Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 7 - Chương 303: Anh biết em yêu anh bao nhiêu
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 7 - Chương 303: Anh biết em yêu anh bao nhiêu
Quyển 7 - Chương 303: Anh biết em yêu anh bao nhiêu
Hơi thở của Niên Bách Ngạn đốt cháy cô.
Ngực cô bị anh vầy vò đến sưng tấy, gần như nổ tung.
Mồ hôi ướt đẫm tóc tai và cơ thể, tỏa ra một mùi hooc môn nam nữ.
Dòng nước trong cơ thể Tố Diệp ào ạt tuôn trào, điên cuồng và mãnh liệt.
Mỗi lần va chạm của anh lại như có một con rắn bò trườn trong cơ thể, thôn tính da thịt và linh hồn cô. Hai người đắm chìm trên ghế, căn phòng vang vọng những tiếng hoan ái.
Hai tay Tố Diệp không ngừng run lên, bấu chặt lấy bờ lưng Niên Bách Ngạn. Đầu móng tay sắc nhọn như khảm sâu vào da anh. Người đàn ông trước mắt đang trong giây phút tuôn trào mạnh mẽ nhất, đam mê mãnh liệt khiến cô thở hổn hển không ngừng.
Sao cô không hiểu anh đã chịu đựng quá đủ rồi.
Đến cả cô còn phải tìm kiếm hy vọng trong từng lần tuyệt vọng, huống hồ một người đã quen kiểm soát như anh? Sợ rằng sự hoang dã giờ này của anh cũng đan xen những tâm tình phức tạp.
Niên Bách Ngạn chìm sâu trong cơ thể cô, như một con ngựa mất cương, khi tìm kiếm trong thâm sâu, khi lại xoay tròn phác họa, lúc muốn đâm xuyên, lúc lại muốn nghiền nát. Tiếng ngâm nga của người con gái cùng tiếng thở đục ngầu của người đàn ông dệt thành những âm hưởng tuyệt mỹ.
Anh không có dấu hiệu buông lỏng. Cơ thể mềm mại của Tố Diệp như một chú thỏ con chờ chết, bị anh cưỡi lên, thao túng, chiếm hữu bằng rất nhiều tư thế, lại như một mảnh đất khô cằn cần được khai phá, bị một con ngựa đen hoang dã chà đạp.
Hạnh phúc giãn nở trong từng lỗ chân lông trên cơ thể Niên Bách Ngạn. Nghe được tiếng kêu của cô dưới từng động tác của mình, gương mặt anh toát lên một thần thái sảng khoái khó nói thành lời. Điều này khiến khao khát chinh phục nguyên thủy trong anh đạt được sự thỏa mãn chưa từng thấy.
Tay Tố Diệp ôm chặt lấy lưng anh. Sức nóng và cảm giác được chạm vào từng múi cơ bắp khiến từng đợt sóng khoái cảm trong cô như tìm được một bến đỗ an toàn.
Sống lưng Niên Bách Ngạn thẳng tắp, rắn chắc, ướt đẫm mồ hôi. Mà ngay trên cánh cổng thành lực lưỡng, khỏe khoắn đó, đôi tay của người con gái đang vô thức bám riết, vuốt ve trong bất lực. Một sự kết hợp âm dương hoàn hảo như vậy mới thể hiện đầy đủ thế nào là đàn ông và phụ nữ…
Ngoài cửa sổ, trời mới vừa tờ mờ sáng. Tố Diệp bị tiếng mưa rả rích đánh thức. Cô mơ hồ mở mắt ra. Trong quầng sáng tối tăm, Niên Bách Ngạn chỉ thắt một chiếc khăn quanh eo, chắc là anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt. Có mấy sợi tóc ngắn rủ xuống trước trán. Có mấy giọt nước dính lên da thịt, lấp lánh màu đồng trên vòm ngực săn chắc.
Thấy cô nằm trên giường, mắt nhắm mắt mở, anh khẽ cười, chống tay lên bên cạnh giường, cúi xuống hôn lên má cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Vẫn còn sớm, em ngủ thêm một lát đi.”
Nụ hôn của anh dịu dàng, thanh mát, khiến Tố Diệp hoàn toàn tỉnh giấc. Cô ngạc nhiên nhìn anh, rồi lại nhìn giờ. Mới có năm giờ sáng. Cô lập tức ngồi dậy, một giây sau bỗng nhíu mày, hét lên một tiếng.
Cả người đau mỏi như bị nghiền nát, cộng thêm tối qua anh uống say còn ngông cuồng hơn bất kỳ lúc nào. Lần nào anh cũng đi vào tận nơi sâu nhất, khiến cô giờ ngồi dậy cũng cảm thấy bụng mình ngâm ngẩm đau.
Anh cố ý đùa cợt, hỏi cô làm sao vậy.
“Biết rõ còn hỏi.” Tố Diệp trừng mắt với anh, rồi nhẹ nhàng cử động cơ thể. Gót chân vừa chạm đất, một dòng ấm áp từ nơi nào đó trong cơ thể chảy xuống, tỏa ra một mùi quen thuộc đầy nam tính.
Cô nhìn xuống. Dòng chất đặc quánh, đục ngầu ở giữa chân khiến mặt cô đỏ bừng, cả tai cũng đỏ rần. Niên Bách Ngạn lại cười rất thoải mái, cầm lấy một chiếc khăn giấy.
“Đừng… Tự em làm!” Tố Diệp cảm thấy không biết giấu mặt đi đâu.
Nhưng anh kéo tay cô ra, đích thân chăm sóc.
Khi lớp khăn giấy mềm mại khẽ chạm vào nơi nhạy cảm, cô ngượng tới mức không dám nhìn vào anh. Anh lau rất nhẹ nhàng, cẩn thận và dè dặt. Thấy cô sưng lên rõ ràng, đôi mắt anh ánh lên một tia xót xa.
“Còn đau không?” Anh mơn man hai cánh hoa mềm.
Cả người cô co lại theo từng động tác của anh: “Đều tại anh!”
Tố Diệp hờn dỗi, vội vàng né tránh tay anh.
“Xin lỗi em!” Niên Bách Ngạn cúi xuống, hôn nhẹ lên tóc cô.
Cô ngẩng đầu, ôm lấy cổ anh, đỏ mặt quở trách: “Em đang trách anh, chuyện đó…”
“Chuyện gì?” Anh nhướng mày.
Mặt Tố Diệp càng ngày càng đỏ, cô mím môi: “Ai cho anh để lại?”
“Anh muốn…” Niên Bách Ngạn nhìn cô, như đùa như thật.
Cô bĩu môi: “Trước đây anh đã hứa với em rồi mà.”
Anh cười tươi, mạo muội hỏi một câu: “Vậy tối qua có phải kỳ nguy hiểm không?”
“Cũng may là kỳ an toàn.” Cô nhìn anh cười xấu xa.
Đôi mắt Niên Bách Ngạn hơi co lại, một sự thất vọng thoáng qua, anh “ồ” lên một tiếng.
Cô mặc xong quần áo, rồi lại ôm anh vẻ luyến tiếc: “Tối qua anh uống nhiều rượu như thế, sao hôm nay đi sớm vậy? Hay là nghỉ thêm một lúc?”
“Tài xế đã đợi dưới nhà rồi.” Niên Bách Ngạn đương nhiên cũng không muốn đi. Anh ôm cô một lát rồi khoác áo sơ mi lên. Sau đó anh cởi khăn tắm, thay quần ngay trước mặt cô mà không hề kiêng dè.
Tố Diệp thở dài, tiến lên cài cúc áo cho anh, không nói gì cả.
“Sau này đừng bướng bỉnh như vậy. Cảnh sát hỏi em cái gì thì em cứ trả lời đúng sự thật, nếu không chỉ có mình chịu khổ thôi.” Niên Bách Ngạn giơ tay vuốt tóc cô, ngữ điệu như đang dặn dò một đứa trẻ.
Tố Diệp khẽ ừm một tiếng.
“Còn nữa, tới Tinh Thạch tiếp tục làm việc đi.” Anh bỗng nhiên đưa ra yêu cầu này.
Bàn tay cô chợt khựng lại, kinh ngạc nhìn anh.
“Một là, anh muốn em giúp anh điều tra xem rốt cuộc ai đã hạ độc, em làm việc này với tư cách cố vấn tâm lý của Tinh Thạch là hợp nhất. Hai là…” Niên Bách Ngạn từ tốn tiếp tục cài cúc áo, ánh mắt không rời cô một giây: “Ít nhất anh có thể được gặp em hằng ngày.”
Một tâm trạng phức tạp lấp kín Tố Diệp. Cô rất muốn ngày ngày được gặp Niên Bách Ngạn, nhưng bảo cô điều tra chuyện nhà họ Diệp…
“Em tin nhà họ có ma quỷ sao?” Niên Bách Ngạn nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của cô, nhẹ nhàng hỏi.
Tố Diệp không cần suy nghĩ, lập tức lắc đầu.
“Bố em nói đã nhìn thấy mẹ em, lẽ nào em không muốn điều tra rõ chân tướng?”
Tố Diệp hơi chần chừ giây lát.
“Nghe lời anh, tới Tinh Thạch đi! Trong địa bàn của anh, ít nhất thì cảnh sát cũng không dám cách vài ba hôm lại tìm em tới hỏi chuyện.” Đây là cách trực tiếp nhất mà anh nghĩ tới để bảo vệ cô.
Cô nhìn anh.
Khi anh cài xong chiếc thắt lưng, cuối cùng cô cũng gật đầu.
Lần này không phải vì báo thù, mà thật sự chỉ vì anh.
Thấy cô đồng ý, Niên Bách Ngạn mới yên tâm. Anh thắt cà vạt lên cổ, rồi cúi xuống hôn lên môi cô: “Anh đi rồi thì ngủ thêm một lúc đi, tối qua em mệt rồi.”
Cô gật đầu, giơ tay sửa lại cà vạt cho anh.
Sau khi Niên Bách Ngạn đi xong giày ngoài cửa chính, Tố Diệp khẽ gọi sau lưng anh: “Bách Ngạn…”
Anh dừng lại, quay đầu mỉm cười hỏi cô sao vậy.
Tố Diệp định nói gì lại thôi.
Một lúc sau cô lắc đầu, nói không có gì.
“Anh sẽ gọi điện cho em đấy, không được để máy hết pin.”
Cô áy náy đồng ý.
“Còn nữa…” Niên Bách Ngạn như nhớ ra chuyện gì đó, lại đi tới trước mặt cô, dặn dò: “Bất luận thế nào cũng đừng đi xem mặt, nghe rõ không?”
“Em biết rồi!” Cô dài giọng.
Anh khẽ cười, xoa đầu cô rồi quay đi.
Một giây sau, Tố Diệp ôm chặt lấy anh từ phía sau, buột miệng hỏi: “Bách Ngạn! Anh còn nhớ những lời tối qua anh nói chứ?”
Từ lúc tỉnh dậy tới giờ, cô cứ nghĩ mãi về câu nói ấy. Thật ra cô chỉ sợ anh quên mất, dù sao thì anh cũng uống say. Nhưng trong tiềm thức cô lại như đang kỳ vọng điều gì đó, kỳ vọng tất cả đều là những lời từ tận đáy lòng anh, chẳng phải người ta hay nói “say rượu thổ lộ chân tình” đó sao?
Mu bàn tay cô được bàn tay anh phủ lên. Cô áp mặt vào lưng anh, nghe rõ từng tiếng thình thịch.
Niên Bách Ngạn nhanh chóng quay người lại, nhìn cô đầy ấm áp: “Lúc nào anh cũng nghĩ, ông trời đúng là đã phái một mối phiền phức như em xuất hiện trong cuộc đời anh rồi. Nhất là hôm qua. Lúc đưa em ra khỏi sở cảnh sát là anh đã hiểu, cả đời này sẽ phải lao tâm khổ tứ vì em.”
Ánh mắt Tố Diệp thoáng xao động, dần dần, sống mũi cô cũng cay cay.
“Anh đã định dùng cả cuộc đời để xử lý cái đống phiền phức này, thế nên em cho rằng những lời hôm qua anh nói có phải là thật không?” Anh cong môi cười khẽ.
Hốc mắt cô đỏ ửng.
Giọng nói của Niên Bách Ngạn càng dịu dàng hơn, anh giơ tay vuốt ve hàng mi của cô: “Anh bảo đảm với em rằng tối qua anh biết rõ mình đã làm gì, đã nói gì, chưa bao giờ quên.”
“Bách Ngạn…” Tố Diệp khó lòng đè nén sự cảm kích trong lòng nữa, ôm lấy anh thật chặt.
Trong khoảnh khắc này, hạnh phúc chợt trào dâng…
Lại là một ngày tươi đẹp, chỉ có điều từng cơn gió sượt qua mặt đã lạnh hơn nhiều. Đã vào mùa sương sớm. Khi nắng mai còn chưa bao trùm lên cảnh vật, mỗi hơi thở cũng hít trọn cái thanh ngọt của sương đêm.
Hội quán, thời gian này rất ít người.
Tiếng đàn dương cầm du dương réo rắt những thanh âm tao nhã. Một cốc trà thơm đủ để làm tan cái lạnh giá ngoài cửa sổ.
Diệp Ngọc rót thêm một chút nước trà cho Khúc Nghệ ngồi đối diện, động tác thanh thoát, như sợ một chút sơ suất sẽ phá vỡ khung cảnh yên bình trước mắt. Rót trà xong cô lại dè dặt nhìn Khúc Nghệ: “Uống hớp trà đi! Món này anh thích uống nhất mà.”
Khúc Nghệ nhìn nước trà trong cốc. Từng lá trà lăn lộn thoải mái, lại giống như đang cố phát ra những thanh âm sau khi rụng xuống, để trao cho con người làn hương thanh mát cuối cùng của kẻ hy sinh.
Cô ta nhấp một ngụm trà. Khi đặt cốc trà xuống, Diệp Ngọc vội vàng hỏi: “Thế nào? Vẫn là mùi vị trước đây chứ?”
Khúc Nghệ không trả lời, chỉ nhìn Diệp Ngọc bằng ánh mắt lạnh như băng.
Một lúc lâu sau, cô ta mới cất giọng lạnh nhạt: “Tại sao? Diệp Ngọc! Em nhất định phải ép tôi vào bước đường cùng sao?”
Diệp Ngọc nghe xong, bàn tay chợt run rẩy, chiếc cốc rơi cạch xuống mặt bàn. Cô không còn hơi sức đâu quan tâm đến động tác bất thường của mình, chỉ nhìn Khúc Nghệ, lắc đầu nguầy nguậy: “Em đâu có ép anh vào đường cùng. Em chỉ muốn anh nhìn rõ bộ mặt của Tăng Vũ, để anh biết đàn ông không đáng tin cậy đâu. Anh cũng thấy rồi đấy, Tăng Vũ vì sự nghiệp của mình cuối cùng vẫn lựa chọn rời xa anh, không phải sao?”
Ngón tay Khúc Nghệ chợt cứng đờ.
Diệp Ngọc từ từ giơ tay ra, nắm lấy tay Khúc Nghệ, nhẹ nhàng đan hai bàn tay vào nhau. Mắt Diệp Ngọc đã đỏ ửng, giọng nói nghẹn ngào: “Chúng ta ở bên nhau bao nhiêu năm nay rồi, em yêu anh bao nhiêu, đâu phải anh không biết. Chẳng phải trước đây chúng ta rất vui vẻ sao? Giữa anh và em đâu cần đàn ông mà vẫn có thể hạnh phúc đấy thôi!”