách Ngạn đây…”
Hứa Đồng đi tới bên cạnh Phương Tiếu Bình, kéo bàn tay lạnh giá của bà lại, siết chặt, an ủi: “Cô cứ yên tâm! Tổng giám đốc Niên nhất định sẽ tìm được Tiểu Diệp thôi.”
Cô biết Niên Bách Ngạn đã có chuẩn bị nhân lực kỹ càng. Sợ Tố Diệp bị bắt cóc, nên anh đã tìm người trong sở cảnh sát nhờ giúp đỡ. Sợ Tố Diệp xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, anh còn nhờ cả đội giao thông. Bây giờ anh gọi điện cho cục xuất cảnh là muốn biết Tố Diệp đã rời khỏi Bắc Kinh hay chưa. Các mối quan hệ càng lúc càng lớn, số người nhờ cậy càng lúc càng nhiều. Cuộc điện thoại này của anh cũng có nghĩa là sẽ phải phiền tới nhiều người hơn nữa để tìm kiếm kiểu cuốn chiếu những con đường Tố Diệp có thể đi, từ sân bay cho tới đường quốc lộ, rồi tới đường sắt.
Quả không ngoài dự đoán, sau khi gọi xong cho cục xuất cảnh, Niên Bách Ngạn lại gọi liên tiếp hai cuộc nữa. Cô biết đối phương, có người làm trong ngành đường sắt, cũng có người phụ trách vận tải đường bộ.
Theo lý mà nói, mấy chuyện này đáng nhẽ anh phải dặn dò cô làm.
Nhưng bây giờ Niên Bách Ngạn đều đích thân gọi điện thoại, không khó nhận ra nỗi lo sâu sắc của anh dành cho Tố Diệp.
Trong số mọi người, Lâm Yêu Yêu là người nhìn rõ nhất. Từ trước tới nay cô luôn cảm thấy mình không thể hiểu nổi Niên Bách Ngạn, nhất là sau khi scandal ảnh nóng đang rầm rộ bỗng bất ngờ lộ ra chuyện Diệp Ngọc đồng tính. Cô thừa nhận, mình nghi ngờ Niên Bách Ngạn. Lòng nghi ngờ này vẫn luôn lan dần ra trong lòng cô. Cho tới tận vừa nãy, cô mới cảm thấy hơi do dự.
Không biết có phải vì cô đã nhìn thấy sự căng thẳng của Niên Bách Ngạn hay không, thế nên mới tin rằng anh thật lòng. Cô chưa bao giờ đọc rõ được Niên Bách Ngạn đến thế. Từ đầu tới cuối anh vẫn giữ bình tĩnh, nhưng sự lo âu trong đôi mắt đã bán đứng anh.
Đôi mắt anh không còn trầm mặc, sâu hun hút nữa, nét mặt anh cũng không còn bình thản, thâm trầm nữa.
Khoảnh khắc này, Lâm Yêu Yêu có thể cảm nhận được sâu sắc nỗi lòng anh bây giờ.
Anh đang rất lo cho Tố Diệp.
Khoảng thời gian tiếp theo chỉ có chờ đợi, dù sao thì bất luận là kiểm tra camera hay tìm kiếm người thì cũng cần thời gian.
Mấy người lại trở về với sự câm lặng.
Chỉ còn tiếng gió không ngừng gào rít, táp vào khiến gương mặt bỏng rát.
Mấy người công nhân đang ngồi chuyện trò bâng quơ cũng không ngồi tiếp được nữa. Một trong số họ đứng dậy đi tới bên cạnh Niên Bách Ngạn, dè dặt hỏi: “Anh à! Anh xem mấy giờ thì chúng tôi bắt đầu làm việc? Mấy anh em chúng tôi cũng không phải chỉ có làm ở nhà các anh, cứ tiếp tục đợi nữa…”
Ai cũng có nỗi lo của riêng mình. Là người làm công, họ sợ nhất là phí phạm cả một ngày trời, cuối cùng chẳng kiếm được đồng nào, còn làm lỡ dở họ đi kiếm tiền ở chỗ khác.
Niên Bách Ngạn vốn đã buồn phiền, sau khi nghe họ nói, cả gương mặt anh cứng đờ như bị nhỏ sáp nến, sự bực dọc lan tràn. Hứa Đồng thấy thế vội đi tới, đang định nói tốt mấy câu, đã thấy Niên Bách Ngạn rút ví tiền ra, vứt hết cho đám người đó tất cả số tiền còn lại trong ví, rồi lạnh lùng ra lệnh: “Cầm lấy chỗ tiền này! Đứng yên bên đó đợi!”
Người đó vội vàng nhặt mấy tờ tiền dưới đất lên. Mấy người khác cũng nhanh chóng đi đến, sợ rằng tiền bị gió thổi bay mất. Sau khi cầm được tiền, họ bắt đầu gật đầu, khom lưng với Niên Bách Ngạn, không gấp gáp nữa.
Niên Bách Ngạn chẳng màng tới vẻ niềm nở của họ sau khi nhận được tiền. Anh đứng trước bia mộ của Tố Thu, nhìn nụ cười tươi như hoa của bà trên ảnh, thở dài nặng nề. Nói thật lòng, anh chưa bao giờ tin vào thần thánh ma quỷ, cũng không tin người chết đi còn có một thế giới khác. Người sống thờ cúng người chết, chẳng qua chỉ cầu mong một sự thanh thản trong tâm hồn. Người đã mất như ngọn đèn đã tắt. Những người khi sống còn chẳng giúp được bạn quá nhiều, chết đi rồi liệu có thể có được bản lĩnh phi thường không?
Vậy mà hôm nay anh lại thầm cầu khấn Tố Thu trong lòng, mong được bà phù hộ, mong rằng Tố Diệp có thể bình an trở về bên cạnh anh.
Ánh mắt anh bất giác nhìn xuống dưới. Đế bia rất sạch sẽ. Cỏ dại xung quanh cũng đã được thu dọn gọn gàng. Là những người làm việc trong nghĩa trang luôn dọn dẹp kỹ lưỡng nơi đây. Anh lại nhớ tới hôm Noel ấy, nhớ về cảnh Tố Diệp đứng trước mộ. Cái dáng nhỏ bé của cô gần như có thể bị gió rét nuốt trọn. Tim Niên Bách Ngạn thắt lại, nhưng ngay sau đó không hiểu sao có một tia sáng lóe lên trong đầu anh, vụt qua nhanh như một tia chớp…