Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 4 - Chương 181: Ai thắng sẽ mời cơm
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 4 - Chương 181: Ai thắng sẽ mời cơm
Quyển 4 - Chương 181: Ai thắng sẽ mời cơm
Trên thực tế, kỹ thuật đánh bạc của Kỷ Đông Nham thật sự không hề nói quá. Anh ta chỉ chơi Poker, mới có mấy ván đã thật sự tăng được gấp đôi số thẻ bạc. Tố Diệp vốn chỉ có hứng thú với những trò cá cược náo nhiệt một chút như “đại tiểu”, nhưng thấy Kỷ Đông Nham thắng được tiền cũng bắt đầu thích dần cho Poker khô khan, tốn trí lực và tâm huyết này.
Kỷ Đông Nham thấy hai mắt cô sáng rực lên thì cũng chiều theo ý cô, chia một nửa số chips trong tay để cô chơi thoải mái. Có lẽ ông trời muốn cho Tố Diệp nếm thử một chút ngọt ngào, để cô được thắng liền hai ván. Tới ván thứ ba, vận may của Tố Diệp bắt đầu có chiều hướng đi xuống. Cô bèn dừng lại, trả lại sân chơi cho Kỷ Đông Nham.
Kỷ Đông Nham cười cô nhát gan. Cô ôm khư khư những thẻ bạc mình đã thắng được, nói: Làm người phải biết dừng tay đúng lúc.
Kết quả, những thẻ bạc xanh xanh đỏ đỏ lại bắt đầu ùa về với Kỷ Đông Nham, khiến hai mắt Tố Diệp cũng đỏ hồng lên. Khi điện thoại vang lên, Tố Diệp đang căng thẳng nhìn vào con bài chưa lật của Kỷ Đông Nham, thở mạnh cũng không dám. Vì nếu ván này mà thắng, thì số thẻ bạc đó không chỉ nhân lên gấp mấy lần, mà phải là mười lần. Cái cá cược trong trò chơi này chính là nhịp đập của tim.
Tố Diệp giật nảy mình vì tiếng chuông bất ngờ. Cô lấy ra xem với vẻ mặt không mấy tình nguyện, ai dè là Niên Bách Ngạn. Nhìn đồng hồ cũng không còn sớm nữa, cô vội nhận máy. Cùng lúc đó bên phía Kỷ Đông Nham cũng đã có kết quả, anh ta lại thắng rồi.
Thế là, ở đầu kia Niên Bách Ngạn nghe thấy tiếng Tố Diệp hoan hô điên cuồng, thanh âm vì sự phấn khích cực độ trở nên rất chói tai, suýt nữa thì xuyên thủng màng nhĩ của Niên Bách Ngạn.
Anh nhíu mày, để xa điện thoại ra khỏi tai một chút, yên lặng đợi cô hò hét xong xuôi mới lãnh đạm hỏi: “Em đang ở đâu vậy?”
Bên phía sòng bạc, Tố Diệp vẫn chưa hết sung sướng, cũng chẳng màng tới chuyện người đàn ông trong chuyện điện thoại có đang bực bội hay không. Cô reo hò: “Niên Bách Ngạn! Anh thật sự phải tới sòng bạc tham chiến, bọn em thắng được nhiều tiền lắm!”
“Em đến sòng bạc? Đi với ai?” Đầu kia, giọng nói của anh trầm đi nhiều.
“Em đang đi cùng với Kỷ Đông Nham. Anh ta quá lợi hại. Ha ha, anh mau đến đi, chúng ta cùng thắng tiền về.”
Giọng nói của Niên Bách Ngạn nghe càng điềm tĩnh như nước. Anh hỏi cô địa chỉ rồi cúp máy.
Tố Diệp đang hoàn toàn chìm đắm trong những thẻ bạc rực rỡ sắc màu. Chúng biến thành vô số những ký hiệu tiền tệ không ngừng xoay vòng trong đầu óc cô. Khi đếm lại thẻ bạc cho Kỷ Đông Nham, cô cảm thán tận đáy lòng rằng cuối cùng cũng hiểu lý do vì sao từ cổ chí kim sòng bạc luôn là nơi tấp nập người ra vào.
Lúc nghỉ giải lao giữa giờ, Kỷ Đông Nham bắt đầy dạy Tố Diệp cách giành được tiền trong mấy trò như “đại tiểu”, 21 điểm hay Poker, còn dặn dò cô từng điểm cần chú ý. Tố Diệp học rất nghiêm chỉnh. Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, liên quan tới tiền bạc cô luôn rất chịu khó, cần mẫn. Hơn nữa đây lại là một cách đầu cơ kiếm tiền.
Không biết bao lâu sau, tóm lại Tố Diệp đã thề, hứa, đảm bảo chắc chắn. Cô đang chuẩn bị ôm số thẻ bạc mình vừa thắng được để phục thù thì một lồng ngực bất ngờ chặn đường cô. Còn đang mải vui vẻ, phấn khích, cô hoàn toàn không ngờ lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, chân không kịp phanh lại, mặt đập ngay vào ngực người đó, một cơn đau trào lên mũi.
“Anh này…” Tố Diệp đang định lên tiếng chỉ trích, ngờ đâu khi nhìn thấy ánh mắt người đàn ông đó thì khựng lại, giọng nói cũng trở nên vui vẻ: “Niên Bách Ngạn! Anh đến nhanh thật!”
Đằng sau lưng cô là Kỷ Đông Nham, thấy Niên Bách Ngạn đến cũng không quá bất ngờ. Anh ta mím môi cười nhìn Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn thờ ơ liếc mắt nhìn Kỷ Đông Nham một cái, rồi thẳng thừng cầm tay Tố Diệp kéo ra ngoài. Tố Diệp bị anh kéo mạnh một cái như vậy, toàn bộ thẻ bạc trong tay rơi lẻng xẻng xuống đất. Cô cuống quýt, cố gắng hất tay anh ra nhưng vô ích, bèn hét lên: “Niên Bách Ngạn! Tiền của em! Tiền của em rơi hết rồi!”
Niên Bách Ngạn không nói gì, vẫn siết chặt lấy cánh tay cô.
Tố Diệp sợ thẻ bạc bị người ngoài cướp mất, không kịp suy nghĩ gì, cắn một cái vào cổ tay Niên Bách Ngạn. Có lẽ anh bị bất ngờ, sau khi kêu lên một tiếng bèn buông tay ra. Tố Diệp nhân cơ hội ấy đẩy anh ra, chạy tới bên thẻ bạc, nhặt lên với vẻ đau xót.
Hàng lông mày Niên Bách Ngạn bỗng chau lại. Anh sải bước lên trước. Kỷ Đông Nham từ tốn chặn trước mặt anh, mỉm cười: “Niên Bách Ngạn! Đây là nơi vui chơi của mọi người, đừng có nghiêm túc quá thế!”
Tố Diệp vẫn còn ngồi dưới đất nhặt thẻ bạc, mắt chỉ còn lại tiền.
Niên Bách Ngạn nhìn xuống bóng Tố Diệp, rồi đưa mắt lạnh lùng nhìn Kỷ Đông Nham: “Kỷ Đông Nham! Cậu điên rồi à! Dẫn cô ấy tới những nơi thế này làm cái gì?”
“Để chơi!” Kỷ Đông Nham khoanh hai tay trước ngực, chầm chậm nói: “Cô ấy đâu phải trẻ vị thành niên. Tại sao không được tới đây?”
Niên Bách Ngạn nhìn anh ta rất lâu, dần dần đầu lông mày cũng dãn ra, không muốn nói nhiều lời với anh ta. Anh nhìn Tố Diệp: “Chúng ta phải về rồi.”
Tố Diệp ôm đống thẻ bạc, đi tới trước mặt Niên Bách Ngạn. Kẻ ngốc cũng nhìn ra tâm trạng anh đang thay đổi, huống hồ là cô? Nghĩ một lát, cô mỉm cười với anh, ánh mắt vô cùng cảm động: “Bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta ở đây chơi thêm một lát đi!”
“Không được!” Ngữ khí của Niên Bách Ngạn tuy nhạt nhòa nhưng khí thế thường ngày thì không hề giảm sút.
“Bách Ngạn…” Tố Diệp lại bắt đầu phát huy khả năng làm nũng. Cô giơ tay ra, vuốt ve nhẹ nhàng cổ tay vừa cắn anh, gọi tên anh dạt dào tình cảm: “Một tiếng thôi! Cho em chơi thêm một tiếng thôi.”
“Ngày mai còn có kế hoạch khác, em phải đi theo anh, thế nên hôm nay em phải ngủ sớm.” Giọng Niên Bách Ngạn có phần hòa nhã hơn.
Tố Diệp cười: “Em có phải trẻ con nữa đâu, đừng quản em như quản con nít thế. Quyết định vậy nhé! Chơi thêm một tiếng nữa thôi.”
“Em…”
“Niên Bách Ngạn! Đã tới đây rồi thì đừng có lằng nhằng dây dưa như thế. Tôi thấy thế này đi! Anh cũng tham gia, chúng ta đánh cược thoải mái. Cuộc chiến lớn mặc dù đang tới gần nhưng cũng không cần phân định rõ bạn thù nhanh như vậy chứ.” Kỷ Đông Nham thấy Tố Diệp dính chặt lấy Niên Bách Ngạn đương nhiên không thoải mái, trong nụ cười có chút xót xa.
“Em thấy ý này hay đấy. Ba chúng ta có thể liên thủ, thắng nhiều tiền một chút.” Tố Diệp hiểu ý của Kỷ Đông Nham. Cuộc chiến đang tới gần, cũng tức là sắp tới ngày đấu thầu rồi. Xem ra Kỷ Đông Nham nắm khá chắc phần thắng. Tới bây giờ hai người này có thể tranh giành được cái gì không ai có thể dự đoán. Lúc này đây chính là khoảng thời gian thoải mái trước trận chiến.
“Anh không biết đánh bạc.” Niên Bách Ngạn nói thật.
Tố Diệp nghe xong cười phá lên: “Anh Niên không gì không làm được thế mà cũng có chuyện bó tay.”
“Niên Bách Ngạn! Không phải anh sợ tôi đấy chứ?” Kỷ Đông Nham bước tới nhếch môi cười xấu xa.
Niên Bách Ngạn nhìn thẳng vào mắt anh ta, dằn mạnh từng chữ: “Tôi có nói thật hay không cậu biết quá rõ còn gì!”
Kỷ Đông Nham chợt cười lớn.
Tố Diệp thấy vậy rất khó hiểu. Cô kéo tay Kỷ Đông Nham hỏi: “Anh ấy không biết chơi thật sao?”
“Con người anh ta trước giờ có ba nguyên tắc bất di bất dịch. Một không chạm vào gái, hai không chơi ma túy, ba không vào sòng bạc.” Kỷ Đông Nham có lòng tốt giải thích cho cô.
Tố Diệp tươi như hoa. Đúng là người đàn ông tốt!
“Được rồi! Đừng đùa nữa! Đi về cùng anh!” Niên Bách Ngạn không màng tới mấy câu quái đản của Kỷ Đông Nham, ra lệnh cho Tố Diệp.
Kỷ Đông Nham sao có thể bỏ qua màn kịch hay này, vội vàng kéo Niên Bách Ngạn lại: “Anh đừng có mà cứng nhắc giáo điều như vậy. Chơi to anh không biết, chơi nhỏ chắc không vấn đề gì chứ hả?”
“Kỷ Đông Nham! Tối nay cậu bị trúng gió gì vậy?” Niên Bách Ngạn nhíu mày.
“Đơn giản chỉ muốn thoải mái đầu óc một chút thôi, không có ý gì khác đâu.” Kỷ Đông Nham vội vàng giơ hai tay ra vẻ vô tội.
Tố Diệp ở bên thêm mắm thêm muối: “Đúng thế! Ở đây vui lắm. Chơi nhỏ cho vui chút thôi, chúng ta không chơi to. Thế này đi, em chia cho anh một ít thẻ bạc của em, chơi đi mà!”
“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn rõ ràng rất khó xử, thấy cô rất vui vẻ anh cũng không nỡ ép buộc cô nữa.
Kỷ Đông Nham rất quyết tâm: “Thế này đi! Chúng ta ai chơi người nấy, trong thời gian quy định ai thắng được nhiều nhất người đó sẽ mời cơm, thế nào?”
“Được!” Tố Diệp hưởng ứng đầu tiên.
Niên Bách Ngạn nhìn Tố Diệp, im lặng không lên tiếng.
“Quyết định như vậy đi! Niên Bách Ngạn! Anh và tôi tự bỏ một ít tiền của mình ra. Để công bằng, tôi chia cho anh một nửa số thẻ bạc vừa thắng. Chúng ta cùng chơi vài ván nhỏ. Thắng thì khao, thua sạch thì dừng.” Dáng vẻ Kỷ Đông Nham như đang ấn định càn khôn.
“Em đồng ý với Kỷ Đông Nham. Chúng ta chỉ chơi ít thôi, không chơi nhiều.” Chơi nhiều cô cũng chẳng chơi nổi.
Niên Bách Ngạn thở dài, giơ tay vò đầu Tố Diệp: “Sao em lại mê bài bạc rồi?”
Câu nói này dự báo anh đã thỏa hiệp, từ bỏ nguyên tắc.
Tố Diệp cười: “Yên tâm, yên tâm! Khả năng tự kiểm soát của em mạnh lắm, không nghiện được đâu.”
Kỷ Đông Nham giơ thẳng tay về phía Niên Bách Ngạn: “Đưa ví tiền đây!”
Niên Bách Ngạn do dự nhìn anh ta, một lúc lâu sau mới rút ví ra. Kỷ Đông Nham cầm lấy, rút một chiếc thẻ Master Card ra, đưa thẳng cho nhà cái, dặn dò: “Đổi thành một triệu thẻ bạc, cảm ơn.”
Người đó nhận xong, cung kính cúi chào rồi làm theo.
Tố Diệp trợn tròn mắt nhìn Kỷ Đông Nham. Kỷ Đông Nham đưa mắt về phía Niên Bách Ngạn: “Tôi chia cho anh một nửa số thẻ bạc, cộng thêm tiền của anh, vậy mỗi người chúng ta có một triệu rưỡi thẻ bạc.” Ngừng một lát, anh ta giơ tay lên xem giờ: “Tới mười một giờ, thế nào?”
Niên Bách Ngạn không nói gì.
Tố Diệp không nhịn nổi phải hỏi: “Chẳng phải đã nói là chơi nhỏ thôi sao? Một triệu rưỡi? Anh suy nghĩ kiểu gì vậy?”
“Ở mấy nơi thế này, chỗ đó là ít đấy.” Kỷ Đông Nham giải thích.
Tố Diệp lau mồ hôi, cúi đầu nhìn chỗ thẻ bạc trong tay mình: “Tôi có mỗi hai mươi ngàn.”
“Nếu đây là Las Vegas, số tiền này của em còn chưa đủ một lần đổi thẻ bạc.” Kỷ Đông Nham cười lớn.
Tố Diệp nhíu mày: “Không công bằng, của tôi quá ít, thể nào cũng thua.”
“Ít nhất thì em không phải mời cơm.” Kỷ Đông Nham mỉm cười.
Chẳng mấy chốc, vị nhà cái đó đã đổi xong thẻ bạc mang tới. Niên Bách Ngạn thấy mọi việc đã được quyết định cũng không nói nhiều nữa. Chỉ có điều trước khi Kỷ Đông Nham ra tay, anh đã nắm lấy tay Tố Diệp: “Em đi theo anh!”
Kỷ Đông Nham vồ hụt, cười với cô: “Em suy nghĩ cho kỹ đấy! Anh ta không biết chơi, em đi theo anh ta chỉ có thua thôi.”
“Thua thì anh khao cơm vậy.” Tố Diệp áy náy với Niên Bách Ngạn vì vừa nãy cô cắn tay anh không hề nhẹ. Cô lại còn đang đi theo Kỷ Đông Nham, lát nữa về nhà anh chắc chắn sẽ róc xương cô ra.