Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1354: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (614)
- Truyenconect
- Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
- Chương 1354: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (614)
Chương 1354: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (614)
Mạc Mạc quay mặt về phía Văn Lận Hàn, đôi mắt đen láy tỉ mỉ đánh giá ông chú trông có vẻ rất hiền lành đang đứng cạnh Phong Lăng, sau đó cậu bé chớp chớp mắt, rồi lại rụt rè vùi mặt vào lòng Phong Lăng, hai cánh tay nhỏ trắng trẻo tròn lẳn ôm Phong Lăng thật chặt.
Từ khoảnh khắc đứa trẻ quay đầu qua rồi lại tiếp tục vùi mặt trong lòng Phong Lăng, biểu cảm ôn hòa trong mắt Văn Lận Hàn đã thay đổi từ hơi do dự, rồi chuyển sang trấn tĩnh. Anh ta chợt ngước mắt lên, nhìn về phía Phong Lăng cũng đang ôm chặt lấy đứa bé.
"Bác sĩ Văn, rất xin lỗi! Nhóc con này vẫn đang sốt, tôi đưa thằng bé trở về phòng bệnh nghỉ ngơi trước, hôm nào có cơ hội gặp lại thì chúng ta liên lạc sau nhé." Phong Lăng nói xong thì ôm đứa bé xoay người rời đi.
Văn Lận Hàn chỉ đứng yên nhìn theo bóng lưng Phong Lăng, rồi lại nhìn thoáng qua đứa trẻ đang lộ cánh tay và chân ra ngoài kia, đôi mắt trong trẻo dần dần trở nên sâu thẳm.
"Dư Tranh." Phong Lăng bước nhanh tới trước mặt Dư Tranh, để làm dịu đi mối nghi ngờ trước mắt của Văn Lận Hàn, cô không thể đi ngay mà chỉ có thể đặt đứa nhỏ vào lòng Dư Tranh trước: "Đưa Mạc Mạc trở về phòng bệnh, tôi có chút việc muốn nói với anh ấy."
"Vâng, cô Phong." Dư Tranh đón lấy đứa bé.
Mãi đến khi Dư Tranh ôm đứa nhỏ rời khỏi đó, Phong Lăng do dự trong chốc lát, sau đó lại xoay người, thấy Văn Lận Hàn vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt sâu thẳm nhìn Dư Tranh đang ôm đứa nhỏ đi.
Phong Lăng đi ngược trở về: "Bác sĩ Văn, nếu tiện thì chúng ta ra bên ngoài ngồi một chút đi."
Văn Lận Hàn cúi đầu, thờ ơ nhìn cô. Nghe thấy Phong Lăng nói như vậy, ánh mắt Văn Lận Hàn càng thêm chăm chú: "Đứa bé này nhìn rất quen."
Phong Lăng không lảng tránh câu nói này của anh ta, nhưng cũng không trả lời, mà chỉ dùng ánh mắt ra hiệu về phía ngoài cửa bệnh viện.
Văn Lận Hàn không nói thêm nữa, xoay người đi ra bên ngoài.
Ra tới ngoài bệnh viện, gió lạnh thổi qua, Phong Lăng cũng đã có một vài suy đoán về toàn bộ sự việc này.
"Chuyện đứa bé là sao?" Văn Lận Hàn cũng không lãng phí thời gian, anh ta hỏi với vẻ mặt lạnh lùng, nhìn thẳng vào Phong Lăng, không cho cô một cơ hội nói dối nào.
Sau một hồi yên lặng, Phong Lăng nói: "Anh đã nhận ra điều gì rồi?"
"Còn cần phải nhìn nữa sao? Gương mặt đó đã nói lên tất cả." Ánh mắt Văn Lận Hàn sâu thẳm lạnh lẽo: "E rằng trên đời này không có gương mặt thứ hai có thể vừa giống tôi vừa giống cô ấy như thế đâu. Nhất là tôi và cô ấy đã lớn lên cùng nhau, khi còn bé dáng vẻ của cô ấy như thế nào, khi còn bé tôi có bộ dạng ra sao, tôi rất rõ ràng."
"Nói thật, tôi cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có điều bây giờ đứa bé được gửi ở chỗ tôi, một là tôi không thể thay Bác sĩ Văn anh giải đáp mối nghi ngờ này, hai là tôi cũng không thể giao đứa bé cho anh! Bên phía Văn Nhạc Tình, bây giờ tôi cũng không liên lạc được với cô ấy. Có lẽ là anh cũng hiểu biết đại khái về tính cách của tôi, một khi tôi đã nhận được nhiệm vụ thì chỉ khi chết, tôi mới buông tay, đối với đứa bé này cũng như vậy thôi! Nếu đã giao cho tôi bảo vệ nó, thì cho dù bây giờ Bác sĩ Văn anh có gác đao lên trên cổ, tôi cũng không thể giao bé cho anh được."
Ánh mắt Văn Lận Hàn nhìn cô chằm chằm: "Tôi biết cô không phải là người quen nói dối."
Phong Lăng khẽ cười: "Đúng vậy, bảo tôi giấu giếm chuyện gì đó thì quả là hơi khó! Nhưng điều tôi không biết thì tôi thật sự là không biết thật."
"Cô biết những gì?"
Phong Lăng đảo mắt, nhìn thẳng vào anh ta: "Một khoảng thời gian trước, tôi tình cờ gặp được đứa bé này, lúc đó, Tiểu Tình không xuất hiện trước mặt tôi mà cô ấy rất vội vàng, rất hoảng hốt để đứa bé lại chỗ tôi. Trước khi rời đi cô ấy gửi tin nhắn cho tôi, nhờ tôi giúp đỡ trông nom đứa bé. Đối với tôi, cô ấy vừa có ơn cũng vừa có tình cảm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức chăm sóc đứa bé này thật tốt, về phần những chuyện khác, rốt cuộc cô ấy đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại phải trốn chui trốn lủi rồi phải tạm thời để con lại ở chỗ tôi, tôi đều không rõ lắm!"
Văn Lận Hàn khẽ nhíu mày: "Cô ấy rất hoảng hốt, phải trốn chui trốn lủi sao?"
"Theo nội dung tin nhắn của cô ấy thì tôi đoán đại khái là vậy! Nhưng không thể chắc chắn!" Phong Lăng nói, rồi lại ngước mắt nhìn Văn Lận Hàn. Dựa vào nét mặt và dáng vẻ của đối phương, cô có cảm giác hình như anh ta cũng không biết chuyện đã xảy ra với Văn Nhạc Tình trong vòng hai năm qua.
"Anh và cô ấy đã không liên lạc với nhau bao lâu rồi? Cô ấy đã xảy ra chuyện gì, anh cũng không biết sao?" Phong Lăng hỏi.
Văn Lận Hàn đút một tay trong túi quần, bác sĩ nhã nhặn ngày xưa lại như đang tự giễu mà cười khẩy: "Nếu như tôi biết thì sao có thể để tới nông nỗi này chứ."
Lúc này, Phong Lăng càng thêm kinh ngạc.
Vậy rốt cuộc giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng phải trước đây, Văn Nhạc Tình luôn là cô gái si tình chạy theo Văn Lận Hàn sao? Cô ấy theo đuổi anh ta nhiều năm như vậy, dù phải bất chấp luân thường đạo lý, cho dù Văn Lận Hàn một mực lảng tránh tình cảm tràn đầy nhiệt tình của cô ấy, nhưng trái tim của Văn Nhạc Tình vẫn thủy chung chỉ dành riêng cho anh ta.
Bây giờ thế này là thế nào?
Từ trước đến giờ, Phong Lăng không hề nhạy bén đối với những chuyện thuộc phương diện tình cảm. Lúc này cô không hiểu và cũng không dám suy đoán lung tung, mà chỉ nhìn Văn Lận Hàn.
"Cô ấy..."
"Cô ấy kết hôn rồi." Văn Lận Hàn nhìn dòng xe tới lui lúc sáng sớm ở phía xa với ánh mắt sâu thẳm: "Hai năm rưỡi trước, cô ấy cắt đứt mọi quan hệ với tôi, ra đi một cách tự do và đầy phóng khoáng, miệng luôn mồm bảo từ nay về sau phải sống một cuộc đời mới, phải thoát khỏi tất cả những bóng ma tình cảm mà tôi đã gây nên cho cô ấy."
"Hai năm rưỡi..." Giọng nói của Phong Lăng im bặt.
Khi đó, hẳn Văn Nhạc Tình đã mang thai được mấy tháng.
Cô ấy không nói ra, nhưng chắc chắn bây giờ Văn Lận Hàn cũng đã hiểu rõ tình hình lúc đó.
Văn Nhạc Tình mang thai đứa con của anh ta nhưng luôn mồm nói muốn thoát khỏi anh ta.
"Là nhà họ Văn hay là bản thân cô ấy xảy ra chuyện gì sao?" Phong Lăng cẩn thận hỏi.
Văn Lận Hàn không trả lời mà chỉ lặng im đứng ở nơi đó, không biết đang suy nghĩ điều gì. Nếu như trong nhà họ Văn còn có người Văn Nhạc Tình có thể gửi gắm thì sao cô ấy có thể đưa đứa bé tới chỗ cô?
Bởi vậy có thể thấy được, chắc chắn là nhà học Văn đã xảy ra vấn đề gì đó.
Nhưng dường như Văn Lận Hàn cũng không muốn nói những chuyện này.
Anh ta là người không giỏi trong việc biểu đạt. Phong Lăng cũng vậy. Thế là hai người cứ đứng yên lặng như vậy trước cửa bệnh viện thật lâu.
Lâu đến mức tới khi mặt trời mọc ở phía đằng Đông. Điện thoại trong túi Phong Lăng rung lên, cô lấy ra xem, là Dư Tranh gửi tin nhắn tới, nói Mạc Mạc đã ra mồ hôi, anh ta vừa mới gọi bác sĩ qua xem, cậu bé đã hạ sốt rồi.
Phong Lăng thở dài, bỏ di động vào trong túi áo. Còn Văn Lận Hàn không hề trông thấy nội dung trong điện thoại của cô lúc này lại lên tiếng bảo: "Đứa bé hạ sốt rồi à?"