Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 13 - Chương 570: Nhớ anh quá
Quyển 13 - Chương 570: Nhớ anh quá
Một người như vậy, bị mắng té tát trước mặt bao nhiêu người, làm sao không trở mặt cho được? Tuy rằng giám đốc Tề vẫn xin lỗi nhưng gần như không thể nhịn nhục được nữa rồi. Sắc mặt của chị ta lộ rõ một vẻ khó chịu.
“Ở vị trí nào thì phải tận tụy với công việc ấy. Cái chức giám đốc phòng quan hệ của cô chưa biết có ngồi vững không đâu.” Diệp Hạc Thành hung hăng ép người.
Lần này giám đốc Tề nổi giận thật sự. Chị ta nhìn Diệp Hạc Thành, nói rõ ràng từng chữ: “Vậy được! Tôi từ chức!”
Diệp Hạc Thành sững sờ.
Có lẽ không ngờ tới chị ta lại làm vậy.
Giám đốc Tề tháo bảng tên trên ngực xuống, vứt lên mặt bàn hội nghị, nói với vẻ cố nén giận: “Tôi sẽ nộp đơn xin thôi việc cho bộ phận nhân sự.”
Dứt lời, chị ta quay người bỏ đi.
“Ấy, cô…”
“Giám đốc Tề!” Tố Diệp thấy vậy, vội vàng gọi chị ta lại.
Giám đốc Tề dừng bước, quay đầu.
“Bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính. Tôi biết chuyện này cũng khiến bộ phận quan hệ trở tay không kịp. Ông Diệp chỉ sốt ruột quá nên nói hơi nặng lời một chút mà thôi. Chị đừng để bụng. Bây giờ công ty rất cần chị, chị không thể bỏ đi được.” Tố Diệp đứng dậy, đi tới bên cạnh chị ta, thở dài nói.
Nói cô không quan tâm một chút nào tới tương lai của Tinh Thạch là nói dối. Dẫu sao đây cũng là tâm huyết của bố và Niên Bách Ngạn. Dù thế nào, chuyện của Diệp Uyên cũng phải có người ra mặt dẹp yên mới được mà giám đốc Tề là sự lựa chọn tốt nhất.
Tố Diệp đích thân ra mặt khuyên cản khiến giám đốc Tề cũng thoải mái hơn phần nào.
Cả Nguyễn Tuyết Cầm cũng lên tiếng, ngọt nhạt nói: “Phải đấy, giám đốc Tề! Cô đã tận tâm tận lực cho công ty bao năm nay, mọi người đều nhìn thấy cả. Chuyện vừa rồi cô đừng để bụng.”
Diệp Hạc Thành bất ngờ khi giám đốc Tề nói không làm là không làm ngay, đang thầm lo mọi chuyện không ổn, thấy Tố Diệp và Nguyễn Tuyết Cầm đều lên tiếng khuyên nhủ, ông ta cũng tự tìm cho mình một đường lui, hắng giọng nói: “Giám đốc Tề này… Vừa rồi tôi hơi nặng lời. Công ty vẫn cần tới cô. Hơn nữa bây giờ đám phóng viên đang tung tin khắp mọi nơi, bộ phận quan hệ nên ra mặt giải quyết. Giờ cô bỏ đi cũng không thích hợp.”
Giám đốc Tề cắn răng, sắc mặt vẫn còn rất khó coi.
Lúc này, Niên Bách Ngạn nãy giờ vẫn im lặng mới lên tiếng. Anh chỉ khẽ nói: “Giám đốc Tề! Quay về làm việc đi!”
Một câu nói nhẹ nhàng nhưng khiến người ta nghe ra một sự quyền uy sâu sắc.
Nó khiến giám đốc Tề đỏ mắt. Chị ta đáp: “Vâng!”
Cứ như vậy, một tình huống vốn dĩ đang căng thẳng đã được hóa giải chỉ bằng mấy chữ của Niên Bách Ngạn.
Điều này càng khiến Diệp Hạc Thành mất hết thể diện…
Chỉ một cuộc họp của hội đồng quản trị mà còn rã rời hơn cả hội nghị Liên hợp quốc.
Dã tâm của Diệp Hạc Thành đã được thể hiện ra mặt. Chỉ có điều đã bị cánh nhà báo bên ngoài bao vây, đánh đổ.
Tố Diệp đang dốc hết sức giành cho Lâm Yêu Yêu sự bảo đảm lớn nhất, vì thế mà đã phải “vật lộn” với đám cổ đông rất lâu. Sau khi đi từ phòng hội nghị ra, cô cảm thấy da miệng mình tê dại hết cả.
Niên Bách Ngạn đã ra ngoài từ trước, vào phòng hút thuốc.
Tố Diệp không quên pha hai cốc cafe Blue Moutain. Một cho mình, một cho Niên Bách Ngạn. Cafe này đã được Niên Bách Ngạn đích thân ra nước ngoài lựa chọn, khẩu vị hảo hạng. Dần dần, Tố Diệp cũng yêu luôn cả hương vị này.
Cánh cửa phòng hút thuốc khép hờ.
Có tiếng khóc nức nở khe khẽ vọng vào tai.
Tố Diệp rón nhẹ bước chân, nghi hoặc.
Thông qua khe cửa hẹp, cô nhìn thấy cảnh tượng trong phòng.
Là Hứa Đồng.
Cô ấy đang khóc.
Cô ấy đang dựa vào vai Niên Bách Ngạn mà khóc.
Cả người Tố Diệp chợt cứng đờ. Cô nhất thời quên cả đẩy cửa bước vào. Cô chỉ đứng đó, nhìn cảnh tượng cách đó không xa.
Hứa Đồng ở trong khóc rất tức tưởi.
Đây là một hình ảnh Tố Diệp chưa bao giờ thấy.
Trong ấn tượng của cô, Hứa Đồng vẫn luôn là người không biết gục ngã. Vẻ nữ tính của cô ấy từ lâu đã bị những công việc dồn dập, bận rộn vùi lấp. Cô ấy đã giống như Niên Bách Ngạn, bình thản, tự kiềm chế.
Nhưng giờ đây cô ấy đang khóc trong lòng Niên Bách Ngạn như một đứa trẻ.
Trông Niên Bách Ngạn có vẻ bối rối, hai tay anh hơi giơ lên, đẩy ra cũng không được mà ôm an ủi cũng không xong. Cứ cứng đờ ra như thế.
Tố Diệp đứng ngoài cửa lại như một kẻ vừa làm chuyện trái với lương tâm. Cô quay ngược lại, trốn qua một bên.
Bên trong rõ ràng là chồng cô, vậy mà cô không có dũng khí đẩy cửa vào nói với anh: Bách Ngạn! Chúng ta phải đi rồi!
Qua cánh cửa, cô nghe thấy Hứa Đồng gần như van nài: “Tổng giám đốc! Anh đưa tôi đi đi. Tôi không muốn làm việc ở đây, tôi chỉ muốn làm việc cho anh thôi.”
Hứa Đồng đã khi nào thiếu lý trí như vậy đâu?
Tố Diệp cảm thấy xót xa nhiều hơn.
Cô nghe thấy Niên Bách Ngạn thở dài nói: “Tình hình của tôi bây giờ cô cũng thấy rồi đấy. Hứa Đồng! Tôi không thể hứa hẹn điều gì với cô. Nếu thật sự làm việc ở đây cô không được vui thì hãy nghỉ việc đi. Nhưng đừng gửi gắm hy vọng vào tôi!”
Hứa Đồng càng khóc dữ hơn.
Niên Bách Ngạn chỉ còn cách dịu giọng vỗ về, thậm chí là dỗ dành.
Tố Diệp lặng lẽ dựa vào tường. Nghe tiếng Hứa Đồng khóc, tim cô thắt lại từng cơn.
Không phải cô đố kỵ hay ghen ghét gì, hoặc đang oán giận Hứa Đồng. Cô không hề trách Hứa Đồng. Thậm chí nên nói là, việc Hứa Đồng mến mộ Niên Bách Ngạn, tuy trong lòng cô không thoải mái nhưng chắc chắn chưa đến mức bực bội.
Cô luôn tin tưởng Hứa Đồng như thế.
Cho dù, ngay giây phút này đây, cô ấy đang ôm chồng cô, bật khóc.
Khoảng mười mấy phút sau, Hứa Đồng mới nín khóc. Niên Bách Ngạn lại động viên cô ấy mấy câu, lúc đó cô ấy mới bình tĩnh lại. Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, Tố Diệp vội vàng trốn vào phòng nghỉ bên cạnh.
Trên hành lang, Hứa Đồng quay đầu nói với Niên Bách Ngạn: “Tổng giám đốc! Tôi thật lòng hy vọng anh có thể quay lại.”
Niên Bách Ngạn im lặng, không nói gì.
Sau đó, Hứa Đồng rời đi.
Từng tiếng giày cao gót yếu ớt vang lên, cho tới khi biến mất hẳn.
Cửa phòng nghỉ vẫn để mở.
Tố Diệp dựa vào tường, cầm hai cốc cafe trong tay. Mùa hè nóng nực, cafe lại nguội lạnh. Cái lạnh ấy ngấm thẳng vào lòng bàn tay cô, sau đó hòa vào huyết mạch. Dần dần khiến cả người cô lạnh toát.
Cô cảm thấy, cái lạnh này còn khiến người ta bất an hơn cả nước mắt của Hứa Đồng.
Cách một bức tường, Tố Diệp biết Niên Bách Ngạn chưa đi.
Chẳng mấy chốc, di động của cô vang lên.
Trong túi xách.
Tiếng chuông giòn tan.
Trong một không gian yên ắng như thế này, nó lại càng lảnh lót.
Cô nghe thấy tiếng bước chân của Niên Bách Ngạn đi về phía này.
Cô không nhúc nhích, vẫn dựa vào tường.
Cho tới khi, bóng hình Niên Bách Ngạn xuất hiện ở cửa.
Cô quay đầu nhìn anh.
Anh cũng nhìn cô, sau đó ngắt máy.
Tố Diệp nhìn anh không chớp mắt, cho tới khi anh từ từ đi về phía cô.
Niên Bách Ngạn tiến sát về phía cô rồi mới dừng bước.
Anh cách cô rất gần, tới mức có thể ngửi thấy mùi nước hoa của Hứa Đồng trên người anh. Tố Diệp cố tình lờ đi một khoảng ẩm ướt trước ngực anh, mà chỉ nhìn vào mắt anh.
Ở khoảng cách này, cô có thể ngắm anh thật rõ nét.
Trong lòng chợt dâng lên một nỗi bi thương.
Bi thương vì chính mình.
Vì cô cảm thấy, nếu có một ngày biết được Niên Bách Ngạn có người phụ nữ khác ở bên ngoài, cô sợ là cô chẳng có dũng khí để rời xa anh. Cô yêu anh sâu sắc, yêu đến khắc vào cốt tủy. Chỉ cần anh vẫn còn lừa cô rằng không có chuyện gì hết thì cô vẫn tin anh.
Niên Bách Ngạn đón lấy hai cốc cafe của cô đặt sang một bên.
Hai tay cô buông thõng.
Chẳng mấy chốc, nó lại được anh nhẹ nhàng nắm lấy, ép chặt giữa hai cơ thể.
Nhiệt độ ấm áp nơi lòng bàn tay anh nhanh chóng lấp đầy bi thương trong lòng.
“Em nhìn thấy rồi?” Niên Bách Ngạn cúi thấp xuống, hơi thở nóng rực phả lên sống mũi cô.
Tố Diệp khẽ gật đầu.
Niên Bách Ngạn định nói gì đó. Anh há hốc miệng nhưng chẳng nói được câu nào. Một lúc sau, anh mới thì thầm: “Xin lỗi em, Diệp Diệp! Anh không biết nên giải thích thế nào với em cả.”
Nhưng Tố Diệp lại chủ động ôm lấy cổ anh, khẽ nói: “Anh không cần phải giải thích điều gì cả. Em hiểu mà.”
Niên Bách Ngạn vòng tay qua người cô, siết chặt. Anh cúi đầu, tìm đôi môi cô: “Diệp Diệp! Anh thật sự rất quan tâm tới em.”
“Em hiểu mà!” Cô tiến sát môi anh, hít sâu lấy hơi thở của anh: “Chỉ là khi nhìn thấy không thoải mái thôi.”
“Xin lỗi em!” Niên Bách Ngạn xin lỗi cô, sau đó hôn lên môi cô…
Khi vào trong xe, Tố Diệp vẫn nắm chặt tay anh, khẽ nói: “Quan điểm của em và Hứa Đồng giống nhau. Lúc này, chỉ có anh mới cứu được Tinh Thạch.”
“Diệp Hạc Thành sẽ không để anh quay về đâu.” Niên Bách Ngạn nói thẳng.
“Vậy phải làm sao?”
Niên Bách Ngạn trầm mặc hồi lâu rồi đáp một chữ: “Đợi!”
Đợi?
Tố Diệp không hiểu.
“Em không cảm thấy thái độ của Nguyễn Tuyết Cầm rất có vấn đề sao?” Trước đây anh nghi ngờ Diệp Hạc Thành, nhưng trong buổi họp hôm nay, Nguyễn Tuyết Cầm lại khiến anh nảy sinh ngờ vực.
“Ý anh là?”
“Vợ chồng đáng nhẽ phải đồng tâm hiệp lực. Nhưng rõ ràng là Nguyễn Tuyết Cầm đang chống đối lại Diệp Hạc Thành.” Niên Bách Ngạn nhíu mày.
Tố Diệp suy nghĩ: “Bà ta thì có thể làm được trò chống gì chứ?”
Niên Bách Ngạn khẽ cong môi: “Có lúc, những người làm được những chuyện động trời lại là phụ nữ đấy.”
Tố Diệp nghe xong, chợt bàng hoàng…
Lâm Yêu Yêu vào trong xe trước.
Nguyễn Tuyết Mạn không đi ra ngay mà bị Diệp Hạc Thành gọi lại, nhân tiện kéo vào một văn phòng không có người.
“Ông làm cái gì đấy? Đừng có mà lôi lôi kéo kéo!” Nguyễn Tuyết Mạn hất tay Diệp Hạc Thành ra.
Diệp Hạc Thành bực bội, thấp giọng nói: “Nguyễn Tuyết Mạn! Bà điên rồi à! Có phải bà đứng nhầm đội rồi không? Sao trong buổi họp bà không nói đỡ cho người nhà họ Diệp lại đi nói đỡ cho Niên Bách Ngạn? Bà nghĩ cái gì vậy?”
“Tôi nghĩ cái gì ư? Tôi chỉ muốn đòi lại công bằng cho con trai tôi thôi!” Nguyễn Tuyết Mạn phẫn nộ, chỉ vào mũi ông ta: “Ông còn mặt mũi nhắc tới ba chữ “nhà họ Diệp” sao? Ông còn nhớ mình là người nhà họ Diệp sao? Tại sao không nói đỡ cho Diệp Uyên? Giờ nó không còn nữa, Yêu Yêu thừa hưởng quyền cổ phần của nó có gì sai? Ông dựa vào đâu mà khuấy động mọi người chống đối? Ông luôn mồm nói là vì nhà họ Diệp. Kết quả thì sao? Vừa nãy trong buổi họp ông đang làm hành vi của con người sao? Tôi thấy ông chỉ muốn giành hết cổ phần của Diệp Uyên về mình thôi phải không?”
Diệp Hạc Thành nhíu mày: “Bà nói linh tinh cái gì vậy? Sao tôi lại nghĩ như vậy được? Tôi là chú hai của Diệp Uyên, là người nhà. Nó gặp nạn tôi còn đau lòng và xót xa hơn ai hết! Chỉ có điều, ý của tôi là, khó khăn lắm mới đuổi cổ được Niên Bách Ngạn ra khỏi Tinh Thạch đừng có gọi nó về nữa, nếu không người nhà họ Diệp chẳng còn mảnh đất cắm dùi đâu. Bà cũng thấy rồi đấy. Bây giờ Tố Diệp một lòng bênh vực Niên Bách Ngạn, tâm tư của nó từ lâu đã không còn ở nhà họ Diệp nữa rồi. À không đúng, tâm tư của nó chưa bao giờ hướng về nhà chúng ta.”
“Tôi không quan tâm! Tôi chỉ biết, ông không giành được lợi ích lớn nhất cho con trai tôi, còn cả con dâu và cháu nội tôi nữa.”
Nguyễn Tuyết Mạn lên án: “Ông còn biết mình là chú hai của Diệp Uyên à? Diệp Hạc Thành! Sao lúc trước không thấy ông lên tiếng?”
“Được rồi, được rồi! Cứ coi như tôi lỡ lời trong buổi họp, được chưa nào? Tóm lại bà phải giữ vững lập trường, không được lung lay, có biết không?” Diệp Hạc Thành cảnh cáo.
Nguyễn Tuyết Mạn khinh thường: “Vậy phải xem xem ông rốt cuộc có suy nghĩ cho con trai và con dâu tôi không. Tôi thì sao cũng được. Sống từng này tuổi rồi, có phúc lợi gì chưa được hưởng? Nhưng con dâu tôi thì khác. Nó còn trẻ, lại có con. Tôi phải giành được lợi ích về cho nó, nếu không ông bảo sau này nó biết sống ra sao? Bảo đứa bé chào đời biết sống thế nào? Tôi không thể để ông bà thông giả chỉ vào mặt Nguyễn Tuyết Mạn này mà chửi.”
“Được, được, được! Tôi hứa với bà là được chứ gì.” Nói rồi, Diệp Hạc Thành giơ tay vuốt mái tóc Nguyễn Tuyết Mạn: “Cái gì mà từng tuổi này chứ? Bà xem bà kìa, vẫn còn trẻ lắm mà.”
Nguyễn Tuyết Mạn nhăn mặt, đập bộp một cái lên tay ông ta: “Ông đứng đắn một chút đi!”
“Sao? Giờ Diệp Hạc Phong cũng chết rồi mà.” Diệp Hạc Thành thở dài.
“Không còn thì sao? Mấy năm trước ông làm gì rồi? Bây giờ tôi có con dâu, còn có cháu nội, ông còn muốn tôi thế nào nữa? Tôi chưa định bỏ cái mặt già cả của mình đi đâu!” Nguyễn Tuyết Mạn bực mình.
Diệp Hạc Thành liếm môi, bước lên: “Đừng thế! Chẳng phải bây giờ tôi thương bà lắm sao?”
“Cút!” Nguyễn Tuyết Mạn đẩy ông ta ra.
Nhưng ông ta càng ôm chặt: “Trước đây bà đâu có đối xử với tôi như vậy!”
Nguyễn Tuyết Mạn dốc hết sức mới đẩy được ông ta ra, sửa sang lại quần áo rồi quát: “Trước đây là trước đây. Bây giờ là bây giờ. Diệp Hạc Thành! Tôi cảnh cáo ông! Ông mà dám đuổi tôi và Yêu Yêu đi, tôi sẽ liều chết với ông!”
“Được, được, được! Mạn Mạn à! Bà đúng là, trở mặt một cái quả thực khiến tôi hết cách!”
Ngoài cửa, đôi mắt Nguyễn Tuyết Cầm chỉ còn một màu giá lạnh…
Thời gian chầm chậm trôi. Mỗi ngày đều thú vị như một vở kịch lớn.
Ngày đám nhà báo rầm rộ tung tin về cái chết của Diệp Uyên, vừa hay là ngày đầu tiên của tháng tám.
Hôm đó, trời nóng một cách lạ kỳ.
Cả thành phố Bắc Kinh như bị hun trong một cái nồi cực đại, người người không thể thở nổi.
Bộ phận quan hệ của Tinh Thạch áp lực vô cùng. Cuối cùng hết cách chỉ còn cách công khai rằng Diệp Uyên đã chết, sau đó dẹp yên bên ngoài rằng nguyên nhân cái chết của Diệp Uyên đang được cảnh sát điều tra làm rõ.
Mới sáng sớm đã nóng đến mồ hôi đầm đìa.
Lúc Tố Diệp tỉnh dậy không nhìn thấy Niên Bách Ngạn đâu. Chiếc điện thoại để đầu giường chớp sáng liên hồi.
Cô nghi hoặc cầm lên xem.
Nhưng lại do dự không biết có nên mở không.
Cửa phòng ngủ được đẩy ra. Niên Bách Ngạn vừa tắm qua. Chắc là anh đi mua đồ ăn sáng, quay về người đầy mồ hôi. Thấy cô dựa vào gối nhìn di động của mình, anh tò mò hỏi có chuyện gì.
Tố Diệp đưa di động cho anh, lắc đầu nói: “Thật ra em muốn xem lắm!”
“Xem đi, nói luôn cho anh!” Niên Bách Ngạn vui vẻ đáp. Anh đi vào nhà tắm trong phòng ngủ, lấy ra một chiếc khăn mặt sạch rồi lau đầu.
Tố Diệp ngồi dậy: “Là một tin nhắn này. Thời buổi này, ai người ta cũng dùng weixin rồi. Ai còn nhắn tin quê mùa thế này?”
Niên Bách Ngạn cười, vừa lau đầu vừa dựa vào cửa nhà tắm nhìn cô.
“Là…”
Cô nhìn thấy tên Joey.
Một dòng tin nhắn, câu chữ bên trên đầy ám muội: Anh Bách Ngạn! Trưa nay mình gặp nhau nhé, nhớ anh quá đi!