Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 7 - Chương 341: Tại sao anh lại lạc lối?
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 7 - Chương 341: Tại sao anh lại lạc lối?
Quyển 7 - Chương 341: Tại sao anh lại lạc lối?
Niên Bách Ngạn hơi ngẩn người.
“Nếu cô ta không lấy di động cá nhân của anh gọi cho em, em không bao giờ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của anh khi nhắm mắt nghỉ ngơi, gối đầu vào cánh tay người đàn bà khác là thế nào.” Cô không muốn biến thành một người phụ nữ phải trông chừng người đàn ông của mình từ sáng tới tối, không muốn bày ra điệu bộ vạch trần, hỏi tội. Bao nhiêu án đã chứng minh đàn ông ghét nhất là bị phụ nữ nghi ngờ, cho dù trong lòng họ thật sự đã làm chuyện trái lương tâm, cũng sẽ chán ghét việc phụ nữ xét hỏi họ như quan tòa.
Khi chuyện này thật sự đổ xuống đầu mình, cô đã không thể bình tĩnh như một người khách quan đứng ngoài sự việc nữa. Thực tế là tối qua cô đã nghĩ rất lâu. Lúc cô thay quần áo ngủ cho anh, cũng đã bò trên người anh hít hà một lúc. Trên người anh không có mùi hương phụ nữ, cũng không có vết tích cọ sát kích tình cùng người phụ nữ khác, ngoài vết son duy nhất dính trên cổ áo.
Cô cố gắng khuyên nhủ bản thân mình. Niên Bách Ngạn nhất định không có chuyện gì với người phụ nữ đó đâu, nhất định là không có gì.
Nhưng mở mắt ra, cô lại cực kỳ muốn biết rốt cuộc Niên Bách Ngạn suy nghĩ thế nào. Cho dù anh không phát sinh quan hệ với người phụ nữ khác, vậy có nắm tay hay không? Có những hành vi mờ ám không? Có hôn nhau không?
Một loạt các suy nghĩ kích động khiến não bộ Tố Diệp rung lên đau đớn.
Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn Tố Diệp. Trong mắt cô vẫn còn một chút ý cười nhạt nhòa. Câu nói ấy như vô ý lại như cố ý. Anh vốn định giải thích, nói với cô rằng không phải anh gọi cô ta tới, nói với cô rằng anh vốn chưa chạm vào cô ta, nói với cô rằng lúc anh say còn rất muốn nhìn thấy cô.
Nhưng lời nói tới bên môi, anh bỗng chần chừ.
Thái độ hỏi han của Tố Diệp rất hững hờ, như cười như không, khiến anh rất không thoải mái.
Anh ít nhiều vẫn nhớ được chuyện xảy ra tối qua. Anh biết Tố Diệp đã tìm tới quán bar. Trong lúc mơ màng anh cũng nghe thấy hình như cô cãi cọ với ai đó. Nội dung thì anh không còn nhớ nữa. Bây giờ nghe cô nói vậy mới biết thì ra người phụ nữ kia đã gọi điện cho cô.
Vì thế, sự khó chịu cũng theo đó kéo tới.
Anh tưởng cô sẽ nổi trận lôi đình. Anh tưởng cô sẽ vì người phụ nữ mà gào khóc làm loạn với anh, thậm chí đưa ra những yêu cầu vô lý. Nhưng thái độ quá bình thản của cô lại khiến anh như thất bại.
“Vậy sao?” Anh đè nén sự bực bội trong lòng, cười nhạt.
Niên Bách Ngạn không giải thích quá nhiều, chỉ đơn giản tóm gọn trong hai chữ đó, khiến cho Tố Diệp đờ ra trong giây lát. Nụ cười bên môi cô cứng ngắc đi nhiều. Cô cụp mắt xuống, một lúc sau mới thấp giọng hỏi một câu: “Anh cảm thấy cô ta rất xinh đẹp phải không?”
Niên Bách Ngạn điều chỉnh lại tư thế ngồi: “Không!”
Đôi mắt cô đang lấp lánh một niềm vui lại nghe anh bổ sung thêm một câu: “Phải nói là trẻ trung xinh đẹp.”
Trái tim như bị ai đó làm rạn nứt một lỗ hổng, nỗi đau từ đó lan ra. Tố Diệp ngây ngốc nhìn anh rất lâu, cho tới cảm giác chua xót ăn mòn nỗi đau cô mới lại có phản ứng, bờ môi khẽ run rẩy.
Cô muốn hỏi anh, có phải anh thích cô ta rồi không?
Lại muốn hỏi anh, anh cảm thấy cô ta tốt hơn em ư?
Nhưng lời nói vòng quanh bên môi lại bị cô nuốt chửng.
Cô không nói một câu nào, lại vô thức dựa sát vào anh, cố gắng cảm nhận sự tồn tại của trái tim qua nhiệt độ cơ thể anh. Cô muốn để anh ôm mình thật chặt, không cần nói gì cả, không cần phải giãi bày gì cả.
Thật ra cô là một kẻ chết nhát. Cho dù trước mặt người ngoài hung hăng thế nào, mạnh mẽ ra sao, thực tế cô cũng chỉ là người mạnh miệng. Có những lời cố tình gây sự cô có thể chất vấn anh lúc bình thường, nhưng thật sự tới lúc này, cô ngược lại chẳng dám hỏi gì nữa. Cô sợ mình sẽ phải đau lòng.
Cô chưa từng nghi ngờ tình cảm của anh, nhưng vẫn không cho phép nó có một chút sứt sẹo. Vậy thì cứ để cô vờ ngu ngơ không biết cũng được phải không?
Niên Bách Ngạn đã hiểu lầm sự im lặng của cô.
Anh giơ tay ra. Từng ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nâng chiếc cằm nhọn của cô lên.
“Nếu anh nói với em, tối qua anh đã chạm vào cô ta thì sao?” Anh nhìn cô, bờ môi hơi hé, dằn từng câu từng chữ.
Mí mắt Tố Diệp chợt run lên, hơi thở bắt đầu gấp gáp.
Anh nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt nghiêm túc và chân thành.
Một lúc sau, cô khẽ cười, có chút không thật lòng: “Bách Ngạn! Anh đừng đùa nữa!” Dứt lời cô đi xuống giường.
Niên Bách Ngạn nhìn theo bóng hình cô, trong đôi mắt có phần hụt hẫng.
Trước chiếc gương trên bồn rửa mặt là ánh đèn thủy tinh long lanh.
Ánh sáng hắt vào gương mặt Tố Diệp cũng làm nhức đôi mắt cô. Khoảnh khắc viền mắt ươn ướt, cô bèn mở vòi nước, cúi đầu rửa mặt. Từng giọt nước mát lạnh bắn lên da thịt, đẩy lùi cảm giác muốn khóc dâng trào.
Sao cô lại không có dũng khí chất vấn anh?
Cho dù giống như vừa nãy, lấy nụ cười để che giấu sự hoang mang trong lòng cũng được, cũng phải biết rốt cuộc những gì anh nói có thật hay không chứ? Vậy mà cô lại làm kẻ trốn tránh.
Sau lưng vang lên chất giọng trầm thấp quen thuộc của người đàn ông: “Có phải kể cả anh thật sự lên giường cùng người phụ nữ khác, em cũng không quan tâm như vậy hay không?”
Tố Diệp giật mình, khom lưng xuống, giương mắt nhìn dòng nước đang không ngừng xoáy tròn. Lâu dần, cổ họng cô như bị thứ gì bịt lại.
Nội tâm thì đang liều mạng thét gào.
Cô bất chợt ngẩng đầu. Gương mặt cô trong gương ngập nước, thấm dẫm cả cổ áo ngủ và lớp vải trước ngực, dính nhơm nhớp cực kỳ khó chịu. Cô cố gắng ép từ trong cổ họng ra một chữ: “Không…”
Nhưng đã không còn tiếng đáp lại của người đàn ông.
Cô nhìn ra phía cửa nhà vệ sinh, làm gì còn bóng Niên Bách Ngạn nữa?
Vòi hoa sen trong phòng tắm được Niên Bách Ngạn bật ra hết cỡ.
Anh đứng phía dưới. Nước rơi xuống bả vai rắn chắc của anh, rồi bắn tung tóe ra khắp nơi. Dòng nước men theo cổ họng anh không ngừng tràn xuống dưới, tới xương quai xanh nổi lên, từng múi cơ phân tách rạch ròi, rồi tới bụng dưới…
Chỉ có điều, sắc mặt của anh rất khó coi.
Anh ngẩng đầu, để mặc cho nước điên cuồng táp lên mặt.
Gương mắt anh tuấn, lạnh lùng đó vì không vui mà những đường nét càng thêm rõ ràng. Đầu mày anh nhíu chặt, đôi môi gần như thành một đường thẳng. Cả cằm cũng căng ra một cách kiêu ngạo, như vẻ uy nghiêm khiến người lạ không dám lại gần.
Bỗng nhiên, có một đôi tay từ sau lưng ôm chặt lấy anh.
Cả người anh đờ ra. Đang định quay lại bỗng nghe thấy tiếng Tố Diệp nghẹn ngào: “Niên Bách Ngạn! Anh định không cần em nữa phải không? Tại sao anh lại nói cô ta trẻ trung xinh đẹp? Tại sao anh cứ phải chọc tức em? Tại sao lại nói anh đã chạm vào cô ta? Cô ta tốt đến vậy sao? Cô ta xinh hơn em sao? Dáng chuẩn hơn em sao? Yêu anh hơn em sao?”
Cánh tay người con gái rõ ràng đang run rẩy. Và một loạt các câu hỏi kích động của cô như từng nhịp chày đập thẳng vào sau gáy Niên Bách Ngạn. Lúc này anh mới bàng hoàng nhận ra mình đã làm một chuyện tàn nhẫn gì, lập tức quay lại.
“Diệp Diệp…” Anh kinh ngạc vì cô còn mặc nguyên quần áo ngủ, bất chấp tất cả chạy vào phòng tắm, ôm lấy như anh như vậy.
Mái tóc dài của cô bị vòi hoa sen tạt ướt. Cả áo ngủ của cô, gương mặt cô và đôi mắt cô nữa…
Rõ ràng là bị nước làm ướt nhưng mắt cô lại đỏ lên khiến người ta xót xa.
Tố Diệp ngẩng mặt lên, nhìn anh qua làn nước. Không còn vẻ nhẫn nhịn và ấm ức ban nãy, giờ đây cô ương bướng và phẫn nộ, đồng thời còn có vẻ căng thẳng như sợ mất đi có thể nhìn thấy rõ. Cô gần như không cho Niên Bách Ngạn cơ hội lên tiếng.
“Sao anh lại để cho cô ta lại gần anh? Anh là người đàn ông của em. Không ai được phép chạm vào anh, không ai được phép sờ mó anh. Niên Bách Ngạn! Anh không được yêu người con gái khác, đến thích cũng không được, thậm chí chỉ nhìn thẳng thôi cũng không được!”
Cô lắc đầu nguầy nguậy, thanh âm có phần điên cuồng.
Khi Niên Bách Ngạn nói xong câu đó rồi quay người đi vào phòng tắm, Tố Diệp đã đứng trước gương rất lâu. Cô như bị ai đó điểm trúng huyệt đạo, đến suy nghĩ cũng không còn nhanh nhạy. Tiếng “không” đó nhỏ như con kiến, được ép ra từng chút một.
Mà chính một chữ đó cuối cùng đã mở ra toàn bộ tình cảm của cô. Đó là bi phẫn, là kích động, là ghen ghét… Tất cả tụ lại thành một cảm giác chua xót đánh vào cô. Câu nói tối qua của người phụ nữ đó lại một lần nữa quay cuồng trong suy nghĩ: Là tổng giám đốc Niên đưa tiền để tôi chăm sóc anh ấy.
Ngọn lửa trong lòng chợt bùng lên, thành một đám lửa lớn đủ để lan tràn khắp nơi, thúc giục cô đến cả vòi nước còn chưa kịp tắt để xông thẳng vào nhà tắm. Cô không thể im lặng nữa, không thể trốn tránh nữa. Cô phải nói cho anh biết, trong mắt anh chỉ được phép có một mình cô!
Niên Bách Ngạn thấy cô sốt sắng thật, trong lòng cảm thấy vừa áy náy lại có chút ấm áp. Anh thừa nhận bản thân mình có chút biến thái, cứ phải kích động cho hiện nguyên hình một cách lỗ mãng như vậy anh mới cảm thấy vui vẻ và mãn nguyện.
Nhưng thấy hai mắt cô đỏ ửng, anh thật muốn sỉ vả bản thân mình, đúng là khốn kiếp mà!
Anh giơ tay định tắt vòi sen đi, muốn ôm cô rồi giải thích đàng hoàng cho cô nghe, nhưng Tố Diệp hệt như một con sư tử, tâm trạng có chút mất kiểm soát. Có lẽ câu nói “nếu anh chạm vào cô ta” thực sự đã gây họa, một lần nữa châm lên bản tính hung hãn của cô.
Một giây sau, cả người anh bị Tố Diệp đẩy vào tường. Tia nước dưới vòi sen tạo lên một lớp sương mông lung, khiến cả phòng tắm chìm trong một làn hơi nước dày đặc.
Nhưng đôi mắt cô vẫn phản chiếu rõ ràng trong đáy mắt anh.
Niên Bách Ngạn có thể cảm nhận được Tố Diệp rất mạnh tay, cũng bất ngờ khi mình lại bị một người con gái đè vào tường. Nhưng anh vẫn muốn xem xem cô định làm gì.
Cả người cô dựa sát vào anh. So với cơ thể trần như nhộng của Niên Bách Ngạn, áo ngủ trên người cô đã ướt sạch, chẳng còn được tính là thứ đồ che chắn cơ thể gì nữa, hoàn toàn dính sát vào từng đường cong của cô.
“Tại sao anh không nói gì? Tại sao anh lại lạc lối? Tại sao lại phản bội em? Niên Bách Ngạn! Sao anh lại không có lương tâm như vậy?” Cô nghiến răng nghiến lợi, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể nhào tới cắn đứt yết hầu của anh.
Niên Bách Ngạn há miệng, đang định nói gì, thì Tố Diệp đã bổ nhào về phía trước, cắn thẳng vào cổ họng anh.
Anh giật mình, muốn đẩy cô ra, nhưng cô đã ấn chặt hai cổ tay anh lên tường.
Cứ như vậy, Niên Bách Ngạn không biết nên khóc hay cười. Anh một lần nữa muốn lên tiếng giải thích, ai ngờ vừa cất lời, cô đã ngẩng đầu bịt kín miệng anh, sống chết không cho anh nói gì.
Anh thoát khỏi cổ tay cô, vòng qua ôm lấy eo cô, để mặc cho cô chà đạp đôi môi mình.
Nhưng Tố Diệp lập tức đẩy anh ra. Trong lúc anh còn đang ngỡ ngàng, bỗng thấy cô cầm một chiếc bàn chải, một lần nữa xông tới.
Niên Bách Ngạn cảm thấy không ổn, mình mà còn không tránh nhất định sẽ gặp họa. Khoảnh khắc cô nhào tới, anh né lẹ, tránh khỏi sự công kích của cô. Cô đứng dưới vòi hoa sen, đôi mắt như ngân ngấn nước, tức đến nỗi giậm chân bình bịch: “Anh mà còn trốn nữa tức là anh không yêu em. Niên Bách Ngạn! Em sẽ bỏ nhà ra đi, sau này không quan tâm tới anh nữa!”
Nghe xong câu ấy, Niên Bách Ngạn hết hồn hết vía. Anh lập tức giơ hai tay đầu hàng, dỗ dành cô: “Được, được, được! Tiểu tổ tông! Anh không trốn nữa là được chứ gì? Đừng khóc nữa được không?”
~Hết chương 341~