Hào môn kinh mộng: 99 ngày làm cô dâu
Quyển 10 - Chương 23: Người Tài Giỏi
Quyển 10 - Chương 23: Người Tài Giỏi
Tin tốt về Hoà thị không ngừng xuất hiện trên báo chí. Nhà xưởng nước hoa bắt đầu tăng ca ngày đêm. Mỗi dây chuyền sản xuất đều được quản lý chặt chẽ. Tô Nhiễm đích thân trông coi, kiểm tra tỉ mỉ từng khâu. Gần tới ngày phát hành, cô cảm thấy rất khẩn trương nhưng may mắn có Lệ Minh Vũ ở cạnh giúp đỡ, không thôi cô cũng không có cách nào hoàn thành trọng trách này.
Trước đây, cô cũng từng làm nước hoa nhưng cô chỉ hoàn thành giai đoạn pha chế mẫu. Về đóng gói thành phẩm và phát hành, cô chưa từng thử qua. Vì vậy Hoà Vy và Lệ Minh Vũ bỗng chốc trở thành chỗ tư vấn, hướng dẫn cô hoàn thành mọi việc.
Ngày hôm nay, sắc trời ảm đạm, mây đen giăng kín bầu trời.
Tô Nhiễm tỉnh dậy nhìn thấy bầu trời xám xịt, cô mới biết mình đã ngủ thiếp đi. Cô định ngồi dậy, lại lơ đãng nhìn thấy người đàn ông ngồi tập trung xem tài liệu cạnh bàn trà.
Tô Nhiễm ngắm nhìn tới si mê. Cảm thấy hơi thở của mình tràn ngập mùi hổ phách, cô cụp mắt xuống thấy áo khoác của anh đang đắp trên người mình. Dường như có tâm linh tương thông, Lệ Minh Vũ cũng ngẩng lên nhìn cô. Loáng cái, đôi mắt anh nhuốm đầy ý cười, giọng nói trầm thấp của anh cất lên…
“Em dậy rồi?”
Tô Nhiễm không chịu ngồi dậy, cô ôm áo khoác của anh vào lòng, lười biếng gật đầu.
Lệ Minh Vũ đi lại ngồi cạnh cô, anh đưa cô tập tài liệu, “Anh đã chọn đối tác giúp em. Những công ty này phát triển ổn định trong mấy năm trở gần đây, lại được tiếng tốt trong chính quyền. Em chọn bất cứ công ty nào trong danh sách này đều được.”
Tô Nhiễm giám sát công việc suốt nhiều ngày liền nên mệt phờ người. Hôm nay không gắng gượng nổi nữa, cô mới mặt dày nhờ đến Lệ Minh Vũ giúp đỡ. Nhưng không ngờ trong lúc ngồi đợi, cô lại ngủ thiếp đi, anh đi vào lúc nào cũng không biết. Bây giờ nghe anh nói đã xử lý xong giúp cô, mắt cô loé vẻ ngạc nhiên, “Tài liệu dày như vậy mà anh chọn xong rồi?”
Vẻ mặt kinh ngạc của cô hoàn toàn thoả mãn tính sĩ diện đàn ông của anh. Lệ Minh Vũ cười vò tóc cô, “Đồ ngốc, em quên anh làm gì à? Mấy năm nay công ty nào mở cửa, công ty nào đóng cửa, chuyện kinh doanh cái gì, hoạt động như thế nào anh đều nắm rõ, vậy nên anh chọn lựa rất dễ.”
Tô Nhiễm đỏ mặt, cô không nhận lấy tập tài liệu mà chủ động dựa vào ngực anh, cô cất giọng nũng nịu, “Thật là, ai giễu cợt anh như vậy chứ? Lần đầu tiên em tiếp xúc với họ, em thấy lạ là đúng rồi.”
Lệ Minh Vũ nghe cô phản đối, anh cũng mỉm cười nhìn cô.
Tô Nhiễm thoát khỏi lòng anh, cô cầm tập tài liệu lên, vừa xem vừa khen anh, “Minh Vũ, anh còn nhận xét cho em nữa ư?” Có lẽ sợ cô phải tra cứu thông tin liên quan nên anh còn dụng tâm ghi chú ngắn gọn bên cạnh tên công ty hay tập đoàn đáng tin cậy.
Lệ Minh Vũ cười trìu mến, “Có phải làm đánh giá đâu mà em kêu là nhận xét.”
Tô Nhiễm đóng tập tài liệu, cô ôm cổ anh, “Minh Vũ, tại sao chuyện em cho là khó lại đơn giản với anh đến vậy nhỉ?”
“Bởi vì em khờ.”
“Đáng ghét.” Cô cười, vươn tay đánh nhẹ anh.
Lệ Minh Vũ để mặc cô đánh mình. Anh nắm chặt tay cô, thấy mắt cô có quầng thâm, anh xót xa khôn xiết, “Nếu không tại anh bận rộn, anh sẽ không để em đụng vào những chuyện liên quan đến Đào Tuý. Dạo này nhìn em rất xanh xao.”
“Nếu em giỏi như Hoà Vy thì hay biết mấy. Lúc đó, em có thể làm được nhiều việc to tát, đáng tiếc em chỉ hứng thú với nước hoa, còn kinh doanh thì hữu tâm vô lực.” Tô Nhiễm nói nghiêm túc.
“Phụ nữ không cần gò ép bản thân, cứ làm việc mình thích là được.” Lệ Minh Vũ nói chân thành, anh ôm cô vào lòng, “Trên đời này, không ai là hoàn mỹ.”
Tô Nhiễm cảm thấy ấm lòng nhưng cô vẫn cố tình nói, “Anh có vẻ rất kỳ thị.”
“Anh kỳ thị em?” Lệ Minh Vũ cúi đầu nhìn cô, miệng nở nụ cười dịu dàng.
Tô Nhiễm nghiền ngẫm, cô chớp mắt nhìn anh, “Anh không kỳ thị em nhưng anh kỳ thị phụ nữ thành công có sự nghiệp.”
Lệ Minh Vũ chẳng nói chẳng rằng, anh nhún vai, “Nói thật, anh không muốn cưới phụ nữ có sự nghiệp làm vợ. Vì vậy thấy em dần đi theo hướng này. Nếu không em cứ gắng gượng trở thành kiểu phụ nữ ấy, tới lúc đó người chịu khổ lại là anh.”
“Thì ra anh nhỏ nhen như vậy.” Tô Nhiễm lườm anh, cô nhéo má anh, “Đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm, bình thường đối xử tốt với em, ai ngờ lại ghen ghét người tài giỏi.”
“Được rồi, cô nàng tài giỏi.” Lệ Minh Vũ chiều chuộng Tô Nhiễm, anh cười nói để mặc cô hồ đồ, “Tài giỏi như em, không đọc tài liệu vẫn tìm được đối tượng hợp tác thích hợp à?”
Tô Nhiễm lật đật rúc vào lòng anh, cô nhõng nhẽo, “Anh biết sở trường của người tài giỏi là gì không?”
Lệ Minh Vũ mỉm cười, anh cúi đầu chờ cô nói.
Tô Nhiễm cười xảo quyệt, cô chỉ lên ngực anh, “Đó là biết cách dùng người, giống như em đây, em tìm anh giúp đỡ, dĩ nhiên em tin tưởng anh.” Cô ôm chặt lấy anh nịnh nọt, “Em tin anh sẽ giúp em hết mình. Đối tượng hợp tác anh chọn nhất định là tốt nhất, em không hề lo lắng.”
Lệ Minh Vũ giấu ý cười vào đáy mắt, anh giả vờ vỡ lẽ, “Thì ra đây là người tài giỏi, không ngờ hôm nay anh lại được mở rộng tầm mắt. Nhưng anh thấy người tài giỏi còn một bản lĩnh khác.”
“Bản lĩnh gì?” Tô Nhiễm không thấy vẻ trêu chọc trong mắt anh, cô hỏi nghiêm túc.
Lệ Minh Vũ véo mũi Tô Nhiễm, “Đó là nói dối trôi chảy. Khi em cần tới anh thì miệng ngọt còn hơn đường.”
“Ai nói?” Tô Nhiễm biết anh chòng ghẹo nhưng cô không giận anh, cô nhìu mày, “Lúc em không cần anh, em cũng vậy cơ mà.”
“Lúc không cần anh?” Lệ Minh Vũ ôm chầm cô, anh cúi đầu sát vào cô, “Lúc nào là lúc không cần anh?”
Hơi thở của anh khiến Tô Nhiễm ngứa ngáy, cô cười tránh né, “Không biết, em chưa kịp nghĩ tới.”
“Dựa theo kinh nghiệm của anh, đêm nào em cũng dùng tới anh, khi không cần anh chỉ có ban ngày.” Lệ Minh Vũ áp mặt vào tai cô. Tô Nhiễm càng né tránh, anh càng dí sát, anh thủ thỉ vào tai cô, “Hay anh với em bổ sung thêm vào ban ngày đi. Để em biết em cần anh biết bao nhiêu.”
“Đồ háo sắc đáng ghét!” Tô Nhiễm đỏ mặt, chống tay trước ngực anh, “Anh đừng quậy nữa. Anh là bộ trưởng, không được bắt nạt dân thường.”
Câu nói của Tô Nhiễm chọc Lệ Minh Vũ bật cười.
Tô Nhiễm dựa vào người Lệ Minh Vũ, cô hít sâu mùi hương trên người anh, “Minh Vũ, anh nói con người không ai hoàn hảo nhưng trong mắt em, không có chuyện gì làm khó được anh.”
“Có chứ, anh có chuyện nghĩ mãi cũng không ra.”
“Thật chứ? Sao em không biết?”
Lệ Minh Vũ cười nhìn cô, “Ví dụ như cầu hôn em, tới bây giờ anh vẫn chưa biết cách lãng mạn là gì.”
Tô Nhiễm phì cười, “Em nói chuyện đàng hoàng với anh, anh lại mang em ra làm trò đùa.” Cô cố tình liếc anh, “Em thấy anh vừa phải giải quyết công việc của anh, rồi còn giúp em cả chuyện Hoà thị, em không biết có phải anh làm bằng sắt không? Anh không mệt ư?”
“Như vậy mới làm em thấy anh là ông xã tốt nhất, cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh.” Lệ Minh Vũ mỉm cười.
“Chảnh choẹ.” Tô Nhiễm cũng cười, tuy nghiên trong lòng cô lại thừa nhận câu nói này của anh.
Lệ Minh Vũ vừa hạnh phúc vừa xót xa nhìn cô, anh hôn cô, “Em ngủ thêm một lát. Anh sẽ giúp em xác định đối tượng hợp tác.”
Anh biết con người cô ghét vướng vào những chuyện rườm rà. Tô Nhiễm khác với Hoà Vy, cô đã quen sống thoải mái theo ý của bản thân. Tô Nhiễm hạnh phúc gật đầu, cô lại nằm xuống ghế sô pha, Lệ Minh Vũ đắp áo khoác của mình lên người cô, giơ tay vén tóc loà xoà trước trán cô sang bên. Cảm giác buồn ngủ mau chóng ùa đến Tô Nhiễm. Có anh giải quyết công việc, nỗi lo của cô cũng vơi đi nhiều. Tô Nhiễm nhẹ nhõm chìm sâu vào giấc ngủ.