Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 4 - Chương 222: Cả thế giới đều đang đổ mưa
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 4 - Chương 222: Cả thế giới đều đang đổ mưa
Quyển 4 - Chương 222: Cả thế giới đều đang đổ mưa
Bắc Kinh cuối thu mang vẻ đẹp rực rỡ mà bi thương.
Nhưng cuộc sống về đêm ở những khu vui chơi trác táng thì hoàn toàn không bị nhuốm sắc màu ấy. Nó vẫn ồn ã, mang theo tâm trạng trốn tránh và đối chọi gay gắt, có thể là của tuổi trẻ không biết phương hướng, có thể là của những người đã ngã lòng, không ai che chở.
Trong một phòng ở quán bar, các loại rượu mạnh đủ màu sắc được bày trên một chiếc bàn dài. Ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc bập bùng, những đôi trai gái ôm nhau, tất cả đều đang hưởng thụ đêm dài đằng đẵng này.
Chỉ có Diệp Uyên yên lặng uống rượu, bao nhiêu người điên cuồng thác loạn, chỉ có anh trơ trọi một góc.
Tia sáng yếu ớt hắt lên chiếc cúc áo thủy tinh trên chiếc sofa nhung màu tím đậm, hòa với ánh sáng ánh lên từ những chiếc ly thủy tinh đổ lộn xộn trên mặt bàn. Diệp Uyên ngồi trên ghế, khẽ lắc ly rượu trong tay, một giây sau ngẩng đầu uống cạn, sau đó lại giơ tay rót rượu. Cả bình rượu vodka trước mặt đã cạn sạch.
Trong khi mọi người điên cuồng thì người đàn ông yên tĩnh nhất luôn được người ta chú ý nhất. Diệp Uyên hôm nay bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng kẻ hoa văn, bên ngoài khoác chiếc áo len cổ chữ V dài tay màu cam, bên dưới diện chiếc quần thể thao màu be đơn giản, cả người trông vừa trẻ trông đầy sức sống vừa anh tuấn phóng khoáng. Chỉ tiếc là thần sắc anh hoàn toàn không phù hợp với diện mạo. Anh uể oải dựa người ra sau ghế, cổ áo mở hé hai chiếc cúc, toát lên vẻ ngông nghênh, hấp dẫn.
Cậu bạn đang chơi vui vẻ thấy anh cả tối chỉ ngồi uống rượu, thậm chí còn không được vui, bèn bảo cô tiếp viên đang nhảy nhót rất hăng say qua bầu bạn với Diệp Uyên, dặn dò nhất định phải giúp cậu ấy được vui vẻ.
Cô gái đó đương nhiên rất sung sướng. Trong đám người, tướng mạo nổi bật và thân hình vạm vỡ của Diệp Uyên đã khiến không ít cô gái mê mẩn. Cộng thêm phong cách khác người, chỉ ngồi đó tự uống rượu một mình của anh càng làm cô ta rung động. Cô ta bước tới, ưỡn ẹo ngồi xuống bên cạnh Diệp Uyên, thậm chí cả cơ thể đầy đặn cũng quấn lấy anh như một con rắn, rồi nhẹ nhàng giơ tay giằng lấy chiếc ly trong tay anh. Dưới ánh đèn, đôi mắt cô ta ngập tràn mê hoặc: “Cậu chủ Diệp! Lần nào tới đây cậu cũng chơi vui nhất, hôm nay làm sao thế? Sao chỉ im lặng ngồi đây uống rượu thế này?”
Diệp Uyên để mặc cho cô ta dựa lên người mình. Anh chỉ nhếch môi cười, không nói gì.
Mấy cô gái làm nghề này đôi mắt cũng phải tinh tường, nhận ra anh có tâm sự cũng không nhiều lời thêm nữa. Cô ta dướn người lấy bình rượu tới, đổ đầy vào ly cho anh: “Nếu đã vậy, để em hầu hạ anh.”
Diệp Uyên nhướng mày, coi như ngầm cho phép.
Cô ta dùng chiếc dĩa dài, xiên một miếng hoa quả, đưa tới tận miệng Diệp Uyên. Anh không từ chối, mở miệng ăn. Cô ta cười tươi, đôi mắt mê đắm ngắm nhìn bờ môi gợi cảm của anh, trong lòng thầm nghĩ nếu được hôn nó thì cảm giác sẽ kỳ diệu biết bao.
Đắm chìm trong cảnh trụy lạc sẽ trở thành chất xúc tác cho những say mê của mình. Cả người cô ta mềm nhũn như có thể vắt ra nước, tiếp tục đưa ly rượu tới cho Diệp Uyên, nũng nịu nói: “Em mớm rượu cho anh!”
Diệp Uyên bèn uống.
“Cậu chủ Diệp! Người ta cũng muốn uống!”
Ánh mắt Diệp Uyên càng lúc càng sâu xa, mơ màng. Anh khẽ xong bờ môi khẽ cong lên, không nói câu nào, ngồi thẳng dậy, cầm lấy bình rượu, rót đầy vào ly, sau đó lùi ra sau ghế, chỉ vào chiếc ly đầy rượu vodka trên bàn, lãnh đạm nói: “Uống đi!”
Cô ta sững sờ: “Cậu chủ Diệp!”
“Uống hết! Một giọt cũng không được sót lại.” Gương mặt tuy mỏi mệt nhưng đã lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.
Cô ta chưa bao giờ gặp loại đàn ông nào thế này. Một giây trước dường như còn rất dễ nói chuyện, một giây sau mặt đã biến sắc, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Đám bạn đang chơi vui cũng nhìn thấy cảnh ấy, một trong số đó thấy bầu không khí có vẻ bất thường, vội vàng bước tới, giảng hòa: “Chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại trêu tức cậu chủ Diệp thế hả?”
“Tôi…” Cô tiếp viên ú ớ hồi lâu cũng chẳng nghĩ ra rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì.
Gương mặt Diệp Uyên thì vẫn vô cảm, giơ tay chỉ vào ly rượu: “Chẳng phải cô thích uống rượu sao? Tôi đích thân rót rượu cho cô mà cô lại không uống?”
Cậu bạn lúc đó mới hiểu ra, vội nói: “Cậu ấy bảo cô uống thì cô uống đi!”
Cô tiếp viên nhìn ly rượu vodka trên mặt bàn, thầm nhủ trong lòng, cảnh này cô ta gặp nhiều rồi, cũng không mấy ngượng ngập. Suy nghĩ một lúc cô ta lại dính sát vào người Diệp Uyên: “Cả một ly vodka đấy, cậu chủ Diệp định bắt người ta uống say khướt sao? Nếu người ta uống rồi, anh có thưởng gì không?”
Nghe xong câu ấy Diệp Uyên bật cười. Khi bờ môi ấy cong lên, cô ta nhất thời cũng đắm chìm.
“Cô uống hết ly này, tôi sẽ cho cô một số tiền boa hậu hĩnh. Nếu cô uống hết cả chai, tối nay tôi để cô tiếp.”
Đám bạn xung quanh ai nấy kinh ngạc nhìn nhau. Ai cũng biết cậu chủ Diệp phong lưu đã thành tính, nhưng chưa bao giờ bụng đói vơ quàng tới mức này. Với điều kiện của cậu ấy muốn hạng con gái nào mà chẳng có? Sao lại muốn chơi với một cô tiếp viên?
Cô ta chỉ đợi câu nói này của anh, lập tức cầm chai rượu đổ vào miệng.
Đây là loại rượu vodka mới nhất. Đừng nói là uống cả chai, chỉ một ly thôi cũng đủ khiến ruột gan người ta bỏng rát. Cô ta liều mạng, ngẩng đầu uống ừng ực, khiến mọi người xung quanh chấn động.
Uống được một nửa, có lẽ cô ta đã gắng sức. Diệp Uyên không hiểu sao lại thấy bực mình, giơ tay cướp lấy chai rượu, đầu mày nhíu chặt.
“Em vẫn uống được…” Giọng nói của cô ta càng thêm yểu điệu.
Diệp Uyên đẩy cô ta sang một bên, rút ví tiền ra, móc một đống tiền vứt lên mặt bàn, hờ hững nói: “Lão Ngũ! Đây là tiền tôi thuê cô ta, tối nay tùy ý cậu, muốn đưa đi đâu thì đi.” Dứt lời anh đứng dậy, cầm điện thoại đi ra khỏi phòng.
Cô ta lảo đảo ngã vật xuống sofa, nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của anh, khẽ gọi: “Cậu chủ Diệp…”
Mấy người bạn khác ngơ ngác nhìn nhau. Tay Diệp Uyên này làm sao thế?
Diệp Uyên đi vào nhà vệ sinh, hất nước lạnh lên mặt mới làm giảm bớt cảm giác đau nhức hai bên thái dương. Anh lau mặt sạch sẽ, nhưng chưa vội về phòng ngay mà đi vào phòng nghỉ.
Không còn tiếng nhạc ồn ào, thế giới này chợt trở nên yên lặng hẳn.
Phòng nghỉ không lớn, nhưng chiếm được một khung cảnh tuyệt vời. Qua khung cửa sổ sát sàn là nhìn hết được cảnh đêm Bắc Kinh. Diệp Uyên nằm trên sofa, nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, lúc đó mới bàng hoàng phát hiện, thì ra cuộc sống về đêm cũng có khi im lặng đến vậy.
Tâm trạng bực dọc dần bình ổn trở lại. Anh suy nghĩ một lát rồi rút điện thoại ra, nhập số điện thoại của một người con gái ngày đêm khiến anh phát cáu, nhờ có hơi rượu mới có dũng khí gọi cho cô.
Cánh cửa dày của phòng nghỉ ngăn cách hoàn toàn với khung cảnh đau đầu bên ngoài. Thế nên giọng nói của cô trong điện thoại mới rõ ràng, nhẹ nhàng như thế, khiến cả trái tim của Diệp Uyên cũng cảm thấy dịu dàng.
Chỉ tiếc là câu đầu tiên khi đầu kia bắt máy lại là: Diệp Uyên, anh có thôi đi không?
Hương rượu vodka xộc lên, cùng với ngữ khí lạnh nhạt của cô đâm thẳng vào đầu Diệp Uyên, khiến cảm giác khó chịu ấy lại quay về. Anh chau mày, gần như gào lên: “Lâm Yêu Yêu! Em rốt cuộc muốn anh làm thế nào?”
“Đừng tới làm phiền tôi nữa!” Bên kia, giọng cô bình thản như nước.
Diệp Uyên nhìn chằm chằm ra ngoài trời, nét mặt gần như méo xệch, rượu vào khiến anh ăn nói không suy nghĩ: “Anh nhất định sẽ chiếm đoạt em!”
Bên kia im lặng, rất lâu sau mới nói: “Diệp Uyên! Từ nay về sau tôi sẽ không nhận điện thoại của anh nữa.”
Cuộc điện thoại ngắt kết nối.
Sau khi chỉ còn những tiếng tút tút, Diệp Uyên run rẩy như vừa bị người ta dội một gáo nước lạnh xuống đầu. Lúc đó anh mới ý thức được mình vừa nói câu gì. Anh siết chặt bàn tay, ném điện thoại vào tường.
Đêm đen ngoài cửa sổ, giờ không chỉ là yên tĩnh mà là trầm mặc…
Vì đặt vé máy bay gấp, lại không có quan hệ nên bay từ Johannesburg tới Hồng Kông, Tố Diệp đã mất tròn ba mươi tám tiếng đồng hồ. Giữa đường còn
phải chuyển chuyến bay tại Frankfurt. Nhưng may mắn là ông trời rủ lòng thương, chuyến bay quốc tế mà công ty hàng không thông báo cho cô được tích lũy nâng hạng ghế, cô mới được chuyển lên khoang hạng nhất, thoải mái trải qua hơn ba mươi tiếng đồng hồ, nếu không nhất định sẽ chết mệt.
Khi đáp xuống sân bay Hồng Kông đã là hơn bốn giờ chiều.
Lúc xếp hàng đợi taxi có một chiếc SUV màu đen dừng lại trước mặt cô, hỏi cô có phải bác sỹ Tố không. Cô gật đầu, tài xế nói đây là xe chuyên dùng của khách sạn để tới đón khách. Tố Diệp nhớ ra đúng là ở Frankfurt mình đã đặt một khách sạn, hơn nữa để bình ổn tâm trạng còn đặc biệt chọn khách sạn năm sao. Sau khi xem giấy tờ chứng thực của người tài xế, cô bèn lên xe.
Bỏ xa đám đông tranh giành xe như giành bánh, người tài xế quay đầu, đi vào trong nội thành.
Ngoài cửa xe mưa vẫn rơi rả rích, ít nhiều làm mờ ảo thành phố Hồng Kông rực rỡ ánh sáng này.
Tố Diệp ngồi ở ghế sau, im lặng nhìn ra ngoài. Những ngôi nhà và cây xanh lùi dần về phía sau đều bị nước mưa làm nhòe đi. Cô bỗng bật cười khanh khách. Thời tiết hóa ra là để tôn thêm cái đau của lòng người.
Khi cô đi, Johannesburg tuôn mưa. Ở trạm trung chuyển Frankfurt cũng đổ mưa. Giờ tới nơi rồi, đất trời Hồng Kông cũng đang khóc.
Thì ra cả thế giới này đều đang mưa.
Có làn gió lành lạnh lùa vào trong xe, mang theo mùi ẩm mốc của nước mưa. Tố Diệp kéo chặt áo lại mà vẫn cảm thấy lạnh. Hóa ra nhiệt độ ở Hồng Kông thấp hơn ở Johannesburg rất nhiều. Người tài xế rất chu đáo, thấy vậy bèn lặng lẽ đóng cửa lại, ngăn cách khoang xe với thế giới ồn ào ngoài kia. Không hiểu sao chỉ khiến Tố Diệp càng cảm thấy giá buốt.
Mưa rơi xuống ô cửa xe tạo thành chi chít những vệt nước tròn. Có giọt không chịu được sức nặng, chảy xuống. Cô giơ tay vẽ lại hình dáng chúng qua lớp kính thủy tinh. Vẽ mãi vẽ mãi vô thức vẽ thành hình dáng của một người đàn ông. Đôi mày rậm, gương mặt khôi ngô, nhất là bờ môi hơi mím, thứ cô yêu nhất ở anh…
Ngón tay Tố Diệp dừng lại trên đó, cứ nhìn nó không chớp mắt cho tới khi từng đường nét dần bị nước mưa xóa sạch, từ từ tan biến. Thì ra chỉ trong một thời gian ngắn, anh và cô đều đã lạc mất nhau ở những thành phố ngập mưa, chỉ còn biết làm bạn cùng cô đơn.
Có điện thoại gọi tới.
Suy nghĩ đầu tiên chính là: Điện thoại của anh.
Đầu kia đúng là giọng nói của đàn ông, nhưng lại là Kỷ Đông Nham.
Có lẽ cô đoán không sai, vì cả thế giới đều đang mưa nên ở nơi nào người ta cũng bị lan truyền một chút thương cảm, thế nên đến cả tâm trạng của Kỷ Đông Nham cũng bị lây nhiễm.
Điện thoại kết nối, anh ta chỉ “Alô” một tiếng rồi im lặng không nói gì. Từng nhịp thở trầm ổn truyền đến tai cô. Không hiểu sao cô lại hiểu sự trầm mặc của Kỷ Đông Nham. Có lẽ, là cô biết vì sao anh ta gọi tới rồi lại không nói gì.