Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1352: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (612)
- Truyenconect
- Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
- Chương 1352: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (612)
Chương 1352: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (612)
Ban đêm.
Phong Lăng bận rộn cả một ngày, mới vừa đi ngủ thì đột nhiên di động ở bên gối rung lên không ngừng. Cô mở choàng mắt, cầm điện thoại lên rồi ngồi dậy.
"Cô Phong, rất xin lỗi vì đã muộn thế này còn quấy rầy cô! Thế nhưng bé Mạc Mạc bỗng nhiên sốt cao, bây giờ Tổng Giám đốc Lệ lại không ở đây, chúng tôi muốn đưa Mạc Mạc đi bệnh viện nhưng thật sự không dám tự tiện quyết định, chỉ có thể nói trước một tiếng với cô."
Nghe thấy Mạc Mạc bị bệnh, Phong Lăng lập tức tỉnh táo lại: "Sao lại bỗng nhiên sốt cao vậy?"
"Vẫn chưa thể xác định rõ ràng! Tổng Giám đốc Lệ mời hai người trông trẻ rất đáng tin ở đây chăm sóc bé nhưng ngày hôm qua, bác gái đưa Mạc Mạc tới công viên trẻ em gần đây chơi, không biết có phải ở chỗ đó quá nhiều con nít hay có bé nhiễm virus cảm cúm gì hay không. Mặc dù sau khi trở về đã rửa tay rồi mới ăn, nhưng nghe nói bây giờ là lúc cao điểm dịch cảm cúm trẻ em, từ bốn giờ chiều đến nay Mạc Mạc vẫn không hạ sốt."
"Tôi biết rồi, mọi người đưa bé tới bệnh viện trước đi, tôi sẽ đến ngay!"
"Được, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ của bệnh viện cho cô."
Sau khi cúp điện thoại, Phong Lăng vội vàng rời giường đi thay quần áo, bởi vừa mới ngủ lại đột nhiên bị đánh thức nên cô cảm thấy hơi đau đầu nhưng cô cũng chỉ rửa mặt qua loa bằng nước lạnh rồi ra khỏi cửa.
Phong Lăng lái xe một mạch chạy về phía khách sạn mà Mạc Mạc ở, giữa đường nhận được địa chỉ của bệnh viện do Dư Tranh gửi tới ở ngay gần khách sạn, cô càng dùng sức nhấn ga, tăng nhanh tốc độ xe.
Sau khi chạy tới bệnh viện, Tiểu Mạc Mạc đã được tiêm một mũi hạ sốt vào bắp thịt, bởi tiêm vào mông rất đau nên bé đang nằm trong lòng Dư Tranh gào khóc.
"Mạc Mạc."
Nghe thấy giọng nói của cô, Mạc Mạc khóc thút thít tủi thân quay đầu lại, duỗi hai cánh tay nhỏ ra muốn cô ôm.
Trên mặt thằng bé vẫn ướt đẫm nước mắt, cả gương mặt đỏ ửng vì lên cơn sốt, Phong Lăng đau lòng vội vàng đón lấy Tiểu Mạc Mạc, ôm vào trong lòng, vừa dỗ dành vỗ về vừa nhìn xung quanh, có rất nhiều phụ huynh đang ôm con nhỏ ở đây, dường như đa số đều bị sốt cao không giảm.
"Thế nào rồi? Đã tìm ra do nguyên nhân là gì chưa?" Phong Lăng vừa vỗ về an ủi Mạc Mạc vừa hỏi.
Dư Tranh gật đầu: "Không có việc gì! Chỉ là virus cảm cúm thường thôi, nguồn gốc lây bệnh có lẽ cũng chính là do mấy đứa nhỏ ở trong sân chơi, ở đó có quá nhiều trẻ con, rất nhiều bé đều bị ho khan. Lúc đó cũng vì thấy nhóc Mạc Mạc quá buồn chán nên bác gái mới muốn đưa bé ra ngoài chơi một chút, kết quả không ngờ lại bị lây cảm cúm, nhưng vẫn may, bác sĩ nói trong tình trạng bình thường, sáng sớm ngày mai sau khi hạ sốt xong thì sẽ không sao nữa. Muộn thế này rồi còn làm phiền cô phải tới đây, đúng là ngại quá."
"Ngại gì chứ, vốn Mạc Mạc chính là do tôi gửi gắm mọi người giúp đỡ chăm sóc, bây giờ bé bị bệnh, cho dù muộn thế nào tôi cũng nên tới đây!" Phong Lăng vừa nói vừa đau lòng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mạc Mạc, cảm giác được trên mặt bé vẫn nóng nóng, không khỏi hỏi thêm một câu: "Cứ sốt suốt thế này liệu có ổn không?"
"Bác sĩ đã tiêm cho rồi, nói là không có việc gì! Dặn người nhà ở bên cạnh liên tục giám sát, cho bé uống nhiều nước là được."
Phong Lăng chưa từng chăm sóc trẻ con, cũng là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống đứa nhỏ bị bệnh như thế này, nhưng cũng may Dư Tranh nói chuyện mạch lạc rõ ràng, hơn nữa còn nói vào đúng trọng tâm, mới khiến cô cảm thấy yên tâm.
"Mạc Mạc ngoan, tối hôm nay dì ở lại bệnh viện với con được không nào?" Phong Lăng lại hôn một cái lên mặt thằng bé.
Tiểu Mạc Mạc không lên tiếng, chỉ ôm cổ cô tủi thân khóc, còn thỉnh thoảng vươn cánh tay nhỏ bé sờ sờ mông của mình.
Xem ra thật sự bị tiêm rất đau.
Phong Lăng sờ cái mông nhỏ của bé, cúi đầu ghé vào tai bé nhỏ giọng hỏi: "Đau lắm hả?"
Tiểu Mạc Mạc tủi thân nghẹn ngào một chút, nằm trong ngực cô vừa sụt sịt vừa nói: "Vâng… Mạc Mạc đau quá..."
"Bé đáng thương." Phong Lăng đau lòng sờ sờ bé, quay đầu hỏi thăm thêm vài câu, xác định bây giờ có thể ôm Tiểu Mạc Mạc đi tìm một phòng nghỉ ở gần phòng cấp cứu hoặc đặt một phòng bệnh yên tĩnh cho đứa nhỏ nghỉ ngơi.
Vốn muốn đặt Mạc Mạc lên giường, kết quả cậu bé lại không chịu buông tay ra, còn liên tục ôm chặt lấy cổ cô thút tha thút thít. Phong Lăng không đành lòng nên cứ luôn ôm lấy bé dỗ dành như thế, đồng thời dặn dò Dư Tranh đi mua giúp đồ ăn cho Mạc Mạc.
Vừa mới tiêm thuốc hạ sốt xong, không thể ăn lung tung. Dư Tranh ra ngoài đi một vòng lớn mới mua về được một vài đồ mà Mạc Mạc có thể ăn, nhân tiện còn rất hiểu chuyện mà mua thêm đủ loại đồ chơi như xe ô tô, máy bay nhỏ mà các bé trai đều thích.
Sau khi trông thấy đồ chơi, hai mắt Mạc Mạc như sáng lên, nhưng lại luyến tiếc cái ôm của Phong Lăng, một mình ở đó xoắn xuýt thật lâu, mãi đến khi Phong Lăng bảo: "Mạc Mạc, con ngồi ở đây chơi đồ chơi, dì sẽ không đi đâu! Dì không bận rộn như trước nữa, có thể dành ra rất nhiều thời gian ở bên con, chơi với con, được không nào?"
Lúc này thằng bé mới buông tay ra, xoay người tập trung chơi đồ chơi.
Thấy bé ngoan ngoãn như vậy, chỉ lúc bị tiêm đau mới khóc, sau đó, ngoài việc muốn người lớn ôm một cái ra, cậu bé cũng chỉ chơi đồ chơi một mình, thật sự là một bé cưng rất ngoan ngoãn!
Phong Lăng chống cằm ngồi trên chiếc ghế bên mép giường, nhìn Tiểu Mạc Mạc đang ngước mắt lên, nhờ cô giúp đỡ với gương mặt mờ mịt vì không hiểu đồ chơi mới phải chơi như thế nào.
Đó là một món đồ chơi gì đó dạng Transformers, hình như tay chân đều có thể tháo ra lắp thành xe hơi nhỏ nhưng sau khi tháo ra nếu muốn khôi phục lại lắp ráp lại như ban đầu thì hơi khó.
Phong Lăng cũng chưa chơi bao giờ nên không hiểu lắm, nhưng nhìn vẻ mặt nhờ giúp đỡ của thằng bé, cô lại không nhịn được mà rướn người qua, hí hoáy cùng bé. Kết quả tốn hơn một tiếng đồng hồ, hai người cũng không thể khôi phục lại một cánh tay hay một cái chân, cuối cùng ngay cả hình dáng xe hơi nhỏ cũng thay đổi.
Dư Tranh ra ngoài lấy kết quả kiểm tra máu của Mạc Mạc trở về, vừa vào cửa đã thấy Phong Lăng thường ngày lạnh lùng xa cách đến mức tưởng như không nhiễm khói bụi trần gian đang tựa vào mép giường, loay hoay với món đồ chơi Transformer kia cùng Mạc Mạc. Điều quan trọng là hai người một lớn một nhỏ này đều mang vẻ mặt mờ mịt, nghĩ mãi không ra, Dư Tranh nhìn thấy thì nở nụ cười, anh ta đi tới, đặt tờ kết quả kiểm tra máu xuống, bước tới giúp đỡ.
Quả nhiên đối với đàn ông loại đồ chơi này đều dễ như trở bàn tay, chỉ mất vài phút đã lắp ráp xong. Mạc Mạc phấn khích nhảy tới nhảy lui ở trên giường, không ngừng khen “chú Dư giỏi quá!”. Phong Lăng cũng bị ảnh hưởng bầu không khí này, đột nhiên cảm thấy thì ra trẻ con lại ngây thơ đáng yêu như vậy, bất kể bị ốm khó chịu đến thế nào, bất kể mới vừa bị tiêm đau đến bao nhiêu, chỉ cần một món đồ chơi được lắp ráp xong là có thể vui vẻ như thể có được cả thế giới.
Kết quả xét nghiệm của Mạc Mạc cũng thật sự giống như lời khẳng định của bác sĩ, đúng là do virus cảm cúm, không có vấn đề gì quá nghiêm trọng. Lúc này Phong Lăng mới yên lòng, đứng dậy đi ra ngoài tìm nhà vệ sinh, chung quy chịu đựng cả đêm cũng hơi buồn ngủ, cô muốn dùng nước lạnh rửa mặt một chút.