Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 14 - Chương 635: Tôi cần phải nói chuyện với cô cho rõ ràng
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 14 - Chương 635: Tôi cần phải nói chuyện với cô cho rõ ràng
Quyển 14 - Chương 635: Tôi cần phải nói chuyện với cô cho rõ ràng
Vì chuyện của Diệp Hạc Thành ầm ĩ khắp nơi nên Diệp Lan cũng không thể làm ở Tinh Thạch được nữa. Tuy các đồng nghiệp không nói gì trước mặt cô nhưng cô khó lòng vượt qua được cánh cửa tâm lý trong lòng mình. Cứ bước tới công ty, cô lại cảm thấy mọi người đang nhìn mình với ánh mắt khác thường. Hơn nữa, bây giờ Tinh Thạch vẫn vậy nhưng người đã khác xưa. Trước đây khi ở Tinh Thạch, cô luôn có cảm giác thuộc về mình. Bây giờ cô lại thấy cảm giác này không còn tồn tại nữa.
Cô gửi hồ sơ xin việc, chẳng mấy chốc đã có công ty gọi cô tới phỏng vấn, hơn nữa còn là một công ty lớn. Tập đoàn Bright muốn phỏng vấn cô vào vị trí trợ lý giám định viên. Công ty đối phương có lai lịch không nhỏ, nên đương nhiên Diệp Lan cũng từng nghe nói tới công ty này. Thế là cô hớn hở tới phỏng vấn. Nhà tuyển dụng cảm thấy lý lịch của cô rất khá, tuổi còn nhỏ còn có cơ hội bồi dưỡng nên đã nhận cô vào làm.
Hôm đó, Cảnh Long gửi tới cô một bó hoa hồng lớn. Anh ta không xuất hiện mà chỉ viết một tấm thiệp: Lan Lan! Anh chỉ muốn em biết rằng, dù xảy ra chuyện gì anh cũng luôn chờ đợi em.
Diệp Lan nhìn bó hoa hồng, thất thần rất lâu sau đó ném vào thùng rác.
Lúc tan ca, xe của Tố Khải đã đợi sẵn bên lề đường. Sau khi nhìn thấy, Diệp Lan dừng bước. Tố Khải mở cửa xe cho cô, rồi nói: “Lên xe đi!”
Cô suy nghĩ rồi bước lên.
Lúc thắt dây an toàn cho cô, Tố Khải phát hiện sắc mặt cô rất nhợt nhạt, cũng xuống sắc rất nhiều. Anh nhìn cô, đôi mắt đong đầy đau đớn. Diệp Lan cũng nhìn anh không rời mắt. Ánh mắt cô chợt trở nên mơ màng.
Anh không nói gì, bất giác cúi đầu hôn lên môi cô.
Cô có phản ứng, cũng chủ động vòng tay qua cổ anh, đáp lại. Như vậy lại càng khiến Tố Khải sục sôi nhiệt huyết. Anh càng hôn càng sâu, hơi thở cũng trở nên trầm khàn.
Tới tận khi Diệp Lan khẽ gọi tên anh.
Tố Khải mới buông cô ra với vẻ quyến luyến. Anh khẽ nói: “Sao không tự chăm sóc tốt cho bản thân mình?”
Diệp Lan cúi đầu. Đôi lông mày hơi nhíu lại khiến người ta nhận ra ngay sự mâu thuẫn và bứt rứt của cô. Tố Khải giơ tay nâng gương mặt cô lên và hỏi: “Em muốn nói gì với anh?”
Giọng anh không to, nhưng có phần nặng nề.
Diệp Lan biết tâm sự của mình không giấu được Tố Khải. Cô nhìn anh, ánh mắt mong chờ một câu trả lời: “Tố Khải! Anh nói thật cho em biết đi, thật ra anh còn nghi ngờ cả mẹ em, phải không?”
Nét mặt Tố Khải như khựng lại giây lát. Rất lâu sau anh mới nói: “Lan Lan! Anh không muốn gạt em. Kỳ thực, cô ấy quả thực đã cho em ma túy. Thử nghĩ mà xem, nếu cô ấy chỉ là một quý bà bình thường, sao lại có được ma túy?”
Tội phạm mấy hôm trước suýt nữa bị hại chết đã khôi phục được ý thức, nhưng hắn ta cũng chỉ có thể cung cấp danh tính của hung thủ. Lúc đó hung thủ đeo khẩu trang và đội mũ, không thể nhận dạng được tướng mạo. Cả bộ phận kỹ thuật cũng đã có câu trả lời. Các tài liệu CTV có liên quan đều quá mơ hồ, chỉ có thể nhận ra đó là một người phụ nữ.
Anh rất không muốn hình dung Nguyễn Tuyết Cầm và hung thủ làm một, nhưng kinh nghiệm bao nhiêu năm trong nghề đã bồi dưỡng cho anh một trực giác không mấy khi sai lệch. Nó nói với anh rằng, Nguyễn Tuyết Cầm nhất định có vấn đề.
Anh những tưởng Diệp Lan sẽ ầm ĩ lên. Có lẽ cô sẽ cầu xin anh đừng điều tra mẹ mình nữa. Nhưng Diệp Lan không làm vậy. Trông cô khá bình tĩnh, không thể hiện sự kích động thái quá, càng không gào khóc.
Chỉ có điều, ánh mắt cô nhìn anh chuyển từ lo lắng sang bình thản, cuối cùng trở nên vô hồn như một chiếc giếng cạn khô.
“Lan Lan!” Tố Khải rất lo lắng cho tình trạng của cô. Anh rướn người qua, nhẹ nhàng nắm lấy vai cô: “Nếu cô ấy trong sạch, anh nhất định sẽ tới tận nhà xin lỗi.”
“Đây là công việc của anh, em không thể trách anh được.” Diệp Lan nhẹ nhàng cất lời. Giọng cô rất khẽ, như chẳng còn chút sức lực nào: “Chỉ tại em cảm thấy… rất mệt.”
Trái tim Tố Khải chợt thắt lại, nỗi đau theo đó lan tỏa.
Anh không nói thêm gì nữa, chỉ giơ tay kéo cô vào lòng, ôm thật chặt…
***
Tiền vốn của Kỷ Đông Nham được chuyển tới rất nhanh. Nhờ thế, Niên Bách Ngạn cũng lập tức triển khai việc đo đạc lại mỏ. Chẳng mấy chốc, các kiến trúc sư bên phía Nam Phi đều chuyển fax tài liệu tới. Tình hình mỏ số 1 về cơ bản trùng khớp với dự tính của Niên Bách Ngạn, có thể tiếp tục khai thác chỗ còn lại.
Đa số thời gian, Niên Bách Ngạn đều làm việc ở nhà, điện thoại bắt đầu inh ỏi không ngừng. Mức độ bận rộn của anh cũng bắt đầu trở lại như trước kia. Tố Diệp biết anh quyết tâm làm mỏ số 1, hơn nữa còn dính líu tới số vốn mấy chục tỷ đô la Mỹ. Hành động lớn này của anh quả thực khiến cô kinh ngạc một phen.
Cô biết anh nhất định đang tìm cơ hội để trở mình. Chỉ là cô không ngờ lần này anh lại ra tay lớn đến vậy.
Đương nhiên, cô không phản đối. Cô cho rằng Niên Bách Ngạn là một con rồng không thể theo sát. Khi trước Tinh Thạch như một chiếc lồng sắt. Bây giờ cuối cùng con rồng này cũng được bay cao. Giờ nó đã bay lên trời, nên có thể gióng trống khua chiêng.
Thấy anh bận bịu, Tố Diệp cũng không cần anh đưa đón nữa. Niên Bách Ngạn cảm thấy rất ấm lòng vì sự ủng hộ và thấu hiểu của cô.
Mùa thu là mùa thu hoạch. Nhưng hình như tất cả mới chỉ là khởi đầu, tất cả đều đang sải bước về phía trước…
Chỉ có… Diệp Uyên!
Bây giờ chỉ cần anh về tới nhà là sẽ tắt di động, sợ có bất kỳ tiếng ồn nào làm phiền tới Yêu Yêu. Có lúc cũng không tránh khỏi chim sợ cành cong. Một câu thôi, anh đã phát điên vì Tịch Khê.
Tịch Khê thường xuyên ra vào cơ quan của anh. Thậm chí có một lần còn ngang nhiên nhờ người trong cơ quan tìm anh. Tất cả mọi người từ trên xuống dưới đều nhìn anh với ánh mắt quái dị.
Anh phát điên lên. Tịch Khê lại nói: Ai bảo hôm đó anh vứt tôi lại dọc đường?
Diệp Uyên không muốn thỏa hiệp với một người phụ nữ, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra cách có được đoạn clip trong tay cô ta. Thế nên, anh đành phải bảo vệ Yêu Yêu gắt gao, không để cô có bất kỳ cơ hội nào tiếp xúc với Tịch Khê.
Cho tới một buổi trưa, sau khi tới sân bay, di động của Diệp Uyên bỗng rung lên.
Anh rút ra xem, lại là đoạn clip Tịch Khê gửi tới.
Sắc mặt anh cứng đờ. Anh tìm một chỗ không người, tắt tiếng rồi bật lên xem.
Lại là một đoạn phim trên giường dạt dào cảm xúc. Có thể thấy, Tịch Khê đã ghi lại toàn bộ quá trình. Đoạn băng này giống với đoạn lần trước cô ta cho anh xem, nhưng chỉ là một phần trong đó.
Đáng chết!
Diệp Uyên chỉ muốn đập nát di động ngay lập tức.
Suy nghĩ ấy vừa hiện lên thì chuông điện thoại cũng réo.
Là Tịch Khê.
Diệp Uyên cắn răng nhận máy, gầm lên: “Cô điên à?”
“Tôi không điên! Thế nên mới biết rõ tôi đã cho anh thời gian suy nghĩ quá lâu rồi. Diệp Uyên! Tôi hỏi anh, rốt cuộc tới khi nào thì anh lật bài ngửa với vợ đây?” Tịch Khê hùng hổ uy hiếp.
“Tôi đã nói rồi, tôi không ly hôn!”
“Thế thì đợi tới lúc vợ anh nhận được đoạn băng đi. Hơn nữa, tôi sẽ gửi cho cô ta xem toàn bộ!” Tịch Khê cười lạnh: “Đoạn băng gần hai tiếng đồng hồ, anh bảo cô ta liệu có phát điên không?”
“Tịch Khê! Cô đừng có ép tôi!”
“Tôi cứ ép anh đấy!” Tịch Khê không hề sợ hãi, cười nói: “Tóm lại, tôi không đợi được nữa. Tôi yêu cầu anh tối nay phải nói rõ sự thật, nếu không tôi nhất định sẽ cho cô ta xem đoạn băng này!”
“Alô? Tịch Khê! Cô…”
Hết cách, đối phương đã ngắt máy.
Diệp Uyên siết chặt điện thoại trong tay, cho tới khi lòng bàn tay đau nhức mới tỉnh lại.
Anh ngã rũ rượi xuống ghế sofa, trong đầu chỉ còn văng vẳng lời nói ban nãy của Tịch Khê. Anh có thể tưởng tượng được một khi Tịch Khê gửi cho Yêu Yêu xem, Yêu Yêu sẽ có phản ứng gì.
Diệp Uyên không dám nghĩ.
Anh biết chắc Yêu Yêu tuyệt đối chịu không nổi đả kích này. Trước đây Đinh Tư Thừa khiến cô ấy thiệt thòi, đã từng làm tổn thương cô ấy, khó khăn lắm Yêu Yêu mới có lòng tin và dựa dẫm vào anh. Anh không thể cắt đứt tình cảm của cô dành cho mình. Tới tận bây giờ, mỗi lần nhớ lại những lời Yêu Yêu từng nói với Đinh Tư Thừa trong siêu thị, anh vẫn còn hạnh phúc.
Yêu Yêu yêu anh, anh không thể làm cô ấy bị tổn thương.
Một khi chuyện này vỡ lở thì anh và Yêu Yêu chắc chắn sẽ hết hy vọng.
Còn Tịch Khê, đồ đàn bà này đã dám quay cả clip thì còn chuyện gì cô ta không dám làm?
Làm sao đây?
Đầu óc Diệp Uyên rối bời. Càng nghĩ anh càng hoảng sợ.
“Cơ trưởng Diệp?” Có người gọi anh.
Lúc này Diệp Uyên mới hoàn hồn. Anh ngẩng đầu lên, nhìn nét mặt ngỡ ngàng của đồng nghiệp.
“Anh không sao chứ?”
Diệp Uyên lắc đầu, đứng dậy đi về phía gương. Lúc này anh mới bàng hoàng nhận ra thần sắc mình cứng ngắc đến mức nào, chẳng trách người đồng nghiệp thấy lạ. Đợi anh ta đi khỏi, anh mới bật di động lên, khẽ nheo mắt lại, xóa đoạn băng đó đi.
Đúng! Anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào tới quấy rầy Yêu Yêu. Không cần biết bằng thủ đoạn gì!
Diệp Uyên đi rửa mặt. Khi ngẩng đầu lên, anh nhìn vào gương mặt u ám của mình trong gương, ánh mắt càng lúc càng giá lạnh.
Anh từ từ cầm khăn giấy, lau mặt sau đó rút di động ra, bấm một số máy. Đầu kia nhận máy rất nhanh: “Suy nghĩ nhanh vậy sao?”
Diệp Uyên không tiếp lời mà chậm rãi nói: “Tịch Khê! Tôi cần phải nói chuyện với cô cho rõ ràng!”
“Được thôi! Khi nào? Ở đâu?”
“Mười một giờ đêm nay, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô. Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện.”
“Mười một giờ? Anh muốn trì hoãn đấy à?”
“Không! Yêu Yêu đang có bầu, hơn mười giờ cô ấy mới ngủ. Tôi phải đợi cô ấy ngủ rồi mới ra ngoài được.” Giọng Diệp Uyên rất bình tĩnh.
Đối phương chần chừ giây lát rồi đồng ý: “Được!”
Diệp Uyên kết thúc cuộc điện thoại, nhìn vào mình trong gương, thầm nhủ: Chính cô ép tôi đấy!
***
Chẳng mấy chốc, đêm đã về khuya.
Sau khi Lâm Yêu Yêu say ngủ, Diệp Uyên lén lút ra khỏi nhà.
Anh lái xe một mạch về phía Đông, đi qua đường cao tốc rồi xuyên qua một khu rừng.
Trời âm u, gió lớn, hình như còn sắp mưa. Gió táp lên mặt mang theo mùi mưa ẩm mốc, cùng một chút lạnh lẽo. Dọc đường, Tịch Khê nhắn tin cho anh: Tôi tới nơi rồi, anh đang ở đâu?
Diệp Uyên dùng một tay, nhắn lại rất nhanh: Sắp tới.
Anh ném di động sang một bên, hai tay nắm chặt vô lăng, gương mặt tuấn tú như phủ một lớp mây âm u. Những gân xanh nổi đầy khắp trán. Ánh mắt anh bị phẫn nộ và giá lạnh che chặt, chỉ le lói một chút ánh sáng nhạt nhòa. Cả gương mặt trông cực kỳ đáng sợ.
Xe đi tới một con đường nhỏ. Diệp Uyên vừa rẽ vào thì phía trước bất ngờ nhào ra một chiếc xe khác, bất thình lình chặn đường anh. Diệp Uyên hoảng hốt, vội nhấn chân phanh. Sau khi dừng hẳn, anh thấy một người đàn ông từ trên chiếc xe đỗ ngang trước mặt đi xuống.
Đó là Niên Bách Ngạn.
Diệp Uyên ngẩn người.
Cửa xe được mở ra rất nhanh. Ngay sau đó, anh bị Niên Bách Ngạn túm lên, bên tai vang lên tiếng quát bực bội của cậu ấy: “Diệp Uyên! Anh định làm gì?”