Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele
Quyển 6 - Chương 20: Hàng xóm mới
Quyển 6 - Chương 20: Hàng xóm mới
Cát Na hài lòng mỉm cười, ôm chặt lấy cổ của Trình Thiếu Tiên, “Còn có người phụ nữ khác từng đến nhà của anh à?”
Trình Thiếu Tiên không thèm để ý tới, có lẽ là biết có đẩy ra cũng vô ích nên dứt khoát để cô tự do hành động.
“Em đoán chẳng có cô nào.” Cát Na có vẻ rất hứng khởi, bám chặt vào lòng anh, “Thiếu Tiên, em biết anh đối với em vẫn nhớ mãi không quên mà.”
Vẻ mặt Trình Thiếu Tiên bất đắc dĩ.
Trang Noãn Thần vẫn cố gắng nén cười, nhìn không ra Cát Na là người rất… cởi mở, lại nhìn thấy vẻ mặt kia của Trình Thiếu Tiên, cô vẫn là lần đầu tiên thấy anh bị ép đến bộ dạng bất đắc dĩ thế này, “Cát Na, vậy tối nay em thực sự không theo chị về nhà?”
“Em cũng chẳng dám làm kỳ đà cản mũi chị và anh em đâu, anh ấy sẽ đánh chết em mất.” Cát Na ngọt ngào nói xong, ngửa mặt lên nhìn chiếc cằm gợi cảm của Trình Thiếu Tiên, “Quấy rầy anh chị chi bằng đến quấy rầy người đàn ông độc thân lâu năm này.”
Trình Thiếu Tiên nhíu mày, “Em có biết em rất phiền phức không?”
“Phiền á? Anh thấy em phiền sao? Tại sao em lại nhìn không ra nhỉ?” Cát Na chẳng tức giận, ngược lại còn cười tươi hơn.
Trình Thiếu Tiên bậm môi, “Tôi sẽ không để em vào nhà tôi đâu, đừng có nằm mơ.”
“Anh cam lòng để em lưu lạc đầu đường xó chợ sao?”
“Buồn cười, một thiên kim tiểu thư như em có thể lưu lạc đầu đường xó chợ à?”
“Thiên kim tiểu thư cũng phải kiếm tiền nuôi thân mà, thời buổi này kiếm tiền nhiều đâu có dễ? Ra ngoài ở trọ không tốn tiền à? Trình Thiếu Tiên, em nào có gia cảnh giàu có như anh…”
“Em nói nhiều thật đó.” Trình Thiếu Tiên nhíu mày cắt ngang lời cô.
Cát Na chu môi.
Trang Noãn Thần ở bên cạnh nghe rất rõ, gia cảnh giàu có? Khó trách Trình Thiếu Tiên luôn ra tay hào phóng, “Trình tổng, tôi thấy anh vẫn nên thu nhận em ấy đi, có vẻ em ấy rất quyết tâm.” Không phải cô muốn cầu tình giúp Cát Na, chỉ là cảm thấy một cô gái không nên đi lung tung ở bên ngoài.
“Có nghe thấy chưa? Chị dâu em cũng cầu xin giúp em, Thiếu Tiên…” Cát Na lại bắt đầu làm nũng.
Trình Thiếu Tiên nhìn Trang Noãn Thần, sắc mặt cực chẳng đã, “Em không biết sức phá hoại của cô ấy có bao nhiêu mạnh đâu.”
Cô ngạc nhiên, không đợi lên tiếng hỏi Cát Na đã lập tức giải thích, “Đó là em của trước kia, em của hiện tại không như vậy đâu, Thiếu Tiên, dù sao tối nay anh cũng uống rượu, em theo anh ít nhất không cần tìm lái xe thuê, không phải sao?”
Trình Thiếu Tiên thở dài, hình như sự mè nheo của Cát Na cũng nổi lên tác dụng, “Ở chỗ tôi cũng được, nhưng có hai điều kiện.”
“Anh nói đi nói đi, chỉ nhận anh thu nhận em, đừng nói hai điều, hai mươi điều em cũng đồng ý.”
Anh không để ý tới vẻ hăm hở của cô, lạnh nhạt nói, “Thứ nhất, không được ở quá một tuần; thứ hai, bao hết việc nhà.”
“Yên tâm yên tâm, chỉ cần được ở chỗ của anh, em đảm bảo sẽ hầu hạ anh chu đáo.” Cát Na cười hì hì.
Trình Thiếu Tiên không nói gì nữa, buồn bực uống rượu.
Nhất thời Trang Noãn Thần cũng không biết phải nói gì, cô gặp nhiều cô gái to gan như vậy rồi, nhưng cô nàng có tính cách giống Cát Na vẫn là lần đầu nhìn thấy, nhưng trái lại không khiến người ta chán ghét.
***
Thứ bảy, Trang Noãn Thần ngủ đến no mắt, khi thức dậy đã gần giữa trưa.
Chỗ bên cạnh trống không.
Đầu giường có để lại mảnh giấy, là của Giang Mạc Viễn. Anh ra ngoài từ sớm, nói là sáng phải đi công tác xa, tối quay về cũng có tiệc xã giao, khỏi đợi cơm anh. Trang Noãn Thần xem xong thì để mảnh giấy sang một bên, duỗi thắt lưng, ai thèm đợi cơm anh ta chứ?
Ngoài cửa sổ là màu xanh nhạt.
Trang Noãn Thần mặc áo ngủ đứng ở ban công nhìn ra bên ngoài, lại được khóm trắng khóm hồng trong sân làm cho vui vẻ. Thời gian qua mau thật, đảo mắt xuân về hoa nở, dọc hai bên đường dẫn đến khu biệt thự có trồng cây hoa anh đào, đa chủng loại, thời gian nở hoa cũng khác nhau, hiển nhiên có cây đầu xuân đã nở, hiện giờ lại được phen no mắt.
Ăn chút gì đơn giản, Trang Noãn Thần liền chạy một mạch đến khu Hải Điến.
Nhà mới ở ngay Hải Điến.
Lúc trước cô chọn nhà đã suy nghĩ khá kỹ càng, thứ nhất phải phù hợp để sinh sống, môi trường xung quanh không quá ồn ào; thứ hai cũng suy nghĩ đến tương lai con cái, chọn một nơi tiện đến trường. Hải Điến là khu học viện nổi tiếng Bắc Kinh, từ mầm non đến tiểu học, trung học cùng đại học danh tiếng đều phân bố ở Hải Điến, bầu không khí học viện bao trùm khóc mọi ngõ ngách. Đương nhiên, so với khu Triều Dương của người giàu có, giá nhà ở khu Hải Điến không quá đắt đỏ, may mà tiền huê hồng, tiền thưởng của cô cộng với tiền tích lũy mua nhà cũng được kha khá.
Nhà không lớn, nhưng khiến cô có cảm giác bình yên.
Khu chung cư đã bắt đầu có người sinh sống, điều kiện vật chất thiết bị nhà ở cũng sắp xong, lúc trước cô vì quá bận rộn công việc nên rất hiếm khi đến đây xem xét, hiện tại được một cuối tuần ghé qua xem, cảm giác thật sự rất lâng lâng. Cầm giấy chứng nhận sở hữu nhà cùng tài sản cố định, cô lái xe thẳng vào khu chung cư khép kín, tìm một chỗ đỗ xe tạm.
Xuống xe, là gió xuân ấm áp thổi vào mặt.
Cách đó không xa là cây mai nở rất đẹp.
Phóng tầm mắt đi xa hơn một chút là bãi cỏ xanh um, có ông bà lão dẫn theo con cháu ra chơi đùa. Khu chung cư cấm nuôi chó, tám phần là vì suy nghĩ bảo vệ môi trường.
Vào thang máy, Trang Noãn Thần lấy chìa khóa ra, thở dài một hơi. Người ta nói cũng thật là kỳ lạ, rõ ràng biết cố sống cố chết vì căn nhà như vậy, quyền sở hữu cũng chỉ có 70 năm, nhưng vẫn vui không sao tả nổi, con người là không đủ cảm giác an toàn, người Trung Quốc từ xưa đến nay đều thiếu cảm giác an toàn.
Cửa thang máy mở ra.
Căn hộ trong khu chung cư này đều thuộc dạng hình tháp, một phía ba căn, một phía khác sáu căn. Vị trí cô mua không tồi, ba căn bên này, ánh sáng mặt trời rất tốt.
Khoảng cách giữa ba căn cũng vừa phải, không thân cận quá cũng không xa cách quá.
Trang Noãn Thần vừa định mở cửa vào nhà liền nhìn qua cửa nhà bên cạnh có một bà lão đứng đó, trong tay xách rất nhiều đồ, trái cây lại rơi đầy đất, bà muốn cúi người nhặt lại nhưng không tiện. Trang Noãn Thần thấy thế bèn vội vàng bước đến, giúp nhặt đồ lên.
“Cám ơn cháu nhé.” Bà lão vẻ mặt nhân từ, mỉm cười nhìn cô.
“Dạ không có gì.” Trang Noãn Thần đưa lại trái cây cho bà, cười nhẹ.
“Hiện tại mấy cô gái có lòng nhiệt tình như cháu càng lúc càng hiếm.” Bà lão khen ngợi.
Trang Noãn Thần khẽ nói, “Chỉ là tiện tay thôi mà.”
“Cháu cũng sống ở đây à?”
Cô gật đầu, chỉ vào cửa nhà bên cạnh, “Ở ngay sát bên.”
Bà lão gật đầu, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Trang Noãn Thần cũng không nói nữa, đi vào nhà.
Mở cửa, căn nhà tràn ngập ánh nắng ấm áp.
Ấm áp, biểu thị cho hương vị mùa xuân.
Căn hộ toàn màu trắng, cửa sổ đối diện với vườn hoa của khu nhà, điểm thêm màu xanh lá nhạt thanh nhã cho căn nhà. Vật dụng trong nhà đều do cha mẹ cô chọn, mỗi một thứ cô đều rất thích.
So với biệt thự mà nói, diện tích căn hộ này hơi nhỏ, nhưng cô đặt mình trong đó lại có cảm giác thỏa mãn chưa từng có, cảm giác thỏa mãn này phát ra từ nội tâm, thẩm thấu ra bên ngoài từng chút một, rốt cục cô cũng hiểu, vì sao đại đa số người cả đời đều muốn mua nhà, thực sự thứ mà người ta mua không phải là nhà, mà là cảm giác bình yên. Có nhà mới có gốc rễ, có gốc rễ sẽ không cảm thấy bản thân trôi không mục đích như đám lục bình.
Cũng từ lúc bắt đầu cô bước vào căn nhà này, rốt cục cô cũng biết, bản thân không còn là người ngoài tỉnh phiêu bạt đến Bắc Kinh nữa.
Trang Noãn Thần nhẹ nhàng mỉm cười, đưa tay vuốt ve mỗi một chỗ trong nhà, ước gì có thể chạm đến mỗi một viên gạch mỗi một tấm ngói, thứ cảm giác này thật là kỳ diệu. Vén rèm ra, để ánh nắng tràn vào phòng, cô chưa bao giờ cảm thấy ánh nắng lại ấm áp đến thế.
Đơn giản dọn dẹp một chút, đang suy tư thì có người gõ cửa.
Trang Noãn Thần cảm thấy kỳ lạ, ai biết cô sống ở đây chứ?
Mở cửa ra lại ngẩn ngơ một lúc, là bà lão mới nãy, trong tay bưng một dĩa trái cây đứng bên ngoài cửa.
“Cô gái à, còn chưa dọn vào à? Trái cây bà mua tươi lắm, tặng cháu một ít ăn thử.”
Trang Noãn Thần vội vàng nhận lấy, mời bà vào phòng.
Bà lão cười rồi bước vào, nhìn quanh một vòng, “Không tệ, trang trí rất tao nhã lịch sự.”
“Mời bà ngồi.” Trang Noãn Thần cười tiếp đón, “Để bà tốn kém thật ngại quá.”
“Đâu có, nếu cháu không nhiệt tình giúp đỡ , bây giờ bà còn chưa vào được nhà.” Bà lão nói đùa, bà ăn mặc vô cùng chú ý, tóc cũng búi ngay ngắn, vừa thấy thì biết là người rất có gia giáo hàm dưỡng.
Trang Noãn Thần cười cười, cắt trái cây xong thì đặt xuống trước mặt bà, “Cháu vừa mới đến xem nhà thôi, trong nhà không có chuẩn bị gì cả, may mà có hoa quả của bà. Bà à, bà sống một mình sao?”
Bà lão gật đầu, nghĩ ngợi, “Căn hộ này bà cũng mới mua không bao lâu, chủ nhà trước đi rồi, bà vừa mới nhận nhà thôi.”
Trang Noãn Thần gật đầu, “Vậy người nhà của bà đâu?”
“Chúng nó à, đều ở nước ngoài cả.” Bà lão cười nói.
“Vậy chỉ có mình bà ở lại đây à?” Trang Noãn Thần kinh ngạc.
“Cũng không phải một mình.” Bà lão cười hiền, “Tôi còn một đứa cháu ở đây, lúc nó rãnh rỗi cũng có đến thăm tôi.”
Trang Noãn Thần không tán đồng, “Vậy sao bà không dọn qua sống chung với cháu bà, như vậy sẽ có người chăm sóc cho bà.”
“Cô gái à, đừng thấy bà già cả, thật sự bà rất khỏe, nghĩ lại hồi trẻ bà cũng có rèn luyện lắm.” Bà lão nhẹ nhàng nói, “Vả lại, bình thường công việc của cháu bà rất bận, bà vừa gặp nó là nhức đầu, chi bằng sống một mình ở chỗ này sẽ yên tĩnh hơn.”
“Nếu cháu thường xuyên sống ở đây thì tốt rồi, có thể thỉnh thoảng chăm sóc bà.” Trang Noãn Thần thật lòng rất thích bà lão. Từ bé cô không có bà, không biết tình cảm bà cháu là cảm giác gì, nhìn thấy bạn bè khác có bà nội thương bà ngoại yêu thì rất hâm mộ, bà lão này trông hiền từ tốt bụng, cô cũng hy vọng có được một người bà như thế.
Sau khi bà lão nghe vậy liền cười rồi nắm lấy tay cô, “Vậy cháu xem bà như bà cháu là được, bình thường không đến cũng không sao, lúc đến nhớ ghé thăm bà.”
Trang Noãn Thần thấy ấm lòng.
“Cháu tên gì?” Bà lão hỏi.
“Trang Noãn Thần.”
Bà gật đầu, “Bà họ Viên.”
“Bà Viên.”
“Đồ ngốc, gọi bà thì được rồi.”
Trang Noãn Thần cười.
“Trang Noãn Thần… Noãn Thần… Tên nghe rất hay.” Bà Viên nhìn cô, vô cùng yêu thích, “Kết hôn chưa?”
Cô nhẹ nhàng gật đầu.