Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 8 - Chương 360: Ở nhà của ai
Quyển 8 - Chương 360: Ở nhà của ai
Quyết định của Diệp Hạc Phong khiến tất cả những người có mặt đều ngỡ ngàng, bao gồm cả Nguyễn Tuyết Cầm nãy giờ vẫn yên lặng pha trà. Bà ta ngẩng đầu nhìn qua phía này một cái, có đôi chút kinh ngạc, sau đó đứng dậy, nói với vẻ thờ ơ: “Diệp Lan! Về phòng!”
Diệp Lan vô cùng không tình nguyện, nhưng vẫn không thể không nghe lời mẹ.
Diệp Uyên đi tới trước mặt Diệp Hạc Phong, đè thấp giọng nói: “Bố! Bố không thể làm như vậy. Chuyện bức ảnh có thể nhận ra thật sự không phải mẹ con làm. Bao năm nay bố còn không hiểu mẹ sao? Mẹ trước nay là người nói thì hay làm thì dở. Cho dù mẹ có bất mãn đến đâu, cùng lắm cũng chỉ làm ầm ĩ lên một chút thôi, cho mẹ mười lá gan mẹ cũng không dám làm ra chuyện này.”
“Bao năm nay số lần bà ấy ầm ĩ còn ít sao? Bố đã nhẫn nhịn đủ rồi. Lần nào mẹ con cũng làm những hành động ngu ngốc để khiêu khích tính nhẫn nại của bố. Cho dù chuyện bức ảnh không phải bà ấy làm, nhưng cũng có liên quan gián tiếp tới bà ấy! Cho dù bà ấy chỉ bị kẻ khác lợi dụng, thì cũng là vì bà ấy luôn có ác ý đối với Tiểu Diệp!”
“Bố! Mẹ ở nhà họ Diệp bao năm nay, không có công lao cũng có khổ lao. Hơn nữa, chuyện này cũng vì con mà ra cả, con xin bố đừng đuổi mẹ đi. Bố mà đuổi mẹ đi rồi, mẹ biết sống thế nào?” Diệp Ngọc ngậm nước mắt, bước lên cầu xin.
“Mọi người không cần can ngăn nữa.” Diệp Hạc Phong hét lên giận dữ: “Ai còn lên tiếng thì cũng rời khỏi nhà này luôn cùng bà ta!”
“Ông Diệp! Sao ông có thể vô lương tâm đến vậy? Bao năm nay tôi vất vả khổ sở là vì ai? Cho dù tôi có không phải thì cũng đã sinh cho ông một trai một gái, sao ông có thể trở mặt coi như không quen biết chứ?” Nguyễn Tuyết Mạn bắt đầu gào khóc om sòm: “Tôi nói sai điều gì sao? Tôi đòi lại công bằng cho con gái tôi cũng sai sao? Lúc nào ông cũng thiên vị cho con bé Tố Diệp đó, mà có nghĩ tới tâm trạng của Tiểu Ngọc đâu? Niên Bách Ngạn và Tố Diệp liếc mắt đưa tình không phải ông không nhìn thấy, kết quả, ông quản sao? Ông vốn không phải một người bố có trách nhiệm! Ông dung túng cho Niên Bách Ngạn để nó nhảy qua nhảy lại, không rõ ràng giữa hai đứa con gái. Ông Diệp! Hôm nay nhà họ Diệp náo loạn tới mức này, ông tưởng mình không có một chút trách nhiệm nào sao?”
“Bà im miệng cho tôi!”
“Tôi không im!” Nguyễn Tuyết Mạn đỏ mắt, nhìn về phía Tố Diệp như một người điên, giơ tay chỉ thẳng vào mặt cô, rồi quay sang Diệp Hạc Phong: “Sao ông không nghi ngờ chính đứa con gái này của ông? Con bé đó để báo thù nhà họ Diệp, có chuyện gì nó không dám làm? Sao ông không hỏi xem cục tức trong lòng nó đã tan đi hay chưa? Nếu không phải vì nó, nhà họ Diệp chúng ta có thể nhiều chuyện như thế này sao? Trước khi nó về nước, nhà chúng ta rất yên bình! Nó vì muốn trả thù mà bất chấp tất cả quyến rũ anh rể mình, còn chuyện gì mà nó không làm được? Ảnh nóng bị lộ ra không chỉ một mình nó bị ảnh hưởng mà cả nhà họ Diệp cũng chịu vạ lây. Đây chính là mục đích của nó, có chết cũng phải lôi cả nhà chúng ta chết cùng! Mục đích của nó chính là muốn nhà họ Diệp sống không được yên, muốn gia đình chúng ta tan nát!”
“Mẹ! Mẹ thôi đi!” Diệp Uyên khuyên can trong khó xử.
“Đến cơ sự ngày hôm nay rồi, còn chuyện gì mà mẹ không dám nói? Diệp Hạc Phong! Ông hãy tự vấn lương tâm mình đi. Những năm qua ông đối xử tốt với tôi sao? Ngược lại là tôi lúc nào cũng chăm chăm níu giữ một người đàn ông như ông! Đúng, ông cảm thấy có lỗi với Tố Thu, thậm chí trong lòng còn oán hận tôi. Nhưng đứng trước tình yêu, có người đàn bà nào không ích kỷ? Tôi thừa nhận tôi đã phá hoại ông và Tố Thu, nhưng tôi dám vỗ ngực nói rằng đó là vì tôi có tình cảm với ông! Còn đứa con gái yêu Tố Diệp của ông thì sao? Nó tiếp cận nhà họ Diệp là có mục đích, chỉ muốn báo thù mà thôi! Vì mục đích này nó không từ thủ đoạn! Nó nghĩ đủ mọi kế sách để được ở bên cạnh Niên Bách Ngạn chẳng qua chỉ vì muốn hai đứa chúng nó lý hôn? Chẳng phải nhằm trả thù tôi sao? Ông tưởng nó yêu thật đấy à? Nếu nó có dũng khí như thế, có giỏi thì đừng ở trong ngôi nhà của Niên Bách Ngạn! Ông Diệp! Ông vẫn chưa biết phải không? Căn nhà mà Tố Diệp đang ở bây giờ chính là ngôi nhà Niên Bách Ngạn để lại cho em trai nó!”
Phương Tiếu Bình sững sờ, Lâm Yêu Yêu sững sờ, và Tố Diệp càng không ngoại lệ. Chỉ có Kỷ Đông Nham là bình tĩnh, dường như đã biết chuyện này từ lâu.
Nét mặt Diệp Hạc Phong vô cảm, không thể đoán định được là ông vừa mới biết chuyện này hay đã biết từ trước. Đợi cho Nguyễn Tuyết Mạn gào thét khản cổ một hồi, ông mới nhìn về phía quản gia, lạnh lùng nói: “Đưa bà ta về phòng! Trước khi đơn ly hôn được thảo xong, không được phép cho bà ta ra khỏi phòng một bước!”
“Tôi sẽ không ly hôn! Có chết tôi cũng không ly hôn!” Nguyễn Tuyết Mạn gào khóc.
Quản gia không biết phải làm sao, nhưng Diệp Hạc Phong nạt ngay lập tức: “Còn không làm theo?”
Không còn cách nào khác, quản gia đành phải bước tới kéo Nguyễn Tuyết Mạn, Nguyễn Tuyết Mạn sống chết không đứng dậy, quản gia lại ra hiệu cho những người xung quanh, mấy người làm bèn cùng bước lên kéo Nguyễn Tuyết Mạn.
Diệp Ngọc sợ hãi, đi lên: “Bố…”
Vừa nói một tiếng đã bị Diệp Uyên ngăn lại, ý bảo cô ta đừng đổ thêm dầu vào lửa. Diệp Ngọc tuy sốt ruột nhưng cũng phải thôi, nghĩ bụng sẽ tìm một cơ hội khác để khuyên Diệp Hạc Phong.
Nguyễn Tuyết Mạn vẫn bị người làm đưa về phòng. Diệp Ngọc xót mẹ, không nói gì cũng đi lên gác theo. Diệp Uyên thở dài nặng nề, nhìn bố rồi lướt qua phía Lâm Yêu Yêu, cuối cùng trầm mặc đi lên gác cùng Nguyễn Tuyết Mạn.
Một trận chiến khói lửa đã kết thúc trong sự quyết đoán, lạnh lùng của Diệp Hạc Phong.
Chỉ còn lại những gương mặt lem nhem của Phương Tiếu Bình và mọi người.
“Mợ! Chúng ta đi thôi!” Tố Diệp dìu Phương Tiếu Bình, nét mặt xót xa. Đương nhiên cô không thương Nguyễn Tuyết Mạn. Mặt mợ Phương Tiếu Bình cũng đã sưng tấy cả lên, còn đau hơn là chính cô bị đánh. Tất cả đều tại cô không tốt, cô không nên kéo mợ vào cuộc chiến này.
Tuy rằng Phương Tiếu Bình vẫn còn ôm một bụng tức, nhưng liếc thấy sắc mặt Tố Diệp không tốt cũng đành thôi, gật đầu, quay người định rời đi.
“Tiểu Diệp!” Sau lưng vang lên giọng nói mệt mỏi của Diệp Hạc Phong.
Tố Diệp dừng bước nhưng không quay đầu lại, mím chặt môi.
“Nghe nói đám nhà báo đã tìm tới cả nhà con rồi. Ở lại đây đi, chỗ này phóng viên không vào được, cũng không ai làm phiền tới con.” Diệp Hạc Phong đã dịu giọng hơn, còn có vẻ như cầu khẩn.
Phương Tiếu Bình nghe xong cười khẩy: “Đúng là hài hước! Trước cửa nhà ông xây Vạn lý trường thành hay sao? Ông tưởng Tiểu Diệp không có nhà để về à? Ở lại đây? Năm xưa ông đã làm chuyện gì?”
“Mợ! Đừng nói nữa, đi thôi!” Tố Diệp khẽ kéo vạt áo của Phương Tiếu Bình. Giằng co một thời gian dài như vậy, cô quả thực sức cùng lực kiệt rồi.
“Tiểu Diệp! Dù con không muốn ở lại cũng nghe bố nói nốt đã.” Diệp Hạc Phong sốt sắng: “Chuyện này là lỗi của Bách Ngạn. Nghe lời bố, khoảng thời gian này con đừng có tiếp xúc với nó nữa. Chuyện này người thiệt thòi chỉ có con gái mà thôi.”
Cuối cùng Tố Diệp cũng quay lại, ánh mắt lạnh nhạt: “Liệu còn chuyện gì tồi tệ hơn chuyện này nữa không? Chủ tịch Diệp! Cảm ơn ông đã quan tâm, chuyện của tôi không phiền ông bận tâm.”
Dứt lời, cô bèn kéo Phương Tiếu Bình rời khỏi đó.
Kỷ Đông Nham đứng bên thở dài bất lực, khẽ cúi người chào Diệp Hạc Phong sau đó cũng ra về.
Diệp Hạc Phong cô độc đứng đó, đáy mắt ngập tràn bi thương. Chẳng mấy chốc, đầu mày ông càng nhíu càng chặt, rồi cả người chao đảo. Có người làm thấy vậy vội chạy tới đỡ ông, rồi nhanh chóng hét lên với những người làm khác: “Mau lấy thuốc của ông chủ lại đây!”
Tố Diệp vẫn quay trở về ngôi nhà ở Sanlitun, tuy rằng Phương Tiếu Bình ngàn vạn lần không đồng ý.
Vì trong quá trình can ngăn Lâm Yêu Yêu cũng bị thương. Từ sau khi ra khỏi bệnh viện, Tố Diệp đã ép buộc cô ấy về nhà. Lâm Yêu Yêu dĩ nhiên không yên tâm, Tố Diệp đành phải lấy lý do mình muốn ở một mình để bảo cô ấy về.
Kỷ Đông Nham trở thành người hộ tống, nghĩ đủ mọi cách để lẩn trốn đám phóng viên, đưa Tố Diệp về tận nhà.
Trước khi ra về, Tố Diệp nhìn Kỷ Đông Nham hỏi một câu: Có phải ngay từ đầu anh đã biết đây là nhà của Niên Bách Ngạn không?
Kỷ Đông Nham có phần tránh né, nhưng bị Tố Diệp nhìn ra: Nói đi! Đừng trốn tránh câu hỏi của tôi!
Anh ta đành phải gật đầu.
Tố Diệp cảm thấy buồn rầu trong lòng, cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ khẽ nói một câu: Tôi biết rồi!
Kỷ Đông Nham hơi lo lắng, sợ cô lại có chuyện gì, nhất thời không dám về ngay. Tố Diệp chỉ nói một câu đơn giản rằng cô không sao, rồi đuổi anh về.
Tiểu Nhã cũng bị Tố Diệp đuổi đi. Lúc thanh toán tiền lương, Tiểu Nhã khóc rưng rức. Tố Diệp nói chuyện đã tới nước này cũng không truy cứu trách nhiệm của nó nữa. Cứ như thế, cả căn nhà lớn giờ chỉ còn lại mình cô.
Chẳng biết bao lâu sau, tóm lại, không gian xung quanh đã chìm vào yên ắng, thời gian cũng trở thành món đồ trang trí hư vô.
Tố Diệp ngủ thiếp đi, rồi ngây ngô thức dậy. Hình như ý nghĩa của sự sống chỉ còn ở việc ngủ, đến ăn uống cũng chẳng màng.
Trong quá trình đó cô thức dậy một lần, đầu đau như búa bổ, cả người cũng lơ lửng như bay trên mây, hệt một chiếc giẻ lau bị vắt kiệt nước, gió thổi nhẹ cũng bay đi mất.
Cô uống mấy ngụm nước, chẳng thèm ngó xem đám chó săn dưới nhà đã đi hay chưa, chỉ vùi đầu vào sofa, không muốn dậy nữa.
Trong mơ màng cô nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Thần kinh và cơ thể của Tố Diệp như đã tách rời khỏi nhau, muốn ra mở cửa những không sao nhấc nổi người dậy, không biết có phải cô quá mệt mà đã bị bóng đè hay không.
Hình như tiếng gõ cửa kéo dài rất lâu, cuối cùng im bặt lúc nào cô cũng chẳng rõ.
Cô lại mơ một giấc mơ rất dài, hỗn loạn và vụn vặt. Trong mơ, bóng người tấp nập. Có người cô quen, có cả người chưa từng gặp mặt. Cô lại mơ thấy cậu bé nơi ngõ dài. Ánh sáng trong chiếc đèn lồng giấy hắt lên bờ vai cứng cáp của cậu, nhưng cô không tài nào nhìn rõ gương mặt ấy…
Lần thứ hai Tố Diệp tỉnh lại là có một bàn tay dịu dàng đánh thức cô.
Những ngón tay mảnh khảnh, lòng bàn tay hơi thô ráp, và mùi gỗ mộc nhè nhẹ, thân quen…
Cô mở mắt ra, nhìn thẳng vào đôi đồng tử sâu thẳm của người đàn ông.
Thấy mí mắt cô run rẩy, người đàn ông đau lòng cúi đầu xuống, hôn lên trán cô, nói khẽ: “Đồ ngốc này! Sao lại ngủ trên sofa cả tối chứ? Cảm lạnh đấy!”
Tố Diệp đờ đẫn nhìn gương mặt Niên Bách Ngạn. Đôi mắt anh vẫn u tối như đêm đen, nhưng ánh lên một tình cảm rõ ràng. Giữa hai hàng lông mày của anh vẫn còn hằn những vết nhăn, trông có vẻ mệt mỏi. Dường như cô còn ngửi thấy mùi bụi bặm.
“Bách Ngạn?” Tố Diệp ngỡ mình còn đang nằm mơ, khẽ thốt lên.
Niên Bách Ngạn nhìn cô, nở một nụ cười yêu chiều, ngón tay dịu dàng vuốt lên gương mặt nhợt nhạt của cô. Anh cúi xuống: “Diệp Diệp! Anh về rồi đây!”
~Hết chương 360~