Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 13 - Chương 556: Có lẽ sẽ là con trai tương lai của chúng ta
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 13 - Chương 556: Có lẽ sẽ là con trai tương lai của chúng ta
Quyển 13 - Chương 556: Có lẽ sẽ là con trai tương lai của chúng ta
Thường ngày Phương Tiếu Bình luôn là một người ăn to nói lớn, tính tình nóng nảy, nhưng trong những chuyện mang tính nguyên tắc, đúng sai rõ ràng, bà vẫn rất biết chừng mực. Đây cũng là nguyên nhân thực sự khiến Tố Đông cam tâm tình nguyện làm một người chồng bị “viêm phế quản”. Nhưng khi đối mặt với chuyện của Diệp Lan, suy nghĩ của bà lại vô cùng cố chấp. Sau khi nghe Tố Diệp nói xong, bà thở dài rồi lên tiếng: “Con cũng nói đấy thôi, hai đứa chúng nó đã trải qua rất nhiều chuyện. Thế nhưng, những chuyện đó trong mắt mợ chính là số kiếp. Nếu chúng nó không quen nhau thì đã không lắm chuyện đến thế. Vì vậy phải cảnh cáo chúng nó tránh xa nhau ra mới phải chứ. Vả lại, lúc trước có phải chúng nó chưa từng ở cạnh nhau đâu. Con xem cái bà Nguyễn Tuyết Cầm đó, khó khăn, gây trở ngại, rõ ràng là xem thường Tố Khải nhà chúng ta. Kiểu thông gia này, khó mà kết giao.”
Tố Diệp hiếm khi thấy mợ kiên quyết như vậy, bèn nghĩ xem nên khuyên nhủ thế nào. Lúc này, Niên Bách Tiêu đang nghiêm túc nhặt rau bên cạnh xen vào, buông một câu tiếng Trung lộn xộn về ngữ pháp.
“Mẹ của chồng của bạn thân của chị dâu cháu, là một người không mấy thân thiện, nhưng bạn thân của chị dâu cháu vẫn sống rất tốt.”
Phương Tiếu Bình chóng mặt vì mối quan hệ “mẹ của chồng của bạn thân của chị dâu cháu” của Niên Bách Tiêu. Mới gặp một thời gian ngắn, bà cũng biết tiếng Trung của Niên Bách Tiêu không tốt. Nghe thì tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng bảo nó cấu tạo câu để nói, rất có thể sẽ có hiện tượng râu ông nọ cắm cằm bà kia. Bà nhìn về phía Tố Diệp, mong được giải thích hộ.
Ngay cả Tố Diệp vì kiểu ăn nói quan hệ lan man của Niên Bách Tiêu. Cô nghĩ mãi rồi mới hỏi cậu: “Ý em là Nguyễn Tuyết Mạn?”
Niên Bách Tiêu gật đầu.
Tố Diệp thật sự muốn tung cước đá bay cậu ra ngoài. Cô vò vò nắm đấm trong tay: “Thế thì nói xừ nó luôn là Nguyễn Tuyết Mạn hoặc mẹ của Diệp Uyên là được rồi? Hay là mẹ chồng của Yêu Yêu. Tốn công phí sức!”
Niên Bách Tiêu chớp chớp mắt, giải thích: “Vừa rồi em nói vậy, sai sao?”
Câu nói ấy làm Tố Diệp á khẩu. Cuối cùng, cô nạt: “Nhặt rau đi! Người lớn đang nói chuyện, trẻ con đừng có chen ngang!”
Niên Bách Tiêu lườm cô, không phát biểu ý kiến gì nữa.
“Mợ!” Tố Diệp tiếp tục khuyên: “Có những chuyện chúng ta cứ để nó thuận theo tự nhiên. Mợ xem! Bây giờ bố mẹ của Diệp Lan cũng đâu có nói không cho phép hai đứa nó qua lại nữa? Nếu không sao lại đồng ý cho Diệp Lan tới nhà Tố Khải ở chứ, đúng không? Trên đời này có rất nhiều chuyện mợ có thể nhúng tay vào, chỉ riêng chuyện tình cảm thì mợ phải để nó xuôi theo số phận. Nếu không mợ chia rẽ đôi trẻ, sau này Tiểu Khải sẽ hận mợ. Lẽ nào mợ thật sự muốn Tiểu Khải lấy đại một cô gái nào đó về làm dâu nhà chúng ta sao?”
Phương Tiếu Bình bĩu môi: “Con không hiểu thì có! Bố mẹ Diệp Lan bây giờ nào có đồng ý cho hai đứa gặp gỡ. Họ hết cách mà thôi. Nếu mà có cách gì dù chỉ le lói thôi thì bà Nguyễn Tuyết Cầm đó chắc chắn sẽ không để Tiểu Khải lại gần con gái mình đâu. Nghĩ cũng phải. Con cái nhà ai cũng là bảo bối cả. Nhà họ lại có độc cô con gái, quý như vàng ấy chứ. Bỗng nhiên lại xảy ra cái chuyện đường đột này, người làm mẹ ai mà chịu được. Có khi bà ta còn có ý định giết chết Tiểu Khải ấy chứ. Họ không đành lòng. Chuyện cai nghiện này Tiểu Khải lại thành thạo nhất. Họ biết làm sao đây? Đành phải thỏa hiệp thôi!”
“Đây là trách nhiệm của Tiểu Khải. Ít nhất thì, trong khoảng thời gian này, mợ đừng bận tâm. Sau này hai đứa chúng nó ra sao cứ để ông trời quyết định. Còn nữa, mợ! Con phải phê bình mợ đấy nhé. Ai nói người nghiện ma túy sẽ ảnh hưởng tới sinh đẻ? Cái suy nghĩ này của mợ quá tuyệt đối rồi. Diệp Lan không có thói quen sử dụng ma túy thường xuyên. Trước đây sức khỏe lại rất tốt, sinh con đẻ cái chắc chắn không thành vấn đề.” Tố Diệp nói hết nước hết cái.
Phương Tiếu Bình ngao ngán đi rửa tay: “Con cái của Tiểu Khải còn xa vời, mợ cũng chẳng sốt ruột. Con là người lấy chồng rồi, có gấp cũng phải giục con trước. Hai đứa định khi nào thì có con đây? Lấy nhau cũng được một thời gian rồi?”
Ánh mắt Tố Diệp chợt có một giây ảm đạm. Rất nhanh thôi, đến nỗi Phương Tiếu Bình không hề phát hiện ra điều gì bất thường. Cô hắng giọng: “Con mới kết hôn mà.”
“Đúng là con mới kết hôn. Nhưng cả con và Bách Ngạn đều lập gia đình muộn. Tuổi của con không còn trẻ nữa, đẻ con sớm còn hồi phục sức khỏe nhanh. Con nhìn Yêu Yêu mà xem. Người ta lấy chồng sớm hơn con có mấy ngày mà giờ cũng đã có tin rồi.” Phương Tiếu Bình vẫn không hề hay biết chuyện đã từng xảy ra với Tố Diệp.
Tố Diệp không biết nên nói gì, đành chọn cách im lặng.
Phương Tiếu Bình phát giác có điều bất ổn, bèn đẩy đẩy cô: “Mợ nói chuyện với con đấy, có nghe không?”
“Vâng.”
“Vậy con…”
“Mợ! Hai anh chị ấy vẫn còn muốn sống thế giới của hai người.” Niên Bách Tiêu ngồi bên lại không nhịn nổi, chen vào một câu.
Lần này Tố Diệp không bắt cậu im miệng nữa. Cô ngước lên nhìn cậu một cái, cảm kích trong lòng. Phương Tiếu Bình khó hiểu: “Bao nhiêu tuổi rồi còn muốn sống thế giới của hai người? Tiểu Diệp à!” Nói tới đây, bà chợt hạ thấp tông giọng: “Có phải Bách Ngạn nó không thích có con không?”
“Không ạ! Anh ấy thích trẻ con lắm!” Tố Diệp vội vàng phủ nhận.
“Thế thì xong rồi! Đợi chờ gì nữa? Tiểu Diệp! Không phải mợ nói gì con. Nhưng mà vợ chồng sống với nhau, không có con không được. Đứa con là gì? Nó là sợi dây gắn bó tình cảm của hai đứa. Con làm bác sỹ tâm lý, mợ nghĩ có những chuyện con còn hiểu hơn ai hết. Sinh con sớm đi, như vậy mới hoàn toàn trói buộc được trái tim Bách Ngạn. Đàn ông đến tầm tuổi này là dễ ngoại tình nhất. Điều kiện của Bách Ngạn thế nào? Mấy đứa con gái ong bướm nhào tới bên cạnh nó nhiều vô số kể. Giờ bọn họ lợi hại lắm đấy, chẳng cần biết người đó đã có vợ hay chưa đâu. Con bảo con không sinh cho nó một đứa con, lỡ để người khác sinh con cho nó thì làm sao đây?”
Câu nào của Phương Tiếu Bình cũng đều có lý, câu nào cũng như một cây kim đâm thẳng vào tim Tố Diệp.
Thế nhưng mấy lời ấy lại làm Niên Bách Tiêu bật cười. Cậu đặt chỗ rau đã nhặt xong vào rổ rồi không nhịn được phải lên tiếng: “Không có cô gái khác đâu, anh trai cháu là người đàn ông rất có trách nhiệm.”
Tâm trạng u ám của Tố Diệp được xoa dịu đôi chút.
Phương Tiếu Bình cũng không muốn nói nhiều nữa. Dù sao cũng đang ở trước mặt em trai người ta, nói nhiều về Niên Bách Ngạn là không phải phép. Thế là mợ vỗ vai cô: “Con tự suy nghĩ cho kỹ đi!”
Tố Diệp khẽ gật đầu.
Cô phải nghĩ cái gì đây?
Có trách thì trách mình vô dụng, không giữ được con.
Tố Diệp cúi gằm, chẳng còn tâm trạng dọn dẹp rau cỏ nữa. Lúc này Niên Bách Tiêu đứng dậy, đưa rổ rau cho cô. Cô đón lấy, chầm chậm rửa sạch. Tuy đang là mùa hè nhưng nước vẫn rất lạnh. Nó dội lên ngón tay, ngấm thẳng cái lạnh buốt vào tận cõi lòng.
Niên Bách Tiêu không rời đi mà lười biếng dựa vào bên cạnh nhìn cô.
“Muốn an ủi chị thì miễn đi!” Tố Diệp tỉ mẩn rửa rau, cố chịu đựng làn nước lạnh giá.
Niên Bách Tiêu không nói gì, ngược lại tiến lên rửa rau giúp cô. Đến lúc rửa tới cọng cuối cùng, hai người cùng đồng thời đưa tay ra, tay chạm tay. Cô muốn rút tay lại, Niên Bách Tiêu bèn nhân cơ hội ấy nắm chặt tay cô.
Tố Diệp sững người, ngước mắt lên nhìn cậu.
Trông Niên Bách Tiêu có vẻ rất đường hoàng. Cậu siết mạnh tay cô rồi nói: “Chị đừng nản chí, rồi sẽ có con thôi!”
Cậu không biết nói mấy câu tiếng Trung dài ngoằng để an ủi người ta, thế nên mấy chữ đó cậu nói rất rành mạch. Tố Diệp cảm thấy tâm trạng bí bách trong lòng đã vơi đi rất nhiều. Tuy rằng cậu nhóc to đầu trước mặt mình chẳng biết nói mấy lời hoa mỹ hay những câu động viên tinh thần, nhưng chí ít nó khiến cô cảm thấy, trên đời này chắc chắn không có ai cô đơn, chỉ có những người không muốn nhận sự quan tâm của người khác mà thôi.
Cô không nói gì, chỉ khẽ cử động khóe môi.
“Diệp Diệp!” Ngoài cửa bếp bất ngờ vọng tới một giọng nói, trầm ấm, vững vàng.
Tố Diệp giật mình, bất giác hất tay Niên Bách Tiêu ra.
Nét mặt Niên Bách Tiêu cũng có chút hoảng loạn.
Niên Bách Ngạn bước tới, tắt vòi nước đang ồ ồ chảy đi, giơ tay khoác lên vai cô: “Nói chuyện gì vậy?”
“Anh! Bên kia còn có một ít ớt xanh, em qua đó rửa.” Niên Bách Tiêu buông một câu rồi rời khỏi nhà bếp.
Tố Diệp sợ Niên Bách Ngạn hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Sự việc không như anh nghĩ đâu, thật ra ban nãy Bách Tiêu muốn an ủi em.”
Cửa nhà bếp lại được mở ra. Là Phương Tiếu Bình. Thấy hai người họ, bà lại vội vàng đóng cửa lại.
Làm cho Tố Diệp ngượng ngập.
Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, một tay kia vòng qua sau gáy, áp mặt xuống: “Thế sao em phải căng thẳng?”
Hơi thở của anh phả vào gương mặt cô, sạch sẽ, dịu dàng.
Không giống như đang tức giận.
Nhưng cô lại sợ.
Cô ngước mắt, nhìn anh vẻ dè dặt, liếm môi: “Em sợ anh hiểu lầm.”
“Diệp Diệp…” Niên Bách Ngạn khó xử thở dài, ấn đầu cô lên ngực mình, thấp giọng nói: “Nếu trên đời này có một người đàn ông có thể khiến anh công nhận anh ta đối xử với em còn tốt hơn cả anh, vậy thì anh sẽ buông tay.”
Bả vai Tố Diệp run lên. Cô trừng mắt nhìn anh: “Niên Bách Ngạn! Anh nói gì vậy?”
Đôi mắt đẹp vì nhuốm màu phẫn nộ mà càng trở nên xinh xắn.
Như một đóa hoa hồng có gai, nguy hiểm và vẫn đầy quyến rũ.
Niên Bách Ngạn nhìn cô không chớp mắt.
Ánh mắt anh vẫn bình thản như mọi khi. Tầng sáng kia vẫn không thể soi rọi con ngươi của anh. Tố Diệp cảm thấy đôi mắt ấy rất tối, mang một màu đen đặc không thể tan chảy.
Tố Diệp nhất thời rối bời, vô cùng hoảng hốt vì ánh mắt đầy khó hiểu của anh.
“Niên Bách Ngạn! Có phải anh hết yêu em rồi không? Có phải anh không cần em nữa không?” Cô ấm ức lên án.
Một giây sau, cô được anh kéo lại vào lòng. Anh khẽ chống cằm lên gương mặt cô, cọ sát nhẹ nhàng: “Ngốc ạ! Người đàn ông có thể khiến anh yên tâm trao em cho họ còn chưa ra đời.”
Tố Diệp nhìn vào yết hầu của anh, vẫn chưa hết bàng hoàng. Anh nâng gương mặt cô lên, bắt cô đối diện với nụ cười như đùa như thật của mình.
“Anh cảm thấy, người thật sự khiến anh an tâm có thể sẽ là con trai tương lai của chúng ta!”
Lúc này Tố Diệp mới tỉnh ra anh đang trêu mình. Cô tức giận giơ tay đánh lên ngực anh, đôi mắt bất chợt ửng đỏ: “Anh nói năng sao lại ngắt nghỉ lâu thế hả? Vừa rồi còn nói nghiêm túc như thế. Anh có đáng ghét không cơ chứ!”
Niên Bách Ngạn thấy mắt cô ươn ướt, đau lòng vô cùng. Anh mặc cho cô đánh mình, vòng hai tay qua eo cô, không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi! Anh sai rồi!”
Tố Diệp dí anh vào tường.
Anh dở khóc dở cười.
“Sau này có khi nào anh hết yêu em không?” Tố Diệp ngẩng đầu, chất vấn anh trong bực bội.
Niên Bách Ngạn khẽ lắc đầu.
“Thế sau này anh liệu có bỏ mặc em, không quan tâm nữa không?”
Niên Bách Ngạn lại lắc đầu.
Tố Diệp nhìn anh chằm chằm, hằn học nói: “Niên Bách Ngạn! Anh nghe cho rõ đây! Sau này anh mà dám bỏ rơi em, có lỗi với em, em nhất định sẽ muối người anh em của anh lên, cho chó ăn!”
Niên Bách Ngạn phì cười: “Chuyện này mà cũng áp dụng “chu di cửu tộc” à? Bách Tiêu sẽ hối hận vì quen biết em đấy!”
“Suy nghĩ đi đâu đấy!” Tố Diệp nghiến răng nghiến lợi, sau đó bất ngờ giơ tay nắm lấy phía dưới của anh: “Em chỉ cái rễ của anh này!”
Niên Bách Ngạn không ngờ cô lại làm vậy, cả người sắp mềm nhũn tới nơi.
“Anh mà dám bỏ em, em sẽ cắt nó, thái thành từng khúc như củ cà rốt ấy, sau đó ném vào lọ muối hoặc là treo lên tường, phơi khô làm thành lạp xưởng, cho chó ăn!”
Niên Bách Ngạn cố nhịn cười, giơ tay kéo sát cô lại, cúi đầu, cười xấu xa: “Em mạnh tay một chút đi!”
“Anh đáng ghét!” Tố Diệp cảm nhận được điều gì đó, lập tức đẩy anh ra: “Háo sắc!”
Niên Bách Ngạn bật cười: “Trời đất chứng giám, vừa rồi ai háo sắc đây?”
Tố Diệp giận dữ lườm nguýt.
“Được rồi!” Niên Bách Ngạn ôm lấy cô từ phía sau, rồi cầm một quả ớt xanh lên, dịu dàng mỉm cười: “Sẽ không có chuyện anh không yêu em, cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi em. Nếu thật sự có ngày đó, tùy em xử lý, được chưa nào?”
Sống lưng Tố Diệp chạm vào ngực anh, cảm nhận được nhịp tim của anh. Một sự xúc động trào dâng, rồi một hương vị ngọt ngào lan tỏa, vọt lên tận cổ, hạnh phúc vô bờ.
“Vậy còn nghe được!” Cô nghiêng đầu nhìn anh.
Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cô, sau đó cảm thấy chưa đủ, bịt kín miệng cô lại.
“Ưm…” Tố Diệp khẽ đẩy anh ra, nhét rổ rau vào lòng anh: “Rửa ớt xanh đi!”
Niên Bách Ngạn cười mãn nguyện: “Được!”
Bữa tối rất thịnh soạn. Tố Đông phát huy hoàn toàn bản chất đàn ông trời sinh là một ẩm thực gia, làm cả một bàn đầy thức ăn. Hòa cùng hương rượu Mao Đài, mọi người hệt như đang đón Tết.
Trên bàn, không một ai nhắc tới chuyện Niên Bách Ngạn nghỉ việc. Tố Đông còn chân thành nói với Diệp Lan: Lan Lan à! Cháu nhất định phải cai nghiện thành công. Cháu còn trẻ, tuyệt đối không thể tự ruồng bỏ chính mình.
Diệp Lan gật đầu thật mạnh, rồi quay đầu nhìn sang Tố Khải, thấy Tố Khải cũng đang nhìn mình không rời, gương mặt con bé bỗng ửng hồng, vội vã cúi đầu.
Mọi người ăn uống tới hơn mười giờ tối.
Bốn người đàn ông uống sáu chai Mao Đài. Cả một người không biết uống rượu như Bách Tiêu cũng xông pha, mới uống chút đã say mèm.
Nhưng Niên Bách Ngạn mới là người bí tỉ nhất.
Trước đây Niên Bách Ngạn thường xuyên phải tiếp khách, nhưng vẫn còn Hứa Đồng đỡ hộ. Anh uống rượu cũng không đến nỗi quá say. Đây là lần đầu tiên Tố Diệp thấy anh say đến không biết trời đất gì. So với những người khác, Tố Khải uống ít hơn một chút, nhưng cũng đã hơi ngà ngà. Niên Bách Tiêu không thể lái xe, bèn thuê một người lái hộ. Sau đó kéo Niên Bách Tiêu lên xe, Tố Khải và Phương Tiếu Bình lại giúp Tố Diệp kéo Niên Bách Ngạn lên xe.
Cửa xe vừa đóng lại, mùi rượu đã nồng nặc.
Sau khi mợ quay vào nhà, Tố Diệp mới nhìn Niên Bách Ngạn đang nghiêng đầu ngồi ở ghế sau. Anh nhắm nghiền mắt, cúc áo sơ mi mở ra ba nút, ngực hơi hở một chút.
Anh uống rượu vào không đỏ mặt tía tai như người ta.
Mà ngược lại sắc mặt tái xanh.
Anh càng say thì mặt càng tái.
Ban đầu Tố Diệp rất lo cho dạ dày của anh. Nhưng trên bàn ăn, anh không ngừng chè chén với cậu, còn nói mình không sao. Mà bây giờ anh cũng chỉ ngủ, không thấy vẻ khổ sở hiện lên nét mặt, nên Tố Diệp cũng yên tâm ít nhiều.
Cô nhấn ga, lái xe rời khỏi khu Đông Tây…