Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1388: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (648)
- Truyenconect
- Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
- Chương 1388: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (648)
Chương 1388: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (648)
Sau bữa ăn, Phong Lăng rất chu đáo, đi gọt hoa quả, đều là những loại trái cây mềm như chuối, nho, sau khi cắt thành miếng nhỏ thì đặt chiếc đĩa vào tay Lệ Nam Hành.
Bây giờ, Lệ Nam Hành cứ “mong manh yếu đuối” đắp tấm thảm trên chân, ngoan ngoãn ngồi ở ghế sofa, trong tay cầm một đĩa trái cây nhỏ, trên đĩa còn có thêm một chiếc dĩa. Khi được nhét đĩa trái cây vào tay, anh khẽ mỉm cười, đến khi nghe thấy tiếng Phong Lăng quay người đi làm việc tiếp: “Em có chắc là mỗi ngày đều cứ tận tình chăm sóc anh được như này sao? Một vài ngày còn được, chứ anh cũng không biết cần phải tĩnh dưỡng bao lâu. Anh thấy, hay là tìm một cô giúp việc đến để phụ em, kiểu người sáng đến chiều về theo giờ cố định ấy.”
Phong Lăng không trả lời, cô đã vào phòng tắm làm mấy việc khác rồi.
Sau khi làm xong, cô mới trả lời anh: “Tạm thời không cần. Bây giờ, dựa vào liều lượng thuốc anh dùng và những động tác anh luyện tập mỗi ngày để phục hồi sức khỏe, em nghĩ chắc khoảng nửa năm là anh cũng khỏe lên nhiều rồi. Thể lực đã tốt lên trông thấy, chỉ cần hồi phục lại chức năng của các cơ quan trong cơ thể mà thôi. Chẳng phải là nằm liệt giường, không nhất thiết phải tìm người giúp việc.”
Lệ Nam Hành tìm hướng phát ra âm thanh của cô, hơi nghiêng đầu: “Em đang làm gì vậy?”
“Anh ăn chút trái cây đã. Mặc dù đã nhờ người đến dọn dẹp nhà, nhưng em sợ vẫn chưa sạch sẽ cho lắm. Dù sao chuyện anh ưa sạch sẽ ai ai cũng biết.” Phong Lăng nói rất bình thường: “Em khử trùng trong nhà tắm, một chút nữa sẽ xả nước tắm giúp anh.”
“Anh làm gì sạch sẽ đến mức đấy.” Lệ Nam Hành thở dài. Cũng vì anh không nhìn được, chỉ nghe thôi mà anh cũng biết từ khi quay về, Phong Lăng chưa ngơi tay lúc nào.
Anh giơ tay, vẫy vẫy về phía cô: “Lại đây.”
Phong Lăng không hiểu gì, đi tới: “Sao thế?”
“Lại gần đây.”
“...”
Phong Lăng lại tiến thêm một bước, khi đến gần chân của anh, đang muốn hỏi anh định làm gì, đột nhiên người đàn ông giơ tay ra, chuẩn xác tóm lấy cổ tay cô, bởi vì cô không đề phòng nên vừa kéo một cái, cả người đã lao về phía trước. Theo bản năng, cô sợ đè lên người anh khiến anh đau nên nhanh chóng giơ tay ra chống lên thành ghế sofa ở sau lưng. Cô cúi đầu, đôi môi của cô dường như chạm vào sống mũi thẳng tắp của anh.
Người đàn ông thừa dịp, cứ thế thoải mái dựa vào lưng ghế sofa, hơi ngẩng đầu lên, bày ra vẻ mặt hưởng thụ bị “ép vào sofa”, hơi nhướng mày: “Em muốn làm gì?”
Phong Lăng cúi đầu, trừng mắt với anh ở khoảng cách rất gần: “Đáng ra là em phải hỏi anh muốn làm gì mới đúng.”
Người đàn ông cười nhẹ: “Anh gọi em lại đây để ngồi nghỉ một lát, em đè lên anh làm gì?”
“...” Phong Lăng nhìn anh, không nói nên lời. Nhưng đôi mắt bị băng một lớp gạc, thật sự khiến cô không nhìn được mắt anh, chỉ có thể im lặng mà lùi lại phía sau.
Ai ngờ, sau lưng bỗng bị siết chặt. Có lẽ toàn bộ sức lực tích góp được của người đàn ông đều dồn hết lên cánh tay kia, ôm chặt lấy cô. Lần này, Phong Lăng vừa cúi đầu, suýt chút nữa là mũi đụng vào xương quai xanh của Lệ Nam Hành. Cô vội vã nhích đầu mình lên cao một chút, đôi môi lướt qua động mạch của anh. Có thể cảm nhận được nhịp đập của động mạch ở dưới làn da ấm áp.
Lệ Nam Hành cúi đầu, hôn lên trán cô. Phong Lăng đang muốn giãy thoát khỏi anh, nhưng vì cái hôn nhẹ này mà ngơ ngẩn một lúc, cô không động đậy, chỉ khẽ nói: “Em đè lên vết thương, anh không đau sao?”
“Đã khép miệng rồi, nghỉ ngơi thêm chút là khỏi thôi. Em cũng không nặng mấy, chẳng đau chút nào.” Người đàn ông nói rồi ôm cô chặt hơn: “Nói để em chăm sóc anh, chỉ là muốn ở riêng với em mà thôi, không cần phải bận rộn mãi thế. Anh chỉ không nhìn thấy thôi chứ không phải nằm liệt giường, rất nhiều chuyện không cần phải tận tình chu đáo quá, hiểu chưa?”
Phong Lăng im lặng một lúc rồi mới thấp giọng “vâng”. Cô không dám nói thêm, bởi vì chỉ cần mở miệng, môi của cô sẽ chạm vào động mạch của anh. Động mạch của anh cứ đập liên hồi một cách chân thực như vậy khiến lòng cô như thắt lại. Không phải lúc nào cô cũng có thể cảm nhận được sức sống của anh, cảm nhận được việc anh đang sống ở bên cạnh mình.
“Ngồi xuống nghỉ lát đi, anh có thể tự tắm được.”
“Đợi lát nữa rồi nói chuyện đó.” Phong Lăng không chịu đựng được cái cảnh dính sát lên cổ anh như này, nhanh chóng lùi lại ra sau, đồng thời cũng đẩy nhẹ anh ra.
Lệ Nam Hành không cố gắng kéo cô lại, có điều khi cô đứng dậy, anh vô ý sượt tay qua tai cô, sờ thấy tai cô nóng hơn bình thường.
Anh nhanh chóng tìm kiếm hướng cô đang đứng, quay đầu qua. Phong Lăng hắng giọng một tiếng, rồi nhanh chóng chạy vào nhà tắm khử trùng. Lần này cô dứt khoát đóng cửa phòng tắm lại, tránh việc anh lại nghe thấy tiếng cô cọ rửa bồn tắm ở bên trong.
Thật ra tình trạng của Lệ Nam Hành hiện giờ không thích hợp ngâm bồn, Phong Lăng đã cân nhắc rất lâu. Cho dù bồn tắm đã được khử khuẩn sạch sẽ rồi nhưng vẫn nên để Lệ Nam Hành tắm qua rồi đi ra thì hơn. Bởi vì phòng tắm rất nóng, không tốt cho những vết thương trên người anh, chúng mới chỉ lên lớp da non rất mỏng ở ngoài thôi.
Sức khỏe của Lệ Nam Hành đã tốt hơn nhiều so với hồi mới quay trở lại Los Angeles, nhưng mỗi ngày ở bệnh viện đã cố định giờ giấc đi ngủ và đồng hồ sinh học của anh. Vậy nên còn chưa đến chín rưỡi tối, Phong Lăng đã dắt anh vào phòng ngủ. Cô vuốt phẳng chiếc chăn bông mềm rồi dìu anh nằm xuống giường.
Mặc dù Lệ Nam Hành nói cô đi ngủ sớm nhưng vì Phong Lăng chưa tắm rửa, thay đồ nên nói đợi một lát. Đến khi cô ra ngoài uống cốc nước rồi quay vào, người đàn ông đã dần chìm vào giấc ngủ.
Phong Lăng đi lại khẽ khàng, không đánh thức anh dậy.
...
Ngày hôm say, Lệ Nam Hành bị một tràng tiếng “loảng xoảng” làm cho tỉnh giấc. Cũng không tính là giật mình, ít nhất thì cho dù anh ngủ say cũng không quên là mình đang ở đâu, anh biết mình đang ở căn chung cư của Phong Lăng.
Kết quả, mới sáng ngày ra đã vang vọng âm thanh này.
Người đàn ông mở mắt, nhưng trước mặt vẫn là bóng tối, tuy nhiên tối hôm qua, lúc chườm đá thuốc cho mắt, đôi mắt anh đã không còn quấn băng gạc nữa. Anh thử tìm phương hướng trong bóng tối, mò mẫm một hồi, cuối cùng vẫn vấp phải chiếc ghế sofa đơn ở cách cửa phòng ngủ không xa.
Âm thanh vấp phải đồ không quá lớn, bản thân anh cũng không ngã xuống.
Nhưng Phong Lăng ở bên ngoài nghe thấy tiếng động, nhanh chóng bỏ con gà mình đang giết dở xuống, vội vã chạy vào trong phòng, mở cửa ra liền nhìn thấy Lệ Nam Hành đang giơ tay mò mẫm.