Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 11 - Chương 478: Hình vẽ lại xuất hiện
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 11 - Chương 478: Hình vẽ lại xuất hiện
Quyển 11 - Chương 478: Hình vẽ lại xuất hiện
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này.
Tố Diệp thấy tình hình có vẻ không ổn lắm, bèn cầm ly rượu đứng tránh sang một bên. Những người khác cũng lần lượt nhường đường.
Vì bố mẹ ít nhiều có chút tình giao hảo với nhà họ Diệp nên Cảnh Long tới tham dự hôn lễ cũng là việc không có gì đáng trách. Nhưng mục đích lần này của anh ta rất rõ ràng, tới đây là vì Diệp Lan.
Anh ta không còn hình tượng một cảnh sát oai phong chính trực như thường ngày mà cũng mặc áo vest quần Âu như mọi người. Sau khi bước từng bước chắc chắn tới trước mặt Diệp Lan, anh ta đứng vững, rút từ trong người ra một chiếc hộp trang sức tinh xảo, nhẹ nhàng mở nắp, rồi từ từ quỳ xuống trước mặt tất cả mọi người, giơ cao chiếc hộp lên trước mặt Diệp Lan.
Trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương trứng bồ câu có màu hồng nhạt.
Ở trong Tinh Thạch một thời gian dài, cô tự nhiên cũng nghe nhiều thành quen. Kim cương màu hồng nhạt vốn dĩ đã là loại hiếm có, huống hồ còn là trứng bồ câu. Chưa nói tới giá trị bây giờ của nó không hề nhỏ, mà nó còn có một không gian tăng giá không thể lường được.
“Lan Lan! Mong em sẽ giao hạnh phúc tương lai của mình vào tay anh. Ngay từ lần đầu tiên gặp em, anh đã biết em chính là người con gái anh muốn tìm. Anh yêu em, hãy làm vợ anh nhé!” Cảnh Long nhìn cô và nói đầy tình cảm.
Diệp Lan không ngờ anh ta lại làm vậy trước mặt bao nhiêu người. Con bé nhất thời chết sững, hai mắt trợn tròn.
Cảnh này ngược lại đã khiến Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Hạc Thành rạng rỡ mặt mày, lần lượt bước lên trước.
Với tư cách là đại diện nhà trai ngày hôm nay, thông gia của nhà họ Lâm, nhìn thấy cảnh ấy, Nguyễn Tuyết Mạn cười khinh bỉ: Có cái gì ghê gớm đâu!
Cảnh Long vẫn quỳ một gối dưới đất. Trong mắt người ngoài, cảnh tượng này quả thực rất lãng mạn, nhưng trong mắt Tố Diệp, Cảnh Long làm vậy rõ ràng là ép người khác bằng đạo đức. Cô bất chợt nhíu mày.
Còn Diệp Lan, vốn dĩ trước giờ vẫn nhát gan. Rất lâu sau nó mới phản ứng lại, vội vàng nói: “Cảnh Long! Anh mau đứng lên đi!” Bao nhiêu người trông vào như vậy, khiến nó chẳng biết phải làm sao.
Cảnh Long ôm quyết định nhất định phải giành được người đẹp. Anh ta nhìn Diệp Lan: “Anh không ép em phải lấy anh ngay lập tức. Lan Lan! Anh chỉ hy vọng em cho anh một cơ hội để anh chăm sóc em, bảo vệ em.”
“…Em!” Diệp Lan bối rối.
Những người xung quanh nổi hứng nhiệt tình, tất cả đều đồng thanh muốn con bé nhanh chóng đồng ý.
Nguyễn Tuyết Cầm bước lên trước, thấp giọng nói với Diệp Lan: “Vừa vừa phai phải thôi! Lẽ nào Cảnh Long thua kém gì Tố Khải sao? Con thật sự muốn tốt cho Tố Khải thì quên ngay nó đi! Nó làm gì được cho con? Trừ phi nó bỏ nghề cảnh sát. Mà con nhẫn tâm nhìn nó từ bỏ lý tưởng của mình sao?”
Diệp Lan mím chặt môi, những ngón tay đan vào nhau, bứt rứt.
Cảnh Long vẫn không ngừng tấn công dịu dàng, xúi bẩy những người xung quanh cũng kích động theo, lại thêm một khung cảnh lãng mạn trong ngày đám cưới đã trở thành địa điểm tuyệt vời để cầu hôn thành công.
Tố Diệp không khuyên Diệp Lan nhanh chóng đồng ý như những người khác. Cô cảm thấy hoang mang trong lòng, một nỗi bất an, lo lắng vì tình cảm trên đời này.
Ai cũng nói nhân duyên do trời định.
Thế nên, cô vẫn luôn chắc chắn rằng Lâm Yêu Yêu rồi sẽ kết hôn với Đinh Tư Thừa. Thế mà vòng đi vòng lại, Lâm Yêu Yêu lại làm đám cưới với một Diệp Uyên quen chưa tới một năm. Cô đã khẳng định về chuyện tình cảm của Diệp Lan và Tố Khải. Để rồi hôm nay, người đang quỳ dưới đất kia lại không phải là Tố Khải.
Trên đời này chẳng có chuyện gì mãi mãi không thay đổi.
Có lẽ tình yêu chính là một lần thử thách, mà chỉ có những người đã trải nghiệm đủ đau đớn cùng hạnh phúc mới thật sự hiểu được cảm xúc ẩn chứa bên trong.
Xuất phát từ tình thân, cô rất muốn khuyên Diệp Lan đừng đồng ý. Cậu Cảnh Long đó, cô quả thực không ưa. Nhưng, cô có quyền gì để can dự vào chuyện của người khác đây?
Cứ như thế, Tố Diệp giương mắt nhìn Diệp Lan khẽ gật đầu. Sau đó, Cảnh Long vui sướng đứng dậy, lập tức bế bổng con bé lên, sung sướng xoay hết vòng này tới vòng kia.
Gương mặt Diệp Lan không có quá nhiều hưng phấn. Tố Diệp đoán, có lẽ mọi người đều giống cô, đều chẳng thể quay về được nữa. Vì ai cũng có thứ mà mình phải kiên trì theo đuổi, ai cũng có niềm kiêu hãnh của riêng mình.
Cảnh Long phấn khởi đeo chiếc nhẫn trứng bồ câu đó vào ngón áp út của Diệp Lan. Ánh sáng của nó làm chói mắt Tố Diệp. Cô bất giác cảm thấy một nỗi buồn thương không tên.
Cô vô thức ngước mắt lên, không hề nghĩ ánh mắt cô chạm phải ánh mắt Niên Bách Ngạn ở phía xa đang nhìn về đây, đôi mắt anh sâu xa và phức tạp. Tim chợt thắt lại, Tố Diệp vội vàng quay đi chỗ khác. Cô bất ngờ liếc thấy một bóng hình quạnh quẽ, lặng lẽ rời khỏi đây.
Là… Tố Khải…
Tố Diệp không ở lại tới cuối cùng dự đám cưới của Lâm Yêu Yêu. Một là Diệp Uyên với Lâm Yêu Yêu như hình với bóng, ngay cả lúc bạn bè nói chuyện, anh ấy cũng phải chen vào vài câu. Hai là ngày mai Tố Diệp phải đi công tác, tuy rằng ngàn vạn lần không đồng ý, nhưng đây là chuyến đi đã được quyết định, không thể trốn tránh, cô chỉ còn cách nghe theo.
Đợi tới khi trời nhá nhem tối, vũ hội bắt đầu, Tố Diệp bèn rời khỏi đám cưới.
Khi cô đi, Niên Bách Ngạn đang uống rượu, trò chuyện với mọi người lặng lẽ nhìn thấy bóng hình cô. Anh bèn gọi Hứa Đồng tới.
Đã có dự tính trước nên lúc tới đây Tố Diệp không đi xe. Vì thế lúc về, cô đứng bên lề đường, bình tĩnh đợi một chiếc xe trống người lướt qua. Đợi mãi mà chẳng được cái nào, cô định bụng đi bộ lên một đoạn, nhân tiện giải tỏa hơi rượu trên cơ thể.
Một chiếc xe cứ thế vững vàng, vừa vặn đỗ trước mặt cô.
Tố Diệp dừng bước, nhận ra đó là xe của Niên Bách Ngạn, trái tim cô bỗng chốc náo động.
Chẳng mấy chốc, cửa xe được hạ xuống. Người ngồi trong lại là Hứa Đồng.
Cô ấy xuống xe, sau khi mở cửa xe ra bèn nói: “Bác sỹ Tố! Giờ này khó bắt xe lắm, cô lên xe đi!”
Tố Diệp liếm môi: “Không cần đâu!”
“Bác sỹ Tố! Tôi cần phải hoàn thành nhiệm vụ, cô đừng làm khó tôi.” Hứa Đồng mỉm cười.
Hình ảnh Niên Bách Ngạn chợt hiện về trong đầu Tố Diệp, khiến con tim bỗng căng thẳng. Cô gật đầu rồi ngồi vào trong.
Hứa Đồng khởi động xe, rồi lái về phía Sanlitun.
Nhìn những bóng cây lùi dần về phía sau, Tố Diệp dựa ra sau ghế. Trên người cô vẫn còn thấm mùi hương của Niên Bách Ngạn, bàng hoàng tựa một giấc mơ. Cô lại nhớ tới Diệp Lan, tâm trạng liền lắng xuống. Cô thở dài: “Hứa Đồng! Đưa tôi tới Đông Tây đi!”
Hứa Đồng nhìn cô qua gương chiếu hậu, khẽ gật đầu rồi xoay vô lăng, đi về hướng ngược lại.
Buổi tối, sở cảnh sát có vẻ yên tĩnh hơn.
Khi Tố Diệp gõ cửa, Tố Khải đang vùi đầu đọc một bản phân tích vụ án. Hàng lông mày của cậu hình thành một nếp nhăn rất sâu. Nghe thấy tiếng gõ cửa, ngó qua ô cửa kính thấy là Tố Diệp, cậu bèn đứng dậy, mở cửa cho cô.
Tố Diệp bước vào, tiện tay đóng cửa lại. Cô không nói gì, chỉ ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc của cậu.
Nếu không biết chuyện Tố Khải đã tới đám cưới, có lẽ Tố Diệp sẽ không định tới làm phiền công việc của nó. Nó và Diệp Uyên không thân thiết, hoàn toàn có thể không cần tới dự. Nếu đã tới, chứng tỏ nó chỉ muốn gặp một người. Nhưng rất rõ ràng, cảnh Cảnh Long cầu hôn hôm nay không nên để Tố Khải nhìn thấy. Bóng hình nó trông vô cùng lạc lõng. Cô rất lo cho tâm trạng của nó.
“Sao vậy? Sao lại nhìn em như nhìn động vật quý hiếm thế?” Trông Tố Khải có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn đùa cợt, rót cho cô một cốc nước.
Tố Diệp thở dài: “Em từ bỏ Diệp Lan rồi phải không?”
Tố Khải cũng tự rót cho mình một cốc, buồn bã ngồi lên ghế. Rất lâu sau, cậu mới buông một câu: “Không phải đoạn tình cảm nào cũng chính xác. Em và Diệp Lan cuối cùng vẫn là người của hai thế giới.”
“Em bỏ cuộc rồi ư?” Cô hỏi lại lần nữa.
Tố Khải đặt cốc nước xuống, ngước mắt nhìn cô: “Đúng vậy! Em buông tay rồi. Chị! Nếu chị muốn khuyên nhủ em thì đừng nói nữa, có rất nhiều chuyện khi đã thay đổi sẽ không thể tìm lại được cảm giác như lúc ban đầu.”
Tố Diệp nhấp một ngụm nước, nặng nề nói một câu: “Thực tế là chị cũng không có tư cách khuyên em, vì người không thể quay lại được đâu chỉ có mình em?”
Tố Khải nhìn cô.
Nhưng Tố Diệp không nói thêm gì nữa. Cô nghịch chiếc cốc rồi lẩm bẩm: “Có thể thứ mà chúng ta thua trước nay không phải là tình yêu, mà là chính bản thân mình.”
Tố Khải nhíu mày, bàn tay cầm cốc nước cũng hơi run.
“Nếu Diệp Lan thật sự lấy Cảnh Long, em cũng sẽ không quan tâm chút nào sao?” Cô hỏi.
Lần này Tố Khải đáp rất dứt khoát: “Không, em quan tâm. Em vẫn còn yêu cô ấy.”
“Vậy còn Khaki thì sao?”
“Em chưa bao giờ yêu Khaki. Về điểm này bản thân em rõ hơn ai hết.”
Lúc đó Tố Diệp mới hiểu, nỗi đau khổ tột cùng trên thế gian này chỉ đến thế mà thôi. Rõ ràng là những người yêu thương nhau lại chẳng thể đi cạnh nhau suốt cuộc đời.
Điện thoại bàn chợt reo vang, đánh tan bầu không khí lạnh lẽo, u ám. Tố Khải nhấc máy lên, chỉ “alô” một tiếng rồi lắng nghe. Sắc mặt cậu càng lúc càng sa sầm lại. Sau khi đặt điện thoại xuống, cậu đứng dậy, cầm mũ cảnh sát lên, đội vào đầu.
Tố Diệp biết cậu phải tới hiện trường, bèn hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tại tiểu khu Thúy Viên vừa xảy ra một vụ tự sát ly kỳ.”
Tố Diệp vừa nghe, bèn vội nói: “Chị đi cùng em!”
Xe cảnh sát nhanh chóng có mặt tại hiện trường. Đã có một nhóm đồng nghiệp tới khu Thúy Viên từ trước. Pháp y và nhân viên pháp chứng đều đang bận rộn trong căng thẳng. Tố Diệp đi theo Tố Khải vào khu vực được chăng dây bảo vệ, đi lên gác với thân phận chuyên gia tâm lý được sở cảnh sát mời về.
Là một căn nhà với một phòng khách và một phòng ngủ. Người phát hiện ra nạn nhân là chủ nhà. Theo lời khai của chủ nhà, hai năm trước nạn nhân đã chuyển tới đây, lần nào cũng trả tiền nhà theo từng quý. Hôm nay ông ta tới là để giục nạn nhân nộp tiền nhà ba tháng tiếp theo. Ai ngờ gõ cửa mãi cũng không thấy ai ra mở. Chủ nhà sợ có chuyện gì bèn dùng chìa khóa dự phòng mở cửa vào nhà, không hề nghĩ sẽ nhìn thấy cảnh nạn nhân tắt thở.
Tố Khải lệnh cho cấp dưới đi làm một bản bút lục lấy lời khai của chủ nhà và hàng xóm xung quanh, còn cậu đeo khẩu trang và găng tay đi vào phòng ngủ. Lúc này nạn nhân đang dựa vào tường, khắp người máu chảy lênh láng.
“Chắc chắn là tự sát chứ?” Cậu ngồi xuống, hỏi pháp y.
Sở dĩ cậu nghi ngờ vì người chết bị trói gô chân tay. Cách chết này rõ ràng là bị kẻ khác sát hại.
Pháp y trầm mặc: “Tôi cũng đang hoài nghi. Động cơ tự sát của nạn nhân và cách thức tử vong đều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ. Nhưng ban nãy tôi đã kiểm tra một chút, trên người nạn nhân ngoài vết thương trí mạng tại động mạch chủ trên cổ ra thì không còn bất kỳ thương tích nào khác, cũng không có dấu vết giằng co, đánh lộn với ai.”
Tố Diệp đi vào cùng Tố Khải. Cô không nhìn nạn nhân trước, mà nhìn xung quanh phòng. Trên đỉnh đầu là ngọn đèn màu đỏ cam, u tối, mờ mờ. Trên tường dán rất nhiều giấy, trên giấy lại tô vẽ rất nhiều hình thù quái dị. Cả bức ảnh trước khi nạn nhân tử vong cũng được treo trên tường. Từ bức ảnh có thể thấy, nạn nhân cũng là người có khuôn mặt thanh tú, ưa nhìn.
“Tố Khải!” Cô nhìn chằm chằm vào một hình vẽ rồi gọi Tố Khải.
Tố Khải bước tới.
Cô giơ tay chỉ vào nó: “Em có cảm thấy hình vẽ kia rất quen không?”
Tố Khải nhìn kỹ, là một hình vẽ trông giống như đồ đằng, được dùng bút chì phác họa từng đường nét, thoạt nhìn là hình một con bướm.
Lại là hình vẽ này!
Tố Khải chắc chắn không thể quên nó. Trong vụ án chặt xác lúc trước, phạm nhân tự sát đó cũng đã để lại trên tường hình vẽ này. Lúc đó anh còn quên ăn quên ngủ để tìm ra nó, nhưng không một chút manh mối. Vì vậy, vụ án ấy và hình vẽ liên quan tới nó cũng bị tạm dừng điều tra.
Hình vẽ này đại diện cho thứ gì? Cho đến nay cả cô và Tố Khải đều chưa tìm ra manh mối.
Tố Diệp lại giơ tay lật tờ giấy bên cạnh ra. Khi góc tờ giấy được lật ra, có một hàng chữ nhỏ đập vào mắt cô. Tố Diệp vội vàng tiến lên xem. Là một câu nói được viết lên bằng bút mực đỏ, nét chữ rất thanh thoát.
“Hắn ta đã nhấn chìm tòa thành của Thượng đế, dùng đôi cánh của hắn để trừng phạt những kẻ có tội. Tôi là kẻ có tội, thế nên cam tâm tình nguyện đi theo hắn.” Tố Khải lẩm bẩm đọc lại dòng chữ trên tường, sau xong lại chau mày: “Tại sao lại là dòng chữ này?"