Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1364: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (624)
- Truyenconect
- Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
- Chương 1364: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (624)
Chương 1364: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (624)
Phong Lăng lái xe vòng qua đường sông suốt cả đêm, lúc đi đến gần cánh rừng thì phát hiện chỗ này không hề giống với cánh rừng mà cô từng sống khi còn bé.
Một là cánh rừng hồi nhỏ cô từng sống nằm cạnh biển, và dù sao cũng gần với khu du lịch ven biển nên không quá nguy hiểm như mấy cánh rừng già. Giống như cánh rừng trước mắt này, bên trong đó có khi lại giống như bọn họ từng nói, có thể sẽ gặp phải thứ gì đó mà trong cuộc đời của người bình thường chưa từng thấy cũng như chưa từng nghe đến, bất kể là vật sống hay vật chết.
Cô lưỡng lự một hồi lâu ở bên ngoài, rồi thử chiếu đèn pin vào bên trong. Mấy lần muốn đi vào nhưng lý trí lại nói cho cô biết, cánh rừng kiểu này không phải nơi cô có thể tùy tiện xông vào được. Nhưng nếu Lệ Nam Hành thật sự ở bên trong thì...
Nếu muốn đi vào thì chí ít cũng phải đảm bảo được mỗi một bước đi đều phải hết sức cẩn thận, không thể lái xe vào nên ít nhất cô phải chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ.
Phong Lăng cứ đợi ở bên ngoài như thế đến tận khuya, sau đó cô mới rời đi rồi trở về nông trường Gorjing.
Đêm hôm khuya khoắt, A K vẫn đang ngủ, Phong Lăng đến chỗ A K xong thì quay lại chỗ bà cụ Trung Quốc kia.
Bà cụ Trung Quốc này gốc là họ Mạch, mọi người ở đây đều gọi tên nước ngoài của bà, nếu Phong Lăng không quen thì có thể gọi là bà Mạch.
Đêm đã khuya nên Phong Lăng vốn không định đến làm phiền bà Mạch. Thật ra cô có thể ngủ một đêm ở trong xe, nhưng cô lại muốn chuẩn bị mấy đồ dùng cần thiết để vào rừng, thời gian chậm trễ càng lâu thì cô càng bất an. Thế nên cô quyết định quay về chỗ bà cụ, thức trắng đêm để chuẩn bị đồ đạc cho mình.
Cũng may bà Mạch ngủ rất ngon, cô cũng không quấy rầy bà. Mãi đến lúc hơn bốn giờ sáng thì bà cụ tỉnh ngủ, thấy Phong Lăng đang ngồi trong sân dùng dao vót đồ mới đi ra hỏi cô: "Cháu chuẩn bị vào trong rừng sao?"
"Vâng."
"Cháu vót gì đấy?"
"Cũng không có gì ạ, cháu chỉ tìm một ít tre và gậy rắn chắc để làm cho mình vài đồ phòng thân thôi, làm xong thì để ở trong xe, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào." Phong Lăng vẫn chăm chú gọt vót, không hề ngẩng đầu lên.
Bà Mạch nhìn cô một lát rồi thở dài một hơi, sau đó đi đến ngồi xuống cạnh cô: "Cháu à, nghe bà khuyên này, cánh rừng già cỗi đó là chỗ có đi mà không có về đấy. Cháu đừng vào đó, cháu là một đứa trẻ ngoan, bà không muốn rằng cháu sẽ...."
Phong Lăng không giải thích gì nhiều, cô chỉ hỏi thăm bà vài chuyện liên quan đến nông trường Gorjing, thêm việc xung quanh đây còn có nơi nào có thể khiến cô thay đổi mục tiêu như là dòng sông, nguồn nước,... khác không, nhưng đáp án nhận về đều là không có. Nông trường Gorjing này là phần cuối dòng sông rồi, nếu như lúc đó A K và Lệ Nam Hành bị cuốn đến đây, chỉ cần không bị mắc kẹt ở giữa dòng sông thì chắc chắn anh sẽ đến đây, không thể còn nơi nào khác nữa.
Vì thế Phong Lăng cũng loại bỏ hoàn toàn những ý nghĩ khác, cô chỉ gật gật đầu mà không nói gì thêm nữa.
Lúc trời gần sáng hẳn thì phía bên bác sĩ bỗng truyền đến một tin, nói rằng A K bị co giật khi ngủ. Đoán chừng chuyện xảy ra đã khiến anh ta liên tục gặp ác mộng. Bây giờ anh ta vẫn không tỉnh táo cho lắm, cứ liều mình xuống giường, cũng đã ngã xuống giường mấy lần liền rồi, gặp người là ném đồ đập đồ, trạng thái vô cùng nguy cấp.
Phong Lăng nghe thấy thế thì vội vàng bỏ đồ trong tay xuống rồi chạy đến chỗ bác sĩ.
Lúc đến thì A K vẫn đang ngồi phát rồ dưới đất. Phong Lăng vội vã chạy đến nói chuyện với anh ta, liên tục kể lại những chuyện liên quan đến A K lúc trước, anh ta mới dần bình tĩnh lại, cuối cùng cũng chịu để cô đỡ lên giường. Bây giờ anh ta cũng đã trở lại bình thường, cơ thể co giật không ngừng cũng dần bình phục.
Bây giờ A K bị như vậy, thành ra tạm thời phải có người ở bên cạnh, nên bác sĩ bảo cô trước mắt ở lại đây trông chừng anh ta. Dù Phong Lăng rất sốt ruột muốn vào rừng tìm Lệ Nam Hành, nhưng thấy A K như vậy cô cũng không thể bỏ đi được, chỉ đành ngồi lại bên giường trông chừng.
Buổi sáng, bà Mạch xếp lại những vật dụng mà Phong Lăng đã gọt vót kỹ càng rồi đặt lên bàn đá, đang lúc này thì một cô gái trẻ tuổi bỗng đi vào: "Bà nội ơi, trước đây bà có dạy cháu nấu cháo kiểu Trung Quốc ấy, cháu lại quên thêm nước vào như thế nào rồi, bà mau dạy cháu lại đi."
Cô gái vừa tới là cháu gái của bà Mạch, tên là Calli, năm nay 22 tuổi. Trong nông trường Gorjing này, gia đình họ có nhiều nhà khác nhau. Calli đã một mình chuyển đến căn nhà khác từ lâu, cuộc sống tự mình trồng cây cối hoa cỏ rất ung dung tự tại. Cô cháu gái này thường ngày vừa ngoan ngoãn vừa chu đáo, bà Mạch cũng không quá lo lắng cho cô.
"Chẳng phải cháu không thích ăn cháo kiểu Trung Quốc sao? Sao đột nhiên lại muốn làm cháo thế?" Bà Mạch hỏi với vẻ nghi hoặc.
Calli không giải thích gì, chỉ đi thẳng vào nhà bếp ở bên trong. Sau đó cô lấy một cái nồi với cả gạo trắng rồi đưa ra sân cho bà xem: "Bà ơi, gạo trắng ở chỗ của bà cháu lấy đi trước nhé, mấy ngày này nếu còn thu hoạch được gạo trắng thì bà nhớ giữ giúp con hai bao."
Bà Mạch càng nghi ngờ hơn, chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Calli vừa thêm nước vào trong nồi vừa nhỏ giọng thì thầm ở trong sân: "Thêm chút nước như thế này chắc cũng không sao đâu nhỉ, vết thương của anh ta nghiêm trọng như vậy mà, chắc ăn đồ ăn lỏng càng loãng càng tốt..."
Tuy bà Mạch đã lớn tuổi nhưng tai vẫn rất thính, bà lập tức liếc nhìn cô một cái, nhưng thấy Calli chỉ nhỏ giọng thì thầm thế thôi chứ cũng không nói gì thêm. Cô đến đây lấy gạo trắng rồi hỏi bà xem rốt cuộc phải thêm bao nhiêu nước mới vừa, sau đó thì cầm luôn gạo với nồi đi với khuôn mặt tràn đầy tâm sự.
Cháu gái của bà bà biết chứ, đứa nhỏ này từ bé đã rất nghe lời, cũng chưa biết nói dối bao giờ. Lúc bé cũng có lần vì ăn vụng kẹo mà nói dối, lúc ấy trong ánh mắt cô đều là vẻ trốn tránh người lớn, vừa nãy ánh mắt Calli cũng có hơi né tránh bà.
Nhưng bà Mạch không nói gì cả, chỉ thu xếp đồ đạc ở trong sân lại, bỗng nhớ đến người bạn mà Phong Lăng nói muốn tìm hình như không phải cậu bé tên là A K đang ở chỗ bác sĩ kia, mà là một người khác.
Buổi chiều, thấy Phong Lăng vẫn ở chỗ A K mãi không về, nên bà Mạch đã đến chỗ bác sĩ hỏi thăm tình hình trước, biết được Phong Lăng vẫn đang trông nom A K nên không nói gì nữa mà đi thẳng đến chỗ cháu gái Calli của mình.
Sân nhà Calli rất sạch sẽ, trong sân trồng rất nhiều loại hoa mà cô nàng yêu thích. Thế nhưng thường ngày trong sân nhà cô chỉ treo một hai chiếc váy vải lanh xinh đẹp trên giá phơi quần áo, vậy mà bấy giờ lại có thêm vài cái khăn mặt, băng gạc đã được giặt sạch, còn có cả... quần áo của đàn ông...
Thấy có đồ của đàn ông được treo trên đó thì bà Mạch bỗng lạnh mặt, bà lập tức chống gậy rồi đi vào trong, vừa khéo lúc này lại bắt gặp Calli đang bưng một chậu ga giường nhuốm máu đi ra ngoài. Thấy bà nội đến, Calli sợ đến mức đờ mặt ra, sau đó vội vàng đóng cánh cửa ở phía sau lại.
"Calli, nói cho bà biết, có phải cháu đang giấu người nào đó ở đây đúng không?" Bà Mạch vừa chau mày vừa đi đến rồi nhìn cháu gái nhỏ của mình với ánh mắt vô cùng nghiêm nghị.
Calli cắn môi, liếc mắt nhìn mấy thứ đồ trên giá phơi quần áo, lại nhìn xuống tấm ga giường nhuốm máu ở trong chiếc chậu mà mình đang ôm, biết bản thân không thể giấu tiếp được nữa, nên vội vàng giải thích: "Bà nội, hôm đó chúng... chúng ta chẳng phải đã cứu được một người ở bên kia sông sao? Sau đó... Tối đến cháu đi giặt quần áo thì nhìn thấy một người khác nữa nằm trên bãi cỏ ở bờ sông bên kia..."